Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 101

“Nhân sinh nếu chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ”

Trên thảm cừu màu xám, váy dài màu trắng phô tán trên thảm, tóc đen xõa ra vướng vất trên cánh tay đế vương, long bào quấn quanh.

Trong trướng, Ngự Hạo Hiên ôm eo Minh Nguyệt, gắt gao ôm lấy cơ thể nàng vào lòng, nhẹ vuốt ve lọn tóc đen của nàng trước ngực mình. Hắn lấy ngón tay hơi cuốn lấy, nhắm mắt lại, đặt cằm lên trán nàng nhẹ nhàng cọ xát, khóe miệng cười như có như không.

Minh Nguyệt rúc vào lòng Ngự Hạo Hiên, nhẹ ngửi mùi Long tiên hương, ngón tay trắng nõn nhẹ vuốt mãnh long thêu kim tuyến trên long bào nhưng trong lòng vẫn bất an. Khẽ ngẩng đầu nhìn đế vương như đang ngủ say, nàng lại cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Hoàng Thượng còn có chính vụ muốn xử lý mà.

Ngự Hạo Hiên trợn mắt, cúi đầu nhìn thần sắc bất an của Minh Nguyệt, ý cười nháy mắt biến mất vô tung. Bàn tay to đem tay nàng đặt lên ngực mình, nghiêng người hôn lên trán nàng, nói khẽ vào tai nàng:

- Minh Nguyệt muốn đuổi trẫm đi sao?

Nói xong, mâu trung tối đen hiện lên một tia cảm xúc khó đoán rồi lại hôn lên hai má nàng.

Khẽ run, Minh Nguyệt có chút mất tự nhiên muốn đẩy hắn đang ái muội ra nhưng Ngự Hạo Hiên như đã sớm biết, hắn lại càng ôm chặt nàng như bắt ép nàng phải nằm yên trong lòng hắn. Mềm nhẹ vuốt ve mái tóc nàng, sau đó, ngón tay xẹt qua gáy trắng như tuyết của nàng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nhưng là chỉ cần nhìn một lần cũng sẽ không khắc chế được. Vùi đầu vào mái tóc nàng.

- Minh Nguyệt, chúng ta bái đường, được không?

Giọng nói nặng nề ồ ồ thở dốc rồi nụ hôn lạnh như băng trên cổ khiến Minh Nguyệt run run. Hắn hôn cổ nàng rồi dần dần tới trước ngực, nhẫn nại dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, trong mắt có ánh đỏ quen thuộc.

Minh Nguyệt dục vọng không hề che dấu trong mắt hắn, run rẩy nắm chặt xiêm y trước ngực, như muồn chạy trốn, cứng ngắc nói:

- Nô tỳ…. còn chưa chuẩn bị tốt..

Hắn là một đế vương cực giỏi tính kế. Trong mắt Minh Nguyệt thoáng qua một tia cảnh giác rồi nàng hít sâu, ổn định lại hô hấp của mình.

- Trẫm chỉ biết sự dịu dàng của ngươi là giả

Trong không gian yên tĩnh, Ngự Hạo Hiên đột nhiên nói. Hắn nhìn Minh Nguyệt khắc hẳn trước kia, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ngoan tuyệt, bàn tay to đột nhiên xiết chặt hông nàng khiến Minh Nguyệt sợ hãi mở to mắt. Nàng giữ tay hắn lại nhưng Ngự Hạo Hiên lại như sư tử nổi giận, mạnh mẽ tháo dây lưng nàng.

- Ngự Hạo Hiên, ngươi…

Minh Nguyệt hoảng sợ muốn lao ra khỏi nhà giam chưa khóa lại, nhưng khi tiếng chuông vang lên, dưới chân nàng mềm nhũn ngã xuống đất, rơi vào vòng ôm lạnh như băng rồi cả người bị đặt nằm lên thảm, y phục dần phân tán.

