Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 37

Thẩm Đại ra lệnh cho Thẩm Tam bước lên, cười xòa:

– Vị tam đệ này của tôi trước nay hành vi việc làm luôn lỗ m ãng! Lúc trước đã từng mạo phạm phu nhân, may mà phu nhân không tính toán với nó. Ai biết được hai ngày trước lại gây thêm chuyện. Ngày hôm trước chính là giáp đại thọ của lão mẫu, a muội tôi có gửi một bộ y phục cho bà, vốn là một chuyện tốt, nhưng mà thằng tam đệ này của tôi bởi vì bình thường không hợp với muội phu cho nên giận lây sang a muội, sai người trả lại y phục. Hạ nhân vụng về, xuyên tạc ý của tam đệ, lúc đưa y phục chắc là ngôn ngữ không hay gì nên đã gây ra bất hòa, còn lỡ tay làm hỏng cửa lớn nhà muội phu. Việc nay tôi không mảy may biết gì cả! Tôi cũng chỉ mới biết được toàn bộ câu chuyện, trong lòng cực kỳ tức giận! Vì thế tôi dẫn tam đệ đến đây để xin lỗi, cầu xin phu nhân thứ lỗi cho!

Gã vừa nói xong, Thẩm tam đứng bên cạnh liên tục xin lỗi, nói rằng ý ban đầu của mình không phải như thế, tất cả đều là lỗi của bản thân, mong nhận được sự tha thứ của Lý phu nhân.

Lúc mà huynh đệ Thẩm thị ở đó giải thích thì đồng thời đã có dân huyện cùng đi theo tới xem náo nhiệt đã kể ra chuyện con gái Cao thị vị phu nhân tân hôn của Lý Mục phái người đi đến đập nát cửa lớn nhà Thẩm gia rồi.

Rất nhanh mọi người đều biết cả.

Trong tiếng xì xào bàn tán xôn xao, có người ghé sát bên tai Lý Mục thuật lại một lần.

Lý Mục rõ ràng là sửng sốt, ngay sau đó chau mày lại một cách khó mà phát hiện.

Phía sau hắn đám Tôn Phóng Chi nghe được tin tức đó đều đồng loạt kinh ngạc ngỡ ngàng, lại không hẹn mà cùng nhau cất lên tràng cười lớn, tiếng cười hả hê sảng khoái vô cùng.

– Thật không ngờ đấy! Không ngờ đệ muội lại là người sảng khoái như vậy!

– Hành động còn nhanh hơn so với đám nam nhi bảy thước chúng ta! Làm được chuyện mà chúng ta không làm đươc.

– Bội phục! Bội phục!

– Sảng khoái! Sảng khoái!

Cả đám nhao nhao lên, mỗi người hô một câu.

Huynh đệ Thẩm thị mặt đỏ bừng lên, không dám hó hé một tiếng nào, nào còn dáng vẻ vênh váo tự đắc như mọi ngày nữa?

Giữa những đợt cười lớn nối tiếp nhau sau lưng, Lý Mục quay đầu liếc nhìn các huynh đệ đang cười như điên kia, mặt không chút biểu cảm.

Tôn Phóng Chi cùng Đới Uyên khẽ giật mình, lại trông thấy Quách Chiêm ở bên cạnh đang ra sức nháy mắt ra hiệu với đám người mình, bấy giờ mới bừng tỉnh hiểu ra.

Hành động lần này của đệ muội dù làm người ta sảng khoái rất được lòng người, nhưng mà vừa lúc nãy đám người mình muốn làm điều tương tự thì lại bị Lý Mục ngăn cản, không khỏi rõ ràng là không nể mặt mũi của anh – mà đám người mình còn công khai tạo thế như thế, hình như có chút không ổn.

Hai người liếc nhau, lập tức ngưng cười.

Tiếng cười sau lưng cùng với tiếng ồn ào dần ngừng lại.

