Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 63

Phản ứng đầu tiên của Cao Hoàn là mừng như điên. Lần trước khi biết Lý Mục phụng chỉ phải đi Nghĩa Thành khai hoang khai thành, Cao Hoàn thèm thuồng tới mức nước dãi như sắp rớt ra đến nơi, nằm mơ cũng muốn được đi theo Lý Mục. Cho dù để cậu làm một tiểu binh dẫn ngựa cho huynh ấy thôi thì cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Thử nghĩ mà xem, đi theo một chiến thần có một không hai thâm nhập vào bắc địa, gây dựng một địa phương ngàn dặm khô cằn hoang sơ thành một trấn kế binh cho ngày sau hưng binh đi Bắc phạt, đây là một sự nghiệp to lớn vĩ đại bực nào.

Cứ nghĩ đến thôi là trong lòng cậu nhiệt huyết dâng trào cuồn cuộn.

Nhưng mà tiếc là cậu biết bá phụ của cậu sẽ không cho phép cậu đi, Lý Mục cũng chưa chắc chịu nhận cậu – đến nay, cậu vẫn không thể nào ôm được tảng đá lớn đi lại tự nhiên được, dù rằng lần đó sau khi trở về cậu vẫn luôn lén lút luyện tập suốt.

Lý Mục đã đi được hơn một tháng rồi, Cao Hoàn từ chán chường thất vọng dần dần biến thành tuyệt vọng, đột nhiên được a tỷ gọi tới muốn mình đưa tỷ ấy đi Nghĩa Thành, mình có thể nhân cơ hội mà cậy nhờ Lý Mục, suýt chút nữa cậu đã nhảy dựng lên hoan hô thành tiếng rồi.

Cậu biết đường đi Nghĩa Thành.

Từ Ba quận dọc theo sông Tây Hán qua Lương Châu ra khỏi Thục, rồi lại tiếp tục đi về phía Bắc, gần Cừu Trì Lũng Nam, đó là vị trí Nghĩa Thành.

Con đường mà Lý Mục đi, ở trong đầu cậu cũng đã ảo tưởng vô số lần rồi.

Cậu gật đầu ngay tắp lự, nói câu “a tỷ yên tâm, cứ giao cho đệ, đệ đi sắp xếp ngay”.

Cậu sốt sắng chuẩn bị đi, ra đến cửa thì lại bước chậm lại, cuối cùng đứng hẳn lại. Con đường đi lên phương Bắc này khả năng đụng phải chủ lực của Hạ Yết tuy không lớn nhưng cả chặng đường quanh co khó đi, nhỡ đâu gặp phải nhóm lưu binh hay đạo tặc cũng rất khó mà nói trước được.

Bản thân cậu thì không sợ, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng nếu mang theo a tỷ đồng hành, cậu không thể không suy xét vấn đề an toàn được.

Cậu do dự hồi lâu rồi quay lại, ủ rũ nói:

– A tỷ ơi, đệ rất chi là muốn giúp tỷ, nhưng mà đệ chẳng có thân binh, một mình đệ đưa tỷ đi, nhỡ đâu trên đường gặp chuyện gì…

Mặt cậu vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.

Nghĩ đến đại huynh vào tầm tuổi này của mình đã thống lĩnh ngàn quân rồi. Bản thân mình lại rất vô dụng, đừng nói thân binh, ngay cả tảng đá mà còn chẳng nhấc lên được, hic…

– Thế đệ đi mượn một đội thân binh từ chỗ đại huynh đi, cứ nói là muốn đi Quảng Lăng thăm nhị bá phụ, cần hộ tống đệ qua sông.

Cao Hoàn không dám nhìn a tỷ, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng thì lại nghe nàng nói thế. Cậu ngước nhìn lên, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, tức thì mọi bế tắc như được giải, mắt sáng bừng lên.

– A tỷ, tỷ chờ nhé, đệ đi mượn liền.

Cao Hoàn đi ra lập tức đi tìm Cao Dận, nói y như Lạc Thần đã bảo, mắt đầy trông chờ hy vọng.

Cao Dận liếc cậu một cái.

