Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh

Chương 13

Ngoại truyện: Thẩm Duy

Ta ngồi trong ngục, Lưu Nghĩa Sơn đứng ngay trước mặt ta.

Hắn nói: "Thẩm Duy, ngươi có từng nghĩ tới một ngày, bản thân sẽ rơi vào cảnh này không? Gia tộc thanh liêm, thật nực cười."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Đại tướng quân thật oai phong lẫm liệt, cũng cần phải ở trước mặt một lão già tù tội như ta mà phô trương thanh thế sao?"

"Thẩm Duy, ngươi và ta làm đồng liêu mấy chục năm, hẳn là rất rõ tính tình của ta, con trai ta một lòng muốn cưới ái nữ nhà ngươi, nào ngờ lại bị làm nhục, làm nhục con ta, chính là làm nhục cả Lưu gia ta, đáng tiếc, ngươi và ta vốn nên là thông gia, vậy mà lại ra nông nỗi này, Thẩm đại học sĩ, quả là mưu tính cao thâm a." Lưu Nghĩa Sơn vỗ tay cười nói.

Ta chỉ nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.

"Thẩm Duy, ngươi xưa nay vẫn ham danh hám lợi, cố chấp không thay đổi, vì cái hư danh chó má ấy, ngay cả đầu óc cũng chẳng cần, nếu tổ phụ, cụ nội ngươi mà thấy ngươi ngày hôm nay, thấy ngươi đẩy Thẩm gia vào cảnh ngộ này, e rằng cũng phải nhảy ra khỏi mồ mả mà mắng ngươi là đứa con cháu bất hiếu." Lưu Nghĩa Sơn tiếp tục nói.

"Thẩm gia có sự kiên trì của Thẩm gia, không liên quan đến hoàn cảnh, ta nếu xu nịnh a dua, bợ đỡ kẻ gian tà, mới thật sự không mặt mũi nào nhìn tổ tiên." Ta thản nhiên nói.

"Ngươi cho rằng, gả con gái ngươi cho Thái tử điện hạ, là có thể bình an vô sự sao?" Lưu Nghĩa Sơn cười khẩy một tiếng: "Ta nói cho ngươi biết, Thẩm Kỳ hiện giờ chính là đang trong tình cảnh khó khăn, Thái tử si mê Tuyết Lang, cam tâm tình nguyện cùng Tuyết Lang gặp gỡ ở chùa chiền, cũng không muốn về phủ, chờ đến khi Tuyết Lang có thai, Thẩm Kỳ một là không được sủng ái, hai là không có con nối dõi, ba là không có gia thế, cha lại là tội thần, ngươi nghĩ xem, nửa đời sau của nàng ta sẽ sống ra sao?"

Tim ta thắt lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lưu Nghĩa Sơn: "Lưu Nghĩa Sơn, nếu ngươi dám mưu hại Thái tử phi đương triều, ngươi cứ chờ đó..."

Vì lời nói có phần gấp gáp, ta bỗng sặc, ho khan vài tiếng, ho ra một ngụm máu.

"Ta chờ, ta đương nhiên chờ, chờ xem non sông tươi đẹp này, xem thái bình thịnh thế này, xem những kẻ không biết điều kia, làm sao tự tìm đường chết."

Lưu Nghĩa Sơn ung dung cười nói: "Nghĩ đến con gái do chính tay Thẩm đại học sĩ ngươi dạy dỗ, ắt hẳn là hết mực trung hiếu, chỉ không biết, nếu ta lấy tính mạng của ngươi ra uy hiếp, ngươi nói Thẩm Kỳ là vì trung mà không màng sống c.h.ế.t của ngươi, hay là trọn chữ hiếu, mà tự tiến cử bản thân đến hầu hạ con trai ta đây?"

"Lưu Nghĩa Sơn!" Ta tức giận lao đến, bị hắn một chưởng hất văng.

Nhìn hắn rời đi, ta nắm chặt song sắt, hận không thể xông ra xé xác hắn.

Nhưng hắn ung dung bỏ đi, chỉ còn ta khàn cả giọng, ngã ngồi xuống đất.

Ta biết, ta có lỗi với A Kỳ.

Làm cha, lại tự tay chặt đứt tơ duyên của con, không màng đến tâm ý và hạnh phúc cả đời của con.

Nhưng ta không hối hận.

Lưu Nghĩa Sơn lòng lang dạ sói, từ lâu đã là mối lo lớn trong lòng Hoàng thượng.

Ta tuyệt đối sẽ không để Thẩm gia có bất kỳ dính líu gì với loại loạn thần tặc tử này.

A Kỳ vì chuyện này mà quỳ xuống cầu xin ta, nó nói nó và Lưu Tuyết Dực là thật lòng yêu nhau.

Con gái ngốc của ta ơi, giữa chốn quyền lực này, mưu mô tính toán chồng chất, chân tình là thứ xa xỉ biết bao.

Huống hồ Lưu gia quyền thế ngập trời, nếu nó lún sâu vào đó, Thẩm gia căn bản không có khả năng che chở cho nó.

Nếu A Kỳ yêu thích một chàng trai nhà bình thường, ta nhất định sẽ tác thành cho nó, chỉ là Lưu gia thì không được.

A Kỳ vì muốn ta nhượng bộ, không tiếc tuyệt thực.

Nó xưa nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ trước đến nay lời ta dặn dò, nó đều nghe theo.

Nhưng con bé này một khi đã bướng bỉnh, cũng cứng đầu y như ta.

Nhìn nó gầy rộc đi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, cứ cắn răng không chịu ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước.

Nó nói, Lưu Tuyết Dực tuyệt đối sẽ không phụ nó, cầu xin ta cho nó một cơ hội.

Chỉ cần được ở bên hắn, nó ngay cả cái c.h.ế.t cũng không sợ.

Ta thật sự sợ rồi, ta sợ A Kỳ xảy ra chuyện.

Nếu Lưu Tuyết Dực thật lòng yêu thương A Kỳ, vậy thì được, ta đồng ý.

Ta sẽ chấp thuận hôn sự của bọn họ, sau đó ta sẽ dẫn theo cả nhà già trẻ Thẩm gia cáo lão hồi hương, mua một khu vườn, làm một thầy đồ dạy học, không bước chân vào triều đình nữa.

Quyền thế của Lưu gia, ta tuyệt đối không dính líu nửa phần.

Bình Luận (0)
Comment