Xú Phi Mộ Tuyết

Chương 169

Đã lâu lắm rồi mới có hứng làm:) Xin lỗi chứ truyện này 1 chương của nó dài quá:) Lay lắt mãi mới xong:)

Đêm dài, hắn ngồi ở trước giường nhìn nàng thật cẩn thận băng bó vết thương cho mình, nhưng bất luận là nàng cẩn thận như thế nào hắn cũng đều có thể cảm nhận được sự bất an của nàng. Dường như mỗi khi hắn ở bên nàng đều là như thế. Sau khi băng bó xong, nàng ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi hắn có đau đớn không. Hắn lặng yên không nói, mà nàng cũng chỉ cúi đầu, nhẹ vuốt ve chỗ bị thương của hắn, ánh mắt như có chút đăm chiêu……

Cho tới giờ hắn cũng không hiểu được lòng nàng, nàng cũng chưa từng bày tỏ với hắn những gì nàng thực sự suy nghĩ. Nàng cho hắn những lời nói dối thiện chí, mà hắn, trong thời gian này đã quen với những lời nói dối của nàng.

- Được rồi…

Sau khi băng bó xong, nàng hơi mím đôi môi đỏ mong, thần sắc đó như là không biết nên nói gì cũng hắn. Hắn vẫn không nói, nhìn thoáng qua vết băng bó cẩn thận trên tay, đứng dậy khoanh tay đi tới trước cửa sổ, nhìn mưa phùn bên ngoài. Đột nhiên hắn nhớ ra, hôm nay vội đến đây gặp nàng lại quên mất trời mưa, người vẫn còn ẩm ướt…

- Hoàng thượng, xiêm y của người ướt rồi, nô tỳ…

Giọng nói mềm nhẹ của nàng mang theo vài phần khó xử, mi dài kích động nhìn theo bóng hắn rồi nắm chặt khăn lụa, mím môi nói:

- Nô tỳ bảo Tần công công mang hoàng bào đến…

Mang hoàng bào…Hắn nhíu mày kiếm rồi lập tức nhắm mắt lại. Minh Nguyệt, hắn lạnh không phải là thân thể mà là trái tim… Nhưng nàng chung quy cũng sẽ không hiểu. Nàng đề phòng hắn như phòng cướp, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ hại nàng. Bên tai truyền đến tiếng bước chân nàng chạy ra cửa, hắn cũng không ngăn lại…

Hắn biết, nàng chắc chắn sẽ ra ngoài hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Dựa vào tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không như các nữ nhân khác, chỉ cần sự sủng hạnh của hắn là được. Hắn dần dần cảm thấy nàng thật ra rất giống hắn. Mỗi bước đi của nàng đều vô cùng khéo léo, giống như lần trước chuyện thạch tín, nàng lấy danh nghĩa đi bái kiến hoàng hậu nhưng lại thuận đường đi qua thăm Âu Dương Hồng Ngọc và Thượng Quan Uyển Nhi, thuận lý thành chương khiến mọi người nghĩ Thượng Quan Uyển Nhi đầu độc nàng. Ván cờ tỉ mỉ như vậy không phải bất kì ai cũng có thể nghĩ được…

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi chậm rãi mở bừng mắt. Nàng quá trí tuệ, mà lúc này đây, bày ra ván cờ này nguyên nhân chắc chắn vẫn là vì Như Nguyệt … Hắn nắm chặt tay, hắn từng nghĩ nàng đối với Như Nguyệt còn tốt hơn với hắn. Nhưng hắn không thể ngờ nàng có thể vì Như Nguyệt mà làm tổn thương chính mình

Cửa khẽ mở ra, hắn khẽ buông tay, hơi quay đầu, hắn nhìn thấy nàng đang cầm cẩm bào đi vào phòng ngủ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn hắn sắc mặt nàng lại có chút quẫn bách. Tim hơi động, hắn xoay người nhìn vẻ ửng đỏ trên mặt nàng, trong khoảng khắc hắn hiểu được vì sao nàng lại có vẻ quẫn bách, nhưng hắn lại muốn khiêu khích nàng…

………………

Nàng là một nữ tử biết xấu hổ, dù nàng bình thường luôn rất to gan nhưng đối mặt với chuyện nam nữ, nàng đều rất ngượng ngùng. Cho tới giờ nàng chưa bao giờ cự tuyệt hắn nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận. Bởi vì mỗi lần nàng đều đông cứng đối mặt với hắn, chỉ yên lặng thừa nhận…

Không biết vì sao hắn dù thực sự thưởng thức sự bình tĩnh và lạnh nhạt của nàng nhưng khi nàng như vậy hắn lại hy vọng nàng có thể như Thục phi vậy. Nàng là thê tử của hắn, không cần đối mặt với hắn cứ phải che che đậy đẩy, thậm chí hắn có thể nhìn trong mắt nàng rằng nàng chưa bao giờ muốn hắn sủng hạnh nàng, ân ái cùng nàng…

