Ta đưa thiếp mời, được tiểu đồng Thẩm gia dẫn vào chính sảnh.
Ta nhìn thấy cây tùng cổ thụ xù xì trong sân, A Kỳ nói trước kia mỗi khi học thuộc lòng không được là nàng lại bị phạt quỳ dưới gốc tùng lớn, khiến nàng chẳng thích cây tùng chút nào.
Ta nhìn thấy cá chép koi bơi lội tung tăng trong hồ, con màu trắng gọi là Tiểu Bạch, con màu đen gọi là Không Trắng, con màu hoa gọi là Cũng Không Trắng.
Rõ ràng là người đọc nhiều sách thánh hiền, vậy mà lại đặt tên tùy tiện như thế, thật sự là bái phục nàng.
Năm sau cũng phải nuôi một hồ cá chép, mỗi con đều phải để A Kỳ đặt tên cho đàng hoàng, xem nàng còn bao nhiêu cái tên kỳ quái có thể dùng.
Thẩm đại nhân sắc mặt lạnh như nước, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị.
Đối với lễ vật của ta chỉ khách sáo nhận lấy, sau đó liền sai người tiễn khách.
Lúc ta bước ra khỏi phủ họ Thẩm, có một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, khi đi ngang qua ta liền ném xuống một bức thư.
Là thư của A Kỳ.
A Kỳ trong thư viết, chàng không phải là người tốt, chuyện cũ đừng nên nhớ lại. Mỗi khi nghĩ đến, lại hận lần đầu gặp gỡ, từ biệt đôi nơi, mỗi người bạc đầu. Đừng nên nhớ nhung tình xưa, nước đổ khó hốt.
Nàng ấy nói, nàng ấy hối hận vì đã gặp ta.
Ngày hôm sau, Thẩm đại nhân đã đích thân đem lễ vật trả lại cho cha, cùng với thư từ qua lại giữa ta và A Kỳ, cực kỳ nhạo báng.
Cha cả đời kiêu ngạo, chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy.
Ông ấy tức giận bắt ta quỳ trước sân, sai người đánh ta một trận thừa sống thiếu chết.
Đánh thì đánh, từ nhỏ theo quân chinh chiến, trên người ta cũng chẳng thiếu những vết thương này.
Ta chỉ nhìn chằm chằm đống đồ ngổn ngang dưới đất, từng là những thứ chứa đựng biết bao tâm ý chân thành, giờ đây tâm ý đã không còn, cứ thế bị vứt lăn lóc trên đất, giẫm đạp đến nát vụn.
Trưởng tỷ vừa khóc vừa lao đến trước mặt ta, tình nguyện chịu phạt thay ta, nàng ấy nhìn m.á.u dính đầy tay, khóc không ngừng.
Ta gặp lại A Kỳ, là trong đêm hội hoa quế mùa thu.
Đã hơn một tháng rồi, ta bị nhốt trong phủ dưỡng thương đã lâu, tin tức cũng không thể truyền ra ngoài.
Nàng trang điểm tinh xảo, nói cười vui vẻ, giống như trước kia.
Ta cố ý đuổi những người khác đi, nhốt nàng trong phòng.
Ta muốn nàng giải thích bức thư đó, muốn nàng tự mình nói với ta rằng, đó chỉ là lời nói đùa của nàng.
Là những lời nàng nói lúc tức giận ta, giận dỗi ta.
A Kỳ nhìn ta, nói với ta rằng, từng chữ đều là thật lòng.
"Lưu Tuyết Dực, chàng dựa vào đâu mà cho rằng ta nhất định phải thích chàng? Nếu chàng không hiểu rõ, ta sẽ nói rõ ràng cho chàng biết, chúng ta không thể nào đến được với nhau.”
“Vì sao lại chọn Quý Cảnh Thịnh, vì sao lại muốn làm Thái tử phi?"
"Bởi vì đó mới là thứ ta muốn."
"Ta không cam lòng gả cho nhà quan lại, thân phận dù có cao quý đến đâu, cũng chỉ là một cái cáo mệnh phu nhân nhất phẩm. Ta muốn trở thành Thái tử phi Đông cung, trở thành Hoàng hậu tương lai, trở thành nữ chủ nhân của thiên hạ này. Lưu Tuyết Dực, chàng không thể cho ta tất cả những thứ này."
Thì ra cảm giác g.i.ế.c người g.i.ế.c tâm, lại là như thế này.
"A Kỳ, trên đời này chỉ có thứ ta không muốn, chứ không có thứ ta không có được." Ta nói.
"Vậy sao? Chỉ là lời nói mê sảng thôi."
A Kỳ xoay người rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự chế giễu, cứ như đang nhìn một con kiến hèn mọn đang chìm trong đau khổ.
Nhưng ta không cam tâm, ta không tin.
A Kỳ của ta, tuyệt đối không phải là người như vậy.
Thái tử đại hôn, kinh thành mười dặm giăng đèn kết hoa.
Ta nhìn thấy kiệu hoa từ phía đông thành đi đến phía tây thành, rẽ vào nơi nguy nga lộng lẫy kia.
Màn đêm dần buông xuống, mây đỏ như lửa.
Nàng thật sự có thể đạt được mong muốn sao?
A Kỳ, nàng vẫn chưa nhìn thấu mấu chốt của ván cờ này sao?
Ta sẽ cho nàng biết, thứ mà nàng muốn, rốt cuộc ti tiện đến mức nào.
Thái tử thích trưởng tỷ, là một lòng một dạ yêu thương.
Vì trưởng tỷ, cam tâm quỳ gối giữa băng tuyết làm bản thân bị thương.
Con người đối với thứ không có được, thường có chấp niệm sâu sắc nhất.
Trưởng tỷ thu dọn hành lý kiên quyết chọn vào chùa, bởi vì ta đã hứa với tỷ ấy, nhất định sẽ khiến tỷ ấy trở thành Hoàng hậu của thiên hạ này, bất chấp mọi thủ đoạn.
Còn ta thì chọn đến biên cương c.h.é.m giết, chỉ có m.á.u và sắt, mới có sức mạnh nhất.
Thái tử rất thuận lợi rơi vào bẫy.
Người trong lòng là trăng trên trời, vốn là thứ cầu mà không được, lại bất ngờ phát hiện đối phương dành cho mình một tình yêu sâu đậm, cam tâm chịu khổ, sự dịu dàng và chân tình như vậy, trên đời này có mấy nam nhân có thể cưỡng lại được?
A Kỳ, nàng từng cũng có bản lĩnh như vậy, chỉ là, nàng đã tự tay hủy hoại nó.
Thẩm đại học sĩ càng ngày càng chỉ trích cha ta nhiều hơn, thường xuyên tranh luận với cha trên triều đình.
Có thể thấy, ông ta là vị đại thần mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất, nên thường xuyên bí mật vào cung bái kiến.
Nhưng một vị đại thần được coi trọng như vậy, khi bị lời đồn đại vây quanh, Hoàng thượng vậy mà cũng phải e dè nhiều điều, không dám thiên vị rõ ràng.
Mặc dù ông ta là nhạc phụ của thái tử hiện tại.