Nàng hơi giật mình, ý cười trên mặt ngưng lại nhưng lập tức cẩn thận đứng dậy, nhẹ phất váy dài, khẽ cười mềm nhẹ:
- Trong dân gian tương truyền, nữ tử đã kết hôn phải vấn tóc đây là muốn dạy rằng nữ tử tóc dài chỉ có
thể xõa trước mặt trượng phu mà thôi. Ý của nô tỳ muốn nói cùng hoàng
thượng trái tim nô tỳ là Hoàng thượng
Lại là một câu ái muội không rõ làm hắn
không thể nào phân biệt thật giả. Mày kiếm hơi nhíu lại nhưng trong mắt
lại thoáng nhìn đến mạt chu sa kiều diễm trên trán nàng, trong lòng ấm
lên. Tuy rằng bây giờ hắn còn không thể chứng thực ý nghĩa của dấu chu
sa này nhưng nếu nó xuất hiện từ da thịt nàng thì sẽ là một dấu hiệu tốt cho hắn. Nghĩ đến đây, hắn hơi buông lỏng tâm tình, nhẹ ôm nàng, vỗ vỗ
lưng nàng, ôn nhu nói:
- Tuyết Nhi, đến giờ dùng bữa rồi
Tuyết Nhi…… Đây là lần đầu tiên hắn gọi
tên nàng thân thiết như thế nhưng lại cực kì tự nhiên. Có lẽ hắn đã tập
luyện trong lòng rất nhiều lần. Nhưng lúc này đây, không hề sắp xếp mà
tự nhiên nói ra. Hắn nhìn khuôn mặt nàng, đột nhiên muốn ôm nàng như
vậy, vĩnh viễn không buông tay…
Trên bàn cơm, nàng ăn cực ít. Hai ngày
gần đây, tuy rằng hắn không nói nhưng cũng phát hiện nàng dường như gầy
đi so với khi mới tiến cung. Nghĩ việc Hoa Quỳnh thường báo lại việc ăn
uống của nàng, không khỏi đem những đồ ăn trên bàn gắp cho nàng. Nhưng
nàng vẫn ăn rất ít, thậm chí khi “thịnh tình khó khước” cũng lại gắp một miếng thịt bò vào bát hắn, làm cho hắn có cảm giác như là “có qua có
lại”…
- Ái phi sao còn không ăn?
Hắn chống cắm nhìn nàng, mày kiếm nhíu
lại. Nàng quá gầy, tuy rằng vẫn lạnh lùng cao ngạo nhưng đôi mắt trong
suốt đó lại quá mức yếu ớt khiến người ta cảm giác mềm mại vạn phần. Hắn không phủ nhận, lúc này nàng còn khiến hắn động tâm hơn sự lạnh lùng,
ngạo nghễ trước kia.
Nàng chớp mắt, mỗi động tác của nàng đều
khiến hắn nghi ngờ. Lúc sau, bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ buông đũa
ngọc, mím môi, liếc nhìn đồ ăn trên bàn nói nhỏ:
- Chắc vì nô tỳ có bệnh trong người nên ăn không vô
Ăn không vô? Lòng hắn nhất thời dâng lên
sự tức giận, thân thể nàng yếu như vậy còn không chịu ăn uống chắc chắn
sẽ lại càng gầy. Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói đó của Thái y, nếu cứ kéo dài, sợ tương lai khó có thể có hoàng tự, dù có thì
cũng không thể thuận sản…
Nghĩ đến đây, hắn nhíu mắt lại, vươn đũa
gắp một miếng thịt đưa tới môi nàng, cứng rắn ép nàng ăn. Nhưng nàng dù
không kháng cự nhưng thần sắc như ăn phải đồ đắng khiến hắn không đành
lòng làm khó nàng. Hắn chỉ đành than nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay
trắng nõn của nàng:
- Đây là trẫm đặc biệt sai thái y làm những món tẩm bổ cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không động đũa không sợ
trẫm sẽ đau lòng ư?
