Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 123

Cao Dận về sau có thuật lại với Cao Kiệu rằng, sau khi ông đi rồi, mình đang muốn gọi người xử lý thi thể của Thiệu thị, nào ngờ người phụ nữ đó vẫn còn sống, đã giãy giụa bò ra đến cửa nhìn chằm chằm theo hướng Cao Kiệu rời đi, miệng thì lẩm bẩm như là đang niệm chú, những người dân làng đứng gần đó đều nghe thấy đi ra, đó là Thiên Sư Giáo chú.

Những tháng ngày thanh bình yên ả ban đầu đã vĩnh viễn không còn nữa vì sự hỗn loạn do Thiên Sư Giáo gây ra, dân chúng vùng Kinh sư khi nhắc tới Thiên Sư Giáo không ai là không hận đến thấu xương. Phát hiện ra người phụ nữ sắp chết này chính là loạn giáo, một người dân trong sự kích động phẫn nộ đã nhặt đá ném chị ta, thấy Cao Dận không ngăn cản, quần chúng đồng loạt kích động, mấy chục người còn lại trong thôn xông tới, tranh nhau mắng chửi ném đá. Nếu không phải về sau Cao Dận ra lệnh cho binh lính kéo thi thể đã bị đá đập nát đến mức không thể nhận ra đi rồi, thì chỉ sợ sẽ bị thôn dân đang phẫn nộ thiêu chết.

Cao Kiệu dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được nỗi oán hận của người phụ nữ kia khi chị ta chết đi phải sâu sắc đến mức nào.

Ông cũng không quan tâm Thiệu thị oán hận mình đến mức nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến chị ta có thể trút sự oán hận của mình lên trên người thê tử của mình, ông cảm thấy vô cùng vô cùng hối hận.

Trên đường phóng như bay về kinh sư, ông hận bản thân vì sao trước kia không phát giác ra người phụ nữ này là hạng đáng ghê tởm đến như thế. Ông càng hận sâu hơn, con đường danh lợi này dù cho đạt được một cái hư danh, thế nhân khi đề cập tới tên của ông đều kính ngưỡng, nhưng mà ông thật sự đã sống uổng hậu thế, tim mù mắt mù, bắt đầu từ hai mươi năm trước đã chôn một mầm tai hoạ, cho đến ngày hôm nay xảy ra sự việc, hại chết vợ mình.

Ông nhớ tới mình mấy lần mềm lòng, nhớ ân tình cũ, cho nên ngày đó ngục quan kia cũng đã hiểu lầm, tính tình thê tử mình nóng nảy, tại sao không hiểu lầm cho được? Nhưng trước kia ông tự cho rằng mình là quân tử sòng phẳng, chỉ luôn trách móc vợ không hiểu mình.

Giờ đây, sau khi lãng phí bao nhiêu năm thời gian, thê tử cuối cùng đã như ông mong muốn hiểu ông, thế nhưng tất cả cũng đều đã muộn.

Cao Kiệu nhớ lần đầu khi gặp nàng, nhớ tới đêm tân hôn, nhớ tới hôn nhân lạnh nhạt nhiều năm của hai vợ chồng bởi vì nguyên nhân là Thiệu thị, nhớ tới ngày đó đưa nàng lên núi, hai người gặp nhau lần cuối cùng, mình đã đi ra ngoài nàng lại gọi ông lại, sửa sang lại vạt áo cho ông dặn dò ông…

Cuối cùng ông không kìm nén nổi nữa, nước mắt tuôn trào ra.

Người phụ nữ điên cuồng kia thề thốt tự nhận đã giết em trai không nghe lời, cũng giế t chết Tiêu Vĩnh Gia rồi ném thi thể vào sông.

Ông tình nguyện không tin.

Chỉ cần một ngày không thấy thi thể vợ, ông sẽ cho rằng nàng còn sống.

Đợi khi quốc nạn được bình ổn, ông sẽ lại đi tìm vợ, cho đến khi nào tìm được thì mới thôi.

Kiến Khang còn rất xa, trên đường, một đội quân mới điều động đang xông về phía cổng thành, tiếng bước chân của binh lính làm đường bụi mù mịt, khi thấy Cao Kiệu cưỡi ngựa đi qua, tất cả đều dừng lại nhường đường cho ông.

Lý Hiệp đang bận rộn ở cửa thành.

