Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 49

Lạc Thần chạy một mạch ra ngoài cổng lớn, vừa vòng qua bức tường nhìn một cái là thấy được tình cảnh bên ngoài cửa. Đêm nay, mặt sông nổi lên một lớp sương trắng ẩm ướt nhàn nhạt, sương mù đã lan lên trên Bạch Lộ Châu, đằng trước cổng mở ra, đèn lồ ng ở cửa treo cao trong làn sương mù lượn lờ bao quanh toả ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Lý Mục đứng dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo bên ngoài cửa, bóng dáng như cây phong đ ĩnh đạc trầm tĩnh trong màn sương đêm. Lạc Thần không biết vì sao mình lại kích động đến như thế, vừa nghe nói hắn tới là đầu óc nóng lên, cứ thế mà lao thẳng ra ngoài.

Có lẽ là do cả một ngày khẩn trương, sau đó lại bị tin tức đáng sợ như sấm vang làm cho lòng rối loạn phiền muộn, đột nhiên biết được thì ra hắn không hề đi đến cuộc hẹn kia, cả người chợt thả lỏng, cho nên mới thất thố như thế, đúng không nhỉ?

Lạc Thần ý thức được mình như vậy là không ổn, bước chân đang hấp tấp khựng lại, cả người dừng ở bên cạnh bức tường. Bởi vì vừa chạy một mạch ra tới đây, cho nên khi dừng lại nàng phải thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng lên xuống, trong lúc đó còn đang nghĩ mình nên tiếp tục ra ngoài hay là quay trở vào trong thì Lý Mục đã trông thấy nàng, ngay lập tức bước vào bậu cửa sải bước về phía nàng.

Lạc Thần đành phải đứng bất động.

Hắn dừng ở trước mặt nàng, khoảng cách vừa phải, nhìn nàng.

– Ta về rồi.

Hắn cười nói, thảng như chỉ mới rời đi ngày hôm qua mà thôi.

– Hôm qua nghe cha nàng nói thời gian trước nàng vẫn luôn bị ốm, giờ sức khoẻ đã hồi phục được nhiều chưa?

Trên Bạch Lộ Châu có nhiều người hầu, Lạc Thần rất hiếm khi phải ở một mình, nhưng sống ở đây, nàng luôn có cảm giác trống vắng và quạnh quẽ. Đặc biệt là trong một đêm mùa đông đầy sương sông nhẹ như này. Nhưng giờ phút này, giọng nói của hắn vô cùng ấm áp, hai mắt nhìn cô như đang cười, còn mang theo một tia quan tâm sâu sắc.

Lạc Thần thấy mặc hơi nóng lên, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vạt áo, ậm ừ nói:

– Đã đỡ nhiều rồi ạ.

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Tuy rằng cụp mắt xuống, nhưng nàng có thể cảm giác được hai ánh mắt của hắn rơi vào trên người nàng, bởi thế nàng mới phát hiện mình chỉ mặc mỗi áo đơn mỏng chưa kịp thay đã chạy vội ra rồi. Tệ hơn nữa là dưới lòng bàn chân phải có cảm giác lạnh buốt, mới phát giác ra chiếc giày ở trên chân kia đã tuột mất từ lúc nào, giờ phút này nàng đang đứng với bàn chân tr@n trụi.

Lạc Thần tức thì xấu hổ cực độ, cũng không thấy lạnh, chỉ muốn mau mau đi vào trong.

– Tôi về phòng đây…

Nàng lắp bắp buông một câu rồi chuẩn bị đi vào, bả vai lại cảm nhận được sự ấm áp, quay đầu lại, Lý Mục đã cởi áo khoác ngoài của mình đi tới khoác lên trên vai nàng rồi.

Áo của hắn rất rộng, vừa dầy vừa ấm, bên trong còn chứa đầy hơi nóng của cơ thể hắn, vừa rơi xuống vai nàng, liền như đám mây bao lấy cả người nàng.

Lạc Thần lại ngây ngốc đến đần người.