- Thay áo cho trẫm…

Bởi vì không thích biểu hiện xa lạ với mình như vậy vì thế hắn lạnh lùng ra lệnh. Trong hậu cung này, có lẽ cũng chỉ có nàng mới có vẻ mặt không tình nguyện như vậy khi đối mặt với hắn nhưng lại ngại đắc tội hắn mà thuận theo ý hắn… Một nữ nhân có thể thú vị tới mức nào, có thể khiến hắn thấy mới lạ đến mức nào… Từ khi mới gặp nàng đến giờ, cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự thú vị, mới lạ đó. Hắn nhìn nàng vươn bàn tay trắng nõn, có chút run run chậm rãi cởi vạt áo trên người hắn, khi áo ngoài cởi ra nàng hơi mím môi, mặt đỏ bừng nói:

- Hoàng thượng, nô tỳ ngu dốt, vẫn nên để Tần công công vào đi…

Nói rồi, nàng hơi liếc mắt nhìn hắn một cái, mất tự nhiên đi ra cửa…

Mà hắn sao lại dễ dàng buông tha nàng được. Nàng vì người khác mà có thể tự làm tổn thương mình, có thể vứt bỏ sự sủng ái của mình ra sau đầu thì có nên trừng phạt nàng không? Hắn giữ chặt tay nàng, khi nàng còn kinh ngạc thì hắn đã kéo nàng vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi nàng, nàng khẽ run run nói:

- Hoàng thượng, nô tỳ bị thương, không thể hầu hạ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng đến cung …

Ánh mắt lạnh lùng, một tia lửa giận đã bùng lên, nàng muốn hắn đến chỗ nữ nhân khác. Hắn nắm chặt tay, kéo nàng vào lòng rồi mạnh mẽ hôn lên môi nàng, sau đó khi nàng còn đang sợ hãi giãy dụa thì hắn kéo dây lưng của nàng xuống…

- Đừng…

Giọng nàng run run tựa như vẫn đang hoảng sợ, ánh mắt lấp lánh, điềm đạm và đáng yêu nhìn hắn. Thần sắc đó như đang cầu xin hắn vậy. Hắn chưa bao giờ thấy nàng nhu nhược như vậy, mềm mại vô lực, tựa như viên ngọc chỉ chạm vào cũng vỡ tan. Nhưng ánh mắt đó lại càng khiến hắn điên cuồng muốn nàng hơn…

Hắn biết, trên người nàng có thương thế nhưng sự càn rỡ của hắn không thể nào khắc chế, tựa như lần đầu tiên, nhìn thấy nàng khóc không ra nước mắt, tim hắn cũng đau nhưng không thể nào ngừng lại. Hắn chỉ muốn nàng, điên cuồng muốn nàng…

Đêm về khuya, sau cơn điên cuồng của mình, nàng đã mệt mỏi ngủ say, còn hắn yêu thương hôn lên khuôn mặt nàng, nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng, ôm nàng. Nàng không phải là nữ nhân đầu tiên của hắn. Trước khi gặp nàng có lẽ hắn cũng không nghĩ rằng có một ngày sẽ có một nữ tử khiến hắn luân hãm như vậy…

- Hoàng Thượng, nô tài có việc bẩm báo….

Ngoài cửa phòng, giọng Tần An đột nhiên truyền đến. Bàn tay đang vuốt ve gương mặt Minh Nguyệt không khỏi ngừng lại. Hắn nhíu mày nhìn ra cưa, Tần An rất thủ lễ, sẽ không vì chuyện không đâu mà đến quấy rầy hắn vào lúc này, chắc chắn là có việc gấp. Hắn nhìn lại Minh Nguyệt, thấy đôi mi dài của nàng run rẩy, biết nàng đã bị đánh thức nhưng hắn cũng không hỏi, hắn đắp chăn lại cho nàng, cúi đầu hôn nàng rồi nhẹ nói vào tai nàng:

- Minh Nguyệt, đừng phản bội trẫm nếu không trẫm cũng không biết sẽ làm ra những chuyện gì…

Sau đó nhìn đôi mày thanh tú của nàng hơi động, hắn băng bó lại vết thương chi nàng rồi xuống giường…

Bên ngoài, Tần An thấy hắn bước ra phòng ngủ thì quỳ xuống dập đầu nói:

- Hoàng thượng, trong cung đồn đại ở Phượng Tê cung Hoàng hậu tát Chiêu dung nương nương, còn định đoạn tuyệt tình tỷ muội…

