Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 158

Thành Nhạn Môn được xây dựng giữa núi non, trên một vùng đất bằng phẳng cách quan nội vài dặm, theo địa hình mà xây dựng một doanh trại khổng lồ. Nơi đơn sơ dày đặc phía trước chính là doanh trại. Góc Tây Bắc là chuồng ngựa, trong đó chứa một số lượng ngựa đáng kinh ngạc đang chờ ra trận. Đối diện là kho khí giới, kho lương thảo. Ở giữa doanh trại có một căn phòng chiếm diện tích rộng lớn được xây dựng lên khá đột ngột, thoạt nhìn rất không hài hòa đối với binh doanh này, đó là nơi ở mới được xây dựng chuyên dành cho quý tộc hậu duệ quan lớn Tây Lương tới đây để giám sát tướng soái Hung Nô.

Hoàng đế Tây Lương Lưu Kiến tự xưng là thiên vương mấy ngày trước tự mình tới đây đốc chiến nghênh đón quân địch, dĩ nhiên là ở tại nơi này.

Gần canh ba, ánh nến trong phòng sáng trưng, ​​kèm theo một tiếng gầm trầm như dã thú, một người đàn ông da ngăm đen thắt bím tóc, thân hình vạm vỡ tr@n truồng cuối cùng cũng ngừng cử động, lật người nằm ngửa trên chiếc giường trạm khắc hoa văn, thở hổn hển.

Cô gái quay nửa khuôn mặt về phía ông ta, mắt phượng lúng liếc đưa tình, cười quyến rũ hỏi:

– Thiên vương có vừa lòng với thiếp không ạ?

Cô gái này chính là Mộ Dung Triết, người đàn ông kia là Hoàng đế Tây Lương Lưu Kiến. Tối nay Mộ Dung Triết vừa được đưa đến đã bị Lưu Kiến thèm khát không chờ nổi mang tới nơi này.

Công thành đoạt đất tất nhiên là mục đích hàng đầu, nhưng cuối cùng có được mỹ nhân Mộ Dung thị vốn dĩ luôn xem thường mình, khiến cô ta phải nằm dưới hầu hạ mình, đó cũng là một thú vui rất lớn trong đời, khiến cho lòng hư vinh của đàn ông đạt được thỏa mãn rất lớn. Huống chi, khi ông ta nghĩ đến đêm nay trong tay mình có một mỹ nhân xinh đẹp, Lý Mục có thể sẽ rơi vào cái bẫy do mình bày ra, Lưu Kiện càng thấy nhiệt huyết sôi trào, nhìn thấy Mộ Dung Triết cố ý lấy lòng mình, thì càng thêm kiêu ngạo đắc ý.

– Thiên vương, không phải thiếp làm giảm uy vong của chúng ta, nhưng mà so chí khí với người ta, thiếp luôn thấy không yên tâm ạ. – Mộ Dung Triết suy nghĩ một chút, mở miệng nhắc nhở.

– Với sự hiểu biết của thiếp về Lý Mục, hắn không phải là người dễ mắc mưu. Nhân mã của hoàng huynh thiếp còn chưa chạy đến, thiên vương ngài tốt nhất phải cẩn thận, phái thêm nhiều người ra ngoài thăm dò và tiếp ứng để đề phòng có biến.

– Công chúa yên tâm. Lý Mục dù có xảo trá đến mấy cũng sẽ không nghĩ đến ta sẽ an bài liên hoàn kế như thế đâu. Nàng chờ xem, xem ta báo thù cho Mộ Dung thị nàng như thế nào. Chờ chặt đầu của Lý Mục và đoạt lấy Trường An rồi, ta sẽ phong nàng làm hậu, hai chúng ta cùng cai trị thiên hạ.

Y càng nói càng hưng phấn, nhìn vào Mộ Dung Triết tr@n truồng, trong mắt lộ rõ d*c vọng tr@n trụi, lại ôm lấy cô ấy, đang muốn thể hiện hùng phong một lần nữa lại thoáng nghe được từ xa có tiếng ồn ào tiếng hò hét, nghe phương hướng dường như phát ra từ phía thành quan.

Lưu Kiến dừng lại, quay đầu về hướng đó, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc

– Thiên vương…không xong rồi…

Kèm theo đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập và những tiếng kêu hoảng sợ ở bên ngoài hô to.

