Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 39

Đúng lúc này Tô Duyệt Nghiên gửi tin nhắn chuyến bay cho cô, máy bay cất cánh lúc ba giờ rưỡi, khoảng năm giờ rưỡi hạ cánh ở Hải Thành.

Quý Nhiêu đưa thông tin chuyến bay cho Thương Ngôn Tân xem: “Nếu như buổi chiều đi thăm chị, em phải đến sân bay lúc năm giờ rưỡi, có thể sẽ không đi ăn tối cùng chị được, hay là ngày mai chúng ta đi thăm chị nhé?”

“Chiều mai có thể chị ấy không ở Hải Thành.” Thương Ngôn Tân nói: “Không cần ăn cơm tối, cùng chị ấy uống trà chiều là được rồi, chỗ chị ấy cách sân bay khoảng nửa giờ đi xe, trước năm giờ chúng ta về, thời gian vẫn kịp.”

Quý Nhiêu gật đầu: “Vậy chiều nay qua thăm chị, nhưng em còn chưa chuẩn bị quà.”

Lần đầu gặp mặt, không nên đi tay không tới cửa.

Thương Ngôn Tân nói: “Anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Là một bộ trang sức Phỉ Thúy, Quý Nhiêu nghe Tề Hành Châu nói mẹ cậu ta thích Phỉ Thúy nhất, món quà này tất nhiên rất hợp với sở thích của Thương Văn.

Thương Ngôn Tân sắp xếp thỏa đáng, Quý Nhiêu yên tâm nghe theo sự sắp xếp của anh.

Buổi chiều có hẹn phải đi thăm Thương Văn, Quý Nhiêu trở về phòng thay quần áo lần nữa, trang điểm xong, theo Thương Ngôn Tân ra ngoài.

Lần này gặp Thương Văn không phải ở nhà cũ nhà họ Tề, ba Tề Hành Châu không ở Hải Thành, Thương Văn ở một mình trong một căn hộ tại trung tâm thành phố, không cần gặp những người khác của nhà họ Tề, tiết kiệm được không ít lễ tiết.

Đối phương là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ về sự nghiệp, trên đường tới Quý Nhiêu cố ý tìm kiếm hai đoạn video phỏng vấn của Thương Văn trên mạng, trong video Thương Văn nói năng thận trọng, thoạt nhìn cao quý nhưng xa cách.

Nhưng mà chân chính gặp mặt, Quý Nhiêu phát hiện đối phương thân thiện hơn trong video rất nhiều, nhìn mặt cũng có thể nhận ra là chị em ruột với Thương Ngôn Tân, khi cười lên đều đẹp như gió xuân.

“Xin chào Nhiêu Nhiêu, chị là chị hai của Ngôn Tân.” Thương Văn cười chào hỏi Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu nắm tay Thương Ngôn Tân, ngoan ngoãn khéo léo: “Chào chị.”

Thương Văn: “Chào Nhiêu Nhiêu.”

Thoạt nhìn cô ấy rất thích Quý Nhiêu, kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình, không nói gì mà đánh giá vài lần, mặt mày đều lộ ra vẻ hài lòng.

Quý Nhiêu ngồi bên cạnh cô ấy, có chút căng thẳng.

Cũng không phải sợ Thương Văn, cô sinh ra ở nhà họ Quý, từ nhỏ đến lớn đã quen gặp phu nhân thượng lưu, biết nói những lời ngon tiếng ngọt dễ nghe nhất, bất luận gặp ai cũng chưa từng sợ.

Bây giờ căng thẳng, chủ yếu là bởi vì khoảng cách quá gần, cô lo lắng Thương Văn sẽ nhìn ra dấu vết trên cổ mà cô dùng che khuyết điểm che đi.

Vết hôn trên cổ cô che rất tốt, khoảng cách xã giao bình thường nhìn không ra, nhưng khoảng cách với Thương Văn quá gần.