Hắn nhíu mày, liếc nhìn Tần An đang quỳ lạy, có chút phiền não phất tay áo. Lại là hoàng hậu, hoàng hậu còn chưa hết hạn chịu phạt đã lại làm loạn như vậy. Nếu không có Âu Dương Hồng Ngọc, chỉ e hoàng hậu sớm đã thành con rối trong hậu cung, thế mà giờ nàng lại còn tự tìm đường chết…

Âu Dương Trì vốn là lão hồ ly giảo hoạt nhưng không ngờ lại sinh được hai nữ nhi khác nhau một trời một vực như vậy. Hắn nắm chặt tay, cười lạnh một tiếng. Nay xảy ra chuyện này, Âu Dương Hồng Ngọc tất nhiên chịu ủy khuất, hơn nữa hôm nay nàng còn đỡ đòn cho hoàng hậu. Môi mỏng hơi mím lại, mang theo mấy phần phiền chán hắn bước vào bóng đêm….

Mưa phùn vẫn chưa dừng, hắn ngồi trên xe liễn, định đến Khôn ninh cung thương lượng cùng Thái hậu chuyện Hoàng hậu bị cấm túc mà rời khỏi Phượng Tê cung và chuyện Hoàng hậu tát Âu Dương Hồng Ngọc nhưng không ngờ đi nửa đường lại thấy Hoa Quỳnh đội mưa đi tới nói:

- Hoàng thượng, Lãnh quốc chủ nửa đêm hẹn Đức phi nương nương ở Tử Vân đình….

Xe ngừng lại, hắn mạnh mẽ xốc màn xe lên, ánh mắt lạnh lung nhìn Hoa Quỳnh đứng dưới mưa tay ôm quyền, không dám tin hỏi lại:

- Ngươi nói cái gì?

Hoa Quỳnh sợ hãi cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn cảm giác mình như ngừng thở, hắn đánh một quyền lên xe liễn, vết thương vốn băng bó cẩn thận giờ máu tươi ứa ra. Tần An hoảng sợ bước lên định ngăn cản hắn nhưng bị hắn vẫy lui. Hắn nhắm mắt lại, muốn bình ổn cơn xúc động muốn giết người này nhưng vẫn không nhịn được, tức giận nói:

- Quay trở về…

Sắc mặt Hoa Quỳnh tái nhợt, vội nói:

- Hoàng thượng bớt giận, nô tỳ không biết quan hệ giữa Lãnh quốc chủ và nương nương như thế nào nhưng lúc đó là Lãnh quốc chủ khống chế đưa nương nương đến Tử Vân đình…

Nói xong vội lui xuống. Nhưng lời của nàng cũng không thể an ủi hắn. Lòng hắn hỗn loạn đầy lửa giận, khi xe quay lại, cả người đầy khí lạnh.

Lãnh Cô Vân hết lần này đến lần khác dám chạm vào nữ nhân của hắn. Tay nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, hắn nhắm mắt lại, nắm lấy tay vịn rồi sau đó mạnh mẽ bẻ gẫy nó. Minh Nguyệt là của hắn, bất luận là ai cũng không được chạm vào…

Vừa đến Ngưng Tuyết cung hắn đã đùng đùng nổi giận bước xuống nhưng phát hiện phòng ngủ vốn đèn đuốc sáng trưng giờ đã bị tắt, trên cửa phòng ngủ chỉ còn lại chút ánh nến mờ nhạt. Tim như cứng lại, hắn bước nhanh lên phía trước nhưng khi đẩy cửa ra lại thấy bên trong hơi nước lởn vởn. Trong nháy mắt hắn đã hiểu nữ tử trong phòng ngủ đang làm gì. Vì thế hắn tắt nến đi, mạnh mẽ đóng cửa lại, đi về phía nữ tử đang tắm sau bình phong kia…

Khi nến tắt, trong mắt nàng thoáng chút hoảng hốt nhưng sau đó lập tức vươn cánh tay ngọc trắng nõn lấy xiêm y trên bình phong. Còn hắn, trước khi nàng kịp khoác sa mỏng lên người thì đã bị cơn tức giận không thể khống chế khiến ngực phập phòng, hắn không kịp suy nghĩ, kéo nàng ôm vào lòng.

Thân thể nàng run nhè nhẹ trong lòng hắn như một đứa trẻ chấp nhận cái ôm của hắn. Trong bóng đêm, hắn thấy nàng chậm rãi ngẩng đầu lên như muốn nhìn thần sắc của hắn, sau đó cẩn thận khẽ gọi:

- Hoàng thượng

Sau đó, khi hắn đang yên lặng thì thấp giọng nói:

- Hoàng thượng không phải nên…

- Nên ở Trùng Dương cung cùng Chiêu dung của trẫm ôn tồn, phải không?

