Xu Sắc Động Nhân - Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 103

Người và xe của đội đặc nhiệm đã gần như tập trung hết lại phía trước, chỉ còn lại hai chiếc xe của Từ Dần Thành và Từ Cẩn Mạn đậu lại phía sau.

Chiếc SUV màu đen bật sáng đèn pha, ánh sáng xuyên qua màn đêm tối tăm, chiếu rọi như một ánh đèn sân khấu chỉ dành riêng cho nhân vật chính. 

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một cánh tay gầy gò, những ngón tay khớp xương rõ ràng, khói thuốc vấn vít lượn lờ rồi bị gió thổi tan đi.

Tầm mắt Từ Cẩn Mạn hơi mơ hồ, có lẽ là do hậu quả của cú điện giật lúc nãy. 

Bước chân cô loạng choạng, phần lớn sức lực đều dựa vào vai Lê Lam để đứng vững. Họ đứng cách chiếc SUV không xa.

Cô thoáng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên cạnh xe – là nữ vệ sĩ riêng của Từ Dần Thành. Người phụ nữ mặc bộ đồ bó sát màu đen, chẳng biết từ bao giờ đã lặng lẽ xuất hiện ở đó. Cô ta dựa vào cửa sổ xe, sau lưng đeo một chiếc hộp dài bí ẩn, đang cúi đầu nói gì đó với người ngồi bên trong.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô ta chợt liếc nhanh về phía hai người họ, ánh lên sự cảnh giác.

Khi Từ Cẩn Mạn và Lê Lam tiến đến gần, giọng nói trầm lạnh của Từ Dần Thành vang lên, kèm theo cái vẫy tay cầm điếu thuốc:

"Đi thôi."

Nữ vệ sĩ khẽ cúi đầu, lướt qua hai người họ.

Liếc nhìn lại, Từ Cẩn Mạn mới thấy một chiếc xe khác đậu ở góc tối gần đó, dường như là xe của nữ vệ sĩ.

Tiếng cửa xe mở kéo ý thức cô trở lại hiện tại. 

Từ Dần Thành bước xuống xe, dụi tàn thuốc dưới chân, ánh mắt anh lướt qua vết máu trên cổ cô.

Khoảnh khắc ấy, ngay cả Từ Cẩn Mạn cũng cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người Từ Dần Thành.

Anh ta tiến đến gần cô hơn: "Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Từ Cẩn Mạn gần như chẳng còn sức để nói, chỉ lắc đầu, rồi khẽ hỏi: "...Sao anh đột nhiên về đây?"

Từ Dần Thành nói, giọng có chút trách móc: "Nếu hôm nay anh không về, giờ người nằm trên chiếc xe cứu thương kia chính là em rồi. Sao em lại làm chuyện nguy hiểm thế? Em xông pha làm gì chứ?"

Hiếm khi Từ Cẩn Mạn nghe anh nói chuyện với mình bằng giọng điệu lạnh lùng và nghiêm khắc như vậy.

Cô nhẹ đáp: "Em đâu có xông pha..."

Thật sự không phải cô cố ý mạo hiểm, chỉ là cô đã không đủ cảnh giác, không phát hiện Từ Liên đã lén lút lẻn ra phía sau lưng mình.

Từ Cẩn Mạn không quá quen thuộc với Từ Dần Thành, cũng biết anh ta đối tốt với cô là vì hình bóng nguyên thân. Nhưng lúc này, cô lại có một cảm giác kỳ lạ, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh bị thương, đang bị chính người thân của mình răn dạy.

Cảm giác ấy thật kỳ lạ, nhưng không hề khó chịu.

"Đau không?" Từ Dần Thành nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi của cô, chẳng còn tâm trạng hỏi thêm bất cứ điều gì, chỉ nói: "Lên xe đi."

Lê Lam đứng bên cạnh, nhẹ nhàng "bàn giao" Từ Cẩn Mạn cho Từ Dần Thành. Lê Lam nghĩ anh ta sẽ trách mình vì đã kéo Từ Cẩn Mạn vào chuyện nguy hiểm này. Nhưng khi Từ Dần Thành xuất hiện, Lê Lam lại cảm thấy một tâm trạng phức tạp khó tả.

"Tôi đi phía trước xem tình hình thế nào," Lê Lam nói.

Ánh mắt Từ Dần Thành lướt qua bóng lưng cô ấy, dừng lại hai giây, nhưng không nói gì thêm.

Trong chiếc SUV màu đen, thoang thoảng mùi iodophor đặc trưng của thuốc sát trùng.

"Đau thì nói, đừng cố chịu đựng," Từ Dần Thành cầm chiếc kẹp gắp miếng bông tẩm iodophor, nhẹ nhàng sát lên vết thương trên cổ Từ Cẩn Mạn.

Có lẽ vì nhìn thấy máu rỉ ra, giọng Từ Dần Thành dịu đi, nhưng sắc mặt dưới ánh đèn trong xe vẫn lạnh như sắt, toát lên ý giết chóc ẩn sâu.

Từ Cẩn Mạn hơi nghiêng đầu: "Không sao."

Vết dao dài khoảng 5cm, sắc bén và sâu trên làn da mịn màng của cô. Chỉ cần sâu thêm chút nữa, động mạch ở cổ đã bị cắt đứt.

Từ Dần Thành nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu, nói: "Em chạy theo làm gì chứ? Nếu anh đến muộn một chút thôi, em tính sao?"

Từ Cẩn Mạn mím chặt môi, nhớ đến nữ vệ sĩ đeo chiếc hộp dài lúc nãy, hỏi:

"Vừa nãy... là người đó bắn à?"

Từ Dần Thành đáp thẳng thắn: "Anh bắn."

Từ Cẩn Mạn: "..."

Cô vô thức liếc nhìn bàn tay Từ Dần Thành đang mở hộp thuốc. Bàn tay rộng, những ngón tay thô ráp, đốt ngón tay đầy những vết chai sần.

Từ những lần tiếp xúc ít ỏi, câu nói lỡ miệng của Lê Lam, và giờ là việc anh ta tự thừa nhận, cô phần nào đoán được thân phận thực sự của Từ Dần Thành. Có lẽ là một đặc công cấp cao trong một tổ chức bí mật nào đó? Thậm chí có thể là cấp lãnh đạo.

Thấy cô im lặng, Từ Dần Thành hỏi: "Sợ à?"

Từ Cẩn Mạn đáp, giọng bình thản: "Kỹ thuật tốt lắm. Từ Liên... chưa chết."

Đúng như lời Lê Lam nói, việc Từ Liên không chết mới là nỗi dằn vặt lớn nhất dành cho bà ta.

Từ Dần Thành nghe vậy, vẻ mặt như hưởng thụ lời khen, nét lạnh lùng tan biến đi ít nhiều: "Được nghe em khen một câu cũng không dễ dàng gì nhỉ."

"Nếu bà ta chết dễ dàng như vậy, anh sợ là sẽ mất ngủ vài ngày đấy," Từ Dần Thành cười lạnh lùng, nhưng động tác sát trùng vẫn rất cẩn thận. "Đã dám làm hại em, sao có thể đơn giản như vậy mà kết thúc chứ?"