Minh Nguyệt trợn to hai mắt, không dám tin nhìn mắt Ngự Hạo Hiên đột nhiên chuyển sang màu lam, đồng tử dần thâm trầm lại mang theo sự lạnh lùng. Bàn tay to luồn vào xiêm y nàng.

- Không.

Minh Nguyệt kêu lên sợ hãi, tay Ngự Hạo Hiên hơi dừng lại một chút nhưng hắn lại hôn lên môi nàng, nuốt tiếng thét của nàng. Bàn tay to làm càn trong xiêm y nàng, cho đến nhũ phong của nàng. Toàn thân Minh Nguyệt run run, nàng phẫn nộ vặn vẹo thân thể. Nam nhân này quả nhiên là không đáng tin, vì sao khi nãy hắn còn như vậy mà bây giờ…

Minh Nguyệt cố gắng muốn đẩy ra thân thể hắn nhưng càng lúc càng thấy lạnh, nàng cúi đầu không ngờ áo đã bị kéo xuống, nửa thân trần cũng lộ ra ngoài. Bất lực, khóe mắt hiện lên ánh lệ, nàng đánh vào ngực hắn, nhưng hai tay lại bị trói lại bởi chiếc thắt lưng kia, cột vào song vàng của lồng giam.

- Vì sao?

Vì sao khi nàng đã muốn tin tưởng hắn, hắn lại đối xử như thế với nàng? Nước mắt Minh Nguyệt trào ra, nàng muốn cắn lưỡi Ngự Hạo Hiên nhưng dường như ý nghĩ của nàng đã sớm bị hắn nhìn thấu. Bàn tay hắn đột nhiên kéo cằm nàng khiến nàng không kể nào ngậm miệng lại, thậm chí chỉ có thể tùy ý hắn tiến quân thần tốc, làm càn trong miệng nàng, nụ hôn kia cuồng nhiệt mà càn rỡ, cơ hồ như muốn nuốt nàng.

Tiếng thở dốc trầm trọng tràn ngập toàn bộ nhà giam, khi hai đôi môi tách ra. Ngự Hạo Hiên nhắm mắt như không muốn đối diện với Minh Nguyệt. Hắn cúi đầu, đôi một lạnh như băng một đường hôn xuống cho đến xương quai xanh thì từ từ cắn cắn tựa như đang nhấm nháp mỹ vị nhân gia. Sau đó, từ từ tiến đến vành tai, hơi thở nặng nề như đang nói những lời nỉ non, tay cởi đi từng lớp xiêm y của Minh Nguyệt.

Rồi sau đó, bàn tay to đem một chiếc khăn lụa màu vàng ta, một hương thơm kì lạ lan tràn khắp không khí.

Mềm mại thở dốc, Minh Nguyệt suy nghĩ hỗn độn, nàng liều mạng nhắm mắt, không muốn nhìn thấy hết thảy lại càng không muốn cảm thụ. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại như cố ý tra tấn nàng, đôi môi lạnh như băng kích thích cảm quan của nàng, cho đến khi nàng toàn thân phát run mới kéo đến bên hông ấm áp của nàng, dừng lại. Nhưng khi nàng kinh ngạc, hắn lại xé bỏ xiêm y của nàng, khiến thân thể nàng lộ rõ dưới thân hắn.

- Đừng…

Minh Nguyệt mang theo tiếng khóc, đôi mắt nàng đầy nước mắt, bất lực nhìn Ngự Hạo Hiên trên người nàng, lắc lắc đầu. Cho tới bây giờ nàng cũng không biết rằng để thân thể của mình tiếp nhận nam nhân này lại khó khăn như vậy. Cảm giác này khiến nàng sợ hãi muốn trôn tránh nhưng lại không thể nhúc nhích.

Ngự Hạo Hiên dùng sức hôn thân thể Minh Nguyệt, nhưng khi nghe tiếng nàng khàn khàn thì cứng ngắc dừng lại, rồi sau đó, cảm nhận được nước mắt ẩm ướt của nàng.

Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng hắn lại không hề do dự tự cởi xiêm y của chính mình, giống như một con dã thú, da thịt lạnh băng áp sát cơ thể ấm nóng của nàng. Minh Nguyệt muốn khóc, muốn giãy dụa nhưng đột nhiên nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái hắn, nàng ngưng bặt. Vết… vết ấn kí hình rồng… sao có thể… trở thành vết sẹo xấu xí như vậy?

- Rất xấu đúng không?

Thanh âm lạnh băng mang theo sự thống khổ. Ngự Hạo Hiên vùi đầu vào tóc nàng rồi cười lạnh nói:

- Ngươi rất để ý có đúng không

Rồi sau đó, Minh Nguyệt còn chưa kịp trả lời, hắn đầy thống hận nhìn đôi mắt đẫm lễ của nàng, tựa như con thú bị thương, bóp cổ Minh Nguyệt, lạnh lùng nói:

- Là ngươi khiến trẫm bị nhiễm hương vị của ngươi, ngươi khiến trẫm nghiện, cho nên, là ngươi biến trẫm thành thế này, ngươi không thể trách trẫm, là ngươi... Là ngươi

Trong khoảnh khắc, đôi mắt Minh Nguyệt bỗng dưng mở lớn, thân thể bị xuyên thấu khiến nàng đau đớn toàn thân, quên cả khóc cũng quên cả hét lên. Nàng mở to mắt nhìn nam tử cuồng loạn trước mắt, tầm mắt dần dần mơ hồ, bên tai chỉ còn lại tiếng thở gấp của nam tử và giọng nói khàn khàn:

- Đừng hận trẫm... Minh Nguyệt, trẫm muốn ngươi... Trẫm muốn ngươi

Một đêm đó, ánh sao rơi xuống.

Thảm cừu hỗn loạn, hơi thở dày đặc, xung quanh xiêm y phân tán, thân thể triền miên đầy mùi tình ái.

Minh Nguyệt trợn tròn mắt, trống rỗng vô thần nhìn trướng hồng, trong mắt chiếc ra tia đỏ tươi. Tóc đen rối tung trên thảm cừu khiến dung nhan càng kiều mỵ, dưới chăn bông, da thịt non mềm trắng nõn đầy dấu hôn khiến người yêu thương.

Thân thể dần dần nổi lên biến hóa, từ đau đớn biến thành nóng rực, Minh Nguyệt giãy dụa không muốn chú ý đến nam tử trên người nàng, nhưng đôi mắt như bị thương lại xuất hiện trong mắt nàng. Trái tim không hiểu sao lại đau đớn.

Ngự Hạo Hiên không ngừng hôn thân thể lạnh như băng của Minh Nguyệt, vĩnh viễn không ngừng nghỉ mà chiếm đoạt. Hắn cuồng loạn hôn từng tấc da thịt trên người Minh Nguyệt, trong mắt hắn đầy bất an, đau đớn lại càng khiến hắn càn rỡ. Một lần rồi lại một lần, bức bách Minh Nguyệt. Khiến toàn thân nàng lưu lại những ký hiệu của hắn.

- Minh Nguyệt, ngươi có biết trái tim trẫm đau thế nào không?

Trong bóng tối, thanh âm quen thuộc lại như quỷ mỵ quanh quẩn bên tai Minh Nguyệt, hơi thở trầm trọng, bàn tay lạnh như băng xoa lên cơ thể nàng. Sau đó lại đặt một nụ hôn nóng cháy, cuồng nhiệt, hôn lên khuôn mặt nàng, mũi nàng, khóe môi, vành tai. Dường như là trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại mà gắt gao dây dưa, giọng nói khàn khàn lại phủ lên tai nàng:

- Đáp lại trẫm... Minh Nguyệt, đáp lại trẫm

Bàn tay to khẽ vuốt ve thân hình mêm mại, Minh Nguyệt nhắm mắt hơi run run tựa như đã mất đi ý thức mà tùy ý Ngự Hạo Hiên bài bố. Nàng từ từ mở mắt nhìn đôi mắt hắn trong đêm đen, vươn tay nhưng lại không rõ mình muốn làm gì. Ngự Hạo Hiên lại cười cầm tay nàng, đan tay vào nhau rồi khẽ hôn lên, tham luyến nói:

- Minh Nguyệt, hôn trẫm.