– Quân đội của Lý Mục đến rồi, thành quan đang khẩn cấp…

Lưu Kiến đẩy Mộ Dung Triết ra khỏi ngực mình, ngồi bật dậy túm lấy áo khoác choàng bừa lên người rồi gấp gáp mở cửa đi ra ngoài.

Màn đêm yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, giữa những tiếng còi chói tai không ngừng vang lên, toàn bộ doanh trại trở nên náo loạn. Binh lính Hung Nô đang ngủ bị bừng tỉnh, hốt hoảng cầm lấy đao kích chạy ra doanh trại, ngay cả bày đội cũng không kịp lao về phía quan thành.

– Tại sao lại thế? – Lưu Kiến túm lấy một gã phó tướng đang chạy đến, quát lên.

Phó tướng này phụ trách canh giữ thành quan đêm nay, đang chờ nhân mã của Ô Can chiến thắng trở về, vốn dĩ đã nhận định là nắm chắc thắng lợi, cho nên phòng giữ lỏng lẻo, cộng thêm trên dưới trong quân người nào cũng đều biết đêm nay thiên vương nghênh đón Mộ Dung công chúa, vậy thì gian nhà ở giữa doanh trại kia chắc chắn suốt đêm sẽ trình diễn màn động phòng cực lạc. Trên làm dưới theo, thế là trong doanh không hề có nửa phần cảnh giác, những thủ vệ ở trên đầu tường thành để xua đi cơn buồn ngủ để khi mà quân đội của Lý Mục được bóng đêm yểm trợ lặng yên không một tiếng động đi đến dưới thành mà họ vẫn còn đang bí mật kể cho nhau nghe đủ loại chuyện về công chúa Yến quốc quyến rũ như thế nào, dùng sắc đẹp để lấy lòng người khác ra sao.

Kết quả thế nào có thể nghĩ.

Đối mặt với cuộc vây hãm và tấn công thành bất ngờ do chính Lý Mục chỉ huy phát động, phó tướng từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, trở tay không kịp, một mặt khẩn cấp triệu tập người bảo vệ thành quan, một mặt chạy đi báo tin cho Lưu Kiến.

– Thiên vương! Tả tướng quân chắc là đã gặp bất trắc rồi ạ. Nếu không tại sao mà Lý Mục lại ngay trong đêm đánh tới nơi này mà trước đó lại không hề có tin tức nào truyền về. Đây chẳng phải là đã hại thiên vương rồi ạ?

Binh Hung Nô dũng mãnh trong dã chiến, đặc biệt là kỵ chiến trên đất bằng, chiến lực hơn người, nhưng mà thủ thành lại chưa từng là thế mạnh của họ. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao trước khi quân đội của Mộ Dung Thế đến, Lưu Kiến trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản quân đội của Lý Mục ở Thạch Khẩu. Mà hiện tại chuyện mà y lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

Thế nhưng Lý Mục lại tránh né được tai mắt của mình mà vào lúc đêm khuya đưa binh đến dưới thành không hề dự báo trước. Cho dù giờ phút này mình mở cửa ra ngoài dã chiến cũng không có cơ hội nữa.

Sắc mặt của y biến đổi lớn, mí mắt nảy lên không ngừng, nhìn về phương hướng thành quan. Nơi đó ánh lửa hừng hực, chiếu sáng cả nửa bầu trời.

– Mộ Dung Thế đã chết rồi à, vì sao chẳng thấy bóng dáng đâu!

Vừa chửi rủa, Lưu Kiện vừa ra lệnh cho người của mình nhanh chóng triệu tập tất cả quân sĩ trong doanh rồi nhanh chóng nhận lấy giáp trụ từ trong tay tùy tùng của mình đưa tới mặc vào, sải bước lên chiến mã phóng nhanh về phía thành quan.

Mộ Dung Triết từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, mặc xiêm y vào rồi đi ra ngoài leo lên đài quan sát của doanh trại, nhìn về phương hướng thành quan, hồi lâu sau cô ấy quay đầu lại nhìn về hướng góc Đông Bắc của doanh trại, dần dần xuất thần.

……

Hướng Đông Bắc, trong một doanh trại bí mật được canh giữ bởi nhiều lớp lính canh, một ngọn đèn sáng như hạt đậu.

Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hình ảnh hai mẹ con trên tường.

Nơi này mặc dù hẻo lánh, nhưng vừa rồi bên ngoài có những động tĩnh đột ngột vẫn truyền đến, làm cho đứa bé đang ngủ say bị đánh thức. Tuy rằng kể từ ngày được sinh ra, cậu bé có tên “Tiểu Thất” này đã bị giam cầm giống như mẫu thân của mình.

Khoảng cách xa nhất mà cậu bé từng đo bằng đôi chân của mình là tứ phương viện trong cung Yến kia. Khung cảnh rộng mở nhất mà mắt cậu từng thấy là tuyết mùa đông và mưa mùa hè trên bầu trời hình vuông khi cậu ngửa đầu nhìn lên trông thấy.

Nhưng không điều gì trong số này ngăn cản cậu lớn lên.

Tiểu Thất có khuôn mặt trong sáng thông minh lanh lợi, bình thường ít nói và không thích nói chuyện nhưng lại biết rất nhiều thứ.

Cậu biết phụ thân của mình là ai, biết vì sao mẫu thân của mình với phụ thân lại bị tách ra, biết có một ngày nào đó phụ thân sẽ tìm được mình và mẫu thân, đón họ đi vừa sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Cậu cũng luôn ghi nhớ một điều.

Tiểu Thất là nhũ danh của cậu. Bởi vì cậu là nam nhi thế hệ thứ bảy Cao gia, cho nên mẫu thân gọi cậu là Thất Lang.

Cậu là Thất Lang quân của Cao gia.

Cậu còn chưa có đại danh.

Mẫu thân nói, đại danh của cậu là cái tên lưu giữ về sau này, sẽ do phụ thân đặt cho cậu. Cậu rất mong ngày đó sẽ đến càng sớm càng tốt.

Trong tối nay, trong lúc ngủ mơ, cậu lại một lần nữa mơ thấy phụ thân, người mà từ lúc cậu được sinh ra đến nay chưa từng gặp lần nào nhưng dựa trên miêu tả của mẫu thân về ông cậu đã âm thầm tưởng tượng vô số lần ở trong đầu rồi.

Người đàn ông mà cậu gọi là phụ thân kia hẳn là cao và gầy, thông minh bác học, dịu dàng và kiên định, dũng mãnh và không hề sợ hãi, ông có một đôi mắt rất sáng và có thần thái, ông sẽ đến nơi này giống như một người anh hùng cứu mình và mẫu thân rời khỏi đây.

Cậu bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào từ bên ngoài, cậu mở mắt ngái ngủ, dụi dụi, tỉnh dậy ngay, bò dậy gọi mẹ rồi lao vào vòng tay mẹ.

Tiêu Vĩnh Gia ôm con trai vào lòng, chăm chú lắng nghe tiếng la hét xa xa, âm thanh đó giống như quân lính chém giết nhau, sau một lát thì nắm lấy tay con trai dẫn cậu đi đến trước cửa sổ đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh lửa đang dấy lên cao trên bầu trời đêm ở phương hướng thành quan.

– Mẹ ơi, là cha tới cứu chúng ta phải không ạ?

Tiểu Thất nhìn một lát rồi ngửa đầu lên khẽ hỏi mẫu thân.

Tiêu Vĩnh Gia hơi nhíu mày lại, thu ánh mắt về cúi xuống nhìn con trai.

Bà nhìn thấy rõ trong đôi mắt rất giống phụ thân của cậu kia toát lên tia sáng hy vọng và chờ đợi thận trọng dường như bị dùng hết sức lực đè nén xuống. Bà đè nén cảm giác tội lỗi và đau buồn đang dâng lên trong lòng, đang định đáp lại lời con trai thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

– Tiểu Thất lang, dì tới để nói cho cháu biết, cháu hãy nghe cho kỹ vào. Đó không phải là cha cháu tới cứu cháu, mà là tỷ phu cháu tới tấn công thành quan. Hắn không phải tới cứu hai người mà là muốn hại hai người.

Tiêu Vĩnh Gia quay đầu lại, thấy Mộ Dung Triết không biết đã đến đây từ lúc nào rồi, đang đứng ngay phía sau hai mẹ con.