Những đồ ăn hôm nay đều là hắn ra lệnh
cho ngự y chọn cho nàng, để cơ thể nàng nhanh khỏe, những đồ ăn này đều
là thực phẩm mới, không tiếc tiêu phí nhân lực, tài lực mà tìm về, dựa
theo lời Thái y nói mà làm theo được một bàn thức ăn này. Từ lúc sinh ra tới nay, sợ là cũng chưa từng phí tâm mà để ý đến đồ ăn của một nữ tử…
Sắc mặt nàng không thay đổi, nhưng là vẻ
mệt mỏi lại vô cùng rõ ràng. Lúc sau, chỉ thấy nàng hơi tựa đầu vào vai
hắn, giống như đứa trẻ kén ăn làm nũng nói:
- Nếu hoàng thượng đau lòng chẳng phải nô tì sẽ càng đau lòng hơn, nhưng nô tì…
Nàng còn chưa nói xong, mồ hôi trên trán lại toát ra, hơi thở mỏng manh có phần gấp gáp, đóa hoa kia dần đỏ thẫm lên.
Hắn nhìn nàng nhíu chặt đôi mày thanh và
hai mắt mang theo sự đau đớn, trong lòng cứng lại, ôm ngang lấy nàng đi
về phía giường, đắp chăn cho nàng rồi vội truyền Thái y……
Thái y vội vàng tới, hắn lo lắng hỏi tình huống, nhưng mà Thái y lại vẫn nói câu nói đó. Nữ tử một khi hư huyết
thì sẽ bị hôn mê, vì thế lại kê đơn những đồ bổ huyết. Nhưng trước khi
đi, Thái y lại lo lắng nói:
- Hoàng Thượng, thứ lão thần nói thẳng, Đức phi nương nương thân thể quá mức yếu ớt. Dù tìm được linh
đan diệu dược cũng sợ khó mà chữa khỏi. Nữ tử mảnh mai không thể so với
thân thể nam tử. Nhưng lão thần vẫn có một cách có thể hoàn toàn chữa
khỏi cho nương nương. Chỉ có điều, cách này cũng rất mạo hiểm.
Mạo hiểm? Mày kiếm nhíu lại, trong lòng
bối rối khó nói. Nhưng khi nhìn nàng đang ngủ mà vẫn rất thống khổ thì
hắn dứt khoát buông tay nàng ra, nhẹ nhàng đặt vào chăn bông. Bất luận
là cách gì, hắn đều phải thử một lần, giờ phút này, hắn mặc kệ nàng có
phải là người có thể cứu hắn hay không. Chỉ cần là vì nàng, nữ nhân ảnh
hưởng đến tâm tình hắn này, hắn nhất định sẽ làm.
Hắn liếc nhìn Thái Y đang khẩn trương kia, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài nói…
Ngoài đại điện, Tần An sai mọi người lui xuống. Ý hắn để Thái Y cứ nói thẳng nhưng Thái Y vẫn do dự:
- Lão thần chưa hỏi ý Hoàng thượng, tự tiện chủ trương, xin Hoàng thượng chớ trách…
Rồi sau đó lại nói:
- Từ xưa đến nay, bệnh của nữ
nhân đều khó có thể chữa khỏi, dù sao thân thể nữ tử yếu đuối. Nhưng
trong dân gian, không hề thiếu những nữ nhân mắc phải những bệnh khó
chữa nhưng sau đó mang thai, sinh con thì tỉ mỉ điều trị. Theo thần
thấy, mười phần thì đến chín phần chữa được bệnh nan y, cả đời không lo…
Hắn giật mình, mày kiếm nhíu chặt nhìn Thái y, khoanh tay nói:
- Lúc trước ái khanh còn nói cho
trẫm biết, nếu thân thể Đức phi không chữa trị tốt sợ khó có thể mang
hoàng tự, dù có mang cũng khó có thể thuận sản sao? Sao bây giờ lại nói
như vậy?