Từ Cẩn Mạn hỏi: "Anh ra tay như vậy, có sao không?"

Từ Dần Thành vốn dĩ chẳng bao giờ để lộ bất cứ điều gì trước mặt cô. Giờ lại ra tay như thế, thật sự ổn sao?

"Theo lý mà nói, anh không nên động thủ, không đúng quy tắc. Nhưng đội đặc nhiệm hành động quá chậm, họ kiêng dè quá nhiều thứ. Không sao, em đừng nghĩ mấy chuyện này nữa."

Khi nhận được tin báo, Từ Dần Thành vừa dẫn người đến nơi. Nghe Từ Liên dùng cô uy hiếp, anh đâu còn đủ kiên nhẫn để chờ đội đặc nhiệm tìm vị trí mai phục cho phù hợp? Anh trực tiếp giương súng, bắn thẳng.

Muốn khiến một người sống không bằng chết, với Từ Dần Thành, đó là chuyện quá dễ dàng.

Từ Cẩn Mạn không biết nói gì thêm.

Qua lần này, cô thấy rõ ràng Từ Dần Thành thực sự yêu thương và bảo vệ người em gái cùng cha khác mẹ này, thậm chí vượt xa tình thân máu mủ bình thường.

Cô cảm thấy khá cảm khái.

"Tê—" Từ Cẩn Mạn khẽ giật mình vì cơn đau nhói.

Iodophor tuy không mạnh như cồn, nhưng vết thương rách da vẫn gây đau rát. May mà vết thương cách tuyến thể một đoạn.

Từ Dần Thành nhìn cô. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán và gò má, vài sợi tóc ướt dính bết vào thái dương, khiến cả người cô trông càng thêm mong manh, yếu ớt.

Anh không quen nhìn Từ Cẩn Mạn như vậy, nhẹ nhàng đưa tay phẩy đi những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, động tác thật dịu dàng.

"Chuyện Từ gia... anh có bị liên lụy không?" Từ Cẩn Mạn đột nhiên hỏi.

Dù sao Từ Dần Thành cũng mang họ Từ. Trước đây, anh ít khi ở Bắc Thành, ít người biết về anh, nên chẳng ai nghĩ nhiều. Nhưng giờ anh đột nhiên trở về, còn vì cứu cô...

Từ Dần Thành khựng lại, như nghe phải chuyện gì đó buồn cười, không đáp ngay. Anh lấy miếng dán vết thương từ hộp thuốc, cẩn thận dán lên cho cô, rồi chậm rãi nói:

"Mạn Mạn à, em có biết vì sao ngày đó anh lại rời khỏi Từ gia không?"

Cô lắc đầu.

Bỗng nhớ ra, trong những bức ảnh thời thơ ấu hiếm hoi của nguyên thân, có hai đoạn nhật ký ngắn liên quan đến Từ Dần Thành:

——Ba hôm nay lại say rượu và đánh Từ Dần Thành. Hóa ra không chỉ có mỗi mình tôi bị đánh. Tôi muốn giúp anh ấy, nhưng tôi đau lòng quá.

——Từ Dần Thành đối tốt với tôi lắm, nhưng hôm nay anh ấy đi rồi. Anh bảo tôi phải tự chăm sóc bản thân. Buồn cười thật.

Cô nghĩ, ai lại muốn ở lại một nơi Từ gia cơ chứ?

Nếu không vì bị Lục Vân thao túng và tẩy não tình cảm, nguyên thân cũng có khả năng tự tìm đường rời đi.

"Lúc đó em còn nhỏ lắm, nhưng anh vẫn chọn rời đi. Không hoàn toàn chỉ vì Từ Thao và Lục Vân đáng trách," Từ Dần Thành nhẹ vuốt sợi tóc rối bên tai cô, nhẹ nhàng gài lại cho ngay ngắn.

"Là vì ngày đó xảy ra một chuyện, anh buộc phải đi. Và vì anh nhận ra, muốn bảo vệ em, anh phải trở nên mạnh mẽ hơn."

Từ Cẩn Mạn hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Từ Dần Thành: "Phế một tên lưu manh, suýt bị đội đặc nhiệm bắt. Sau đó gặp một người, hỏi anh có muốn làm việc cho ông ta không. Rồi thành ra bộ dạng bây giờ đấy."

Cô "ồ" một tiếng, thầm hiểu. Hóa ra Từ Dần Thành rời đi cũng là bất đắc dĩ, bị buộc phải làm vậy.

Trong mắt Từ Thao, chỉ có Từ Ly là con gái cưng, chưa từng bị bạo hành. Nếu Từ Dần Thành lúc đó bị bắt, với cái tính sĩ diện hão của Từ Thao, không biết ông ta sẽ làm gì.

Nhưng nguyên thân không hề biết lý do thực sự khiến anh rời đi.

Khi người bạn đồng hành duy nhất trong bóng tối ấy bỏ đi, nguyên thân đã cảm thấy lạc lõng và cô đơn tột độ.

Nếu phải tìm nguyên nhân sâu xa khiến nguyên thân thay đổi hoàn toàn sau này, thì sự ra đi của Từ Dần Thành cũng để lại một bóng đen lớn trong tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm của cô ấy.

"Mạn Mạn," Từ Dần Thành gọi tên cô.

"Hả?"

Từ Cẩn Mạn phản ứng chậm dần, cảm giác mơ màng ngày càng nặng nề hơn.

Từ Dần Thành nói tiếp: "Có một thời gian rất dài, anh thực sự cảm thấy hối hận. Anh biết lúc đó em không muốn anh đi một chút nào."

Lần đầu tiên anh ta trở về sau bao năm xa cách, ánh mắt Từ Cẩn Mạn nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ.

Từ Dần Thành dựa người vào ghế, chiếc sơ mi căng lên vì cơ bắp săn chắc. Tâm trí quay về khoảnh khắc ấy.

Với chức vụ hiện tại của mình, dù là cục trưởng Bắc Thành cũng phải nể vài phần, huống chi là đám người trong Từ gia hay Từ thị. Họ chỉ biết cúi đầu trước anh ta.

Nhưng Từ Cẩn Mạn chẳng có chút phản ứng gì đặc biệt, nhìn anh ta như một người dưng.

Ngày đó, Từ Dần Thành đã hỏi cô: "Đi cùng anh không?"

Cô nhìn anh rất lâu, nét mặt lạnh lùng xen lẫn chút giễu cợt, nói: "Em không đi. Mẹ em còn ở đây, em phải ở lại."

Cô bé ngày nào đã trưởng thành rồi.

Anh ta đã nghĩ, có lẽ mình trở về quá muộn, nên cô đã xa lạ, cảm thấy anh không còn quan trọng với mình nữa, cũng chẳng muốn tha thứ cho sự bỏ đi năm xưa.

Lúc ấy, Từ Dần Thành thấy cô dành tình cảm sâu sắc cho Lục Vân.

Nên anh đã không ép buộc.

Chỉ cảnh cáo Từ Thao và Lục Vân rằng, nếu cô bị tổn thương dù chỉ một chút, anh sẽ khiến Từ thị và Từ gia phải trả giá đắt.