Thương Ngôn Tân đại khái nhìn ra Quý Nhiêu quẫn bách, lên tiếng giải vây: “Chị hai, xem quà đi, Nhiêu Nhiêu tặng cho chị.”

Thương Văn hơi nghiêng người, cầm lấy hộp trang sức đặt ở một bên.

Thương Ngôn Tân thuận thế kéo Quý Nhiêu đến ngồi bên cạnh mình.

Thương Văn mở hộp trang sức ra nhìn, cười nói: “Nhiêu Nhiêu hao tâm tổn trí, chị rất thích, nhưng sao lại khách sáo như vậy, người nhà gặp mặt, lần sau tới đây, không cần chuẩn bị quà.”

Cô ấy đưa hộp trang sức cho người hầu bên cạnh, dặn dò người hầu cẩn thận để vào trong phòng trang sức của mình.

“Nhiêu Nhiêu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thương Văn thuận miệng nói chuyện phiếm.

Quý Nhiêu nói: “Hai mươi mốt.”

Thương Văn cười nói: “Nhỏ hơn Ngôn Tân tám tuổi, lại xinh đẹp như vậy, Ngôn Tân thật sự rất hời.”

Quý Nhiêu hơi cúi đầu, giả bộ ngại ngùng cười cười.

Lần đầu gặp mặt, Quý Nhiêu không hiểu rõ Thương Văn lắm, đối phương tuy là chị gái của Thương Ngôn Tân, nhưng tuổi tác lại không kém mẹ cô nhiều lắm, cô không dám l* m*ng, chỉ dám nói vài câu dễ nghe tùy tình huống.

“Nhiêu Nhiêu tuổi còn nhỏ như vậy, tạm thời hẳn là còn chưa nghĩ đến hôn nhân.”

Thuận miệng nói chuyện phiếm một lúc, Thương Văn đuổi Thương Ngôn Tân đi, bắt đầu nói bóng nói gió với Quý Nhiêu, đây là nhiệm vụ mà ông cụ Thương giao cho cô ấy.

Hiện giờ sức khỏe của ông cụ Thương càng ngày càng kém, ông cụ lo lắng nhất chính là hôn sự của Thương Ngôn Tân.

Dựa theo suy nghĩ của Thương Văn, em trai bây giờ còn chưa tới ba mươi, còn lâu mới tính là trai ế lớn tuổi.

Nhưng người đời trước lập gia đình sớm, lúc ba mươi tuổi đã đầy con cái, liền cảm thấy gần ba mươi tuổi còn chưa kết hôn sinh con, trong chuyện hôn nhân thì đã là quá muộn. Trước kia còn chưa ngã bệnh, ông cụ Thương thường thúc giục Thương Ngôn Tân phải tìm bạn gái, bây giờ bị bệnh, ngày càng lo được lo mất, sợ rằng buổi tối ngày nào đó nhắm mắt lại ngủ, sáng sớm ngày hôm sau sẽ không tỉnh lại được nữa.

Thế hệ trước luôn cảm thấy kết hôn sinh con mới tính là viên mãn, không kết hôn, chưa lập gia đình, ở trên đời này chính là lẻ loi một mình, sự nghiệp thành công nhưng cuộc đời vẫn có tiếc nuối không hoàn mỹ, không hoàn mỹ này trong mắt những người già cũng thành một khối tâm bệnh của họ. Trước khi nhắm mắt, họ luôn muốn nhìn thấy con trai cưới vợ sinh con.

Nghe nói Thương Văn muốn gặp bạn gái Ngôn Tân, biết bạn gái Ngôn Tân tuổi còn rất nhỏ, ông cụ liền dặn đi dặn lại trong điện thoại, bảo cô ấy tìm hiểu suy nghĩ của đối phương đối với hôn nhân, muốn kết hôn lúc bao nhiêu tuổi, trong lòng ông cụ biết rõ để tính xem mình có thể sống đến tuổi đó hay không.

Quý Nhiêu cười nói: “Em đã từng suy nghĩ.”

