Trước khi trở về huyện Vân Thủy, ta nhờ Lưu Tam Lang lưu ý giúp ta xem có trà viên nào muốn bán không, nếu có thì thay ta ra mặt mua lại.
Hắn đáp:
"Trà viên ở Khúc Châu đa phần là của tổ tiên truyền lại, rất ít khi lưu thông mua bán. Nhà ta cũng có, nếu cô không vội, tạm thời cứ lấy trà từ nhà ta trước."
Ta biết hắn lại thèm thuồng bí quyết sao trà, nhưng lần này ta không định bán phương pháp, chỉ đặt trước một lượng lớn trà tươi từ nhà hắn, tự mình mang người đi sao chế.
"Xin lỗi nha Lưu công tử, chuyện làm ăn này ta không quyết được, còn phải đợi biểu ca trở về mới có thể bàn bạc."
Ta tính toán chi phí và lợi nhuận, nếu thực sự làm nghiêm túc, lợi nhuận có thể cao gấp nhiều lần. Lợi nhuận lớn như vậy, ta có linh cảm hiện tại mình chưa thể kiểm soát nổi, tốt nhất vẫn là chờ sóng yên biển lặng. Vì vậy, ta chỉ còn cách đẩy sang chỗ Hoắc Tuấn.
Lưu Tam Lang cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chờ đến khi nhà họ Lưu giao trà đến, ta đặc biệt dặn dò gia đinh nhà họ ngày mai hãy quay về, đích thân sao chế hai mẻ. Một mẻ ta bảo họ mang về cho Lưu gia bá phụ, còn một mẻ ta đựng vào hũ sứ Thanh Hoa, tự mình đến nha huyện tặng cho Chu huyện lệnh.
Chu huyện lệnh rất hòa nhã, sau khi nhận trà còn hàn huyên cùng ta đôi ba câu.
Rời khỏi nha môn, dưới ánh nắng rực rỡ tháng tư, ta có chút choáng váng.
Hiện tại, sau khi tế thiên thay Hoàng thượng, Hiến Vương đã được phong làm Thái tử. Thánh chỉ do hoạn quan thân cận bên Hoàng thượng tuyên đọc, nhưng từ Tết Nguyên Đán đến nay, Hoàng thượng vẫn chưa một lần lộ diện.
Hơn nữa, triều đình còn triệu sứ thần Nam Chiếu vào kinh, mục đích không rõ thế nào. Dù cách kinh thành nghìn dặm, ta vẫn ngửi thấy mùi căng thẳng khác thường trong triều cục.
Hết hải tặc lại đến Nam Chiếu, Hiến Vương rốt cuộc đang tính toán điều gì?
Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ viết một phong thư, để thị vệ từ gió đưa đến cho Hoắc Tuần. Từ đó, ta một lòng một dạ tập trung vào chuyện làm ăn.
Vì số lượng trà không nhiều, nên phải giới hạn mỗi ngày. Thành ra, mỗi sáng sớm trước cửa Xuân Nhật Nhàn lại có hàng dài khách xếp hàng chờ.
Lưu Tam Lang cũng gửi thư nói rằng, trà sao chế đã trở thành trào lưu ở Khúc Châu, không chỉ nữ quyến yêu thích mà ngay cả đám sĩ tử cũng rất ưa chuộng.
Tốt lắm, tốt lắm.
Ta lách cách bấm bàn tính, cảm giác như có thể nhìn thấy từng rương từng rương ngân lượng bày ra trước mắt.
42.
Khi hoa phượng hoàng vừa chớm nở, ta nhận được tin từ Phong rằng Tuyên vương bị lưu đày đến Lĩnh Nam đã rơi xuống nước giữa đường và chết mất xác.
Nghe nói bệ hạ suốt ngày cùng Thanh Vi đạo trưởng ở điện Tử Vi tìm kiếm thuật trường sinh, chỉ duy nhất ngày xuân phân tế mới xuất hiện một lần. Nhưng cũng chỉ lộ diện thoáng qua, lễ nghi vẫn do Hiến vương chủ trì.
Hiến vương… từ khi được phong làm thái tử liền dần dần bộc lộ bản tính thật. Chỉ trong vài tháng, Đông cung đã có thêm hơn chục người mới, thậm chí còn xảy ra chuyện cướp đoạt dân nữ.
Kẻ dưới vốn đang lo không có cơ hội nịnh bợ, nay thấy thế liền tranh nhau dâng mỹ nhân, châu báu chảy vào Đông cung như nước khiến triều đình loạn lạc, đục ngầu như bùn.
Một số ngự sử dâng sớ can gián, nhưng Thái tử vẫn cứ làm theo ý mình.
Hai ngày trước, một vị lão ngự sử họ Trịnh quỳ gối giữa triều, khẩn cầu bệ hạ đứng ra răn dạy thái tử. Kết quả, thái tử bãi quan ông ngay tại chỗ, đuổi về quê dưỡng lão.
