Phản ứng của nhà họ Quý đều rơi vào trong mắt ông cụ Thương, trong lòng ông cụ cũng đã có đáp án của việc nhà họ Quý lựa chọn liên hôn, Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn là hai người có quyền quyết định trong chuyện này của nhà họ Quý đều hướng về lựa chọn để Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân liên hôn.
Điều này hoàn toàn nằm trong tính toán, liên hôn gia tộc, chỉ cần gia chủ không phải là người ngốc đều sẽ lựa chọn mối liên hôn có lợi cho gia tộc hơn.
Còn về người vợ bé lên chức và con gái riêng của Quý Hồng Chấn kia, từ đầu ông cụ Thương đã không để vào mắt, không chỉ là bởi vì xuất thân không vẻ vang, cho dù ông có không vừa lòng xuất thân của Quý Tư Nhu đi chăng nữa, nhưng cô ta là do cháu trai ông kiên trì muốn lấy, cho nên ngay từ khi vào cửa nhà họ Quý, dù trên mặt không lộ ra nhưng ông cụ Thương đã âm thầm quan sát cháu dâu tương lai của mình.
Khi vừa vào cửa, Quý Tư Nhu còn thành thật mà đi theo phía sau Quý Hồng Chấn, ngượng ngùng cúi đầu, dâng vẻ ngoan ngoãn nghe lời hôn nhân đại sự là do người lớn sắp xếp, nhìn không ra là tính cách gì. Nhưng đợi đến khi sính lễ của nhà họ Thương mang đến, ánh mắt hâm mộ của nữ quyến nhà họ Quý nhìn về phía Quý Tư Nhu, cô ta đã không kìm chế nổi mà đắc ý, luôn đi một vòng về phía nữ quyến bên kia, giả bộ như có chuyện muốn nói với Trần Nhã Như, thật ra là qua đó để khoe khoang.
Ông cụ Thương là người như thế nào, sao có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ bé kia của cô ta, trong lòng có mấy phần không thích cháu dâu tương lai này.
Khi Ngôn Tân khoác tay Quý Nhiêu vào cửa, biết được Quý Nhiêu là nhị tiểu thư của nhà họ Quý, trong lòng ông cụ Thương đã có tính toán, lấy chuyện Thương Ngôn Tân và Quý Nhiêu yêu nhau mà lùi chuyện hôn nhân của Ngạn Khâm và Quý Tư Nhu.
Ngôn Tân gần ba mươi tuổi mới có bạn gái, mỗi ngày ông đều ăn không ngon ngủ không yên khi nghĩ đến việc Ngôn Tân chưa kết hôn, không biết liệu có thể có con trước khi ông nhắm mắt hay không, bây giờ mãi mới có được bạn gái, cho dù thế nào cũng phải để anh cưới trước đã.
Còn về Ngạn Khâm, không phải là người làm ông nội là ông đây không thương cháu trai, lấy chuyện hôn nhân của cháu trai để nhường cho con trai. Nếu như mấy năm trước, có lẽ ông thật sự sẽ phản đối chuyện hai chú cháu cùng lấy chị em một nhà làm loạn bối phận, nhưng hai năm nay ông bệnh tật quấn thân, không còn sức lực lo lắng chuyện trên thương trường, lui về dưỡng bệnh. Mỗi ngày con cháu quây quần bên gối, nghĩ đến phần nhiều đều là chuyện con cháu, chỉ cần con cháu trong nhà vui vẻ, mất chuyện quy củ gì đó đều không quan trọng.
Chú cháu cùng lấy hai chị em, sau này bên nào về bên đó, không phải ông không thể chấp nhận, chỉ là thật sự ông không vừa lòng với người cháu dâu là Quý Tư Nhu này, cho nên mới biểu hiện ngay việc không đồng ý để Thương Ngôn Tân và Thương Ngạn Khâm cưới hai chị em nhà họ Quý.
Ông rất hiểu con trai và cháu trai của mình, nếu Ngôn Tân đã tuyên bố yêu đương với em gái của cháu dâu tương lai vào lúc bàn chuyện hôn nhân của cháu trai, thằng bé không định chia tay, còn về Ngạn Khâm, nó muốn cưới Quý Tư Nhu vốn là vì lợi ích chứ không phải là vì tình cảm.
