Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 115

Giống như dự đoán của mẫu thân, không một lời cảnh báo, đêm nay, vào khoảng giờ sửu rạng sáng, màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ.

Lúc ấy Lạc Thần đang ở bên Tiêu Vĩnh Gia, Cao Thất đột nhiên chạy vào nói bên ngoài phủ đệ bị Vũ Lâm bao vây, hỏi chuyện thì nói là tối nay trong thành phát hiện gian tế phương Bắc lẻn vào, Tân An vương đang tập nã toàn thành. Để tránh quấy nhiễu người Cao gia mà đã phái người tới bảo vệ. Ông ấy đã nghe theo dặn dò của trưởng công chúa đóng chặt cửa trước cửa sau, toàn bộ gia đình đều cầm vũ khí, canh giữ ở sau cửa, sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Những người hầu và người giúp việc trong phủ rất nhanh đã biết được tin tức, đoán được rằng trong thành nhất định đã xảy ra chuyện.

Mấy năm nay bên ngoài tuy không yên ổn, lâu lâu xảy ra chuyện, nay tặc hoạn Đông Nam, mai phiên vương tác loạn, nhưng mà thành Kiến Khang vẫn luôn bình yên, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Mọi người ban đầu đều lo lắng, nhưng thấy chủ mẫu ngồi ngay ngắn ở tiền đường, biểu cảm bình tĩnh, không chút nào hoảng loạn cả, dần dần cũng ổn định tinh thần lại. A Cúc cùng quản sự tập hợp mọi người ở hậu viện, khóa cửa thuỳ hoa thông với nhau trước sau, Lạc Thần ở cùng mẹ và bắt đầu chờ đợi.

​Bên ngoài bị bao vây, tin tức không truyền vào được, cũng không biết giờ này trong thành rốt cuộc đã như thế nào rồi.

Lạc Thần chưa từng nghĩ, vốn dĩ một hành động tra xét Thiệu thị thôi lại vô tình dẫn ra một trận nhiễu loạn lớn như thế.

Nàng ngồi bên cạnh Tiêu Vĩnh Gia, ở trước mặt vú già thị nữ thoạt nhìn rất bình tĩnh không khác gì mẫu thân, nhưng mà trong lòng lại có chút lo lắng.

Tân An vương cũng dám phái người tới bao vây nhà mình, rất rõ ràng mục đích ông ta dùng trăm phương ngàn kế đẩy Thiệu Ngọc Nương đến tiếp cận phụ thân mình tuyệt đối không bình thường, tối nay chắc là biết sự việc bại lộ, phụ thân sẽ không tha cho ông ta, cho nên mới chó cùng rứt giậu được ăn cả ngã về không như thế.

Nàng lo lắng cho phụ thân ở bên ngoài, càng lo lắng cho phủ đệ bị bao vây, tin tức không vào được cũng không ra được, nhỡ đâu những người đó phát điên lên tấn công vào, tất cả hạ nhân cùng với Cao Thất trong nhà chỉ sợ khó có thể chống đỡ được.

Dường như là minh chứng cho sự lo lắng của nàng, không tới một lát, bên ngoài đột nhiên có những tiếng động ồn ào, vú già canh giữ ở sau cửa thùy hoa kinh hoảng tới báo tin, nói phản quân bắt đầu tấn công vào cửa, còn châm lửa, những người trong viện đều nhìn thấy được hướng sau cánh cửa đều nổi lên ánh lửa.

Bầu không khí trong hậu viện lại trở nên khẩn trương, nhóm vú già thị nữ lại lộ vẻ hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Vĩnh Gia.

Thần sắc Tiêu Vĩnh Gia nghiêm trọng, nhưng vẫn ngồi vững vàng, chỉ cho người đi thăm dò.

Phản quân cũng không đánh vào.

Ước chừng thời gian sau một nén nhang, âm thanh ồn ào bên ngoài dần ngừng lại, vú già lại chạy vào mặt mày tươi lên nói vừa rồi lúc phản quân kia đánh vào, đúng lúc Lý đô vệ mang theo một đội nhân mã chạy tới, đã trấn giữ phản quân, chỉ có mấy gia đinh bị thương nhẹ, những người còn lại đều bình yên vô sự.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ vui mừng.

