Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 126

Mặc dù phản quân Kinh Châu đã phải chịu hai thất bại liên tiếp ở Đương Đồ và Kiến Khang, nhưng mục đích tác chiến lúc ấy của Lý Mục chủ yếu là vì gấp rút tiếp viện và cứu thành, cho nên không truy kích theo. Phản quân tuy rằng thất bại nhưng vẫn bảo tồn được thực lực.

Hứa Tiết từ sau khi chạy trốn tới Tuyên Thành lập tức dốc sức làm lại tập hợp nhân mã, ý đồ phản công.

Sau đó, trận chiến diễn ra ở cánh đồng bên ngoài Tuyên Thành mới là cuộc tỉ thí thực sự giữa hai bên.

Hứa Tiết thất bại, mang theo tàn binh bại tướng cuối cùng dọc theo sông trốn về phía Tây, áp lực của Kiến Khang lập tức được giảm bớt, triều đình lại có thể đặt trong tâm vào loạn Thiên sư giáo.

Chẳng mấy chốc, Bì Lăng đã được đoạt trở lại.

Tình hình ở kinh sư và khu vực xung quanh từng nguy hiểm trùng trùng cuối cùng đã được giải quyết hoàn toàn, và những người dân được sơ tán đi ra ngoài bắt đầu quay trở lại Kiến Khang.

Tin tức này, cùng với những miêu tả sống động về việc Lý Mục từ Trường An xa xôi trở về Giang Đông, lật ngược tình thế, cứu hoàng đế và hoàng hậu vào thời khắc nguy cấp, và kinh đô thoát khỏi hiểm nguy cũng lan truyền khắp kinh đô và vùng lân cận và thậm chí đến tận Kinh Khẩu.

Tất cả người dân Kinh Khẩu đều nhảy múa hoan hô ăn mừng, trong lòng càng cảm thấy vô cùng vinh dự, mấy ngày nay, từ sáng đến tối, người đến bên ngoài trang viên đều hỏi Lý Mục có trở về hay không, khi nào thì trở về.

Mọi người đều hy vọng được nhìn thấy hắn.

Lạc Thần còn càng mong hơn thế.

Tính từ ngày nàng bị Cao Dận chặn giữa đường yêu cầu quay lại về Kinh Khẩu tránh loạn, đến hôm nay đã hơn hai tháng trôi qua.

Nàng với hắn xa nhau cũng đã hơn nửa năm rồi.

Nàng vô cùng nhớ nhung hắn.

Mẫu thân giờ này hẳn đã sinh em rồi. Chỉ là trước đó bởi vì chiến sự mà mẹ vẫn chưa thể liên lạc với mình được. Không biết là mẹ sinh em trai hay em gái cho mình đây, tình hình gần đây như thế nào, Lạc Thần đến giờ vẫn chưa có một chút tin tức gì.

Còn cả phụ thân và đại huynh bọn họ nữa, Lạc Thần có thể tưởng tượng, trước khi Lý Mục đưa binh về, đối mặt với áp lực đến từ phản quân và giáo loạn, tình trạng của họ gian nan cỡ nào.

Toàn bộ những điều này đều khiến cho Lạc Thần thấy vô cùng lo lắng sốt ruột.

Vì vậy, ngay khi tin tức khu vực kinh đô và vùng lân cận đang ổn định được truyền đến, Lạc Thần đã không thể đợi thêm được nữa, hôm nay đã đi tìm Lư thị, muốn xin bà tiếp tục ở lại trang viên, còn mình chuẩn bị lên đường quay về Kiến Khang, nhưng khi tới lại thấy Tạ Tam Nương cũng đang ở với Lư thị.

Tạ Tam Nương dường như cũng đang xin phép ra về, đã đứng lên rồi, thấy Lạc Thần tới thì gọi một tiếng “a tẩu”, hành lễ với nàng, thái độ cung kính.

Lạc Thần nhớ rằng khi Kinh Khẩu bị bao vây thời gian trước, cô ấy và Thẩm thị cùng với những người khác đã giúp đỡ rất nhiều trong trang viên, mỉm cười mời cô ấy ngồi xuống.

Tạ Tam Nương mỉm cười uyển chuyển từ chối, nói còn có việc rồi lui ra ngoài.

Lạc Thần gọi người đưa cô ấy ra khỏi trang viên. Lư thị ra hiệu cho Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh mình, nói:

– A Di à, con có biết vừa rồi Tam Nương tìm mẹ có chuyện gì không?

