Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Chương 3

6.

So với tưởng tượng của ta, biểu ca còn bình tĩnh quả quyết hơn nhiều. Hắn vừa gặp được di mẫu đã lập tức quỳ xuống, cố nén nước mắt thốt ra một câu “Nhi tử bất hiếu” rồi kể hết mọi chuyện.

Mà di mẫu cũng kiên cường hơn nhiều so với những gì mà ta nghĩ. Có lẽ ngay khoảnh khắc nhìn thấy biểu ca một mình trở về, trong lòng bà đã hiểu rõ.

Vài ngày trước, di mẫu vẫn là một phu nhân quý tộc bảo dưỡng tốt, trên mặt chẳng hề lộ nếp nhăn, mái tóc đen xen lẫn đôi phần trắng. Thế nhưng giờ đây dáng người bà tiều tụy, mặt mày héo hon, đôi mắt ảm đạm, tóc đã gần như bạc trắng.

Biểu ca im lặng quỳ gối bò lên phía trước, nắm lấy tay di mẫu. Di mẫu cũng siết chặt lấy tay hắn, vuốt ve vài cái, bỗng nhiên nước mắt tràn mi.


“Con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Phụ thân con...”


“Phụ thân con không phải người sẽ tự tìm đến cái chết. Nhất định là ông ấy đã biết điều gì đó, muốn bảo vệ con mà thôi.”

Cả người biểu ca vẫn luôn tràn ngập hơi thở chết chóc, đột nhiên gục vào lòng di mẫu, bật khóc nức nở.

Ta lặng lẽ rời khỏi phòng, vào thời khắc này nên để người thân tự mình chữa lành vết thương cho nhau.

Mặt trăng vừa nhô lên, bóng đêm còn chưa hoàn toàn nuốt trọn sắc xanh của bầu trời. Ta ngồi ở một góc trong giếng trời của khách điếm, trong chốc lát đầu óc dần trở nên trống rỗng, nhưng cuối cùng lại không ngoài dự đoán mà nhớ đến mẫu thân.

Thuở nhỏ, mẫu thân bị chuyện nhà quấn thân, chỉ có trước khi ngủ mới có được đôi chút rảnh rỗi. Thỉnh thoảng bà sẽ kể cho ta nghe những câu chuyện ngụ ngôn, đôi khi lại nhắc đến chuyện cũ thuở thiếu thời của bà. Những năm tháng lấp lánh như ngọc trai ấy, lúc nào cũng có bóng dáng của di mẫu.

Một người là viên minh châu trong tay Hộ bộ Thượng thư, một người là ái nữ của Lại Bộ Thượng thư. Từ nhỏ đã xoay quanh cùng một vòng tròn nhưng lại không vừa mắt nhau, chuyện gì cũng thích tranh thua hơn thiệt.


Lúc nhỏ so xiêm y trang sức, lớn hơn thì so danh tiếng, tài nghệ. Trong các buổi yến tiệc, hội thơ, lễ hội đăng hoa, chỉ cần gặp nhau, nhất định phải phân cao thấp. Mãi đến khi cả hai đều đến tuổi cập kê. Di mẫu được chọn gả vào phủ Anh Quốc công với nhiều thế hệ tòng quân. Còn mẫu thân ta đi xem náo nhiệt trong ngày tân khoa bảng giáp, vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng đại tài tử, tức phụ thân ta.

Lẽ ra “bảng hạ tróc tế” cũng là chuyện tốt, mà phụ thân ta lại vừa hay đỗ Thám hoa, nhưng… tạo hóa trêu ngươi đến vậy.

Ta vốn nghĩ di mẫu đã đến tuổi này, hòa hợp nửa đời cùng trượng phu, nhi tử thành tài, cuối cùng một đời này cũng có thể hưởng phúc. Nhưng không ngờ, số mệnh lại nghiệt ngã với người lương thiện đến vậy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi ta hoàn hồn mới phát hiện bên trên giếng trời đã sáng lên ánh đèn.

“Sao muội lại ngồi ở đây?”

Giọng nói bất chợt vang lên khiến ta giật nảy mình. Ta quay phắt đầu lại, nhận ra biểu ca đang đứng trong bóng tối sau lưng ta tựa như bóng ma.

“Hôm nay đại giám trong cung chỉ cho phép di mẫu thu dọn một ít đồ trong phòng. Muội đưa cho hắn một chiếc vòng, nói rằng muội chỉ là tá túc trong phủ Anh Quốc công, nhờ vậy mới có thể quay về phòng nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ đáng giá.”

“Có chia cho Kinh Xuân, Đãi Nguyệt một ít, để các nàng có cơ hội đưa cho mấy tỷ tỷ trong phòng di mẫu.”


“Từ đây đến Tây Nam đường sá xa xôi, không biết hoàn cảnh sẽ ra sao. Muội nghĩ tiền bạc tiêu dè sẻn một chút vẫn hơn.”

