Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 160

– Thiên vương!

Một tùy tùng khá lớn tuổi vừa rồi bị Mộ Dung Tây ra lệnh lui xuống không nhịn được đi lên gọi Dung Tây một tiếng để nhắc nhở.

Người này xuất thân Hạ Lâu thị quý tộc Tiên Bi. Trước kia Đồ Hà thị, Vệ thị bị Mộ Dung Thế thuyết phục phản bội Mộ Dung Tây, ủng hộ Mộ Dung Thế thượng vị, sau đó đã gi ết chết thân tín của Mộ Dung Tây. Hạ Lâu thị có quan hệ thân cận với Mộ Dung Tây, tuy nhiều năm ở tại Long Thành nhưng cũng bị thanh trừng, khi nghe tin đã mang theo bộ tộc bỏ trốn ngay trong đêm cho nên mới tránh thoát được một kiếp. Về sau tuy đã hội hợp được với Mộ Dung Tây tìm được đường sống nhưng lại không có chỗ để dừng chân. Trong mấy năm qua, không có thời khắc nào là không muốn đoạt lại vùng đất cũ, nhưng mà thực lực hai bên cách nhau quá xa, đành phải ẩn náu mai phục, âm thầm triệu tập nhân mã chờ đợi thời cơ.

Hiện giờ cơ hội đã sắp đến rồi.

Trước đây thất bại ở Lạc Dương, Mộ Dung Thế đã là bị tổn thương nguyên khí, hiện giờ tuy lại liên hợp với Tây Lương, nhưng mà muốn thắng Lý Mục không hề dễ dàng, khả năng không lớn. Mà một khi khai chiến, Lý Mục tất cũng sẽ toàn lực ứng phó.

Cái họ chờ chính là hai bên ác chiến, đến lúc đó chờ thời cơ ra tay. Không dám nói cái khác, nhân Mộ Dung Thế chưa kịp chuẩn bị mà đoạt lại Long Thành, thậm chí lúc chưa chuẩn bị này mà đánh hạ Yến quận phòng thủ trống không, cũng là hy vọng đáng mong chờ. Bởi vì sự việc can hệ trọng đại, bắt đầu từ một tháng trước, Mộ Dung Tây đã đích thân ẩn nấp ở vùng Nhạn Môn, thăm dò tin tức. Mấy ngày trước, dựa theo kế hoạch, đoàn người vốn dĩ là muốn lui lại nhưng mà bất ngờ lại biết được Mộ Dung Tây có ý muốn bắt Tiêu Vĩnh Gia đưa đi cùng.

Theo như lời của Mộ Dung Tây, tất nhiên là bắt cóc Tiêu Vĩnh Gia để phòng ngừa sau này có thể dùng để uy hiếp Lý Mục.

Quyết định này tất nhiên là không tồi. Nhưng mà nghĩ cướp một con tin quan trọng từ trong đại doanh Hung Nô, khó khăn lớn thế nào có thể nghĩ.

Vì thận trọng, Hạ Lâu không muốn nhiều chuyện, ban đầu cũng không tán thành Mộ Dung Tây đưa ra kế hoạch rõ ràng là có vẻ ngẫu hứng này, nhưng Mộ Dung Tây lại nhất quyết thực hiện, kiên trì muốn làm, Hạ Lâu đành phải nghe theo mệnh lệnh của ông ta.

Chuyện tối nay vốn dĩ đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Phía mình chỉ đối mặt với một Cao Kiệu, phần thắng rất lớn, chỉ cần bắt được người rồi mau chóng rút đi thì là xong. Không nghĩ tới sự việc lại đột nhiên nổi lên biến hóa như thế, khi thấy thiên vương bị vị công chúa Nam Triều kia nhận ra, dăm ba câu kích bác thì sự việc đã chệch ra khỏi quỹ đạo, mà nom cảm xúc của ông ta cũng như bị mất khống chế, lại muốn quyết đấu với Cao Kiệu thì nôn nóng, vội đi lên khuyên can.

– Đại sự làm trọng. Xin Thiên vương đừng vì chút hứng chí nhất thời mà làm hỏng kế hoạch ạ.

Mộ Dung Tây lại như không nghe thấy.

Thiên vương vũ dũng cái thế, rất có uy vọng ở trong người Tiên Bi, đáng tiếc là tính cách bảo thủ, thời điểm mấu chốt lại thường do dự không quyết đoán, không thể nhẫn tâm. Năm đó nếu ông ta nghe theo lời khuyên của mình sớm ra tay trừ khử Mộ Dung Thế đã bắt đầu có dị tâm thì cũng sẽ không đến mức xảy ra thảm biến về sau này.