Lý Mục quay đầu trở lại, nét mặt nghiêm túc:

– Nếu nói đắc tội thì người mà huynh đệ ngươi đắc tội nhất chính là vợ chồng Tưởng thị, nếu muốn xin lỗi thì hãy đi xin lỗi vợ chồng họ chứ không phải là gặp nội nhân của ta.

Thẩm đại lau mồ hôi trán:

– Lý tướng quân nói đúng lắm! Mấy huynh đệ tôi đến chính là muốn xin lỗi muội phu và a muội. Không chỉ thế còn phải đón a muội về thăm mẹ già. Nhưng mà phía phu nhân bọn tôi sợ cô ấy hiểu lầm cho nên cũng muốn được xin lỗi. Chúng tôi thành tâm đ ến, cầu xin Lý tướng quân truyền lời hộ, huynh đệ chúng tôi vô cùng cảm kích. Đợi xin lỗi phu nhân xong chúng tôi lập tức trở về ngay!

Thẩm đại vừa nói xong, những hán tử ở Kinh Khẩu phía đối diện bật tiếng cười chế nhạo.

Mấy huynh đệ gã lại như không nghe thấy, chỉ mong nhận được sự đáp ứng của Lý Mục, nét mặt đầy khẩn cầu.

Thẩm đại chợt nhìn thấy Tưởng Thao trong đám đông, ánh mắt sáng lên, đánh ánh mắt sang Thẩm tam.

Thẩm tam cũng không cần da mặt gì nữa chạy tới gần Tưởng Thao, khom người hành lễ:

– Muội phu, lúc trước đều là lỗi của huynh, huynh không nên đối xử với vợ chồng đệ như thế. Huynh biết sai rồi, khẩn cầu muội phu thứ lỗi cho!

Tưởng Thao nói:

– Ta không cần huynh xin lỗi Thẩm gia ta. Người mà huynh đệ các huynh bạc đãi là nội nhân của ta. Nếu nàng ấy bỏ qua thì mọi chuyện sẽ cho qua.

Thẩm nhị vội nói:

– Lý tướng quân, chắc ngài không biết, mẹ già biết được tin đã khóc suốt cả buổi, mắng mỏ lên án mấy huynh đệ rất thậm tệ, đồng thời rất mong ngóng được gặp a muội. Nếu không phải do bệnh liệt giường thì bà ấy đã muốn đến đây rồi. Chúng tôi biết sai rồi, về sau không dám làm thế nữa. Cầu xin Lý tướng quân truyền lời cho, nếu để mẹ già biết được cũng sẽ vô cùng cảm kích.

Lý Mục ánh mắt như điện, lạnh lùng đảo qua ba huynh đệ Thẩm gia:

– Nội nhân có gặp hay không sẽ do nàng ấy quyết định, ta không biết được.

Nói xong lên ngựa mà đi.

Huynh đệ Thẩm thị thở phào một hơi, vội vàng lên ngựa đuổi theo thật nhanh.

Con đường trước Miếu Thành Hoàng dẫn đến nhà Lý gia hiện tại đang đông nghịt người, náo nhiệt ồn ào như đến hội chùa, tất cả đều là dân chúng nghe được tin thì đều chạy đến.

Ba huynh đệ chỉ sợ đắc tội Cao gia, giờ phút này cũng không quan tâm đ ến mặt mũi, vô cùng xấu hổ, trong những âm thanh chỉ trỏ của đám đông mà vội vã đến trước cổng lớn Lý gia, nhìn Lý Mục đi vào, đợi rất lâu nhưng mãi mà không thấy bên trong có động tĩnh gì, lại không dám đi hỏi, đang lo lắng sốt ruột thì nghe bên trong có tiếng bước chân đi ra.

Một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi rắn rỏi khỏe mạnh từ ngưỡng cửa bước ra, hai tay chống nạnh, lỗ mũi hếch lên, liếc nhìn họ:

– Các người là a huynh của a tẩu Tưởng gia hả?

Ba người gật đầu với cô gái nhỏ này, không dám có chút thất lễ nào.