Trịnh ngự sử chịu nhục không nổi, lập tức đập đầu vào bậc thềm ngọc trước đại điện mà chết. Lẽ ra đây phải là chuyện chấn động, nhưng lại kỳ lạ như giọt nước hoà vào biển cả, chẳng hề tạo nên gợn sóng nào.
Ta suy đi nghĩ lại, thực không rõ tình thế trong Kinh lúc này ra sao. Nhưng việc ngự sử đập đầu mà chết, đối với người nhà là nỗi đau khắc cốt ghi tâm, còn với những kẻ tranh quyền đoạt lợi, lại là một con cờ ẩn chứa sức mạnh khó lường.
Chỉ xem ai không kiềm được lòng tham trước, phá vỡ thế cân bằng mà vươn tay giành lấy nó.
Khi hoa phượng hoàng nở rộ đẹp nhất, thời gian đã bước vào tháng sáu. Lưu Tam Lang sai một tiểu tư đến mời ta đi Khúc Châu kiểm kê sổ sách.
Cửa hàng phân hiệu của Xuân Nhật Nhàn ở Khúc Châu đã khai trương nửa năm, nhờ có sự quản lý tỉ mỉ của Lưu Tam Lang, lại thêm sự chiếu cố của phu nhân thứ sử Khúc Châu, công việc buôn bán vô cùng phát đạt.
Ba tháng trước, hắn đã gọi ta đến đối chiếu sổ sách, nhưng ta có việc nên không đi được. Nếu lần này còn không đi, e rằng cuối năm sẽ bận đến tận đêm giao thừa mất.
Ta dẫn theo Kinh Xuân lên đường, Từ Vân và Lôi Ẩn tất nhiên cũng đi theo hộ vệ.
Vào thành Khúc Châu, ta muốn dạo một vòng xem có thứ gì mới lạ không. Chưa kịp đi hết một cửa hàng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng binh sĩ quát tháo dọn sạch đường phố.
Ta đứng trước cửa nhìn ra, phát hiện vài đội quan binh đang đuổi dân chúng vào lề đường, quét sạch phố xá, cứ mỗi mười bước lại có một người đứng nghiêm duy trì trật tự. Chẳng bao lâu sau, một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa lộc cộc lăn bánh lướt qua trước mắt. Không rõ là nhân vật lớn nào.
Ta từ bỏ ý định dạo phố, quay về phân hiệu của Xuân Nhật Nhàn lo công chuyện. Chưởng quầy của phân hiệu tính tình rất tốt, nhưng làm việc lại vô cùng chậm rãi, đối chiếu sổ sách cực kỳ cẩn thận. Vừa kiểm kê, ta vừa nhớ đến cỗ xe ngựa xa hoa khi nãy.
Lúc nghỉ ngơi, ta hỏi Lưu Tam Lang vừa đến:
"Hai ngày nay có nhân vật lớn nào ghé qua không?"
Hắn nghĩ một lát, cũng không chắc chắn lắm:
"Trước đó vài ngày nghe có nghe di mẫu nói, a tỷ của di phụ, tức phu nhân của đô đốc Kinh Châu sắp đến thăm mẫu thân. Có lẽ là hôm nay vào thành?"
Đô đốc Kinh Châu nắm giữ binh quyền, trấn thủ một phương, thê tử của ông ta bày vẽ hơn người cũng là lẽ đương nhiên.
Ta hơi yên tâm hơn một chút. Mặc kệ Kinh Xuân lải nhải bên tai, cuối cùng vẫn đối chiếu sổ sách đến tận nửa đêm mới xong. Đơn giản rửa mặt xong, ta vừa định nghỉ ngơi, Kinh Xuân lại ra ngoài một chuyến rồi trở về, thần sắc có phần nặng nề.
"Từ Vân nói nhận được tin từ Thế tử gia, triều đình đã cử người cùng sứ thần Nam Chiếu đến Khúc Châu, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi."
"Nói là đến tiếp nhận kỳ trân dị bảo Nam Chiếu tiến cống, Thái tử đích thân chỉ định."
Ta trầm mặc hồi lâu, linh cảm chẳng phải chuyện gì tốt.
Sau đó, ta lại thầm may mắn vì đã kiểm kê sổ sách xong trong đêm nay, liền dặn Kinh Xuân và Từ Vân cẩn thận hơn, sáng sớm mai lập tức lên đường trở về huyện Vân Thủy.
Không phải ta quá cẩn trọng, mà là bởi vì nếu thực sự xảy ra chuyện, Hoắc Tuần ở xa cũng không cứu kịp.
Đời người bắt đầu, sự nghiệp chưa đi được nửa đường, vinh hoa đã ngay trước mắt. Mạng của ta là để hưởng phúc, chứ không phải để mạo hiểm.