Thái y cúi đầu, tựa hồ bị khầu khí lạnh lùng của hắn dọa hoảng nhưng vội hồi đáp:
- Bởi vậy lão thần mới nói đây là cách vô cùng mạo hiểm. Lão thần nghĩ, bây giờ để nương nương dùng thuốc bổ để hoàng tự bình an. Sau đó khi hoàng tự sinh ra, lợi dụng một tháng trước khi sinh đó tỉ mỉ điều dưỡng thân thể nương nương, nếu không có
gì thì thân thể nương nương chắc chắn sẽ khỏe lại nhưng…
Nói đến đây, Thái y dừng một chút, rồi sau đó cúi đầu nói:
- Nhưng lão thần nói việc mạo hiểm đó là nương nương có thể thuận sản hay không…
Hắn quay phắt nhìn Thái y khiến Thái y hoảng sợ lui về phía sau vài bước, lập tức hoảng hốt quỳ xuống nói:
- Lão thần đáng chết, lão thần đáng chết…
Hắn nhìn Thái y đầu đầy đổ mồ hôi lạnh,
không ngừng dập đầu xin tha, trong lòng có sự chua chát khó nói. Bệnh
của nàng thật sự khó chữa trị như vậy. Không mạo hiểm không được sao?
Hắn không muốn sớm có hoàng tự nối dòng để tránh có sự tranh giành trong hoàng cung. Dù sao trong cung đình từ xưa đến nay, huynh đệ tương tàn
vì ngai vàng không phải là chuyện hiếm. Nhưng để cho nàng mang hoàng tự
Thiên triều, hắn thực sự từng có ý niệm đó. Nhưng nếu nàng vì sinh hài
tử mà xảy ra chuyện…
Nghĩ đến đây, lòng hắn hoảng hốt, không
khỏi nắm chặt tay, thậm chí quên mất Thái y còn đang ở đây. Khi tiếng
các đốt ngón tay vang lên, hắn nghe tiếng quần áo Thái y run rẩy, lúc
này mới phát hiện mình đã thất thần quá lâu. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu
một hơi, nắm tay nói:
- Ngươi lui xuống trước đi, tạm thời… cứ đem thuốc bổ đưa cho Tần An, mọi việc cứ để cho hắn lo…
Thái y mất hồn mất vía, nhưng khi nghe được lời này thì như được phóng thích mà vội dập đầu:
- Lão thần tuân mệnh, lão thần cáo lui…
Nói xong, bối rối đứng dậy, vội vàng rời khỏi đại điện……
Sau khi Thái y rời đi, hắn mang theo tâm
trạng hoảng loạn đi vào phòng ngủ. Những lời Thái y nói như cây kim đâm
vào lòng hắn khiến hắn khó có thể yên ổn. Thân thể nàng thực sự quá yếu
ớt, nhưng nếu để nàng có thể hoàn toàn khỏe mạnh, lại phải bắt nàng mạo
hiểm mang thai… khi nghĩ đến điều này đầu hắn không khỏi đau nhức…
- A!
Trên giường đột nhiên truyền đến một
tiếng thét chói tai, lòng hắn cứng lại, vội bước lên, đã thấy hai tay
nàng vung lên trong không khí, như là tìm kiếm phao cứu mạng. Hắn vội
vươn tay cầm bàn tay trắng nõn đầy mồ hôi của nàng. Mà nàng cũng gắt gao nắm chặt tay hắn như là tìm được khúc gỗ cứu mạng. Nhưng khi hắn định
dỗ nàng ngủ tiếp thì chỉ thấy nàng bừng mở mắt, khi nhìn thấy hắn, nàng
cố sức đẩy hắn ra…
Hắn không có cách nào hình dung, khi nhìn đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn của nàng, lòng hắn quặn đau nhưng khi nàng
rút tay về, đẩy hắn ra, hắn cảm giác hô hấp như đình trệ. Sau đó, thấy
nàng kinh hoảng ngồi dậy, thoạt nhìn như một hài tử bất lực. Hắn không
nhịn được vươn tay định an ủi nàng nhưng nàng thấy hắn như thấy mãnh
thú…
Tay lạnh băng cứng đờ trong khống khí.