Hắn càng tức giận nhưng chỉ có thể lạnh lung nói, lời của nàng còn chưa nói hết nhưng hắn biết nàng nhất định sẽ cho rằng hắn đi dỗ Âu Dương Hồng Ngọc bởi vì nàng luôn là như thế. Nàng nghĩ hắn có thể vô tình như nàng, nàng nghĩ hắn có thể cùng nàng ôn tồn rồi lại đi tìm một nữ nhân khác… Ngực hắn đau đớn và chua xót, đến tột cùng nàng làm sao mà có thể biểu hiện được như thế….

Nàng có lẽ là cảm giác được cơn phẫn nộ của hắn, trong bóng đêm, cười yếu ớt nói:

- Hôm nay… Tần công công nói nô tỳ nghe được, cho nên đoán Hoàng thượng đi an ủi Tử Thần tỷ tỷ, dù sao việc này cũng là do Minh Nguyệt gây ra….

- Thật là do nàng gây ra..

Hắn không e dè cắt đứt lời nàng, lửa giận phun ra, trong hoàng cung này làm gì có chuyện gì mà không phải do nàng gây ra? Vì sao, vì sao sau khi lừa gạt hắn nàng còn đi lừa gạt Tam đệ, giờ lại cả Lãnh Cô Vân…

- Hoàng thượng…

Hơi thở của nàng có chút bất an, mi dài không ngừng rung động như là trong nhất thời không thể tiếp nhận được sự tức giận này của hắn. Hắn nhìn nàng hơi mím môi, sợ hãi nói:

- Hoàng thượng có thể tạm tránh đi không, để nô tỳ thay quần áo…

Hơi thở của hắn dồn dập nhìn nàng. Lúc này hắn mới phát hiện nàng không một mảnh vải, da thịt trắng như tuyết trong không khí lạnh băng. Tim hơi động, sau đó nhắm mắt lại, buông nàng ra, đưa xiêm y trong tay tới trước mặt nàng rồi xoay người đi ra khỏi bình phong. Thế nhưng tay lại nắm chặt lại…

Sau bình phong, tiếng mặc quần áo sàn sạt truyền đến mang theo mùi hương lành lạnh cực kì dụ hoặc vây lấy hắn, nhè nhẹ tràn ngập trong không khí. Hô hấp của hắn có chút hỗn độn. Khi bản thân không thể khắc chế cơn phẫn nộ và sự khao khát, hắn chạy tới trước mặt nàng, ôm lấy nàng, đi về phía giường.

- Hoàng… Hoàng thượng…

Cơn sợ hãi của nàng rất rõ rang, vừa nằm lên giường nàng đã gắt gao quấn chặt chăn bông. Dưới ánh sáng hôm ám, đôi mắt lóe ra sự sợ hãi khiến hắn đau lòng….

- Ái phi không có gì muốn nói với trẫm sao?

Hắn tới gần nàng, cứng rắn cầm lấy tay nàng, đan ngón tay với nàng, lạnh lùng nói:

- Có phải người từng nói với trẫm rằng chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão?

Người nàng cứng lại, hai mắt kinh ngạc nhìn hắn nhưng một chút sau khóe mắt nàng lại nổi ánh lệ, khẽ nói:

- Khi còn thiếu niên, tình không biết từ đâu mà đến chỉ nghĩ cuối cùng sẽ tươi đẹp. Sự đời chằng chịt nay chỉ còn nỗi sầu khôn tận….

Hắn hơi giật mình, nàng như khóc nói:

- Người Hoàng thượng yêu sẽ không rời khỏi Hoàng thượng nhưng người Minh Nguyệt yêu lúc nào cũng có thể dời đi, chẳng lẽ Minh Nguyệt không thể dùng cách thức của mình để tranh thủ sao? Tâm tình của Minh Nguyệt Hoàng thượng hiểu sao?

Hắn giật mình, khi nàng nói câu đó xong, tim co rút lại. Hắn nhìn nước mắt nàng rơi xuống gối trong bóng đêm, nhìn vết thương không hề che đậy của nàng, nàng như thế này, hắn chưa từng thấy.

Hắn hơi cứng đời lại, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ. Hắn không ngừng tự nhủ rằng nàng đang diễn trò, nếu nàng thật sự yêu mình như vậy, vì mình mà diễn trò thì vì sao vết thương trên ngực mình vẫn còn tồn tại? Nàng là vì Như Nguyệt, tất cả những gì nàng làm đều là vì người khác… Hơn nữa, nàng còn lén lút gặp gỡ Lãnh Cô Vân, làm tổn thương Tam đệ…

- Minh Nguyệt, nàng thật sự vì ta sao?