Khi cách hừng đông chỉ còn chốc lát, lửa ở cửa trước và sau đều bị dập tắt, Tiêu Vĩnh Gia kêu Lạc Thần sắp xếp ổn thỏa cho mấy người bị thương, lại ra lệnh cho nhóm vú già thị nữ đi nghỉ ngơi.

Lý Hiệp mau chóng tới gặp Tiêu Vĩnh Gia để báo tin.

Bấy giờ Lạc Thần mới biết được, Tân An vương chẳng những ngay trong đêm điều người khống chế cửa thành mà còn khống chế cả cửa hoàng cung, phụ thân dẫn người cũng chạy tới hoàng cung rồi, không biết tình thế đã thế nào.

Lý Hiệp bẩm báo xong tình hình thì vội vàng rời đi.

Mẫu thân đã thức gần như cả đêm, vì tình hình nguy hiểm bên ngoài ngôi nhà đã được dỡ bỏ, Lạc Thần đưa mẹ trở lại phòng và cùng A Cúc hầu hạ giúp mẹ nằm xuống.

Tiêu Vĩnh Gia vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Lạc Thần cũng nằm xuống, ôm lấy con gái vào lòng.

Lạc Thần ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng dễ chịu từ cơ thể mẹ mà mình rất rất thích từ khi còn nhỏ, thấp giọng nói:

– Mẹ ơi, khi phản quân đập cửa, mẹ có sợ không?

Tiêu Vĩnh Gia nói:

– Mẹ có sợ. Nhưng mẹ biết, cha con sẽ không quên chúng ta.

Lạc Thần gật gật đầu.

– Con đừng lo lắng. Tối nay tuy sự việc phát sinh đột ngột, nhưng cha con nhất định xử lý được. Nếu con không ngủ được thì ở cùng mẹ, mẹ con ta cùng chờ tin tức của cha con.

Lạc Thần dựa vào lòng mẹ, đưa bàn tay cẩn thận đặt lên bụng mẹ, nhắm mắt lại.

Một đêm này, rất nhiều cư dân trong thành Kiến Khang cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng giống như người Cao gia cả đêm không ngủ được, giữa tiếng chém giết gần xa và chạy phân phối của binh lính, đóng chặt cửa nhà, kinh hồn táng đảm chờ bình minh tới.

Trời sáng, cuối cùng tin tức cũng được truyền về.

Tiêu Đạo Thừa dẫn người xâm nhập vào hoàng cung, ý đồ bắt cóc hoàng đế, điều binh lính Vũ Lâm cùng Túc Vệ Doanh nghe theo lệnh mình giết Cao Kiệu. Không ngờ bởi vì hành động hốt hoảng, trước đó không biết tối nay hoàng đế nghỉ ở Hoa Lâm viên, không kịp qua đó, liền đổi sang bắt ép hoàng hậu giao ra phù ấn.

Hoàng hậu lá mặt lá trái, giả bộ đáp ứng đi lấy phù ấn, sau đó nhân lúc Tiêu Đạo Thừa không kịp chuẩn bị mà dùng đao bất ngờ đâm ông ta, bản thân cũng không may bị ông ta phản kháng lại mà bị thương. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, may mắn thay có một vị quan trong cung trung thành cảm thấy có điều gì đó không ổn khi Tiêu Đạo Thừa vào cung vào đêm khuya trái với quy tắc, đã bí mật ra ngoài gọi người, cung vệ kịp thời đuổi tới, sau một cuộc chiến đấu, cuối cùng đã giết được Tiêu Đạo Thừa.

Cao Kiệu vội vã chạy tới hoàng cung, những Vũ Lâm đó nghe lệnh Tiêu Đạo Thừa đang canh giữ cửa hoàng cung thấy những người khác đã lâu không ra ngoài, vốn đã chột dạ, lại thấy Cao Kiệu xuất hiện thì càng thêm không tự tin, không có lòng chống cự, rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng mà nhường đường.