Lý Mục lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn nàng, như là ở trước mặt hắn nàng chỉ còn là một đứa trẻ hấp ta hấp tấp. Hắn kéo lại vạt áo cho nàng, ánh mắt lướt qua bả vai nàng, như là nhìn thấy gì đó bèn đi qua, nhặt lên chiếc giày đế mềm vừa rồi nàng vì sốt ruột chạy nhanh mà bị tuột ra kia rồi quay trở lại, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân phải của nàng, thoáng nâng lên một chút, sau đó đi giày vào cho nàng.

Phía sau lưng có tiếng bước chân hỗn loạn.

A Cúc người béo, không thể đi nhanh bằng Lạc Thần thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng, mãi sau mới chạy đến nơi, nhìn thấy Lý Mục thật sự tới đây, mà tiểu nương tử chẳng những khoác áo của hắn, hắn còn ngồi xổm xuống có vẻ như đang đi giày cho nàng thì phanh két người lại.

Đám thị nữ cũng đuổi theo kịp, thấy thế nhìn nhau, không ai dám hé răng lên tiếng.

A Cúc lộ vẻ ngỡ ngàng phức tạp, như đánh đổ cả cửa hàng nước chấm, ngũ vị tạp trần.

– Tiểu nương tử, cô đi vào…

Bà ôm lấy cái bụng hơi đau do chạy nhanh, chìa tay ra như muốn kéo Lạc Thần về.

Lý Mục đi giày cho nàng xong thì buông cổ chân nàng xuống ngay. Nhưng làn da dường như vẫn còn giữ được cảm giác khi lòng bàn tay hắn chạm vào. Ấm áp, với một chút cảm giác thô ráp. Bất chợt nghe thấy giọng nói của A Cúc, Lạc Thần chợt sực tỉnh, không chỉ khuôn mặt mà ngay cả gốc tai cũng nóng bừng, như bị kim chọc vào, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, lùi lại một bước. A Cúc nhân cơ hội vội vã chào hỏi Lý Mục, vụt một cái, đã đứng ở trước mặt Lạc Thần, tách hai người ra.

– Lý lang quân sao giờ này mới đến…… Ban ngày trưởng công chúa vẫn luôn chờ…

Bà vừa thở hồng hộc vừa nói chuyện.

Lý Mục hơi gật đầu, nhưng không trả lời lại, ánh mắt chỉ chú ý đến Lạc Thần ở phía sau bà.

– Ta có chuyện muốn nói với nàng.

A Cúc còn muốn mở miệng, Lạc Thần đã gật đầu:

– Huynh vào đi.

Dưới sự chen vào đầy mạnh mẽ của A Cúc, cuối cùng Lạc Thần mới được giải cứu thoát khỏi cảnh lúng túng vừa rồi, bình tĩnh lại, thấy hắn thật sự như có chuyện muốn nói, đương nhiên là sẽ không từ chối.

A Cúc há hốc miệng.

Trưởng công chúa không ở đây, hai người họ lại là phu thê danh chính ngôn thuận, đừng nói là trò chuyện mấy câu, dù là muốn ở cùng phòng, chỉ cần tiểu nương tử gật đầu bà cũng không thể nào ngăn cản được, thấy Lạc Thần quay người đi vào trong, Lý Mục cũng đi theo, bèn vội vàng gọi người đi tìm trưởng công chúa, còn mình thì cũng đi theo vào.

Lạc Thần dẫn Lý Mục đi vào chỗ ở của mình, mời hắn vào phòng khách, bảo hắn chờ một lát, nàng đi vào buồng ngủ thay xiêm y, chải tóc sơ qua cho gọn gàng, lại đi tất đi giày vào, soi gương, thấy trên dưới đều ổn bấy giờ mới cầm lấy áo khoác mà hắn vừa rồi khoác cho mình trở ra phòng khách.

Lạc Thần bảo người hầu chờ ở bên ngoài, mình đi vào phòng khách đưa áo khoác cho hắn, nói cảm ơn.

