Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 41

Tiêu Vĩnh Gia búi tóc cao y phục cao sang, trang điểm tao nhã, phong thái cao quý sang trọng, vẫn rất quen thuộc như Lạc Thần từng thấy, hơi hơi ngẩng mặt, đứng ở trước cửa Lý gia. Trông thấy Lạc Thần gấp gáp chạy ra hai mắt sáng ngời, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, bước nhanh hơn ra đón, giang tay ra ôm con gái vào lòng, miệng thì liên tục gọi “con gái yêu” “con gái yêu”, còn nói “nhớ con yêu quá”.

– Mẹ ơi, con cũng rất nhớ mẹ!

Tiêu Vĩnh Gia cười gật đầu, quan sát Lạc Thần, ánh mắt quét một vòng trên người nàng, nụ cười liền biến mất, cau mày, quay sang A Cúc đang hầu bên cạnh.

– Các ngươi hầu hạ A Di thế nào, sao lại để A Di ăn mặc như thế này?

Lúc mới đến Kinh Khẩu Lạc Thần vẫn ăn mặc và trang điểm theo thói quen trước kia khi còn ở nhà, chỉ mặc quần áo đẹp, không đeo đồ trang sức bằng vàng và ngọc, mỗi khi ra ngoài phải theo phép tắc thì đeo Minh Kha, khi không theo phép tắc thì đeo Khanh Ngọc, anh lạc lâm lang, cực kỳ hiển quý. Nhưng được vài ngày, nàng cảm thấy trang phục của mình không hợp với Lý gia, rất phô trương, cho nên đã giảm bớt khoản ăn mặc và trang điểm đi.

Mà trong mấy ngày vừa qua, Lý Mục không ở nhà, nàng lại không ra ngoài nhiều, hơn nữa mấy ngày nay nàng đều vất vả kéo con thoi dệt sợi, để làm việc cho tiện mà việc ăn mặc trang điểm càng giản lược hơn.

Giống như ngày hôm nay, Lạc Thần chỉ búi tóc kiểu ốc, cài một cây trâm ngọc, đeo đôi hoa tai có gắn viên trân châu nhỏ như hạt gạo, quần áo cũng là loại giáp phục màu vàng nhạt, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng chất liệu rất mềm lại rất ấm, chân đi giày nhẹ và tất lưới giúp di chuyển dễ dàng hơn, nàng rất ưa thích – nhưng bộ trang phục này ở trong mắt Tiêu Vĩnh Gia lại biến thành quá giản dị, cho nên mới chất vấn A Cúc.

Trưởng công chúa đột nhiên đến Kinh Khẩu mà không hề báo trước, cho đến khi biết bà đến thì bà đã vào cửa, ai nấy cũng đều trở tay không kịp.

A Cúc thấy bà không hài lòng, đang muốn nhận lỗi thì bên kia Lạc Thần đã nói:

– Mẹ ơi, không phải lỗi của họ ạ, là tự con thích nên mới ăn mặc như thế này. Nơi đây không phải Kiến Khang, không cần phải rườm rà vây đâu ạ!

Tiêu Vĩnh Gia vẫn rất không vui, nhưng mà con gái yêu đã nói vậy rồi cũng đành phải bỏ qua, cầm lấy tay nàng nắm chặt, hai hàng lông mày lại bất giác nhíu chặt.

Lạc Thần phát giác ra muốn rút tay về nhưng đã muộn, bàn tay bị Tiêu Vĩnh Gia nắm chặt lật lòng bàn tay lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nàng, sắc mặt sầm xuống, lại quay sang A Cúc:

– Bàn tay của A Di tại sao lại như thế này? Nó ở đây đã phải làm những gì?