Hạ Lâu thấy ông ta sắc mặt âm trầm, rút đao ra, cũng không quay đầu lại mà đi lướt qua mình đón lấy Cao Kiệu đang đi tới thì biết ông ta vẫn không chịu nghe mình, đành phải thầm thở dài thườn thượt.

Cũng may luận quyết đấu, Cao Kiệu thoạt nhìn cũng không phải đối thủ của thiên vương, việc đã đến nước này cũng chỉ mong ông ta có thể tốc chiến tốc thắng và mau chóng rời khỏi nơi đây.

Hạ Lâu không thể làm gì khác hơn là đành phải lui trở lại.

Nhiều năm trước, Cao Kiệu và Mộ Dung Tây tuy đã giao chiến với nhau nhiều lần trên chiến trường, nhưng đó chủ yếu chỉ huy binh mã tác chiến với tư cách là soái của hai bên, không có cơ hội để hai người thực sự rời khỏi chiến trường chiến đấu tay đôi với nhau.

Cao Kiệu tiếp được đao đầu tiên của Mộ Dung Tây vung về phía mình.

Đao kiếm giao nhau, trong tiếng leng keng chói tai, ông đã cảm nhận được một lực lượng vô cùng lớn giống như đè ép đến của đối phương, thậm chí hổ khẩu cũng bị chấn động, nếu không phải nhanh chóng lui về sau một bước dùng kỹ xảo để hóa giải một nửa lực lượng, chỉ sợ bảo kiếm bách luyện trong tay làm bạn với mình hơn nửa đời người đã bị gãy thành hai đoạn rồi.

Mộ Dung Tây nhìn Cao Kiệu vừa ra tay đã bị mình ép lui lại, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, không cho ông có bất cứ cơ hội phản ứng nào, đao thứ hai chém tới.

Cao Kiệu chống đỡ thế tấn công liên tục của Mộ Dung Tây, từng bước mà lui về phía sau. Lưỡi đao cùng mũi kiếm không ngừng mà va chạm vào nhau, thậm chí uốn cong, bắ n ra những tia lửa trong đêm.

Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ hơn mười hiệp. Cao Kiệu vẫn luôn ở thế phòng thủ bất lợi, tình thế đáng lo ngại. Mà đao của Mộ Dung Tây rất mạnh, từng bước tới gần, rất nhiều lần nếu không phải Cao Kiệu né tránh kịp thời chỉ sợ đã đổ máu tại chỗ rồi.

Tiêu Vĩnh Gia rất lo lắng. Thời tiết cuối mùa thu đầu đông, vào ban đêm rất lạnh, phía sau lưng bà lại thấm ướt mồ hôi, y phục dán cả vào người.

“Vút’ một tiếng, hàn quang lóe lên, lưỡi đao lia tới cổ họng của Cao Kiệu.

Ông lại phải lui về sau một bước, cơ thể theo đó mà ngửa ra sau, bấy giờ mới tránh thoát được lưỡi đao chỉ còn cách yết hầu của mình không tới một tấc.

Đến lúc này, phía sau ông đã không còn nhiều đường lui nữa, chỉ còn hai bước nữa thôi là sẽ đạp vào khoảng không, nơi đó là sườn núi cỏ dại mọc lan tràn.

Tiêu Vĩnh Gia căng thẳng đến mức gần như không thở nổi. Bà ôm chặt lấy Tiểu Thất, quay đầu cậu lại áp mặt vào mình không cho cậu nhìn. Nhưng mà Tiểu Thất lại tránh khỏi mẫu thân. Hai tay nhỏ bé của cậu nắm chặt thành quyền, nỗ lực quay đầu mở to hai mắt nhìn bóng dáng người đàn ông được gọi là phụ thân đang ở trong ánh đao ánh kiếm kia.

Mộ Dung Tây tuy nhìn như chiếm hết thượng phong nhưng liên tiếp chém hơn mười đao ra ngoài, đao nào cũng như muốn lấy mạng đối thủ nhưng đến phút cuối lại thất bại, càng nôn nóng hơn, thấy Cao Kiệu đã bị mình ép tới sát rìa vách núi, đáy mắt chợt lóe lên tia sát khí, quát to một tiếng, lại vung một đao nữa tới.

Một đao này ngưng tụ lực lượng mười phần của ông ta, lực thấu sống đao, dưới ánh trăng, lưỡi đao tựa như thác nước sáng như tuyết đánh về phía Cao Kiệu.

Cao Kiệu không hề né tránh, giơ kiếm lên đón đỡ.

Đao kiếm lại lần nữa va chạm vào nhau. Thanh Phong trong tay ông cuối cùng cũng không chịu nổi lực đạo của đao, bị bẻ cong và gãy thành hai đoạn.