Anh từng nghĩ Từ Thao sẽ nghe lời cảnh cáo đó, và Từ Cẩn Mạn thực sự yêu thương Lục Vân.

Nên Từ Dần Thành thường để cô tự do làm điều mình muốn, chỉ âm thầm cung cấp sự bảo vệ khi cần, xử lý một số tin tức bất lợi cho cô.

Nhưng không phải lúc nào cũng kịp thời.

Như vài lần cô gặp nguy hiểm sau này, anh ở xa, tin tức đến chậm trễ.

Anh đã mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để hàn gắn lại mối quan hệ với Từ Cẩn Mạn.

. . .

Từ Cẩn Mạn vừa nghe, vừa suy nghĩ.

Chẳng trách cô thấy kỳ lạ. Nguyên thân rõ ràng có một chỗ dựa vững chắc như Từ Dần Thành, sao vẫn phải khổ sở đến mức ấy trong Từ gia?

Hóa ra là vì chính nguyên thân đã từ chối sự giúp đỡ của anh trai mình.

Lý do ấy...

Từ Cẩn Mạn kéo dòng thời gian về thời điểm Từ Dần Thành rời đi. Khi ấy, nguyên thân như một linh hồn lạc lõng trong chính gia đình của mình.

Dưới sự bạo hành tàn nhẫn của Từ Thao, sự thao túng tinh thần độc ác của Lục Vân, nguyên thân không còn là cô gái yếu đuối chỉ biết chịu đựng ngày nào.

Tinh thần cô ấy đã tan vỡ hoàn toàn, trở nên bệnh hoạn.

Từ Dần Thành trở về thật sự muộn. Lúc ấy, nguyên thân đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Cô ấy biết, chẳng có ai trên đời này có thể cứu được mình.

Cô ấy đã tự chuẩn bị để kéo cả Từ gia chôn vùi cùng mình.

Lọ thuốc giấu trong tường chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Từ Cẩn Mạn nghĩ, dù vậy, nguyên thân vẫn dành cho Từ Dần Thành một tình cảm đặc biệt nào đó. Nếu không, trong kế hoạch "kéo cả Từ gia chết" đầy oán hận ấy, cô ấy đã không quên bỏ qua tên anh.

Nguyên thân thực sự có tình cảm sâu nặng với người anh này.

Tâm trạng Từ Cẩn Mạn lúc này thật kỳ lạ, không thể nói rõ bằng lời. Cô chỉ cảm thấy Từ Dần Thành bỗng trở nên quen thuộc đến mức khó tin, như một cái bóng thân thương từ một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ xa xôi.

Cô nhẹ mở miệng liền nghe anh nói tiếp:

"Ý anh là, em muốn làm gì, anh đều ủng hộ hết mình, và sẽ không để em bị liên lụy vì bất cứ điều gì. Anh cũng không để em phải chịu bất kỳ oan ức nào."

Từ Dần Thành đóng hộp thuốc lại, vốn trước đây anh ta không động đến Từ Thao và Lục Vân là vì em gái. Giờ chỉ là làm nốt những việc chưa làm mà thôi.

Về chuyện Từ gia...

"Em làm rất tốt."

Từ Cẩn Mạn nghe vậy: "Anh, em muốn hỏi một chuyện."

Từ Dần Thành: "Hỏi đi."

Cô hỏi: "Chuyện buôn người của Từ gia... anh biết gì không?"

Từ Dần Thành đáp: "Một phần."

Anh ta không hề giấu giếm. Nhưng phần anh ta biết chỉ liên quan đến những người họ hàng gần trong Từ gia, từ trước khi Từ Thao đưa anh rời khỏi trấn Cừ Thành. Lo ngại liên lụy đến Từ Cẩn Mạn, anh đã không đào sâu thêm.

Nghề nghiệp của Từ Dần Thành cũng được kiểm tra lý lịch rất kỹ lưỡng, nên bao nhiêu năm qua không ai phát hiện ra vấn đề gì. Nếu không nhờ Từ Cẩn Mạn và Lê Lam, đám người Từ gia chẳng biết còn trốn được bao lâu nữa.

Từ Cẩn Mạn hít sâu một hơi, cố gắng làm ý thức mình tỉnh táo hơn. Thực ra, cô còn một câu hỏi vẫn luôn trăn trở trong lòng.

"Còn muốn hỏi gì thì hỏi nốt đi, nhưng hỏi xong, em phải nghỉ ngơi," Từ Dần Thành nói, đưa tay lên sờ trán em gái.

Nhiệt độ trong xe lúc này đã tăng lên khá nhiều, nhưng cô vừa khẽ run lên.

Từ Cẩn Mạn vẫn cảm thấy tê dại, không rõ là vì cú điện giật hay vì nhiệt độ cơ thể bất thường của mình. Cô hỏi:

"Cái chết của Bạch Hiểu..."

Từ Dần Thành nghe đến nửa câu, đã nói ngay: "Anh không phải con ruột của bà ta."

Nên anh chẳng hề quan tâm bà ta chết hay sống.

"Dù bà ta không chết, chỉ với ý định muốn làm hại em, bà ta cũng đáng phải chết rồi."

Từ Cẩn Mạn: "..."

Từ Dần Thành cười một tiếng:

"Anh cũng không phải con ruột của Từ Thao."

Từ Cẩn Mạn: "...?"

Đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Từ Dần Thành tiếp lời:

"Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là, em là em gái của anh. Mạn Mạn à, trên đời này, ngoài em ra, anh chẳng để tâm đến bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì khác nữa."

Thực ra, Từ Dần Thành cũng có lẽ là một nạn nhân bị Từ gia "buôn bán" đến. Nhưng anh không muốn tìm hiểu thêm. 

Với Từ Dần Thành, giờ điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng của anh khiến cô ngẩn ngơ.

"Vì chuyện lúc nhỏ sao?"

Nên anh ta mới đối xử tốt với cô như vậy?

Từ Dần Thành không trả lời, chỉ lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán cô, nói:

"Anh vừa nói gì? Em phải nghỉ ngơi. Sắc mặt tệ thế này rồi."

Từ Cẩn Mạn thở ra nặng nề: "Được rồi."

Đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn, tinh thần căng thẳng tột độ, không thể nào thả lỏng được.

Như thể có thứ gì đó sâu thẳm trong não đang không ngừng thúc đẩy.

Cô nhắm mắt lại, nhưng tinh thần không thể thắng nổi sự mệt mỏi thể xác. Chẳng mấy chốc, cô chìm vào giấc ngủ say.

Từ Dần Thành lấy chăn cẩn thận đắp cho cô, nhìn cô vài giây, rồi khẽ mở cửa xuống xe.

Anh nhìn bóng người đang khoanh tay đứng đó, quay lưng lại về phía mình.

Lê Lam đứng cạnh chiếc Porsche của Từ Cẩn Mạn, nghe tiếng giày da quen thuộc, xoay người lại.

Từ Dần Thành dừng lại cách Lê Lam một mét, rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, trên mặt chẳng lộ rõ vui buồn gì cả.

Lê Lam: "Cho tôi một điếu."