Lục đệ này từ trước tới nay luôn chẳng ưa Quảng Lăng, một lòng muốn đi theo Lý Mục, lúc nào cũng thể hiện rõ rành rành ra mặt, y cũng biết tỏng từ lâu rồi. Lý Mục đi Nghĩa Thành một cái, cậu ta cả ngày thở ngắn than dài, mặt mày ủ ê chẳng có sức sống, lúc này lại chạy đến mượn binh của mình, nói là muốn đi Quảng Lăng, ai mà tin được á?

– Vừa hay qua một thời gian nữa huynh cũng phải đi đến đó. Đệ chờ mấy ngày nữa rồi đi theo huynh luôn thể. – Cao Dận nói.

Cao Hoàn vừa nghe thế mắt choáng váng, nhưng sao chịu từ bỏ, đuổi theo bám lấy Cao Dận, nói mình muốn đi ngay, không thể chờ được.

Cao Dận nhìn cậu, cười như không cười:

– Nếu như huynh không cho mượn, có phải đệ lại muốn lấy trộm phù ấn của huynh không?

Cao Hoàn mặt nóng bừng, ngượng ngùng nói:

– Sao đại huynh không tin đệ? Lần trước là do tình thế cấp bách đệ mới phải dùng hạ sách đó. Lần này đệ thật sự muốn đi Quảng Lăng để rèn luyện, đại huynh cho đệ mượn người đi mà, đệ không chờ được đâu.

Cao Dận chuyển sang nghiêm túc, nhìn thẳng vào người em trai:

– Chút đạo hạnh này của đệ còn muốn gạt huynh? Đệ lại muốn lén lút đi Nghĩa Thành đúng không? Đừng có mà mơ nữa. Qua mấy ngày nữa huynh dẫn đệ đi Quảng Lăng!

Nói xong, y bỏ đi ngay.

Lạnh lùng không khác gì nước đá mùa đông dội vào đầu.

Nhìn huynh trưởng đi rồi, Cao Hoàn vẫn không cam lòng, đuổi theo.

– Đại huynh ơi! Đệ là muốn giúp a tỷ. Tỷ ấy muốn đi Nghĩa Thành đó. Chẳng phải huynh thương a tỷ nhất đó sao. Huynh không giúp tỷ ấy, không cho mượn mấy thân binh được à?

Trong lòng cậu thấy rất oan cho Lý Mục, vừa kích động một cái là gào lên:

– Lý Mục phụng chỉ lên phương Bắc, nếu như thành công chính là lập nên công lao sự nghiệp thiên thu cho Đại Ngu ta. Huynh ấy từ bỏ phú quý Nam Triều, chỉ mang hơn ngàn nhân mã lao tới hiểm cảnh, bực trí tuệ khí phách này Nam Triều ta ai có thể bằng huynh ấy? Thế mà bá phụ lại đúng vào lúc này đón a tỷ về nhà. Hừ! Đừng tưởng là đệ không biết, rõ ràng là bá phụ không xem trọng huynh ấy, mượn cơ hội này muốn từ bỏ hôn sự đây. Huynh ấy đã vì Đại Ngu ta dãi gió dầm mưa, gian khổ khi lập nghiệp, ấy thế mà Cao gia chúng ta ở sau lưng lại đối xử với huynh ấy như thế, thật là quá bất công! May là a tỷ tình thâm đại nghĩa, muốn đi Nghĩa Thành bầu bạn với huynh ấy. Đạo đức tốt như thế, lẽ nào đại huynh không chút nào dao động hay sao?

Cao Dận lộ vẻ ngạc nhiên quay trở lại, nhìn Cao Hoàn đang kích động phừng phừng, trầm ngâm một lát, bỏ mặc cậu ta xoay người rời đi.

Y đi tìm Lạc Thần, nói lại chuyện vừa rồi Cao Hoàn đi tìm mình, hỏi nàng:

– A Di, những gì Lục lang nói là thật phải không?

Lạc Thần đã đoán được Cao Hoàn không thể giấu đại huynh được, vừa rồi vẫn luôn đợi y tới tìm mình, vì thế gật đầu thừa nhận.

