Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 153

Bãi cát vàng trải dài, lối đi lạc đà rộng lớn.

Một đội quân người Tiên Bi được trang bị võ trang khoảng một nghìn người xuất phát từ thủ đô Yến quận của Bắc Yến quốc xuất phát, ngày đi đêm nghỉ tiến về phía Tây.

Phía Tây, đó là Tây Lương mà Lưu Kiến người Hung Nô mấy năm trước thừa dịp Bắc Hạ nội loạn đã lập nên, nó tiếp giáp với Yến quốc người Tiên Bi.

Từ ngày quân đội xuất phát, Cao Hoàn đã liên tục bám sát theo.

Đội quân này trông như đang vận chuyển quân nhu đến cho quân coi giữ người Tiên Bi ở quận Nhạn Môn, nhưng kể từ ngày xuất phát, một cỗ xe trông rất bình thường đi giữa hàng xe quân nhu chính là mục tiêu muốn tiếp cận của Cao Hoàn.

Nếu những lời của Mộ Dung Triết là thật, trưởng công chúa đang nằm trong tay Mộ Dung Thế, vậy thì còn nơi nào khác còn được cấm vệ nghiêm ngặt hơn so với hoàng cung để giấu người không?

Kể từ khi cậu lẻn vào Yến quận, giả trang thành người Tiên Bi dựa vào việc thuần thục ngôn ngữ Tiên Bi và ra tay hào phóng rộng rãi đã mau chóng kết thân được với mấy cung vệ hoàng cung thường xuyên ra vào sòng bạc, xưng huynh gọi đệ với nhau, quanh co hỏi thăm tin tức mà mình muốn. Sau một ngày rượu chè, cuối cùng cậu đã dò xét được một chút tin tức từ trong miệng cung vệ, nói đội quân từ Yến quận đi về phía Tây này mang danh là vận chuyển quân nhu nhưng trên thực tế đó chỉ là che mắt, mục đích thật sự là đưa người ở trong xe ngựa đến Tây Lương giao cho Lưu Kiến, hoàng đế Tây Lương.

Nghe nói người trong xe ngựa là hai mẹ con, thân phận rất thần bí, rốt cuộc là người phương nào, vì sao Mộ Dung Thế lại có hành động này thì bọn họ không biết.

Trong xương cốt người Tiên Bi trọng kẻ mạnh khinh kẻ yếu. Mộ Dung Thế trước khi lên làm hoàng đế thay Mộ Dung Tây trong mấy năm đã không ngừng mở rộng địa bàn cho người Tiên Bi, áp chế Tây Lương quốc và các nước láng giềng phương Bắc do Hồ tộc lập nên, người Tiên Bi dần dần công nhận quyền chấp chính của gã, tâm thái càng ngày càng bành trướng, cũng biết rằng, Lý Mục kẻ địch thật sự trong mắt họ trước sau còn thiếu một trận chiến phân tranh cao thấp.

Người Hồ tộc rất mong đợi vào cuộc chiến của hoàng đế phát động tấn công Trường An không lâu trước đây. Nhưng không ngờ rằng trận chiến Trung Nguyên gần như dốc hết lực cả nước bắt đầu từ Đồng Quan và cuối cùng đã mượn lực lũ lụt ngàn năm một thuở để kết thúc tại Thượng Tân Khẩu nhưng lại không hề chiến thắng mà còn lấy thất bại thảm hại mà chấm dứt.

Thất bại, không chỉ thể hiện ở trên mặt chiến sự không chiến thắng và phải liên tục lui về phía sau, thậm chí cuối cùng cũng phải chắp tay dâng Lạc Dương lấy phía Nam Hoàng Hà làm trung tâm mà nhường lại, mà còn ở việc Mộ Dung Thế hoàng đế Bắc Yến bởi vì chiến dịch này mà đã đánh mất uy tín.

