Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh

Chương 11

Ngoại truyện: Lưu Tuyết Lang

Ta nhớ ngày Thẩm A Kỳ bị ban chết, tuyết rơi không ngừng.

Ta nhìn những bông tuyết bay lả tả, nghĩ vườn mai ngoài thành chắc là đã nở hoa rồi. 

Đó là vườn mai của A Dực, chưa từng cho phép bất cứ ai đặt chân vào, ngay cả ta cũng không được. 

Nhưng người mà đệ ấy vẫn luôn chờ đợi, e rằng vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy những đóa mai đỏ rực rỡ nơi đó nữa rồi.

Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã được muôn vàn yêu thương. 

Người ngoài đều hâm mộ ta, vừa sinh ra đã có được những thứ mà người khác cả đời cũng khó với tới.

Ta đã từng cũng tin như vậy.

Cho đến khi ta tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của nhị muội. 

Nàng quỳ gối khẩn cầu cha tha c.h.ế.t cho nàng và người trong lòng, vậy mà người lại lạnh lùng hạ lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t ý trung nhân của nàng. 

Nhị muội đau đớn tột cùng, đập đầu vào cột mà chết. 

Cha chỉ hờ hững sai người đem t.h.i t.h.ể ra ngoài, chẳng khác nào vứt bỏ một món đồ bẩn thỉu. 

Chỉ bởi vì người nàng yêu là một hộ vệ, một tên nô bộc thấp hèn. 

Con gái Lưu gia, nhất định phải làm người trên người, không có thân phận cao quý, thì chỉ là rác rưởi. 

Ta liên tiếp gặp ác mộng, vô số lần mơ thấy bản thân mất đi tất cả vinh hoa phú quý, trở thành thứ ô uế dưới chân cha.

A Dực theo quân trở về kinh thành, nắm lấy tay ta nói: "A tỷ, tỷ yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để tỷ chịu một chút tổn thương nào."

Nắm lấy tay A Dực, ta mới có thể an tâm mà ngủ. 

Đúng vậy, ta còn có A Dực. Cha có rất nhiều thê thiếp, chỉ có ta và A Dực là do chính thất sinh ra. 

A Dực lại ưu tú như vậy, quyền hành của Lưu gia nhất định sẽ giao vào tay đệ ấy, 

Có A Dực ở đây, ta sẽ không bao giờ bị Lưu gia vứt bỏ.

Thế nhưng, về sau, A Dực đã có ý trung nhân. 

Ta rất ít khi thấy A Dực cười, đệ ấy luôn lạnh lùng, u ám trầm mặc, không giống một thiếu niên mười mấy tuổi. 

Chỉ duy nhất một lần, khi A Dực nhìn thấy hoa mai đỏ nở rộ trong viện, hắn mới nở một nụ cười.

Người trong lòng A Dực là con gái của Thẩm đại học sĩ, Thẩm Kỳ.

Kể từ đó, trong phủ trồng toàn mai đỏ, hai bên đường lớn kinh thành cũng đều được trồng mai đỏ, hương mai thơm ngát, vấn vương nơi chóp mũi chẳng muốn tan.

Người ngoài chỉ cho rằng A Dực yêu mai đến si mê, nên mới khiến cả kinh thành ngập tràn mai đỏ.

Nhưng ta biết, đây là cách đệ ấy khéo léo bày tỏ tâm ý của mình.

A Dực chính là như vậy, đối với người đệ ấy không để tâm, xưa nay tàn nhẫn vô cùng, nhưng đối với người đệ ấy để ý, lại cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả.

Trong phòng ngủ của A Dực có bày một bộ y phục cưỡi ngựa được cắt may tinh tế, gấm vóc đỏ rực, chỉ vàng chỉ bạc đan xen thành hoa văn, đẹp đẽ lạ thường.

Ta từng ngỡ rằng đó là tặng cho ta, để ta mặc khi đi săn.

Dịp quan trọng như vậy, các vị tiểu thư khuê các đều phải vắt óc lựa chọn y phục.

Khoác lên mình bộ y phục này, ta gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình nổi bật giữa đám đông.

Cho đến tận đêm trước ngày đi săn, ta đợi mãi vẫn không thấy đệ ấy sai người mang đến, bèn không nhịn được mà đích thân đi tìm hắn.

Chỉ thấy trong thư phòng đèn leo lét, A Dực dựa vào ghế, bóng đèn lay động, không nhìn rõ thần sắc, chỉ có một giọt lệ, ánh lên dưới ánh nến chậm rãi lăn xuống.

Trên bãi săn, ta đã đạt được mong muốn, thu hoạch được sự ngưỡng mộ của mọi người, và cả trái tim của thái tử Quý Cảnh Thịnh mà ta hằng mong muốn.

Tuy chưa từng nói với nhau câu nào, nhưng ta có thể nhận ra, hắn đã động lòng với ta.

Hắn chính là nam nhân mà ta tìm kiếm, ta là người Lưu gia, thân phận ta hiển hách, chỉ có người có thân phận tôn quý nhất mới có tư cách trở thành nam nhân của ta.

Ta vốn định tìm Thẩm Kỳ, hỏi nàng ta sao dám cự tuyệt A Dực, khiến đệ ấy đau lòng?

Thế nhưng Thẩm Kỳ không xuất hiện, cả Thẩm gia đều không thấy bóng dáng.

A Dực bị giam lỏng trong phủ, cha ném hết thư từ, đồ vật mà đệ ấy gửi cho Thẩm Kỳ xuống đất, đó là những thứ bị Thẩm gia trả lại toàn bộ.

Cha nổi trận lôi đình, đánh A Dực một trận tơi bời.

Bởi vì Thẩm đại học sĩ kiêu ngạo hơn người, tan triều đã chặn cha lại, ngạo nghễ trả lại những thứ này, còn buông lời chế giễu.

Cha vốn là người coi trọng thể diện, nhất là bị một văn thần mà ông ấy xưa nay khinh thường chế nhạo như vậy.

Lưng A Dực bị đánh đến m.á.u me đầm đìa, vậy mà đệ ấy không hề nhíu mày lấy một cái, chỉ cúi người xuống từ từ gom những bức thư, tín vật ấy lại, ôm vào lòng.

Cẩn thận từng li từng tí, như thể đó là bảo vật vô giá trên đời.

Ta lao ra ôm lấy A Dực, cha ta lúc này mới dừng tay.

Bởi vì thiếp mời của thái tử đã được đưa đến, ông ấy biết thái tử đến là vì ta, nếu ta bị thương, e rằng sẽ không tốt cho Lưu gia.

Ta vừa khóc vừa sai người đi mời thái y, luống cuống tay chân bôi thuốc cho A Dực, nhìn hắn người đầy máu, ta khóc đến ngất đi sống lại.

Đệ đệ của ta, từ bao giờ lại phải chịu vết thương như vậy, sự sỉ nhục như vậy!

Bình Luận (0)
Comment