Lý Mục mỉm cười nhận lấy áo, vẫn không nói chuyện ngay, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, như là đang suy nghĩ gì đó.

Lạc Thần bị hắn nhìn làm không được tự nhiên, nhớ tới vừa nãy hắn hỏi bệnh tình của mình thế nào, tuy rằng nhìn ra chân tay hắn đều hoàn hảo không bị làm sao, nhưng có câu có qua có lại, hình như mình cũng chưa hỏi thăm gì hắn cả, vì thế ngập ngừng hỏi:

– Huynh đánh thắng trận lớn thật là tài giỏi quá đi. Thế huynh có bị thương gì không? Mọi thứ vẫn ổn chứ ạ?

Lý Mục ngẩn người, không ngờ câu đầu tiên nàng hỏi lại là hỏi điều này.

Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ đang nhìn lại mình, trong hoảng hốt trong đầu hắn lại hiện ra đêm tân hôn đó, khi mà hắn cởi y phục ra, bày ra vết thương chồng chất khắp lưng ở trước mặt nàng, khi đó một đôi mắt xinh đẹp khác đã toát lên sự bàng hoàng và xót xa không thể nào che giấu được.

Nàng vẫn là nàng. Giây phút này, đôi mắt đẹp tựa như đã quen biết này vẫn nhìn hắn như vậy. Chỉ khi đối diện với đôi mắt của thiếu nữ, hắn cuối cùng cũng hiểu tường tận thứ tình cảm khiến mình mềm lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí sẵn sàng vì nàng mà đánh đổi tất cả.

Mũi tên lần trước bắn xuyên qua áo giáp, đâm vào trong thịt, may mà mũi tên bị xương sườn chặn lại, không đâm sâu vào phổi, nhưng cũng làm nứt một cái xương sườn. Đối với hắn mà nói, loại thương thế này chỉ là một vết thương nhỏ, cử động rất tự nhiên, chỉ thoảng khi hơi dùng sức thì vẫn cảm thấy hơi đau mà thôi.

Lý Mục hoàn hồn, cười:

– Ta không sao, chưa từng bị thương gì.

Lạc Thần trịnh trọng gật đầu:

– Không bị thương thì tốt….

– Cha nói hôm nay huynh sẽ đến. Tôi cứ tưởng rằng ban ngày huynh tới….Chắc là có việc nên mới trì hoãn phải không ạ?

Thực ra nàng muốn hỏi hắn về chuyện liên quan đến Chu Tễ Nguyệt kia, giữa hai người có chuyện gì nhưng lại đ è xuống, chỉ thử thăm dò một chút.

Hỏi xong, lén lút liếc nhìn hắn.

Hai hàng lông mày của hắn khẽ động, ánh mắt lại rơi xuống trên mặt nàng.

– A Di, bây giờ nàng có bằng lòng theo ta đi về nhà không

Hắn vẫn chưa trả lời nàng, lại hỏi lại một câu.

Lạc Thần sửng sốt.

– Ừm, là thế này, ta muốn hỏi nàng trước. Nếu như nàng muốn ở lại đây một thời gian nữa, vậy thì ta sẽ tính đợi qua đợt bận này, sang năm mới sẽ đến đón nàng. Còn nếu như nàng bằng lòng đi theo ta về Kinh Khẩu, ta sẽ đón nàng đi luôn.

Lạc Thần phát ngốc.

Ý hắn là sao cơ?

Lẽ nào hắn đã biết thái độ của mẫu thân mình đối với mẹ hắn lúc đi Kinh Khẩu đón nàng, không ưa sự cản trở của mẹ, hiện tại lại vừa thăng quan, bề bộn nhiều việc, cho nên không muốn đón nàng về, cho nên mới cố tình hỏi ý của nàng đúng không?

Trong lòng nàng, một tia xấu hổ cùng uất ức chậm rãi dâng lên.