Đôi tay của Lạc Thần từ nhỏ đến lớn đúng thật là “không dính nước dương xuân”, được bảo dưỡng nâng niu cực kỳ non nớt mềm mại. Mấy ngày qua bởi vì xe sợi mà lòng bàn tay cùng với ngón tay bị con thoi sợi chỉ cọ xát, khó tránh khỏi bị xước. Nghiêm trọng nhất là ngày hôm trước, mấy ngón tay còn bị sưng to lên, sau khi đã bôi thuốc mỡ làm mát, hôm nay mờ đi nhưng vẫn sót lại vài vệt đỏ nhạt.

A Cúc thật sự là khổ mà không thể nói, đối mặt với Tiêu Vĩnh Gia, nào có ai dám nói về chuyện Lạc Thần ngày nào cũng kéo sợi, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

– Mẹ ơi, con có thể làm được gì ạ? Tại quá rảnh không có việc gì làm, lại muốn giết thời gian nên con chơi kéo sợi một chút thôi. Tay của con không bị sao đâu.

Lạc Thần rút tay về, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy đường đi cơ hồ bị xe cao cùng nghi trượng dừng ở ngoài cửa gần như làm tắc nghẽn cả con đường, rất nhiều hàng xóm nghe tin đều ở bên ngoài nhìn vào trong, vẻ mặt tò mò xen lẫn kính sợ, khác biệt rất lớn với ngày thường, bèn vội vàng kéo tay Tiêu Vĩnh Gia vẫn còn đang sầm sì mặt mũi đi vào trong nhà.

– Mẹ ơi, mẹ mau vào nhà đi ạ. Mẹ chồng con hai mắt nhìn không rõ, con dẫn mẹ đi gặp ạ…

Khi nói chuyện, cửa thuỳ hoa truyền ra tiếng quải trượng, Lư thị nghe tin được A Đình dìu đỡ đang vội vã đi ra đón.

A Đình vừa mới gọi một tiếng “a tẩu” thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dung mạo hoa lệ ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh Lạc Thần, hai hàng lông mày nhíu lại, sắc mặt cau có, biết bà ấy là mẫu thân của a tẩu, đương kim trưởng công chúa thì sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng lại, không dám tới gần nữa mà đứng khựng lại.

– Trưởng công chúa tới rồi à? – Lư thị mỉm cười, lên tiếng, – Trưởng công chúa từ xa bôn ba đến đây, chắc chắn đi đường mệt nhọc, xin mời vào nhà nghỉ ngơi trước được không?

Tiêu Vĩnh Gia ánh mắt đảo qua Lư thị, không lập tức lên tiếng đáp lại.

Bầu không khí trở nên cứng ngắc.

– Mẹ!

Lạc Thần lập tức bám vào tai Tiêu Vĩnh Gia, nói nhỏ:

– Mẹ chồng con đối xử tốt với con lắm đó! Mẹ đừng có giận chó đánh mèo với mẹ chồng con, cũng không được mất lịch sự với mẹ chồng con đó.

Tiêu Vĩnh Gia sửng sốt nhìn con gái, chỉ thấy nàng mở to hai mắt nhìn mình, tràn đầy cầu xin, chần chừ một giây cuối cùng vẫn miễn cưỡng nén sự không vui trong lòng xuống, đáp:

– Bà là mẫu thân của Lý Mục phải không? Mắt nhìn không tốt thì đừng có ra ngoài. Tự ta đi vào là được.

Vì con gái của mình, Tiêu Vĩnh Gia mặc dù đã trả lời nhưng trong giọng điệu vẫn có một sự lạnh nhạt không thể che giấu.

Lư thị làm sao mà không nghe ra được, bà vẫn mỉm cười hiền hòa, lui sang một bên, nói với Lạc Thần:

– A Di, con mau mời mẹ con vào trong ngồi đi.

Lạc Thần đáp lời, kéo ống tay áo Tiêu Vĩnh Gia:

– Mẹ ơi mẹ vào nhà đi ạ.

Tiêu Vĩnh Gia đi qua cửa thùy hoa, đi qua đình viện, đi vào chính đường, ánh mắt quét nhìn bốn phía, dùng ánh mắt xót xa nhìn con gái bên cạnh mình, khóe môi càng mím chặt, mày nhíu lại, không nói lời nào.