Nội vệ nhắc đến Mộ Dung Địch với giọng điệu có chút bất kính, nói rằng gã đã thay đổi thái độ cứng rắn với người Hung Nô, chuyến này rầm rộ như thế chỉ để yểm trợ cho việc tặng người qua đó, như là muốn mưu cầu gì đó đối với Tây Lương, vì thế càng thêm bực bội, bắt đầu nhớ đến sự uy mãnh vô địch của Mộ Dung Tây lúc còn sống, ngụ ý, nếu như Mộ Dung Tây còn sống trận chiến này chưa chắc đã thua thảm như thế.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Cao Hoàn lập tức liên tưởng đến hai mẹ con trưởng công chúa, liền bám theo đuổi muốn tìm hiểu đến cùng. Chỉ là chiếc xe ngựa kia bị binh lính và xe chở quân nhu kẹp chặt vào giữa, đừng nói tới gần, đã nhiều ngày trôi qua mà ngay cả người trong xe ngựa trông như thế nào cũng không thấy bóng dáng.

Nhìn thấy Tây Lương càng ngày càng gần, mấy ngày nữa sẽ đến khu vực quận Nhạn Môn, biên giới giữa hai nước, cậu càng nôn nóng và sốt ruột. Ngày hôm nay gió lớn và bão cát, đội ngũ không thể nào tiến lên được, đã hạ trại ở một cửa tránh gió, cậu không chút do dự quyết định vào đêm sẽ thâm nhập vào hang hổ thăm dò doanh trại. Cậu ra lệnh cho tuỳ tùng đợi ở phụ cận, mình thì mặc trang phục người Tiên Bi tìm cơ hội lẻn vào, đi đến trung tâm của doanh địa.

Doanh trại khắp nơi canh gác, thủ vệ thỉnh thoảng đi qua, Cao Hoàn tránh né liên tiếp, mượn bóng đêm yểm trợ tránh thoát được một trạm gác, dần dần tới gần doanh địa ở trung tâm.

Nơi đó thủ vệ càng nghiêm ngặt hơn, gần như là mấy bước một trạm gác. Trong đó có một lều trại còn có vệ binh đứng canh, không rời một tấc.

Một sĩ binh có vẻ khá mệt mỏi, ngáp một cái, quay đầu lại nhìn lều trại phía sau lưng, dùng ngôn ngữ Tiên Bi phàn nàn với đồng đội đứng cạnh:

– Chỉ là một phụ nữ người Hán và một đứa bé con thôi, có thể xảy ra chuyện gì được, làm ngày nào chúng ta cũng phải gác đêm như này…

Lời phàn nàn còn chưa dứt, một người đàn ông đã nhanh chóng từ trong bóng tối phía sau bước tới, giơ tay lên tát vào mặt binh lính kia một cái vang dội.

Binh lính kia che mặt ngẩng lên, thấy đó là thủ lĩnh trực ban tối nay, vội cúi gằm đầu xuống không dám hé răng.

Thủ lĩnh kia tức giận quát:

– Ngươi có biết thân phận của người phụ nữ kia không? Đừng tưởng rằng sắp tới rồi thì lười biếng được. Người đó rất quan trọng. Trước khi xuất phát bệ hệ từng nói rồi, chuyến đi này nếu có gì sơ suất, đừng nói là ngươi ngay cả ta cũng phải lấy cái chết để tạ tội đấy.

Vệ binh kia sợ hãi vâng dạ. Thủ lĩnh kia dạy dỗ gã vài câu nữa mới rời đi.

Cao Hoàn nấp trong bóng tối nghe được rất rõ ràng, trong lòng không kìm nén được kích động. Nếu như nói lúc ban đầu cậu còn chưa xác định lắm thì cuộc đối thoại vừa rồi lọt vào tai, hy vọng trong lòng lại dấy lên bừng bừng. Một phụ nữ người Hán thân phận đặc biệt và cả một đứa bé nữa, tám chín mươi phần trăm đó chính là hai mẹ con bá mẫu rồi.