Nàng đang nói dối. Hắn cứng rắn tự nhắc nhở chính mình, nhưng nước mắt của nàng khiến hắn đau lòng. Một lúc sau, hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng nói:

- Nhưng vì sao ta không cảm nhận được…

Vì sao một chút cảm giác cũng không có…

Nàng cứng đờ người rồi sau đó nhưng định cãi lại nhưng hắn lại chẳng muốn nghe. Bởi vì hắn biết, nàng không nói thật, nàng đã quen dối trá trước mặt hắn, trước kia nàng giấu diếm quan hệ của mình và Tam đẹ, giờ còn lén lút gặp gỡ Lãnh Cô Vân. Nghĩ đến Lãnh Cô Vân lửa giận của hắn lại bùng phát. Hắn giận dữ xốc chăn bông của nàng lên, đè lên người nàng…

- Nàng là của trẫm…

Hắn cuồng loạn hôn nàng, nỉ non bên tai nàng. Nàng là của hắn, bất luận thế nào nàng cũng chỉ là của hắn. Thần sắc của nàng bất lực mà sợ hãi nhưng vẫn như trước, nhắm mắt, im lặng thừa nhận mọi thứ, dù là ôn nhu hay thô bạo nàng cũng chỉ cắn môi dưới không nói nửa câu rồi sau đó ngủ thiếp đi…

Mà hắn, ở thời khắc cuối cùng tỉnh táo của nàng, hắn nhẹ vỗ vết thương trên tay ngọc của nàng rồi nhìn vào mắt nàng nói:

- Minh Nguyệt, vết sẹo này nói cho trẫm, nàng che giấu nhiều thứ lắm…

Hắn cúi đầu nhìn đôi môi hồng của nàng, đau khổ nói:

- Nơi đó… còn có chỗ cho trẫm dung thân không…

………………

Sáng sớm, hắn không muốn ở lại bên nàng, đứng dậy rời đi, nhưng nàng lại bất ngờ cố chấp kéo hắn lại. Đây là lần đầu tiên khi hắn thức dậy nàng có biểu hiện lưu luyến như vậy mà không như bình thường, lo lắng chuẩn bị cho hắn vào triều sớm. Nhưng lúc này đây, hắn lại không muốn ở lại bởi vì một đêm này nàng đã không hề thẳng thắn với mình, giờ phút này nàng lưu luyến hắn chỉ là để hắn không truy cứu nàng nữa mà thôi. Hắn đã quá quen với thủ đoạn của nàng và cũng quá đau lòng với thủ đoạn này của nàng…

Tần An nghe được tiếng động thì dẫn hai thị nữ vào thay quần áo cho hắn. Hắn sau khi mặc hoàng bào xong liền bước ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài phòng ngủ, Tiêu Đồng và hai cung nữ khác quỳ lạy ở đó. Mà hắn, khi đi qua bên Tiêu Đồng thì đột nhiên nhớ lại Minh Nguyệt đêm qua tắm rửa không có Tiêu Đồng ở bên, vì thế lạnh lùng nói:

- Sáng nay hầu hạ Đức phi đến Ôn tuyền biệt quán tắm rửa…

Đầu tiên Tiêu Đồng hơi sửng sốt rồi sau đó cúi đầu nói:

- Nô tỳ tuân mệnh…

Hắn liếc nhìn gương mặt có mấy phần giống Mộc Thành Khí của Tiêu Đồng, hai mắt híp lại rồi nhanh chóng rời đi… Ôn tuyền biệt quán là lãnh địa trong hậu cung, chỉ có đế vương mới được vào đó tắm rửa. Hôm nay hắn để Tiêu Đồng đưa Minh Nguyệt đến chính là nói cho nàng biết, hắn đối với nàng là đặc biệt.. nhưng, lòng hắn chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không hiểu.

Rời khỏi Ngưng tuyết cung, Tần An bước lên hỏi:

- Hoàng thượng, Đức phi nương nương uống thuốc…

Hắn hơi nhíu mày kiếm, lặng lẽ bước lên xe liễn, nắm lấy tay vịn, khi màn trướng che lại thì nhắm mắt, lạnh lùng nói:

- Thuốc bổ…

Tần An cúi đầu xưng vâng rồi vung phất trần, cao giọng:

- Khởi giá…

Xe liễn lắc lư đi về phía trước mà lòng của hắn càng rời xa cung điện của nàng thì càng lạnh lùng. Hắn luyến tiếc nàng nhưng hắn cũng rất hiểu nỗi nhớ nàng đáng sợ như thế nào. Nhưng nàng sẽ chẳng để ý đến nỗi nhớ của hắn. Bởi vì nàng không có tình cảm. Nắm chặt tay, trong lòng đau đớn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, yêu thương một người lại đau khổ như thế.