“Keng” một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi, một đoạn kiếm gãy bay lên giữa không trung sau đó rơi xuống dưới đất.

Thứ còn lại trong tay Cao Kiệu là một thanh kiếm gãy dài không quá một thước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần.

Mộ Dung Tây hét to “nhận lấy cái chết đi”, lưỡi đao tiếp tục bổ tới Cao Kiệu.

Ông ta liệu định Cao Kiệu chắc chắn sẽ lại lặp lại động tác di chuyển như cũ để hóa giải. Cho nên một đao này chỉ là hư đao mà thôi. Trước khi xuất đao, ông ta cũng đã nghĩ xong sát chiêu tiếp theo, nhất định phải thấy máu, đồng thời không cho Cao Kiệu bất kỳ cơ hội nào để né tránh.

Bên trong con ngươi của Cao Kiệu phản chiếu rõ ràng hai điểm ánh sáng trắng như tuyết từ phía đối diện. Đó là cái bóng của lưỡi đao dưới ánh trăng rơi vào trong con ngươi của ông biến thành hai điểm trắng.

Điểm trắng kia càng lúc càng lớn, chớp mắt đã đến gần.

Mộ Dung Tây đột nhiên lật tay, đổi thành chém nghiêng.

Một cảnh tượng khiến người ta không tưởng được đã xảy ra.

Khi mà mỗi người đều cho rằng Cao Kiệu sẽ dùng chiêu cũ lại lần nữa xê dịch để tránh né sát chiêu này, ông không những không thối lui mà ngược lại vào lúc Mộ Dung Tây chuyển tay muốn thay đổi đường đi của đao nhằm cắt đứt đường lui của ông thì trong nháy mắt, ông lại dùng thân đón lấy hướng đao kia.

“Soẹt” một tiếng, lưỡi đao chạm vào người.

Trong khoảnh khắc, quần áo bị lưỡi đao sắc bén rạch một đường. Một vết chém dài sâu hơn một inch kéo dài từ ngực đến một bên vai ông, máu từ vết thương tuôn ra.

Tiểu Thất giãy giụa thoát khỏi cái ôm của mẫu thân, muốn chạy ra nhưng lại bị Tiêu Vĩnh Gia từ phía sau ôm chặt lấy.

Mộ Dung Tây không thể ngờ rằng đối mặt với sát chiêu của mình Cao Kiệu không những không tránh mà còn lại tới gần lấy thân đón đao.

Ông ta nhất thời không kịp phản ứng, tay cầm đao hơi khựng lại. Trước khi ông ta có thể làm ra phản ứng hữu hiệu tiếp theo, thì Cao Kiệu trước đó luôn ở thế phòng thủ cuối cùng đã ra tay. Cũng là lần ra tay duy nhất của ông, nhanh như tia chớp, không để cho kẻ địch có nửa phần cơ hội.

Mộ Dung Tây chỉ thấy trước mắt xẹt qua một đạo kiếm mang, cổ chợt lạnh buốt.

Lưỡi kiếm gãy kề vào cổ họng của mình.

Một đoạn râu của ông ta đã bị kiếm khí tước đứt, sượt qua một bên gò má của ông ta rồi rơi xuống đất. Cả người Mộ Dung Tây cứng đờ, máu toàn thân đột nhiên trở nên nóng bỏng, hai mắt trợn lên, cánh tay cầm đao kia chỉ mới hơi cử động một chút thôi, yết hầu đã đau đớn không chịu nổi.

Máu từ dưới làn da bị cắt vỡ chảy ra.

– Kiếm tuy đã gãy, những lưỡi vẫn còn đó.

– Mộ Dung Tây, ngươi thua rồi.

Tiếng nói của Cao Kiệu ngay bên tai ông ta.

Một khắc trước máu còn nóng bỏng thì theo âm thanh này mà đột nhiên lạnh xuống. Mộ Dung Tây cảm thấy yết hầu buông lỏng, cảm giác đau đớn biến mất. Ông ta đứng chết trân tại chỗ, giữ nguyên tư thế ban đầu, không thể cử động. Máu dọc theo lưỡi đao mà vẫn được ông ta nắm chặt trong tay chậm rãi ngưng tụ cùng nhau, cuối cùng hóa thành giọt máu từ trên mũi đao nhỏ xuống dưới đất.

– Cảnh Thâm!

– Cha ơi!

Hai tiếng gọi vang lên bên tai ông ta.