Lúc trước là hắn trăm phương ngàn kế một hai đòi phá huỷ nhân duyên của mình cưới mình về, giờ mới chỉ qua hai ba tháng thôi, mới thăng lên làm Vệ tướng quân mà đã bắt đầu chán ghét nàng rồi à?

Nàng đứng bật dậy, ngẩng đầu kiêu ngạo hếch cằm lên.

– Huynh bận việc của huynh thì cứ đi làm đi. Tôi không cần huynh đến đây đón, ở nhà với cha mẹ rất tốt. Cũng muộn rồi, tôi đi nghỉ đây, huynh cứ tự nhiên.

Nói xong nàng bực bội bỏ đi vào.

Lý Mục với tay ra từ phía sau nắm lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt v e, nàng không tự chủ được quay người sang hắn.

Hắn nhìn nàng cười, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ cưng chiều:

– Nàng đừng nghĩ linh tinh. Ta chỉ muốn lập tức đón nàng đi thôi. Nhưng mà mẫu thân nàng không nỡ xa nàng, nếu như nàng cũng không muốn đi, ta cũng không muốn ép buộc nàng, cho nên mới hỏi ý của nàng trước. Nếu nàng chịu đi theo ta, ta sẽ chờ mẫu thân nàng về, nói rõ cho bà ấy biết và đón nàng đi.

Hắn kiên nhẫn giải thích.

Lạc Thần ngay lập tức cảm thấy thoải mái, cũng thấy hơi xấu hổ, không nói lời nào, cụp mắt xuống.

– A Di, nàng có bằng lòng đi theo ta không?

Bên tai lại lần nữa vang lên giọng nói của hắn.

Làm sao bây giờ?

Là đi theo hắn hay là tiếp tục ở lại nhà?

Lạc Thần bất chợt mơ hồ, thậm chí thoáng hoảng loạn rối rắm.

Nàng thật sự không biết…

Nàng đứng ở trước mặt hắn, đầu rũ thấp xuống, không nhúc nhích.

– Ta biết rồi. Vậy ta ở lại chờ mẫu thân nàng về.

Một lát sau, giọng hắn lại vang lên.

Lạc Thần hơi ngước mắt lên. Hắn đang mỉm cười nhìn nàng.

Thế mà hắn đã đưa ra quyết định cho nàng rồi.



Bến đò cá nhân đi thông đến Bạch Lộ Châu có dựng một dãy nhà gỗ, dành cho mã thất của thủ vệ và cung thủ vệ ở đây.

Xe ngựa mà A Cúc dùng khi tới đây để ở nơi này.

Tiêu Vĩnh Gia ghét trâu đi chậm, cho người đổi thành hai con ngựa, chọn đủ nhân mã, đi lên xe ra lệnh cho toàn đội nhanh chóng đi tới Thanh Khê Viên.

Chiếc xe rất xóc nảy, làm cho Tiêu Vĩnh Gia gần như không thể ngồi yên được. Nhưng bà không chút mảy may cảm giác. Cảm giác duy nhất chính là lửa giận không thể ngăn chặn được.

Ngày đó bà đi đạo quan cầu phúc cho con gái, làm xong có hơi mệt mỏi bèn đi Vân Phòng thuộc sở hữu của bà ở hậu điện để nghỉ tạm. Đây không phải lần đầu tiên, không ngờ được chính là vừa nằm xuống được một lát thì bên trong nội thất lại có một thiếu niên dung mạo xinh đẹp đi ra.

Đây là ý gì, người nào sắp đặt, Tiêu Vĩnh Gia quá rõ ràng. Bà phất tay áo bỏ đi, đuổi hết tất cả những người bên trong đi, nhưng cơn giận trong lòng đến tận hôm nay vẫn không tiêu hết, mỗi khi nhớ đến càng khiến cho bà thấy phẫn nộ và bị sỉ nhục. Trong lòng bà dâng lên một ngọn lửa giận không tên, xen lẫn một loại buồn bực không ai nói ra được, mấy ngày nay vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng bà.