Toàn thành hơn hai mươi vạn hộ, gần trăm vạn dân cư để sơn tán cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là xong.

Tới ngày hôm nay, trong thành vẫn còn mấy ngàn cư dân chưa rời đi. Những người này hoặc là goá bụa già yếu, hoặc là đi lại không tiện, căn bản không đi được đường xa. Lý Hiệp chỉ có thể cùng thủ hạ tập trung những người này lại đưa đến Thạch Đầu Thành.

So với ở lại Kiến Khang thì nơi đó tương đối an toàn hơn.

Y vừa mới trở về, từ xa nhìn thấy đoàn người Cao Kiệu thì vội đi nghênh đón.

Y biết Cao Kiệu tối hôm qua nhận được tin nhắn của Cao Dận nên đã đi ngay trong đêm. Bởi vì lúc trước có tham gia đội tìm kiếm tung tích của trưởng công chúa, cho nên y rất quan tâm. Thấy nét mặt Cao Kiệu không có chút thả lỏng nào, đáy mắt dày đặc tơ máu, liền biết chắc chắn là không có tin tức tốt rồi, trong lòng trùng xuống, chần chừ một chút an ủi nói:

– Tướng công yên tâm, trưởng công chúa cát nhân thiên tướng, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Cao Kiệu hỏi y tình hình sơ tán cư dân, Lý Hiệp lập tức bẩm báo lại sự việc một lượt.

Cao Kiệu gật đầu:

– Việc này giao cho ngươi làm. Ngày hôm nay trước khi trời tối phải sơ tán toàn bộ mọi người rời đi.

Lý Hiệp đáp ứng, kêu nhân thủ tiếp tục vào thành.

Y cưỡi ngựa đi qua khu vực phụ cận Tần Hoài thành Nam, theo bản năng mà dừng ngựa nhìn về phương hướng Tần lầu. Khu đó bình thường vào lúc chập tối là đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng sáo rơi vào tai. Nhưng mà lúc này vào ban ngày mà cửa nhà nào cũng khóa trái, thuyền bỏ neo bên bờ, lạnh lẽo vắng vẻ, không có một nửa bóng người.

Y biết cô ấy đã ra khỏi thành, lúc này không chừng đã tới Khúc A rồi.

Ngày đó, xuất phát từ tư tâm, y lặng lẽ phái thân tín đi Tần lầu muốn an bài cô ấy đi theo xe vận chuyển quân nhu đi Khúc A, lại nhờ người an trí chỗ ở tốt cho cô ấy, tránh để cô ấy tới đó rồi không có chỗ ở, không ngờ người đó đi rồi về nói với y, rằng cô ấy đã được người của Cao Dận đón đi rồi.

Y đoán chắc hẳn là người của Cao gia cảm kích cô ấy từng giúp họ, cho nên mới báo đáp lại như thế.

Khi đó y thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong lòng lại thoáng dâng lên tia mất mát và có chút hối hận vì sao mình không tới sớm hơn để gặp mặt cô ấy một lần.

Tổ tiên của y từng làm võ quan, và vì ưu điểm này, từ lúc thiếu niên y đã vào Túc Vệ doanh.

Rất lâu trước đây, khi y còn nhậm chức ở Túc Vệ doanh, trong thời gian rảnh rỗi cũng giống như nhiều quan quân khác có xuất thân và thân phận tương tự ở thành Kiến Khang, suốt ngày tụ tập bạn bè uống rượu đánh bạc, đi săn bắn, cuộc sống không có tương lai, cứ lay lắt như thế, không có việc gì làm, ngày ngày vô ưu vô lự. Cho đến khi tình thế thay đổi đột ngột, y bị phái đi theo Lý Mục lúc đó vẫn là Biệt Bộ Tư mã đi bình định loạn Thục quận.

Chính là những trải qua tương đương với sống chết đó, sự biểu hiện quyết đoán phi phàm và dũng cảm tài năng của Lý Mục đã chấn động sâu sắc đến y, điều đó cũng đã hoàn toàn thay đổi nhân sinh của y.

Y biết vào lúc này Kiến Khang đang gặp nguy hiểm, y đã hạ quyết tâm thề sống chết đi theo Cao Kiệu, cùng ông ấy chiến đấu bảo vệ Kiến Khang.

Y đã sẵn sàng để chết.