A Cúc ra lệnh cho Quỳnh Thụ cùng Anh Đào đi chuẩn bị trà nước, mình thì đứng bên hầu hạ.

Dưới sự ám chỉ mấy lần của Lạc Thần, Tiêu Vĩnh Gia mới miễn cưỡng ngồi xuống, vuốt thẳng ống tay áo, mở miệng:

– Lư thị, từ trước đến nay ta luôn có tính nói thẳng, nếu có gì đắc tội mong bà chớ trách. Lần này ta tới Kinh Khẩu là để đón con gái ta về Kiến Khang. Ta nuôi nấng nó mười sáu năm chưa từng xa nó nửa bước, mà nay con gái đã phải gả tới nơi xa xôi này. Lúc trước con trai bà ở nhà thì không nói gì, nhưng giờ nó đã đi đánh giặc, cũng không biết khi nào mới trở về, ta lại rất nhớ thương con gái mình, cho nên muốn đón nó về nhà một thời gian.

Nói xong quay sang A Cúc.

– Đi thu dọn đồ đạc cho A Di đi, hôm nay đi về theo ta luôn.

Nụ cười trên mặt Lư thị dần biến mất, lặng thinh không nói lời nào.

Lạc Thần sửng sốt.

Gả tới nơi này một thời gian, tuy rằng Lư thị đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng coi cô gái nhỏ A Đình như em gái ruột, nhưng dù sao cũng là một nơi hoàn toàn xa lạ, ăn, mặc, ở, đi lại, thói quen sinh hoạt….mọi thứ đều khác xa với những gì nàng quen thuộc.

Mặc dù nàng đang tự thích nghi dần và đến hiện tại chẳng những nàng đã dần dần dung nhập mà thậm chí còn tìm được chút niềm vui nho nhỏ mà trước nay chưa từng có. Nhưng tận trong thâm tâm nàng, đối mặt với Lý Mục, một “phu quân” mà nàng không vừa lòng, đối với cuộc sống về sau, nàng thật lòng không có một chút khát khao nào.

Nhiều khi trong đêm khuya tĩnh lặng, nghe tiếng thở đều đặn của người đàn ông ở trên chiếc sập bên ngoài, trằn trọc không ngủ được, nàng thường nhớ cha mẹ mà lặng lẽ rơi nước mắt.

Nàng thật sự muốn quay về Kiến Khang. Nhưng không theo cách thức không coi ai ra gì mà mẫu thân đã làm như này.

Mặt nàng nóng bừng lên, nhìn Lư thị.

– Mẹ ơi, con không quay về đâu!

Tiêu Vĩnh Gia ngẩn ra:

– Con nói gì cơ?

– Con không theo mẹ đi về đâu. Mẹ tới thăm con, con rất là vui, nhưng con tạm thời không muốn về đâu.

– A Di, con lặp lại lần nữa xem nào? Con có theo mẹ về không?

– Con tạm thời không muốn về. Mẹ đường xa đến đây, hay là con đến thôn trang ở cùng mẹ một thời gian nhé, rồi sau đó sẽ tiễn mẹ về.

Tiêu Vĩnh Gia ngỡ ngàng.

Bà không thể tin được. Con gái yêu lúc trước bị ép gả đến một gia đình thấp kém như thế, nhưng mà chưa đầy một tháng ngắn ngủi tại làm sao mà quay sang che chở cho mẹ chồng rồi. Không chỉ có thế, con gái yêu còn không chịu đi về theo mình.

Bà nhìn con gái yêu tranh luận với mình ở trước mặt người ngoài, sự tức giận và chua chát tích tụ từ khi bước chân vào ngôi nhà này không thể kìm chế được nữa, bắt đầu trào dâng trong lòng bà.

– Nơi này có gì tốt mà sao con không chịu đi về với mẹ hả?

