Xu Sắc Động Nhân - Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 76

Chu Bái.

Từ Cẩn Mạn đã nghi ngờ người này ngay từ khi biết cô ta có liên hệ với Lục Vân.

Nhưng khi cái tên ấy thực sự được xác nhận, vang lên trong điện thoại, lòng cô vẫn không khỏi kinh ngạc và có chút xao động.

Đến với thế giới này, Thẩm Thù là người đầu tiên cô gặp gỡ.

Còn Chu Bái, lại là người đầu tiên cô đã sử dụng cho mục đích của mình.

Ban đầu, nhờ vào việc đọc được nửa đầu cuốn tiểu thuyết, nhân vật Chu Bái mang lại cho cô cảm giác yên tâm. Một người trợ lý như vậy chính là mẫu người lãnh đạo hài lòng nhất.

Cho đến khi cô phát hiện ra Chu Bái là người của Lục Vân.

Từ Cẩn Mạn đặt điện thoại xuống bàn, tâm trí cô lúc này như một vũng bùn đục ngầu. Cô cố gắng làm rõ mọi suy nghĩ, để lớp bùn lắng xuống, mong lộ ra hình bóng trong suốt của dòng nước bên dưới.

Khi kết quả đã rõ ràng, cô có thể suy ngược lại toàn bộ quá trình.

Từ lần đầu tiên gặp Chu Bái, đầu óc cô như đang cưỡi ngựa xem hoa, lướt nhanh qua mọi việc lớn nhỏ có liên quan.

Nghĩ tới nghĩ lui, khuôn mặt cô vô thức trở nên căng thẳng.

Thẩm Thù bị tiếng điện thoại rung làm tỉnh giấc. Nghe cô nói chuyện, nàng đoán được đại khái sự việc, nhưng không nghe rõ tên. Thấy cô ngồi dậy với biểu cảm đó, nàng cũng cảm thấy lo lắng. Nàng ngồi dậy theo, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay cô đang đặt trên chăn.

Từ Cẩn Mạn nắm chặt tay nàng, tâm trí vẫn tiếp tục suy luận.

Kẻ đứng sau lưng tên biến thái chính là Chu Bái, đó là lý do tại sao cô ta có cơ hội lấy được giấy thông hành của công ty.

Ngày Thẩm Thù gặp nguy hiểm, đó không hoàn toàn là sự ngẫu nhiên. Chu Bái chắc chắn đã báo cho kẻ đó biết rằng hôm đó cô không có mặt ở công ty.

Còn những chuyện gì nữa?

Còn vụ Ân Tuyết đột nhập vào bệnh viện tìm cô thông qua một nhân viên nội bộ. Lúc đó, Chu Bái đã điều tra và báo cáo rằng không tìm được bất cứ manh mối nào. Cô từng nghĩ đó là sự thật.

Giờ nhìn lại, có lẽ người đã giúp Ân Tuyết vào chính là Chu Bái, hoặc cô ta đã cố tình che chắn cho hành động của Ân Tuyết.

"Ân Tuyết."

"Sao vậy em?"

Từ Cẩn Mạn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Bệnh viện ở Dung Thành, người đã đưa gói bột trắng cho Ân Tuyết..."

Nếu người đó cũng là Chu Bái thì sao?

Chu Bái ở ngay bên cạnh cô. Dù cô đã đề phòng, nhưng thông tin xung quanh cô không thể hoàn toàn được giữ kín. Chu Bái có đủ cơ hội để biết được mọi hành tung của cô.

Nếu ngay từ đầu Chu Bái đã liên hệ với Ân Tuyết, thì việc cô ta đưa gói bột trắng cho Ân Tuyết cũng trở nên hợp lý.

Dù tất cả chỉ là suy đoán.

Buổi sáng mùa thu lạnh lẽo và tiêu điều, nhưng tiếng chim hót ngoài cửa sổ lại hé lộ một chút sự sống bất đắc dĩ của vạn vật. Ánh nắng yếu ớt lọt qua cửa sổ sát đất, mang theo một chút sinh khí.

Thẩm Thù đối diện với ánh mắt Từ Cẩn Mạn, nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, khiến nàng cũng cảm thấy một làn hơi mát mẻ.

Đặc biệt là khi nghe cô nói chuyện. Nàng đưa bàn tay còn lại bao lấy tay cô, không dùng lực siết chặt, chỉ đơn giản là bao bọc, giống như chiếc áo khoác đang che chắn cô khỏi gió mưa.

Còn ai đứng sau lưng Chu Bái nữa?

Từ Cẩn Mạn lẩm bẩm. Trong lòng chợt xuất hiện vài cái tên mà cô đoán.

Thẩm Thù lắng nghe, mi tâm khẽ nhíu lại: "Chị không chắc lắm, nhưng có lần chị thấy Chu Bái đi cùng Từ Ly, ở trong một quán cà phê."

Lúc đó, nàng và Đồng Gia đang ở trên xe, nàng không chắc chắn lắm, nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Dù lâu nay, nàng chưa từng thấy hay nghe nói hai người họ có bất kỳ liên quan gì. Chu Bái tạo ấn tượng là người có năng lực, xử lý công việc lưu loát, và rất ít nói.

Là kiểu người dễ khiến người ta nghĩ rằng họ sống an phận.

Từ Cẩn Mạn: "Nếu là Từ Ly, động cơ của cô ta là gì? Hãm hại chị để khiến em đau khổ sao?"