Cha mẹ y đều đã chết, xưa nay y sợ bị quản thúc, nhân duyên như sương sớm, không chịu cưới vợ, có thể nói là không có vướng bận gì, có chết trận vốn cũng không sao.

Chỉ là không biết vì sao nghĩ nếu mình cứ thế mà chết đi, trong lòng hình như lại có chút ràng buộc.

Trước mắt y lại hiện ra hình bóng của cô ấy. Vốn dĩ xuất thân giống như cô ấy, cho dù không tiếp khách, nhưng nếu thích cô ấy, chỉ cần trực tiếp bao nuôi cô ấy là được.

Chức quan địa vị của y không thể nào sánh bằng dòng dõi sĩ tộc ở kinh thành, nhưng mà muốn một cô gái có xuất thân như cô ấy lại dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả cô ấy cũng không dám phản kháng. Nhưng mà không biết vì sao, bản thân mình lại giả thành văn nhã, không dám mạo phạm cô ấy.

Lý Hiệp lại quay đầu lại lần nữa nhìn về hướng Tần lâu, buồn bã muốn rời đi, chợt thấy một thủ hạ chạy tới nói:

– Lý đô vệ, có một cô gái ở cổng thành Nam muốn đi vào nhưng bị ngăn lại, nói là tìm ngài có việc.

Lý Hiệp đánh thót tim một cái, quay đầu ngựa lại lập tức chạy ra cửa thành.

Y một hơi đi tới, xuống ngựa chạy ra khỏi cửa thành, nhìn chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe la nhỏ đậu ở ven đường ít người, bên cạnh xe còn có một cô gái.

Cô gái mặc quần áo vải màu xám, đầu quấn khăn lụa xanh, tay ôm một bọc đồ lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai người nhìn nhau, hai mắt cô ấy sáng lên, vẫy tay với y.

Lý Hiệp thấy tim mình đập nhanh hơn, vội vàng chạy qua, dừng ở trước mặt cô ấy.

– Nghe nói cô đã được đón đi rồi mà, sao còn trở lại?

Lục Nương mỉm cười:

– Phải ạ. Chỉ là thiếp đi được nửa đường lại nhớ đến một chuyện, nhân lúc còn chưa đánh giặc nên quay trở lại. Vừa rồi thiếp định vào thành tìm ngài, nhưng họ nói bên trên đã hạ lệnh không cho vào trong, thiếp đành phải nhờ người đi gọi ngài. Ngài sẽ không trách thiếp làm ảnh hưởng đến công việc của ngài chứ ạ?

– Làm gì có chuyện đó. – Lý Hiệp vội nói. – Cô tìm ta có việc gì?

– Trước đó thiếp thấy y phục của ngài bị rách còn chưa được vá, nghĩ rảnh rỗi không có việc gì làm nên may một bộ y phục cho ngài, lúc đi lại quên đưa cho ngài. Không đo kích cỡ gì cả, thiếp chỉ làm bừa thôi, mong ngài đừng chê ạ.

Lục Nương đưa tay nải cho y.

Lý Hiệp nhận lấy, nhìn cô ấy, nhất thời không biết phải nói gì.

Lục Nương nhìn y:

– Không còn chuyện gì nữa, thiếp đi đây. Chiến sự hung hiểm, đao thương không có mắt, ngài phải cẩn thận đó.

– …Chờ qua loạn lạc này, nếu trở về được, Lý Đô vệ không chê thiếp, thiếp nguyện làm nô tì rửa chân cho ngài.

Cô ấy thấp giọng nói xong, cụp mắt xuống, quay người đi đến chỗ xe la.

Lý Hiệp nhìn cô ấy trèo lên xe ngồi xuống, rèm cửa buông xuống, người đánh xe quát lên một tiếng, lúc chuẩn bị giục con la thì mới kịp phản ứng, đuổi theo ngăn lại, vén rèm xe lên thò người vào trong nói:

– Lục Nương ơi, em hãy chờ ta nhé, sau này ta nhất định sẽ là nơi tránh gió cho em.

Y nhìn đôi mắt toát lên thần thái rạng rỡ của cô ấy, không chút do dự cầm lấy hai tay cô ấy, nắm thật chặt sau đó mới buông ra, thả rèm xuống cho cô ấy, dặn dò người đánh xe cẩn thận.

Y đứng bên đường nhìn chiếc xe la nhỏ dần đi khuất hướng đông dần dần đi xa, nhìn về hướng phương Nam xa xôi. Phương hướng kia, cốc mã lệ binh, bụi mù cuồn cuộn, một trận đại chiến bảo vệ kinh sư sắp xảy ra.