Cô gái nhỏ kiêu căng hừ mũi:

– Đi theo tôi!

Ba người thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi theo vào, vòng qua bức tường tiến vào cửa thùy hoa, xuyên qua một hành lang bên phải thì đi đến một gian nhà chính, ngước nhìn, trông thấy bên trong có quạt bình phong, phía sau thoáng như có mấy bóng người đang ngồi, phỏng đoán chính là con gái Cao thị phu nhân tân hôn của Lý Mục. Cả ba không dám vào bên trong, chỉ đứng ở bên ngoài cánh cửa, hành lễ về hướng bình phong, cung kính, miệng nói bái kiến phu nhân.

Lạc Thần đưa mắt nhìn Thẩm thị đứng bên cạnh, bắt gặp chị ấy nhìn chằm chằm những người kia sau tấm bình phong, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay như c ắm vào trong thịt, trong lòng càng thêm phẫn nộ, quát lên:

– Thẩm Tam! Còn nhớ những gì hôm đó tại đầu trấn ta đã nói với ngươi không, a tẩu Tưởng gia chính là a tẩu của ta. Không cho a tẩu ta đi gặp mẫu thân của tỷ ấy thì cũng thôi đi, cớ sao hôm nay ngươi lại cho người đến phá cửa nẻo nhà tỷ ấy! Ngươi đập nát cửa nhà a tẩu chính là đập nát cửa Cao gia ta! Ta cũng chẳng làm gì khác, chỉ gọi người đi phá cửa nhà Thẩm gia thôi! Sao nào, các ngươi không phục rủ rê nhau đến đây hỏi tội à?

Thẩm tam thực sự không nhớ vị Lý phu nhân này hôm đó đã từng nói với mình những điều đó không, nhưng lúc này nếu nàng nói như thế rồi gã làm sao dám cãi lại đây. Bắt gặp hai vị huynh trưởng đứng bên cạnh ánh mắt hằm hằm nhìn mình, lập tức quỳ xuống, tha thiết nói:

– Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi không nên đối xử với a muội như thế, càng không nên mạo phạm phu nhân! Đừng nói là phá hỏng một cánh cửa, dù là lột nóc nhà tôi ra thì đó cũng là trừng phạt do lỗi sai của tôi. Tôi đã biết sai rồi, cầu xin phu nhân giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho lần này! Về sau tôi không dám ngăn cản a muội đi gặp a mẫu nữa! Có trời cao làm chứng, nếu như tôi nói nửa câu không thật thì trời giáng ngũ lôi đánh xuống!

Thẩm đại Thẩm nhị cũng cùng nhau cầu xin theo.

Thẩm đại càng tỏ vẻ tha thiết hơn:

– Từ sau khi tiên tôn mất, tôi trở thành chủ của gia tộc, thế nhưng tôi lại sơ suất  không để tâm mọi chuyện, làm ngơ trước những chuyện bẩn thỉu ở trong nhà, gia phong bị hủy hoại, để rồi gây ra sai lầm ngày hôm nay! Tất cả đều là sai lầm của tôi! Lẽ ra tôi cũng không có mặt mũi mà tới đây, nhưng mà mẹ già luôn nhớ thương a muội, bệnh lâu ngày nằm liệt giường. Cầu xin phu nhân thông cảm tha thứ cho mấy huynh đệ bọn tôi, để sau này bọn tôi có cơ hội sửa chữa đền bù sai lầm!

Lúc còn nhỏ tình cảm giữa Thẩm nhị với huynh muội Thẩm thị cũng rất tốt, nhưng sau khi Thẩm thị kết hôn với người có địa vị thấp, Thẩm Nhị lại một lòng khao khát hướng tới môn đình thượng phẩm, bấy giờ tình cảm huynh muội mới lạnh nhạt dần. Nhìn thấy hình bóng sau tấm bình phong rất giống muội muội của mình, cũng lên tiếng khẩn cầu:

– A muội, trước đây nhị huynh lòng dạ xấu xa đã đối xử không tốt với muội. Nhị huynh vô cùng hối hận! Cầu xin a muội niệm tình cảm chúng ta mà đại nhân đại lượng cầu xin phu nhân tha thứ cho mấy huynh đệ bọn ta. Từ nay về sau nhị huynh chắc chắn sẽ đối tốt với muội!