Nhưng nếu như vì chút của hồi môn nhà họ Quý đưa này mà đắc tội với chú nhỏ đang là chủ gia đình, mất nhiều hơn được, so sánh thiệt hơn, Ngạn Khâm nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ liên hôn với Quý Tư Nhu, tác thành cho chuyện hôn nhân của chú nhỏ.
Có điều như vậy thì rốt cuộc là người làm chú như Ngôn Tân bỗng nhiên đâm ngang khi cháu trai đang bàn chuyện hôn nhân, làm việc không phúc hậu, sợ là trong lòng Ngạn Khâm sẽ oán hận Ngôn Tân, vẫn là phải quan tâm đến suy nghĩ của nó, kịp thời trấn an.
Trong lòng ông cụ Thương đã sớm có quyết sách, giả bộ trầm tư chốc lát, từ từ nói: “Hai nhà kết thông gia là chuyện vui của hai họ, không thể chỉ dựa vào lời nói của một bên.”
Ánh mắt của ông cụ Thương nhìn về phía hai anh em Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn.
Hai người vốn thấp hơn một bậc so với ông cụ Thương, nhà họ Quý trước mặt nhà họ Thương lại kém hơn rất nhiều, ông cụ Thương nói chuyện, Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn nào dám không đáp lẽ, vội vàng phụ họa nói vâng vâng.
Ông cụ Thương nói chuyện rất hiểu lý lẽ, cũng không trực tiếp độc đoán chuyên quyền: “Việc này liên quan đến chung thân đại sự của bốn đứa nhỏ, vẫn là phải xem suy nghĩ của đám trẻ thế nào.”
Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn gật đầu: “Vâng, vâng, vâng.”
Chuyện chung thân đại sự của bốn đứa nhỏ?
Thương Ngôn Tân cũng là đứa nhỏ rồi?
Nhớ đến trước đây tại bữa tiệc sinh nhật của bác dâu cả, Thương Ngôn Tân phụ họa lời của ba cô, nói cô là trẻ con, bây giờ trong miệng của ông cụ Thương, anh cũng là trẻ con rồi. Quý Nhiêu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầm ổn cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không thay đổi của Thương Ngôn Tân, không nhịn được cười.
Nụ cười này vừa hay làm cho ông cụ Thương chú ý, thật ra ngay từ khi Quý Nhiêu bước vào ông cụ Thương đã chú ý đến cô rồi, tuy nhiên lúc này là cơ hội để ông cụ quang minh chính đại mà đánh giá cô.
Quý Nhiêu cong cong khóe miệng, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn rất minh mẫn của ông cụ Thương, vô thức thẳng lưng.
Ông cụ Thương tung hoành thương trường mấy chục năm, tôi luyện nên khí phách uy nghiêm, cho dù hai năm nay vì bệnh tật mà dưỡng bệnh, ông cảm thấy mình đã hiền hòa hơn rất nhiều, nhưng khí chất toát ra vẫn làm cho người ta run sợ.
Cho dù Quý Nhiêu có to gan hơn nữa nhưng đối mặt với ánh mắt của ông cũng không khỏi sợ hãi, thu lại bàn tay đang nắm tay Thương Ngôn Tân, đan vào nhau đặt trước người, tư thế ngồi ngoan ngoãn, trên mặt là nụ cười ngoan ngoãn dễ mến tiêu chuẩn.
Khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc từ khi vào cửa nhà họ Quý của ông cụ Thương khi đối diện với Quý Nhiêu cũng hiền hòa hơn, cô gái nhỏ này, lén lút không ngừng, nghịch ngợm thông minh, cũng khá là hợp mắt ông.
Nhìn bộ dạng luôn lắc đầu đắc ý về phía chị gái của cô bé, ông cụ Thương không khó có thể đoán ra được, cục diện ngày hôm nay có chín phần công lao của cô bé này.