Cô khẽ hít một hơi sâu. Nếu Từ Ly chỉ vì tranh giành gia sản, thì oán hận của cô ta không nên sâu đậm đến mức này...

"Cũng có thể là Lục Vân." Từ Cẩn Mạn nói.

Lục Vân luôn ghét Thẩm Thù, bà cảm thấy sau khi Từ Cẩn Mạn cưới nàng, cô mới trở nên không nghe lời.

Nếu là bà, thì Từ Thao cũng có thể nhắm vào Thẩm Thù.

"Đừng nghĩ nữa mà." Thẩm Thù nhận ra cô đang có biểu hiện bất thường: "Từ Cẩn Mạn."

"Cũng có thể là một người mà em không biết."

"Từ Cẩn Mạn, đủ rồi, đừng nghĩ thêm gì nữa." Thẩm Thù nâng mặt cô lên: "Chu Bái vẫn chưa biết mình đã bị bại lộ. Việc điều tra kẻ đứng sau sẽ không khó khăn đâu."

Từ Cẩn Mạn nhẹ kéo tay nàng xuống, nhìn nàng hai giây, rồi ghé trán vào lòng bàn tay nàng, cúi đầu xuống. Hít một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc thoang thoảng làm dịu đi sự xao động và thiếu kiên nhẫn trong lòng cô.

"Ừ, chị nói đúng."

Lê Lam đã nói sẽ điều tra một cách âm thầm, theo dõi mọi động thái của Chu Bái. Kẻ đứng sau, sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện.

...

Buổi trưa.

Chu Bái cầm theo văn kiện bước vào phòng làm việc.

"Tiểu thư, đây là hợp đồng mà tập đoàn Trần thị vừa gửi đến, muốn cô xem trước, có vấn đề gì thì hai bên sẽ trao đổi thêm"

Cách gọi "tiểu thư" của Chu Bái luôn mang một vẻ đặc biệt, rất thân cận, dễ khiến người khác hạ thấp cảnh giác, giống như người trong gia đình vậy.

Tờ văn kiện được đặt cẩn thận trên bàn làm việc.

Từ Cẩn Mạn nhìn Chu Bái: "Gần đây vì có việc ở khu Bắc, nên khá nhiều công việc tôi giao cho Viola xử lý. Trong lòng cô có ý kiến gì về chuyện này không? Có thể nói ra."

Chu Bái có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi cô ta lắc đầu: "Không ạ, đây là công việc, tôi hoàn toàn hiểu."

Câu trả lời gọn gàng, không rườm rà.

Từ Cẩn Mạn từng nhiều lần rất hài lòng về điểm này của Chu Bái.

"Rất tốt. Cô đã theo tôi nhiều năm rồi, dù gần đây tôi có sử dụng Viola nhiều hơn, nhưng trong công ty này, tôi vẫn tin tưởng cô nhất."

Từ Cẩn Mạn cúi mắt xuống, mở văn kiện, như tiện miệng nhắc đến.

Chu Bái hiếm khi cười: "Cảm ơn tiểu thư đã tin tưởng."

Từ Cẩn Mạn khẽ đáp lời, Chu Bái xoay người bước ra ngoài. Khoảnh khắc cô ta xoay người, Chu Bái cảm giác mình bị nhìn, nhưng khi cánh cửa đóng lại, cô ta chỉ thấy Từ Cẩn Mạn vẫn đang cúi đầu xem hợp đồng, như mọi khi.

...

Từ Cẩn Mạn bận rộn trong hai tiếng đồng hồ, đến khi cảm thấy eo hơi mỏi, cô đứng dậy đi lại vài bước.

Cô nhắn tin cho Đồng Gia, hỏi khi nào Thẩm Thù xong việc.

Đồng Gia trả lời rất nhanh: [Chừng 6 giờ.]

Đồng Gia: [Tối muốn đi thăm Thái Oánh.]

Từ Cẩn Mạn đoán Thẩm Thù cũng muốn đi để yên tâm hơn. Cô đóng khung chat lại, tìm ảnh đại diện của Thái Oánh.

Tìm mãi không thấy, cuối cùng cô nhìn thấy trong nhóm chat nhân viên – ảnh đại diện là một màu đen tuyền.

Từ Cẩn Mạn: "..."

Cô chợt nhớ lại thời điểm mình 13-14 tuổi, khi gặp chuyện khó khăn, cô cũng làm vậy: xóa sạch mọi thứ trên không gian cá nhân, đổi ảnh đại diện thành màu trắng hoặc đen.

Cứ như thế mọi thứ trở nên sạch sẽ, như thể cả người đã được thanh tẩy, bước vào trạng thái Phật hệ, không còn bị trần thế quấy rầy nữa.

Nhưng lớn hơn, cô quen với việc tự suy nghĩ, tự tìm cách giải quyết vấn đề, không dựa vào ngoại lực để trút bỏ cảm xúc.

Mỗi người mỗi khác.

Từ Cẩn Mạn hiểu, Thái Oánh đang rất đau khổ.

Cô thầm thở dài, gửi cho Thái Oánh một thực đơn điện tử.

[Tặng em bữa cơm, tùy ý gọi món.]