Thẩm thị vốn vẫn lặng thinh không nói một lời, cho đến khi nghe mấy huynh đệ đầu tiên là nhắc đến mẹ già, sau đó lại nói về tình cảm huynh muội, cuối cùng không kìm nén được nữa đứng lên bước ra khỏi tấm bình phong, rưng rưng nói:

– Muội cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần từ nay về sau các huynh cho muội gặp a mẫu, để muội được tận lòng hiếu thảo với mẹ là được. Muội chỉ cần như thế thôi.

Ba người tức khắc đồng ý, biểu hiện rất thân thiết.

Thẩm Nhị nói tiếp:

– A muội, vừa rồi lúc đến huynh đã gọi thợ mộc đến nhà muội, dùng vật liệu tốt nhất để làm lại cửa rồi. Mong muội bớt giận, không tới ngày mai sẽ trả lại cửa mới cho muội.

Trong và ngoài Kiến Khang của triều Đại Ngu ngập trong tranh đấu chính trị và quân sự tàn khốc. Nhưng mà mười sáu năm qua, Lạc Thần vẫn luôn ở trên cao, chưa từng dính khói lửa nhân gian. Tâm địa nàng dù thiện lương nhưng loại người giống như huynh đệ Thẩm gia này ở trong mắt nàng vốn chẳng tính là gì. Nàng cũng thường thấy hạng người thuận gió làm đà a dua nịnh hót, trong lòng không nhịn được mắng vô sỉ. Nhưng sự việc đã đến nước này, cơn giận lúc trước gần như tiêu tan, hơn nữa Thẩm thị đã lên tiếng như thế, liền đứng lên lạnh lùng nói:

– Các ngươi hành vi ti tiện, làm hại a gia ta tức giận không ít. Muốn ta tha thứ cho cũng dễ thôi. Chỉ cần a gia ta đồng ý bỏ qua thì ta sẽ không tính toán gì nữa.

Ba người như được đại xá, vội vàng khẩn cầu muốn đi gặp Lư thị.

A Đình rất là đắc ý, hừ mũi, bấy giờ mới đỡ Lư thị đi ra.

Lư thị còn đang ở bên ngoài cửa, ba người còn thân hơn so với gặp mẹ ruột của mình, kêu lên “mẹ” một tiếng, cùng nhau xông tới quỳ xuống trước mặt Lư thị, dập đầu cầu xin tha thứ, còn giơ tay thề với trời, về sau không dám có hành động tương tự nữa.

Lư thị lắc đầu, thở dài:

– Các ngươi quỳ trước mặt một bà già mù như ta làm gì! Tích thiên như khánh, đời cha ăn mặn đời con khát nước, về sau đừng bởi vì ý kiến môn đình mà đối xử ác với a muội các ngươi, hãy để con bé được hiếu thuận với mẹ già còn hơn nói trăm lời hối lỗi với ta ở chỗ này.

Ba người phủ phục sát đất, cũng không biết là thật lòng hay giả dối, khóc thảm thiết.

Lạc Thần chứng kiến tất cả mà thấy buồn cười, thậm chí còn tức giận hơn, một lần nữa lại cảm thán mình được mở rộng tầm mắt.

Nàng biết mình cho người đi phá cửa Thẩm gia, lấy đạo thân trị thân, chắc chắn sẽ có chuyện tiếp theo. Nhưng mà không thể ngờ, một lời phân phó lại đưa tới một vở kịch đặc sắc như thế.