Chẳng lẽ biểu ca ghét bỏ khách điếm này quá đơn sơ? Nhưng sự thật là số bạc trong tay hiện tại phải tính toán kỹ lưỡng mà dùng mới được. Thế nhưng hắn lại như chẳng hề nghe thấy, chỉ tiếp tục hỏi:

“Muội không đi sao?”

“Muội đi đâu?

Ta ngẩn ra, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.

“Bây giờ không thể so với trước đây, ta chỉ còn cái danh hão là Thế tử phủ Anh Quốc công, đến Kiếm Nam rồi còn chưa biết tình cảnh thế nào.”


“Biểu muội là người có chí lớn, không cần ở lại chịu khổ cùng ta.”

Góc tường tối tăm, ta không thấy rõ vẻ mặt biểu ca ra sao, nhưng qua giọng điệu, dường như hắn đang nghiêm túc khuyên nhủ. Nhưng… ta đã từng nói muốn rời đi sao?

“Muội vốn là một bé gái mồ côi, may nhờ có di mẫu cưu mang mới có được mấy năm yên ổn, muội sẽ không vong ân bội nghĩa.”


Ta sẽ không đi, biểu ca huynh cũng không cần nghĩ nhiều.

“Nếu biểu muội lo lắng không có nơi nương tựa… Hoàng gia không còn là lựa chọn, nhưng ta vẫn còn hai, ba người bạn tốt. Gia thế không quá cao, đều là trung lưu.”


“Có người học hành chuẩn bị khoa cử, có người tập võ đi đường quan võ, nhưng nhân phẩm đều đáng tin cậy.”


“Biểu muội…”

Ta rốt cuộc không nhịn được, mở miệng ngắt lời:

“Biểu ca!”

“Xin huynh đừng sỉ nhục ta!”

Ta thích vinh hoa phú quý, nhưng ta cũng là con người. Ba năm qua, di mẫu đối với ta tận tình dạy dỗ, ta sớm đã coi bà là thân nhân chí thiết. Làm người sao có thể vứt bỏ thân nhân chỉ vì vinh hoa phú quý?

“Sỉ nhục? Chẳng lẽ muội cho rằng những gia đình này sỉ nhục muội sao?”


“Chẳng lẽ muội còn muốn làm phi tần, gả vào nhà Công hầu?”

Biểu ca bước lên một bước, dưới ánh đèn, đường nét gương mặt hắn càng thêm góc cạnh, lông mày nhíu chặt, hai bên má căng cứng. Giọng điệu tuy bình thản nhưng ta vẫn có thể nghe ra cơn giận và sự chế nhạo không thể che giấu.

“Đừng vọng tưởng nữa! Phủ Anh Quốc công đã sụp đổ, muội cho rằng công hầu thế gia còn chịu để muội vào cửa?”


“Trừ phi muội cam lòng làm thiếp!”

Ta siết chặt tay đến run rẩy, chỉ sợ không nhịn được mà giáng cho hắn một bạt tai. Ba năm nay, biểu ca trong mắt ta là một quân tử đoan chính tự mình, là Thế tử ôn hòa lễ độ, là cận thần phong lưu khí phách bên cạnh Hoàng đế. Ta lại chưa từng thấy hắn cay nghiệt vô lễ đến vậy.

“Biểu ca coi ta là người chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ, nhưng ta lại coi di mẫu như trưởng bối chí thân.”


“Chuyện của ta, ta tự có tính toán, không cần biểu ca bận tâm.”

7.

Ta giận đến nỗi nửa đêm vẫn không ngủ được.mSáng hôm sau vừa mở mắt, mặt trời đã lên cao, di mẫu và biểu ca đã dùng bữa, đang bàn bạc về chuyện lên đường đến Kiếm Nam.

"Dậy rồi sao, Man Man? Mau đến dùng bữa đi."


Tinh thần của di mẫu cũng không tệ lắm, thấy ta đến thì ánh mắt đong đầy yêu thương. Ta ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, nhận lấy bát đũa từ tay Thẩm ma ma rồi lặng lẽ ăn. Một khi đã sa cơ, những quy củ ngày trước cũng chẳng còn đáng để bân tâm thêm nữa. Biểu ca liếc nhìn ta một thoáng, nhưng nhanh chóng dời đi ánh mắt.

"Sáng nay, đại giám trong cung bất ngờ đến báo tin, nói rằng di hài của phụ thân đã được Bệ hạ sai người lo liệu, niệm tình công lao vì nước, cho phép được an táng tại lăng tẩm của Tiên đế."


"Một lát nữa trong cung sẽ sai người đến đón chúng ta đến lăng của Tiên đế."

Di mẫu trầm mặc một lúc lâu, khi mở miệng lần nữa thì giọng đã khô cạn, chẳng còn chút hy vọng nào.

 

Bình Luận (0)
Comment