Sắc mặt bà cực kỳ khó coi, lạnh lùng quét mắt nhìn Lư thị.

– Nếu là có người lấy lý do hiếu thuận để trói buộc con, vậy thì không cần. Ta mang một mình con gái về là được, những người còn lại thì đều để lại hết, thích sai khiến làm gì gì thì sai, nếu thấy không đủ thì ta phái thêm mười người trăm người tới, miễn là con gái sẽ theo ta về.

– Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như thế? Con không về không liên quan đến mẹ chồng! Lúc trước mẹ chồng còn bảo con về, là tự con không muốn về thôi.

Lạc Thần vừa xấu hổ vừa buồn bực, phản bác lại.

Tiêu Vĩnh Gia rõ ràng không tin, hừ một tiếng:

– Thế con nói đi, sao con lại không chịu về?

Lạc Thần cứng họng.

Lư thị vẫn đang lặng thinh chợt hắng giọng một tiếng, quay sang Tiêu Vĩnh Gia, nói:

– Trưởng công chúa bớt giận, xin hãy nghe tôi nói một câu. Từ sau khi A Di đến nhà tôi, cử chỉ và việc làm hay đối nhân xử thế đều rất chu toàn, đừng nói cả nhà tôi, dù là hàng xóm láng giềng cũng đều khen ngợi nó. Từ khí độ cho đến đối nhân xử thế, cũng chỉ có dòng dõi Cao thị mới có thể nuôi dạy một cô con gái tốt như vậy. Nó được gả tới Lý gia, là phúc mấy đời của Lý gia mới có được. Về chuyện này đúng là do tôi không suy xét chu đáo. Lẽ nào tôi không biết mẹ con liền tâm ư? Chỗ tôi không có gì đâu, A Di có thể cùng bà về Kiến Khang ở một thời gian. Trưởng công chúa đi đường cũng vất vả, không cần phải vội trở về làm gì, tối nay cứ nghỉ tạm ở trang viên trước đã, sáng sớm mai hẵng cùng A Di trở về, có được không?

Bà vẫn luôn mỉm cười, vừa nói xong, trong phòng yên tĩnh.

Tiêu Vĩnh Gia liếc nhìn bà, mày giật giật, muốn mở miệng để nói nhưng cuối cùng lại thôi.

– Mẹ chồng!

Lạc Thần tới bên Lư thị, trong mắt vẫn còn những giọt nước mắt vừa trào ra vì tức giận.

Lư thị khe khẽ an ủi nàng:

– Mẹ chồng thật sự không sao đâu. Có a tẩu Tưởng gia lo cho mẹ rồi mà. Mẹ con không ngại vất vả đường xa tới đây đón con, quyến luyến nhớ nhung con như thế, mẹ cũng rất cảm động. Con cứ yên tâm đi theo mẹ con trở về đi.

Đã nói tới mức độ này rồi, Lạc Thần biết mình cũng đành phải đi về theo mẹ trước, nếu không với tính tình của mẹ, chỉ sợ bên này càng khó xử hơn, vì thế gật đầu.

Tiêu Vĩnh Gia thấy con gái yêu chịu trở về, sắc mặt mới thoáng hòa hoãn, đứng lên, nhìn A Cúc.

A Cúc hiểu ý, đi lên nói:

– Vậy thì tôi cho người đi thu dọn đồ cho tiểu nương tử. Tối nay tiểu nương tử nghỉ ở trang viên cùng trưởng công chúa, ngày mai lên đường.

Lư thị lần tìm tay Lạc Thần, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay nàng, nói:

– Đi đi con. Khi nào Lý Mục về thì mẹ bảo nó đi đón con.

….

Lạc Thần tạm biệt A Đình đang khóc nức nở, đi theo Tiêu Vĩnh Gia đi trang viên.

Kinh Khẩu lệnh Tôn Ninh cùng sĩ tộc huyện lân cận bản địa nghe tin cũng lần lượt tới bái kiến.