Thẩm thị trong lòng rất lo lắng cho mẹ già, thấy mấy huynh đệ tỏ thái độ như thế thì cũng thôi, rưng rưng cảm ơn Lạc thần cùng với Lư thị, gọi trượng phu, dẫn theo hai con nhỏ, mang theo một chút thức ăn lên xe của các huynh đệ cùng đi về nhà mẹ đẻ.

Lạc Thần suy nghĩ một chút, lại gọi a Cúc, phân phó một tiếng.

A Cúc gật đầu, đi theo Thẩm thị.

Ba huynh đệ Thẩm thị cung kính đi theo bên cạnh, trong sự chú ý của người đi đường đón cả nhà muội phu ra khỏi Kinh Khẩu, để lại một đám đông vây quanh bàn tán ầm ĩ tại chỗ. Trong lời bàn tán tất cả đều là khen ngợi con gái Cao thị vừa mới cưới về của Lý gia.

Khoảng cách giữa hai nơi không xa, rất nhanh là đến nơi. Hai cánh cửa nhà Thẩm gia còn chưa kịp đổi vẫn trống hoác như cũ, nhưng trong ngoài đã chật kín người.

Bên trong là mấy chị em dâu của Thẩm thị cùng với hạ nhân Thẩm gia, tất cả đều ở nơi đó chờ nghênh đón, ngoài cửa tất nhiên là dân huyện tới xem náo nhiệt.

Thẩm thị xuống xe, mấy chị em dâu ra đón, rất thân thiết và nhiệt tình, còn khen ngợi hai đứa trẻ.

Thẩm thị cũng không có tâm tư nhiều lời với mấy chị em dâu tỏ vẻ thân thiết kia, đáp lại qua quýt rồi dẫn trượng phu và con nhỏ đi vào thăm mẹ già.

Hai mẹ con đã nhiều năm không gặp, hôm nay cuối cùng cũng được gặp nhau, cả hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. Khóc xong, Thẩm mẫu thấy con gái dẫn theo hai cháu ngoại gần như không thể nhận ra, mừng đến rơi nước mắt.

Nhìn thấy cuộc gặp gỡ này, A Cúc cũng đỏ hoe mắt.

Tâm trạng của Thẩm thị dần dần bình ổn lại, bởi vì đã lâu gặp mẹ già, muốn cùng hai đứa con ở lại tối nay. Tưởng Thao lập tức gật đầu, bởi vì trời đã gần tối, chào Thẩm mẫu xong lại căn dặn hai đứa con nghe lời, mình đi về trước.

A Cúc cũng đi về theo.

Người Thẩm gia biết bà là họ hàng thân thích bên cạnh con gái Cao thị, ban ngày chính bà dẫn người đến phá cửa. Biết bà là nhân vật lợi hại, thấy bà cũng tới, mấy chị em dâu Thẩm thị đều tỏ vẻ kinh sợ, chiêu đãi rất ân cần.

Sau khi a Cúc ra khỏi phòng Thẩm mẫu, cả một buổi chiều chỉ thờ ơ ngồi yên một chỗ, không những không nói một câu nào, dù là trà hay điểm tâm dâng tới cũng không đụng tới.

Hạ nhân Thẩm gia không dám tới gần, chỉ khoanh tay đứng ở một bên quan sát từ xa, đến thở một hơi cũng không dám.

Cho đến khi Tưởng Thao đi ra, Thẩm thị ra tiễn, bà mới đứng dậy, đi tới cửa, thản nhiên nói với người Thẩm gia đi tiễn:

– Tiểu nương tử nhà ta nói, thấy các người thực tình hối cải, cũng không phải không có thuốc chữa. Cô ấy sẽ đưa tin cho huynh trưởng mình, đến mùa xuân năm tới Kiến Khang tổ chức hội Khúc thủy lưu thương thì sẽ phát thiếp mời cho Thẩm gia các ngươi, đến lúc đó các ngươi đi tham dự là được.

Tháng Ba đầu mùa xuân hằng năm, sĩ tộc cao môn của Kiến Khang sẽ có một lễ hội thịnh đại Khúc thủy lưu thương. Người tham gia ngoài sĩ tộc vọng tộc cùng với đương kim danh sĩ thì còn có cả đệ tử môn sinh các nhà được cho rằng đáng để dìu dắt.