Gửi xong, cô đợi nửa phút, nghĩ rằng đầu dây bên kia sẽ không trả lời, định tắt máy, bỗng Thái Oánh gửi một tin nhắn thoại

"Từ Cẩn Mạn, một bữa cơm thôi, chị coi em là ăn mày à?"

Từ Cẩn Mạn cười. Vẫn ổn, dù giọng còn yếu, nhưng vẫn còn sức lực để oán giận.

Cô không nhìn nhầm, Thái Oánh rất kiên cường. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi.

Từ Cẩn Mạn cố tình trả lời: [Ồ, một bữa cơm em cũng không muốn à.]

Thái Oánh: [...]

Thái Oánh: [Chị có phải là người không vậy?]

Thái Oánh: [Lúc này còn kích em à?]

Thái Oánh: [Cút!]

Từ Cẩn Mạn nhìn chữ cuối cùng, khẽ nhíu mày. Hử? Giây sau, tin nhắn đã bị rút lại.

Một lát sau, Thái Oánh gửi lại.

[Xin lỗi.]

[Ba em nói, chuyện hôm qua cảm ơn chị rất nhiều.]

Cô ngồi trên sofa, chậm rãi gõ tin nhắn: [Muốn ăn gì, gọi đi, chị lo hết.]

Thái Oánh đã rút lại một tin nhắn.

Thái Oánh đã rút lại một tin nhắn.

Từ Cẩn Mạn: "..."

Thái Oánh: [Chị đi đi.]

Cô nhìn phản ứng của Thái Oánh,bật cười, rồi gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat cho Thẩm Thù.

Tối qua Thẩm Thù lo lắng cho Thái Oánh, ngủ không ngon giấc. Cô muốn nàng yên tâm.

Vì có cuộc họp trực tiếp, một giờ sau, Trần Bác nhắn tin, nói rằng chuyện tối qua đã khiến tên cô trở thành một huyền thoại trong giới kinh doanh.

Trần Bác không nói, cô cũng biết.

Trưa nay, có hơn mười công ty tìm đến hợp tác.

Cô giúp Thái Oánh chỉ vì muốn hỗ trợ một người bạn, nhưng không ngờ việc này lại nâng cao giá trị của cô đến thế. Trước đây, ngay cả Từ Thao cũng không đủ mặt mũi để khiến nhiều người cùng chung sức vì một việc.

Hôm qua, ngoài Từ Thao, Thái gia, Trần gia, ngay cả Hàn Phức cũng đứng cùng một phe với cô. Đặc biệt, đối đầu trực diện lại là HP Hàn thị.

Việc này đã đưa cô gần hơn tới mục đích của mình. Trần Bác nhắc đến vụ hôn sự giữa Hàn Văn Linh và thiên kim nhà họ Hà, có lẽ sẽ không thành nữa.

Điều này nằm trong dự liệu của Từ Cẩn Mạn.

Hàn Linh đắc tội với Thái gia và Từ Cẩn Mạn, trong mắt nhà họ Hà, cô ta cũng đã đắc tội với Từ thị. Cái tát thẳng thừng của Hàn lão gia, không che chở, chính là mồi lửa khiến hôn sự đổ vỡ.

Từ Cẩn Mạn tạm gác chuyện này sang một bên.

Phòng nghiên cứu phát triển ứng dụng livestream nằm ở tầng 16. Sau cuộc họp, cô bước ra thang máy, bên ngoài có khá đông nhân viên đoàn làm phim. Hôm nay họ quay phim ở khu vực phòng giải khát.

Chắc vừa quay xong cảnh, Thẩm Thù hơi cúi đầu, đang nói chuyện với đạo diễn, có lẽ đang bàn về cảnh vừa quay.

Cô và Viola đứng đợi một lát, định quay về văn phòng, chợt thấy Đồng Gia bước ra từ đám đông.

"Từ tổng, tối nay cô có đi Thái gia không?"

"Chưa biết." Cô tối nay còn phải đến Lai Châu Bảo

Đồng Gia gật đầu: "Tức chết tôi rồi. Đáng lẽ phải đánh thêm cho vài cái tát nữa, Alpha chẳng có ai tốt cả!"

Từ Cẩn Mạn đảo mặt qua hướng khác.

Đồng Gia vội nói thêm: "Tôi không nói cô đâu nhé."

Thật là linh hoạt. Cô đã quen với giọng điệu này của Đồng Gia.

"Lát nữa nàng xong việc, báo cho tôi biết."

"Làm gì vậy?"

"Làm gì cô hỏi làm gì."

Đồng Gia: "..."

Đúng là trẻ con.

Nhìn bóng lưng Từ Cẩn Mạn rời đi, Đồng Gia lườm một cái, quay lại thấy Viola chậm hai bước, vẫn chưa đi.

Viola cao hơn Đồng Gia, dù Đồng Gia đi giày cao gót vẫn thấp hơn.

Viola cúi đầu chào: "Đồng tiểu thư."

"Sao?"

"Tôi cũng là Alpha."

Đồng Gia ngẩn người, nhớ lại lời mình vừa nói: "...Tôi cũng không nói chị đâu."

Viola mỉm cười gật đầu: "Vậy cảm ơn Đồng tiểu thư."

Đám đông đã tản đi hết, Đồng Gia vuốt cằm, suy nghĩ. Người này có vẻ tính toán, nhưng lại không làm người ta ghét được.

Nửa giờ sau.