Lúc mà Cao Kiệu chạy vào trong cung điện, thấy dưới đất là vũng máu, hơn mười thi thể nằm ngang dọc, Tiêu Đạo Thừa vừa mới chết không lâu, trên người bị trúng mấy chục nhát đao kiếm, vết thương còn đang chảy máu, cảnh tượng cực kỳ kh ủng bố.

Hoàng hậu Cao Ung Dung cũng bị thương, vết thương không hề nhẹ, vị trí sườn vai ngay trên ngực trái bị một kiếm của Tiêu Đạo Thừa đâm trúng.

Nửa bên người cùng với cánh tay chị ta nhuộm đầy máu tươi, cánh tay còn lại thì giữ chặt phù ấn có thể điều động quan binh Vũ Lâm và Túc Vệ Doanh, không chịu buông ra.

Cao Kiệu lập tức cho người truyền thái y đến xem xét vết thương cho hoàng hậu. Biết hoàng đế nghỉ ở Hoa Lâm viên, bèn phái người qua đó bảo vệ, sau đó thì ra khỏi cung khống chế người trong vương phủ, lại ngay trong đêm đi tróc nã đồng đảng, quét sạch những phản đảng dựa vào hiểm yếu để chống lại, mãi cho đến hừng đông mới hoàn toàn bình ổn được biến loạn, triệu tập bách quan nói rõ nguyên do dự việc.

Bách quan đêm qua ở nhà, không ai biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Chỉ là phần lớn mọi người vẫn còn như lọt vào sương mù, chỉ biết Tiêu Đạo Thừa đột nhiên muốn làm phản, cũng không biết ông ta đang yên đang lành tại sao lại làm như thế. Cho đến khi biết được nguyên do sự việc, thì ra là có mưu đồ gây rối bị Cao Kiệu phát hiện, chó cùng rứt giậu mà đêm khuya bức vua thoái vị, ý muốn bắt cóc đế hậu giết Cao Kiệu. Ai nấy đều hoảng sợ, trong lòng căm phẫn, lên án mạnh mẽ Tiêu Đạo Thừa nhìn có vẻ trung thực thiện lương nhưng lại là kẻ lòng lang dạ sói, khi quân võng thương, suýt nữa gây ra hoạ lớn. Họ lại đồng loạt tố giác những tội ác ẩn giấu chưa biết của ông ta, người nào cũng đều phân rõ giới hạn với ông ta.

Kể từ khi Đông Dương Vương đăng cơ, bởi vì nhận được sự tín nhiệm của Cao Kiệu, Tiêu Đạo Thừa gần như tham gia vào mỗi một quyết sách cùng thực thi của triều đình, cũng bởi vì ông ta lấy thân phận hoàng thất Tiêu thị ở trước mặt hoàng đế ra vào thường xuyên, trở thành một cây cầu lương đặt giữa hoàng đế và triều thần. Địa vị và danh vọng của ông ta ở trong triều đình càng ngày càng tăng, trước đó đã thoáng đuổi kịp và vượt qua Hứa Lục, trở thành người thứ hai trong triều đình sau Cao Kiệu.

Nhưng chỉ sau một đêm, mọi chuyện đã diễn ra như một bước ngoặt mà trước đây không ai có thể tưởng tượng được, tuy rằng ông ta đã chết, nhưng hiển nhiên, hậu quả của sự việc đó đối với triều đình và cả ngoại giới đã có ảnh hưởng rất lớn.

Mấy ngày tiếp theo, toàn thành bị giới nghiêm, Cao Kiệu mỗi ngày đều đi sớm về muộn, giải quyết hậu quả của chuyện này.

Lạc Thần biết Cao Ung Dung bị thương không nhẹ, hôm sau nàng liền dâng tấu ghi tên mẫu thân và tên mình, yêu cầu được vào cung thăm hỏi. Đợi mấy ngày cuối cùng cũng được phép, Cao Ung Dung phái người đáp lời bảo nàng vào cung, còn Tiêu Vĩnh Gia cứ ở nhà giữ gìn sức khỏe cho tốt, không cần phải đến thăm mình mà tốn công ra ngoài.