Suy nghĩ kỹ rồi, là không bao giờ kết hôn.

Thương Văn khá bất ngờ: “Em cảm thấy, bao nhiêu tuổi kết hôn là thích hợp?”

Quý Nhiêu: “Em cảm thấy không có độ tuổi thích hợp để kết hôn, chỉ có người thích hợp để kết hôn, nếu gặp được người mình thích, hai bên nhất trí về hôn nhân, lúc nào cũng có thể kết hôn, nhưng trước mắt em và Ngôn Tân còn chưa tính tới chuyện kết hôn.”

Quý Nhiêu mím môi, có chút ngượng ngùng: “Hơn nữa em cảm thấy kết hôn còn phải xem ý của người lớn hai bên.”

Thương Văn nói thẳng: “Không giấu gì em, ông cụ nhà chị rất sốt ruột với hôn sự của Ngôn Tân, thường xuyên thúc giục kết hôn, ông cụ hy vọng Ngôn Tân có thể kết hôn trước ba mươi tuổi.”

Trước ba mươi tuổi kết hôn, Thương Ngôn Tân đã hai mươi chín tuổi rồi, thực sự là rất gấp.

Quý Nhiêu mím môi cười cười, giả bộ thẹn thùng.

“Nếm thử cái này đi.” Thương Văn nói sang chuyện khác, bưng cái ly trước mặt lên: “Trà sữa xanh hoa nhài, Ngôn Tân nói em thích uống cái này nên chị đã bảo dì trong nhà làm, không biết có phù hợp với khẩu vị của em không.”

Quý Nhiêu cúi đầu nhấp một ngụm, cười khanh khách nói: “Rất ngon.”

Thương Văn cười: “Em thích là tốt rồi.”

Thương Ngôn Tân trở về rất nhanh, vừa rồi là Thương Văn gọi chồng trước, bảo chồng gọi điện thoại cho Thương Ngôn Tân, nói vẩn vơ một ít chuyện làm ăn, tóm lại chính là muốn tách Thương Ngôn Tân ra cho cô ấy năm phút đồng hồ nói chuyện riêng với Quý Nhiêu.

Tất nhiên Thương Ngôn Tân có thể nhìn ra đây là chồng của chị cố ý tách mình ra, đại khái cũng có thể đoán được chị hai muốn nói gì với Quý Nhiêu.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến năm giờ, Quý Nhiêu muốn ra sân bay đón Tô Duyệt Nghiên, Thương Ngôn Tân tranh thủ thời gian chào tạm biệt với Thương Văn.

Rời khỏi nhà Thương Văn, Thương Ngôn Tân cùng Quý Nhiêu ra sân bay.

Trên đường Quý Nhiêu chủ động nhắc đến câu hỏi của Thương Văn: “Chị hỏi em định khi nào kết hôn.”

Thương Ngôn Tân hỏi: “Em trả lời chị ấy thế nào?”

Quý Nhiêu ăn ngay nói thật: “Không phải chúng ta vừa mới ở bên nhau không bao lâu sao? Đây là lần đầu tiên em yêu đương, em khá hưởng thụ cảm giác yêu đương, cho nên muốn yêu lâu một chút, nhưng chị hỏi em như vậy, nhất định là hy vọng chúng ta kết hôn sớm, em không nói rõ suy nghĩ của mình.”

Quý Nhiêu nói cho Thương Ngôn Tân về câu trả lời lúc đó của mình.

Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt Thương Ngôn Tân: “Người lớn trong nhà thúc giục kết hôn cứ nương theo lời người lớn là được rồi.”

Ý ở ngoài lời, dỗ dành người lớn là được rồi, không cần thật sự để ý.

Xem ra, anh cũng không muốn kết hôn sớm như vậy.

Quý Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.

Xe đến sân bay, Tô Duyệt Nghiên đã đi ra. Từ xa, Quý Nhiêu đã nhìn thấy Tô Duyệt Nghiên đứng ở bên ngoài sân bay chờ cô, Quý Nhiêu đi từ trên xe xuống, vẫy vẫy tay với cô ấy.