Eo của Từ Cẩn Mạn lại đau. Rõ ràng cô mới 26 tuổi, nhưng chỉ hai tháng bận rộn ngồi làm việc đã khiến eo trở nên già cỗi.

Cô nghĩ vài ngày nữa phải hẹn một buổi trị liệu vật lý.

Từ Cẩn Mạn cầm chiếc máy massage đặt lên eo, nửa người nghiêng trên tay vịn sofa. Cửa phòng làm việc bị gõ, cô cất tiếng mời vào, rồi ngồi thẳng dậy, ánh mắt dừng lại.

Thẩm Thù đẩy cửa bước vào, thấy đồ trong tay cô, liền tiến lại gần: "Eo lại đau rồi sao?"

Từ Cẩn Mạn: "..."

Lời này nghe hơi kỳ lạ. Cô cất máy massage đi: "Chỉ là thư giãn một chút thôi."

"Ồ." Thẩm Thù hỏi: "Em tìm chị à?"

"Đợi em một chút."

Cô bước vào khu vực nghỉ ngơi nhỏ trong văn phòng. Một lát sau, tiếng ép nước trái cây vang lên. Thẩm Thù tò mò bước qua, đứng ở cửa nhìn vào.

Không gian nhỏ bé, có một chiếc ghế massage màu đen cạnh cửa sổ sát đất, một bàn trà tròn bằng tre, và hai chiếc ghế tựa đơn giản. Góc khuất có một bồn rửa và quầy bar nhỏ.

Từ Cẩn Mạn đang đứng ở quầy, ép nước nho tím đậm vào một chiếc cốc thủy tinh.

"Chị ra sofa ngồi đi, ghế này hơi cứng." Cô hất cằm chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn trà.

Ra đến sofa, Thẩm Thù nhìn chiếc cốc nước nho màu tím đậm, ánh mắt rũ xuống, giọng nói nhạt nhẽo: "Giờ chị không muốn uống đâu."

Từ Cẩn Mạn nhìn nàng hai giây. Sau vụ việc ở bãi đỗ xe, Thẩm Thù không thích uống nước nho.

Cô biết điều đó là vì kẻ biến thái kia. Thẩm Thù khá kén chọn trái cây, chỉ đặc biệt thích nho, nên cô cố gắng giảm bớt sự kháng cự của nàng đối với loại quả này.

"Được rồi, vậy cứ để đó đi."

Thẩm Thù cầm lấy chiếc máy massage cô vừa đặt xuống – là loại cầm tay, màu hồng phấn, hình dạng như mũi khoan.

Nàng nghe vậy, liếc nhìn cô, im lặng một lát rồi nói: "Chị uống một ngụm vậy."

Từ Cẩn Mạn quay lại ngay, đưa cốc nước nho cho nàng.

Thẩm Thù: "...Gian xảo."

Cô mỉm cười, nửa như dụ dỗ: "Chị uống thử một ngụm xem sao, nếu không muốn thì thôi."

Cô không muốn ép nàng. Thẩm Thù rũ mi xuống, hàng lông mi dài phủ bóng, cúi đầu chạm vào mép cốc. Nàng không đưa tay ra cầm cốc, cô đành phải nâng cốc lên theo nàng.

Thẩm Thù đôi khi thích được cô đối đãi như một vị khách quý.

Những lúc như thế này, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ sủng nịch, khiến nàng có cảm giác muốn làm gì cũng được chiều. Chắc chắn chẳng có ai chống lại được dáng vẻ Từ Cẩn Mạn như thế này. Thẩm Thù thích.

Nước nho dính nhẹ trên môi nàng, rồi trượt xuống chiếc cằm mịn màng. Từ Cẩn Mạn đặt cốc xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng cho nàng.

Thẩm Thù thấy chưa sạch hết, khẽ liếm nhẹ môi mình. Động tác ấy lướt qua mắt cô, đồng tử chợt tối lại.

Thẩm Thù nhìn cô, từ mắt xuống đến yết hầu, bỗng dưng nàng mất tập trung.

Bỗng, một tiếng rung nhẹ vang lên dưới đáy cốc. Định cúi xuống nhìn, giây sau, Từ Cẩn Mạn kêu "ai" một tiếng.

Tay cô không giữ vững, chiếc cốc nghiêng, nước nho tím đậm đổ ra, làm ướt hơn nửa chiếc váy đen ngắn của Thẩm Thù.

Từ Cẩn Mạn: "..."

Thẩm Thù: "..."


...

"Tạm thời dùng cái này trước đã."

Từ Cẩn Mạn lấy một mảnh nhỏ vải plastic, chà xát nhẹ lên tờ giấy rồi đưa mảnh vải màu vàng nhạt ấy tới. 

Thẩm Thù nhìn sang, rõ ràng là không hiểu tại sao trong văn phòng lại còn có thứ này. 

Từ Cẩn Mạn giải thích: "Lúc trời nóng đi bơi ở hồ bơi trong nhà thì dùng, còn thừa lại."

Váy của Thẩm Thù bị ướt, không thể mặc tiếp được, đành phải tạm thay đồ.

"Giúp chị lấy túi đựng đồ bẩn."

Cô lấy túi giấy trên bàn đưa cho Thẩm Thù đựng đồ thay.

Chiếc váy ướt, cô bảo Viola mang máy sấy vào.

