Xu Sắc Động Nhân - Phúc Tạp Phúc Phúc

Chương 86

Đồng Gia uống rượu xong, gọi xe cùng Thái Oánh đi chung đường.

Trò chuyện được một lúc, Thái Oánh bỗng kêu lên "Ai da".

Đồng Gia hỏi: "Sao thế, em gái?"

Thái Oánh nhìn sang: "À, ý chị nói 'bất tiện' là như thế hả."

"..." Đồng Gia im lặng vài giây: "Tiểu Thái à, đáng lý ra em đọc tiểu thuyết thể loại này còn nhiều hơn chị, sao phần lớn thời gian đầu óc em vẫn trong sáng vậy?"

Thái Oánh thầm nghĩ, nàng không chỉ đọc, còn viết nữa.

Thái Oánh bĩu môi: "Sao em không nghĩ ra nhỉ, thế chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hai người họ..."

Đồng Gia nhún vai, hạ giọng an ủi: "Không sao đâu, chuyện này vợ vợ họ tự biết cách xoay sở mà. Em nghĩ nhiều làm gì?" Đồng Gia vỗ nhẹ vai Thái Oánh: "Còn em nữa, Tiểu Thái, trong lòng có gì không ổn cứ nói ra, biết không?"

Chỉ người từng trải mới thấu hiểu.

Đồng Gia hiểu rõ, dù là một kẻ tồi tệ như Kiều Thụy, thỉnh thoảng vẫn hiện về trong giấc mơ của cô.

Những tổn thương trong tình cảm, so với những chuyện vui vẻ, lại càng khắc sâu trong ký ức.

Buông bỏ thì dễ.

Không còn đau lòng mới khó.

Thái Oánh nhìn vào ánh mắt an ủi của Đồng Gia, trong bóng tối, đuôi mắt cô hơi hoe đỏ. Lát sau, Thái Oánh cúi đầu, nói: "Gia Gia này, cứ hễ thấy cô ta, em vẫn cảm thấy khó chịu lắm."

Đồng Gia đáp: "Chị hiểu mà."

"Em không còn thích cô ta nữa, chỉ là..."

"Chị hiểu." Đồng Gia xoa nhẹ tóc Thái Oánh: "Không sao đâu, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ quên hết."

Thái Oánh tựa đầu vào vai Đồng Gia: "Đúng vậy, em còn phải cố gắng giỏi hơn nữa, trở thành một người thật xuất sắc. Sau này em là Thái tổng rồi, sao lại để mấy chuyện tình cảm này quật ngã được."

Đồng Gia cười lớn: "Nói hay lắm!"

"Không phải em nói đâu." Thái Oánh tiếp lời: "Là Từ Cẩn Mạn nói đó."

Đồng Gia gật đầu: "Từ tổng đúng là rất giỏi."

"Dĩ nhiên rồi." Thái Oánh cười: "Dù sao cũng là sư phụ của em mà."

Tiếc là không ghi âm lại đoạn này, Từ Cẩn Mạn nghe được chắc sẽ vui lắm. Đồng Gia nghĩ bụng.

Dù Thái Oánh hay đối đầu với Từ Cẩn Mạn, nhưng trong lòng em ấy vẫn rất nể phục Từ Cẩn Mạn.

. . .

Mấy ngày nay Từ Cẩn Mạn đều ở lại Từ thị, vừa miễn cưỡng giải quyết công việc, vừa giữ liên lạc với Lê Lam.

Vụ của Từ Ly đã có kết quả, nhưng qua cuộc nói chuyện với Từ Ly, Lê Lam lại phát hiện ra một manh mối động trời hơn—về thứ thuốc bột kia.

Và thứ thuốc bột ấy, có nguồn gốc từ chính Từ gia.

Lượng thuốc bột mà Từ Ly mang theo, theo lời Lê Lam, đủ sức gây hại cho vài chục người, chưa kể cô ta vẫn còn cất giữ một gói nhỏ nữa.

Chuyện này đã không còn là vấn đề cá nhân của Từ Cẩn Mạn nữa rồi.

Sau khi đắn đo suy nghĩ rất lâu, cô quyết định tin tưởng Lê Lam, giao nộp toàn bộ thông tin về Cừ Thành, mối quan hệ giữa Lục Vân và Từ Thao, và tất cả những ký ức cô có về Từ gia.

Bên trong đặc quản sở.

Lê Lam tựa lưng vào ghế, từ từ ngồi thẳng dậy. Từ Cẩn Mạn kể đến đâu, lông mày cô lại nhíu chặt đến đấy.

"Đại khái là như vậy." Từ Cẩn Mạn nói xong, uống một ngụm nước.

Lê Lam trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: "Những chuyện này, cô từng kể với ai chưa?"

Từ Cẩn Mạn lắc đầu: "Chưa."

Lê Lam hỏi tiếp: "Thẩm Thù không biết gì à?"

"Ừ, cô ấy không biết gì cả."

Từ Cẩn Mạn nghĩ đơn giản: chuyện của Từ gia, tốt nhất là không nên kéo Thẩm Thù vào.

Lê Lam nói đã phái hai người đến Cừ Thành nằm vùng, xem có thể tìm thêm manh mối nào không.

Nhưng như Từ Cẩn Mạn miêu tả, muốn thâm nhập vào đó trong thời gian ngắn là rất khó. Lê Lam bảo, nếu nguồn tài chính của Từ gia đã bị cắt đứt, cứ chờ xem họ có tự liên lạc lại không.

Đối với Từ Cẩn Mạn, ban đầu cô không tìm đến đặc quản sở là vì sợ thế lực của Từ gia quá lớn, nhỡ đâu họ có liên hệ với đặc quản sở thì mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.

Nhưng sự tồn tại của Lê Lam lúc này lại là một sự trợ giúp rất lớn.

Ít nhất, cô không còn phải đơn độc đối phó với Từ gia nữa.

. . .

Hai giờ chiều, Từ Cẩn Mạn rời khỏi văn phòng của Từ thị.

Cô lấy từ trong túi xách màu đen ra một viên thuốc. Gần đây công việc bận rộn, cô thường hay quên giờ uống thuốc.

May là chỉ quên thuốc uống, không phải thuốc niêm phong Pheromone.

Uống xong viên thuốc, cô liếc nhìn lọ thuốc niêm phong. Vì đi bệnh viện rất phiền phức, cô luôn mang theo nó bên mình.

Giáo sư Tần từng nói, sau mười lần sử dụng, không thể ngừng thuốc ngay lập tức, mà phải giảm liều từ từ.

Nếu không, Pheromone sẽ có phản ứng mạnh, hoặc bỏ sót liều có thể gây ra phản ứng căng thẳng nghiêm trọng.

Từ Cẩn Mạn nghĩ bụng, dù trí nhớ mình có tốt đến đâu, lỡ bận việc mà quên uống thì e là rất rắc rối.

Cô quyết định đặt báo thức trên điện thoại cho chắc ăn.

Một lát sau, Viola gõ cửa và bước vào, trên tay cầm theo một túi tài liệu.

"Từ tổng, cái này cần cô ký."

Từ Cẩn Mạn hỏi: "chỗ nào gửi?"

Viola đáp: "Từ đặc quản sở Bắc Thành gửi đến, là của cảnh sát Lê."

Từ Cẩn Mạn hơi ngẩn ra. Nếu Lê Lam có chuyện gì, cô ấy sẽ gửi thẳng tin nhắn hoặc gọi điện thoại, sao lại phiền phức thế này?

Cô nhận lấy túi tài liệu, mở ra và rút tờ giấy A4 bên trong.

Trên bìa ghi—Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Cô lật trang đầu tiên ra, nhìn thấy tên người chuyển nhượng: Từ Dần Thành.