- Tần An

Hắn vỗ vỗ trán, mệt mỏi nói:

- Sau khi hạ triều, ngươi nói với Tam vương gia…

Hắn ngẩng đầu, mím môi, lạnh nhạt nói:

- Nói rang, muốn hắn tuân thủ hứa hẹn ngày đó với trẫm, nếu không, trẫm sẽ không bỏ qua cho hắn…

Tần An giật mình, sắc mặt nhất thời có chút khó coi, nhưng lập tức cúi đầu, cung kính nói:

- Nô tài tuân mệnh.

Khi nghe những lời này của Tần An thì hắn nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào ghế, nắm chặt tay.

………………

Sau khi hạ triều, hắn cùng Tần An đến Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Nhưng Thái hậu đột nhiên truyền chỉ, nói muốn hắn an ủi Âu Dương Hồng Ngọc một phen. Hắn có chút phiền chán cho người truyền lời lui, trực tiếp sai Tần An mời Âu Dương Hồng Ngọc đến Ngự thư phòng diện giá…

Âu Dương Hồng Ngọc trí tuệ nhu thuận, nhưng là vô luận là nữ tử trí tuệ, nhu thuận thế nào bị ủy khuất như vậy cũng không thể nào không sao. Không đến một canh giờ, Âu Dương Hồng Ngọc đã bước vào. Hắn nhìn thoáng qua Tần An, bảo hắn mang thuốc mỡ đến rồi nói với Âu Dương Hồng Ngọc đang đứng một bên nói:

- Tử Thần chịu ủy khuất rồi, lại đây, để trẫm xem vết thương của nàng…

Âu Dương Hồng Ngọc nghe hắn nói, đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó u buồn bước tới bên hắn.

Nàng là nữ tử duy nhất mình mang nợ. Hắn không muốn đối xử tàn nhẫn với nàng. Hắn nhìn khuôn mặt đau thương của Âu Dương Hồng Ngọc, thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, khẽ kéo tay áo nàng lên thì đột nhiên nàng cầm lấy tay hắn, mắt hơi ánh lệ, khẽ nói:

- Hoàng thượng không trách nô tỳ bất lực sao? Nô tỳ biết bản thân vô dụng nhưng lại khiến cho Hoàng hậu bị người khác chê cười…

Khẽ thở nhẹ. Âu Dương Hồng Ngọc chính là như thế, nàng luôn suy nghĩ cho người khác. Hắn nhìn bàn tay nắm chặt tay mình của nàng, dù có chút không đành lòng nhưng vẫn rút ra, cầm lấy bình thuốc Tần An mang đến, nói nhỏ với nàng:

- Tử Thần chịu khổ rồi, là trẫm không nên lỗ mãng như thế…

Âu Dương Hồng Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, thần sắc ảm đạm không nói. Tần An lặng lẽ bước ra ngoài.

- Bị thương ở đâu…

Hắn lạnh nhạt hỏi, Âu Dương Hồng Ngọc cúi đầu, sắc mặt có mấy phần ửng đỏ, sau đó khẽ cởi xiêm y, để lộ ra đầu vai trắng nõn nhưng cũng bị xanh tím một khoảng…

Hắn nhíu mày kiếm, bôi thuốc mỡ lên vai nàng. Âu Dương Hồng Ngọc luôn rất bảo thủ nhưng hôm nay lại có hành động này, chắc là chủ ý của Thái hậu. Nay nàng đã cởi xiêm y ra ái muội như vậy, nếu hắn ép nàng mặc lại, nàng tất nhiên sẽ không chịu nổi nhục nhã này, vì thế hắn nhẫn nại bôi thuốc mỡ lên, khẽ nói:

- Oan cho Tử Thần rồi…

- Hoàng thượng… Tử Thần không thấy ủy khuất nhưng ngày ấy Hoàng thượng thật sự khiến Tử Thần sợ hãi… Tử Thần còn tưởng rằng Hoàng thượng… Hoàng thượng không để ý đến Tử Thần nữa.

Giọng nói của Âu Dương Hồng Ngọc mềm nhẹ, ánh mắt lặng yên nhìn hắn như có ám chỉ. Thế nhưng hắn chỉ thu tay lại, có lệ hỏi:

- Tử Thần còn thấy đau không..

Nhưng vừa nói đến đó đã cảm giác bên ngoài có mùi hương lành lạnh bay tới, tim run lên, hắn ngừng tay…

Khuôn mặt Âu Dương Hồng Ngọc cười thẹn thùng, nhẹ lắc đầu nói nhỏ:

- Hoàng thượng có thể tự tay bôi thuốc cho Tử Thần, sao Tử Thần còn thấy đau?