Sau đó, ngoài cửa, Tần An và Tiêu Đồng kích động xông vào. Hai người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, có lẽ là không nghĩ để bọn họ thấy mình khó xử
như vậy nên hắn chậm rãi nắm chặt tay lại rồi từ từ hạ xuống. Mượn việc
này để che dấu sự kinh hoảng trong lòng khi bị nàng cự tuyệt. Sau đó,
hắn cứng ngắc đi đến trước cửa sổ, hung hăng hít sâu một hơi lạnh…
Một khắc vừa rồi khi nhìn thấy hắn, trong mắt nàng lóe ra sự hoảng sợ không hề che dấu, còn có… chán ghét. Đúng,
đó là một loại chán ghét, chán ghét… Hai chữ này không hề được chuẩn bị
đã đâm thẳng vào ngực hắn khiến hắn cảm thấy đau đớn. Chẳng lẽ cảm xúc
trong mắt nàng chính là sự chán ghét với hắn sao?
Lần đầu tiên, ngực hắn đau như bị ai mổ
xẻ, mà bản thân hắn như đang nghe được tiếng xé rách đó. Hắn vẫn biết
mình không phải là người tốt, thậm chí có thể nói ẩn bên trong lớp vỏ
bọc hoa lệ này, hắn là một kẻ xấu xa đến buồn nôn. Nhưng chưa bao giờ
hắn để ý có người vạch trần bộ mặt giả dối của hắn. Nhưng giờ khắc này
hắn lại sợ hãi, hắn sợ hãi nàng biết được vì sao ban đầu hắn đối xử tốt
với nàng, càng sợ nàng biết được đêm động phòng hoa chúc của bọn họ,
trượng phu dối trá là hắn đã xin Thái hậu an bài một tuồng kịch để nàng
rơi vào bẫy của hắn…
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng hắn
càng lúc càng tăng như là nàng đã biết tất cả những gì hắn làm. Sự hỗn
loạn, bối rối tràn ngập hắn.
Hắn nắm chặt tay, cố gắng khống chế sự
hỗn loạn trong lòng, chậm rãi xoay người nhìn nàng. Khi bốn mắt nhìn
nhau, sự nghi hoặc và bối rối trong mắt nàng hắn thấy rất rõ. Một khắc
đó, ngực hắn lại đau đớn khiến hắn muốn đi ra ngoài để hít thở không
khí… Nhưng hắn vừa quay người, nàng lại nhẹ gọi hắn lại…
Hắn dừng bước, muốn không đi qua nhưng
vẫn cứ không khống chế được mà quay đầu nhìn nàng, rồi sau đó từng bước
đi về phía nàng, ngồi ở mép giường nhìn nàng. Nàng rất khẩn trương,
nhưng vì sao nàng đã khẩn trương như vậy còn muốn gọi hắn?
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt xiêm y của nàng, có mấy phần tự giễu nói:
- Tuyết Nhi sao lại khẩn trương như vây?
Nói xong, miễn cưỡng cười nhạt …
Nàng ngẩn ra, như là giờ khắc này mới
phát giác tay mình vẫn nắm chặt. Lát sau, nàng mất tự nhiên mà trấn tĩnh lại, để mặc hắn nắm tay, môi hơi mím lại, chớp mi dài nói:
- Nô tì vừa mơ thấy Hoàng thượng ruồng bỏ nô tì.