Bắt đầu từ ngày hôm qua, sau khi tin tức Lý Mục trở về kinh thành giải vây Khúc A lan ra, Lạc Thần biết rằng hai ngày qua, những người phụ nữ hàng xóm từng lui tới với mẹ chồng thỉnh thoảng lại đến đây hỏi nàng về tin tức của Lý Mục. Nhưng Tạ Tam Nương tựa hồ không phải cố ý tới đây vì chuyện đó, nàng chần chờ một chút, mới biết mình không biết.

– Là chuyện tốt đó con ạ. – Lư thị có vẻ rất vui. – Tam Nương nói, lần trước nó nhận được thư của Tôn Phóng Chi nhờ em trai con gửi cho nó. Nó đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi mà Tưởng Thao phái người đi đón Thẩm thị thì nó cũng sẽ đi cùng.

Lư thị cười:

– Nó có chỗ dựa dẫm rồi thì mẹ cũng yên tâm. Chờ đến khi nó thành hôn, mẹ sẽ coi nó như con gái mà gả nó đi.

Lạc Thần nghe xong trong lòng cũng thở phào yên lòng, cũng thực sự mừng thay cho cô ấy, đồng ý và ngay lập tức nói ra kế hoạch đi Kiến Khang của mình.

Lư thị đáp ứng ngay.

– Bây giờ đường đi đã an toàn, con đi sớm một chút đi, mang theo nhiều người đi cùng. Chỗ mẹ không có gì phải lo nữa, mẹ sẽ ở lại trang viên, tạm thời chưa về trấn vội.

Lạc Thần trở về sai người thu dọn đồ đạc, tính toán ngày hôm sau lên đường luôn.

Cuối ngày, tất cả hành lý đều được thu dọn xong xuôi, Lạc Thần cũng nghỉ ngơi sớm, muốn nạp lại năng lượng để ngày mai sớm lên đường, nhưng nghĩ đến việc có thể quay về, nàng lại không ngủ được.

Chắc hiện giờ Lý Mục cũng đang ở Kiến Khang. Nghĩ mình về là có thể được nhìn thấy hắn, nàng vui lên hẳn, thậm chí có chút kích động.

Nhưng lại nghĩ nghĩ, phản loạn Hứa Tiết còn chưa hoàn toàn bình định, Thiên Sư giáo chỉ mới bị đuổi ra khỏi khu vực kinh đô và vùng lân cận, nhiều quận huyện ở nội địa phía Đông Nam vẫn nằm trong tay loạn giáo, tình hình vẫn còn ác liệt. Cho nên nàng suy đoán, khả năng hắn không ở Kiến Khang mà là không ngừng bận bịu dẹp loạn, cho dù nàng có trở về Kiến Khang thì cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt hắn.

Trong lòng dâng lên một tia mong đợi, sau đó là một trận thất vọng, nửa đêm nàng vẫn trằn trọc, nóng lòng không đợi được đến sáng mai, chỉ ước gì có thể chắp cánh bay về Kiến Khang ngay lập tức.

Nàng không ngủ được nữa, xuống giường khoác áo lên, thắp đèn, đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.

Hôm qua có một trận tuyết rơi mỏng, tuyết trên mặt đất đã biến mất từ ​​lâu, chỉ còn sót lại một lớp tuyết giữa các khe hở của đầu ngói, dưới ánh trăng phản chiếu, lớp tuyết sót lại trong suốt như pha lê, giống như sương muối.

Ánh mắt nàng lại nhìn về phía cái cây bên cạnh tòa lầu nhỏ nơi nàng ở, nhớ lại cảnh tượng đêm đó hắn trèo lên cây tới gặp mình, nhìn chăm chú bóng cây quay cuồng một lúc, cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, nàng khẽ rùng mình một cái.

Nàng xoa xoa tay, đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại, ánh mắt chợt như đóng băng.

Ngay phía trên lối đi dẫn ra khỏi cổng của tòa lầu nhỏ, có một bóng người đàn ông đang đứng.

Người đàn ông không biết đã vào từ lúc nào, nhưng hắn đang đứng dưới ngưỡng cửa của tòa lầu nhỏ mà mình đang ở, hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn về hướng của mình.