Lạc Thần ngay lập tức vào cung, khi được dẫn vào cung, cung nhân nói Hoàng Hậu điện hạ đêm đó bị thương nặng, lại bị một trận hoảng sợ như thế, tinh thần rất không ổn, thái y dặn dò phải cẩn thận tĩnh dưỡng. Mấy ngày nay rất nhiều người muốn vào cung thăm hỏi nhưng hoàng hậu không gặp ai cả, Lạc Thần là người đầu tiên.

– Đêm đó, nghịch tặc kia ép buộc hoàng hậu điện hạ giao ra ấn tín, hoàng hậu vì bảo vệ ấn tín của bệ hạ, vì không thể để cho gian kế của nghịch tặc thực hiện được mà không tiếc dùng tính mạng mình để chống chọi lại, khí phách bậc này không ai có thể bằng.

Cung nhân miêu tả cho Lạc Thần đêm đó Tiêu Đạo Thừa dẫn người hung hãn xông vào hoàng cung như thế nào, ép buộc hoàng hậu giao ấn tín ra, hoàng hậu lâm nguy không sợ rồi đâm Tiêu Đạo Thừa bị thương rồi dẫn đến bản thân cũng bị thương ra sao, còn cả cảnh tượng ôm chặt ấn tín không buông kia sinh động như thật, giống như là bản thân mình có mặt tại hiện trường tận mắt chứng kiến vậy.

Lạc Thần đi theo cung nhân vội vàng đi vào, trông thấy Cao Ung Dung nằm ở trên giường.

Chuyện đã qua mấy ngày rồi sắc mặt chị ta vẫn còn tái nhợt, ngực và vai quấn băng vải, trông vẫn rất phờ phạc tiều tuỵ. Nhưng nhìn thấy Lạc Thần chị ta có vẻ rất vui mừng, ngồi dậy, có lẽ là động vào vết thương mà khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn.

Lạc Thần vội vàng tiến tới, đỡ chị ta, bảo chị ta nằm xuống.

Cao Ung Dung lắc đầu cười nói:

– Ta chỉ bị thương ở vai, một cánh tay không cử động được thôi chứ không phải là người tàn phế. Già rồi nằm mãi cũng chán lắm. Ta đã muốn tâm sự với muội, nhưng mà thái y cứ dong dài nói ta không nên gặp nhiều người, thế là đành phải chịu đựng đến tận hôm nay. Muội tới đúng lúc lắm, mau ngồi đi.

Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh chị ta, nhận chén thuốc từ tay cung nhân, lấy thìa xúc lên, thổi nhẹ rồi nói:

– Mẫu thân và muội biết tỷ bị thương nặng, mẫu thân nhờ muội chuyển lời, bảo a tỷ cố gặp tập trung dưỡng thương, đừng mải phân tâm những chuyện vặt vãnh hậu cung, sức khoẻ là quan trọng nhất.

Cao Ung Dung vội nhờ Lạc Thần chuyển lời cảm ơn của mình đến bá mẫu.

– A tỷ ơi, đêm đó nguy hiểm thật đó. Tỷ ngọc thể quý giá, nếu có xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây? Tỷ cần gì phải liều chết với nghịch tặc kia ạ? May mắn là tỷ cát nhân thiên tướng không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ thế thôi cũng đã đủ làm người khác lo lắng rồi.

Cao Ung Dung cười, thở dài.

– Muội nói cũng đúng. Giờ nghĩ lại ta vẫn thấy hoảng sợ lắm. Lúc đó cũng không biết làm sao nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là không thể để hắn lấy được ấn tín của bệ hạ điều động binh mã, gây bất lợi cho bá phụ, thế là quýnh cả lên mà chống chọi lại. Tỷ cũng không nghĩ được nhiều như thế.

Cung nhân đứng hầu bên cạnh đều cười. Một người nom có vẻ già dặn kinh nghiệm xen vào nói:

– Ngay cả các đại thần cũng bị hành động của hoàng hậu làm cho cảm động lắm. Mấy ngày qua nghe bệ hạ nói, trong số tấu sớ nhận được, ngoại trừ trách mắng chỉ trích nghịch tặc, còn có rất nhiều tấu chương ca ngợi Hoàng hậu điện hạ.