Mày kiếm của hắn hơi động, nhìn chăm chú
đôi mi dài run rẩy của nàng. Nàng đang nói dối, trong lòng hắn biết rõ
nhưng khi nghe câu nói dối này của nàng thì sự đau đớn trong lòng hắn
đột nhiên biến mất không còn dấu vết. Hắn vươn tay, vừa cười nhạo bản
thân yếu đuối, ngay cả biết rõ đó là lừa dối mà vẫn muốn tin tưởng. Khi
chạm đến lọn tóc dài của nàng, đột nhiên hắn nhớ tới câu nói của nàng:
“Trong dân gian tương truyền, nữ tử đã kết hôn phải vấn tóc đây là muốn
dạy cho nữ tử tóc dài chỉ có thể xõa trước mặt trượng phu mà thôi. Ý của nô tỳ muốn nói cùng hoàng thượng trái tim nô tỳ là Hoàng thượng”
- Trẫm sao có thể vứt bỏ Tuyết Nhi mà trẫm yêu thương nhất được.
Không hiểu sao lại an ủi nàng. Hắn đúng
là lại không oán không hận đi tin tưởng lời nói dối của một nữ nhân vậy
sao? Chẳng những không để ý nàng mắc tội khi quân mà còn nhẹ nhàng dỗ
dành nàng. Nực cười, hắn thật quá nực cười. Nhưng, hắn biết rõ làm như
vậy nực cười như thế nào mà vẫn còn muốn làm, vẫn muốn che chở nàng, che chở cho nàng cả một đời…
- “Tự cổ quân vương đa bạc tình
Hồng tường lục ngõa vô hồi lộ
Hồng nhan bất lão ân nghĩa đoạn
Nhất hậu thanh ti nhất hậu tuyết.”
Nàng nhìn hắn, ôn nhu nói, như là đang u oán thương tiếc vận mệnh của những nữ tử trong hậu cung suốt mấy trăm năm qua…
Hắn giật mình, người nhất thời cứng ngắc
lại. Nàng đang nhắc mình cái gì? Là muốn hắn hứa hẹn tương lai hay là…
nàng cự tuyệt yêu thương hắn, vẫn nói dối hắn là vì sợ hãi “Hồng nhan
bất lão ân nghĩa đoạn” sao? Nếu là như vậy…
Hắn đột nhiên nâng khuôn mặt nàng lên,
bản thân cũng không rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn muốn hứa hẹn
với nàng điều gì đó. Vì thế, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó,
thuận theo lòng mình mà nhìn khuôn mặt nàng khẽ thề:
- Sẽ không, trẫm sẽ ở bên Tuyết Nhi cả đời. Sống chết không chia lìa.
Rồi sau đó, nhắm mắt lại, nghe nàng nhẹ lặp lại:
- Sống chết không chia lìa?
Giọng nói của nàng mang theo mấy phần nghi hoặc, còn hắn vẫn gắt gao ôm nàng vào lòng, kiên định nói:
- Đúng, sống chết không xa cách…
Người nàng hơi cứng đờ nhưng lập tức ôm lấy cổ hắn, mùi lãnh hương mềm nhẹ tràn ngập trong lòng hắn.
Thì ra, đây chính là điều hắn mong muốn…
Khi hai tay nàng ôm cổ hắn, hắn tựa như cảm nhận được cái gì gọi là
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” càng biết cái gì gọi là “Bạch đầu giai lão”…
….