Ở trong mắt người ngoài, Tiêu Vĩnh Gia thật đáng thương, thậm chí ngay cả bà đạo cô già cũng tự cho mình là thông minh sắp xếp chuyện này cho bà. Cái này thì thôi đi, nhưng điều làm bà không bao giờ tưởng tượng nổi là ả tiện nhân Chu Tễ Nguyệt kia đã coi khinh mình đến mức độ nào mới dám thò tay động đến cả con rể của mình!

Còn cả Lý Mục kia nữa, bà quả nhiên không hề nhìn lầm, đã xuất thân hèn mọn rồi, lại có nhân phẩm đó, thế mà cũng đòi cưới con gái mình.

Đây là chuyện tốt mà người cha Cao Kiệu làm đấy!

Như vậy cũng tốt.

Thù mới hận cũ tính ngay trong đêm nay đi, sau đó bà sẽ thay con gái giải quyết cuộc hôn sự hoang đường này.

– Nhanh nữa đi!

Bà vén rèm lên, quát ra ngoài.

“Vút” một tiếng, xa phu vung roi quất lên lưng ngựa.

Trên con đường ngoại ô vắng vẻ trong đêm đông Kiến Khang, đoàn nhân mã này ầm ầm chạy về hướng ngoại ô phía đông.

……

Cuối giờ Tuất, trên đường xe của Thanh Khê Viên ở ngoại ô phía đông tối tăm như một vùng đất ma quái, chỉ có ánh sáng đỏ mờ nhạt từ hai chiếc đèn lồ ng phát ra từ cánh cổng cuối đường xe kia tỏa ra một cảm giác quỷ dị, thu hút người qua đường vào ban đêm chạy về phía đó.

Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa từ xa tới gần đánh vỡ sự yên tĩnh chung quanh.

Một người đàn ông một mình phóng ngựa đến trước cửa viên, xuống ngựa gõ cửa, người gác cổng đã chờ sẵn ở đó từ lâu mở cửa ra đón, nhận thiếp từ người đó, mở ra xem thấy đúng là thiếp mời, không khỏi tò mò trộm nhìn người tới, để rổi sau đó rất kinh ngạc.

Người nọ cười với gã, như là muốn để gã nhìn thấy mình được rõ hơn mà ghé mặt đến.

Người gác cổng bị giật mình hoảng sợ, vội thu ánh mắt đi, không dám nhìn kỹ nữa, vội vã dẫn người đàn ông đi vào bên trong, trong lòng đầy không hiểu. Chẳng biết chủ mẫu bị k1ch thích gì sao lại mời vị khách có dáng vẻ không thấm nổi như thế nhỉ?

Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt lại không dám thể hiện gì, dẫn theo người đàn ông kia đi tới rất nhanh đi tới trước một tòa cao lầu khuất sau cây cối ở hậu viện, sau đó khom người cung kính mời người đó vào trong, bản thân cũng không dám dừng lại mà lập tức đi ngay.

Người đàn ông kia quan sát bốn phía, rồi vênh váo bước vào bên trong, đi vào trong toà cao lầu, đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi bước vào.

Bên trong cánh cửa là gian phòng rất đẹp đẽ, bài trí sang trọng lộng lẫy, giống như cung điện. Đằng sau màn gấm thấp thoáng có thể thấy được bàn tiệc ở phía bên kia của bức màn pha lê, một đầu bàn tiệc có đặt một thanh trường kiếm vỏ kiếm được khảm đá quý, đầu bên kia là những món ăn tinh xảo, nhưng có không có ai cả.

Trong phòng im ắng, ánh sáng cũng rất mờ tối, có một ngọn đèn hoa sen được thắp sáng trên giá đèn hoa sen đặt sàn ở góc cửa ra vào, hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí.

Người đàn ông hít ngửi hương thơm, nghênh ngang đi vào bên trong, “roạt” một tiếng, xốc mành thuỷ tinh lên, tự khoanh chân ngồi vào bàn tiệc, rót rượu, đang định đưa lên miệng uống thì phía sau lưng chợt có tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.