Đây chỉ là phần đầu, phía sau còn vài phần nữa.

Tổng cộng là 7% cổ phần của Từ thị.

Lòng Từ Cẩn Mạn lay động. Chữ ký ở cuối trang là tên của Từ Dần Thành, viết nguệch ngoạc, như hiện lên cả gương mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của anh ta.

Viola thấy vậy, lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Từ Cẩn Mạn cảm thấy một sự kỳ lạ khó tả. Cô vẫn luôn đề phòng Từ Dần Thành, nhưng đến giờ, anh ta chỉ toàn làm những chuyện tốt cho cô.

Từ nhỏ, những trải nghiệm đã dạy cô phải luôn cảnh giác với lòng người, nhưng giờ cô lại có suy nghĩ khác. Nếu Từ Dần Thành thực sự muốn làm hại cô, đâu cần phải làm những điều này?

Ngay cả Lục Vân... Cổ phần của Lục Vân trên danh nghĩa thuộc về cô, nhưng không có hợp đồng chuyển nhượng, Lục Vân vẫn giữ phần của mình.

Từ Cẩn Mạn nghĩ, nhỡ đâu Từ Dần Thành là người duy nhất bình thường trong Từ gia, và cũng là người duy nhất tốt với nguyên thân thì sao?

Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat của Từ Dần Thành.

Tin nhắn gần đây nhất là bức ảnh chụp màn hình mà Lê Lam bảo cô gửi lần trước.

Không chắc Từ Dần Thành đã nhận được chưa, cô nhắn một tin: 【Cảm ơn anh.】

Cô không kỳ vọng sẽ nhận được câu trả lời, nên đặt điện thoại xuống. Không ngờ, ngay lúc đó, điện thoại lại rung lên.

Người gọi đến—Từ Dần Thành.

Từ Cẩn Mạn sững sờ, rồi nhấc máy: "...Alo?"

Ở bên kia, có vẻ trời đang mưa, tiếng gió lẫn với tạp âm, nghe như tiếng lá sắt treo trên micro, rất chói tai.

Giọng của Từ Dần Thành vang lên: "Mạn Mạn."

Trầm khàn, như trải qua nhiều phong sương.

"Anh."

Từ Dần Thành cười: "Ừ, nhận được rồi à?"

"Mới nhận."

"Anh nhận được tin hơi muộn, gần đây không có sóng điện thoại, mới biết em đang quản lý Từ thị." Từ Dần Thành đang hút thuốc, có tiếng thở phì phèo: "May mà em thông minh, không để bị thiệt thòi."

Từ Cẩn Mạn nói: "Thực ra em không cần những thứ này..."

Từ Dần Thành ngắt lời cô: "Đã cho em thì cứ cầm lấy đi. Mạn Mạn, anh cúp máy đây. Em tự chăm sóc mình nhé, bên anh sắp xong việc rồi, xong anh sẽ về."

Từ Cẩn Mạn đáp: "Vâng."

Trước khi cúp máy, Từ Dần Thành còn nói thêm: "À, đồng nghiệp của anh bảo vợ em đăng Weibo đi."

Từ Cẩn Mạn: "...Hả?"

Từ Dần Thành tiếp lời: "Hai đứa rảnh thì đăng ảnh chụp chung đi, thả cái siêu thoại gì đó ấy. Không đăng thì fan người ta sao mà đẩy thuyền được."

Từ Cẩn Mạn: "...?"

Hả?

Điện thoại đột ngột ngắt kết nối, cô không kịp trả lời.

Từ Cẩn Mạn nhìn tin nhắn, không nhịn được mà nhắn tin cho Thẩm Thù kể lại chuyện này.

【Chị có hiểu nổi không? Cái người này thay đổi trong chớp mắt vậy đó.】

Thẩm Thù trả lời: 【Anh của em thú vị thật.】

Từ Cẩn Mạn nhấp một ngụm nước: 【Thú vị thật. Chị đang làm gì đó?】

Thẩm Thù gửi: 【Ảnh】

Thẩm Thù gửi: 【Ảnh】

Thẩm Thù hỏi: 【Tấm nào đẹp hơn?】

Từ Cẩn Mạn mở ảnh ra xem. Đó là hai bức ảnh chụp ngoại cảnh: một bộ Thẩm Thù đeo kính gọng bạc, mặc áo sơ mi công sở; bộ còn lại là váy đen dài.

Một bộ thì lạnh lùng quyến rũ, một bộ thì gợi cảm.

Đều thuộc kiểu ngự tỷ.

Tấm nào cũng đẹp động lòng người.

Thẩm Thù thúc giục: 【Hỏi em đó?】

Từ Cẩn Mạn trả lời: 【Đều đẹp cả, sao mà chọn được?】

Gửi xong, một lát không thấy Thẩm Thù trả lời. Khoảng một lúc sau, Thẩm Thù nhắn: 【Rồi.】

【Cái gì cơ?】 Từ Cẩn Mạn hỏi.

Thẩm Thù gửi một bức ảnh chụp màn hình bài đăng Weibo mới nhất.

Thẩm Thù: Đăng Weibo đây.

Dưới là bức ảnh Thẩm Thù mặc áo sơ mi.

Đúng là "đăng Weibo" thật.

Thật là nể mặt. Chắc món quà Từ Dần Thành và đồng nghiệp tặng đã rất hợp ý Thẩm Thù.

Từ Cẩn Mạn bật cười, đặt tài liệu xuống, mở Weibo. Mấy ngày không đăng nhập, vừa vào đã thấy hơn chục tin nhắn riêng.

Chủ yếu đến từ tài khoản "Fan số một của Thù Thù".

Cô lướt qua, phim Vào mộng của Thẩm Thù sẽ phát sóng tháng tới, fandom muốn làm tuyên truyền, hoạt động này nọ, hỏi cô có ý kiến gì không.

Từ Cẩn Mạn không rành mấy chuyện này, so với fan, cô đúng là tay mơ, chỉ biết mỗi việc bỏ tiền ra.

Nội dung họ gửi rất chi tiết.

Cô dặn cứ làm theo quy tắc cũ, đừng ngại chi tiền.

Sực nhớ ra, phim của Thẩm Thù sắp chiếu, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy cô ấy.

Biết đâu, Thẩm Thù sẽ như một ngôi sao vụt sáng, trở thành một sự tồn tại rực rỡ nhất.

Trả lời xong tin nhắn, cô vào xem Weibo của Thẩm Thù và lướt bình luận. Bình luận đầu tiên đập vào mắt—

"Aaa lão bà thao tôi!"

Những bình luận bên dưới cũng toàn là "lão bà".

"..."

Khóe mắt Từ Cẩn Mạn giật giật. Mấy người này không có vợ hay sao vậy?

Cô thả tim cho bài đăng Weibo của Thẩm Thù, nghĩ không biết nên bình luận gì. Hai giây sau, nhận được tin nhắn của Thẩm Thù:

【Tiểu Nguyệt Nha bị thương.】

Lâm Vi nhắn tin trực tiếp cho Thẩm Thù.

Mấy đứa trẻ đang chơi, vô tình đẩy Tiểu Nguyệt Nha, cô bé ngã từ cầu thang xuống, gãy cổ chân.

Từ Cẩn Mạn xem ảnh: Tiểu Nguyệt Nha ngồi trên chiếc ghế màu xanh trong bệnh viện, chân không chạm đất, cổ chân bó thạch cao như cái bánh bao, trán sưng đỏ một cục, may mắn là không bị rách da.

Cô bé ngẩng đầu nhìn vào ống kính, đôi mắt nai to tròn long lanh vì khóc, đỏ hoe cả lên.