……

Vào đầu tháng 12, gần một tháng sau khi Lạc Thần trở lại Kinh Khẩu, ngọn lửa chiến tranh cuối cùng vẫn lan tới phụ cận Kiến Khang.

Tin tức truyền đến, phản quân Tuyên Thành cùng Thiên Sư giáo đang cùng tiến đánh về Kiến Khang, Cao Kiệu phụ thân nàng đã nghênh chiến chống lại phản quân cách Kiến Khang chỉ còn lộ trình hai ngày.

Tin tức xấu không chỉ có vậy. Quận Vọng Giang tuyến Tây cũng tràn ngập nguy cơ. Phản quân Kinh Khẩu bất cứ lúc nào cũng có khả năng công phá phòng tuyến này giết về Kiến Khang.

Một khi quận Vọng Giang cũng thất thủ, vậy thì Kiến Khang hai mặt gặp địch, nguy cơ thế nào có thể nghĩ.

Nhưng đây cũng là tin tức bảy tám ngày trước.

Bắt đầu từ bảy tám ngày trước, nàng không còn nhận được bất cứ tin tức gì từ bên ngoài, cũng không biết tình hình chiến đấu như thế nào.

Bởi vì Kinh Khẩu cũng rơi vào bao vây.

Một nhóm đạo tặc ban đầu hoạt động ở vùng Hồ Bà Dương, hoành hành ở thượng du nhiều năm, chiếm trạch xưng vương. Họ nhân Đại Ngu nội loạn mà cướp bóc thương thuyền qua lại, lại dựa vào địa hình cùng với sự quen thuộc thế nước mà đến không để lại hình bóng đi không để lại tung tích, lúc thế lực lớn nhất nhân số còn trên vạn người. Chỉ là vào mấy năm trước, Cao Kiệu phái ra trọng binh mấy lần bao vây tiễu trừ, cho nên thế mở rộng mới dừng lại, không dám hung hăng nữa.

Không ngờ được rằng đội thủy tặc này hiện tại lại nhân loạn mà dốc toàn bộ lực lượng đến tấn công Kinh Khẩu.

Lúc thủy tặc đến là đêm khuya, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà chiếm lấy bến đò, kế đó đổ bộ tiến thẳng đến trấn Kinh Khẩu. May mà Kinh Khẩu phòng thủ nghiêm ngặt, bị thủ vệ phát giác phát ra còi cảnh báo, một ngàn quân coi giữ lập tức gia nhập chiến đấu.

Tuy rằng đại bộ phận thanh niên trai tráng trên trấn Kinh Khẩu đều đã đi theo Lý Mục vào quân đội, trấn dân còn lại cũng không hề hoảng sợ chút nào, đều đồng loạt đi theo quân coi giữ gia nhập cuộc chiến đấu. Chiến đấu kịch liệt một đêm, rốt cuộc đánh lùi thủy tặc.

Đám thuỷ tặc này đều là đám giang dương đại đạo hung ác tàn bạo, lại quen thuộc thuỷ chiến, bao vây mấy thông đạo xuất nhập Kinh Khẩu, không cho cứu binh đưa tin ra ngoài, ỷ vào nhiều người nhiều binh khí, sau khi nghỉ ngơi ngày hôm sau lại tấn công lần nữa.

Lạc Thần ngay lập tức liên tưởng đến Hứa Tiết.

Bà Dương tiếp giáp khúc sông Trường Giang, cách Kinh Châu rất xa, lúc ban đầu thuỷ tặc không có thế hung hãn như thế, triều đình nhiều lần tiễu trừ không thành, nghe nói là được Hứa Tiết âm thầm cho phép, thủy tặc phân chia những thứ đoạt được cho ông ta, ông ta liền mắt nhắm mắt mở để mặc bọn thuỷ tặc hoạt động ở thượng du con sông lớn, thậm chí lúc triều đình tổ chức bao vây tiễu trừ còn âm thầm báo tin cho chúng biết.

Vô cùng có khả năng là do lần trước Hứa Tiết muốn bắt mẹ chồng không thành, cho nên đã câu kết với thuỷ tặc, bất ngờ từ đường thủy xông vào tấn công Kinh Khẩu.