Phòng nhỏ vang lên tiếng máy sấy. Không khí thoang thoảng mùi nho bốc hơi, rất nhẹ nhàng. Chiếc tất đã được xử lý, cô cầm chiếc váy của Thẩm Thù lên, cẩn thận sấy khô phần bị ướt. Hơi buồn cười một chút.

Thẩm Thù quấn chiếc chăn lông mềm mại, ngồi trên ghế, hỏi: "Cười gì đấy?"

"Hả?" Cô không nghe rõ, tắt máy sấy. Thẩm Thù hỏi lại.

Cô đáp: "Thấy buồn cười thôi."

Việc này náo loạn chẳng đâu vào đâu, nhưng lại mang một chút ý thích kỳ diệu, giống như cuộc sống vậy.

Cuộc sống luôn đầy rẫy những bất ngờ nhỏ và niềm vui không lường trước được.

Thẩm Thù không để ý lắm đến lời cô nói, nhưng nàng nghĩ, uống nước nho mà gây ra tai nạn thế này, cũng hơi buồn cười thật. May mà còn nửa giờ nghỉ trưa, không thì đã trễ việc rồi.

Nàng tựa lưng vào ghế massage, toàn thân thả lỏng chìm sâu vào chiếc ghế.

Bật công tắc, chức năng massage huyệt đạo chính xác, giúp giảm đau lưng ngay lập tức. Vài phút sau, chiếc váy đã khô.

Văn phòng cách âm tốt, tiếng máy sấy tắt, căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh lạ thường.

"Thoải mái thật đấy."

Từ Cẩn Mạn cứng người lại, nhớ đến một đêm kiều diễm nào đó, không cưỡng lại được, Thẩm Thù cũng đã nói câu tương tự.

Cô nghĩ, mình có vấn đề về tư tưởng rồi.

Ngón tay cô nóng ran vì hơi nóng của máy sấy, đưa chiếc váy cho nàng: "Chị, em đặt một cái ghế massage này cho nhà chị rồi, vài ngày nữa sẽ giao tới. Chị có muốn ngủ một chút ở đây không?"

Thẩm Thù không mở mắt, nhận lấy váy, nắm lấy tay cô: "Ừ, nửa giờ sau gọi chị dậy nhé."

Từ Cẩn Mạn đáp: "Được, chị ngủ đi."

Trước khi đi ra ngoài, cô chỉnh thời gian massage còn 15 phút.

Nghe nói ngủ trên ghế massage không tốt cho lắm. Chiếc tất vẫn còn vắt trên ghế cạnh bàn trà, chân Thẩm Thù quấn trong chăn, để lộ đôi chân trắng mịn.

Ngón chân nàng màu hồng nhạt, móng chân được sơn dầu bảo vệ, sáng bóng dưới ánh sáng, càng làm nổi bật làn da mịn màng.

Trông thật đáng yêu. Từ Cẩn Mạn nhẹ kéo chăn che lại cho nàng.

Ra ngoài, khép cửa phòng nhỏ lại, cô quay về sofa, lấy một gói khăn ướt mới, cẩn thận lau sạch vết bẩn do nước nho dính trên sofa.

Một lát sau, cô tựa lưng vào ghế xoay, khẽ thở phào. Ban ngày ban mặt, sao cô lại cảm thấy hơi không yên tâm như vậy?

Có lẽ vì ý nghĩ đó, vùng da phía sau tai Từ Cẩn Mạn bỗng cảm thấy ngứa ngáy, từng đợt một. Cô sờ lên, phát hiện có những nốt mẩn đỏ nhỏ.

Đây là lần đầu tiên da Từ Cẩn Mạn có phản ứng rõ rệt như vậy. Có phải chứng kích ứng của cô đang tăng lên không?

Từ Cẩn Mạn nhíu mày, sự bất an chợt biến thành lo âu nặng nề.

...

Vài giây sau, cửa phòng làm việc bị gõ vài tiếng.

Viola mở cửa bước vào: "Từ tổng, Lục phu nhân đến."

Cô dừng lại một chút, cẩn thận chọn từ: "Sắc mặt không tốt lắm."

Vừa nói xong, Từ Cẩn Mạn đã thấy Lục Vân đứng phía sau Viola.

"Tránh ra."

Viola tôn kính gọi "Lục phu nhân", ánh mắt nhìn Từ Cẩn Mạn, như chờ ý cô.

Tôn kính thì tôn kính, nhưng Viola làm việc cho Từ Cẩn Mạn, chỉ nghe theo lệnh Từ Cẩn Mạn.

Phản ứng đầu tiên của Từ Cẩn Mạn là: Thẩm Thù vẫn còn ở trong phòng nghỉ.

Cô ra hiệu cho Viola đi ra ngoài.

Cánh cửa khép lại. Lục Vân với sắc mặt rất tệ, đi thẳng vào vấn đề: "Mạn Mạn, con đã lấy thứ gì từ chỗ Vương Chính?"

Cô khẽ nheo mắt lại, lòng trĩu nặng.

Chuyện lấy ảnh từ Vương Chính, người biết rất ít: chỉ có cô, Thẩm Thù, Trần Việt, Vương Chính và người phụ nữ của hắn.

Không ai trong số họ có thể tiết lộ chuyện này. Vương Chính càng không thể, hắn đã trốn chui trốn lủi bao lâu nay để che giấu, giờ ảnh mất rồi, hắn không thể tự mình nói với Lục Vân được.