Từ Cẩn Mạn và Thẩm Thù nhìn mà đau lòng.

Gọi video ngay lập tức, cô bé cố gắng nhịn khóc: "Con không sao đâu ạ, dì Mạn Mạn, dì Thù Thù, hai dì đừng lo lắng. Con không đau một tí nào hết. Anh bác sĩ nói hai ngày là khỏi rồi ạ~"

Ban đầu, Từ Cẩn Mạn định chờ thêm, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm. Cuối cùng, cô và Thẩm Thù quyết định đến thăm cô bé.

Mấy ngày sau đó, Từ Cẩn Mạn tăng ca ở Từ thị, còn Thẩm Thù thì thương lượng với đạo diễn, đẩy nhanh tiến độ quay phim, dành ra ba ngày rảnh rỗi.

Vì thứ sáu tuần này là sinh nhật của Thẩm Thù, đồng thời cũng là ngày đi dã ngoại của công ty Từ Cẩn Mạn.

Thẩm Thù không thể xin nghỉ hai lần, nên đành gộp hai việc lại.

Nhưng tâm trí của cả hai người chủ yếu vẫn đặt vào Tiểu Nguyệt Nha.

Dù Tiểu Nguyệt Nha không liên quan nhiều đến Từ Cẩn Mạn, nhưng cô vẫn cảm thấy rất gần gũi với cô bé. Thẩm Thù thì lại càng yêu quý Tiểu Nguyệt Nha hơn, điều đó thể hiện rất rõ.

Trước khi đi, Thẩm Thù đã mua rất nhiều đồ ăn và quần áo cho cô bé.

Sáng sớm hôm đó, đường xá khá vắng xe, chưa đến mười một giờ hai người đã đến nơi.

Viện trưởng không có ở đó, Lâm Vi đã biết trước nên đợi sẵn ở cổng.

Từ Cẩn Mạn và Thẩm Thù đăng ký rồi cùng đi vào.

"Biết hai người đến, con bé phấn khởi lắm. Sáng sớm thấy bạn chơi ngoài sân, nó còn lén lau nước mắt." Lâm Vi đi dẫn đường, đến bên cạnh Từ Cẩn Mạn, cười nói: "Giờ thì tinh thần lắm rồi, không còn vẻ như bị bệnh nữa."

Từ Cẩn Mạn nắm tay Thẩm Thù, hỏi: "Chân con bé thế nào rồi?"

Lâm Vi đáp: "Bác sĩ nói hồi phục tốt, Từ tiểu thư cứ yên tâm."

Thẩm Thù từ đầu đến giờ vẫn im lặng, không nói lời nào.

Đến cửa phòng Tiểu Nguyệt Nha, chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cô bé lanh lảnh bên trong: "Cô Lâm Vi, dì Mạn Mạn đến chưa ạ?"

"Đến rồi đây." Từ Cẩn Mạn đẩy cửa bước vào, mỉm cười.

Cô bé vui lắm, tiếng cười hơi chói tai một chút. Nếu không phải đang bó thạch cao, chắc chắn cô bé đã nhảy cẫng lên rồi.

Tiểu Nguyệt Nha vung tay: "Dì Mạn Mạn! Dì Thù Thù!"

Thẩm Thù bước tới, ôm chầm lấy cô bé.

Từ Cẩn Mạn vuốt nhẹ bím tóc của Tiểu Nguyệt Nha, hỏi: "Còn đau không con?"

"Không đau, không đau ạ! Hai dì đến, con khỏi hẳn rồi!" Tiểu Nguyệt Nha ôm lấy cổ Thẩm Thù, ngẩng mặt lên cười với Từ Cẩn Mạn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Con nhớ hai dì lắm!"

Có lẽ vì thường xuyên gọi video, nên lần gặp này không hề xa lạ, rất thân thiết.

Tiếng gọi mềm mại ấy khiến lòng Từ Cẩn Mạn và Thẩm Thù tan chảy.

Hai người cùng ăn trưa với Tiểu Nguyệt Nha. Thẩm Thù ra sau bếp cắt trái cây, còn Từ Cẩn Mạn thì trò chuyện với cô bé.

Trong căn phòng nhỏ, Từ Cẩn Mạn nhớ đến cuốn nhật ký lần trước cô tìm thấy, ghi lại nỗi oán hận của nguyên than, và sự mong chờ về một người thay thế sẽ hoàn thành việc trả thù Từ gia.

Giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ, cảm giác căng thẳng của Từ Cẩn Mạn cũng vơi bớt. Đặc biệt khi có cô bé Tiểu Nguyệt Nha bên cạnh, cô cảm thấy rất yên bình.

Tiểu Nguyệt Nha chạm vào móng tay của Từ Cẩn Mạn: "Dì Mạn Mạn, móng tay dì đẹp quá! Sau này con sơn được không ạ?"

Từ Cẩn Mạn gật đầu: "Được chứ, lần sau dì mang đến cho."

Cô nhớ có loại sơn móng dành cho trẻ em có thể bóc ra được, khá an toàn.

"Tuyệt quá!" Tiểu Nguyệt Nha sờ vào hạt kim cương trên móng tay cô, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Một lát sau, mùi sữa thoang thoảng tiến lại gần, một giọng nói thì thầm bên tai: "Dì Mạn Mạn, con ăn kem được không ạ?"

Từ Cẩn Mạn nghĩ bụng, thời tiết này ăn kem có vẻ không hợp lắm, nhưng trong phòng thì ấm áp, chắc không sao đâu.

"Ở đây có kem hả?"

Tiểu Nguyệt Nha sáng mắt lên, gật đầu lia lịa: "Có ạ, hôm nay con thấy chú bếp mang về."

Từ Cẩn Mạn cười, bóp nhẹ mũi cô bé: "Hửm, bé mèo tham ăn này~"

Cô ra hỏi chú bếp và lấy được một cây kem, vị thảo mộc.

Thẩm Thù bưng đĩa cam vào, thấy cây kem trong tay Từ Cẩn Mạn: "Thời tiết này mà em ăn cái đó à?"

Từ Cẩn Mạn nghe giọng điệu ấy, nói: "Tiểu Nguyệt Nha ăn đấy."

Thẩm Thù: "?"

Từ Cẩn Mạn như đọc được ánh mắt nghi ngờ của nàng—Em còn cho Tiểu Nguyệt Nha ăn kem nữa à?

Cô giải thích: "Em đáp ứng rồi, không lấy thì con bé thất vọng."

Thẩm Thù nhìn cô: "Em nuông chiều thế, lỡ con bé đau bụng thì khổ thân con bé chứ ai."

"..." Từ Cẩn Mạn thấy cũng đúng, chân cô bé còn chưa lành, nói: "Vậy thì cho con bé nếm một miếng thôi, phần còn lại em ăn."

Thẩm Thù hỏi: "Dạ dày em ổn chưa đó?"

Nhìn Từ Cẩn Mạn một cái, Thẩm Thù không nói gì thêm.

Như thể không biết nói gì nữa vậy.

Lần đầu tiên ở bên ngoài, Từ Cẩn Mạn cảm nhận được chút cảm xúc khác lạ.

Vào phòng, Tiểu Nguyệt Nha thấy kem, nước miếng suýt chảy ra, mắt dán chặt vào cây kem.

Từ Cẩn Mạn dặn cô bé ăn kem lúc này dễ bị đau bụng.

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, ngón cái bấu vào ngón trỏ, nhỏ nhẹ nói: "Con ăn một tí xíu thôi ạ."

Không cần dỗ dành nhiều, rất nghe lời.

Cây kem còn lại, Từ Cẩn Mạn cắn một miếng. Giây sau, Thẩm Thù nghiêng đầu nhìn, cô đặt cây kem xuống, giúp Thẩm Thù.