Lạc Thần ngay lập tức cho bảo vệ Lư thị. Lại suy xét đến ngộ nhỡ Phàn Thành và Phạm Vọng không thủ vững được bị thuỷ tặc đánh vào trong, vậy thì chỉ có thể chiến đấu trên đường phố. Nếu như thật sự tới tình trạng đó, ít nhất trang viên còn có thể che chở được một chút.

Ngày hôm sau, đám người Phàn Thành suất lĩnh quân coi giữ cùng thanh niên trai tráng của trấn ra sức chống cự, Lạc Thần mở rộng cửa trang viên, kêu tất cả phụ nữ, trẻ em, người già yếu ở trong trấn vào trong để tránh né tạm thời.

Trang viên rất rộng, có thể chứa được mấy nghìn người, hoàn toàn không có vấn đề. Thẩm thị mang theo con nhỏ, láng giềng hàng xóm Lý gia, còn có cả rất nhiều người trên trấn tất cả đều đi vào trang viên.

Nhiều người như vậy phải ăn uống, ngủ nghỉ, Lạc Thần và đám tôi tớ của trang viên bận tối tăm mặt mày. May mà mọi người đều đồng lòng, sau khi đi vào thì cùng chủ động làm việc, thậm chí Tạ Tam Nương cũng tới mang theo cả người của tửu lầu cùng với nhóm Thẩm thị nấu cháo nấu cơm, bận rộn không ngừng nghỉ.

Thuỷ tặc hung hãn, cộng thêm nhân số chiếm ưu thế, lo lắng của Lạc Thần đã thật sự xảy ra.

Quân coi giữ dần dần lui về phía sau.

Ba ngày trước, bọn họ đã bị bắt lui đến phụ cận trang viên. May mà trước đó Phàn Thành đã đã thiết lập các chướng ngại vật chung quanh trang viên, trang viên cũng dự trữ rất nhiều lương thực cùng với các vật tư chiến lược cung tiễn, đá lấy lửa…Chính vì có sự chuẩn bị chu đáo chặt chẽ này cho nên hiện tại mới có thể chống đỡ được, không bị thủy tặc đánh vào.

Ba ngày trước, cuối cùng cũng có một người mang theo tin tức xông ra khỏi cuộc chiến loạn đi Kiến Khang tìm sự giúp đỡ.

Mặc dù tin tức này khiến tất cả mọi người trong trang viên đều cảm thấy tràn đầy hy vọng, từ khi người mang tin rời khỏi, thì không có thời khắc nào họ không mong ngóng cứu binh của Kiến Khang đến.

Nhưng mà tâm tình của Lạc Thần lại không hề lạc quan chút nào. Một khi cha nàng nhận được tin tức Kinh Khẩu gặp nguy hiểm, dù là khó khăn đến mấy cũng sẽ phái binh tới cứu. Về điểm này nàng rất tin tưởng. Điều nàng lo lắng là đã hơn mười ngày không có tin tức về Kiến Khang, hiện giờ có phải nơi đó cũng đang lâm vào nguy hiểm hay không.

Nàng cũng lo lắng cung tiễn và đá lấy lửa dự trữ trong trang viên đang từng ngày giảm bớt. Một khi dùng hết, chỉ sợ trang viên cũng gặp nguy hiểm.

Lại ba ngày trôi qua. Nếu như thuận lợi, cứu binh hẳn là đã tới rồi mới phải. Nhưng bên ngoài lại không có một chút động tĩnh gì.

Ánh mắt của nhóm phụ nữ trong trang viên vốn tràn đầy hi vọng dần dần biến thành lo lắng.

Cứu binh không đến như dự kiến ​​nên chỉ có hai khả năng, hoặc là người mang tin tức trên đường gặp nạn, hoặc là Kiến Khang đang bị bao vây, tin tức không thể chuyển đến tay phụ thân.

Đêm hôm nay, thủy tặc cuối cùng cũng ngừng điên cuồng công kích như ban ngày, quân coi giữ có thể tạm nghỉ ăn chút cơm canh mà trang viên đưa tới, họ dựa vào tường vây trang viên, tranh thủ chút thời gian để nghỉ ngơi.

Người quá đông, nhà không thể chứa hết, nhiều người phải ngủ trong những lán tạm bợ bên ngoài.