Hắn cũng sẽ không để người phụ nữ kia nói linh tinh.

Vậy Lục Vân từ đâu mà biết? Tại sao bây giờ bà mới biết, hay là bà giả vờ?

Trong vài giây đứng dậy, đầu óc cô quay cuồng, nhanh chóng tìm kiếm vấn đề.

Cô nhắn tin cho Thẩm Thù: [Đừng ra ngoài.]

Lục Vân đã đến rồi, cô phải tìm cách khai thác được điều gì đó từ bà ấy.

Nếu Thẩm Thù có mặt ở đây, Lục Vân sẽ không bao giờ nói ra.

Hơn nữa, chủ đề có thể liên quan đến bí mật của Từ gia, cô lo lắng Lục Vân biết Thẩm Thù đã biết chuyện sẽ bất lợi cho nàng.

Thẩm Thù trả lời rất nhanh: [Chị biết rồi.]

...

Cô nhìn Lục Vân, giọng nói dịu lại: "Mẹ, mẹ biết từ đâu vậy?"

Hai mẹ con đã lâu không gặp mặt, từ khi rời khỏi Từ gia, cô ít khi hòa hoãn với bà.

Lục Vân dịu lại: "Đừng thắc mắc mẹ biết từ đâu." Bà nói với giọng nặng nề: "Sao con lại phải đi điều tra chứ? Con đã lấy được thứ gì rồi?"

Bà giận dữ, sốt ruột, và có chút hoảng loạn.

Cô không vội vàng, rót một ly nước ấm cho bà: "Mẹ, đừng gấp, đi đường xa mệt rồi, uống ngụm nước đi, từ từ nói chuyện."

Giọng cô nhu hòa, giống như lần đầu tiên cô gặp Lục Vân vậy.

Lục Vân: "Con đã biết chuyện gì rồi, Mạn Mạn!"

Bà không kìm nổi nữa, hỏi ngược lại, đẩy ly nước cô đưa.

Cô đang mặc váy bên trong, khoác thêm chiếc áo âu phục màu kem, nước bắn lên tay áo, loang thành một vết sẫm màu.

Cô không để ý, Lục Vân dừng lại, lấy khăn giấy lau cho cô. Cô nhẹ nhàng đè tay bà xuống, bàn tay được bảo dưỡng rất kỹ lưỡng: "Con biết hết mọi chuyện rồi."

Lục Vân run lên bần bật.

Cô nhìn bà, không đổi sắc mặt: "Mẹ, đừng gạt con nữa. Bao nhiêu năm qua mẹ chắc khổ lắm nhỉ?"

Nhiều năm đẩy con ruột vào tay kẻ bạo hành, chắc khổ lắm?

Xem con ruột như một thứ lợi ích, công cụ để khống chế, chắc khổ lắm?

Làm đồng lõa cho kẻ bạo hành, chắc khổ lắm?

Họ hàng gần gũi, kết hôn cận huyết, sinh ra một đứa con phế vật, chắc khổ lắm?

...

Lục Vân cảm thấy mình thực sự rất khổ.

Bao nhiêu năm qua, không ai nói với bà những lời này, chỉ có bà tự nói với chính mình, và nói với Từ Cẩn Mạn.

Bà muốn Mạn Mạn thấy mẹ đã khổ cực, đã nỗ lực đến nhường nào.

Bà muốn Mạn Mạn trở thành người giỏi nhất Từ gia.

Vì bà, và cũng vì chính cô.

"Mạn Mạn, nói mẹ biết con đã biết những gì rồi?" Lục Vân mắt đỏ hoe, chưa nói đã kích động khóc.

Cô cho rằng bà kích động vì oan ức của bản thân. Cô chậm rãi nói: "Mẹ và Từ Thao là họ hàng gần. Con là vật thí nghiệm của Từ gia, một vật thí nghiệm thất bại."

Lục Vân môi run run: "Không! Trong mắt mẹ, con là đứa con tốt nhất!"

Từ Cẩn Mạn đã từng nghe câu này vô số lần, đã từng nghĩ sự vặn vẹo, cố chấp của Lục Vân là tình mẹ dành cho nguyên thân.

Cô nói: "Con biết hai người kết hôn không phải vì yêu, mà vì độ tương thích về gene."

"Con biết Từ gia nuôi dưỡng những đứa trẻ gọi là điểm cao hóa dẫn... Con đoán chúng không đến bằng cách bình thường. Có lẽ..."

Cô dừng lại, đúng lúc Lục Vân căng thẳng tột độ: "Bị lừa bán. Bắt cóc."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Lục Vân muốn bịt miệng cô lại, như thể nói ra những lời đó là một nguy hiểm cực lớn.

"Mạn Mạn, mẹ xin con, giả vờ như không biết được không?"

"Con biết những việc này có ý nghĩa gì với gia tộc ta như thế nào không? Hãy để mọi người nghĩ rằng con không biết gì cả."

Từ Cẩn Mạn nói tiếp: "Con là kết quả của việc kết hôn cận huyết, cơ thể, tinh thần con có thể phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào? Những đứa trẻ đó ban đầu được nuôi dưỡng vì xứng đôi với con, nhưng tại sao con chưa từng thấy chúng? Vì con đã trở thành phế vật, không cần phối nữa, đúng không? Với Từ gia, con là gì? Tại sao tiwf nhỏ con lại bị cha đánh đập? Vì sao mẹ lại che chở cho ông ta?"