Cậu chỉ hận không thể lập tức xông vào trong xem xem rốt cuộc có phải không, nhưng mà chung quanh lều trại thủ vệ canh giữ quá nghiêm ngặt, cậu không tìm được cơ hội để đến gần nữa, chỉ có thể tiếp tục ẩn náu trong chỗ tối, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, mong đợi có thể tận mắt nhìn thấy người bên trong đi ra.

Giống như có linh cảm, ngay vào lúc cậu nín thở chờ đợi thì màn trướng được vén lên, một người bên trong khom người đi ra. Ánh trăng phản chiếu hình dáng người phụ nữ mảnh khảnh, gầy như cây trúc, nhưng eo lưng thẳng tắp.

Tuy rằng còn có một khoảng cách, nhưng Cao Hoàn vẫn nhìn một cái là nhận ra ngay. Người phụ nữ kia không phải ai khác thật sự chính là bá mẫu trưởng công chúa đã mất tích mấy năm, vốn tưởng rằng bà đã không còn ở nhân thế từ lâu rồi.

Tiêu Vĩnh Gia dường như đêm khuya mất ngủ, bước ra khỏi lều, đứng ở cửa lều, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, dáng vẻ xuất thần.

Mấy vệ binh đứng canh ở đó thấy thế như gặp đại địch, lập tức đi tới chắn trước mặt bà.

Một vệ binh biết nói tiếng Hán ra lệnh cho bà đi vào trong.

Tiêu Vĩnh Gia vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn binh lính vây quanh, chậm rãi nhìn quanh vùng hoang vu tối tăm, sau đó xoay người, cúi người đi vào, biến mất sau cửa lều.

Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua ngắn ngủn, nhưng đối với Cao Hoàn thế là quá đủ rồi. Máu sôi sùng sục khắp người, cậu đè nén trái tim đang đập nhanh đến mức suýt bật ra khỏi cổ họng, từ từ lui về sau, ngay sau đó xoay người nhanh chóng rút lui về bên ngoài doanh địa.

Ngay lúc sắp rời đi hẳn, đột nhiên không kịp phòng ngừa từ trong bóng tối bên cạnh cậu xuất hiện hai binh lính gác đêm thay cho đồng đội đi vệ sinh đêm.

– Khẩu lệnh!

Binh lính thấy cậu lập tức dùng ngôn ngữ Tiên Bi để hỏi.

Cao Hoàn không kịp né tránh đứng khựng lại, nhanh chóng nhìn bốn phía.

Nơi này gần biên doanh, phụ cận không có ai.

Trong đầu cậu lập tức cân nhắc làm thế nào có thể gi ết chết hai gã lính binh Tiên Bi bất ngờ gặp phải trong thời gian ngắn nhất mà không làm kinh động đến nhiều người, rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Cậu cúi đầu làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, một bàn tay âm thầm nắm chặt lưỡi đao ngắn ở trong tay áo.

– Đứng lại. Nói khẩu lệnh.

Binh lính dừng lại, lộ vẻ cảnh giác, hỏi lần nữa.

Trong mắt Cao Hoàn lộ ra sát khí, ngay lúc cậu chuẩn bị rút đao thì đột nhiên phía sau có giọng nói nói ra khẩu lệnh.

Có người đuổi đi lên, bước nhanh đến bên Cao Hoàn.

Cao Hoàn thấy rõ tay cầm đao của mình bị đối phương âm thầm chặn lại. Người đó cười xoà, dùng ngôn ngữ Tiên Bi giải thích với binh lính kia:

– Cậu ta mới tới, một lòng chỉ muốn đánh giặc phát tài cưới vợ, không muốn bị phân đánh xe với ta, thế nên giận dỗi, đầu óc lại ngu ngốc chậm chạp, vừa nãy vừa mới tỉnh ngủ ra ngoài đi tiểu tiện, thế nên nhất thời không nhớ khẩu lệnh.