– A Di à, với tài năng và chiến lực của Lý Mục, đương thời người có thể địch nổi có lẽ cũng chỉ có Mộ Dung Tây của phương Bắc. A huynh thật lòng bội phục nó. Nhưng mà bá phụ đã đến Kinh Khẩu đón muội về nhà rồi hẳn đã suy nghĩ rất kỹ. A huynh chỉ sợ không thể tự tiện làm chủ đồng ý cho muội đi Nghĩa Thành được. Muội cũng đừng có suy nghĩ này nữa, an tâm ở trong nhà đi.

– Còn nếu như muội có chuyện muốn nói với Lý Mục, đại huynh có thể gửi thư cho muội, có được không?

Y suy nghĩ một chút, nói tiếp.

Lạc Thần nói:

– Muội cảm ơn ý tốt của đại huynh. Nhưng muội cần thiết phải đi Nghĩa Thành một chuyến. Huynh không giúp muội, muội không miễn cưỡng huynh, tự muội nghĩ cách đi là được.

Cao Dận cùng Lạc Thần nhìn nhau một lát, thấy nàng rất bình tĩnh, cũng không khóc không làm nũng, trong một đêm dường như không phải là người em gái mà mình quen thuộc nữa, đang lúc do dự, lại nghe tiếng Cao Hoàn gào to:

– Đại huynh ơi, nếu như huynh không giúp bọn đệ thì thôi, cũng không đi mật báo đâu đấy. Nếu huynh dám đi mật báo, đệ với a tỷ cả đời này sẽ xem thường huynh.

Cao Dận lườm cậu em cháy mắt, xoay người bỏ đi.

Cao Dận vừa đi, Cao Hoàn lại hối hận và lo lắng nữa, nhìn a tỷ, nàng lại làm như việc đã thành công, gọi thị nữ bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị khởi hành, trong lòng sốt hết cả lên, lại rất khó hiểu, miệng nói:

– A tỷ, tại đệ vô dụng làm hỏng chuyện. Đệ thấy rõ đại huynh chẳng đáng tin cậy…

Cậu như con kiến ở trong chảo nóng cứ đi vòng quanh trong phòng, đột nhiên mắt sáng lên.

– Nếu không nhân lúc bá phụ bá mẫu còn không biết, chúng ta đi trước nhể. Đệ đi mượn người chỗ Lý Hiệp nhé. Chỉ cần nhắc đến tên của tỷ phu, mượn mấy binh thôi, lẽ nào ông ta không cho mượn.

Lý Hiệp từng là thống lĩnh Túc Vệ Doanh, hiện giờ đã thăng quan thăng hàm, chưởng quản Kiến Khang đô vệ.

– Lục Lang, cháu đúng là gan lớn. Lần trước cấm túc cháu còn chưa thấy đủ, có phải thế không?

Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gầm lên, cửa bị đẩy ra.

Cao Hoàn giật thót mình quay đầu lại, thấy Tiêu Vĩnh Gia đứng ở ngoài cửa, mặt mày sầm sì, Cao Kiệu đứng bên cạnh cũng gườm gườm nhìn mình, vẻ mặt đầy không vui. Lại thấy Cao Dận đứng sau hai người họ, tức thì ngậm miệng.

Lạc Thần đang ngồi bên mép giường gấp y phục cùng với thị nữ. Thị nữ thấy thế lộ vẻ hoảng sợ, dừng lại. Còn nàng chỉ quay lại nhìn bên ngoài cửa, rồi lại tiếp tục xếp gấp quần áo.

Tiêu Vĩnh Gia bước vào trong phòng, nhìn Lạc Thần một lúc, hỏi:

– A Di, con làm vậy là ý gì?

Lạc Thần dừng lại, từ từ đứng lên nhìn cha mẹ, nói:

– Cha mẹ đã biết rồi, vậy con cũng không giấu nữa. Con muốn đi Nghĩa Thành. Mong cha mẹ đừng ngăn cản ạ.

Cao Kiệu nói:

– Đừng nói đường xá xa xôi, đường đi hung hiểm, dù là đường phẳng an toàn thì con cũng không được đi. Trước kia là cha sai đã gả nhầm con đi. Nhưng giờ đã nói rõ rồi, cha mẹ đã nói cho con rồi mà. A Di à, đạo bất đồng bất tương vi mưu, huống chi là phu thê cả đời. Lý Mục không phải là người đồng đạo với Cao thị! Lúc trước không biết thì thôi, nhưng giờ đã biết rồi, cha không thể mắc sai lầm lần nữa cứ trơ mắt nhìn con bị Lý Mục kia liên luỵ làm lỡ cả một đời được.