Vốn nghĩ đến, sau này hắn sẽ có không ít
thời gian ở bên nàng. Nhưng không ngờ vì mấy ngày trầm mê mà quên mất
một chuyện quan trong nên khi Lãnh Tiêu quốc chủ Lãnh Cô Vân đến thăm
thì có chút trở tay không kịp……
Hắn trở tay không kịp không phải vì Lãnh
Cô Vân là đối thủ mạnh nhất với Thiên triều mà là hắn mang theo tiểu
quận chúa đến hòa thân. Đó là mỹ nhân Khuynh Thành đẹp nhất trong mười
sáu nước. Trong hoàng triều, 16 nước tiến cống mỹ nhân lên Thiên triều
vốn là chuyện bình thường nhưng cố tình tiến đến khi tình cảm của hắn và Mộ Tuyết có tiến triển thì chỉ e là đã nghe được phong thanh gì đó mà
mượn cớ hòa thân để đến tìm hiểu thực hư…
Quả thật, hắn cũng không để ý Lãnh Cô Vân tiến đến với mục đích gì. Hắn biết mấy năm qua Lãnh Cô Vân thăm dò được không ít bí mật của hắn. Nếu không vì mượn quyền thế hoặc có mưu đồ thì hắn ta sẽ chẳng có lý do gì đem biểu muội của mình vào hậu cung của
hắn…
Mộ Tuyết được Thái y điều trị đã dần có
biến chuyển tốt nhưng hắn vẫn bắt Tần An giám sát nàng một ngày ba lần
uống thuốc, thậm chí vì sợ nàng uống ít mà còn sai Tần An đem chén thuốc uống xong về cho hắn kiểm tra. Bởi vì Mộ Tuyết là nữ tử trí tuệ, ngay
cả Triệu Truyền là nô tài trung thành còn bị nàng ngăn chặn thì có thể
thấy được nàng không giống nữ tử bình thường. Ít nhất, Âu Dương Hồng
Ngọc và Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể bằng được …
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng trấn an không ít. Nay triều đình hỗn loạn. Âu Dương thị và Mộ thị theo đúng hắn dự liệu, bắt đầu hình thành hai phe đối lập. Trận chiến này hắn quá
quen thuộc, vì năm đó Mộc thị cũng như vậy. Hắn tính toán khi nào thì
phải đẩy mâu thuẫn đến mức không thể vãn hồi, làm bọn họ tự giết nhau.
Nhưng nghĩ nghĩ lại thất thần, nhớ đến mình đã bao ngày chưa gặp nàng…
Từ sau khi Mộ Tuyết bệnh nặng, vì giữ
thanh danh cho nàng và không để Lãnh Cô Vân sinh nghi, hắn đã nhiều ngày nay đều đến chỗ các phi tần khác nhau mà ngồi một lúc. Nhưng hắn lại
cực ít khi hỏi đến Hoàng hậu, thậm chí bảy ngày nay cũng chưa từng bước
vào Phượng tê cung. Nhưng lại có vài lần đi ngang qua rừng mai thì thuận đường đến Trùng dương cung đánh đôi ván cờ…
Có khi cũng sẽ nhất thời hưng trí mà ngồi đến canh ba mới đi nhưng lại sai Tần An đứng giữ ở cửa điện đến canh
năm. Hắn biết, hắn làm như vậy, trong hậu cung này ngoài Âu Dương Hồng
Ngọc cũng không có nữ tử nào chịu được sự vũ nhục này. Nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng, dù lê mang hoa vũ vẫn cố cười nói với hắn:
- Hoàng thượng giữ gìn long thể, nô tỳ không tiễn xa…
Có lẽ, chính vì sự trả giá này của Âu
Dương Hồng Ngọc mà hắn thích những nữ nhân trí tuệ. Vì nàng thức thời,
hiểu được không nên dây dưa. Không ngu dốt như Hoàng hậu tìm mọi cách
quấn lấy hắn, thậm chí khóc sướt mướt khiến hắn vừa nghĩ đã thấy phiền
chán.