Bàn tay đang đặt trên bệ cửa sổ của Lạc Thần đột nhiên dừng lại.

Cho dù bị màn đêm che khuất khuôn mặt, nàng làm sao không nhận ra bóng dáng kia phác họa ra đường nét quen thuộc?

Nàng đoán rằng hắn có thể ở Kiến Khang, còn đoán rằng hắn có thể đã rời Kiến Khang và đến những nơi khác để dẹp loạn. Chỉ duy nhất không nghĩ tới, nhanh như vậy, gần như ngay lập tức, hắn đã tới Kinh Khẩu tìm mình!

Trong đêm sâu với cái lạnh đặc trưng của mùa đông phương Nam, còn gì bất ngờ hơn khi mình đang nhớ về một người, và người đó chợt xuất hiện trước mặt mình?

Mạch máu toàn thân Lạc Thần lập tức nóng lên.

Nàng ngỡ ngàng đến hạnh phúc mà hét lên, nhoài người ra ngoài cửa sổ, vẫy tay thật mạnh với người đàn ông rồi xoay người rời khỏi phòng, chạy thật nhanh xuống dưới.

Chân nàng đáp xuống cầu thang gỗ, cầu thang phát ra tiếng thình thịch, nàng chạy một mạch tới cửa, kéo chốt rồi mở cửa.

Lý Mục bước nhanh lên bậc thang, đứng ở ngoài cửa, trong đêm, hai ánh mắt sáng ngời.

– Lang quân ơi!

Lạc Thần gọi một tiếng, cả người liền nhào vào trong ngực hắn.

Lý Mục mở rộng hai tay, ôm lấy thân thể mềm mại lao vào lòng mình, siết chặt lấy.

Khoảnh khắc ôm nàng vào lòng, hắn cảm thấy máu trong lồ ng ngực dâng trào, kích động.

Ngay khi Kiến Khang ổn định, hắn đã gác lại mọi công việc khẩn cấp và vội vã quay trở lại Kinh Khẩu trước tiên để gặp nàng.

Hắn đã biết những trải qua kinh hồn mà nàng ở Kinh Khẩu từ chỗ Cao Hoàn, quá sốt ruột muốn được gặp nàng ngay lập tức.

Nhưng chỉ một lúc trước, khi cuối cùng hắn cuối cùng cũng trở về, mở cửa trang viên và đến tòa lầu nhỏ nơi nàng ở, hắn lại do dự.

Hắn sợ nàng không chấp nhận được chuyện đã xảy ra, sợ nàng sẽ đau khổ, nhưng không thể giấu nàng được.

Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến hắn dù thế nào cũng phải đến Kinh Khẩu gặp mặt nàng càng sớm càng tốt.

Nhưng vào lúc này, trong bóng đêm mờ mịt xung quanh, Lý Mục nghe được tiếng gọi “lang quân ơi” “lang quân ơi” hạnh phúc mừng rỡ không ngừng của người ở trong lòng, tất cả khát khao cùng nỗi nhớ nhung tích tụ nửa năm qua của hắn đối với nàng đột nhiên trào ra.

Hắn không kìm nén được nữa, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Những người giúp việc ở tầng dưới bị tiếng động vừa rồi của Lạc Thần khi nàng đi xuống cầu thang làm cho giật mình, họ lần lượt đứng dậy, bật đèn lên, khi nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, vội vàng tránh đi.

Mãi lâu sau, Lý Mục mới buông nàng ra, ôm nàng lên đi lên trên lầu vào phòng nàng. Hắn đặt nàng lên trên giường rồi quay người chuẩn bị đi đốt lên thì lại bị nàng nắm lấy tay.

Nàng nũng nịu kéo hắn trở về, không cho hắn đi, mình thì bò dậy quỳ bên hắn, hai tay quấn lấy cổ hắn, đôi môi thơm và mềm mại lại dán lấy hắn. Cuối cùng khi một lần nữa kết thúc nụ hôn ngọt ngào tràn ngập nỗi nhung nhớ tương tư này, Lý Mục đã hoàn toàn bị nàng áp đảo ở trên giường.

Lạc Thần nằm trên ngực hắn, hơi thở hổn hển chưa ổn định, bàn tay mềm mại vuốt v e khuôn mặt hắn, mang theo sự nũng nịu trách hắn:

– Chàng về khi nào vậy? Về sao còn đứng bên ngoài không gọi cửa chứ? Ngày hôm qua vừa có tuyết rơi, ban đêm lạnh, chàng không sợ bị lạnh à….