Ông ta xoay cái cổ cứng ngắc của mình, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Cao Kiệu ném thanh kiếm gãy sang một bên sải bước về phía Tiêu Vĩnh Gia và cậu bé đang chạy đến. Lúc ban đầu, bước chân của ông vững vàng, đi được vài bước bước đi trở nên chậm hẳn rồi đứng lại, rồi lại thẳng người lên tiếp tục bước về phía trước.

– Cảnh Thâm, mình sao rồi?

Tiêu Vĩnh Gia lao tới đỡ lấy Cao Kiệu, đỡ ông ngồi xuống dưới đất. Máu từ vết thương trên ngực ông không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ y phục của ông.

Tiêu Vĩnh Gia quỳ bên người ông, hai tay run rẩy, dùng răng cắn xé váy ra quấn lên vết thương trên người trượng phu.

– Nàng đừng lo, chỉ là vết thương ngoài da thôi, ta không sao đâu.

Đau đớn và bị mất máu làm sắc mặt Cao Kiệu tái nhợt đi, nhưng biểu cảm của ông lại rất nhẹ nhàng, an ủi thê tử, thậm chí ông còn cúi đầu nhẹ nhàng hướng dẫn Tiêu Vĩnh Gia cách băng bó vết thương để cầm máu nhanh nhất có thể.

Tiêu Vĩnh Gia rưng rưng nước mắt theo hướng dẫn của trượng phu băng bó vết thương cho ông. Xong rồi, Cao Kiệu lại cầm lấy bàn tay lạnh như băng dính máu của thê tử mà trấn an, sau đó quay sang với Tiểu Thất vẫn luôn đứng bên cạnh đang nhìn mình, khẽ cười nói:

– Cha vô dụng. Có phải Tiểu Thất thất vọng về cha lắm phải không?

Tiểu Thất cắn chặt răng, dùng ánh mắt sùng bái nhìn phụ thân của mình, lắc đầu thật mạnh.

– Cha chảy nhiều máu mà nói không đau. Cha chính là đại anh hùng ạ.

Cao Kiệu cười to, nâng cánh tay không bị thương lên ôm lấy con trai bé bỏng vào lòng, ghé sát vào tai cậu nói khẽ:

– Chờ trở về rồi, cha sẽ dạy con đọc sách viết chứ nhé?

Tiểu Thất lại gật đầu thật mạnh.

Mộ Dung Tây chăm chú nhìn, bỗng nhiên xoay người, giơ đao lên, từng bước một đi tới.

Sau khi Tiêu Vĩnh Gia băng bó vết thương cho trượng phu xong vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của đám người Mộ Dung Tây phía sau không xa, thấy ông ta cầm đao đi tới bên này, ánh đao chiếu ra gương mặt vặn vẹo, không khỏi hoảng sợ, lập tức đứng lên lạnh lùng nói:

– Đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Mộ Dung Tây, vừa rồi nếu không phải phu quân ta dừng tay kịp lúc thì ngài đã bỏ mạng tại chỗ rồi. Ngài còn không đi, chẳng lẽ còn muốn nuốt lời?

Mộ Dung Tây dừng bước, nhìn Tiêu Vĩnh Gia dưới ánh trăng. Đây là trưởng công chúa Nam Triều, năm xưa ngay từ ánh mắt đầu tiên khi mình nhìn thấy nàng, trái tim mình đang trao ra rồi. Về sau nếu không phải bởi vì nàng, đêm đó mình cũng không đến mức đánh mất cảnh giác rồi bị đứa cháu trai dễ như trở bàn tay mà sát hại.

Đứa cháu trai Mộ Dung Thế của ông ta tâm cơ thâm trầm, khiến người ta sợ hãi, nhưng ông ta lại không biết, trước khi gã sinh ra, lúc mình còn là thiếu niên đã từng uống nhầm thuốc độc. Để giải độc, ông ta đã dùng đủ phương pháp, trong đó không thiếu phương thức lấy độc trị độc.

Trong thời gian hơn một năm chữa bệnh đó, ông ta cảm thấy như đang ở luyện ngục, đã mấy lần đi qua tử môn quan, đi rồi mà quay lại, đau đớn khủng khiếp. May mắn là thể chất ông ta khỏe mạnh, vượt xa người thường, rốt cuộc lành bệnh, kế đó, ông ta dần dần phát hiện cơ thể mình cũng theo đó mà biến hóa, giống như là họa được phúc, có khả năng kháng độc hơn cả người thường.

Đêm hôm đó, sau khi bị đâm ngã xuống đất, gần như là phản ứng theo bản năng, ông ta lập tức bế khí giả chết, sau đó thì ngất đi.

