Ta được triệu đến chữa trị vết thương cho Thẩm Trác.
Vết thương đó là bị vật sắc nhọn đ.â.m thủng, chính là cây kéo dính m.á.u trên mặt đất kia.
A Kỳ bắt Thẩm Trác thề, không được mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng hậu, đừng vì nàng ấy mà kêu oan.
Chúng ta đều hiểu, Thẩm gia không có sức chống lại Lưu gia, sự không cam lòng của Thẩm Trác chỉ mang đến bất hạnh cho chính hắn.
Ta nhắc nhở nàng ấy, phi tần tự sát là trọng tội, nàng ấy còn cười đùa với ta.
Hoàng hậu sảy thai, cả hoàng cung đều dậy sóng.
Cung nữ bị bắt đã chỉ nhận là A Kỳ. A Kỳ một câu cũng không biện hộ cho mình, ngay cả một tiếng kêu oan cũng không có, liền bị giam cầm.
Ta đến cầu xin Hoàng thượng cho phép được chữa bệnh cho A Kỳ, nhưng Hoàng thượng không gặp ta.
Cho đến hôm nay, cung điện được mở cửa trở lại, Hoàng thượng ra lệnh cho ta đích thân đưa thuốc bổ đến chỗ A Kỳ.
A Kỳ đội gió tuyết trở về. Lâu ngày không gặp, nàng ấy thật sự rất gầy yếu, nhưng đôi mắt kia lại sáng lạ thường.
Nàng ấy nói với ta: xin lỗi.
Giống như người sắp c.h.ế.t đang dặn dò lời trăn trối vậy.
Ta nghĩ đến khắp hoàng cung đều là tấu chương yêu cầu ban c.h.ế.t cho nàng ấy, ta hiểu rõ vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên mở cửa cung cấm, vì sao lại phái ta đến đưa thuốc.
Ta muốn giật lấy thuốc của nàng ấy, nhưng A Kỳ uống rất dứt khoát.
Nàng ấy nói, nàng ấy rất vui vẻ, đã rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy.
Thì ra cái c.h.ế.t đối với nàng ấy mà nói, vẫn còn có chút vui vẻ.
Hoàng thượng triệu kiến ta, ban thưởng cho ta trăm lượng hoàng kim, cho phép ta rời khỏi hoàng cung.
Lúc ta sắp lui ra, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Thân thể của Quý phi vì sao vẫn luôn không khỏe?"
“Thưa bệ hạ, nương nương từng bị trúng độc dẫn đến sảy thai, lại thêm sầu lo và kinh hãi quá độ, khiến cơ thể bị tổn thương nặng nề, vốn dĩ không phải là mệnh sống lâu.” Ta đáp.
Hoàng thượng lập tức đứng bật dậy: “Ngươi nói gì? Trúng độc sảy thai, từ khi nào?”
“Chắc cũng đã lâu rồi.” Ta nói.
Ta từng chẩn đoán ra điều đó, lúc ấy bản thân cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng A Kỳ chỉ điềm tĩnh, không cho ta làm lớn chuyện.
Con của nàng mất đi, nhưng nàng lại không thể mở miệng yêu cầu cha của đứa trẻ đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.
Ta không rảnh để ý đến biểu cảm của hoàng thượng, chỉ cáo lui rời đi.
Bên ngoài điện gió tuyết ngập trời, ta không chút do dự bước vào trong gió tuyết.
So với lòng người, gió rét và băng giá còn dịu dàng hơn nhiều.
Ta đến viếng Thẩm bá phụ, quỳ gối trước linh vị ông ấy, cầu xin ông ấy tha thứ vì ta đã không thể bảo vệ tốt cho A Kỳ.
Sau này, tình thế trong triều thay đổi, hoàng thượng sức khỏe không tốt, nghe nói Lưu Tuyết Dực, con trai của Lưu tướng quân, nắm quyền trong triều một thời gian.
Sau đó, Thẩm Trác liên lạc với cận thần để luận tội Lưu Tuyết Dực, nhưng lại bị người phản bội, cuối cùng mọi chuyện đều rơi vào im lặng.
Sau này, có một nam nhân thường đến uống rượu với ta.
Hắn thích nghe ta kể những câu chuyện thú vị về tuổi thơ của ta, và hắn thường mang rượu ngon đến cùng ta nâng ly trò chuyện.
Ta nói với hắn, nếu muội muội ta còn sống, nhất định phải gả cho hắn ta làm thê tử. Tính cách phóng khoáng không câu nệ như hắn, rất hợp với muội muội thích uống rượu trong gió mát, say ngủ dưới hoa của ta, thật sự là một đôi trai tài gái sắc."
Hắn nói: "Nếu như vậy, ta nhất định sẽ hết mực trân trọng yêu thương, dốc hết cả đời bảo vệ nàng ấy, không để nàng ấy rơi một giọt nước mắt nào."
Ngươi xem, nghe lời nói lúc say nhiều rồi, lời nói dối cũng dường như mang theo chân tình vậy.
Hắn ta say rồi, bị thị vệ đỡ dậy đưa đi.
Trên xe ngựa phô trương treo huy hiệu của phủ Tướng quân, dần khuất vào bóng đêm.
Trên chỗ ngồi còn sót lại một đôi miếng đệm gối, đường kim mũi chỉ thô kệch, kỹ thuật thêu kém, các góc cạnh đều đã xù lông, dường như đã bị người ta mân mê rất lâu rồi.
Ta nhặt lên, ném vào lò than bên cạnh.
Miếng đệm gối gặp lửa, nhanh chóng cháy lên, rất nhanh liền hóa thành tro bụi.
Ừm, hắn ta không xứng.