Chuyện có biến ắt phải có mờ ám, chuyện liên hôn của Ngạn Khâm và Quý Tư Nhu, người ngoài không biết, nhưng trong nhà Quý - Thương ít nhiều cũng biết chút nội tình, cô gái nhỏ này không thể nào không biết được chuyện liên hôn giữa hai nhà. Mà xem phản ứng của người nhà họ Quý hôm nay, hiển nhiên là không biết chuyện cô bé này và Ngôn Tân yêu đương.
Cô bé biết rõ Ngạn Khâm và chị gái mình chuẩn bị liên hôn, lại giấu người nhà âm thầm yêu đương với Ngôn Tân, trong lòng chắc chắn toàn là chuyện xấu.
Hôm qua rõ ràng Ngôn Tân đã từ chối nói là hôm nay không đến nhà họ Quý, hôm nay lại đến nơi này với Quý Nhiêu, chắc là bị cô bé này giật dây, có lẽ là cô bé này có ý phá hoại chuyện hôn nhân của chị gái mình.
Nhìn thì nhỏ tuổi, nhưng lại có thể dỗ dành Ngôn Tân chơi đùa cùng mình, là cô gái thông minh, chỉ là hơi thông minh quá, nhìn có vẻ ham chơi, nghe Văn Văn nói, cô bé tạm thời còn chưa có ý định kết hôn.
Cô bé còn nhỏ tuổi, chơi thêm mấy năm nữa thì cũng vẫn trẻ tuổi, nhưng mà Ngôn Tân không giống vậy, đã lớn tuổi rồi, đợi thêm mấy năm nữa, nhỡ đâu đến lúc đó cô bé không thích nữa, không phải là lấy rổ múc nước chẳng được cái gì hay sao?
Người trẻ bây giờ yêu đương yêu quá lâu sẽ dễ có vấn đề, khó kết hôn, cô bé này mới hai mươi mốt tuổi, đợi khi cô bé muốn kết hôn, khéo khi đó mộ ông đã cỏ mọc xanh rì, càng đừng nói sống mà nhìn cô bé và Ngôn Tân sinh cháu trai cháu gái cho mình.
Không bằng hôm nay, nhân lúc cô gái nhỏ đang đối đầu với chị gái mình, thuận thế quyết định luôn chuyện này, miễn cho nước sôi đến nơi rồi mà vịt lại bay mất.
Ông cụ Thương là người làm việc quả quyết dứt khoát, chưa từng dông dài, lúc này trong lòng đã có tính toán, hơi hơi mỉm cười với Quý Nhiêu.
Ông tự cảm thấy mình cười rất hòa ái thân thiện, nhưng ở trong mắt Quý Nhiêu thì hoàn toàn không phải như vậy.
Ông cụ Thương dáng người hơi gầy, ngũ quan lạnh lùng nghiêm túc, khi không cười thì mặt như núi băng, khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt sáng quắc, nụ cười này luôn làm cho Quý Nhiêu có cảm giác đa mưu túc trí, không có ý tốt, giống như chim ưng đang nhìn con mồi chăm chú, làm cho người nổi da gà, da đầu tê dại.
Quý Nhiêu hơi cụp mi, không dám nhìn ông cụ Thương nữa.
Ông cụ Thương thu lại tầm mắt, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc nói với Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn: “Vẫn phải hỏi ý kiến bọn nhỏ, con gái da mặt mỏng, trước mặt người ngoài cũng không dám nói, không bằng các cậu hỏi kỹ hai người con gái của mình, xem hai đứa nghĩ như nào.”
Ngoài mặt ông nói là để Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn âm thầm hỏi suy nghĩ của Quý Tư Nhu và Quý Nhiêu, thực chất ý trong câu nói là ông cần nói chuyện với Thương Ngôn Tân và Thương Ngạn Khâm, người nhà họ Quý cần phải tránh đi.
Sao Quý Hồng Dương và Quý Hồng Chấn có thể không nghe ra được ý trong lời của ông cụ Thương, vội vàng sắp xếp phòng sách cho ông cụ, Thương Ngôn Tân và Thương Ngạn Khâm.
Trong thư phòng, ông cụ Thương ngồi ở trên ghế sofa chính giữa, Thương Ngôn Tân và Thương Ngạn Khâm thì ngồi ở ghế sofa đơn ở hai bên.