Tiêu Vĩnh Gia nào hạ mình xã giao với những người này, cho người đuổi hết đi, không gặp bất kỳ người nào hết. Qua một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền mang theo con gái lên xe đi về hướng bến đò, ngồi lên chiếc thuyền đậu ở đó, đi theo đường thủy quay về Kiến Khang.

Khu vực bến đò vốn đã náo nhiệt, hôm nay lại trùng với chợ quê nên đường lại càng đông, nhưng có nghi trượng của trưởng công chúa mở đường, lại thêm Kinh Khẩu lệnh đích thân ra tiễn cho nên người qua đường đang tấp nập qua lại đều nhường đường né tránh. Tuy là chậm một chút nhưng không hề bị tắc đường.

Lạc Thần bởi vì trong lòng hãy còn tức giận, tuy là đi theo Tiêu Vĩnh Gia trở về nhưng mà từ tối hôm qua đến giờ vẫn không hề mở miệng nói chuyện, lúc này đang ngồi trên xe cũng thế, một mình ôm đầu gối, không nói năng gì.

Tiêu Vĩnh Gia thấy con gái yêu cứ rầu rĩ mãi, không khỏi nhớ lại tình cảnh gặp mặt Lư thị ngày hôm qua.

Trong tưởng tượng của bà, Lý Mục đã là hạng người ti tiện vô lại như thế vậy thì mẫu thân sinh dưỡng ra hắn đương nhiên cũng chẳng phải người tốt lành gì, đã có ấn tượng xấu này rồi, hơn nữa còn nhận định con gái ở nhà họ phải chịu khổ, cho nên ngày hôm qua khi gặp mặt thái độ dĩ nhiên là không chút khách sáo nể nang. Ai mà ngờ đâu đối phương lại không hề giống như trong tưởng tượng của mình, không chỉ thế mà rất có phong độ, so sánh ra thì có vẻ như mình mới là người vô lễ bất lịch sự. Ngoài ra sau đó, bà có hỏi A Cúc vì sao không khuyên Lạc Thần về nhà, A Cúc nói rằng trước một ngày Lý Mục lên đường, Lư thị từng chủ động đề nghị tiểu nương tử về Kiến Khang, nhưng mà tiểu nương tử đã từ chối. Trong lòng bà bất giác thấy hối hận, nhưng ngẫm nghĩ lại tức giận, không kìm nổi trách:

– Mẹ một lòng vì con, biết Lý Mục vừa đi không thấy con về, sợ con da mặt mỏng không dám mở miệng cho nên mới tới đón con. Con thì hay rồi, không những không nhận tình cảm của mẹ mà còn tức giận mẹ ở trước mặt người ngoài. Nơi này có gì hay ho đâu? Mẹ nuôi nấng con mười sáu năm, thế mà mới chỉ mấy ngày lại chẳng bằng mẹ của gã võ phu đã cướp con đi từ tay mẹ? Con bất công như thế, mẹ thật là đau lòng quá…

Trượng phu vẫn luôn lạnh nhạt với mình, con gái luôn thấu hiểu mình ấy thế mà vừa xuất giá được mấy ngày lòng đã chẳng hướng về mình rồi.

Tiêu Vĩnh Gia thấy lòng chua xót, quay mặt đi.

Lạc Thần nhìn mẫu thân, thấy bà quay mặt đi, vành mắt hơi hồng hồng, nhớ tới bình thường bà rất tốt rất yêu thương mình thì lòng mềm nhũn, nào còn găng gì được nữa, liền quay sang ôm lấy cánh tay bà.

– Mẹ ơi, mẹ tốt với con, sao con không biết ạ? Không phải là con không muốn quay về, cũng không phải bất công, càng không phải muốn chọc giận mẹ, mà là mẹ chồng con thật sự rất tốt. Mẹ vừa đến đã nói những lời khó nghe, mẹ chồng con nghe xong sẽ nghĩ như thế nào?