Giọng nói này tuy rằng nghe trầm và già dặn, nhưng ngay khi rơi vào tai, Cao Hoàn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Trong lòng cậu rất kinh ngạc, thật sự không nghĩ ra được vào lúc này ở bên trong doanh địch tại làm sao lại nhảy ra một người giúp mình như thế. Nhưng đối phương là bạn không phải địch, điểm này hoàn toàn có thể xác nhận.

Cậu lập tức buông tay đang cầm đao ra, thuận theo giọng điệu của người ở đây dùng ngôn ngữ Tiên Bi mắng vài câu th ô tục, sau đó lẩm bẩm:

– Sớm biết tham gia quân ngũ là làm cu li đẩy xe, hôm đó dù có trói ông thì dù có chết ông cũng không chịu theo…

Sau thất bại trong trận Lạc Dương, Bắc Yến bổ sung quân đội và chiêu mộ binh lính khắp nơi, nghe lời phàn nàn của cậu, binh lính tuần tra cũng không nghi ngờ gì nữa, nói không có việc gì thì về lều đi, rồi rời đi.

Chờ hai người rời khỏi, Cao Hoàn quay sang nhìn người bên cạnh mình. Dưới ánh trăng, đó là một lão binh cấp thấp ăn mặc trang phục Tiên Bi cao xấp xỉ mình, lưng gù, dáng vẻ già nua, nửa khuôn mặt bị tóc tai bù xù che mất, hoàn toàn không nhìn thấy rõ dung mạo thật sự.

Nhưng mà ngay khi cậu nhìn thấy đôi mắt như màn đêm của đối phương sáng quắc sắc bén dưới ánh trăng, tim cậu nảy lên. Cảm giác cực kỳ quen thuộc này lại lần nữa ập đến với cậu.

Trong đầu cậu nhảy ra một người.

Cậu giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên, khi gần như sắp buột miệng thốt ra, người kia đã nhanh chóng nhìn bốn phía, lắc lắc đầu, thì thầm nói “đi theo ta”, rồi dẫn cậu đi.

Trái tim trong lồ ng ngực Cao Hoàn đập như trống, vô cùng kích động, lập tức đi theo người đó nhanh chóng lẻn ra khỏi doanh đại đi tới một chỗ tối không người.

– Bá phụ, sao lại là bác ạ!

Cao Hoàn quỳ xuống trước mặt người này.

– Lục Lang đứng lên đi.

Người nọ đứng thẳng lên, giọng cũng không còn đè thấp nữa, đưa tay ra đỡ Cao Hoàn đứng lên.

Lão binh đứng ở trước mặt Cao Hoàn này không phải ai khác mà chính là Cao Kiệu đã luôn mai danh ẩn tích mấy năm nay.

– Bá phụ, sao bá phụ lại ăn mặc thế này ạ…

Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Hoàn căn bản không thể nào liên tưởng vị lão binh râu tóc bù xù mặt mày phong sương khắc khổ chính là bá phụ Cao Kiệu của mình.

Cậu lặng lẽ nhìn, mắt nóng lên, giọng nói cũng theo đó mà nghèn nghẹn.

Cao Kiệu hơi mỉm cười, vỗ nhẹ lên cánh tay cậu.

– Bá phụ vẫn khoẻ, mọi thứ đều tốt, cháu không cần lo lắng.

Chỉ một nụ cười này thôi làm cho Cao Hoàn trong nháy mắt như là bắt được thần thái năm xưa vẫn còn đó của bá phụ. Cậu thoáng thấy an tâm, càng biết lúc này không phải là lúc tâm sự chuyện cũ, lấy lại bình tĩnh, cậu thuật lại những gì đã trải qua một lần cho Cao Kiệu.

– Bá phụ, vừa rồi cháu thấy rồi, người kia chính là bá mẫu đó!