Cao Dận cũng tiến lên nói:

– A Di, mong muội đừng trách đại huynh. Muội còn nhỏ tuổi, Lục lang càng bướng hơn. Tốt nhất là muội nên nghe lời ngoan ngoãn ở lại trong nhà, có được không?

Lạc Thần không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Vĩnh Gia, nói:

– Mẹ ơi, con có mấy lời muốn nói với mẹ.

Cao Kiệu còn muốn nói thêm nữa lại bị Tiêu Vĩnh Gia ngăn lại.

– Mọi người ra ngoài trước đi.

Bà nhìn con gái, nói.

Cao Dận bất đắc dĩ rời khỏi phòng.

Cao Hoàn thì lầu bầu:

– Cháu thật không hiểu. Tỷ phu là anh hùng cái thế, lại đang đi làm việc cho triều đình, sao nói cứ như là người …

Cậu còn chưa nói hết, thấy vẻ mặt tức giận bừng bừng của Cao Kiệu, hai mắt toé lửa bắn về phía mình, đầu lưỡi cứng lại, không dám nói gì thêm nữa, cụp đầu xuống chán chường đi theo Cao Dận đi ra ngoài.

– A Lệnh, nàng đừng răn dạy quá, cứ nói nhỏ nhẹ với A Di là được.

Cao Kiệu không yên tâm, đi đến bên thê tử thấp giọng dặn dò, nói xong lại nhìn con gái, thở dài, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

….

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

– A Di, con như thế là sao? Vốn dĩ mẹ thấy con cũng đã bình tĩnh lại, tại sao đi Kinh Khẩu về con lại đổi ý soành soạch như thế? Nếu biết từ đầu mẹ đã không cho con đi rồi.

Lạc Thần nói:

– Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm ạ. Con đi Kinh Khẩu, mẹ chồng không những không giữ con lại mà ngược lại còn khuyên con buông chuyện cũ, sau này đừng nhớ đến con trai mẹ chồng nữa.

Tiêu Vĩnh Gia ngẩn ra.

– Nếu như thế, vì sao con còn muốn đi Nghĩa Thành?

Bà bước tới cầm tay con gái dẫn nàng ngồi xuống bên giường, liếc nhìn bộ quần áo vừa được gấp gọn trên giường, thở dài.

– Không phải mẹ cưỡng chế tách hai con ra, là mẹ thật sự không nhìn thấy tương lai của nó. Nó lập chí Bắc phạt, đó vốn là hy vọng xa vời. Huống chi nó còn có dã tâm tự lập! Nó là thần tử của Nam Triều, muốn đạt được mục đích này nhất định phải lật đổ triều đình, bằng không làm sao làm được. Lúc cha con đề cập với mẹ, mẹ ban đầu cũng không tin. Nhưng buổi tối hôm đó mẹ đã hỏi thẳng nó, nó không hề phủ nhận.

– A Di con yêu, bệ hạ dù vô năng nhưng cũng là cậu ruột của con. Không có Đại Ngu thì không có tất cả mọi thứ của con hôm nay. Cha con tuyệt đối không dung thứ cho kẻ có dị tâm như nó đâu.

Tiêu Vĩnh Gia mày nhíu chặt, xuất thần một lát.

– Hơn nữa là, dù cho mẹ có thể buông bỏ những thứ này, nhưng dựa vào một mình Lý Mục, với thế đạo hiện nay, bên ngoài có Hồ địch, bên trong có môn phiệt, dưới áp lực trùng trùng đó, nó làm sao ngăn được cơn sóng dữ mà xoay chuyển được càn khôn đây?

– Đâu chỉ mỗi tiền đồ thôi đâu. Nếu Lý Mục không quay đầu lại thì chỉ có con đường chết mà thôi. Con dù có trách mẹ thế nào, mẹ cũng nhất quyết không cho con ở bên nó đâu.

Lạc Thần lắc đầu.