Cô nhi viện có hai phòng khách. Từ Cẩn Mạn và Thẩm Thù ở lại hai ngày. Viện trưởng biết trước nên cho thay chăn đệm mới.

Chiều muộn, Thẩm Thù dỗ Tiểu Nguyệt Nha ngủ xong, viện trưởng về, mời Từ Cẩn Mạn đến nói chuyện.

Thẩm Thù về phòng trước.

Phòng khách trên lầu hai, cửa sổ hướng ra sân sau, nhìn thẳng ra sân chơi nhỏ.

Cửa sổ chỉ mở hé một gang tay, gió đêm lạnh như băng, thổi vào da thịt thấm đến tận xương.

Thẩm Thù đóng cửa sổ lại.

Sân sau, đèn lớn đã tắt hết, chỉ còn lại những ngọn đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ soi sáng lối đi ra khu vui chơi.

Nơi ban ngày náo nhiệt, giờ lại mang một không khí kỳ lạ.

Cảm giác không thể gọi tên rõ ràng, nhưng có một sự bất an khó tả.

Thẩm Thù nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn đu dây. Không hiểu sao, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ sống lưng.

Cơ thể nàng mơ hồ đau nhức, như lục phủ ngũ tạng bị xoắn lại.

Tim như bị bóp chặt, một nỗi hoảng hốt trào dâng.

Nàng lùi lại một bước. Giây sau, lưng nàng được một vòng tay ôm lấy...

Từ Cẩn Mạn vòng tay ôm nàng từ phía sau, nghiêng mặt ghé sát tai nàng hỏi: "Nhìn gì thế?"

Vừa từ chỗ viện trưởng về, Từ Cẩn Mạn mang theo hơi lạnh bên ngoài, nhưng mùi nắng trên người cô lại khiến nàng không cảm thấy lạnh.

Cô nhìn xuống theo ánh mắt của nàng, khi ánh mắt chạm đến bàn đu dây, hình ảnh một cô bé lướt qua đầu cô. Nhưng ngay lập tức, sự chú ý của cô quay trở lại Thẩm Thù.

Thẩm Thù lắc đầu, nói không có gì.

Nhưng đêm đó, nàng gặp ác mộng cả đêm—rơi từ trên cao, chìm dưới nước.

Hoặc là đau đớn tột cùng, hoặc là ngạt thở.

Nàng tỉnh dậy ba lần trong đêm, ngày hôm sau tinh thần kém hẳn, chơi với Tiểu Nguyệt Nha vài lần đều thất thần.

Buổi chiều, trời âm u, nắng lúc ẩn lúc hiện, như chiếc đèn chùm bị ai đó khuấy động.

Từ Cẩn Mạn thấy Thẩm Thù không ổn, sờ trán nàng, không sốt hay có gì bất thường, nhưng rõ ràng nàng đang rất khó chịu.

Hỏi bác sĩ, ông bảo là do nàng nghỉ ngơi không tốt.

Từ Cẩn Mạn nghĩ bụng, thời gian này cô hay thức khuya, Thẩm Thù cũng hay thức cùng, đúng là thiếu ngủ thật. Cô đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.

Từ Cẩn Mạn ngồi bên cạnh giường, luồn tay vào trong chăn nắm lấy tay Thẩm Thù.

"Ngủ đi, em ở đây với chị."

Thẩm Thù không còn tâm trạng để nói chuyện, chính nàng cũng không biết mình sao nữa. Như thể chạm phải một vùng cấm, thứ gì đó bên trong cuộn trào lên, muốn phá vỡ cấm kỵ đó.

Nàng cảm thấy căng thẳng, cảnh giác, và sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi.

Thẩm Thù siết chặt tay Từ Cẩn Mạn, như muốn nắm chặt hơn nữa để xoa dịu bản thân.

Nhưng giấc ngủ vẫn không được yên.

Ngắt quãng liên tục.

Hoàng hôn buông xuống, Từ Cẩn Mạn thấy Thẩm Thù toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy, như sắp phát bệnh. Cô giật mình định đi tìm bác sĩ, nhưng khi buông tay ra, lòng bàn tay cô lại bị siết chặt.

Cứ tưởng Thẩm Thù đã tỉnh, nhưng nàng lại như đang gặp một cơn ác mộng khủng khiếp nào đó.

Những lời an ủi lúc đầu của cô vẫn có tác dụng, nhưng dần dần không còn hiệu quả nữa.

Thẩm Thù nắm tay cô ngày càng chặt hơn, như đang bám víu vào một sợi dây leo bên vách đá.

...

Thẩm Thù điên cuồng kéo khung cửa sắt gỉ sét, cảm giác sắt lạnh ngắt như cắm vào lòng bàn tay nàng. Nàng gào khóc, nhưng bị hai bàn tay nhấc bổng lên.

Miệng nàng bị bịt chặt.

Bị bế đi, nàng mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ trong khung cửa, không thấy rõ mặt.

Trong ý thức, nàng nghe thấy người đó nói: "Niếp Niếp, con cẩn thận với họ. Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con."

Những lời sau đó, nàng không nghe rõ nữa.

Đầu óc nàng hỗn loạn, nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhưng nàng không tài nào mở mắt ra được.

Chỉ nghe thấy tiếng roi mây quất vào da thịt, tiếng khóc dần nghẹn lại.

Nàng co rúm người lại, như có mũi khoan đâm vào cổ. Bông tuyết nổ tung trên da nàng.

Lạnh thấu xương, nàng run rẩy, không dám hé răng.

Hình ảnh chuyển đổi.

Thẩm Thù lại thấy cái sân vuông đó.

Ngăn nắp gọn gàng, mưa tí tách rơi, tiếng nước nhỏ tí tách bên tai. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy cái thùng nước màu đen đỏ.

Giây sau, nàng thấy bóng mình trong thùng nước.

Hình dáng lúc nhỏ.

Hình dáng gần như đã quên mất.

Có người bóp chặt cổ nàng, giọng nói thì thầm trầm thấp vang lên: "Đồ con điếm thối, không học ngoan hả? Tao dạy mày nhớ đời!"

Nàng sợ hãi nhìn mặt nước, suýt thấy được người phía sau, rồi bị ném vào thùng nước.

Cảm giác ngạt thở đột ngột dâng trào.

Trong mơ, nàng cảm nhận được giọng nói của người đó, bàn tay mũm mĩm bóp cổ nàng, một cảm giác ghê tởm.

Rất quen thuộc.

Thẩm Thù gào thét trong nước, vùng vẫy kịch liệt, nàng biết mình đang mơ, nhưng không tài nào tỉnh dậy được.

Hình ảnh lại chuyển, cơ thể nàng đập mạnh xuống sân. Nàng nằm dưới đất, vẫn là người phụ nữ mũm mĩm đó.

Những nắm đấm giáng xuống, giày cao gót đá vào bụng nàng.

Từ góc nhìn của nàng, chỉ thấy chiếc bàn đu dây ở phía sau, đang lắc lư...

Nàng đau đớn muốn chết, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung.

"Thù Thù!"

Thẩm Thù bị lay tỉnh bởi tiếng gọi, thiếu oxy, há miệng thở dốc. Nước mắt từ đuôi mắt nàng trượt xuống thái dương ngay khi mở mắt ra.

Từ Cẩn Mạn cúi người xuống, lau nước mắt cho nàng, nâng mặt Thẩm Thù lên, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, không sao hết, đều là mơ thôi, đừng sợ."

Thẩm Thù ôm lấy cổ Từ Cẩn Mạn, siết chặt.

"Từ Cẩn Mạn, chị mơ thấy..."