Quần áo của cô ấy chỉnh tề, nhưng tóc lại có chút rối bù, có lẽ là bởi vì ánh nến khá tối nên sắc mặt cô ấy thoạt nhìn tái xanh, đôi mắt lấp lánh, ánh mắt cô ấy nhìn khuôn mặt Tiểu Thất, biểu cảm trên mặt cười như không cười trông rất kỳ lạ, dáng vẻ khác hoàn toàn so với mỗi lần xuất hiện ở trước mặt Tiêu Vĩnh Gia.

Tiêu Vĩnh Gia cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Kể từ năm đó khi bà sinh con trai và bị Mộ Dung Triết bắt cóc giam ở phương Bắc, mấy năm nay tuy rằng bị mất đi tự do nhưng mà công bằng mà nói, dù mang thân phận tù binh nhưng đãi ngộ dành cho mẹ con bà xem như không tệ.

Đặc biệt là Mộ Dung Triết, mỗi lần xuất hiện thì luôn cung kính tôn trọng mình, thậm chí còn nói cho bà biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Ở trước mặt Tiểu Thất cũng luôn xưng là dì, thậm chí có một lần còn dịch dung thành dáng vẻ của Lạc Thần mà dỗ dành cậu, nói mình là a tỷ của cậu.

Tiêu Vĩnh Gia vẫn luôn lạnh nhạt, tuy rằng trong lòng dần dần nghi ngờ mục đích của hành động khác thường này của cô ấy, nhưng mà đã lâu rồi chưa từng thấy dáng vẻ khác thường giống như tối nay của cô ấy.

Tiểu Thất ngẩng lên, mù mờ nhìn mẫu thân mình.

Tiêu Vĩnh Gia vỗ nhè nhẹ vào sau lưng con trai, quay sang Mộ Dung Triết.

– Tại sao cô lại ở đây?

– Tại sao tôi lại không thể ở đây? Trưởng công chúa, bà là người thông mình, a huynh tôi đưa bà tới đây mục đích là gì chắc là bà đã biết. Bà nghe thấy động tĩnh bên ngoài không? Lý Mục đánh đến rồi. Người Hung Nô chẳng mấy chốc sẽ không chống đỡ được. Lưu Kiến cũng sẽ bắt hai mẹ con bà uy hiếp Lý Mục đổi lấy cơ hội tạm nghỉ để chờ a huynh tôi đến…

– Trưởng công chúa, mấy năm nay tôi tự nhận đối đãi với bà không tệ, bảo vệ mẹ con bà chu toàn. Tôi từ lâu đã đoán được sẽ có một ngày như hôm nay, tôi không muốn chứng kiến cảnh như này, tôi muốn cứu bà và Thất Lang. Nói thật cho bà biết, không lâu trước đó, tôi sơ ý bị bắt giam tại Trường An, khi đó đã nói ra tung tích của mẹ con bà cho Lý Mục và con gái bà biết, nói tôi bằng lòng trợ giúp họ cứu mẹ con bà về. Nhưng mà…

Mộ Dung Triết nhìn Tiêu Vĩnh Gia, khóe môi cử động một chút, trên mặt nở nụ cười mang chút vặn vẹo:

– Trưởng công chúa, hai mẹ con bà thật là đáng thương. Lý Mục và con gái của bà có vẻ như họ không muốn cứu bà, từ chối ý tốt của tôi…

– Cô đã đưa ra điều kiện gì?

Tiêu Vĩnh Gia đột nhiên cắt ngang lời cô ta nói.

– Cho phép ta suy đoán xem nào, Mộ Dung công chúa, có phải cô có tâm sự thầm kín nào đó, muốn nhân cơ hội này tự tiến cử bản thân làm gối ngủ, hoặc là cam tâm hầu hạ gì đó, có đúng không? Cô luôn miệng nói là cho họ một cơ hội cứu mẹ con ta, nhưng thực chất là đang ép buộc họ. Cô nghe cho kỹ đây, họ cự tuyệt cô, mới khiến cho ta thấy vui vẻ.

Bà nhìn Mộ Dung Triết, cười cười.