- À

Hắn vô tình nói rồi nhíu mày kiếm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một đôi mắt trong suốt nhìn vào… là nàng. Hơi thở như cứng lại, lòng hắn bỗng dưng hoảng hốt, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua tư thế ái muội giữa hắn và Âu Dương Hồng Ngọc, hắn muốn ra ngoài giải thích với nàng. Nhưng khi vừa định bước đi thì hắn đột nhiên nhớ tới thái độ hôm qua của nàng, vì thế cưỡng chế sự hoảng hốt của chính mình, ái muội nói:

- Tử Thần đúng là biết cách làm trẫm vui vẻ

Âu Dương Hồng Ngọc không hề phát hiện sự tồn tại của Minh Nguyệt vì thế nghe đến câu này nàng chớp mắt, xấu hổ nói:

- Hoàng thượng lại đùa Tử Thần…

Hắn nhìn đôi mắt dần trở nên đau đớn của Minh Nguyệt, trong lòng không hiểu là đau đớn hay vui vẻ. Hắn muốn trả thù nàng, để cho nàng biết ngoài nàng hắn còn có rất nhiều nữ nhân khác yêu thương, mong ngóng sự sủng hạnh của hắn. Rằng hắn không chỉ có mình nàng nhưng khi nhìn đến đôi mắt đau đớn của nàng thì lại hận không thể lập tức đẩy Âu Dương Hồng Ngọc ra, ôm nàng vào lòng mà trấn an nàng, nói cho nàng biết hắn chỉ yêu nàng…

Hắn thấy nàng nắm chặt tay, ánh mắt thất thần, dần dần mất đi ánh sáng, tựa như… cũng mất đi sự tin tưởng với hắn. Sau đó, hắn thầy nàng lui dần về phía sau, tim căng thẳng, hắn mất bình tĩnh bước lên nhưng vừa đi bước đi thì Âu Dương Hồng Ngọc lại túm lấy áo hắn…

- Hoàng thượng…

Âu Dương Hồng Ngọc hoảng sợ nhìn hắn. Nhưng khi mùi hương thơm kia tan đi, hắn vô cùng hoảng hốt, vội gạt tay Âu Dương Hồng Ngọc rồi chạy ra ngoài. Nhưng khi ra đến cửa đã không còn thấy bóng dáng của nàng. Nàng rời đi quá nhanh khiến hắn cơ hồ nghĩ rằng vì mình quá nhớ nàng mà sinh ra ảo giác. Vì thế, hắn vội hỏi Tần An đứng ở của đã thấy Tần An lắp bắp nói:

- Nô tài… Nô tài không thấy Đức phi nương nương…

Hắn nhìn thần sắc kì quái của Tần An thì biết nàng đã tới. Vì thế cũng chẳng để ý đến Âu Dương Hồng Ngọc đang đuổi theo, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói:

- Lập tức khởi giá Ngưng tuyết cung…



Hắn bước vào đại điện Ngưng Tuyết cung, chỉ thấy khuôn mặt Tiêu Đồng có mấy phần nghi hoặc đi ra phỏng ngủ, vừa thấy hắn thì cuống quýt quỳ xuống. Còn hắn cũng không kiên nhẫn hỏi thẳng:

- Đức phi đâu?

Tiêu Đồng thấy hắn sắc mặt khó coi, không khỏi có chút lắp bắp nói:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương nàng… Nương nương mệt mỏi, nói muốn nghỉ ngơi

Nghỉ ngơi? Lúc hắn rời đi nàng đã thức dậy, sao giờ còn muốn nghỉ ngơi. Vì thế hắn lại hỏi:

- Chủ tử nhà ngươi có từng rời khỏi Ngưng Tuyết cung?

Tiêu Đồng ngẩn ra rồi mờ mịt trả lời:

- Nương nương hôm nay có đến Ngự thư phòng đưa đồ ăn sáng cho Hoàng thượng nhưng không viết vì sao trở về rồi… nói muốn nghỉ ngơi, trông rất mệt mỏi…

Sau khi Tiêu Đồng nói những lời này, tim hắn như bị ai bóp thắt khiến hắn cơ hồ không đứng vững. Hắn bắt đầu hối hận hành vi của mình, nhưng đã xảy ra là đã xảy ra, mà nàng cũng có tư cách gì giận hắn? Nàng phản bội hắn trước, không phải sao?

Trong lòng như co rút lại, hắn bước đến trước cửa, tay vừa chạm lên cửa thì lại do dự. Dựa vào tính cách của nàng, giờ thấy hắn thì sẽ thế nào? Hắn cảm giác nếu giờ mình bước vào nàng sẽ nổi nóng, nhưng thế lúc này không bước vào lòng hắn lại hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải, suy nghĩ kĩ, hắn mím môi, quyết tâm đẩy cửa phòng ngủ ra…

Vừa đóng của lại, chợt nghe ngoài điện có tiếng Tần An nôn nóng:

- Ai da, cô nãi nãi của ta, thiếu chút nữa người hại chết ta rồi… Tiểu cô nãi nãi, hôm nay lúc Đức phi nương nương đến ngự thu phòng thì vừa lúc Chiêu dung nương nương ở đó… Đức phi nương nương bảo ta không được nói chuyện nàng đến Ngự thư phòng nhưng ngươi… Ai dà, thật sự là bị ngươi hại chết rồi….