Cũng do trời cao muốn cho ông ta một con đường sống. Đầu tiên là Mộ Dung Thế quá tự tin đối với thanh chuỷ thủ đã được tôi độc dược kia, lúc rời đi cũng không hề cẩn thận kiểm tra xem “thi thể” mà mình bỏ lại. Cộng thêm đứa cháu gái Mộ Dung Triết của ông ta cuối cùng còn niệm chút tình nghĩa quan hệ huyết thống mà đến kịp thời ngăn cản phản quân chuẩn bị ngược đãi đối với “thi thể” của mình, an bài cho người vận chuyển mình trở về Long Thành để an táng.

Ngày hôm sau, ông ta bị bó trong chiếu được đưa lên xe ngựa trở về Long Thành, trên đường đi thì tỉnh dậy. Mấy binh lính Tiên Bi vận chuyển thi thể thấy ông ta đã chết rồi mà sống lại thì đều kinh sợ, lại bình thường vẫn khiếp sợ trước oai uy của ông ta, náo dám phản kháng, cuối cùng đã đi theo ông ta.

Chính vì như thế ông ta mới may mắn sống sót, chờ đợi báo thù.

Trong những ngày tháng sống cuộc sống không khác gì hoạt tử nhân không thấy ánh mặt trời, không có giây phút nào ông ta không tính kế báo thù, mỗi khi nhớ tới Tiêu Vĩnh Gia thì càng yêu hận đan xen, khó mà bình tĩnh nổi.

Trước kia mình từng yêu nàng sâu sắc, nhiều năm sau bởi vì nàng mà đã phải trả cái giá thê thảm như thế, mong nàng có thể đáp lại mình, điều này có gì sai?

– Vừa rồi Cao Kiệu dùng gian kế mới thắng được ta. Năm xưa hắn Bắc phạt cũng bởi vì bị ta ngăn cản cho nên mớt thất bại quay về. Hắn luôn là bại tướng dưới tay ta. Mộ Dung Tây ta ngoài không phải người Hán, văn tài không bằng hắn ra thì có điểm nào kém hơn Cao Kiệu?

Mộ Dung Tây nói.

Tiêu Vĩnh Gia tức giận nói:

– Mộ Dung Tây, ngài so với trượng phu ta còn kém rất xa. Chỉ bởi vì triều đình Đại Ngu vô năng mới khiến cho đám man di các người có cơ hội tiến về phía Nam, hôm nay ta không bàn về những hành vi man rợ chồng chất của các người, ta chỉ nói một điều thôi. Ngày đó sau khi đánh hạ Cao Lương, ngài để mặc cấp dưới phóng túng cướp bóc dân chúng tay không tấc sắt, lạm sát kẻ vô tội, hành vi như thế có khác gì động vật, khác gì Mộ Dung Thế cháu trai của ngài? Ngài gặp phải báo ứng cũng là do ngài tự gieo gió gặt bão. Ngày đó ngài may mắn còn sống là do trời cao giữ mạng của ngài. Năm xưa ngài tự xưng là từng đọc Kinh, Sử, Tử, Tập. Luận trí tuệ, luận khí độ, luận đạo làm người, ngài kém xa trượng phu ta một trời một vực! Ngài còn thể diện gì mà dám chất vấn như thế?

Bà cười nhạt nói tiếp:

– Ta chỉ cầu xin ngài một việc. Từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến ta nữa. Tiêu Vĩnh Gia ta không dám nhận tình cảm của ngài đâu.

– Ngài cho rằng ngài thật lòng có tình cảm với ta? Không hề, ngài chẳng qua là không cam lòng, tự lừa mình dối người thôi!

Mộ Dung Tây yên lặng nhìn Tiêu Vĩnh Gia. Cánh tay cầm đao đang giơ lên như bị thứ gì đó vô hình rút đi toàn bộ sức lực. Mũi đao vẫn còn vết máu từ từ buông xuống, cuối cùng chống dưới mặt đất bên chân ông ta.

Tiêu Vĩnh Gia nói xong cũng không hề nhìn ông ta, quay người lại nâng Cao Kiệu dậy, một tay khác nắm lấy tay của Tiểu Thất, dịu dàng nói:

– Chúng ta đi thôi.

Hai mắt Cao Kiệu cay xè nhức lên, lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay của thê tử đang chìa về phía mình, đứng lên.

Đêm đã qua đi.

Mặt trời nơi xa đang ló dạng, ánh ban mai mờ ảo.

Một nhà ba người đỡ lấy nhau tiếp tục đi về cuối con đường.

Hạ Lâu mang theo người đi đến bên Mộ Dung Tây nhìn theo ba người đang đi kia, chần chừ một chút thấp giọng hỏi một câu.