Một đứa trẻ bị ốm và sốt nặng, khi biết tin, Lạc Thần đã bảo thị nữ đưa người phụ nữ và đứa trẻ vào tòa lầu Thanh Huy của mình để nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, đứa trẻ bên cạnh uống thuốc, cuối cùng cũng nín khóc, có lẽ đã ngủ rồi.

Lạc Thần tâm sự nặng nề ngủ không yên, lặng lẽ đứng dậy đi ngang qua những người hầu và người giúp việc bởi vì đã nhường chỗ ở của mình mà phải trải sàn ra đây ngủ, xuống lầu đi vào đình viện ngồi xuống bậc thềm đá được ánh trăng sáng gột rửa nhuốm một tầng ánh trăng sáng, ngửa đầu lên nhìn vầng trăng sáng treo trên ngọn cây kia.

Hình ảnh này làm nàng không khỏi nhớ tới hình ảnh đêm đó Lý Mục tìm mình đi đến đây, bởi vì nàng không mở cửa cho hắn, hắn phải trèo lên cây lên nóc nhà, phá cửa sổ xông vào khuê phòng của mình.

Xa nhau đã lâu như thế rồi.

Nàng ngày đêm nhớ lang quân, không biết hiện giờ chàng đang ở đâu?

Phía sau lưng chợt có tiếng chống quải trượng rất nhỏ.

Lạc Thần quay đầu lại, thấy mẹ chồng cũng tới thì vội đứng lên đỡ lấy bà, thấp giọng nói:

– Mẹ ơi, sao mẹ lại ra đây ạ?

Lư thị nói:

– A Di à, mẹ nghe nói thuỷ tặc chỉ muốn bắt mẹ, nói mẹ ra ngoài thì họ sẽ rút lui, có phải không con?

Việc này là có thật.

Bởi vậy, Lạc Thần càng thêm khẳng định đám thuỷ tặc này nhất định là do Hứa Tiết sai khiến. Ông ta chắc không biết mình ở Kinh Khẩu, cho nên mới đặt mục tiêu ở trên người mẹ chồng mình.

Lạc Thần vẫn luôn giấu Lư thị việc này. Không ngờ bà vẫn biết dược, nàng đang muốn lắc đầu phủ nhận, Lư thị lại nói:

– Me đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể bởi vì mẹ mà làm liên luỵ đến người trong trấn được. Không bằng giao mẹ ra…

– Không được đâu ạ. Mẹ ơi, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, lang quân trở về con biết ăn nói thế nào với huynh ấy đây ạ?

Lư thị sờ s0ạng cầm tay nàng, nói:

– Mẹ sẽ để lại lá thư cho Kính Thần, nói rõ ràng cho nó biết. Huống chi những người đó chưa chắc đã muốn mạng của mẹ. Con không cần quá lo lắng.

– Như vậy cũng không được đâu ạ. Mẹ ơi mẹ yên tâm, cứ chờ thêm một hai ngày nữa đã, qua một hai ngày nữa, cứu binh Kiến Khang nhất định sẽ tới.

Thấy Lư thị còn muốn nói thêm, nàng nói tiếp:

– Mẹ ơi, mẹ đừng gạt con làm gì. Mẹ tưởng con không biết hay sao? Mẹ không muốn liên luỵ dân trong trấn, mẹ cũng sẽ không liên luỵ đến lang quân. Có phải mẹ đã nghĩ xong, chờ mẹ ra ngoài rồi, những người đó lui đi rồi thì mẹ sẽ từ bỏ mạng sống, tránh cho bọn chúng bắt mẹ uy hiếp lang quân có đúng không ạ?

Nàng rưng rưng nước mắt.

– Mẹ ơi, nếu như người mà đám thuỷ tặc muốn là con, lẽ nào mẹ chịu để con ra ngoài? Cho dù người nhà con không nhận được tin tức, không có người cứu cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta có thể thủ vững lâu hơn một chút nữa, lang quân nhất định sẽ phái người tới! Nam Triều đang loạn lạc như thế, chắc chắn huynh ấy không từ bỏ chúng ta đâu.

Lư thị yên lặng một lúc sâu, siết chặt tay nàng, mỉm cười nói:

– Con ngoan, mẹ hiểu rồi, mẹ nghe theo con, chờ cứu binh tới.

Bấy giờ Lạc Thần mới yên tâm, đưa Lư thị về phòng nghỉ tạm.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, thuỷ tặc bao vây trang viên lại bắt đầu có ý đồ tấn công trang viên, đám người Phàn Thành và Phạm Vọng cố gắng chống đỡ, mà nơi Kiến Khang vẫn không có động tĩnh gì.