Cao Kiệu nói:

– Ta biết rồi. Bá mẫu với đệ đệ của cháu đúng là ở chỗ này.

Ông dừng lại, nhắm mắt, như là cũng ổn định lại cảm xúc của mình, rồi mở mắt ra.

– Mấy năm nay, ta và người ta phái đi đã tìm khắp đại giang nam bắc, không lâu trước đó mới biết được chút manh mối này.

– Bá phụ cũng biết Mộ Dung Thế đưa bá mẫu cùng a đệ đi Tây Lương là để làm gì không ạ? – Cao Hoàn sốt sắng hỏi.

– Ta nghe nói, Mộ Dung Triết hiện giờ đang bị nhốt ở Trường An đúng không?

– Phải ạ. Ngày hôm đó ở dưới thành Trường An, thúc phụ với đại huynh vì chuyện có tấn công Trường An hay không mà nảy sinh tranh chấp, cô ta đã giả mạo a tỷ, còn giả bút tích của bá phụ để tạo mệnh lệnh giả, suýt nữa thì gây ra hoạ lớn. Mọi người vốn dĩ định giết cô ta, nhưng mà từ chỗ cô ta thì biết được tung tích của bá mẫu, cho nên mới tạm tha mạng cho cô ta.

Cao Kiệu gật đầu:

– Vậy thì đúng rồi. Hoàng đế Hung Nô Lưu Kiến rất yêu thích muội muội của Mộ Dung Thế, trước đó còn cầu hôn Mộ Dung Triết, nhưng Mộ Dung Triết lại không đáp ứng. Mộ Dung Thế chiến bại, không cam lòng từ bỏ, có ý muốn liên hợp với Lưu Kiến cùng nhau giáp công Trường An, cho nên mới đưa bá mẫu cháu đi Tây Lương giao cho Lưu Kiến.

– Cháu biết rồi. Vậy là họ muốn lấy bá mẫu đổi Mộ Dung Triết! Chỉ là người Hồ vô sỉ, cháu sợ tỷ phu dù có trao trả Mộ Dung Triết thì họ cũng sẽ không thả bá mẫu và a đệ đâu.

Cao Kiệu nhìn phương hướng doanh trại nơi xa một cái rồi thu ánh mắt về.

– Lục Lang, cháu không cần tiếp tục ở lại đây nữa, cháu hãy mau chóng trở về đem tin tức Mộ Dung Thế cấu kết với Tây Lương Hung Nô ý muốn giáp công Trường An cho tỷ phu cháu biết, để nó có thời gian chuẩn bị. Đồng thời cũng chuyển lời với nó cho bá phụ, nên chuẩn bị chiến như thế nào và chiến đấu như thế nào, không cần suy xét những chuyện khác. Chuyện bá mẫu và a đệ của cháu, cứ giao cho bá phụ. Bá phụ sẽ cứu hai mẹ con họ trở về.

Vẻ mặt Cao Kiệu không hề kinh ngạc, giọng điệu bình tĩnh, không hề nhấn mạnh gì, nhưng lại đầy vẻ quyết tâm và sự khẳng định. Dẫu chỉ là một câu nói bình thường nhưng được thốt ra từ ông, Cao Hoàn nghe được mà lại như được uống một viên thuốc an thần, lập tức thấy vô cùng yên tâm.

Cậu gật đầu:

– Cháu xin nghe theo ạ. Cháu lập tức trở về ngay. Bá phụ phải cẩn thận đó ạ. Cháu mong ngóng được trông thấy bá mẫu và đệ đệ sớm ngày trở về.

Nói xong, cậu cung kính hành lễ với Cao Kiệu, lúc chuẩn bị đi lại nghe Cao Kiệu nói:

– Cháu chờ chút.