Ông cụ Thương nhìn con trai mình trước, nhíu mày: “Chuyện Ngạn Khâm và con gái lớn của Quý Hồng Chấn liên hôn, con đã sớm biết, sao vẫn còn yêu đương với con gái nhỏ của Quý Hồng Chấn. Như thế này làm loạn hết vai vế, con là người làm chú, lời nói và hành động phải làm gương cho Ngạn Khâm, bây giờ còn làm ra chuyện như thế này đây, con có xứng với Ngạn Khâm không?”
Ông cụ Thương vừa mới mở lời đã phủ đầu giáo huấn Thương Ngôn Tân một trận, còn chưa đợi ông khuyên Thương Ngạn Khâm từ bỏ mối hôn sự này, Thương Ngạn Khâm đã tự giác đứng dậy, rất hiểu chuyện mà nói: “Ông nội, chú nhỏ, già trẻ có trên có dưới, không thể loạn vai vế, nếu như nhị tiểu thư đã yêu đương với chú nhỏ, vậy chính là thím nhỏ của con, con và đại tiểu thư nhà họ Quý có duyên không phận, chuyện đính hôn này, đến đây là thôi đi.”
Ánh mắt của ông cụ Thương về phía cháu trai, vừa lòng nói: “Thật ra cháu và chú nhỏ cháu cưới hai chị em nhà họ Quý, việc ai biết người đó, cũng không phải là không được, chỉ là khi em gái gả cho chú, chị gái thì gả cho cháu, vai vế của em gái lại cao hơn một bậc, chỉ sợ sau khi kết hôn, chị gái sẽ không muốn đi cùng cháu đến nhà em gái chơi, lâu dần, tình cảm của hai chú cháu cũng sẽ xa cách. Hơn nữa, tình huống của hai chị em như nào, không cần ông nói hai đứa cũng biết, không cùng một mẹ, rất nhiều mâu thuẫn, nhỡ đâu khích bác đến tình cảm của hai chú cháu, sau này dễ xảy ra nhiều rắc rối. Gia hòa vạn sự hưng, cho nên, nhất định phải có một người lui bước.”
Trong lòng Thương Ngạn Khâm rất đồng tình với lời nói của ông cụ Thương, gần đây Quý Tư Nhu luôn nói xấu chú nhỏ trước mặt anh ta, giật giây anh ta tranh quyền gia sản với chú nhỏ.
Ông cụ Thương nhìn Thương Ngạn Khâm, thản nhiên nói: “Con có thể chủ động lùi một bước, ông nội rất vui mừng, chuyện này là chú nhỏ con có lỗi với con, chuyện con với Quý Tư Nhu liên hôn là trước, chú nhỏ con và Quý Nhiêu yêu đương phía sau, vốn là theo tứ tự trước sau, vốn phải để chú nhỏ của con chia tay với Quý Nhiêu. Giờ lại để con phải lùi một bước, không phải là ông nội thiên vị, mà thật sự là chú nhỏ của con đã lớn tuổi, bỏ lỡ lần này không biết phải đợi đến bao giờ, tuổi của nó không thể kéo dài hơn nữa, con vẫn còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, sau này còn có thể gặp được cô gái vừa ý mình, để chú nhỏ con tặng thêm gấp đôi sính lễ, tự mình đưa đến nhà gái.”
Thương Ngạn Khâm nói: “Ông nội không cần nói nhiều đâu ạ, con hiểu mà. Chú nhỏ rất tốt với con, con cũng hy vọng chú nhỏ có thể sớm ngày lấy thím nhỏ cho con. Hơn nữa chuyện này cũng không thể tính là con lùi một bước, vốn dĩ chú nhỏ và Quý nhị tiểu thư yêu đương cũng không trở ngại gì con, chỉ là con không thể nào gọi em vợ tương lai là thím nhỏ nên mới bỏ mối hôn sự này, không liên quan gì đến chú nhỏ, chú nhỏ cũng không cần phải bồi thường gì cho con.”