– Các người giam hãm mẹ con ta nhiều năm như vậy, cô cho rằng ta còn chấp nhất với chuyện sinh tử hay sao? Sống sót tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu như đến ngày phải chết thì cứ chấp nhận là được. Mộ Dung công chúa, thực ra ta lại thấy thương hại cho cô, uổng cho cô có tước vị, dung mạo xinh đẹp như hoa, nhiều mưu kế và có bản lĩnh, nhưng mà rốt cuộc thì cô sống là vì ai?

Bà đặt con mình đang ôm vào lòng xuống, để cậu đứng dưới đất, mình thì ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt trong sáng thông minh của cậu, nói:

– Thất Lang ơi, mẹ từng nói với con, bao nhiêu năm nay cha vẫn đang tìm kiếm mẹ con mình. Cha con là một vị anh hùng, nhưng mà anh hùng cũng sẽ có những việc không thể làm được. Nếu ngộ nhỡ trước khi cha con tìm được chúng ta, người xấu đã cầm đao kiếm tới giết chúng ta, con có sợ không?

Tiểu Thất có cái hiểu có cái không, nhưng vẫn lắc đầu nói:

– Mẹ ơi con không sợ. Nếu là người xấu cầm đao kiếm tới, con sẽ bảo vệ cho mẹ.

Trong mắt Tiêu Vĩnh Gia rưng rưng nước mắt, ôm lấy con trai vào lòng, ôm chặt lấy.

Bên ngoài phòng có tiếng bước chân.

Dường như là có người tới.

Sắc mặt Mộ Dung Triết càng thêm khó coi, khựng lại một chút rồi lạnh lùng nói:

– Trưởng công chúa, bà đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách tôi vô tình. Chắc là người của Lưu Kiến đã tới rồi. Chờ tôi đi rồi, bà có hối hận thì cũng đã muộn.

Đột nhiên, bên ngoài nhà vang lên một tiếng động lạ, tựa như có người sợ hãi kêu cứu, nhưng tiếng kêu cứu chưa kịp phát ra thì đã biến mất.

Mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

Mộ Dung Triết đột ngột quay đầu lại.

– Xảy ra chuyện gì vậy?

Cô ấy quát lên một tiếng chạy ra ngoài, vừa mới chạy được vài bước đột nhiên chân như bị đóng đinh.

Một người đàn ông có dáng vẻ như một lão binh trong quân lặng lẽ xuất hiện ở bên ngoài cửa, khuôn mặt của ông bị màn đêm che khuất không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ duy nhất thanh trường kiếm trong tay ông dưới ánh nến chiếu rọi phản chiếu ra ánh sáng màu đỏ sẫm sắc bén.

Đó là máu, còn ấm, quấn quanh lưỡi kiếm, chảy từng giọt rơi xuống đất trước chân người đàn ông.

Cảnh tượng này tuy ngoài dự kiến ​​nhưng phản ứng của Mộ Dung Triết lại cực kỳ nhanh. Gần như trong nháy mắt, cô ta rút trong người ra một thanh chủy thủ, quay phắt người lại chuẩn bị nhào về phía mẹ con trưởng công chúa ở ngay bên cạnh.

Thế nhưng kiếm phong của lão binh kia còn nhanh hơn so với phản ứng của cô ấy. Cô ấy vừa mới xoay người thì bên gáy đã lạnh ngắt, thanh kiếm mang theo máu nóng kia đã kề lên trên cổ.

Cô ấy thấy nhói buốt, lập tức đứng lại.

– Ngươi là ai mà dám giương oai ở đây?

Giọng của Mộ Dung Triết cứng ngắc, quát lên.

Lão binh lật tay một cái, thanh kiếm như tia chớp đánh tới. “Thịch” một tiếng, chủy thủ trong tay cô ấy bị đánh bay.

– Mộ Dung công chúa, mấy năm nay nhờ có cô trông nom vợ và con ta, Cao Kiệu ta hôm nay tới đón hai mẹ con họ trở về nhà.

Lão binh kia cất tiếng nói trầm thấp, nói xong, nâng khuỷu tay lên đánh thật mạnh vào sau gáy cô ấy.

Mộ Dung Triết thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống đất.

– A Lệnh ơi, là ta đây! Ta đã đến muộn.

Người nọ quay sang bước nhanh tới chỗ Tiêu Vĩnh Gia đã sợ ngây người, tới trước mặt bà giang rộng hai tay ra ôm chặt lấy bà vào lòng.

Hết chương 158
Bình Luận (0)
Comment