Trong lời nói mang theo sự đau lòng.

Lý Mục hít một hơi thật dài, cố gắng hết sức bình tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh do cô vợ nhỏ hơn nửa năm không gặp gây ra, trầm mặc một hồi. Hắn thật sự không đành lòng cho nàng biết chuyện kia, nhưng lại không thể nào giấu giếm được.

– Ối, thiếp quên mất…

Nàng đột nhiên kêu lên.

– Chàng về nhà muộn, chắc thể nào vừa đói vừa mệt. Mẹ chồng vẫn khoẻ lắm, chàng yên tâm, mẹ ngủ rồi, sáng mai chàng đi gặp mẹ cũng không muộn. Thiếp đi làm chút đồ ăn cho chàng…

Nàng vội vàng bò dậy khỏi người hắn, muốn xuống giường đốt đèn lên, tay lại bị hắn cầm lấy.

Lý Mục ngăn cản nàng, mình thì xuống giường đi đến trước giá đèn đốt đèn sáng lên, rồi quay người lại nhìn nàng chăm chú.

Nàng ngồi ở bên mép giường, má lúm đồng tiền ửng hồng, khuôn mặt thanh tú, ánh nến phản chiếu đôi mắt sáng ngời của nàng, trên môi còn có nụ cười vui vẻ.

Lý Mục cảm thấy trong lòng càng ngày càng nặng trĩu, không biết nên nói như thế nào với nàng đây.

Thấy hắn cứ nhìn mình như vậy mà không nói lời nào, Lạc Thần dần cảm thấy có gì đó không ổn, do dự một lúc rồi cười nói:

– Chàng nhìn thiếp như vậy làm gì ạ?

Lý Mục đi tới bên nàng ngồi xuống, nói:

– A Di ơi, có một chuyện nàng nghe xong đừng quá đau buồn. Chưa chắc nó đã xấu như vậy…

Nụ cười bên môi Lạc Thần cứng lại:

– Chuyện gì vậy ạ?

Sắc mặt nàng hơi thay đổi:

– Có phải cha thiếp gặp chuyện không?

Lý Mục lắc đầu:

– Nhạc phụ vẫn rất tốt.

– Thế là a huynh của thiếp ạ? – Nàng hỏi dồn.

Đại huynh tuy đã cầm quân nhiều năm, kinh qua bao trận chiến, nhưng trên chiến trường đao thương không có mắt.

Cách nói chuyện của Lý Mục làm cho nàng không khỏi suy nghĩ lung tung.

Hắn lại lắc đầu, nói Cao Dận ở Khúc A đúng là bị thương nhưng hiện giờ đã khoẻ lên nhiều rồi.

Hắn nói như thế không những không khiến cho Lạc Thần yên tâm mà ngược lại càng lo âu hơn.

Nàng biết Cao Hoàn cũng không có chuyện gì.

Trong trận chiến này, những người đàn ông có liên quan đến huyết thống với nàng và trực tiếp ra trận nhất, phụ thân, a huynh và a đệ đều không sao, nhưng Lý Mục lại dùng ngữ khí vừa rồi để nói chuyện với nàng.

Lẽ nào…

– Là mẹ thiếp gặp chuyện có đúng không ạ?

Nàng mở to mắt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi.

Lý Mục khẽ gật đầu, thì thầm nói lại chuyện mà mình biết cho nàng nghe.

Còn chưa nghe hết cả người Lạc Thần đã cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lý Mục.

Mới hôm nay, khi thu dọn hành lý cho sáng mai, nàng còn đang vui vẻ đoán xem mẫu thân sinh em trai hay em gái cho mình, dù là em trai hay em gái thì mình cũng sẽ thích. Tính ngày, hẳn là cũng đầy tháng rồi.

Nàng tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của một em bé đầy tháng, ước gì có thể nhìn thấy ngay lập tức, nhưng có nằm mơ nàng không ngờ rằng trong khoảng thời gian Kiến Khang ở trong nước lửa kia thì mẫu thân lại xảy ra chuyện như thế!

Nước mắt phủ kín hai mắt nàng.