Giọng nàng khẽ run, cơn ác mộng vừa rồi rõ ràng rất đáng sợ.

Từ Cẩn Mạn không thúc giục, chỉ vuốt ve tóc nàng: "Không sao đâu, có em ở đây rồi. Mơ gì cũng không sao hết."

Thẩm Thù nuốt khan, cổ họng khô rát: "Chị mơ thấy mẹ chị."

Từ Cẩn Mạn khựng lại.

Cô hiểu ngay, Thẩm Thù đang nói đến mẹ ruột. Cô nhớ Thẩm Thù từng nói, ký ức tuổi thơ của nàng rất mơ hồ.

"Ừ." Từ Cẩn Mạn dịu giọng hỏi: "Rồi sao nữa?"

Thẩm Thù im lặng một lúc. Nỗi hoảng loạn sau khi tỉnh giấc đã vơi đi nhiều, nhưng nàng vẫn ôm chặt Từ Cẩn Mạn, giọng buồn bã: "Bà ấy không cần chị."

Nàng cắn chặt môi, lát sau nói thêm: "Như không phải mơ vậy, Từ Cẩn Mạn, chị không biết nữa."

Dù không thấy rõ mặt mẹ trong mơ, nhưng cảm giác lại rất chân thực.

Nàng thậm chí còn hình dung được khung cửa sắt đó, cái góc tối được sơn màu khác đó.

Nhưng nàng không biết, đó là mơ hay là sự thật.

Nếu đó là thật, Thẩm Thù không dám nghĩ tiếp—nàng đã bị mẹ ruột mình bỏ rơi.

Từ Cẩn Mạn vuốt tóc nàng, áp má mình vào má Thẩm Thù: "Còn mơ thấy gì nữa không?"

Lần này, Thẩm Thù mất một lúc lâu mới đáp: "Một căn nhà... cái sân vuông đó, và người đó..."

Như một ký ức không muốn nhớ, Thẩm Thù nhíu chặt mày.

Từ Cẩn Mạn cảm nhận được sự chống cự của nàng, nói: "Vậy thì đừng nghĩ nữa. Chỉ là mơ thôi mà, là giả thôi, Thù Thù. Không sao đâu..."

Thẩm Thù rời khỏi vòng tay Từ Cẩn Mạn, khóe mắt vẫn còn đọng nước. Lát sau, Từ Cẩn Mạn cúi xuống hôn lên đôi môi khô khốc của nàng: "Uống nước nhé?"

Từ Cẩn Mạn đưa nước cho nàng, rồi hỏi nàng có đói không.

Thẩm Thù lắc đầu, không muốn ăn gì cả.

Chính xác hơn, nàng đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, không kiểm soát được bản thân.

Nàng không muốn nghĩ đến giấc mơ đó, nhưng ý thức cứ hướng về nó.

Từ Cẩn Mạn cứ lặng lẽ ở bên cạnh nàng.

Tám, chín giờ gì đó, Lâm Vi bế Tiểu Nguyệt Nha đến gõ cửa, mang theo bữa tối.

Thẩm Thù ngồi ở mép giường, cúi gằm mặt xuống. Tiểu Nguyệt Nha sờ sờ má nàng: "Tiểu Nguyệt Nha sờ một cái, dì Thù Thù sẽ khỏi ngay."

Thẩm Thù ôm cô bé lên đùi: "Ừ, Tiểu Nguyệt Nha là giỏi nhất."

Nàng nhìn bữa tối: "Con ăn cơm đi."

Từ Cẩn Mạn bảo lát nữa ăn.

Trạng thái của Thẩm Thù rất kỳ lạ, như thể đang chìm trong một sự bất an nào đó. Từ Cẩn Mạn cảm giác như nhìn thấy Thẩm Thù của thời điểm mới xuyên qua, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Thẩm Thù không nói gì, cúi đầu lắng nghe Tiểu Nguyệt Nha nói chuyện.

Tâm trạng nàng càng lúc càng tệ hơn. Nàng cảm thấy khó chịu, hổ thẹn, và đau lòng. Nàng chỉ lo cho bản thân mình, ngay cả Lâm Vi còn nghĩ đến việc Từ Cẩn Mạn có đói hay không, mà nàng lại không hề nghĩ đến.

Khi tâm trạng đi xuống, mọi thứ đều trở nên sai trái.

Lâm Vi đưa Tiểu Nguyệt Nha đi rồi, Từ Cẩn Mạn nhìn Thẩm Thù, thấy nàng vẫn chưa đụng đến bữa tối.

Sau khi dọn dẹp xong, Từ Cẩn Mạn lên giường.

Thẩm Thù quay lưng lại, vẫn chưa ngủ. Từ Cẩn Mạn vòng tay ôm lấy eo nàng, áp sát vào cổ nàng.

Không nói gì cả, chỉ im lặng ôm lấy nàng.

Vài phút sau, Thẩm Thù xoay người lại, chui vào lòng Từ Cẩn Mạn, khẽ thì thầm: "Mạn Mạn..."

Từ Cẩn Mạn đáp: "Ừ, em đây."

Thẩm Thù không nói gì thêm, như thể chỉ cần cô đáp lời là đủ.

Từ Cẩn Mạn cảm nhận được tay nàng siết chặt eo mình, càng lúc càng chặt hơn. Cô cũng siết vòng tay lại.

Thẩm Thù ngủ thiếp đi, còn Từ Cẩn Mạn thì mất ngủ. Lúc nhìn điện thoại, đã hơn mười hai giờ đêm rồi.

1121, thứ sáu.

Là sinh nhật của Thẩm Thù.

Từ Cẩn Mạn nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán nàng, khẽ thì thầm: "Lão bà, sinh nhật vui vẻ."

. . .

Sáng hôm sau, theo kế hoạch, hai người sẽ về Bắc Thành, đến chỗ dã ngoại với công ty và tổ chức sinh nhật riêng cho Thẩm Thù.

Sáng sớm, mạng xã hội đã rộn ràng tin tức, Đồng Gia và Thái Oánh cũng gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Dù bên ngoài trông như bình thường, Từ Cẩn Mạn vẫn cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Thù vẫn còn bị ảnh hưởng.

Buổi sáng nàng chỉ uống được hai ngụm cháo.

Dỗ Tiểu Nguyệt Nha xong, hai người rời khỏi cô nhi viện.

Trên đường về, Từ Cẩn Mạn sợ Thẩm Thù đói, mang theo hai cái bánh mì và một bình nước nho.

"Mạn Mạn."

Từ Cẩn Mạn liếc mắt nhìn sang: "Hả?"

Giọng Thẩm Thù rất nhỏ, ngữ điệu yếu ớt.

Thẩm Thù im lặng một lúc rồi nói: "Tâm trạng chị không tốt, hôm nay không hợp để đi dã ngoại cùng em."

Họ đã lên kế hoạch này từ tuần trước.

Nhưng với trạng thái hiện tại của nàng, đúng là không thể đi được, mà đó lại là hoạt động của công ty Từ Cẩn Mạn.

Từ Cẩn Mạn nhìn đèn giao thông phía trước, giảm tốc độ xe: "Được, vậy thì về nhà."

"Em đi đi, chị tự về được."

"Không được." Từ Cẩn Mạn kiên quyết: "Để chị về một mình sao? Chị nghĩ gì vậy?"

Cô nói tiếp: "Dù sao trên mạng cũng có tin tức rồi, mọi người biết hôm nay là sinh nhật chị, họ sẽ không để ý đâu. Tối nay phát thêm tiền thưởng, chắc họ còn mong chị không đi ấy chứ."

"Xin lỗi."

Thẩm Thù nói: "Chị cũng không biết sao nữa."