Biểu cảm của Mộ Dung Tây cứng ngắc, nhìn chăm chú vào mấy bóng dáng phía trước, khẽ lắc đầu.

Hạ Lâu yên lặng một lát, nói:

– Nơi đây không nên ở lâu. Nếu như thế, xin thiên vương cũng mau chóng lên đường thôi.

–  Tướng công, trưởng công chúa, nô đến muộn ạ.

Đúng lúc này, phía đối diện có hơn mười bóng người đang lao đến, chẳng mấy chốc đã đến nơi, chính là đám người Cao Thất không đợi được Cao Kiệu đúng hẹn đã sốt ruột tới tìm.

Hai bên gặp nhau, Cao Thất trông thấy Tiêu Vĩnh Gia và Tiểu Thất thì kích động tột độ, nước mắt tuôn trào mang theo người của mình muốn quỳ xuống nhưng lại bị Tiêu Vĩnh Gia ngăn cản.

Cao Thất lau nước mắt, vui mừng đi lên đang định bế chủ nhân nhỏ của mình tiếp tục lên đường, đột nhiên, trên con đường phía sau ở phương hướng doanh trại lại có tiếng vó ngựa ầm ầm đang phóng nhanh, xen lẫn trong đó còn có tiếng bước chân. Như là có một đội nhân mã đang từ hướng doanh trại Hung Nô đuổi theo.

Sắc mặt Cao Thất biến đổi quay đầu lại nhìn, vừa bế chủ nhân nhỏ của mình vừa sai người che chở gia chủ mau chóng rút lui, lại nghe Tiêu Vĩnh Gia nói:

– Từ đã.

Trên con đường đối diện, ánh lửa sáng rực, một đoàn nhân mã ít nhất mấy trăm người cầm cây đuốc đã rơi vào tầm mắt.

Dưới ánh nắng ban mai mờ ảo và ánh lửa chiếu rọi thoáng có thể nhìn thấy rõ đoàn người đó không mặc trang phục binh Hung Nô. Người dẫn đầu kia dường như là một vị tướng trẻ người Hán. Thanh niên kia thị lực rất tốt, vừa nhìn về phía trước một cái đã hô to:

– Cháu là Cao Hoàn đây. Đằng trước có phải bá phụ bá mẫu không ạ?

Tiêu Vĩnh Gia cả một đêm căng thẳng cuối cùng đã hoàn toàn thả lỏng, hai chân mềm nhũn, cả người lảo đảo được Cao Kiệu đứng bên đỡ lấy.

Cao Thất cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đáp lại:

– Lục lang quân. Ở đây đúng là tướng công và trưởng công chúa!

Cao Hoàn mang theo nhân mã chạy vội tới, nét mặt mừng rỡ khôn nguôi, cười rất tươi, khi thấy toán người Mộ Dung Tây gần đó mặt người nào cũng tỏ vẻ khẩn trương rút đao ra, biết là kẻ địch không phải bạn, sai nhân mã bao vây họ lại, mình thì xông đến trước mặt Cao Kiệu và Tiêu Vĩnh Gia, chào hỏi hai người, lại thấy trước ngực Cao Kiệu có vết máu thì hoảng hồn, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Cao Kiệu nói:

– Ta không sao. Bên tỷ phu của cháu thế nào rồi?

Kỳ thực nhìn thấy Cao Hoàn xuất hiện tại đây thì ông đã đoán được tình hình rồi.

Quả nhiên, nghe Cao Hoàn nói:

– Bá phụ bá mẫu yên tâm, tỷ phu đã đánh hạ được thành quan, cháu mới đi đón được bá phụ bá mẫu đó ạ.

Cậu nói xong quay sang nhìn đám người Mộ Dung Tây bị binh lính bao vây, hỏi thân phận những người đó, biết người cầm đầu kia lại là Mộ Dung Tây từng là hoàng đế Bắc Yến thì ngỡ ngàng, ngay sau đó sắc mặt chuyển sang âm trầm, ra lệnh một tiếng, mấy trăm quân sĩ lập tức giương cung cài tên, nhắm vào đám người Mộ Dung Tây.

Sắc mặt Hạ Lâu tái mét.

Nếu như mấy trăm thiết cung đồng thời được phóng ra, đám người mình có kết cục như nào có thể nghĩ. Y nhìn sang Mộ Dung Tây. Ông ta lại như đứng ngoài cuộc, vẫn đứng thẳng tắp không nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách y cũng không rảnh lo cái khác, cuống quít nói:

– Cao tướng quân, mới vừa rồi thiên vương đã tha cho ngài và trưởng công chúa, ngài không báo đáp thì thôi, tại sao lại đối với bọn ta như thế, đạo lý này ở đâu?