– Thiếp còn đang tưởng chàng rất đứng đắn chứ! Ngày hôm qua chả phải rất vội vã đòi đi à? Thì ra cũng chỉ giả đứng đắn thôi.

Giọng nói ẻo lả của người phụ nữ cất lên.

Một hình bóng ăn mặc mỏng manh vén rèm từ trong nội thất đi ra, đi đến phía sau lưng người đàn ông, dán người mình lên.

– Chàng đúng là đồ oan gia! Thiếp vốn coi thường hạng võ phu như chàng nhất đó, nhưng mà riêng chàng, lòng thiếp từ lâu đã…

Bàn tay được bảo dưỡng tỉ mỉ sờ s0ạng lên bờ lưng rộng và săn chắc của người đàn ông rồi dịch chuyển qua nách đi tới trước ngực.

– Nhận được hậu ái, Tôn Phóng Chi ta nhất định không phụ phu nhân đâu, nguyện hết lòng phục vụ phu nhân!

Kèm theo một giọng nói thô lỗ, người đàn ông đặt ly rượu xuống, quay mặt lại và cười toe toét với người phụ nữ phía sau.

Chu Tễ Nguyệt đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt to lớn ngăm đen đầy râu ria xù xì dán tới thì giật mình hoảng sợ, như thể nhìn thấy ma hét lên một tiếng, loạng choạng lui về sau vài bước, đứng không vững, ngã ngồi xuống dưới đất.

Bà ta hoảng sợ mắt mở to, chỉ vào người đàn ông vạm vỡ mặt đầy râu lắp bắp nói:

– Ngươi là ai? Sao ngươi dám giả mạo Lý Mục tới đây gặp ta?

Tôn Phóng Chi cởi bỏ áo trên ra, ném xuống đất, cười hà hà, cơ bắp trên người rung lên theo, đi về phía người phụ nữ kia.

– Phu nhân ơi đừng có sợ. Lý lão đệ nhà ta là người có nhà có vợ đề huề rồi, làm sao mà đến đây được chứ hở? Đệ ấy kêu ta thay mình đến xin lỗi phu nhân. Tôn mỗ vốn là cũng không có ý gì, nhưng mà ai kêu phu nhân nhìn trúng, Tôn mỗ tối nay đành phải dốc mình để phu nhân hài lòng vậy.

Chu Tễ Nguyệt la hét không ngừng, vừa lăn vừa bò đứng lên, túm lấy bầu rượu trên bàn tiệc ném về phía Tôn Phóng Chi.

– Ngươi cút đi cho ta…

Tôn Phóng Chi dừng lại, vỗ vỗ ngực kêu bình bịch.

– Thể trạng này của ta nãy ngươi cũng sờ rồi đó, rõ là hơn hẳn Lý lão đệ, thế mà phu nhân còn chê à? Ta tuy chưa cưới vợ nhưng cũng từng có mấy tình nhân, người nào cũng khen ta hết, không ai là không hài lòng cả.

– Cút – cút cho ta – Người đâu – người đâu-

Chu Tễ Nguyệt sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lại trắng lúc đỏ, cổ họng suýt chút nữa bị xé rách, nhưng mà những hạ nhân đó biết tối nay chủ mẫu có chuyện vui vẻ, cả đám biết điều đều đã trốn đi hết, động tĩnh như vậy lại không có một tiếng đáp lại nào cả.

Tôn Phóng Chi giận lên, bất ngờ trở mặt, đột ngột chém bàn tiệc, lực rất mạnh, mạnh đến nỗi bàn tiệc bị chẻ đôi, vụn gỗ bay tứ tung, chén đ ĩa trên bàn cùng với thanh bảo kiếm cùng nhau rơi xuống, ngổn ngang khắp nơi.

– Hay cho ả phụ nhân này không nói lý lẽ. Ta cũng chỉ là người tới truyền tin, ai mà ngờ được tự nhiên ngươi đến quyến rũ ta, tán tỉnh ta, rồi lại chê ta không bằng Lý lão đệ? Ngươi cho ta là người nào hả?