Cao Hoàn đứng lại quay đầu lại, thấy ông bước lên, lấy một cuốn da dê cuộn tròn ở trong người ra đưa cho cậu, nói:

– Mấy năm nay, bá phụ vì đi tìm bá mẫu mà đi khắp phương Bắc, dấu chân cũng ra quan ngoại, hễ rảnh rỗi là vẽ lại. Đây tuy chỉ là bản vẽ phác thảo, nhưng trên đó có đánh dấu kho lương và những tuyến phòng thủ quan trọng ở quan ải cảnh nội Bắc Yến, cháu mang về đưa cho tỷ phu cháu, để nó tham khảo tác chiến.

Cao Hoàn mừng rỡ, hai tay nhận lấy, cẩn thận cất kỹ trong ngực, cung kính nói:

– Cháu thay mặt tỷ phu đa tạ bá phụ ạ.

Cao Kiệu nhìn cậu hồi lâu, hơi gật đầu:

– Mấy năm không gặp, Lục Lang cháu đã giỏi giang nhiều rồi, bá phụ rất vui, cũng rất yên tâm. Sự việc cấp bách, không nên trì hoãn, cháu mau đi về đi.

Cao Hoàn không hề dừng lại, bái biệt Cao Kiệu xong lập tức đi ngay, đi được một đoạn, nhớ lại cảnh gặp mặt với bá phụ sau nhiều năm xa cách, nhớ hai mẹ con bá mẫu thân tha hương trở thành con tin, bá phụ khổ sở tìm kiém, tóc mai bên thái dương đã nhuốm phong sương, trong lòng cầu mong trời cao rủ lòng thương để bá phụ thuận lợi cứu mẹ con bá mẫu ra, để người một nhà họ đoàn tụ, đừng bao giờ chia lìa nữa.

Cậu theo bản năng mà quay đầu lại một lần nữa.

Phía sau, nơi mà mình vừa trò chuyện với bá phụ đã trống không, không còn bóng người. Cậu chạm tay vào bản đồ cất ở ngực, trong lòng cảm khái vô ngần. Khi quay đầu trở lại, ánh mắt trở nên định trụ.

Ngay trước mặt cậu, trong màn đêm dày đặc, trên ngọn đồi thấp cạnh con đường cổ, có một bóng người. Khoảng cách không tính quá xa nhưng cũng không gần, chỉ thấy bóng dáng kia mặt hướng về phía doanh trại, như đang nhìn về phía đó, bất động, uy nghiêm như núi.

Ánh trăng từ giữa núi chiếu xuống, mơ hồ lộ ra một khuôn mặt với bộ râu bù xù.

Phản ứng đầu tiên của Cao Hoàn người đó chính là bá phụ.

Nhưng ý nghĩ này chỉ loé lên trong nháy mắt.

Bá phụ nhất định đã lén quay về doanh địa, âm thầm ở bên cạnh bảo vệ bá mẫu, làm sao mà lại xuất hiện ở chỗ này được? Huống chi, tuy rằng bóng đêm tối tăm không nhìn thấy được rõ, nhưng rất rõ ràng bóng dáng thô ráp này tuyệt đối không thể nào là bá phụ được.

Cao Hoàn đột nhiên đứng lại, tay lại lần nữa đặt lên chuôi đao, trước mắt đột nhiên nhoáng lên, chớp mắt một cái, bóng dáng kia đột ngột biến mất ở trong bóng đêm.

Cao Hoàn đuổi theo nhanh chóng leo lên đồi, nhìn khắp bốn phía.

Dưới ánh trăng đêm, khắp nơi trống trải, cát vàng như tuyết, toàn bộ trống không, nào đâu ra bóng người nào?

Cậu do dự một lúc, nghi ngờ mình hoa mắt nhìn nhầm, lại lần nữa sờ bản đồ ở ngực, vội vã trở về báo tin, không hề dừng lại mà nhảy xuống gò đất vội vã rời đi.

……

Trường An.

Ngày đó sau khi đại huynh đi rồi, hiện giờ hẳn là đang trở triều đình trả lời. Lạc Thần nghe nói, Quảng Lăng quân vẫn trú ở Thượng Lạc, tạm thời vẫn chưa rút lui.