Tiêu Vĩnh Gia thấy con gái cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện với mình, trong lòng mới thoải mái hơn một chút, quay sang ôm lấy con gái vào lòng, vẫn than phiền:

– Mẹ quan tâm gì bà ta nghĩ thế nào. Bà ta sao không nghĩ con trai bà ta cướp con gái của mẹ đi, hại cuộc đời con, mẹ làm sao mà chịu cho nổi chứ?

Lạc Thần trong lòng như cuộn chỉ rối, không biết nên nói gì mới tốt.

Tiêu Vĩnh Gia lau khóe mắt, mỉm cười:

– Thôi, không nói chuyện này nữa. Con đi theo mẹ trở về cứ an tâm ở đó, đừng nghĩ đến những chuyện khác…

Khi bà đang nói chuyện, xe bỗng dừng lại không đi nữa

Tiêu Vĩnh Gia ngó ra ngoài cửa sổ hỏi:

– Sao thế?

Tùy tùng bẩm báo:

– Trưởng công chúa, con đường phía trước bị chặn rồi, chắc lát mới thông được.

Tiêu Vĩnh Gia vén rèm lên nhìn, thấy ở giữa đường phía trước có tám người đang nâng một kiệu cao dư, ngồi trên đó là một nữ thiên sư.

Nữ thiên sư kia mặt mang lụa trắng, che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, bởi khá xa nên không nhìn được rõ. Chỉ thấy bà ta mặc đạo bào, vạt áo bay phấp phới, không giấu được dáng người yểu điệu, nhưng phong thái lại trang nghiêm, ngồi ngay ngắn trên cao dư, dáng vẻ thoát tục siêu phàm. Phía sau là mấy chục tín đồ, có nam nữ già trẻ lẫn lộn trong đó, miệng hô to đạo nghĩa, rất uy phong và rêu rao, đi ngay giữa đường phố, tiến thẳng về phía mình.

Nhìn còn phô trương hơn cả so với mình.

Tiêu Vĩnh Gia khi ở Bạch Lộ Châu tuy thường ra vào đạo quán, có lúc hứng lên thì mình cũng mặc đạo bào, nhưng kỳ thực bà luôn theo trượng phu không thờ phụng Thiên sư giáo, đi đạo quan chẳng qua cũng bởi vì đạo cô già kia thường xuyên chủ động tới thăm hỏi bà, thấy bà ta kiến thức rộng rãi và hài hước, vì để giết thời gian cho nên mới dần dần có qua lại.

Tiêu Vĩnh Gia nhăn mày, khẽ hừ một tiếng:

– Giả thần giả quỷ!

Buông rèm xuống, chờ đối phương né tránh.

Không ngờ rằng nữ thiên sư kia dường như tự giữ thân phận không chịu nhường đường, dẫn theo đám tín đồ phía sau dừng ở ngay giữa đường.

Kinh Khẩu lệnh Tôn Ninh thấy thế chạy vội lên.

Tín đồ Thiên sư hiện giờ trải rộng khắp Tam Ngô, các tín đồ được tôn thờ như những vị thần, nếu như trên đường mà gặp cảnh như thế này, loại quan viên địa phương bình thường như Tôn Ninh cũng phải bất đắc dĩ nhường đường. Nhưng mà ở đây lại là Thanh Hà Trưởng công chúa. Với sự tôn quý của trưởng công chúa, làm sao có thể nhường đường cho một nữ thiên sư?

Tôn Ninh nhận ra hộ sư Thiệu Phụng Chi đi theo trong đó, đi qua nói rõ, nói đối diện là xa giá của trưởng công cháu, bảo bên này tránh trước, để trưởng công chúa đi qua trước.

Thiệu Phụng Chi nhanh chóng nhìn đối diện, rồi vội đến trước cao dư, thấp giọng nói:

– A tỷ ơi, chi bằng nhường trước đi…

Nữ thiên sư trên kiệu lại như không nghe thấy, rũ hai mắt, ngồi ngay ngắn như cũ, không nhúc nhích.