– Mẹ ơi, tấm lòng của cha mẹ đối với con, con biết mà. Nhưng con nhất thiết phải đi mẹ ạ. Con phải gặp mặt huynh ấy để hỏi cho rõ ràng.

– Con còn nhớ vào đêm xem thủy triều ở Kinh Khẩu, huynh ấy từng nói với con, tương lai nếu như có một ngày nào đó người trong thiên hạ coi huynh ấy là kẻ địch, huynh ấy cũng sẽ không làm tổn hại đến con với cha mẹ. Lúc đó con không biết tại sao tự dưng huynh ấy lại nói thế. Giờ thì con đã thoáng hiểu được rồi.

– Nhưng con muốn chính miệng huynh ấy phải giải thích thỏa đáng cho con. Nếu huynh ấy từ lâu đã có dã tâm đó, thế tại sao cứ ép cưới con cho bằng được. Cưới con rồi, vì sao lại vứt bỏ con mà đi? Một ngày nào đó huynh ấy thật sự đi làm loạn thần tặc tử, lẽ nào huynh ấy không làm tổn hại đến con và cha mẹ?

Nước mắt nàng trào ra, nàng đưa tay lau đi.

– Mẹ, dù là con với huynh ấy có thật sự đoạn tuyệt thì cũng nên nói cho rõ ràng, là con không cần huynh ấy mà không phải huynh ấy cứ thế bỏ lại một câu nói suông với con rồi đi như thế.

Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Vĩnh Gia, quỳ xuống.

– Mẹ ơi, con đã quyết tâm rồi, con nhất định phải đi, giáp mặt với huynh ấy để nói rõ ràng. Nếu không con sẽ đêm đêm không ngủ yên, cuộc sống khó mà an ổn.

– Nếu như cha mẹ không chịu, trừ phi là giam cầm con cả đời, bằng không chỉ cần có cơ hội con sẽ đi. Mà nếu đi con sẽ không bảo Lục lang đi nhờ đại huynh giúp đỡ nữa đâu.

Tiêu Vĩnh Gia yên lặng.

Bà đã hiểu.

Con gái chắc đã biết nếu mình lên tiếng nói muốn đi Nghĩa Thành, mình với trượng phu chắc chắn sẽ phản đối, cho nên mới mượn lời Cao Hoàn Cao Dận bày tỏ quyết tâm của mình với bà và trượng phu. Bà nhìn con gái yêu đang quỳ gối trước mặt mình. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như hoa ngày càng gầy đi, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt này đang đỏ bừng vì kích động. Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của con gái, nơi đó giống như có hai cụm lửa đang bùng cháy.

Tiêu Vĩnh Gia cũng không biết, con gái ngoan ngoãn từ nhỏ, vui thì cười, buồn thì khóc, thích làm nũng với bản thân và trượng phu không ngờ lại che giấu một mặt tính cách bướng bỉnh và mạnh mẽ như vậy.

Trong hoảng hốt, Tiêu Vĩnh Gia như nhìn thấy một bản thân khác trước đây của mình.

Bà rất lúng túng không biết phải làm sao, theo bản năng muốn tiếp tục phản đối. Thế nhưng chữ “không” lại không thể nào thốt lên được thành lời.

Bà chợt nhớ đến một con chim mà mình đã từng nuôi dưỡng. Nó có bộ lông màu ngọc bích, tiếng hót rất vui tai, bà rất yêu thích. Nhưng ở trong cung có người hiểu được loài chim này, nói rằng loài chim này rất hung dữ, nếu như bị nhốt nó sẽ đau buồn mà chết. Bà không tin, cho nó ở lồng vàng và cho nó ăn những đồ ăn ngon, không hề tin những lời người kia nói.

Con chim hót ngày đêm, tuyệt thực tuyệt nước, thậm chí đập đầu vào lồng, máu tươi đầm đìa, cứ thế mấy ngày, đợi khi bà không đành lòng mà thả nó ra, thì con chim đã đã hấp hối và chết ngay trong đêm.

Tiêu Vĩnh Gia chậm chạp đứng lên, nói:

– Để mẹ suy nghĩ thêm đã.

….

Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Hoàn cả một đêm cào tâm cào phổi đột nhiên nhận được tin tức. Bá mẫu của cậu đã đổi ý, đồng ý cho cậu hộ tống a tỷ đi Nghĩa Thành rồi. Đương nhiên, không chỉ có một mình cậu, đồng hành còn có vệ đội của trưởng công chúa nữa. Dẫn đội là Phàn Thành từng là dũng tướng sa trường, thủ hạ hai trăm người, toàn bộ trang bị tụ nỏ, đều là tinh binh. Có một vệ đội hộ tống như thế, chuyến đi này nhất định bình yên vô sự.

Đồng thời truyền đến còn có một tin tức khác.

Đó chính là bá phụ có vẻ như rất bất mãn với quyết định này của bá mẫu, nghe nói sáng sớm tinh mơ hai người đã tranh chấp gay gắt. Nhưng mà Cao Hoàn lại chẳng hề quan tâm về chuyện này.

Điều khiến cậu bất ngờ hơn cả là, ngay vào thời điểm cậu cho rằng mình đã vô vọng được ra ngoài thì sự việc lại chuyển biến 180 độ như thế. Bá mẫu đã mở miệng rồi, với kinh nghiệm cuộc sống đầy nông cạn của mình, Cao Hoàn đã chắc chắn chuyến đi Nghĩa Thành này chắc trong tay trăm phần trăm rồi.

Cao Hoàn mừng như điên, chạy đến trước mặt a tỷ, thấy nàng đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi, thấy cậu đến thì cười hoi cậu đã chuẩn bị để lên đường chưa.

Bởi thế, vào một ngày tháng Ba, Cao Hoàn mang theo sự ngưỡng mộ cực độ đối với bá mẫu trưởng công chúa, phớt lờ vẻ mặt âm trầm đen sì sì của bá phụ cưỡi trên con tuấn mã hộ tống a tỷ ngồi trong xe, thỏa thuê mãn nguyện đi ra khỏi Kiến Khang, đến bến đò, đi lên một chiếc thuyền lớn.

Thuyền lớn sẽ đi về phía Tây dọc theo sông với một đội tàu vận chuyển quân lương, sau khi đến Kinh Châu thì lại lên bờ bắc, đến Ba quận, sau đó lại đi theo con đường hành quân mà cậu đã tưởng tượng ra vô số lần đi về phía Bắc, để đi đến một nơi mà cậu vẫn luôn khát khao được đến, chính là quận Nghĩa Thành.

Cao Kiệu đứng ở bến đò nhìn theo chiếc thuyền lớn được bao quanh bởi đội thuyền vận chuyển quân lương giương buồm dần dần đi xa, biến mất nơi cuối sông.

Ông quay sang nhìn thê tử, thấy bà vẫn mãi dõi theo hướng con gái đã đi, bất  mãn trong lòng giờ phút này vẫn chưa tiêu tan, nhíu chặt hai hàng lông mày, không nói năng gì bỏ mặc bà ở lại, chắp tay sau lưng đi thẳng đến Đài Thành.

Đêm khuya, gần giờ Tuất Cao Kiệu mới kết thúc một ngày triều sự trở lại Cao phủ. Ông cứ tưởng rằng sau trận cãi vã hôm nay, thê tử đã trở về Bạch Lộ rồi. Cao Kiệu bụng đầy tâm sự đi vào trong phòng, lại bất ngờ thấy vợ vẫn còn ở đây.

Bà vẫn còn để búi tóc, y phục chưa đổi, ngồi ngay ngắn với trong phòng, hình như là đang đợi mình.

Cao Kiệu ngẩn ra, nghĩ đến cảnh sáng nay bà nhất quyết thu xếp con gái đi Nghĩa Thành bất chấp sự phản đối của mình, lửa giận trong lòng lại nổi lên, mặt sầm xuống, cũng không vào, chỉ đứng ở đó lạnh nhạt nói:

– Cũng muộn rồi, nàng còn chưa đi nghỉ à?

Tiêu Vĩnh Gia nhìn ông rất chăm chú, hai mắt không chớp mắt.