Từ Dần Thành nhướng mắt, đưa tay ra, nhưng khi cô định lấy, anh lại rụt tay về, như đang trêu đùa. "Bị thương à?"

Lê Lam nhìn theo ánh mắt anh, thấy vết máu khô trên cánh tay mình:

"Của đồng nghiệp."

Từ Dần Thành gật đầu.

Nhưng điếu thuốc vẫn không đưa. Không khí im lặng vài giây. Lê Lam ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng từ người anh, nói:

"Cô ấy ổn chứ?"

Từ Dần Thành nhả khói, thấy gió thổi về phía cô, bèn dụi tắt điếu thuốc đang hút dở trong tay:

"Phải ngủ một ngày đấy."

Lê Lam đáp: "Tôi không ngờ cô ấy lại bị thương."

"Chuyện này vốn dĩ rất nguy hiểm."

Lê Lam ngạc nhiên: "Tôi tưởng anh sẽ trách tôi vì đã đưa cô ấy đi."

Từ Dần Thành nhếch môi: "Em ấy tự quyết định, trách cô làm gì?"

Lê Lam ngẩn ra, không nói thêm gì nữa.

Từ Cẩn Mạn đút hai tay vào túi quần:

"Thông cáo về vụ Từ gia có phải do cục các cô phát hành không?"

"Cùng phối hợp với cục Cừ Thành."

"Được."

"Làm gì?"

"Hoãn một ngày."

"?"

"Đừng khó xử, chuyện cấp trên tôi lo liệu được," Từ Dần Thành liếc nhìn Từ Cẩn Mạn đang nghiêng đầu ngủ say trong xe. "Hiếm khi có người thật lòng ở bên cạnh em ấy, không thể để mấy chuyện lằng nhằng này ảnh hưởng đến cô ấy được."

Lê Lam hiểu ra: "Ý anh là... Thẩm Thù?"

Từ Dần Thành: "Ừ."

Lê Lam không hiểu việc hoãn thông cáo lại liên quan gì đến Thẩm Thù.

. . .

Từ Cẩn Mạn ngủ một giấc mơ màng và hỗn loạn.

Cô cảm giác mình đang chìm xuống vô tận, lúc như chìm trong lòng đại dương sâu thẳm, lúc lại như lún sâu vào một sa mạc cát mềm mại, mênh mông.

Cô cứ chìm sâu mãi.

Lúc thì nhanh vút, lúc lại chậm rãi lê bước.

Cô cố gắng giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng không thể. Cô nghe thấy tiếng Thẩm Thù gọi tên mình trong mơ, nghe thấy tiếng nàng khóc nức nở. Cô đau khổ tột cùng, như sắp chết đến nơi.

Cô nghe Thẩm Thù nói:

"Tại sao?"

"Từ Cẩn Mạn, em đi rồi đừng quay lại nữa."

"Từ Cẩn Mạn, từ nay em là em, chị là chị."

"Từ Cẩn Mạn, chị đồng ý ly hôn."

Đầu Từ Cẩn Mạn đau như búa bổ, tim cũng đau thắt lại, quặn quẹo. Nước biển và cát như đang vùi lấp lấy cô, khiến cô ngạt thở.

 Không thở được.

Từ Cẩn Mạn muốn mở mắt ra, dù chỉ để nhìn thấy mặt Thẩm Thù một lần, nhưng không cách nào tỉnh dậy được.

Cô muốn nắm lấy nàng, ôm chặt lấy nàng, nhưng không thể chạm tới.

Nước biển lạnh lẽo nhấn chìm, cát khô nóng nuốt chửng. Nước mắt từ khóe mắt cô lặng lẽ lăn xuống gối, nhuộm màu trắng của vỏ gối thành một vệt xám đậm.

Từ Cẩn Mạn thở hổn hển, bật dậy tỉnh giấc.

Nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mắt, cảm giác mát lạnh thấm vào tóc mai. Cô nhìn chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh trong bóng tối, ý thức vẫn còn bị câu nói "Đồng ý ly hôn" trong giấc mơ ám ảnh.

Thật quá, mà như không phải mơ.

Từ Cẩn Mạn không thể phân biệt được thực tại và giấc mơ, chỉ biết ôm chặt lấy trái tim đang đập loạn xạ, ngồi dậy. Nhưng vừa đứng lên, mắt cô tối sầm lại, đầu óc quay cuồng.

Cô chống tay lên giường, liếc nhìn xung quanh căn phòng.

Căn phòng xa hoa, sàn lát đá cẩm thạch sáng bóng, rèm cửa sổ kéo hờ để lộ ra ban công trang trí những vật lông vũ như chuông gió.

Căn phòng toát lên vẻ giàu có và lãng mạn, phảng phất không khí của biển cả.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Từ Cẩn Mạn dường như nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.

Nhưng ngoài cửa sổ tối om, vẫn là màn đêm đen đặc.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường.

Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Đồng Gia, Thái Oánh, Viola, và vài đối tác làm ăn.

Từ Cẩn Mạn vô thức tìm kiếm thứ gì đó trong danh sách tên trên màn hình.

Hai giây sau, màn hình hiện lên một tin nhắn mới.

Tên người gửi được lưu là: Luật sư.

Cô chỉ thấy dòng đầu tiên của tin nhắn.

【Từ tiểu thư, Thẩm tiểu thư đã đồng ý ký thỏa thuận ly hôn, các thủ tục tiếp theo...】

. . .

Cô chống tay, ngồi lặng lẽ trên giường rất lâu, cả người cứng đờ.

Điện thoại trong chăn rung lên liên tục, bần bật, nhưng Từ Cẩn Mạn như mất hồn vía, không đủ sức để nhấc lên.

Cô thấy mình lúc này thật tệ hại, thật đáng thương, và cả đáng buồn cười nữa.

Người đề nghị ly hôn là cô, nhưng khi Thẩm Thù đồng ý, người đau đớn như muốn chết đi sống lại cũng là cô.

Ngoài trời, những đám mây đen dày đặc đang báo hiệu một cơn mưa sắp tới.

Tiếng sóng biển dường như càng lúc càng rõ ràng hơn.

Từ Cẩn Mạn choáng váng, mắt nhòe đi vì nước mắt. Cô chậm rãi cúi xuống, vùi mặt vào trong lớp chăn mềm mại.

Họ thực sự ly hôn rồi.

. . .

Từ Dần Thành nhìn cô đã được bác sĩ sắp xếp nằm yên vị, rồi tắt điện thoại của Từ Cẩn Mạn bước ra ngoài phòng bệnh.

Lê Lam đứng ở cửa, liếc nhanh chiếc điện thoại trong tay anh.

"Anh cứ cắt đứt liên lạc của cô ấy như vậy, không sợ Từ thị xảy ra chuyện à? Chẳng ai xử lý công việc cả."

Tin tức trên mạng đã lan truyền chóng mặt, kẻ chủ mưu đã bị bắt, điện thoại bị tịch thu, những người khác không thể liên lạc được với Từ Cẩn Mạn lúc này.

Từ Dần Thành: "Với trạng thái này của em ấy, còn sức lực đâu mà lo được chuyện Từ thị nữa?"