Lục Vân bị chất vấn dồn dập, suýt phát điên. Đó là những việc bà không bao giờ dám đưa ra bàn luận.

"Việc lúc nhỏ, con vẫn nhớ một chút ít."

Lục Vân chấn động: "Con nói gì..."

"Chỉ nhớ một chút thôi."

Cô như an ủi: "Kỳ lạ là, ký ức tuổi thơ của con trống rỗng hoàn toàn."

Từ Cẩn Mạn thấy khi nói, mí mắt Lục Vân khẽ rũ xuống, nước mắt đọng lại ở viền mi.

Cô nói tiếp: "Bị Từ Thao đánh, mẹ chỉ đứng nhìn. Con không hiểu, tại sao lại như vậy? Con là con ruột của mẹ mà."

Lục Vân nghẹn ngào khóc: "Mạn Mạn, nghe mẹ nói..."

Cô cũng khóc: "Đến bây giờ, mẹ vẫn còn giấu con chuyện gì nữa? Phải để con tự điều tra từng chút một sao?"

"Không! Đừng điều tra nữa, nếu người khác biết, Từ gia sẽ xong đời! Cuộc đời con cũng sẽ xong!"

Và cả cuộc đời bà nữa, bao nhiêu năm gian khó, sẽ thành trắng tay! Lục Vân nắm lấy tay cô: "Mạn Mạn! Mẹ sẽ nói hết, nhưng đừng điều tra nữa nhé."

Cô chờ đợi câu nói này. Cô rũ mắt xuống, lệ rơi, như thể chịu đựng nỗi oan ức tột cùng.

"Mẹ là mẹ của con, dù mẹ nói hết, con làm được gì đây? Hãm hại mẹ sao?"

Giống như Lục Vân từng nói với cô, cô đáp lại: "Con hứa sẽ ở bên mẹ cả đời."

Giống như quay trở lại đứa trẻ bị Lục Vân thao túng. Lục Vân nghe câu cuối cùng, buông bỏ hết mọi phòng bị. Bà ôm lấy cô: "Mẹ nói hết, mẹ nói hết."

"Việc những đứa trẻ, ta thực sự không biết chi tiết, họ giấu kỹ lắm, nhưng ta đoán như con nói, không phải chuyện tốt đẹp gì."

Cô hơi tiếc, nhưng không hỏi sâu thêm, sợ phá hỏng tâm trạng của bà.

Lục Vân chậm rãi kể lại— Lục Vân và Từ Thao kết hôn là một cuộc thí nghiệm.

"Đó là một bí pháp tổ tiên của Từ gia, để phân hóa ra Alpha cấp cao, duy trì huyết mạch thuần túy. Nhưng đến đời ngoại tằng tổ mẫu con, chính sách kế hoạch hóa gia đình được áp dụng, số lượng Alpha và Omega cao cấp trong Từ gia ít đi, rất khó tìm được người họ hàng gần có độ xứng đôi cao."

Đến đời bà nội nguyên thân, sinh ra Từ Thao, Từ Liên, Từ Trung. Lão thái thái chú ý đến những người mới phân hóa, phát hiện Lục Vân – một Omega cao cấp, với gene và bát tự có độ xứng đôi 95% với Từ Thao. Bà quyết định: Từ Thao phải ly hôn vợ hiện tại, cưới Lục Vân.

Từ Thao không dám chống lại mẹ, đồng ý. Lục Vân cũng không có lựa chọn nào khác, cuộc đời bà bị buộc chặt ở trấn Cừ Thành. Hai người mẹ của bà dạy bà phải nghe lời, mà mẹ bà lại nghe lời lão thái thái.

"Hay nói đúng hơn, là sợ hãi bà nội con." Lục Vân nói, như thấy lại bóng dáng của lão thái thái.

Bà lão đầy nếp nhăn, mặc y phục có hoa văn chìm tối màu, ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt híp lại, nghiêm nghị và đầy uy thế. Bà chống gậy, gõ mạnh xuống đất, tiếng vang lên như guốc gỗ, chói tai.

Ngày cưới là 23 tháng 3, ngày lành do lão thái thái và các trưởng bối trong gia tộc chọn.

"Ban đầu mẹ không thấy có nhiều vấn đề, cho đến đêm tân hôn, Từ Thao đánh mẹ..."

Lục Vân nhớ lại đêm đó, ký ức rõ mồn một. "Mẹ không thoải mái với những người nhà họ Từ. Sau này mới biết, không chỉ Từ Thao, cả ba người mà lão thái thái sinh ra đều có khuynh hướng bạo lực. Ngay cả bà nội con, nghe nói cả tằng ngoại tổ mẫu cũng vậy..."

Vì thế, Lục Vân mới luôn cho nguyên thân đi kiểm tra định kỳ, đặc biệt là chụp CT não.

"May mắn thay, kết quả không có vấn đề gì, chỉ là..."

Cô nói tiếp lời bà: "Chỉ là mẹ phát hiện con vẫn có bệnh trạng tinh thần."

Tinh thần phân liệt, táo bạo, và một chút khuynh hướng bạo lực.

"Nhưng giờ con ổn rồi, đó là điều vạn hạnh. Mạn Mạn, mẹ mừng vì con đã tốt lên nhiều." Lục Vân nói.