– A Di ơi, nàng đừng quá đau buồn. Tuy là Thiệu thị kia nói đã giết mẫu thân rồi hủy thi diệt tích, nhưng ta đã hỏi Lý Hiệp rồi, lúc đó Thiệu thị bị thương nặng, với tình trạng đó của bà ta rất khó có thể xử lý mọi chuyện sạch sẽ như thế được. Mà tất cả mọi người đã lục soát toàn bộ khu vực quanh đó, gần như đào ba thước đất lên, ngay cả thuỷ vực gần đó cũng đã cho tìm kiếm, nhưng cũng không thấy trưởng công chúa, càng không thấy một chút dấu vết nào, giống như tự dưng biến mất vậy…Ta suy đoán có lẽ lúc đó còn có người khác nữa…Nếu đúng như thế thì trưởng công chúa có lẽ còn sống, chỉ là bị người ta mang đi mà thôi…Nàng yên tâm, mọi người vẫn đang tìm kiếm điều tra. Nhất định sẽ tìm được người về…

Nàng cảm nhận được Lý Mục ôm mình vào lòng, kề tai an ủi.

Nàng biết hắn không muốn mình quá đau buồn khổ sở, nàng nhắm mắt lại trong vòng tay hắn, cắn răng không ngừng gật đầu, cố gắng không để mình khóc lên một thành tiếng, nhẫn nhịn đến hai bờ vai đều run rẩy.

Lý Mục lo lắng lúc nàng đang đau buồn khổ sở mà mình không ở bên cạnh, cho nên mới muốn tự mình báo tin xấu này cho nàng.

Hắn ôm chặt cơ thể đang run rẩy vào lòng, ghé vào tai nàng nói:

– A Di, nàng khóc ra đi, khóc ra sẽ tốt hơn. Có ta ở đây rồi.

Lạc Thần không thể kìm nén được nữa, khóc nức nở ra tiếng, nước mắt như vỡ đê không ngừng rơi xuống từ đôi mắt nhắm nghiền của mình.

Lý Mục không nói nữa, trầm mặc, chỉ ôm nàng đang cuộn tròn trong ngực mình, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Lạc Thần đã khóc một lúc lâu mới từ từ mở đôi mắt đã đỏ lên vì khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, nức nở hỏi:

– Vừa rồi chàng nói cha thiếp vẫn tốt. Có thật sự cha rất tốt không ạ?

Những ngày này, Lý Mục chứng kiến Cao Kiệu không chỉ gục ngã xuống như vậy. Ngày hôm đó sau khi tỉnh lại ở trong doanh trướng, ông lập tức lao vào xử lý công việc của triều đình.

Ngay trước khi Lý Mục đến Kinh Khẩu có gặp để từ biệt ông, ông còn đang thương lượng với Phùng Vệ về việc di dời dân chúng trở về, giấy tờ trên án chồng chất như núi.

Nhưng Lý Mục có cảm giác vị nhạc phụ của mình chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi. Từ sau khi hoàng đế trở về liền đổ bệnh, thế cục của triều đình vẫn còn nhiều gian nguy, nhiều công việc phải xử lý, ông không thể nào cứ thế mà gục ngã xuống được.

Hắn còn đang chần chừ không biết nên đáp thế nào, Lạc Thần ở trong lòng hắn đã ngồi dậy, vừa lau nước mắt tuôn trào không ngừng xuống gò má, vừa nghẹn ngào nói:

– Chàng không nói với thiếp thì thiếp cũng biết. Mẹ xảy ra chuyện như thế, không ai đau khổ và tự trách hơn so với cha. Thiếp sợ cha thật sự sẽ gục ngã. Thiếp phải mau chóng về với cha thiếp.

……

Lý Mục ôm nàng một hồi, khi nàng dần dần ngừng khóc, hắn liền dẫn nàng đi gặp Lư thị.

Lư thị chưa ngủ.

Đã lâu không gặp mẫu thân, Lý Mục bái lạy bà, cũng đem chuyện xảy ra ở Kiến Khang nói lại cho bà biết. Lư thị còn chưa cảm nhận được niềm hạnh phúc khi con trai trở về thì lại xót xa khổ sở, an ủi Lạc Thần rất lâu, sau đó kêu con trai mau chóng đưa nàng về Kiến Khang.

Trời còn chưa sáng, Lạc Thần ngồi trên xe ngựa đi về hướng Kiến Khang.