Lê Lam nói, giọng hơi mỉa mai: "Cẩn thận khi cô ấy tỉnh dậy, sẽ nổi giận với anh đấy."

Từ Dần Thành cười: "Không sao, em gái tôi hiểu chuyện, chưa chắc đã trách tôi

Lê Lam: "...Nhỡ Thẩm Thù tìm đến cô ấy thì sao?"

Lúc đó chưa chắc đã "hiểu chuyện" như anh nghĩ đâu.

Từ Dần Thành nhíu mày, giọng chậm rãi: "Tìm thì tốt."

Lê Lam ngẩn ra, nhìn gương mặt thâm sâu của Từ Dần Thành, nét bất cần càng rõ rệt. Cô chợt nói: "Anh hoãn thông cáo để làm sáng tỏ mọi chuyện, là để Từ Cẩn Mạn... bán thảm sao?"

Cắt đứt mọi liên lạc, là muốn ép ai đó phải sốt ruột tìm kiếm?

Lê Lam suy nghĩ một lúc:

"Từ Dần Thành, anh có nghĩ đến không, chính cô ấy đề nghị ly hôn, Thẩm Thù oán trách cô ấy còn chẳng kịp. Dù trong lòng có lo lắng hay đau lòng đến mức nào, Thẩm Thù cũng chưa chắc sẽ chủ động tìm cô ấy đâu."

Ai mà không có lòng tự trọng cơ chứ?

Từ Dần Thành:"Không phải."

Lê Lam hỏi anh "không phải" là ý gì.

Từ Dần Thành không nói, như mọi khi, luôn giữ vẻ bí hiểm khó lường, như thể luôn đi trước người khác cả trăm bước.

Lê Lam lạnh lùng nhìn Từ Dần Thành vài giây, rồi xoay người định rời đi.

Từ Dần Thành nhạt giọng cất tiếng:

"Vốn dĩ tình cảm không phải là chuyện của một người, chẳng ai phải cúi đầu quá nhiều trong một mối quan hệ cả."

Anh không muốn Thẩm Thù chủ động tìm, mà là muốn Từ Cẩn Mạn thấy rõ hơn bản thân và tình cảm của Thẩm Thù.

Lê Lam nghe vậy, mi mắt khẽ động đậy. Cô nói: "Anh cũng muốn nói với tôi rằng, tình cảm không phải chuyện của một người, bảo tôi sớm từ bỏ mối tình đơn phương này, đúng không?"

Từ Dần Thành dựa vai vào bức tường, bộ vest màu sẫm hòa vào hoa văn trên tường, nét bất cần toát lên thêm chút quý khí lạnh lùng:

"Lê Lam, cả đời tôi không có ý định kết hôn, cũng không muốn ở bên bất kỳ ai. Cô nên tìm người phù hợp hơn với mình."

"Tôi sẽ tìm. Khi nào anh chết, tôi sẽ tìm."

. . .

Từ Dần Thành đứng trên hành lang lầu hai, nhìn bóng lưng Lê Lam dần khuất dạng ở phòng khách tầng dưới.

Điện thoại anh khẽ rung lên. Từ Dần Thành mở ra xem tin nhắn.

【Chết tiệt, Từ ca, CP của tôi sao lại tan nát thế này??? Ly hôn là sao anh biết không?!】

【Từ gia rốt cuộc là tình huống gì? Anh về một chuyến mà thế giới của tôi long trời lở đất thế???】

Từ Dần Thành: "..."

【Mẹ kiếp, bình thường anh đu CP còn chăm hơn tôi, nói xem chuyện này là thế nào? Tôi không chấp nhận! Mẹ nó!】

Từ Dần Thành: "...?"

Từ Dần Thành chép miệng, lẩm bẩm một câu "bệnh hoạn", rồi đóng cửa sổ tin nhắn, mở ứng dụng Weibo.

Hot search đầy những từ khóa bùng nổ:

#Vụ án buôn người lớn nhất Cừ Thành#

#MẹTừCẩnMạn khả nghi mưu sát#

#LụcVân#

#CP Từ-Thẩm ly hôn#

#Cổ phiếu Từ Thị lao dốc#

#Công ty Từ Cẩn Mạn#

#CP Mạn Thù ly hôn#

Mở bất kỳ từ khóa nào, cũng thấy liên kết đến hàng loạt từ khóa khác. Từ Dần Thành định xem thêm, nhưng màn hình bỗng trắng xóa.

Weibo sập rồi.

. . .

"Hôm qua Weibo sập cả ngày, giờ hot search vẫn còn 'cháy' lắm," Đồng Gia mở Weibo, lướt qua các bình luận ồn ào.

Chỉ nhìn lướt qua thôi, cô đã không muốn xem tiếp nữa. Ngoài những lời ác độc, cô không thể tìm được từ nào khác để diễn tả.

[Tuyệt vời thật, hot search hôm nay làm tôi choáng váng. Đây mới chính là thế giới hào môn thực sự sao?]

[Chết tiệt, mưu sát... Có ai còn nhớ vụ vợ trước Từ Thao rơi lầu không? Tôi biết ngay Từ gia có vấn đề mà!]

[Buôn bán, phạm tội tày trời! Buôn người đáng chết!!!]

[Sao Từ Cẩn Mạn không bị bắt luôn đi? Chết quách đi cho rồi.]

[Không điều tra công ty Từ thị à? Cô Từ tổng đó bẩn cỡ nào còn không biết, hóa ra sống nhờ hút máu người khác, ghê tởm!]

[@Thẩm Thù, cô cũng biết chuyện này từ lâu rồi đúng không? Nên mới thấy sắp có chuyện mới vội vàng ly hôn để thoát thân à?]

Phần lớn bình luận là chửi rủa Từ gia, một ít thì chất vấn Thẩm Thù, hoặc thở dài tiếc nuối cho Từ thị.

Bình luận của fan và người qua đường về Thẩm Thù thì khá khách quan:

[Không hiểu nổi tâm lý đám người mắng Thẩm Thù là sao. Rõ ràng cô ấy thoát khỏi hang cọp mà!]

[Ôm lấy vợ cái nào, trời ơi, may quá cuối cùng cũng ly hôn.]

[Aaaa, ly hôn là đúng rồi, Thù Thù xứng đáng với người tốt hơn!]

[Trước đây từng thích nhà họ Từ, giờ cảm giác như nuốt phải phân. Chúc mừng ly hôn, fan CP tan nát cõi lòng.]

[Mẹ kiếp, là người check-in siêu thoại CP mấy tháng trời đây, tức điên lên được!]

[...CP của tôi lật xe rồi ư?]

Đồng Gia đặt điện thoại xuống, nhìn Thẩm Thù đang ngồi đối diện. Nàng cũng đang mải miết nhìn vào màn hình điện thoại của mình. Cô khẽ nói:

"Thôi, đừng xem nữa."

Đồng Gia rất muốn nói thêm rằng, cô không tin Từ Cẩn Mạn lại liên quan đến những chuyện bẩn thỉu của Từ gia. Với sự hiểu biết của cô, Từ Cẩn Mạn không bao giờ làm những việc như thế.