Cao Hoàn cười lạnh:

– Mộ Dung thị không một ai là tốt cả. Đám các ngươi dù có chết cũng chưa hết tội! Ngày hôm nay các ngươi bị chết trong tay ta, có trách thì trách số mệnh của các ngươi đi.

– Toàn bộ nghe lệnh, không tha cho bất cứ kẻ nào hết.

Cậu cao giọng ra lệnh.

Binh lính đồng loạt kéo căng dây cung.

Hạ Lâu thấy trên mặt vị tướng quân trẻ tuổi này tràn đầy sát khí thì kinh hãi, vội chạy về phía Cao Kiệu và Tiêu Vĩnh Gia, lại bị mũi tên trận chắn bước chân, bèn hô to:

– Cao tướng công, trưởng công chúa! Vừa rồi nếu không phải thiên vương tha cho, các người..

Lời nói của y bị gián đoạn bởi một trận cười đột ngột từ phía sau.

Mộ Dung Tây ngửa mặt lên trời cười to, rồi quay sang Cao Hoàn, đưa tay chỉ vào Hạ Lâu cùng mười mấy tùy tùng phía sau.

– Những người này toàn bộ thuộc bộ lạc Hạ Lâu, nhiều thế hệ con cháu gánh vách trách nhiệm hiến tế canh gác, vẫn luôn thủ ở Long Thành, chưa từng tiến vào Trung Nguyên. Trước khi ta xưng đế cũng vẫn luôn khuyên ta sớm ngày trở về. Mấy năm nay, những người trung thành với ta đã bị Mộ Dung Thế tàn sát, mong ngươi có thể buông tha cho họ…

– Thiên vương, chúng tôi nguyện cùng sống cùng chết với thiên vương.

Hạ Lâu và tuỳ tùng cùng chạy lại gần Mộ Dung Tây, biểu cảm kích động, quỳ xuống dập đầu.

Mộ Dung Tây lại như không nghe thấy, tiếp tục nói:

– Người Tiên Bi ta xin thề với thần linh, họ sẽ mang theo bộ tộc quay lại quan ngoại, từ ngay về sau không đặt chân đến Trung Nguyên một bước. Nếu vi phạm lời thề, không chỉ con cháu hậu duệ, mà đời đời di doạ!

– Còn ta…

Ông ta dừng một chút.

– Tiểu Cao tướng quân, ngài muốn lấy mạng của ta, mạng của Mộ Dung Tây ta ở đây, không cần ngươi động thủ, tự ta sẽ chấm dứt nó. Cuộc đời ta giết người vô số, một cái mạng này đều không hề lỗ, chết có gì tiếc.

Ông ta lại ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to, như thể điều này vẫn chưa đủ để trút hết cảm xúc của mình vào lúc này lại thét lên một tiếng thật lớn. Tiếng gào thét hùng hậu, có phẫn uất, có thê lương, có tự giễu.

– Mộ Dung Tây ta nửa đời tung hoành loạn thế, đã làm danh tướng, đã làm hàng nô, đã làm người chết, cũng đã làm hoàng đế, hôm nay thua tại nơi này, không phải người hại ta, mà là trời hại ta.

Giữa tiếng gào thét, ông ta đột nhiên giơ đao trong tay lên, nhắm mắt ngửa cổ, lưỡi dao đặt vào cổ họng và kéo ngang.

– Thiên vương!

Hạ Lâu kinh hoàng sắc mặt tái nhợt, lao tới ngăn cản nhưng đã muộn một bước, những người khác chưa kịp lao tới thì đao đã chạm tới một bên cổ Mộ Dung Tây.

Ngay khi ai nấy cho rằng máu sắp bắn cao ba trượng, đột nhiên, kèm theo một tiếng rít một mũi tên xé rách không khí phóng thẳng tới hướng Mộ Dung Tây, nhanh như chớp giật, tựa như sao băng, trong nháy mắt đã đến gần.

“Đinh” một tiếng.

Cùng với tiếng kim thiết va chạm nhau, đầu sắt của chùm mũi tên đập vào sống đao, khiến thanh đao lập tức văng ra xa.

Mộ Dung Tây trợn mắt, nhìn phương hướng mũi tên bắn tới.

Cao Kiệu đứng ở nơi đó.

Ánh nắng ban mai trở nên trắng xóa hơn, có lẽ là động tác vừa rồi động đến vết thương mà sắc mặt của ông trắng bệch lên, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh, thân hình gầy gò đứng thẳng tắp.

– Mộ Dung Tây, ngươi cũng coi như là người có cá tính, hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng.