Mắt tối sầm lại, hắn nắm chặt tay. Nàng thật sự đã thấy được cảnh tượng ái muội đó của hắn và Âu Dương Hồng Ngọc, nàng vội vã về cung như vậy, chắc chắn là hiểu lầm cái gì…

Hắn ngẩng đầu nhìn căn phòng yên lặng nhưng trong lòng lại vừa hỗn loạn, vừa nghi hoặc. Nơi này không nên yên lặng như vậy, một cơn sợ hãi không tên đột nhiên truyền đến, hắn bước đến trước giường nhưng khi xốc trướng phù dung lên đã thấy nàng nhắm mắt, hơi thở đều đều nhưng trên trán lại phủ một lớp mồ hôi như đang phát bệnh. Lúc sau, chỉ thấy nàng nhíu mắt, sau đó mở bừng mắt…

- Tỉnh rồi…

Không thể nói rõ nỗi sợ hãi đó là gì, khẩu khí của hắn như đông lại nhưng vẫn không kìm lòng được mà vuốt trán nàng. Mà nàng khi vừa nhìn đến hắn thì đôi mắt mơ hồ, một lúc sau mới khẽ gọi một tiếng:

- Hoàng thượng…

Nhưng giọng nói có chút khàn khàn, nhưng sau đó, nàng nắm chặt lấy bàn tay của hắn đang vuốt trán nàng.

Hắn nhìn bộ dáng khiến người khác đau lòng của nàng, cơ tức giận kia tan thành mây khói. Nhưng khi hắn định ôm lấy nàng thì nàng lại mạnh mẽ đẩy tay hắn ra…

Lòng hắn căng thẳng, đột nhiên lửa giận dâng lên nhưng khi nàng nhìn thấy lửa giận của hắn thì như trốn tránh gì đó, vội vã ngồi dậy. Nhưng động tác này khiến xiêm y nàng chảy xuống, nửa bộ ngựa sữa hiện ra, nàng nhìn hắn, cảnh giác nói:

- Hoàng thượng…. sao lại đến đây?

Ánh mắt lạ lùng của nàng khiến hắn muốn giết người. Mà sợi dây băng bó trên vai nàng lơi lỏng như đang cười nhạo hắn. Giờ khắc này, hắn quả nhiên không thể hiểu vì sao mình lại thích nữ nhân này. Nàng không hiền thục như Âu Dương Hồng Ngọc, không xinh đẹp như Hoàng hậu càng không yêu hắn như Thượng Quan Uyển Nhi nhưng vì sao hắn chỉ yêu nàng, bất luận thế nào cũng chỉ cần nàng…

Hận, từ đáy lòng càng lúc càng dâng lên, hắn mạnh mẽ nắm lấy dây lụa vàng băng bó ở mép giường, oán hận nhìn nàng, ngực phập phồng nói:

- Thì ra đêm qua là trẫm tự mình đa tình

Không chỉ là tự mình đa tình mà còn là điên rồi…

Nàng nhìn dây lụa trên tay hắn, đau khổ cười rồi lắc đầu nói:

- Không… là nô tỳ tự mình đa tình…

Rồi sau đó nhắm mắt lại, che ngực mình nói:

- Là nô tỳ quá si tâm vọng tưởng…

Sắc mặt hắn dần đông lại, chăm chú nhìn dung nhan như bị thương của nàng. Nàng nói lời này có ý gì? Nàng muốn đùa giỡn hắn sao? Hắn nắm chặt tay, các đốt ngón tay răng rắc, cả giận nói:

- Ái phi hối hận…

Nếu không phải vì hắn thật sự yêu nàng thì hắn đã xông lên bóp chết nàng.

Mà nàng vẫn lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, nức nở nói:

- Nô tỳ biết… Hoàng thượng không chỉ có một mình nô tỳ, nô tỳ sẽ không si tâm vọng tưởng, nô tỳ… sau này sẽ ngoan ngoãn làm phi tử của Hoàng thượng…

Tim hắn như bị bóp nát, hắn không muốn nghe nàng diễn trò nữa, hắn rất muốn giết nàng. Hít một hơi sâu, hắn vọt tới trước mặt nàng, mạnh mẽ nắm tay đang che ngực của nàng, khi nàng giãy dụa thì hắn nắm lấy cằm nàng, mắt đỏ quạch nói:

- Chọc giận trẫm rồi bỏ đi, ngươi coi trẫm là cái gì…
Bình Luận (0)
Comment