Hôm nay, thái dương chiếu rọi, Lãnh Cô
Vân nói với hắn là muốn đi lại thăm thú hoàng cung một chút, coi như là
lễ nghi chi bang. Hắn cũng không đem quy củ ra áp chế, sai Tần An đi
theo hắn.Lãnh Cô Vân tâm cao khí ngạo, khi hắn vẫn là thái tử hai người
đã kết bạn. Nhưng năm đó, phụ thân của hắn là Lãnh Tâm Cao (tên gì mà
lởm thế) là bại tướng dưới tay phụ hoàng hắn. Bây giờ gặp lại, hắn với
Lãnh Cô Vân mà nói, chỉ là để giữ hòa khí 16 nước, dù sao lúc này chuyện quan trọng nhất của hắn không phải là tranh đấu cùng Lãnh Cô Vân mà là
diệt trừ những kẻ làm tay sai cho Lãnh Cô Vân trong triều…
Nhưng là, một màn ở Bán dạ đình làm hắn
giận không thể khống chế, làm hắn biết rằng ý nghĩ trước đó của mình là
hoàn toàn sai lần. Hắn phải lập tức giết chết Lãnh Cô Vân và biểu muội
của hắn, đem Lãnh Tiêu quốc hóa thành tro bụi…
Cho tới giờ hắn cũng không ngờ Lãnh Cô
Vân lại gặp được Mộ Tuyết, càng không ngờ Mộ Tuyết ngày đó như tiên tử
lạc giữa phàm trần, đứng cùng dương liễu đón gió. Bàn tay ngọc vươn lên, ngâm một bài thơ hắn chưa từng nghe qua bao giờ:
- “Phấn rơi trên bãi trăm hoa
Trong lầu chim én phôi pha hương tàn
Từng đoàn cầu đã bay sang
Phất phơ phiêu bạt hoang mang phận người
Luyến lưu gì chuyện phong lưu
Cỏ cây cũng vướng u sầu bấy lâu
Xuân xanh đã nhuốm bạc đầu
Than rằng được mất kiếp này đã thông
Đón xuân cưỡi ngọn đông phong
Một đi đi mãi cũng không nhớ gì”
Rồi sau đó, lại nghe thấy nàng than nhẹ một tiếng, mềm nhẹ nói:
- Nửa đời lục bình tùy thệ thủy, nhất tiêu lãnh vũ táng danh hoa
Mày kiếm nhíu lại, nhìn về phía nàng đang thất thần, đột nhiên trong lòng cứng lại. Câu này của nàng có ý gì? Sao lại là “Nửa đời lục bình tùy thệ thủy” Đây không nên là những lời nói
ra từ miệng nàng vì hắn đã quyết cả đời sẽ bầu bạn với nàng…
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, trước mắt
hiện lên một bóng đen khiến hắn cả kinh. Mắt nhất thời lạnh như băng
nhưng lại thấy Lãnh Cô Vân đột nhiên phi về hướng nàng. Một khắc kia,
tim hắn nhảy dựng lên vừa định xông ra che chờ nàng nhưng đã thấy Lãnh
Cô Vân đầy hứng thú đứng trước mặt nàng. Mà nàng, cảnh giác nhìn Lãnh Cô Vân, hơi lui về phía sau vài bước. Hắn đột nhiên muốn dừng bước, nắm
chặt tay, trong lòng dâng lên ý nghĩ quái dị. Hắn muốn biết, nữ tử lạnh
lùng này, đối mặt với nam nhân khác ngoài hắn thì sẽ có thái độ gì…
Hắn biết, hắn không nên không tin nàng,
nhưng giờ phút này sự ghen tỵ khống chế hắn. Nghĩ đến nàng có thể sẽ ôn
nhu, dịu dàng với nam nhân khác thì sự đau đớn, chua xót trong lòng hắn
khiến hắn không thể an lòng. Cho nên hắn nhịn xuống sự xúc động muốn
xông lên ôm nàng vào lòng, đứng sau cột đá, nhìn từng vẻ mặt của nàng…
Nhưng là, đây cũng là quyết định khiến
hắn vô cùng hối hận vì hắn thấy Lãnh Cô Vân cố ý động chạm đến nàng. Hắn ta vuốt tóc nàng, hơn nữa còn ái muội đọc lại bài thơ nàng vừa đọc…
Lửa giận và ghen tỵ ùa vào lòng hắn, hắn
xông ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, Tần An đang đi tìm hắn lại chạy đến,
hổn hển hét lớn:
- Hoàng Thượng, nô tài nghe nói Lãnh quốc chủ đến hoa viên, Hoàng Thượng…