Tô Duyệt Nghiên không ngờ cô cũng mang Thương Ngôn Tân đến, tiến đến bên tai Quý Nhiêu nhỏ giọng nói: “Sao cậu không nói với tớ sếp Thương cũng sẽ tới.”

“Trước đó tớ cũng không biết anh ấy muốn tới, nhưng anh ấy cũng chỉ đưa tớ tới đón cậu thôi, sau đó đi ngay.”

“Cô Tô.” Thương Ngôn Tân chào hỏi trước.

Tô Duyệt Nghiên có chút căng thẳng: “Sếp Thương.”

Thương Ngôn Tân khẽ gật đầu, chào hỏi đơn giản và không nói nhiều.

Lên xe, Thương Ngôn Tân ngồi ở ghế lái phụ quay đầu hỏi Quý Nhiêu: “Em định dẫn bạn em đi đâu chơi?”

Quý Nhiêu nói tên một trung tâm thương mại, Thương Ngôn Tân kêu tài xế lái xe đến trung tâm thương mại.

Đưa Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên đến trung tâm thương mại xong, Thương Ngôn Tân không đi theo hai người nữa mà ngồi xe rời đi.

Đưa mắt nhìn đuôi xe biến mất trong tầm mắt, Quý Nhiêu và Tô Duyệt Nghiên đi vào trung tâm thương mại.

Nhà hàng đã đặt trước, đi vào thì có nhân viên phục vụ dẫn các cô đến phòng đặt riêng.

Gọi đồ ăn xong, nhân viên phục vụ lui ra ngoài, Tô Duyệt Nghiên hỏi Quý Nhiêu: “Chuyện thú vị mà cậu muốn nói cho tớ biết là gì?”

Khóe miệng Quý Nhiêu không ngừng nhếch lên: “Ba giờ rưỡi sáng hôm qua, di động của tớ có lịch sử đăng nhập bằng vân tay.”

“Sau đó thì sao? “Tô Duyệt Nghiên nhất thời không hiểu cô có ý gì.

Quý Nhiêu bổ sung: “Ba giờ rưỡi tối hôm qua, tớ đã ngủ, sao tớ có thể đăng nhập vào điện thoại chứ.”

Tô Duyệt Nghiên giật mình: “Ý của cậu là, Thương Ngôn Tân xem điện thoại của cậu? Anh ta xem cái gì?”

Quý Nhiêu: “Anh ấy xem WeChat của tớ, WeChat của tớ và cậu nói chuyện phiếm nhiều nhất nên chắc rằng anh ấy đã xem lịch sử nói chuyện của tớ và cậu.”

Tô Duyệt Nghiên khẩn trương: “Lịch sử trò chuyện của hai chúng ta, không phải hôm qua hai chúng ta đang nói chuyện về anh ta sao?”

Tô Duyệt Nghiên nhanh chóng mở khung trò chuyện với Quý Nhiêu, xem cụ thể mình và Quý Nhiêu đã hàn huyên những gì.

“Trời ơi, những gì chúng ta nói Thương Ngôn Tân đều thấy được, vậy anh ta...”

“Anh ấy không nói gì cả.” Quý Nhiêu bình tĩnh bưng ly trà trước mặt lên uống một ngụm, giọng điệu nhàn nhã: “Buổi tối anh ấy thừa dịp tớ ngủ, lấy ngón tay của tớ mở khóa vân tay, xem WeChat của tớ, chúng ta lại nói về anh ấy vô cùng quá đáng, vậy mà anh ấy không có chút phản ứng nào, điều đó chứng tỏ cái gì?”

“Cái gì?” Tô Duyệt Nghiên hỏi.

Quý Nhiêu cong khóe mắt, cười rạng rỡ: “Chứng tỏ anh ấy muốn đùa bỡn tình cảm của tớ.”

Tô Duyệt Nghiên: “...”

Bình Luận (0)
Comment