Liệu Từ Cẩn Mạn đề nghị ly hôn có phải vì lý do này không?

Nhưng thấy Thẩm Thù trầm lặng, hôm qua mới khá hơn chút, cô muốn để nàng được yên tĩnh một mình.

Thẩm Thù sao có thể yên tĩnh nổi.

Nàng cụp mắt xuống, gân tay nổi lên rõ rệt vì siết chặt, mu bàn tay càng trông gầy guộc hơn.

Nàng nhìn những từ ngữ ác độc đang mô tả Từ Cẩn Mạn, hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Ánh mắt nàng dừng lại ở một bài đăng trên Weibo:

Nghe nói tối qua ở trấn Cừ Thành, còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên đến nửa đêm, còn có cả tiếng súng nữa, không biết có ai chết không nhỉ.

Tim nàng đập nhanh bất thường, một cảm giác bất an dâng lên dữ dội.

Đúng lúc ấy, điện thoại nàng chợt rung lên.

Là cuộc gọi từ Viola.

Nhìn thấy tên Viola trên màn hình, ngực nàng thắt lại. Nàng lập tức nghĩ đến Từ Cẩn Mạn.

Nàng không muốn nghe, mọi thứ liên quan đến Từ Cẩn Mạn, nàng nên bỏ ngoài tai, giả vờ như không biết. Nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ rất nhiều.

Không muốn, nhưng lại chờ mong.

Chờ mong, rồi lại đau khổ.

"Thẩm tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền cô," Viola nói, giọng đầy lo lắng. 

"Có một dự án cần người quyết định gấp, nhưng hôm nay tôi hoàn toàn không liên lạc được với Từ tổng. Tôi muốn hỏi liệu cô có cách nào khác để liên lạc với Từ tổng không, hoặc cô có thể đến công ty ký tên trước giúp được không? Dự án đang bị dừng lại, tổn thất lớn lắm..."

Thẩm Thù nhíu chặt mày, giọng khàn đặc:

"Không liên lạc được là sao?"

Giọng nàng mệt mỏi, xen lẫn một chút hoảng loạn nhỏ bé khó nhận ra.

Vụ án buôn người ở Cừ Thành tối qua đã bị phanh phui. Dù Từ Cẩn Mạn có sắp xếp mọi thứ cẩn thận đến đâu, cô ấy không bao giờ bỏ rơi công ty mình như thế.

Như có ma xui quỷ khiến, bài đăng Weibo về xe cứu thương và tiếng súng lại hiện lên trong đầu nàng.

Viola trả lời:

"Đúng vậy, từ khi tin tức lùm xùm trên mạng nổ ra, tôi không thể nào liên lạc được với cô ấy."

Thẩm Thù hỏi tiếp:

"Đến giờ, không một tin nhắn, một cuộc gọi nào sao?"

Viola xác nhận:

"Không có."

. . .

Điện thoại của Từ Cẩn Mạn đã tắt máy.

Thẩm Thù không thể tìm được Từ Cẩn Mạn, giống hệt như cái đêm cô để lại bản "Thỏa thuận ly hôn" cho nàng.

Mọi cách đều đã thử, nàng vẫn không thể nào liên lạc được.

Ngay cả điện thoại của Lê Lam cũng tắt nguồn.

Nàng cố gắng ép mình bình tĩnh lại, không nghĩ đến điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, không nghĩ đến xe cứu thương hay tiếng súng.

Sáu giờ tối, nàng vất vả lắm mới thoát khỏi đám phóng viên đang vây quanh, trở về nhà.

Đồng Gia cẩn thận đưa nàng đến tận cửa, định ở lại cùng nàng, nhưng bị nàng khéo léo từ chối.

Thẩm Thù lúc này vô cùng mệt mỏi, cả người kiệt sức.

Nàng bỗng nhận ra một cách cay đắng, nếu không có điện thoại, nàng hoàn toàn không biết phải tìm Từ Cẩn Mạn ở đâu cả.

Như thể người này chưa từng thực sự tồn tại hay xuất hiện trong thế giới của nàng vậy.

Nàng đứng lặng ở cửa ra vào, cúi nhìn tấm thảm chùi chân, như thấy bóng dáng Từ Cẩn Mạn đang ngồi xổm xuống kiên nhẫn buộc dây giày cho nàng.

Nàng mở tủ giày, đôi dép đi trong nhà màu xanh nhạt của Từ Cẩn Mạn vẫn lặng lẽ nằm đó.

Ngẩng lên, trên tường vẫn còn dấu vết của những đồ trang trí sinh nhật lần trước Từ Cẩn Mạn tự tay chuẩn bị cho nàng.

Bước vào phòng khách, quầy bếp hiện lên hình ảnh Từ Cẩn Mạn nấu cơm, đun nước, rửa rau cho nàng. Đôi găng tay rửa bát màu hồng phấn trên quầy là Từ Cẩn Mạn mua sau này, riêng cho nàng.

Họ từng phân công công việc: một người nấu, một người rửa bát.

Nhưng sau khi nàng bận rộn đóng phim, Từ Cẩn Mạn không để nàng rửa bát nữa.

Nàng đã cố gắng rửa một lần, hôm sau trong nhà liền xuất hiện thêm đôi găng tay rửa bát màu hồng phấn, Từ Cẩn Mạn nói đó là của nàng.

Thẩm Thù nhắm chặt mắt lại, quên cả thay dép, chân trần bước vào nhà.

Bộ sofa màu xanh nhạt là do Từ Cẩn Mạn mua về thay thế bộ cũ. Họ đã từng điên cuồng, mất kiểm soát, và run rẩy vì nhau trên chính chiếc sofa đó.

Nàng đau đớn vịn lấy quầy bếp, tự nhủ mình sẽ không khóc nữa, nhưng không cách nào ngăn mình ngừng nhớ về người ấy.

Chẳng thể làm được.

Từ Cẩn Mạn đã tạo ra cho nàng một vương quốc quá đỗi rực rỡ.

Rực rỡ đến mức khiến nàng lạc lối trong chính thế giới này, không tìm thấy lối ra.

. . .

Thẩm Thù bỗng thấy mình thật vô lý, thật đáng buồn cười. Từ Cẩn Mạn không ở đây thì liên quan gì đến nàng? Chính cô ấy là người muốn ly hôn cơ mà.

Không tìm được Từ Cẩn Mạn thì liên quan gì đến nàng?

Cô ấy mất tích thì liên quan gì đến nàng?

Nàng đứng dậy, giật mạnh tấm phủ trên bộ sofa xuống, ném thẳng vào giỏ đồ bẩn.

Nàng bước vào phòng ngủ của Từ Cẩn Mạn.

Căn phòng vài ngày không có người, mang một khí tức nặng nề, lạnh lẽo.

Nàng thu dọn chăn gối của cả hai người từng ngủ chung, lấy đồ dùng cá nhân của Từ Cẩn Mạn trên bàn.

Mở ngăn kéo tủ quần áo, nàng ném tất cả đồ đạc vào một chiếc túi xách.