Nhận được lời mời là một cơ hội tuyệt vời để nâng cao danh tiếng mà các gia đình quý tộc bình thường và gia đình hàn môn mơ ước không biết bao nhiêu lần.

Cho dù vẫn không cách nào tiến vào vòng xã giao của sĩ tộc vọng tộc Kiến Khang, nhưng một chuyến trở về, danh tiếng của họ chắc chắn sẽ tăng lên trong khu vực địa phương.

Huynh đệ Thẩm gia ban đầu cho rằng mình nghe lầm, đợi khi phản ứng lại thật sự không dám tin, mừng rỡ như điên, không ngừng cảm tạ A Cúc, thậm chí còn cảm động đến rơi nước mắt. Phải biết rằng dưới chế độ môn đình sâm nghiêm bực này, đâu chỉ hàn môn không có đường đi lên, dù là sĩ tộc cấp thấp địa phương như Thẩm gia muốn thăng lên một cấp cũng khó như lên trời. Nhiều năm luồn cúi, hao tổn tâm cơ, bây giờ không những không thấy thăng lên mà ngược lại gia đạo suy bại.

Mấy chị em dâu Thẩm gia vốn chỉ bị áp lực bức bách bề ngoài mới khách sáo với Thẩm gia, nhưng thực chất ở trong lòng vẫn mang khúc mắc như cũ. Cho đến khi câu nói kia rơi vào tai mới như bừng tỉnh trong mộng, biết phúc từ trên trời rơi xuống, trong lòng không còn dám có ý nghĩ khinh thị đối với vợ chồng Thưởng Thao Thẩm thị nữa

Quả thực chỉ thiếu nước quỳ lạy thôi.

– Tiểu nương tử còn nói, nếu để cho cô ấy biết được các ngươi dám mượn danh Cao thị hiếp đáp đồng hương, tiếp tục làm những việc xấu xa không hợp lẽ thường, cô ấy có thể cất nhắc thì cũng có thể khiến cho các ngươi vĩnh viễn không thoát thân được. Tự các ngươi biết mà làm đi.

A Cúc lại lạnh lùng nói.

Thẩm thị đứng một bên vô cùng cảm động.

Chị tuyệt đối không ngờ rằng tiểu nương tử Cao thị vừa mới gả vào Lý gia không lâu chẳng những nhiệt tình chân thật mà còn có tâm tư tỉ mỉ, cố ý sắp xếp như thế. Cất nhắc nhà mẹ đẻ của mình, rõ ràng là cất nhắc mình. Là muốn cho mình từ nay về sau không bị người nhà mẹ đẻ khinh thường. Chị đè cảm xúc kích động cuồn cuộn trong lòng xuống, bước đi lên nói cảm ơn với A Cúc, nhưng cổ họng như bị tắc nghẽn không thốt được nên lời, vành mắt lại rưng rưng nước mắt.

A Cúc từ xưa nay rất ít khi biểu lộ cảm xúc với người ngoài ở trên mặt, cuối cùng nở nụ cười hiếm có, vỗ nhẹ lên tay Thẩm thị rồi đi lên xe, dưới sự cung kính tiễn đưa của Thẩm gia, trở về Kinh Khẩu.



Lý gia ồn áo huyên náo hơn nửa ngày sau khi hàng xóm láng giềng lần lượt ra về cuối cùng đã trở lại yên tĩnh như cũ.

Lúc A Cúc trở lại, Lạc Thần hãy còn ở bên Lư thị, A Đình với Lý Mục cũng ở đó. Lư thị hỏi tình huống của Thẩm thị quay về Thẩm gia, biết tinh thần của Thẩm mẫu vẫn rất tốt thì rất vui. A Cúc lại nhắc đến căn dặn cuối cùng của Lạc Thần với mình.