Nhưng đối với Trường An thì từ ngày Lý Mục trở về, uy hiếp đến từ đội quân này dường như đã không còn tồn tại nữa.

Mấy ngày này, đầu đường cuối ngõ thành Trường An dần dần bắt đầu lan truyền sự việc xảy ra ở Kháng Long đạo, lúc mà dân chúng đuổi theo bái tạ Lý Mục thì xuất hiện Bạch Hổ ở trên sườn đồi. Mọi người lại liên tưởng đến ngày đó lúc Trường An gặp nguy hiểm, Bạch Hổ xuyên qua quân doanh chạy tới dưới cửa thành, oai hùng mạnh mẽ, cuối cùng ngồi xổm xuống bên cạnh phu nhân của Lý Mục, đủ các loại cách nói huyền diệu khó giải thích nhanh chóng lan truyền khắp toàn thành.

Lý Mục ở bên Lạc Thần mấy ngày, mấy ngày trước lại bận rộn lên, phải ra khỏi thành hôm nay mới trở về. Tuy đã lấy lại được Lạc Dương, nhưng đại bộ phận các địa phương khu vực phía Bắc Hoàng Hà hiện giờ vẫn còn nằm trong tay Mộ Dung Thế.

Nghiệp Bắc phạt của hắn còn chưa hoàn thành, hắn với Bắc Yến nhất định còn có một trận chiến.

Lạc Thần biết hắn bận việc chuẩn bị chiến tranh, ban ngày trở về lại cùng mấy người Tưởng Thao Tôn Phóng Chi nghị sự, nàng kiên nhẫn chờ hắn, chờ mãi đến chạng vạng hắn mới trở về. Nàng rất vui mừng, hai người cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, Lý Mục đưa Lạc Thần trở về phòng.

Lạc Thần nhớ tới chuyện Cao Hoàn đi cảnh nội Bắc Yến tìm hiểu tung tích của mẫu thân, tính ngày tháng thì đã mấy ngày rồi, không biết tin tức thăm dò của cậu như thế nào, trong lòng nàng cũng sốt ruột, liền hỏi hắn.

Lý Mục ôm nàng vào lòng, an ủi nàng, nói chắc chắn sẽ có tin tức của Cao Hoàn sớm thôi.

Lạc Thần dựa đầu vào vai hắn, nhớ tới Mộ Dung Triết hiện còn đang bị giam giữ, không khỏi mất tập trung.

Mộ Dung Triết rất kín miệng. Trước đây dù có thẩm vấn thế nào, ngoại trừ  ngày hôm đó tiết lộ một chút ít về tin tức của trưởng công chúa xong thì sau đó cô ta không nói thêm nửa câu nào nữa. Lạc Thần biết, chắc chắn là Lý Mục giữ lại Mộ Dung Triết để trao đổi với mẹ con trưởng công chúa, cho nên mới giữ lại mạng của cô ta.

Cũng thật là trùng hợp, nàng vừa nghĩ đến Mộ Dung Triết thì bên ngoài có tiếng bẩm báo của thị nữ:

– Lý lang quân, mới vừa rồi ngục điển tới báo, nói cô gái Tiên Bi kia yêu cầu gặp Đại Tư Mã, nói có việc quan trọng ạ.

Tuy rằng cảm thấy khác thường nhưng phản ứng đầu tiên của Lạc Thần chính là Mộ Dung Triết có lẽ khai ra thêm tin tức, nàng nhìn Lý Mục.

Vẻ mặt Lý Mục thản nhiên, ánh mắt hơi động, như đang nghĩ tới điều gì đó, đưa tay ra nắm lấy tay Lạc Thần, dịu dàng nói:

– Đi thôi, chúng ta đi xem xem có chuyện gì.

Hết chương 153
Bình Luận (0)
Comment