Nửa chừng, nàng chợt dừng lại, rồi lại ném hết đồ trở vào ngăn kéo một cách hỗn loạn:

"Em ở đâu... Từ Cẩn Mạn, em ở đâu? Chị không tìm được em... chị không tìm được em..."

Nàng ngồi sụp xuống sàn nhà, cảm giác như mình sắp phát điên, như mắc một chứng bệnh tâm lý nào đó.

Đột nhiên, tầm mắt mờ nhòe vì nước mắt của nàng dừng lại ở một góc tối trong ngăn kéo – một lọ thuốc nhỏ.

Nàng run rẩy cầm lọ thuốc lên. Lọ thuốc ghi chữ tiếng Anh, là thuốc nhập khẩu để điều chỉnh chỉ số Pheromone.

Sau vụ việc ở phòng thử đồ, nàng từng hỏi giáo sư Tần về tình trạng của Từ Cẩn Mạn, biết rằng sau hai lần phân hóa, chỉ số cơ thể cô ấy không được ổn định.

Nhưng giáo sư Tần nói không quá nghiêm trọng.

Nàng nhìn lọ thuốc trong tay, nhớ lại một đêm tỉnh dậy, thấy Từ Cẩn Mạn uống thuốc. Lúc ấy còn mơ màng, nàng tưởng mình chỉ nằm mơ.

Vậy Từ Cẩn Mạn vẫn uống thuốc đến tận bây giờ sao?

Nàng bỗng nhận ra một cách đau xót, dù thân mật và gần gũi với Từ Cẩn Mạn đến thế, nàng vẫn không biết nhiều chuyện về cô. Người ấy đã giấu hết mọi thứ có thể khiến nàng lo lắng, đau khổ, bất an, tự mình gồng gánh, chịu đựng tất cả.

Nàng vừa oán trách sự giấu giếm đó, lại vừa đau lòng tột cùng vì những gánh nặng Từ Cẩn Mạn phải chịu.

Ngón tay nàng siết chặt lấy lọ thuốc. Đột nhiên, hình ảnh lọ thuốc tiêm màu xanh lục – thuốc ức chế AOH – chợt lóe lên trong đầu nàng.

. . .

"Alô?"

"Giáo sư Tần, tôi là Thẩm Thù. Tôi muốn hỏi ông một chuyện, hy vọng ông sẽ nói thật."

"Thẩm tiểu thư, mời cô cứ nói."

Thẩm Thù đứng cạnh cửa sổ, gió mát thổi vào, làm dịu đi sắc mặt đỏ bừng vì khóc của nàng.

"loại thuốc AOH mà Từ Cẩn Mạn dùng, rốt cuộc là gì?"

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rõ ràng là bất ngờ trước câu hỏi của nàng.

Trước khi ông kịp nói điều gì, Thẩm Thù tiếp lời:

"Ông không cần nghĩ cách để lừa tôi. Tôi hỏi ông câu này, nghĩa là tôi đã biết một phần sự thật rồi."

Giọng nàng khàn đặc, lạnh lùng, nhưng đầy mạnh mẽ và kiên quyết.

Giáo sư Tần ngập ngừng: "Chuyện này... Tôi thực sự..."

Thẩm Thù ngắt lời: "Hay ông muốn tôi đến bệnh viện ngay bây giờ?"

Ông lại im lặng thêm vài giây, rồi nàng nói: "Tôi chỉ muốn biết, việc chúng tôi ly hôn... có phải còn có lý do nào khác không."

Nàng nghe thấy Tần giáo sư thở dài một hơi thật sâu qua điện thoại.

"Thẩm tiểu thư, khi nghe tin hai người ly hôn, tôi cũng rất tiếc nuối," ông nói. "Thôi được rồi..."

Hơn mười phút trò chuyện qua điện thoại, sắc mặt Thẩm Thù càng lúc càng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Hồi lâu sau, giọng Tần giáo sư lắng xuống, cuộc nói chuyện kết thúc.

Căn phòng lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng ồn ào mơ hồ từ ngoài cửa sổ vọng vào. Nàng nhìn xa xăm về phía chân trời, khẽ nói:

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông."

Cúp máy, nàng như một bức tượng đứng bất động trước cửa sổ hồi lâu.

Chứng kích ứng.

Thuốc ức chế.

Chất niêm phong.

——Có thời gian, thuốc ức chế làm giảm đáng kể độ nhạy của tuyến thể Từ  tiểu thư với Pheromone.

——Cô ấy rất sợ làm tổn thương cô, đặc biệt sau vụ việc ở phòng thử đồ, khi tuyến thể cô bị thương. Cô ấy đã cực kỳ lo lắng và dằn vặt.

——Khi biết thuốc ức chế mất tác dụng, cô ấy đã bị đả kích tinh thần rất lớn.

——Cô ấy từng hỏi tôi một câu: Ở gần trong gang tấc nhưng không thể chạm vào, hay là chia xa mãi mãi, cái nào sẽ đau đớn hơn?

Thẩm Thù run rẩy bấm số điện thoại của Từ Cẩn Mạn.

Sao không hỏi nàng?

Nàng muốn hỏi thẳng Từ Cẩn Mạn, muốn chính miệng cô ấy trả lời câu hỏi đó!

Sao không hỏi nàng chứ?!

Điện thoại vẫn tắt máy.

Nàng cắn chặt môi đến bật máu. Một giây sau, màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ Lê Lam.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ.

Khi điện thoại được kết nối, giọng nàng run rẩy không sao kiểm soát được:

"Từ Cẩn Mạn ở đâu?!"

. . .

Từ Cẩn Mạn tỉnh lại lần nữa vào buổi tối hôm sau, tinh thần tốt hơn nhiều. Hỏi ra mới biết cô đã ngủ say suốt một ngày một đêm.

Giờ là chín giờ tối.

Cơn sốt đã lui hẳn, cảm giác choáng váng và tê dại vì cú điện giật cũng biến mất.

Cô không thấy điện thoại trên bàn, động người bò dậy, mới nhận ra đây là một căn biệt thự ven biển – một bất động sản của nguyên thân, nơi cô ấy thường thích đến để thư giãn đầu óc.

Cô mặc chiếc áo ngủ cộc tay, khoác thêm chiếc áo choàng mỏng màu đen bên ngoài, bước ra cầu thang lầu hai, thấy Từ Dần Thành đang ngồi uống trà ở phòng khách lầu một.

Khoảnh khắc cô vừa xuất hiện, anh lập tức nhạy bén ngẩng đầu lên.

"Tỉnh rồi à?" Từ Dần Thành hỏi. "Còn khó chịu ở đâu không?"

Từ Cẩn Mạn lắc đầu: "Anh có thấy điện thoại của em đâu không?"

Một ngày một đêm trôi qua, cô không biết bên ngoài thế nào, công ty ra sao, và... Thẩm Thù thế nào rồi.

Từ Dần Thàng hất cằm chỉ lên chiếc bàn trà. Cô bước xuống lầu.

Lê Lam vừa nhận tin từ đội, tạm thời ra ngoài nghe điện thoại.

Cô ngồi đối diện với Từ Dần Thành. Anh rót một cốc nước ấm đưa cho cô. Cô nhận lấy, đồng thời bật nguồn điện thoại.