Chu Tễ Nguyệt chưa từng gặp kẻ nào hung thần ác sát như thế, sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám hó hé câu nào nữa.

– Thôi thôi, đi thì đi, đen đủi!

Tôn Phóng Chi lại bày vẻ mặt hoà khí, lại dán cái mặt đầy râu ria xù xì tới.

– Lần sau nếu phu nhân thấy buồn, muốn thử với ta thì cứ gọi nhé.

Nói xong nhặt áo vừa cởi ra lên, mặc lại vào người, bỏ mặc Chu Tễ Nguyệt ở đó nghênh ngang bỏ về.

Y theo đường cũ ra khỏi cổng lớn, người gác cổng kia thấy y vừa đi vào đã đi ra rồi thì kinh ngạc, không nén được lại nhìn chằm chằm phía dưới của y.

Tôn Phóng Chi thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng, người gác cổng giật nảy mình hoảng sợ không dám nhìn nữa, vội vàng tiễn y ra ngoài.

Cánh cửa phía sau lưng đóng lại, Tôn Phóng Chi cũng chưa đi ngay mà đứng sau gốc cây ở gần đó.

Chỉ chưa tới thời gian nửa nén hương, cuối đường xe lại có tiếng vó ngựa ầm ầm, chẳng mấy chốc, một đoàn nhân mã đã tới gần.

Tôn Phóng Chi lập tức nhảy lên ngựa, đi về phía đối diện.

Xa phu thấy đối diện có người cưỡi ngựa đến bèn vung roi ngựa ý bảo đối phương nhường đường, nhưng đối phương lại như không nhường, đành phải dừng xe lại, giận giữ mắng:

– Ngươi là ai, còn không mau nhường đường?

Tôn Phóng Chi cười hì hì nói:

– Ta là huynh đệ của Vệ tướng quân Lý Mục vừa được tấn phong, Lý tướng quân nhận được thiếp mời của chủ nhân nơi đây mời hắn tối nay đến dự tiệc. Nhưng tối nay hắn đi Bạch Lộ Châu đón phu nhân của mình rồi, sao có thể đến được, cho nên bảo ta đi thay hắn. Ta vừa đi ra, đang chuẩn bị trở về thành đây.

Tiêu Vĩnh Gia ngồi ở trong xe, nghe người bên ngoài nói thế lập tức hiểu ngay mọi chuyện. Cơn giận không những không giảm bớt mà ngược lại còn hừng hực dâng lên, không thể nào ngăn chặn được.

Động vào mình thì thôi, nhưng Chu Tễ Nguyệt kia dám thò tay động lên đầu trượng phu con gái mình. Bà xuống xe ngựa, không nói không rằng đi đến trước cánh cửa có ánh đèn màu đỏ mờ kia.

Tôn Phóng Chi tưởng bà nghe xong những gì mình nói, biết là hiểu lầm, lại nghe được Lý Mục tối nay đi Bạch Lộ Châu thì sẽ quay lại ngay lập tức, nào ngờ đâu bà ta vẫn muốn đi vào trong, trơ mắt nhìn bà đi đến trước cánh cửa kia, cầm tay nắm gõ mạnh.

Thùng thùng.

Chiếc vòng sắt gõ hai tiếng giòn vào cửa.

Người gác cổng ở bên trong nghe tiếng gõ lại ra mở cửa, mượn ánh đèn lồ ng nhìn thấy bên ngoài là một vị phụ nhân xinh đẹp ăn mặc sang trọng, nhận ra là Tiêu Vĩnh Gia tới thì chấn kinh, không muốn cho bà đi vào nhưng lại không dám đóng cửa cản lại, đứng khựng ở cửa, nhất thời không biết nên làm thế nào.

– Ả tiện nhân Chu Tễ Nguyệt đang ở đâu, dẫn ta tới đó.

Tiêu Vĩnh Gia lạnh lùng nhìn người gác cổng, gằn từng chữ.

Hết chương 49
Bình Luận (0)
Comment