Từ Cẩn Mạn bất ngờ, tấp xe vào lề đường, nghiêm túc nói: "Chị không cần phải xin lỗi vì chuyện này. Với em, chị vui vẻ là quan trọng nhất. Chị biết không?"

Thẩm Thù không trả lời. Từ Cẩn Mạn lại hỏi: "Có phải sắp đến kỳ phát nhiệt không?"

Kỳ phát nhiệt ngoài những phản ứng cơ thể, nhiều người cũng sẽ có cảm xúc bất ổn.

Kỳ phát nhiệt của Thẩm Thù vốn đã hơi rối loạn, lần này vẫn chưa đến.

Thẩm Thù: "..."

Thẩm Thù đáp: "Chị không biết nữa."

Từ Cẩn Mạn nói tiếp: "Kỳ kinh nguyệt tháng này của chị cũng không đều."

Thẩm Thù: "..."

Thẩm Thù: "Ừ."

Như thể mọi thứ trong nàng đều đang rối loạn.

Nhưng trước đây nàng chưa từng như thế này. Nàng cảm thấy không còn chút sức lực nào, lòng như bị đá đè nặng. Có gì đó sắp sửa nhớ ra, nhưng lại không muốn nghĩ đến.

Quá trình giằng co trong tinh thần khiến nàng đau khổ giày vò.

Không phải đi dã ngoại, thời gian rảnh rỗi hơn nhiều.

Xe dừng lại ở khu nghỉ mười phút, gọi một phần cháo, hai người ăn được vài miếng.

Cả hai đều không có khẩu vị.

Trong lúc im lặng, Từ Cẩn Mạn lướt mắt nhìn quanh bãi đỗ xe, ánh mắt dừng lại hai giây ở chiếc xe Volkswagen màu xám. Ánh nắng chiếu vào kính xe, phản quang, cô không nhìn rõ bên trong.

Vì đó là một chiếc xe rất phổ thông, cô có cảm giác mình đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Từ sau vụ Từ gia và Ân Tuyết, Từ Cẩn Mạn rất cảnh giác. Lên xe, cô không khởi động ngay, mà đợi thêm hai phút.

Thẩm Thù đang mở nước uống cho cô.

Từ Cẩn Mạn hoàn hồn. Thẩm Thù mở chai nước trái cây đưa cho cô: "Thù Thù, em không muốn chết trẻ đâu đấy."

Giọng cô chậm rãi, biểu cảm như đang khuyên can một cách chân thành. Thẩm Thù bật cười: "Rồi."

Thấy nàng vui vẻ hơn, Từ Cẩn Mạn cũng nhẹ lòng.

"Uống một ngụm không?"

Thẩm Thù lắc đầu, mở chai nước suối, vài giọt nước văng lên đùi nàng.

Từ Cẩn Mạn không ép.

Trước khi lái xe đi, cô cố tình chạy xe qua chiếc xe màu xám đó. Không có ai ở bên trong, cô mới yên tâm một chút.

Lái xe được một lúc, điện thoại của Thẩm Thù rung lên. Thấy tên người gọi, nàng im lặng một lát rồi bắt máy.

Giọng của Ngụy Ngô Thanh vang lên, đã lâu rồi Từ Cẩn Mạn không nghe thấy giọng người này.

"Thù Thù à, hôm nay sinh nhật con, về chưa? Mẹ vừa mua món con thích nè."

Thẩm Thù đáp: "Không được, tụi con có kế hoạch rồi."

Ngụy Ngô Thanh tiếp lời: "Về đi chứ, món ăn mẹ mua rồi. Để Mạn Mạn về luôn đi. Gần đây nó quản lý cả công ty của mình lẫn Từ thị, về đây mẹ tẩm bổ cho."

Tâm trạng của Thẩm Thù đang không tốt, sự kiên nhẫn cũng ít đi. Nàng suýt nữa đã thốt lên—Bà đừng giả vờ nữa được không?

Ngụy Ngô Thanh nói tiếp: "Mẹ với ba con đang ở nhà cũ. Hôm qua mẹ mơ thấy bà ngoại con, bà bảo nhớ con lắm, muốn con về thăm. Sáng sớm mẹ đã đến đây rồi."

Thẩm Thù khựng lại. Ngụy Ngô Thanh tiếp tục: "Dù không thăm mẹ, con cũng về thăm bà chứ? Dẫn Mạn Mạn về ăn bữa cơm đi, được không? Chẳng phải con còn phải lấy đồ bà ngoại để lại sao?"

Cửa xe đã đóng lại, Từ Cẩn Mạn chỉ mơ hồ nghe được vài câu.

Cúp máy, cô hỏi: "Bà bảo chị về à?"

Thẩm Thù đáp: "Ừ."

Cảm giác kìm nén vừa tan đi lại dâng trào lên.

Thẩm Thù không muốn ảnh hưởng đến Từ Cẩn Mạn, cố gắng kìm nén, hạ giọng nói: "Để chị suy nghĩ đã."

Từ Cẩn Mạn như nhìn thấu nàng, nói: "Em đi cùng chị về lấy đồ, xong rồi chúng ta về nhà."

Lời nói mạnh mẽ, mang theo khí thế của cô.

Từ Cẩn Mạn nói thêm: "Chị đợi em ở ngoài xe."

Thẩm Thù cúi mày xuống, không nói gì.

Nàng không tài nào kiểm soát được tâm trạng tệ hại của mình.

"Thù Thù?"

Thẩm Thù mím môi, ngẩng đầu lên nhìn Từ Cẩn Mạn vài giây: "Từ Cẩn Mạn, em ôm chị một cái được không?"

Nàng cảm thấy rất bất an.

Càng lúc, nàng càng cảm giác giấc mơ đó là thật.

Thêm chuyện của Thẩm gia, mọi thứ đều trở nên tồi tệ.

Quá trình giằng co trong đầu khiến nàng dày vò, bức bách. Có gì đó như sắp sửa trỗi dậy, chỉ còn thiếu một chút... Sự bức bách đó khiến nàng muốn khóc, cảm thấy uất ức.

Từ Cẩn Mạn dừng lại, đậu xe lần nữa.

Tháo dây an toàn, cúi người qua, ôm trọn Thẩm Thù vào lòng.

"Chị sao thế, Thù Thù?" Đã hai ngày rồi, Từ Cẩn Mạn cũng sốt ruột, nhưng lại sợ chạm vào điều mà Thẩm Thù không muốn nhớ đến.

Cô vỗ nhẹ lưng nàng.

Thẩm Thù luồn tay qua, ôm chặt lấy cổ Từ Cẩn Mạn, ánh mắt đầy bất an: "Hôn chị đi."

Gương mặt mộc tái nhợt của nàng, dưới ánh sáng trong veo, đôi môi hồng hào hé mở gần sát Từ Cẩn Mạn.

Trong không gian chật hẹp của xe, không khí trở nên đặc biệt.

Từ Cẩn Mạn cúi xuống hôn nàng, một tay đỡ lấy sau đầu Thẩm Thù, những ngón tay luồn vào mái tóc đen mượt, vừa như an ủi, vừa như nắm lấy gáy nàng.

Từ Cẩn Mạn luôn dịu dàng với nàng.

Nhưng hôm nay, cô cố ý cắn nhẹ lên môi nàng cho đến khi nó hơi sưng đỏ, như muốn nàng quên đi cơn ác mộng vừa rồi.

Thẩm Thù mềm nhũn trong lòng cô, ban đầu còn hơi vụng về khi đáp lại nụ hôn, giờ đây nàng dễ dàng khiến đối phương đắm chìm.

Giữa trưa, nhiệt độ trong xe tăng lên.