Thấy vậy, những người đi đường đứng bên đường đều lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn hai nhóm người đang dừng ở giữa đường không chịu nhường nhau, xì xào bàn tán.

Không biết là ai bắt đầu, tín đồ phía sau nữ thiên sư đột nhiên lại hô to đạo nghĩa, vây quanh cao dư, như là muốn tiếp tục đi tiếp, bức bách trưởng công chúa phải nhường đường.

Kinh Khẩu lệnh hít một hơi khí lạnh, gấp gáp đến đổ cả mồ hôi đầu, chưa kịp lên tiếng thì một giọng phụ nữ lạnh lùng từ trong xe đột nhiên vang lên:

– Từ sau khi lão đạo chủ Thiên sư giáo qua đời, kế thủ Trương Tường mới mấy ngày trước còn tới Kiến Khang gửi thiếp muốn bái phu quân ta. Ngươi thì là thá gì, thấy ta còn không bái thì thôi, ta cũng không so đo với ngươi, thế mà ngươi còn cuồng vọng đến mức này cơ đấy! Hay là thật sự cho rằng mình là thần nhân hạ phàm?

– Mở đường! Kẻ nào dám cản đường thì ngay lập tức bắt giữ vì tội ngỗ thượng!

Người trong thiên hạ đều biết, Cao tướng công cưới trưởng công chúa. Nghe đồn trưởng công chúa tính tình dữ dằn, rất ngang bướng. Hôm nay tuy rằng không thấy người thật nhưng nghe được giọng nói, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Ven đường đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng, mở to mắt nhìn.

Tiêu Vĩnh Gia đi xa, nghi trượng dĩ nhiên là đi theo. Bà ra lệnh một tiếng, mấy chục giáp vệ đằng trước đồng loạt giơ kích lên, tiếp tục tiến về phía trước.

Tám người đàn ông vạm vỡ khiêng cao dư vốn uy phong lẫm liệt không coi ai ra gì ngay lập tức thấy tình huống bất ổn. Những giáp vệ kia uy vũ hùng tráng, tay cầm võ giới, chớp mắt đã áp bức tới trước mặt, nào đâu còn dũng khí tiếp tục đối nghịch nữa, vội vã lui về sau, cao dư bị nghiêng ngả theo, nữ thiên sư ngồi trên cao dư cũng ngồi không yên, lắc lư vài cái suýt nữa thì ngã đâm đầu xuống đất, may mà được Thiệu Phụng Chi nhanh tay đỡ được, vội vã sai người nhường sang một bên đường.

Sau một hồi huyên náo, xa giá của trưởng công chúa đi qua, chớp mắt đã hiên ngang đi mất.

Nữ thiên sư tuy là mau chóng ngồi ổn định nhưng mà dáng vẻ vẫn thảm hại. Thiệu Phụng Chi vội thả rèm che xuống, lại một lần nữa chấn chỉnh tổ đội, sai người tiếp tục đi tiếp.

Người phụ nữ giấu mình sau rèm, hai mắt lại xuyên qua tấm mạng nhìn chằm chằm vào xa giá đang dần dần đi xa kia, trong mắt tràn ngập thù hận, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không hề cảm thấy đau đớn.

Gần 20 năm rồi!

Năm đó mình đã bị ả phụ nữ họ Tiêu này cướp mất tình yêu, và cũng đã phá hủy mọi thứ của mình.

Nhiều năm qua, bà ta chịu đủ nhẫn nhục, như sống trong bóng tối, không khác gì một cái xác không hồn.

Mà người phụ nữ này lại có được toàn bộ mọi thứ, địa vị, trượng phu, con gái, vẫn luôn tôn quý như thế, có quyền sinh sát trong tay, không ai bì nổi.

Thế đạo này quá bất công!