Vào lúc ban đêm, cơm ăn cũng đổi sang thành cháo.

Tuy rằng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng dù trữ lượng thức ăn có nhiều bao nhiêu cũng không đủ cho số lượng nhiều người như vậy.

Quân coi giữ phải chiến đấu, Lạc Thần căn dặn vẫn duy trì cơm khô như cũ cho họ, còn những người khác trong trang viên ngoài những người già yếu, sức khoẻ yếu và bệnh tật ra thì những người còn lại bao gồm cả nàng tất cả đều đổi sang ăn cháo.

Cứ thế lại qua hai ngày nữa, tình thế càng lúc càng nguy hiểm, bên kia Kiến Khang vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, mà thuỷ tặc bên ngoài lại càng hung hãn, ban ngày còn phóng hoả thiếu đốt nhà trong trấn, ánh lửa hừng hực.

Một đêm nữa lại đến, trong bóng đêm, tiếng người bị thương cùng tiếng trẻ con khóc dường như văng vẳng bên tai, không khí trong trang viên trầm mặc, u uất và áp lực.

Lạc Thần cảm nhận được, không chỉ người dân thị trấn trong trang viên bị bao vây, dù là quân coi giữ theo từng ngày qua đi, hai ngày này ý chí đã dần dần dao động, rõ ràng nhất chính là Kinh Khẩu lệnh.

Hai ngày này, sợ hãi và tuyệt vọng đã bắt đầu không che giấu được mà lộ ra trên khuôn mặt của ông ta, nếu không phải có Phàn Thành và Phạm Vọng chống cự, chỉ sợ quân coi giữ cũng đã bắt đầu muốn từ bỏ rồi.

Vào lúc ăn cơm, Lạc Thần đích thân mang theo một hộp thức ăn có bánh Hồ đi cùng đám Thẩm thị đi đưa cơm đi ra ngoài trang viên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mấy ngày chiến đấu liên tiếp đã khiến cho binh lính rất mệt mỏi, có một vài người đã nằm ngả dưới đất, có người nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nhìn thấy nàng đi ra thì đều đứng lên.

Lạc Thần cầm bánh phân phát cho từng binh lính một, phát xong nàng nói:

– Mấy ngày qua các ngươi đã vất vả rồi, ta vô cùng cảm kích. Các ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta tiếp tục thủ vững mấy ngày nữa, nhiều nhất là mấy ngày thôi, cứu binh của Lý thứ sử sẽ đến! Ngài ấy là một hiếu tử, mẫu thân và thê tử ngài ấy đều ở đây, ngài ấy sẽ không mặc kệ đâu.

Những người lính cầm bánh trong tay, yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt ban đầu uể oải dần dần có tinh thần lên.

Phạm Vọng thấy thế hô to:

– Các ngươi đã nghe thấy không? Truyền lời của phu nhân xuống cho ta! Bánh trong tay các ngươi là do đích thân phu nhân làm cho các ngươi. Mau nhân nóng mà ăn đi, ăn xong rồi thì đánh lên tinh thần cho ta. Có Lý thứ sử ở đây, không ai sẽ chết cả.

Binh lính dường như được sống lại, ăn bánh, vừa ăn vừa truyền lời xuống.

Phạm Vọng đi đến trước mặt Lạc Thần, cung kính nói:

– Cảm ơn phu nhân. Phu nhân mau đi vào trong đi, không cần phải ra nữa đâu, nơi này cứ giao cho chúng tôi. Phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ thủ vững, nhất định không rút lui nửa bước.

……

Quân coi giữ bên ngoài trang viên lại tiếp tục cố gắng thủ vững ba ngày.

Cuối cùng, vào sáng sớm ngày thứ tư, đúng như buổi tối hôm đó mà Lạc Thần đã nói với các binh lính, cứu binh cuối cùng tới rồi.

Từ phương hướng thượng du con sông lớn, có một đội quân hai ngàn người do Cao Hoàn thống lĩnh từ phía sau lao thẳng tới mà đến, đốt sạch thuyền của bọn thủy tặc đậu bên sông, kế đó xông vào Kinh Khẩu, cùng quân phòng thủ biết được cứu binh đã đến trở nên hừng hực khí thế tinh thần phấn chấn giết cho đám thuỷ tặc không kịp trở tay. Đám thuỷ tặc bị tấn công bất ngờ, người ngã ngựa đổ, muốn chạy trốn thì lại phát hiện thuyền đã bị đốt hết rồi.