Cao Ung Dung lắc đầu:

– Ta đã nói với bệ hạ, những tấu sớ khen ngợi đó ta sẽ không nhận đâu, đã bảo trả lại toàn bộ rồi. Ta chỉ trách bản thân trước kia không nhận ra bộ mặt của Tiêu Đạo Thừa, không nhắc nhở được bệ hạ, cho nên bị lừa gạt đến mức này, suýt nữa gây ra hoạ lớn.

Nét mặt chị ta chuyển sang nghiêm túc.

– Những tấu sớ kia hiện tại càng ca ngợi ta bao nhiêu, thì lúc trước cũng từng khen ngợi Tiêu Đạo Thừa bấy nhiêu. Những người này không phải nói rằng họ đều vô dụng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một số ít việc mà thôi, khi thật sự quốc gia gặp việc lớn, triều đình vẫn phải dựa vào những thần tử lương đống như bá phụ với muội phu vậy. Muội phu hiện còn đang tác chiến ở Lũng Tây, triều đình dựa vào bá phụ, chỉ cần bá phụ bình yên vô sự, ta bị thương một chút cũng thấy đáng.

Lạc Thần nhìn oàng hậu cũng chính là vị đường tỷ từ nhỏ lớn lên của mình, những nghi ngờ và xa cách vừa mới nảy sinh trong lòng không lâu dần dần trở nên dao động.

– A Di, muội đang nghĩ gì đó? – Cao Ung Dung đột nhiên hỏi.

Lạc Thần hoàn hồn, cười lắc đầu:

– Không có gì ạ.

Cao Ung Dung lại giống như sực nhớ ra gì đó, cho người hầu lui ra hết, thấp giọng nói:

– A Di, về phụ nhân họ Thiệu của Thiên sư giáo kia, ta đã xem khẩu cung của bà ta rồi. Tiêu Đạo Thừa và Thiên Sư Giáo cấu kết với nhau cho nên đã quen biết người phụ nữ này, thật là trùng hợp là biết bà ta từng có quen biết với bá phụ bá mẫu nhiều năm trước, còn từng có một câu chuyện xưa. Muội có biết chuyện này không?

Lạc Thần đáp ậm ừ không rõ ràng.

– Tiêu Đạo Thừa tính toán sắp xếp người phụ nữ này vào bên cạnh bá phụ, lợi dụng bà ta từng có quan hệ với bá phụ nhằm làm tai mắt cho mình, không ngờ lại bị bá phụ phát hiện, bộ mặt bại lộ, bấy giờ mới chó cùng rứt giậu mà mưu toan tác loạn. Hắn đã chết, trừng phạt đúng tội. Tội của Thiệu Ngọc Nương này cũng đáng phải chết. Ý của ta là cũng phải nghiêm trị không tha, xử tử bà ta, tránh làm bá mẫu phiền lòng. Nhưng mà nghĩ bà ta với bá phụ có quen biết, lại có ân với bá phụ, a tỷ nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không tiện nhúng tay vào, bạn cũ thì nên để bá phụ xử lý vậy. Nhỡ đâu bá phụ không đành lòng, buông tha tính mạng cho bà ta thì sao. Chỗ bá mẫu, mong a muội thay ta giải thích với nhé.

Lạc Thần thấy chị ta lộ vẻ khó xử, nói:

– A tỷ yên tâm, cha muội chắc chắn sẽ xử lý công bằng, bất kể là sống hay chết, mẫu thân muội cũng không phải là người không biết lý lẽ.

Cao Ung Dung thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Thế thì a tỷ yên tâm rồi. Muội hãy ở đây lâu với tỷ, đừng vội trở về nhé.

Lạc Thần bị Cao Ung Dung giữ lại hơn nửa ngày, dùng cơm chiều xong, trời tối, vừa ra khỏi cung về đến nhà đi gặp Tiêu Vĩnh Gia, nàng đem chuyện mình vào cung nói lại một lần. Khi nói đến Thiệu thị thì ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói:

– Mẹ ơi, con nghĩ là cha sẽ xử lý công bằng ạ.