Thiệu Ngọc Nương này thề, một ngày nào đó bà ta sẽ báo được thù, lật ngược thế giới bất công này và nghiền nát người phụ nữ này dưới chân mình!

Bà ta thề!

……

Tác phong làm việc của mẫu thân vẫn luôn như thế.

Huống chi, chuyện hôm nay, đúng là nữ thiên sư kia vô lễ trước, có lẽ bà ta thật sự coi mình là thần nhân, cho nên tự rước lấy nhục. Lạc Thần cũng không để ở trong lòng. Đi theo Tiêu Vĩnh Gia tới bến tàu, xuống xe, quay đầu lại nhìn về hướng miếu Thành Hoàng lần cuối rồi xoay người, đang chuẩn bị đi lên thuyền thì chợt nghe phía sau có tiếng gọi:

– A tẩu ơi!

Lạc Thần quay đầu lại, trông thấy A Đình cùng với Thẩm thị đứng ở một góc nơi bến tàu. Thẩm thị với nụ cười trên môi, A Đình trốn phía sau chị ta, nhìn về phía mình, như là muốn tới mà lại như không dám.

Lạc Thần vội vàng đi qua, chào Thẩm thị một tiếng, nhìn sang A Đình.

A Đình lập tức cười thật tươi, nhanh chóng liếc nhìn trưởng công chúa đang dừng ở mũi thuyền, từ sau lưng lấy ra một thứ mình mang tới, thì thào:

– A tẩu ơi, mấy ngày trước tẩu nói muốn một con thoi mới đúng ạ? Muội bả thợ mộc Diêu đẽo cho tẩu một con này, dùng gỗ hoàng dương tốt nhất đó, còn bảo ông ấy mài giũa cho bóng rồi. May mà sáng nay vừa làm xong, muội mang tới tặng cho tẩu luôn nè. Tẩu có muốn không ạ?

Cô gái nhỏ cắn môi nhìn Lạc Thần đầy thấp thỏm.

Lạc Thần cảm động nhận lấy con thoi, sờ sờ, cười tươi nói:

– Tốt quá, dĩ nhiên là tẩu muốn rồi. Muội chờ tẩu trở lại rồi chúng ta so xem ai kéo sợi nhanh hơn nhé.

A Đình bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét sung sướng:

– Muội sẽ ở đây chờ tẩu. A tẩu nhớ trở lại nha, đừng quên muội, a mẫu, và cả a huynh nữa ạ.

Không biết vì sao, Lạc Thần bỗng thấy mũi cay xè, nhưng lại giả bộ như không có việc gì, nói:

– A Đình yên tâm, a tẩu chỉ về nhà một thời gian ngắn thôi, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại với mọi người.

A Đình cười gật đầu lia lịa.

Thẩm thị đưa một chiếc giỏ tre được phủ một chiếc khăn sạch cho nàng.

– Nghe nói tiểu nương tử hôm nay phải về, tôi cũng không có gì cả, chỉ có mấy quả trứng gà nhà nuôi và một ít quả táo, đều là tấm lòng mọn, mong tiểu nương tử nhận cho.

Lạc Thần vội nhận lấy, cảm ơn không ngừng.

Thẩm thị nói:

– Tiểu nương tử yên tâm. Bên này đã có tôi rồi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.

Chị ta nhìn đầu thuyền, lại nói tiếp:

– Tiểu nương tử mau đi đi, đừng để trưởng công chúa phải chờ.

Lạc Thần gật đầu, xoa đầu A Đình rồi xoay người lên thuyền, đi vào trong khoang.

Tiêu Vĩnh Gia liếc nhìn chiếc giỏ tre đầy trứng và táo đỏ cùng với con thoi mà nàng mang lên thuyền, hơi nhíu mày, như là muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, chỉ ra lệnh lên đường.

Chiếc thuyền rời khỏi bến tàu Kinh Khẩu đi về hướng Kiến Khang.

Hết chương 41
Bình Luận (0)
Comment