Lư thị thoạt đầu hơi kinh ngạc, lần mò cầm tay Lạc Thần, thở dài.

– A gia chưa từng nghĩ A Di con lại có suy nghĩ chu đáo như thế. Con là người tốt. Có con an bài như vậy, về sau Thẩm gia kia chắc chắn không còn dám khinh thường người khác nữa. Chỉ là làm khó con rồi.

– Con chỉ tiện tay giúp thôi ạ. – Lạc Thần cười.

– Chắc hẳn Thẩm gia biết sự lợi hại của a tẩu rồi! Xem từ giờ họ còn dám ức hiếp người khác nữa không! Muội vừa đi ra ngoài một vòng, ai nấy cũng đều nói a tẩu rất tốt!

A Đình nhìn Lạc Thần, trong ánh mắt đầy sự sùng bái.

Lư thị cười gật đầu:

– Rất đúng! Rất đúng!

Lạc Thần không kìm được liếc nhìn Lý Mục.

Cả một buổi chiều hắn không hề ra ngoài nữa.

Lúc mà Cúc còn chưa quay về, nàng trò chuyện cùng với Lư thị và A Đình, hắn ngồi ở bên cạnh nhưng trước sau không nói lời nào, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Bắt gặp hắn hình như cũng đang nhìn mình, không đợi bốn mắt chạm nhau, nàng tức khắc quay đi, chân thành nói với Lư thị:

– A Di cũng biết chuyện hôm nay thực ra gây động tĩnh rất lớn. Lẽ ra cũng bởi vì con hơi bốc đồng giận giữ, may mà xử lý kịp thời. Nếu không ổn xin a gia cứ việc trách phạt con, A Di sẽ ghi nhớ, lần sau không dám nữa.

Lư thị vội xua tay:

– Con nào có gây chuyện chứ? Có trách thì trách huynh đệ Thẩm gia. Đừng nói là con, dù là ta cũng tức giận không chịu được. Một người có trái tim ấm áp như bạn là rất hiếm! Sao a gia lại trách con được?

Lạc Thần nói:

– Con thật may mắn thì gặp người tốt như a gia, chuyện gì cũng sẵn sàng che chở cho con.

Lư thị cười, nhẹ nhàng siết chặt đôi tay mềm mại của nàng, quay sang nói với con trai:

– Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chắc A Di mệt lắm rồi. Ăn cơm xong nếu con không có việc gì thì đừng đi nữa, ở bên con bé nhiều hơn đi.

Lý Mục vâng dạ nghe theo.

..

Trời tối dần, trong nhà đã bật đèn.

Lý Mục cùng Lạc Thần dùng cơm với Lư thị xong thì Tưởng Thao tới, mang theo chút lễ để cảm ơn Lạc Thần.

Lạc Thần từ chối không nhận. Sau một hồi khách sáo đưa đẩy, Lý Mục đưa Tưởng Thao ra ngoài, Lạc Thần về phòng trước và tự tắm rửa.

Thời tiết hơi se lạnh, chiếc thùng tắm này được làm bằng gỗ sồi trăm năm là của hồi môn mang theo, có đường vân tinh xảo, gỗ đàn hồi nhẹ, có thể giữ nhiệt độ nước tốt.

Lạc Thần được sự hầu hạ của A Cúc ngâm cả người vào trong thùng nước tắm có thêm hương liệu, thoải mái ngâm người.

– Cúc ma ma, bà nói xem, nếu cha cháu biết được chuyện hôm nay thì có trách cháu làm liều không ạ?

Lạc Thần bỗng nhiên nghĩ tới, trong thùng tắm quay người lại đối mặt với A Cúc hỏi, làm cho tiếng nước tắm phát ra âm thanh rào rào.

Nếu mẹ mà biết chắc chắn sẽ không nói gì nàng cả, cho nên Lạc Thần tự động bỏ qua bà.