Minh Nguyệt trừng mắt nhìn, giống như bị mê hoặc, nàng rướn đầu, nhẹ chạm lên môi Ngự Hạo Hiên, vừa định rời đi thì bị hắn ôm chặt, môi lại bị hôn đến nóng bỏng.

Ngoài đại điện, Tần công công đứng trong bóng tối run run nhìn vào trong điện tối đen, trong lòng không khỏi run rẩy lạnh lẽo. Hắn lo lắng đi qua đi lại nhưng cũng không dám mạo muội đi vào.

Đã vài canh giờ, Hoàng thượng và Chiêu dung nương nương giờ còn không sai mang nước lên, hắn có thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra, nhưng vài canh giờ, nương nương có thể chịu được sao (hehe)? Nghĩ đến đây Tần công công không khỏi có chút quẫn bách. Hắn tuy rằng chưa bao giờ thấy qua nương nương nào sau khi được Hoàng thượng sủng hạnh. Nhưng hắn cũng từng nghe nói, sau khi Đức phi thị tẩm thân thể lưu lại rất nhiều dấu vết. Vì thế, vị chiêu dung nương nương có ánh mắt giống Đức phi nương nương có thể….

Tần công công không khỏi có chút lo lắng, hai tay gắt gao nắm chặt phất trần, đột nhiên cảm giác xiêm y mình có mùi thơm kì quái, hắn không khỏi cúi đầu muốn ngửi cho rõ. Nhưng vừa ngửi lại khiến cả người hắn cứng đờ, trong đầu nhớ lại hôm nay Hoàng thượng muốn hắn đưa cho vật gói trong chiếc khăn lụa vàng, trái tim hơi động, đột nhiên nhớ tới mùi hương quen thuộc này là Thôi tình dược (tên 1 loại xuân dược) vốn rất ít được dùng trong hậu cung.

Chẳng lẽ Hoàng thượng dùng nó với nương nương, lòng Tần công công run lên. Có lẽ, vì ánh mắt tương tự Đức phi nương nương khiến hắn thấy không đành lòng nhưng một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, nhẫn nhịn cảm xúc này, nhìn ánh trăng lạnh lùng thở dài một tiếng

Hài lụa vàng, giá y (áo cưới) đỏ, trâm bạch ngọc, tóc đen búi.

Ngày thứ hai, khi Minh Nguyệt toàn thân đau nhức tỉnh lại thì lại phát hiện mình không chỉ đã được tắm mà còn mặc giá y đỏ thẫm, nằm trên long sàng.

Nàng cố hết sức ngồi dậy, nhưng trên đầu choáng váng khiến nàng không thể chống đỡ, suy sụp sắp ngã thì lại có bàn tay đỡ lấy nàng, lưng rơi vào lồng ngực rộng lớn, nghe một tiếng ôn nhu:

- Tỉnh

Tỉnh... Minh Nguyệt mở to hai mắt, nhẹ nhàng nhướng đôi mi thanh tú, thân thể vô lực làm cho nàng không có khí lực nhìn phía sau là ai, nàng vươn tay nhẹ xoa trán, muốn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn nhưng nhìn đến đôi tay ôm lấy mình, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh hỗn loạn mà trần trụi.

Trong lòng co rút, Minh Nguyệt cừng đờ, trong mắt dâng lên sương mù, đột nhiên vung tay lên.

“Ba”

Một tiếng vang không hề dự liệu vang lên trong tẩm điện.

Không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng như là bị ngưng kết, cung nữ đang cầm đồ trang sức sợ tới ngây ngốc sững sờ đứng đó, thậm chí Tần công công cũng cứng đờ người.

Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên đang ôm mình, bàn tay trắng nõn gắt gao nắm lại như thống hận đến tê tâm liệt phế mà nhìn hắn. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó, khi mọi người còn đang nín thở thì hắn lại nhẹ cười sủng nịnh, ôm Minh Nguyệt càng chặt, giọng nói khàn khàn:

- Như thế có phải thấy tốt hơn?

Trong mắt Minh Nguyệt sương mù dâng lên nhưng vẫn phẫn hận nhìn chằm chằm hắn. Cho tới giờ nàng vốn không phải là kẻ yếu đuối nhưng từ khi gặp nam nhân này, nàng phạt hiện mình không còn như trước kia, cả thế giới của nàng như hoảng loạn, phá hỏng. Hít sâu, Minh Nguyệt nhắm mắt lại, bàn tay trắng nõn nắm lấy xiêm y trước ngực, nhưng lại bị Ngự Hạo Hiên nắm lấy tay nàng.

- Huề nhau, được không?

Thanh âm trầm thấp như đang thỉnh cầu nỉ non bên tai Minh Nguyệt, rồi sau đó gắt gao nắm tay nàng, xoay người nàng đối diện với hắn, đôi mắt màu lam hiện lên ẩn nhẫn thống khổ, nói:

- Minh Nguyệt, ngoan ngoãn ở lạ bên trẫm, có lẽ… có lẽ ngươi sẽ cảm thấy trẫm là người đáng để yêu, trẫm sẽ đối xử tốt với ngươi.

- Không.

Minh Nguyệt thốt lên, nàng không nghĩ, cũng không cần nghĩ.

Thân thể Ngự Hạo Hiên cứng đờ, mọi người trong đại điện đều giật mình, Tần công công mở to hai mắt, run run ngẩng đầu, hắn không ngạc nhiên vì chiêu dung nương nương từ chối mà là... Hoàng Thượng lại gọi chiêu dung nương nương là Minh Nguyệt, tuy rằng Tần chiêu dung xác thực... Nhưng Hoàng Thượng có bị nhầm lẫn không?

- Ngươi không cần từ chối trẫm nhanh như vậy

Ngự Hạo Hiên gấp gáp nói, hắn gắt gao nắm lấy hai vai nàng như là sợ nàng sẽ bay đi, rồi sau đó nhắm mắt lại, khàn khàn nói:

- Minh Nguyệt, trẫm thật sự... Cầu ngươi, đừng nhìn trẫm như vậy, trái tim trẫm cũng sẽ đau, ngươi căn bản không hiểu….

Hắn sẽ đau... khóe mắt Minh Nguyệt rơi xuống một giọt lệ. Nàng gạt tay Ngự Hạo Hiên ra, muốn đứng dậy rời đi nhưng lại bị hắn ôm lại, Minh Nguyệt càng cố đẩy tay hắn ra, nàng đánh hắn, khóc lên:

- Ta chán ghét ngươi, cả đời cũng sẽ không yêu thương ngươi, sẽ không thích ngươi, buông, ngươi buông…

- Không buông

Tiếng gầm gừ lạnh như băng xuyên qua tiếng khóc của Minh Nguyệt, sắc mặt Ngự Hạo Hiên đột nhiên âm trầm đáng sợ, hắn gắt gao ôm Minh Nguyệt, như là không thể chấp nhận lời nói tuyệt tình như vậy. Dựa sát vào tai nàng, cố nén run run, nói:

- Đừng bức trẫm, Minh Nguyệt, trẫm chuyện gì đều cũng có thể làm

Lời nói lạnh như băng thấu tận xương khiến Minh Nguyệt ngừng khóc, nàng nức nở ngây ngốc, rồi từ từ lắc đầu nói:

- Ngươi sẽ không, ngươi đã không còn gì để uy hiếp ta, ngươi…

- Tiêu Đồng trong tay trẫm

Giống như sét đánh trời quang, Ngự Hạo Hiên bắt ngang Minh Nguyệt, hắn như nổi giận nhưng ẩn nhẫn nhìn nàng đang khiếp sợ. Tay ôm nàng bắt đầu run lên, sau đó nâng ót nàng lên, gắt gao ôm nàng vào lòng, thâm trầm mà ngoan tuyệt nói:

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên trẫm, cho dù là hư tình giả ý cũng được, chỉ cần trẫm nhìn thấy ngươi, chạm vào ngươi, cái gì cũng được.