Thật trùng hợp, vừa khởi động xong, cuộc gọi từ Viola đến ngay lập tức.

"Từ tổng, cuối cùng cô cũng nghe máy," Viola thở phào nhẹ nhõm. 

"Cô đang ở đâu? Khi nào về? Cô biết tin tức lùm xùm trên mạng chưa? Công ty suýt nữa thì hỗn loạn hết rồi."

Cô bình tĩnh nói:

"Từ từ nói đi, giờ tình hình thế nào rồi?"

Viola báo cáo:

"Giờ ổn rồi. Thẩm tiểu thư... đã đến công ty xử lý. Tôi không liên lạc được với cô, đành phải gọi cho cô ấy. Cô mau gọi lại cho cô ấy đi."

Tim Từ Cẩn Mạn thắt lại một cách đau đớn.

Viola thở dài:

"Từ tổng, trạng thái của cô Thẩm... không tốt lắm đâu."

. . .

Chiếc điện thoại đặt trên đầu gối, mắt cô cay xè như bị chanh vắt vào, chua xót tột cùng.

Từ Dần Thành ngồi thẳng người, đặt tay lên đầu gối, nói:

"Gọi cho em ấy đi."

Từ Cẩn Mạn khàn giọng, nghẹn lại nơi cổ họng:

"Em... em có phải rất khốn nạn không? Em đang làm cái quái gì thế này..."

Tay cô vò mạnh vào tóc.

Cô muốn làm điều tốt cho Thẩm Thù, nhưng nghe tin về nàng chỉ toàn là sự đau khổ và suy sụp.

Đau dài không bằng đau ngắn... cô thực sự chịu nổi sao?

Từ Dần Thành vỗ nhẹ lên cánh tay cô: "Bây giờ em cần suy nghĩ kỹ, em đã sẵn sàng rời xa Thẩm Thù chưa? Mạn Mạn, nghĩ cho thật kỹ đi, đừng làm điều gì khiến bản thân phải hối hận về sau."

Từ Cẩn Mạn cúi đầu, im lặng không nói.

Từ Dần Thành tiếp lời: "Em chọn điều em nghĩ là tốt cho em ấy. Thẩm Thù cũng đã đưa ra lựa chọn của em ấy rồi."

"Phải," Từ Cẩn Mạn nói, giọng đầy vô lực. "Chị ấy đã đồng ý ly hôn rồi."

Từ Dần Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng dịu dàng hơn: "Muốn xem tin tức trên mạng không?"

Cô lắc đầu. Không cần xem, cô cũng biết nó khốc liệt và tồi tệ đến mức nào.

Chuyện của Từ gia bị phanh phui, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cơn bão lớn từ dư luận.

Việc cô đề nghị ly hôn, cũng một phần vì lý do này.

"Lựa chọn của em ít nhiều có ích. Thẩm Thù không bị liên lụy quá nhiều bởi vụ bê bối của Từ gia," Từ Dần Thành nói. "Nhưng dù dư luận về Từ gia ồn ào đến thế nào, em ấy vẫn không ngại ngần đến công ty em xử lý vấn đề, hỏi han tin tức về em. Mạn Mạn à, điều em nghĩ là thứ em ấy muốn sao?"

Cô như bị sét đánh ngang tai, cả người chấn động mạnh mẽ.

"Ngoan, tự mình suy nghĩ kỹ đi," Từ Dần Thành đứng dậy, để lại không gian riêng cho cô.

Lúc này, trong đầu cô chỉ còn vang vọng một câu nói:

Có nỗi đau là đau dài không bằng đau ngắn, có nỗi đau khi đã xảy ra rồi, cả đời cũng không thể tan biến được.

Cô nghĩ đi nghĩ lại lời Từ Dần Thành nói:  điều em nghĩ  là điều em ấy muốn sao?

Cô mở điện thoại. Hình nền là bức ảnh lâu rồi Thái Oánh chụp cho họ.

Chiều hoàng hôn, ánh mặt trời từ ban công chiếu lên quầy bếp. Cô đang cúi đầu thái rau, còn Thẩm Thù đứng nghiêng bên vòi nước, rửa rau phụ cô.

Cô nhìn bức ảnh, khóe mắt lại ướt đẫm, cay xè.

Cô nhớ Thẩm Thù.

Nhớ rất nhiều, nhớ đến đau lòng.

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi từ Đồng Gia. Cô hít sâu một hơi, run rẩy nghe máy.

Giọng Đồng Gia gấp gáp, lộn xộn:

"Chết tiệt! Từ Cẩn Mạn, cô đúng là... Thôi, tôi không mắng cô nữa đâu, mật mã nhà cô là bao nhiêu? Tối nay điện thoại Thẩm Thù gần hết pin rồi hay sao ấy, tôi không biết cô ấy quên sạc hay gì, tôi gọi không được. Giờ tôi đến nhà cô tìm người đây, bên ngoài toàn phóng viên vây quanh, lỡ cô ấy ra ngoài thì nguy hiểm lắm... Không đúng, tôi nóng hết cả đầu rồi, cô mau về nhà xem cô ấy có ở nhà không hay ở đâu rồi..."

Cô không nghe hết câu chuyện lộn xộn của Đồng Gia, vội vàng cúp máy, bật dậy khỏi ghế.

Nhưng không tìm được Từ Dần Thành, cô giúp việc trong biệt thự cũng không biết chìa khóa xe ở đâu. Cô chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa, cầm điện thoại chạy thẳng ra ngoài.

Cô gọi cho Thẩm Thù, điện thoại không liên lạc được.

Tiếng thông báo tắt máy lạnh lùng kia còn buốt giá hơn cả làn gió biển.

Cô chợt nghĩ, cái đêm cô ngủ say, điện thoại không biết sao lại tắt nguồn. Trong suốt một ngày đó, khi Thẩm Thù cố gắng tìm cô, có phải cũng mang tâm trạng hoảng loạn và bất lực này không?

Từ Cẩn Mạn mang đôi dép bông đi trong nhà, chạy chậm trên bãi cát.

Cát lọt vào dép, gan bàn chân đau rát, cảm giác thô ráp ấy dường như khuếch đại nỗi lo sợ đang gặm nhấm tâm can cô.

Gió biển thổi tới, hơi mặn xua tan mọi nhiệt độ ấm áp xung quanh.

Ven biển có những cột đèn chiếu sáng, đủ để thấy đường đi, nhưng hướng ra phía biển là một mảng tối đen đặc, bí ẩn.

Cô chạy về phía đại lộ... Chưa rời hẳn bãi cát, tầm mắt cô bỗng rung lên, bước chân khựng lại.

Sự dừng lại đột ngột này mang theo cả hoảng sợ, ngạc nhiên, đau lòng, và bối rối tột độ.

Cô nhìn bóng người đứng cách đó không xa trên bãi cát.

Bóng dáng quen thuộc ấy cũng chợt dừng lại, quần áo bay nhẹ trong gió.

Hồi lâu sau, cô khàn giọng, nghẹn lại nơi cổ họng:

"Thù Thù..."

Bình Luận (0)
Comment