“Vẫn là Ngạn Khâm hiểu chuyện.” Ông cụ Thương nói: “Chưa từng để ông phải hao tâm tổn sức, chú nhỏ con không bằng con, đã bao năm rồi vì chuyện hôn nhân của nó mà ông lo lắng không yên. Lúc trước là không tìm, bây giờ bỗng nhiên lại đùng một cái tìm người nhỏ như vậy, còn là em gái của người vốn được định là cháu dâu tương lai. Ngạn Khâm, con ra ngoài trước đi, hôm nay ông nội phải dạy dỗ nó một trận, xem nó làm chú nhỏ như thế nào.”
Thương Ngôn Tân ngồi trên sofa, mặt không đổi sắc.
Thương Ngạn Khâm vội vàng xin tha thứ: “Ông nội, chuyện này thật sự không trách chú nhỏ, chuyện tình cảm sao có thể nói đến trước sau, hơn nữa mặc dù việc con và Quý Tư Nhu liên hôn là có trước, nhưng con và cô ta không hề có tình cảm, mà chú nhỏ và thím nhỏ nhìn có vẻ rất tình cảm, con thật sự vui cho chú nhỏ, không hề oán trách ạ.”
Thương Ngôn Tân nhìn Thương Ngạn Khâm vội vàng biện hộ giúp mình, từ từ nói: “Ngạn Khâm, cháu ra ngoài trước đi, ông nội cháu không phải muốn trừng phạt chú, mà là có chuyện muốn hỏi chú.”
Ánh mắt Thương Ngạn Khâm nhìn về phía Thương Ngôn Tân, giọng điệu cung kính lại thành khẩn: “Chú nhỏ, cháu thật sự không oán trách chú.”
Lời anh ta nói là thật lòng thật dạ chứ không phải là nói một đằng nghĩ một nẻo, anh ta thật sự không oán trách Thương Ngôn Tân. Chưa nói đến việc Thương Ngôn Tân thật sự đối xử với anh ta rất tốt, tình cảm của hai chú cháu vẫn luôn hòa thuận, không hề có tranh chấp gì. Mà cho dù là vì lợi ích, chú nhỏ là người nắm quyền của Thương thị, trong chuyện này, anh ta lùi bước nhường chú nhỏ, đương nhiên chú nhỏ sẽ bù đắp cho anh ta, ở trên thương trường được chú nhỏ quan tâm đặc biệt, có nhiều chỗ tốt hơn so với việc liên hôn với con gái riêng của nhà họ Quý nhiều.
Vốn anh ta đã không thích Quý Tư Nhu, cưới cô ta chỉ đơn thuần là vì những lợi ích mà Quý Hồng Chấn hứa hẹn. Bây giờ anh ta chủ động từ bỏ hôn ước, đương nhiên chú nhỏ sẽ đền bù cho anh ta, sao anh ta có thể vì cuộc hôn nhân này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của mình và chú nhỏ chứ.
Thương Ngôn Tân hơi gật đầu, nói: “Chú biết rồi.”
Thương Ngạn Khâm thở phào một hơi.
Anh ta không oán hận chú nhỏ, nhưng mà lại lo lắng chú nhỏ sẽ vì chuyện này mà nghi ngờ anh ta không cam lòng, không còn tin tưởng anh ta nữa.
Thương Ngạn Khâm xoay người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai ba con Thương Ngôn Tân và ông cụ Thương.
Ánh mắt ông cụ Thương dò xét mà nhìn về phía Thương Ngôn Tân: “Con và cô bé Quý Nhiêu kia mới yêu nhau cũng chưa được bao lâu, lúc ban đầu khi ba nói với con về chuyện Ngạn Khâm muốn liên hôn với con gái nhà họ Quý, cũng không thấy con có phản ứng gì, có thể thấy được con và Quý Nhiêu quen biết sau khi Ngạn Khâm có ý định liên hôn với Quý Tư Nhu. Con nói thật cho ba biết, có phải là cô bé nhà họ Quý kia có ý đồ xấu, cố ý tiếp cận con không?”
Ông cụ Thương đã nhìn thấu hết tất cả, Thương Ngôn Tân cười nói: “Không phải, năm nay cô ấy mới về nước, tối đầu tiên khi về nước còn chưa về nhà họ Quý đã gặp được con trai ba ở Thủy Vân Các rồi, cô ấy vừa gặp đã yêu con trai ba, không có ý gì khác cả.”