– Ngươi nghe cho kỹ đây, bất kể là Trung Nguyên hay cái gọi là thủ đô Bắc Yến, không một phân một tấc tất dưới chân ngươi thuộc về chủng tộc các ngươi. Nhớ kỹ những lời ngươi vừa nói, mang theo người của ngươi quay trở lại nơi mà các ngươi nên đi đi.

Cao Kiệu nói, từng câu từng chữ.

Trong ánh mắt tràn ngập sùng bái của Tiểu Thất đang ngửa đầu nhìn mình, ông từ tốn buông thiết cung xuống, nhìn sang thê tử.

Tiêu Vĩnh Gia cùng trượng phu bốn mắt nhìn nhau, bà khẽ mỉm cười với ông.

Bao nhiêu yêu thương trìu mến đều tan vào nụ cười này, tất cả đều không cần lời nói nào cả.

Mộ Dung Tây yên lặng nhìn vợ chồng ông một lát nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đột nhiên giơ tay, một tay cầm chuôi đao, một tay cầm mũi đao, mười ngón phát lực.

“Keng” một tiếng, đao kia đã bị ông ta bẻ gãy thành hai đoạn.

– Đợi báo thù xong, ta sẽ mang theo bộ tộc quay về Long Thành, cuộc đời này sẽ không bước vào Quan Trung một bước! Nếu có vi phạm lời thề thì sẽ như cây đao này, không có kết cục tốt!

Đoạn đao bị cắm dưới đất, Mộ Dung Tây xoay người rời khỏi.

Hạ Lâu hoàn toàn thở phào, vội vàng tạ lễ với Cao Kiệu sau đó mang theo những người còn lại đuổi theo Mộ Dung Tây.

Bóng dáng đoàn người mau chóng biến mất nơi cuối con đường trong tia nắng ban mai.

Bá phụ đã thả Mộ Dung Tây, Cao Hoàn đành phải thôi. Trông thấy y phục của ông nhuộm máu tươi, vết thương tuy đã được băng bó nhưng máu vẫn không ngừng thấm ra ngoài thì sốt ruột gọi người mang thuốc trị thương tới. Nhân lúc Tiêu Vĩnh Gia bôi thuốc cho Cao Kiệu, cậu đi lên bế lấy Tiểu Thất đang nghiêng đầu tò mò nhìn mình, cười hỏi:

– Đệ là Tiểu Thất Lang của Cao gia đúng không nè? Huynh là a huynh của đệ đó. Mau gọi Lục huynh đi nào.

Tiểu Thất không hề sợ hãi, giãy chui ra khỏi vòng tay của cậu, đứng thẳng, sau đó học theo lễ bái mà mẫu thân đã dạy mình, hành lễ bái với Cao Hoàn, cung kính gọi cậu một tiếng “Lục huynh”.

Trong số những con cháu của Cao gia, từ trước kia Cao Hoàn đứng hàng nhỏ nhất, được gọi là huynh thì đây là lần đầu tiên, tức thì mặt mày nở hoa hớn ha hớn hở kêu lên sung sướng, lại bế bổng Tiểu Thất lên.

Tiểu Thất lại nói:

– Mẹ nói đệ còn có a tỷ và tỷ phu nữa, Lục huynh ơi, khi nào đệ mới được gặp họ ạ?

Cao Hoàn đang muốn trả lời, bỗng nhiên, một người đưa tin phi nước đại từ trên đường phương hướng thành quan đến đây, người nọ thấy Cao Hoàn, cao giọng hô:

– Lục lang quân! Cao tướng quân có tin gấp muốn gửi cho ngài. Nói nếu ngài gặp Đại Tư mã thì xin chuyển giao ngay. Gấp…

Người mang tin tức này là Cao Dận phái tới, vốn là bộ chúng của Cao gia, lúc đầu không nhìn thấy Cao Kiệu cùng Tiêu Vĩnh Gia, chờ tới gần rồi mới nhận ra hai người, giật mình hoảng hốt nhảy xuống lưng ngựa quỳ xuống chào hỏi.

Bầu không khí khẩn trương lên.

– Đã xảy ra chuyện gì? – Cao Kiệu hỏi.

– Kiến Khang bị Vinh Khang chiếm đóng rồi ạ. Vinh Khang bắt cóc Thái Hậu cùng bệ hạ, chiếm hậu cung, ức hiếp quan lại, cướp bóc dân chúng, làm đủ mọi tội ác. Cao tướng quân được biết tin tức đã mang binh quay về, đồng thời gửi tin để báo Đại Tư Mã biết được ạ.

Người mang tin tức vừa trình thư của Cao Dận lên vừa bẩm báo sự việc.

Hết chương 160
Bình Luận (0)
Comment