Tiêu Vĩnh Gia cầm tay con gái, nói:

– Mẹ biết. Nhắc đến thì lần này vạch trần được chuyện này tất cả đều nhờ có con. Hiện giờ đã không xảy ra chuyện gì, chỗ mẹ cũng không vấn đề, con không cần phải lo, đi Kinh Khẩu phụng dưỡng mẹ chồng con đi.

Lạc Thần đáp vâng, trò chuyện thêm với mẫu thân. Đến giữa giờ Tuất, hạ nhân tiến vào nói Cao tướng công trở về, về sớm hơn so với mấy ngày trước. Nàng vội đi ra đón phụ thân, nói mấy câu xong, nàng ra khỏi phòng cha mẹ, về phòng mình thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường.

Bên kia, Tiêu Vĩnh Gia hỏi Cao Kiệu đã cơm nước chưa, nghe ông nói đã ăn ở nha thự rồi thì giúp ông thay quần áo, Cao Kiệu vội đỡ bà ngồi trở lại, dặn bà không cần phải làm gì cả. Tự ông làm xong hết rồi cũng không đi thư phòng mà kêu thê tử nằm xuống, nhấc chân vợ lên.

Theo cái thai lớn dần lên, bàn chân và bắp chân của Tiêu Vĩnh Gia bắt đầu sưng phù, đi lại cũng khó khăn.

Cao Kiệu xoa bóp chân cho vợ, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, lực tay rất vừa, chỉ là không nói gì cả.

Tiêu Vĩnh Gia nói:

– Nếu mình có chuyện thì hãy nói đi.

Cao Kiệu nhìn vợ, muốn nói lại thôi.

– Chuyện về Thiệu thị phải không?

Cao Kiệu gật đầu.

– A Lệnh ơi, là thế này, Thiệu thị tuy tội không nhẹ, nhưng ở trong vụ án Tiêu Đạo Thừa mưu phản lại thuộc tòng tội, hơn nữa cô ta ngay từ đầu đã cung khai ra chuyện Tiêu Đạo Thừa mưu phản, sau đó còn khai ra mấy kho tích trữ vũ khí của Thiên Sư Giáo, cũng coi như là lấy công chuộc tội. Ta và Hình bộ đã thảo luận xong, quyết định miễn tử tội, phán hai chị em cô ta phải đi lưu đày.

Ông nói xong nhìn Tiêu Vĩnh Gia, nét mặt cẩn thận.

Tiêu Vĩnh Gia ừ một tiếng:

– Những chuyện như này mình cứ quyết định là được. Nếu cô ta phạm tội không đến mức phải chết, lẽ nào em vẫn giống như trước kia bắt cô ta phải chết hay sao?

Cao Kiệu chần chờ:

– Chuyện nữa là về thời gian lưu đày. Cô ta bị thương và bệnh tật chưa khỏi, có lẽ chưa đi ngay được…

Tiêu Vĩnh Gia cười cười:

– Vậy chờ cô ta dưỡng thương dưỡng bệnh khỏi hẳn rồi hẵng đi.

Cao Kiệu nhìn vợ thật lâu, hai tay dừng lại.

– Mình nhìn em như vậy là sao? – Tiêu Vĩnh Gia lườm ông.

– A Lệnh…Nàng không hiểu lầm ta nữa, ta cảm động lắm…

Ông nhích tới ôm chặt lấy thê tử, cúi đầu hôn lên mái tóc của bà.

Tiêu Vĩnh Gia hơi vùng vẫy trong vòng tay của chồng, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, từ từ nhắm mắt lại.

Bà biết trượng phu không có tình cảm nam nữ gì với Thiệu thị.

Nhưng có lẽ đó là một loại ảo giác. Ở trong lòng ông, Thiệu thị vẫn luôn là một cô gái nhỏ dịu dàng và tình cảm đã cứu ông khỏi nguy hiểm. Mà mình thì, ấn tượng sâu sắc nhất trong tiềm thức của ông có lẽ sẽ mãi là dáng vẻ cưỡng ép đuổi người ta đi, cầm kiếm dọa giết người ta.