Vào buổi tối ngày thứ ba, nàng đã về tới nhà, vừa xuống xe ngựa, Cao Thất ra đón nhìn thấy nàng, mới gọi một tiếng “tiểu nương tử”, giọng đã nghẹn hẳn đi.

Lạc Thần cố nén nỗi buồn trong lòng xuống, câu đầu tiên hỏi thăm sức khỏe của phụ thân, được biết gần đây ông có uống thuốc đều đặn, hôm nay ông đã về nhà sớm, hiện đang ở thư phòng nên lập tức đi qua đó, vừa đi vừa hỏi:

– Đã muộn thế này rồi sao thúc không khuyên cha cháu đi nghỉ ngơi ạ?

Cao Thất thở ngắn than dài:

– Dù đại gia có muốn cũng không được. Phản quân bỏ trốn lại nghe nói sắp quay trở lại. Thiên Sư giáo thì tuy nói rằng đã bị đuổi ra khỏi Khúc A và Bì Lăng, nhưng ở những địa phương khác thì chúng vẫn rất hung hăng. Nghe nói chỉ mới ngày hôm kia thôi, chúng lại giết một thái thú…Tối nào Phùng Hầu trung và mọi người cũng đều gặp tướng công để nghị sự, họ vừa mới đi không lâu thôi…

Lạc Thần lại hỏi A Cúc, biết được khi đó bà ấy được đưa về và được thái y toàn lực cứu chữa, cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, tuy nói sức khoẻ còn chưa hồi phục hoàn toàn vẫn còn đang điều dưỡng nhưng cũng coi như là may mắn trong bất hạnh, bấy giờ nàng mới thấy yên tâm một chút.

Nàng còn chưa đi đến thư phòng đã nghe được một tràng ho ở bên trong.

Nàng đẩy cửa ra, thấy phụ thân trên vai khoác áo, ngồi ở sau án đang vừa ho vừa phê duyệt công văn.

Lạc Thần dừng bước, nhìn cha, mắt đỏ hoe lên.

Cao Kiệu nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy con gái đã trở về, trên người nàng là một chiếc áo choàng sa tanh dày màu vàng nhạt, người lấm lem bụi đất, hiển nhiên là vừa trở về qua đêm, đứng ở cửa nhìn nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe.

Ông giật mình, theo bản năng khẽ nhếch môi, tựa hồ muốn nở một nụ cười với con gái, nhưng nụ cười kia quá cứng ngắc, sau đó bị bao trùm bởi nỗi buồn nặng trĩu và sự tự trách.

Ông khẽ đặt bút xuống, thì thào:

– A Di ơi, con đã về rồi…Cha thật có lỗi với mẹ con, có lỗi với con…

Lạc Thần không thể chịu đựng được nữa, bước nhanh đến bên cha mình nói trong nước mắt:

– Cha ơi! Cha đừng tự trách ạ. Lang quân đã nói với con rồi, mẹ cát nhân thiên tướng, mẹ nhất định còn sống. Chúng ta sẽ tìm mẹ, nhất định sẽ tìm được mẹ.

Cao Kiệu nở nụ cười chua xót, gật đầu:

– Phải. Cha cũng nghĩ như thế.

– Cha ơi, cha phải chú ý sức khoẻ, chờ mẹ về ạ.

Cao Kiệu mỉm cười nói:

– Cha biết. Con xem đi, chẳng phải cha vẫn uống thuốc đều đó sao?

Trên bàn là một bát thuốc trống không, bên cạnh là chồng công văn chất cao.

Nàng cởi áo choàng ra.

– Cha ơi, cha còn có công văn gì thì cứ giao cho con, cha đi nghỉ đi ạ.

Cao Kiệu nhìn Lý Mục đứng ở bên ngoài, bảo Lạc Thần gọi hắn vào trong.

Lý Mục tiến vào, hành lễ với ông.

Cao Kiệu xua tay, nhìn hắn, nói:

– Loạn Thiên sư giáo gây nên hỗn loạn, khiến người dân chạy loạn khắp nơi, khiến cho mười sáu quân Đông Nam cũng không yên. Mức độ gây hại còn hơn cả ác hổ. Nếu không dẹp loạn, di hại sẽ không thể nào hết được.

– Quốc nạn còn chưa yên, kẻ có tài ắt gánh chịu. Kính Thần, cha muốn con ngay lập tức đi dẹp loạn, con có bằng lòng không?

Hết chương 126
Bình Luận (0)
Comment