- Đây là cách ngươi yêu một người?

Minh Nguyệt kinh ngạc nói, thân thể cứng đờ tựa vào lòng Ngự Hạo Hiên, móng tay đâm vào lòng bàn tay

- Không phải, Minh Nguyệt, không phải như thế

Ngự Hạo Hiên nâng mặt Minh Nguyệt lên, bối rối không biết nên làm cái gì, hắn nhìn đôi mắt Minh Nguyệt không gợn sóng, nhất thời cứng đờ, rồi sau đó không chút nghĩ ngợi nói:

- Trẫm thả nàng, trẫm lập tức thả nàng, Minh Nguyệt, đừng nhìn trẫm như vậy, đừng như vậy

Tần công công nhìn bộ dáng Hoàng thượng, nước mắt cơ hồ rớt xuống. Hắn tuy biết Hoàng thượng đã từng vì Đức phi mà thức trắng đêm nhưng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng đáng thương, chật vật như vậy, trong lòng buồn bã. Tần công công không đành lòng nhìn, đành mang đám cung nữ đang ngây người rời khỏi tẩm điện. Để không khí ngưng trọng này lại cho đế phi hai người

Trong phòng ngủ trống rỗng, hai người nhìn nhau, Minh Nguyệt bức nước mắt trở ngược về rồi sau đó đứng dậy rời đi, nhưng là đôi tay kia vẫn nắm lấy tay nàng như bóng với hình. Ngự Hạo Hiên gắt gao nắm lấy tay nàng, như là phẫn hận, như là đau lòng, càng như là hi vọng, nhưng là Minh Nguyệt lại không hề nhìn hắn, rút mạnh tay về, nhắm mắt lại, hít hít mũi nói:

- Xin Hoàng thượng phế bỏ phi vị của nô tỳ.

Thân mình Ngự Hạo Hiên hơi lảo đảo, cứng đờ trong không trung. Hắn nhìn bộ sáng kiên quyết của Minh Nguyệt, lắc đâu khàn khàn nói:

- Không, trẫm không làm.

- Chúng ta đều đã đến đường cùng, vì sao còn không để cho nhau một con đường sống.

Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên, cắn môi nói. Nếu đã muốn như vậy, nếu hắn cũng nói hòa nhau, vì sao không thể thả nàng, từ nay về sau quên nhau đi.

- Vậy ba năm qua, vì sao ngươi không cho trẫm một con đường sống?

Thanh âm Ngự Hạo Hiên trầm thấp như bị tẩm đầy sự thống khổ, hắn nhìn Minh Nguyệt, gằn từng chữ một:

- Khi trước là ngươi chọc trẫm trước, là ngươi làm trẫm yêu ngươi, là ngươi, ngươi nói muốn cùng trẫm “dữ tử chi thủ, cùng tử giai lão” là ngươi, đều là ngươi.

Minh Nguyệt rơi lệ nhưng vẫn quật cường nói

- Nhưng Minh Nguyệt kia đã chết, nàng đã chết.

Ngự Hạo Hiên lắc lắc đầu, hắn nhìn thần sắc lạnh lùng của Minh Nguyệt, đột nhiên lạnh giọng cười rộ lên, rồi sau đó, từng bước một lui về phía sau, cho đến khi dưới ánh nến, Minh Nguyệt không còn thấy rõ hắn, hắn khàn khàn nói nhỏ:

- Ngươi là nữ nhân đầu tiên trẫm hôn, cái gì trẫm cũng đều cho ngươi, Minh Nguyệt, ngươi nhẫn tâm, trẫm biết ngươi nhẫn tâm, nhưng lúc này, đừng trách trẫm
Bình Luận (0)
Comment