Cô nghĩ, thật sự là ổn, hay chỉ tạm thời ổn? Cô không chắc chắn. Vì cơ thể này là của nguyên thân. Nghĩ thế, cô liếc nhìn về phía phòng nhỏ.

"Từ Thao ngoài mặt và sau lưng là hai người khác nhau. Mẹ thực sự rất sợ, Mạn Mạn, không phải mẹ bỏ mặc con, mà là mẹ không bảo vệ được con."

Lục Vân vẫn còn chút may mắn, nghĩ rằng cô chỉ nhớ một phần nhỏ.

Vì sợ bị đánh đập, sợ hãi Từ gia, bà đã khuất phục một cách tự nhiên, chấp nhận mọi điều bất hợp lý, khiến lòng bà trở nên vặn vẹo. Khi thấy mình không tự bảo vệ được bản thân, bà cũng không bảo vệ được con mình.

Không phải là không bảo vệ được, mà là bà đã từ bỏ.

Không phải là không bảo vệ được, mà là bà hèn nhát, và đầy toan tính.

Đồng thời, bà đã đẩy nguyên thân về phía ác ma.

Khi thấy hành động này giúp bà tránh được tai họa, bà đã nhắm mắt làm ngơ trước việc nguyên thân bị bạo hành. Thậm chí còn kéo nguyên thân vào phe nạn nhân của mình, sử dụng sự cảm động lây lan, thao túng tình cảm.

Lục Vân có dã tâm riêng, bà muốn bù đắp. Cho cuộc đời bết bát của mình, bà thấy nguyên thân phải đứng cùng phe, Từ thị phải có phần của nguyên thân, và cả của bà nữa.

Có lẽ trong đó, bà có chút hổ thẹn, có chút tình mẹ. Nhưng nhiều hơn, là vì bản thân bà. Giống như hôm nay bà tìm đến cô, vì sợ cô tiếp tục điều tra, Từ gia sẽ xong, và cả bà cũng sẽ xong.

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: "Kỳ thực, mẹ hoàn toàn có thể phản kháng."

Lục Vân: "Mạn Mạn, con không hiểu đâu. Gia tộc này mọi chuyện đều do lão thái thái quyết định, mẹ phản kháng thế nào được? Phản kháng được gì? Nếu phản kháng, con sẽ ra sao? Từ gia nghiệp lớn như vậy, phản kháng liệu có ích gì?"

Từ Cẩn Mạn im lặng. Lời này có phần là sự thật.

Vì thế, sau này Lục Vân muốn nguyên thân tranh giành gia sản, giành lại những thứ thuộc về mình.

Cô nói: "Mẹ, bây giờ con hiểu mẹ rồi."

"Mạn Mạn, mẹ đợi câu này khổ lắm, cứ tưởng con mãi không để ý đến mẹ nữa." Lục Vân lệ đọng. Đôi mắt đẫm lệ của bà dễ khiến người ta mềm lòng, nhưng cô không tránh né, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà: "Mẹ, con sẽ tranh giành gia sản, giành lại phần của chúng ta."

"Thật sao?" Mắt Lục Vân sáng lên.

Nhìn thấy bà vui mừng như vậy, lòng cô chợt thoáng đau. Đó không phải là nỗi đau của cô, mà là nỗi đau của nguyên thân.

Vì khoảnh khắc này, cô không thấy bất cứ tình mẹ nào từ Lục Vân cả.

Cô khẳng định: "Thật."

Cô nói: "Nhưng 65% cổ phần của Từ thị đang nằm trong tay Từ Thao, con cần mẹ giúp."

...

Lục Vân rời đi. Từ Cẩn Mạn đứng yên tại chỗ, nhìn cánh cửa khép lại, không nhúc nhích. Rồi cô nghe thấy tiếng cửa phòng nhỏ mở ra.

Từ Cẩn Mạn quay lại.

Thẩm Thù đứng ở cửa, biểu cảm phức tạp, nhìn cô. Cả hai không nói gì. Nhưng như thể Thẩm Thù biết cô đang nghĩ gì.

"Em định làm gì?"

Thực ra, kế hoạch của cô đã bắt đầu từ lâu rồi.

Từ ngày sinh nhật Lục Vân, khi Từ Thao suýt chút nữa đã đánh cô. Rồi vài lần bị hãm hại, Thẩm Thù bị liên lụy.

Cô đã quyết định rồi. Muốn không bị bắt nạt, bảo vệ người bên cạnh, muốn trả thù, hoặc là liều mạng bất cần, hoặc là trở nên mạnh mẽ hơn tất cả. Khiến kẻ khác sợ hãi, không dám nghĩ tới việc làm hại.

Mấy tháng qua, cô yếu ớt, không đủ bản lĩnh.

Nhưng bây giờ đã khác rồi. Dù kẻ hãm hại cô là ai, với mục đích gì, cũng không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn của Từ gia.

Từ gia xem trọng nhất chính là tập đoàn Từ thị – doanh nghiệp số một ở Bắc Thành.

Muốn những kẻ trong Từ gia nhận lấy kết cục xứng đáng, bước đầu tiên – nuốt chửng Từ thị.

Vài giây im lặng trôi qua. Từ Cẩn Mạn mỉm cười: "Thù Thù, em thực sự bắt đầu tranh giành gia sản đây."

"Được, chị sẽ giúp em."

Bình Luận (0)
Comment