……

Vài ngày sau, một cơn mưa lớn đã rửa sạch vết máu trên những con sư tử đá trước cửa Tân An vương phủ, thành Kiến Khang dường như đã quên đi sự nguy hiểm và biến loạn của đêm đó, trên đường phố ngựa xe như nước, người đến người đi, lại lần nữa khôi phục bình yên cùng phồn hoa từ trước.

Không ai có thể tưởng được, sau khi vừa mới kết thúc vụ việc Tân An vương, sự yên bình và thịnh vượng phồn hoa mà hoàng thành Kiến Khang đã duy trì trong nhiều thập kỷ sẽ sớm bị phá hủy bởi âm mưu quỷ kế được che giấu sâu nhất kể từ khi Đại Ngu di dời về phía Nam đến nay.

Lạc Thần tất nhiên cũng không hề phát hiện ra.

Nàng từ biệt cha mẹ, ngồi lên thuyền, mấy ngày lênh đênh trên sông thì tới Kinh Khẩu, trở lại Lý gia.

Mẹ chồng và A Đình khi gặp nàng đều rất vui mừng, người dân Kinh Khẩu không đến hai ngày đều biết phu nhân của Lý Mục, con gái Cao thị đã quay lại phụng dưỡng mẹ chồng. Thời gian này khách đến thăm hỏi không dứt, Lạc Thần bận rộn, trong bất giác lại cảm giác như thời gian đầu mình vừa mới gả tới Kinh Khẩu, bây giờ nghĩ đến cũng thấy lưu luyến.

Khi đó, ít nhất Lý Mục mỗi khi có thời gian đều ở bên nàng. Tuy rằng lúc đó quan hệ hai người rất không được tự nhiên, thậm chí vào đêm tân hôn nàng còn cầm chuỷ thủ đối phó hắn, giờ đây nhớ lại thấy buồn cười vô cùng.

Đến nơi này rồi, có lẽ là nơi chốn khơi gợi ra hồ ức của nàng mà nàng càng thêm nhớ nhung Lý Mục, thậm chí trong mơ cũng toàn là hình bóng của hắn.

Nhưng từ Kinh Khẩu đến Trường An khoảng cách xa như thế, song ngư khó đến, chim xanh không tới, nàng không biết hiện tại tình hình của hắn thế nào rồi, càng không biết hắn có nhận được lá thư kia của mình không, có hiểu tâm tư của mình trong đó không.

Những ngày như thế này, trong những nỗi nhớ thầm kín vô thanh vô thức chảy xuôi dưới sự bầu bạn của ngọn đèn dầu trong những đêm dài mà trôi qua.

Hai tháng sau, vào tháng Mười năm nay, Giang Nam lá đỏ tung bay, quất vàng giải mập, Lý Mục ở Lũng Tây cách thiên sơn vạn thủy, trong cơn gió thu lạnh lẽo này, đêm khuya khi lau sậy khô héo và đàn ngỗng đang vội vã về nhà, trong doanh tướng của của hắn ở đại doanh trong quân, đối mặt với ngọn đèn nhỏ như đom đóm, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được lá thư mà người vợ nhỏ đã gửi cho mình.

Ban đầu khi vừa nhận được thư hồi âm của nàng, hắn nhìn đoá cẩm quỳ cùng với chùm hạt tiêu thơm kẹp trong sách mà không hiểu được, thầm nghĩ trong sách sẽ có chữ của nàng để lại, nhưng lật đi lật lại không hề thấy nửa chữ nào, nghĩ mãi mà cũng không ra. Hắn dự tính cầm đi hỏi Tưởng Thao, nhưng nghĩ nghĩ, cho rằng đây là thư mà người vợ yêu gửi cho mình, làm sao mà cho người khác xem được. Rồi hắn lại nghĩ, A Di của hắn tâm tư tinh tế tỉ mỉ, đã gửi cho mình lá thư như vậy, nhất định là không chỉ đơn giản là một bông hoa, một chùm hạt tiêu thơm như vậy mà ắt hẳn có ý nghĩa khác.