Ông cụ Thương hừ lạnh một tiếng: “Nghe chị con nói, cô bé tạm thời không tính kết hôn với con, cô bé nào trúng tiếng sét ái tình mà lại không mơ ước kết hôn, sao cô bé không muốn kết hôn với con?”
Thương Ngôn Tân bình tĩnh nói: “Cô ấy còn nhỏ, việc kết hôn đối với cô gái nhỏ tầm tuổi cô ấy mà nói là chuyện rất xa xôi.”
Ông cụ Thương nghe lời này của anh, giống như là đã chấp nhận sự thật vài năm nữa mình cũng không có danh phận, tức đến đập bàn: “Cô bé tuổi còn nhỏ, thế con thì sao, con sắp ba mươi tuổi rồi, đợi đến khi cô bé muốn kết hôn thì con đã lớn tuổi rồi. Cô bé đó vừa vào nhà đã dựa vào người con mà trêu tức cô con gái riêng kia, rõ ràng là kéo con đến để chọc tức chị gái. Suy tính của cô gái nhỏ, cũng không nghĩ đến làm như thế sẽ làm con thấy hổ thẹn với Ngạn Khâm, chỉ quan tâm đến việc mình chọc tức được người khác, không hề suy nghĩ đến tình cảnh của con.”
Lời này lại oan cho Quý Nhiêu rồi, mặc dù cô quả thật là lợi dụng Thương Ngôn Tân để chọc tức Quý Tư Nhu, nhưng nếu như nói cô không để ý đến tình cảm chú cháu của Thương Ngôn Tân và Thương Ngạn Khâm, để Thương Ngôn Tân hổ thẹn với cháu trai thì quá là oan uổng. Ngay từ ban đầu cô đã nhận nhầm đối tượng liên hôn của Quý Tư Nhu, căn bản không biết còn có Thương Ngạn Khâm.
Thương Ngôn Tân cũng không giải thích với ông cụ Thương, thản nhiên nói: “Ý của ba là, Nhiêu Nhiêu tiếp cận con là muốn lợi dụng con, cô ấy không thích con nên ba đang khuyên con chia tay với cô ấy à?”
“Đừng có xuyên tạc ý của ba.” Ông cụ Thương tức giận: “Cho dù cô bé lợi dụng con, không thích con thì đã làm sao, vợ đã đưa đến tận cửa rồi, lẽ nào chỉ là cô gái nhỏ mới ra đời mà con cũng không giải quyết được.”
Thương Ngôn Tân cụp mắt, không đáp lời.
Ông cụ Thương vừa nhìn sắc mặt này, trong lòng biết là không tốt, con trai mình dày công bồi dưỡng và tự hào nhất, thật sự là không giải quyết được cô gái non nớt, nhất thời giận mà không có chỗ phát.
“Chẳng lẽ con thật sự để mặc cho một cô gái nhỏ thoải mái trêu đùa, đợi cô bé chơi chán rồi vứt bỏ con, con đã già đến nỗi không ai thèm rồi à?”
Thương Ngôn Tân cười cười, nói: “Ba, rốt cuộc ba đang nghĩ cái gì đấy?”
Ông cụ Thương nói thẳng: “Cô bé không muốn kết hôn chẳng lẽ con cũng không muốn, một lần dồn sức, hai lần thì giảm, ba lần thì cạn kiệt*. Hôm nay hai nhà Quý - Thương đã tụ tập ở chỗ này, là bàn chuyện liên hôn của hai nhà, bây giờ Ngạn Khâm vì con mà từ bỏ đính hôn, lẽ nào con không muốn…”
(*)Câu này thể hiện ý nghĩa rằng khi làm việc gì đó, nếu chỉ cố gắng một lần thì sẽ có hiệu quả lớn, nhưng nếu tiếp tục làm mà không có sự thay đổi hoặc nghỉ ngơi, thì sẽ dần giảm sút hiệu quả và cuối cùng là kiệt sức. Câu này thường được dùng để nhắc nhở về sự kiên trì hợp lý và sự cần thiết của việc duy trì năng lượng trong công việc.