Thẩm Thù tựa lưng vào ghế, bàn tay mát lạnh chạm lên cánh tay Từ Cẩn Mạn. Móng tay vô tình cào nhẹ một cái.

Thẩm Thù "ư" một tiếng, rụt tay về.

Tay nàng đặt trên đùi, quần jeans dính vài giọt nước suối, vải căng ra, lúc đầu lạnh ngắt, nhưng nhanh chóng ấm lên.

Nàng tựa đầu vào vai Từ Cẩn Mạn.

Trong lòng cảm thấy dừng lại ở đây chưa đủ, như chú mèo nhỏ dụi dụi đầu vào vai Từ Cẩn Mạn.

Lòng Từ Cẩn Mạn rối loạn, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe. Cô nuốt khan: "Về không?"

Tai Thẩm Thù đỏ lên, giọng nói vắng lặng hơi mềm mại: "Em nói xem?"

Lại là câu hỏi kiểu đó nữa rồi.

Từ Cẩn Mạn bật cười, nâng cằm Thẩm Thù lên, để nàng ngẩng mặt đối diện với mình.

Cô dùng hành động để trả lời.

Nhưng cô không dám đi quá giới hạn.

Dù sao cũng đang ở trên đường.

Chỉ là thoáng qua thôi, chủ yếu là để an ủi nàng.

Từ Cẩn Mạn nhìn gương mặt nàng, ửng hồng, như được trang điểm rực rỡ, cuối cùng cũng có sức sống trở lại.

Cô cố ý hỏi: "Hài lòng không?"

Khi không đứng đắn, sự phóng khoáng của Từ Cẩn Mạn càng lộ rõ. Để làm Thẩm Thù phân tâm, cô còn thoải mái hơn bình thường.

Thẩm Thù cào nhẹ vào eo cô một cái, làm cô đau, rồi xoa xoa chỗ đó, ngồi thẳng lại trên ghế phụ, giọng nói nhạt nhạt: "Hử, giờ không gọi lão bà nữa à?"

Giọng nói của nàng không còn run rẩy nữa, đã trở lại vẻ bình thản, khiến Từ Cẩn Mạn thoáng chút thất vọng.

Cô quy sự thất vọng này cho bản năng của con người.

Ai cũng muốn thấy đối phương thay đổi vì mình.

Muốn người điềm tĩnh cấm dục trở nên điên cuồng vì mình, muốn người quy củ phá bỏ giới hạn vì mình.

Từ Cẩn Mạn chính là như vậy.

Dù thích Thẩm Thù của hiện tại, cô vẫn muốn thấy nàng đỏ mặt vì mình.

"Lão bà, về nhà thôi." Từ Cẩn Mạn nhìn nghiêng gương mặt Thẩm Thù, khóe môi cong lên một nụ cười, mang theo ý vị không rõ ràng.

Thẩm Thù quay sang nhìn cô, mi mắt khẽ động.

"Ừ."

Ánh mắt Từ Cẩn Mạn tối lại, nhưng cô cố kìm lòng, khởi động xe.

Xe chạy được vài phút, cả hai mới chợt nhớ ra phải đến nhà Thẩm gia.

Đi được nửa đường mới sực tỉnh, hai người nhìn nhau bật cười.

Nhờ khúc nhạc dạo này, tâm trạng Thẩm Thù đã tốt hơn nhiều.

. . .

Nhà cũ Thẩm gia.

Căn nhà cũ kỹ hơn Từ Cẩn Mạn tưởng, tường gạch đỏ, là một biệt thự ba tầng theo kiểu cũ.

Từ Cẩn Mạn bảo Thẩm Thù đợi trong xe. Thẩm Thù nhìn cánh cổng màu đen quen thuộc, những ký ức về ngôi nhà này dần hiện lên trong đầu.

"Chị vào xem đã." Thẩm Thù nói.

Từ Cẩn Mạn gật đầu, khi nàng bước đến gần, bàn tay cô đã nắm lấy tay nàng.

Thẩm Thù hiểu, đó là cách Từ Cẩn Mạn truyền cho nàng sức mạnh.

Từ Cẩn Mạn luôn xuất hiện đúng lúc nàng cần, khiến nàng cảm giác có một chỗ dựa vững chắc.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Thù nghĩ, có phải vì điều này mà nàng sinh ra dục vọng chiếm hữu với Từ Cẩn Mạn không?

Con người này quá tốt. Bất kỳ ai được Từ Cẩn Mạn che chở cũng sẽ yêu cô đến quên cả bản thân mình.

Thế nên khi người khác có chút ý nghĩ mơ tưởng đến Từ Cẩn Mạn, dục vọng chiếm hữu lại trỗi dậy, quấy rầy nàng.

Như ban ngày, khi Lâm Vi lại gần Từ Cẩn Mạn.

Dù Từ Cẩn Mạn đã chủ động nắm tay nàng, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Những suy nghĩ trong đầu tan biến khi cánh cửa mở ra.

Ngụy Ngô Thanh, Thẩm Quốc Lương và Thẩm Tuấn bước ra đón. Nụ cười lấy lòng của hai vợ chồng sâu sắc hơn trước rất nhiều.

Trước đây, Từ Cẩn Mạn là phú nhị đại, họ phải lấy lòng cô. Giờ cô nắm quyền điều hành Từ thị, trong mắt họ, cô như một kho báu vậy.

Từ Cẩn Mạn nắm tay Thẩm Thù bước vào. Cửa chính nằm đối diện với lối vào biệt thự. Sân không lớn lắm, có một cây phong cổ thụ.

Mùa này, lá vàng lá xanh rơi đầy sân, lăn trên bãi cỏ.

Hai người bước đi trên lối đi lát đá.

"Món ăn đã sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ hai đứa đến là mẹ vào bếp nấu ngay!" Ngụy Ngô Thanh nói: "Toàn là món Thù Thù thích cả. Không biết Mạn Mạn thích gì, nên cứ làm theo những món lần trước con thích vậy."

Thẩm Quốc Lương phụ họa theo: "Cẩn thận lối đi lát đá hơi trơn đấy nhé."

Thẩm Tuấn đứng im lặng, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân đến mức tối đa.

Sau lần bị Từ Cẩn Mạn xử lý, Thẩm Tuấn nghe đến tên cô là đã thấy sợ hãi. Bình thường, ngay cả với Thẩm Thù cậu ta cũng ít nói chuyện.

Dù Ngụy Ngô Thanh có nói xấu Thẩm Thù thế nào đi nữa, cậu ta như mắc chứng PTSD, từ chối tham gia.

Bước vào cửa chính.

Biệt thự chắc được dọn dẹp định kỳ, không phải kiểu sạch sẽ tạm thời.

Thẩm Thù đứng ở cửa, lướt mắt nhìn quanh phòng khách, thấy vừa quen vừa lạ—thảm hoa văn đã được thay bằng màu trầm, ghế gỗ không còn nữa, đèn chùm thay mới, tranh treo tường cũng khác.

Nhưng nàng như nhìn thấy bà ngoại ngồi trên chiếc ghế gỗ đó, nắm lấy tay nàng: "Thù Thù ngoan, muốn ăn gì nào, hôm nay bà làm cho."

Nàng vấp phải tấm thảm, ngã nhào.

Bà ngoại ôm lấy nàng, đau lòng thổi phù phù vào đầu gối nàng: "Đau rồi, phải nhớ nhé, lần sau không được ngã nữa. Thôi, bà ôm chút."

Mũi Thẩm Thù cay cay.

Lòng bàn tay siết chặt, Từ Cẩn Mạn nghiêng người về phía nàng: "Em ở đây."

Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay cô nói câu này.