Tất cả đều được kẹp ở trong sách, vậy thì những gì nàng muốn nói với hắn đều sẽ ở trong sách.

Lúc này hắn mới lại lật lật sách, phát hiện là sách Kinh Thi.

Từ khi biết nhớ đến nay, gia bảo đều là chiến địa. Sau khi đọc sách biết chữ, phần lớn sách hắn học đều là quân sự, pháp luật, lịch sử, mà loại sách Kinh Thi nam nữ đều hâm mộ này thì hắn lại chưa đọc bao giờ.

Cũng từ ngày nhận được thư hồi âm của nàng, mỗi khi có thời gian giữa các trận chiến, hắn lại lấy quyển sách Kinh Thi kia ra, lật đi lật lại để đọc. Chớp mắt đã hai ba tháng trôi qua, chiến sự Lũng Tây đã dần dần đi đến kết thúc. Tuy rằng hắn vẫn luôn vẫn không hiểu ý của nàng là gì, nhưng điều này cũng giúp hắn trải qua rất nhiều đêm khuya nhớ nàng đến mất ngủ.

Tối nay cũng như thế.

Ban ngày, đại quân của hắn vừa mới đánh hạ Tần Thành.

Bắt đầu từ hôm nay, vùng Lũng Tây thuộc sở hữu từ Hồ chuyển sang Hán, đã hoàn toàn đổi chủ.

Trong quân khao thưởng, binh lính chúc mừng, hắn không hào hứng lắm, chỉ là, trong một đêm yên tĩnh như vậy từ những đêm đầy sắt máu và tinh thần, hắn mới biết được nỗi nhớ nàng ngày càng dữ dội hơn như thế nào.

Như một thói quen, hắn lấy tập Kinh Thi đã bị mình lật đi lật lại đến sờn một chút của mình ra, tiếp tục đọc từ chỗ đã lật lần trước, lật được hai trang, khi lật đến bài “Thần Phong đông môn chi”, ánh mắt hắn đột nhiên dán chặt vào đó.

“Đông môn chi văn, Uyển khâu chi hử”

“Tử Trọng chi tử, Bà thoa kỳ hụ”

…..

“Cốc đán vu thệ, việt dĩ mại”

“Thị nhĩ như kiều, di ngã ác tiêu”

……”

Nơi cửa đông bóng râm cây du che ánh nắng mặt trời, tán cây dưới Uyển Khâu cành lá tốt tươi, nàng nhảy múa ca hát dưới tán cây xanh.

Trong ngày xem mắt, tiểu lang quân anh tuấn chặn lấy nàng trong đám đông.

Trong mắt chàng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng đẹp như một đoá cẩm quỳ.

Lấy gì biểu đạt nỗi lòng tương tư của nàng với lang quân đây?

Chi bằng tặng chàng một chùm hạt tiêu thơm đỏ tím.

……

Lý Mục đêm nay uống chút rượu, đã hơi ngà say. Giờ phút này, quan ngoại đêm tĩnh mịch, một mình hắn không ngủ được, rốt cuộc hiểu được bức thư tình nàng gửi cho hắn, hắn chỉ cảm thấy cơn say của mình càng lúc càng nồng.

Hắn hít thật sâu bông hoa khô lâu có lẽ đã không còn vương mùi thơm trên ngón tay nàng nữa, nghĩ đến nàng, nhớ đến những đêm đêm nào cũng được ở bên nàng, nhớ đến như phát cuồng phát si. Cuối cùng dường như không thể kìm chế được khát vọng và nỗi nhớ nhung của mình dành cho nàng, hắn đành phải đi ra ngoài, đi tắm ở con sông gần quân doanh đã bị gió thu quan ngoại tẩm đến lạnh thấu xương, bấy giờ mới kìm nén được d*c vọng đang trào dâng cuồn cuộn xuống, hai chân giang ra nằm trong nước, nhắm mắt, hơi nóng trong lồ ng ngực lâu ngày bấy giờ mới thoát ra ngoài.

Hết chương 115
Bình Luận (0)
Comment