– Sao trách cháu được! – A Cúc lắc đầu. – Cả thiên hạ này nào có cô gái nào tốt bụng như tiểu nương tử chứ? Nếu tướng công biết được chỉ có xót xa vì đã gả cháu đến địa phương mỗi ngày đều đủ thứ chuyện và người phiền phức như này thôi.

Lạc Thần thở dài:

– Cúc ma ma đừng nói vậy! A gia, A Đình, a tẩu Tưởng gia…còn có cả một vài láng giềng nữa, đều là những người tốt.

A Cúc cũng thở dài:

– Chỉ cần tiểu nương tử vui là tốt rồi.

Bà cầm một chiếc khăn lớn, bảo Lạc Thần bước ra rồi bao lấy cơ thể nàng, nhẹ nhàng lau nước dính trên làn da của nàng, kế đó nhanh nhẹn hầu nàng mặc y phục.

Lạc Thần cầm khăn hút nước tự mình lau tóc, vừa lau mái tóc dài vừa đi ra ngoài, trông thấy Lý Mục chẳng biết đã trở về từ lúc nào, đứng ở nơi đó.

Nàng không khỏi nghi ngờ đối thoại của mình với A Cúc đã bị hắn nghe được, lườm hắn một cái, đi qua người hắn đến ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía hắn, vén mái tóc dài sang một bên trước ngực, tiếp tục cúi đầu lau, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết mịn như ngọc.

– Lần sau nếu gặp chuyện tương tự như hôm nay, nếu như ta ở nhà thì nhớ kỹ phải nói trước với ta. Nếu như ta không ở nhà, nàng cũng không được phép hành sự lỗ m ãng như hôm nay, phải cho người truyền tin cho ta trước.

– Nhớ chưa?

Một lát sau, giọng nói của hắn cất lên từ phía sau lưng.

Lạc Thần quay đầu lại, nhìn hắn một cái.

Hắn Anh đứng sau lưng nàng, ánh mắt rơi vào phía trên sau lưng nàng.

A Cúc vốn định đi gọi mấy người Quỳnh Thụ đến phục thị, nghe được tiếng nói bước chân dừng lại, cũng quay đầu lại.

Lạc Thần chu môi lên, quay mặt lại, hếch cằm lên, hừ một tiếng:

– Vì sao tôi phải nói với huynh?

Phía sau lưng dường như có một áp lực đột ngột dâng lên.

Lạc Thần một lần nữa quay đầu lại, trông thấy hắn lại đi tới phía sau mình, cúi người xuống, với tay ra cầm lấy chiếc khăn lau tóc trên tay nàng.

– Ta là phu quân của nàng. Nàng không nói với ta thì nói với ai?

Có lẽ là nguyên nhân ánh nến trong phòng, trong đôi mắt của hắn lóe lên tia sáng u ám nhảy nhót.

Giọng điệu nghe càng kỳ lạ.

Giống như là trêu tức nàng, lại giống là mang hàm ý cảnh cáo.

Nói xong, hắn lại đưa tay ra, ở ngay trước mặt a Cúc, điềm nhiên như không giúp nàng lau đi mấy giọt nước trong suốt dính trên làn da trên gáy nàng.

Lạc Thần mặt nóng bừng lên, chộp lấy cướp lại khăn của mình, quay sang A Cúc đang nhìn đăm đăm, kêu lên:

– A Cúc, gọi họ vào đi!

A Cúc bừng tỉnh, ồ một tiếng, vội vàng đi đến cửa, mới mở cửa đã trông thấy Quỳnh Thụ vội vã chạy tới, miệng nói:

– Lý lang quân ở trong phòng ạ? Kiến Khang có thánh chỉ tới, người đang ở ngay ngoài cửa.

Lạc Thần sững sờ, cùng liếc nhìn Lý Mục ở sau lưng mình, bắt gặp ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, cũng không hề tỏ vẻ gì là gấp cả, chỉ từ từ thẳng người lên, nói:

– Lời ta nói, nàng phải nhớ kỹ!

Nói xong mới quay người đi ra khỏi phòng.

Hết chương 37
Bình Luận (0)
Comment