Cao Kiệu thấy bà không nói lời nào, lại bị bà nhìn thẳng thắn lâu như thế, dần dần thấy không được nhiên, đi vào nhíu mày nói:

– A Lệnh, không phải là ta trách nàng, nhưng mà lần này nàng quá liều lĩnh rồi. Nếu như là cái khác, dù cho Lý Mục có bất kính với ta, ta cũng sẽ không mang con gái về nhà như thế. Nàng cũng không còn trẻ nữa, đã không còn cái tuổi có thể làm gì tùy thích được, vì sao nàng vẫn cứ mãi không hiểu chuyện, cứ mãi tùy hứng không thay đổi vậy. Đã 20 năm rồi, nàng chẳng chút tiến bộ nào cả. Nàng khiến cho ta quá thất vọng.

Khi càng nói về sau, ông tỏ vẻ rất đau xót.

Tiêu Vĩnh Gia vẫn nhìn ông như thế, dường như không hề để tâm đ ến những lời răn dạy này của ông.

Cao Kiệu cảm thấy vô cùng bất lực, ôm trán thở dài.

– Thôi thôi, con gái đã đi rồi, ta cần gì phải nói cái này với nàng. Nàng đi nghỉ ngơi đi, ta đi thư phòng.

Ông xoay người định đi, lại thấy Tiêu Vĩnh Gia chợt nở nụ cười với mình.

Những ngọn nến trong phòng tỏa sáng rực rỡ, vốn đã làm cho làn da của bà rạng rỡ, nhưng nụ cười này lại càng rạng rỡ và xinh đẹp hơn.

Cao Kiệu không tự chủ được dừng lại, khó hiểu nhíu mày:

– Vì sao nàng lại cười?

– Cao Kiệu, tôi biết mình vẫn luôn thất vọng về tôi. Tôi chính là người như thế, cả đời này có lẽ không thể nào thay đổi được. Không bằng để tôi nói cho mình biết, không lâu trước đó, tôi còn giết một người. Có phải mình muốn đưa tôi đi Đại Lý Tự, đại nghĩa diệt thân, lấy chính pháp kỷ không?

Tiêu Vĩnh Gia thu lại nụ cười, nhìn vào ông, nói sâu xa.

Cao Kiệu nhìn thê tử, lông mày chau lại càng chặt.

– A Lệnh, nàng đang nói lung tung gì đó?

– Tôi không nói lung tung.

Tiêu Vĩnh Gia nhìn vẻ mặt đ ĩnh đạc chính khí của trượng phu, ánh mắt trở nên mông lung.

– Chu Tễ Nguyệt. Chu Tễ Nguyệt chính là bị tôi gi3t chết.

Bà nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Cao Kiệu chấn động, sững sờ tại chỗ một lúc rồi sực tỉnh, bước nhanh đến bên thê tử.

– A Lệnh, có phải nàng đang nói lung tung không? Sao lại là nàng giết được?

Ông dường như không yên tâm, đưa tay lên muốn sờ trán bà.

Tiêu Vĩnh Gia tránh bàn tay của ông.

– Mình không hề nghe nhầm đâu, cô ta là tôi giết. Ngày đó cô ta có ý đồ dụ dỗ Lý Mục, hẹn nó đi Thanh Khê Viên, bị tôi biết được. Tôi quá giận giữ xông đến đó, xảy ra tranh chấp với cô ta. Tôi cầm kiếm trên tay, cô ta muốn đoạt kiếm của tôi, chân không đứng vững mà bị ngã nhào tới, kiếm của tôi đâm vào cổ cô ta, cô ta đã chết trong tay tôi như thế đấy.

Cao Kiệu yên lặng nhìn bà một lát, hỏi:

– Vậy trận hỏa hoạn kia thì sao? Tại sao lại có hỏa hoạn?

– Là Lý Mục đuổi tới đưa tôi trở về, nó đã giúp tôi phóng trận hỏa hoạn kia để che giấu sự việc.

Cao Kiệu hoảng sợ đến ngây người, biểu cảm cứng đờ bất động tại chỗ.