Nhưng Thẩm Thù không biết tại sao, câu nói đó lại khiến mũi nàng càng cay hơn.

Nàng không phải người hay khóc, thậm chí còn không thích khóc. Nước mắt vô dụng, chỉ làm nàng yếu đuối và đáng thương hơn.

Nhưng với Từ Cẩn Mạn, nàng không cần phải sợ.

Từ Cẩn Mạn sẽ lau nước mắt cho nàng, lộ vẻ đau lòng và cảm động. Mỗi lần như vậy, nàng lại nhớ đến câu nói—Nước mắt là vũ khí sát thương lớn nhất của Omega.

Dĩ nhiên, nàng không muốn Từ Cẩn Mạn phải đau lòng cùng mình.

Nhưng lúc đó, nàng cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của Từ Cẩn Mạn, như thể cả trái tim cô đều dành cho nàng vậy.

Như thể nàng làm gì, Từ Cẩn Mạn cũng sẽ dung túng—trong mắt cô chỉ có sự cưng chiều.

Ngụy Ngô Thanh muốn dẫn Thẩm Thù lên lầu hai, nói đồ của bà ngoại ở trên đó.

Từ Cẩn Mạn định đi cùng, nhưng Thẩm Thù lắc đầu.

Cô hiểu, vừa nãy Ngụy Ngô Thanh có nói gì đó với Thẩm Thù, chắc là muốn nói chuyện riêng. Thấy nàng không từ chối, cô không nói gì thêm.

Thẩm Thù theo Ngụy Ngô Thanh lên lầu. Lầu hai có bốn phòng ngủ.

Phòng nàng ở lúc nhỏ cũng ở trên này. Vì bỏ không đã lâu, sau khi chuyển đi, nơi này không có ai ở, nhưng bố cục vẫn như cũ.

Nhưng khi bước vào phòng, Thẩm Thù hơi ngạc nhiên. Lần trước đến, căn phòng trống không như phòng mẫu.

Giờ đây, trong phòng chất đầy đồ đạc của nàng.

Nàng cứ tưởng chúng đã mất hết rồi.

Ngụy Ngô Thanh vỗ vai nàng: "Mẹ sao nỡ vứt đi được chứ? Đây là ký ức của con mà. Con do bà ngoại nuôi, tình cảm sâu đậm. Sợ con nhìn thấy lại buồn nên mẹ cất đi."

Thẩm Thù đã nhìn thấu nhà này từ lâu, biết Ngụy Ngô Thanh không như lời bà nói. Nhưng đồ đạc tuổi thơ của nàng lại thực sự ở ngay trước mắt.

Nàng không hiểu.

Hai ngày nay, tâm trạng nàng vốn đã nhạy cảm, trong khoảnh khắc này lại càng trào dâng.

Đặc biệt khi nhớ về tuổi thơ, cảm giác đó càng rõ rệt.

Ngụy Ngô Thanh thấy Thẩm Thù im lặng, nghĩ nàng cảm động, nắm lấy tay nàng: "Ôi, tay con sao lạnh thế này? Sao không mặc thêm đồ vào?"

Thẩm Thù cực kỳ không quen với sự thân mật đột ngột này, gạt tay bà ra: "Mẹ."

Nàng ngẩng đầu lên: "Mẹ, đưa đồ của bà ngoại cho con."

"Hiểu con gái vội vàng rồi. Đều để ở đây hết." Ngụy Ngô Thanh cười nói: "Thù Thù à, mẹ muốn bàn với con một chuyện, được không?"

Thái độ của bà rất tốt, khó có thể liên hệ với người từng mỉa mai nàng trước đây.

Thẩm Thù đã chuẩn bị tâm lý, ngay từ đầu đã biết Ngụy Ngô Thanh có mục đích.

Khi bà mở miệng, nàng vẫn thấy buồn cười.

Thẩm Thù bình thản nói: "Mẹ nói đi."

Ngụy Ngô Thanh nói: "Chuyện tháng trước, nhà mình có lỗ một ít tiền. Định tìm hai đứa, nhưng hai đứa con bận rộn quá. Giờ nhà đang gặp khó khăn, con xem bàn với Mạn Mạn, giúp đỡ một chút, cứu nhà mình?"

Đúng như nàng dự đoán.

Thẩm Thù đáp: "Lần trước Từ Cẩn Mạn đã cho 800 vạn rồi."

Ngụy Ngô Thanh than thở: "Số tiền đó, đều do ba con làm ăn thua lỗ mà bù vào hết rồi! Con không biết đâu, sau khi con đi, công ty tháng nào cũng lỗ. Thù Thù à..."

Thẩm Thù ngắt lời bà: "800 vạn đó đã ký hợp đồng rồi."

Nàng nhắc nhở bà.

Từ Cẩn Mạn đã nói, nếu ba tháng không trả lại, Thẩm gia sẽ phải dùng cổ phần để bù vào.

Ngụy Ngô Thanh nói: "Chưa đến ba tháng mà? Hơn nữa, giờ không phải nói chuyện đó. Mạn Mạn lẽ nào lại đòi cổ phần của người nhà thật sao? Dù không phải bà ngoại con sáng lập, nhưng bà cũng góp tiền vào đó. Con đành lòng sao?"

Thẩm Thù không biết nói gì nữa.

Nội tâm đã kìm nén không nổi.

Nàng không muốn ở lại đây nữa: "Rồi, mẹ đưa đồ của bà ngoại cho con, con sẽ nói chuyện với Từ Cẩn Mạn."

Với Ngụy Ngô Thanh, Thẩm Thù chưa từng thất hứa bao giờ.

Bà vui vẻ hẳn lên, lấy một chiếc hộp giấy nhỏ, đặt lên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Buổi trưa mùa thu rực rỡ.

Nắng đẹp như tranh, từ ô kính chiếu vào, khúc xạ trên mặt bàn, trên chiếc hộp, tạo thành những vệt sáng vàng.

Nhìn thoáng qua có vẻ dịu dàng, nhưng nhìn lâu lại thấy chói mắt.

Ngụy Ngô Thanh mở hộp ra: "Xem đi, đều là đồ bà ngoại để lại đó, có nhiều thứ con dùng lúc nhỏ."

Thẩm Thù bước tới, chạm vào chiếc áo len nhỏ, mắt đã hơi mờ sương.

Màu hồng phấn nhạt, là một chiếc áo len rất bình thường.

Là món quà sinh nhật đầu tiên bà ngoại tặng sau khi đưa nàng về Thẩm gia.

Thẩm Thù cầm từng món lên—chiếc chuông gió nhỏ, những con hạc giấy bà ngoại gấp, cuốn sách Vườn bí mật mà nàng đã cùng bà vẽ.

Nàng cầm cuốn sách lên, sờ sờ xem bên trong có gì không.

Mở ra, một miếng kim loại hình chữ nhật buộc dây đỏ rơi ra, dày khoảng hai phân. Nàng nhìn mặt sau, trơn nhẵn.

Thẩm Thù cầm miếng kim loại đó, tim đập mạnh không hiểu vì sao.

Như thể đang nắm một quả bom, nàng từ từ xoay nó lại, như đang kéo chốt an toàn.

"Thứ này ở trên người con khi được mang về. Bà ngoại con nói chữ X này trùng họ bà, bảo hai người có duyên." Ngụy Ngô Thanh nói.

Thẩm Thù mắt tối sầm, thần kinh như đứt đoạn.

Miếng kim loại là thẻ bài, khắc vài dòng đơn giản:

X4 Ngày sinh: 1xxx, 11.21.

Dưới là âm dương bát tự, giống hệt nội dung nàng thấy trên điện thoại Từ Cẩn Mạn hôm đó.

Bình Luận (0)
Comment