Hàng ngàn người tụ tập bên bờ sông, người chết kẻ bị thương, đến rạng sáng, mặt nước rộng lớn bên sông nhuộm một màu đỏ thẫm, có vô số thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt sông.

Kinh Khẩu bị vây nhốt hơn nửa tháng cuối cùng đã được giải thoát.

Cửa lớn của trang viên mở ra, mọi người đều phấn khởi vui mừng quỳ xuống dập đầu trước mặt Lạc Thần, sau đó về nhà.

Lạc Thần gặp em trai Cao Hoàn của mình.

Gần như đã một năm không gặp, cậu đã cao hẳn lên một cái đầu, cả người nhìn cũng giỏi giang không ít.

Cậu nói cho Lạc Thần biết, từ một tháng trước Lý Mục đã chọn một con đường tắt để trở về Nam Triều, nhưng mà nửa được đụng phải quân đội Hứa Tiết và Bắc Hạ hai mặt giáp công, cho nên không thể nào thoát thân ra được, đại quân bị trói buộc ở đó.

Hắn biết tình hình Nam Triều cực kỳ nguy cấp, Lạc Thần lại ở Kinh Khẩu, lo lắng cho nàng và Lư thị sẽ gặp nguy hiểm, bèn phái Cao Hoàn mang theo đội khinh kỵ binh này đi một con đường khác vòng vèo và xa hơn. Hắn còn ra lệnh cho cậu không cần lo lắng cái khác, dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp đi Kinh Khẩu, bảo đảm Kinh Khẩu bình an vô sự.

Cậu làm theo như thế, đêm nghỉ ngày đi, cuối cùng hôm nay đã đuổi tới.

– A tỷ ơi, nguy hiểm thật đó. May mắn là mọi người chống đỡ được, không xảy ra chuyện lớn gì. Chứ ngộ nhỡ các tỷ mà có mệnh hệ gì, đệ biết ăn nói sao với tỷ phu đây?

Ở trước mặt binh lính, Cao Hoàn dần dần bắt đầu tạo lập được uy tín, nhưng mà đối với Lạc Thần thì cậu lại lộ nguyên hình, vỗ ngực, dáng vẻ quá may mắn, sống sót sau tai nạn.

Lạc Thần mỉm cười, nhận lấy cái khăn nóng ấm từ tay A Đình đang tròn xoe mắt nhìn Cao Hoàn, lau vết máu trên mặt em trai, lau xong nói:

– Trước khi đệ đi, tình huống chỗ tỷ phu đệ rất không tốt phải không?

Cao Hoàn cười hì hì:

– A tỷ yên tâm. Tỷ phu có danh chiến thần cũng không phải là hư danh. Huynh ấy chỉ lo cho Kinh Khẩu nên mới bảo đệ đi trước. Thậm chí quân đội mà Hứa Tiết để lại thủ Tương Dương nghĩ là chặn được huynh ấy, căn bản là nằm mơ thôi. Còn Bắc Hạ kia rõ ràng là ốc còn không mang nổi mình ốc nữa. Mộ Dung Tây đã xuất binh đánh Lạc Dương rồi.

– Kế hoạch của tỷ phu là mau chóng lấy được Tương Dương sau đó vượt sông quay về Nam Triều, đây là con đường gần nhất. Phản quân Kinh Châu của Hứa Tiết chẳng phải xuôi theo ven sông tấn công Kiến Khang à, tỷ phu cũng học theo ông ta, dọc theo xông đuổi theo lão ta, từ phía sau đánh lên, đánh cho lão ta trở tay không kịp, xem lão làm thế nào để tấn công Kiến Khang đây!

Trái tim bị kéo căng đã lâu của Lạc Thần cuối cùng cũng thả lỏng, trên mặt nàng hiện lên nụ cười đã mất từ ​​lâu.

Chỉ cần hắn đã trở lại, không quan tâm tình thế kế tiếp có gian nan bao nhiêu, Lạc Thần cũng không thấy lo lắng nữa.

Trên người hắn có một lực lượng thần kỳ như vậy đó, có thể làm cho người khác cực kỳ an tâm.

Hết chương 123
Bình Luận (0)
Comment