– Năm đó tôi hại chết Thiệu Ngọc Nương, bây giờ tôi lại giết một người nữa. Mình có thể tố cáo tôi đến Ngự tiền, cũng có thể hưu tôi. Tôi sẽ không trách mình, càng không cưỡng ép mình tiếp tục làm vợ chồng với tôi.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

– Thôi…Nghe những gì nàng nói, nàng cũng không có ý giết cô ta…Sự việc đã qua rồi, cứ cho qua là được…

Sắc mặt của ông vẫn cực kỳ khó coi. Sau một lúc lâu mới nói một câu, từ giọng nói có thể nghe ra khó khăn đến nhường nào.

Tiêu Vĩnh Gia hơi mỉm cười.

– Cảm ơn mình.

Cao Kiệu nhìn thê tử, trong mắt hiện lên tia phức tạp. Cánh tay hơi cử động muốn chìa ra với bà, nhưng mà đưa ra được một nửa lại chậm rãi thu về.

– Cũng muộn rồi, nàng đi nghỉ đi…

Ông lẩm bẩm, quay người đi.

– Mình từ đã, tôi vẫn còn có một chuyện nữa

Đột nhiên giọng nói của Tiêu Vĩnh Gia cất lên

Cao Kiệu quay lại, thấy bà lấy ra một cái túi thơm từ trong tay áo, tháo xuống, đổ ra một miếng ngọc bội.

Ngọc bội kia sạch như mây, trên mặt có khắc hoa văn mây và tảo, là vật trang trí thắt lưng của nam giới. Chỉ là phía dưới nút thắt lụa có chút phai màu, hẳn là đã rất nhiều năm rồi. Tiêu Vĩnh Gia cầm ngọc bội trong tay, ngắm nghía một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy về phía ông.

– Cao Kiệu, thứ này chắc là mình vẫn có ấn tượng đúng không? Quân tử so đức với ngọc. Thứ này xưa kia là tôi ép lấy được từ chỗ mình, bây giờ tôi trả lại cho mình.

Cao Kiệu mù mịt một lát mãi sau mới nhận ra. Ngọc bội này ban đầu chính là thuộc sở hữu của ông đây mà. Ông cũng loáng thoáng nhớ ra được đó là chuyện của rất lâu rồi, như là một năm nào đó, khi Tiêu Vĩnh Gia mới chỉ mười ba tuổi. Đó cũng là năm tổ chức hội Khúc thủy lưu thương ấy, thế tử Cao thị trường kiếm phong lưu ở Nhạc Du Uyển đã vô tình gặp tiểu công chúa của hoàng thất. Dưới cây hoa đào, nàng ngạo mạn chặn ông lại, chỉ vào ngọc bội đeo bên hông của ông, nói hoa văn ngọc bội rất đẹp, muốn thợ ngọc trong cung khắc ra một miếng giống như thế, dùng xong sẽ trả, sau đó không cho ai phân trần đã lập tức lấy đồ của ông đi.

Về sau miếng ngọc kia không hề được trả lại.

Về sau nữa, ông cũng cưới nàng, trở thành trượng phu của nàng.

Bao nhiêu năm qua như vậy, Cao Kiệu đã quên mất mình đã từng có một miếng ngọc bội như thế, nào ngờ nó vẫn luôn được Tiêu Vĩnh Gia gìn giữ.

Ông ngước lên nhìn thê tử, trên mặt lộ vẻ không hiểu:

– A Lệnh à, nàng có ý gì vậy?

– Cao Kiệu, ngọc bội của mình là năm xưa tôi đã ép lấy được từ chỗ mình. Thứ không phải của tôi thì mãi mãi không phải. Nay tôi trả nó lại cho mình.

– Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân. Năm đó vốn là tôi đòi gả cho mình, bao nhiêu năm qua, tôi đã không làm tròn bổn phận của một người vợ. Tôi biết mình cũng đã chịu đựng tôi nhiều năm rồi, tôi thật lòng xin lỗi mình. Giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu như mình đồng ý hòa li với tôi, chúng ta lập tức hòa li. Nếu như mình e ngại thanh danh, hoặc là sợ con gái đau lòng mà muốn duy trì danh phận phu thê của chúng ta, tôi cũng không vấn đề gì.

– Mình đã sắp qua tuổi trung niên rồi mà dưới gối chỉ có mỗi A Di. Là tôi làm chậm trễ mình. Nếu như mình không muốn hòa li, sau này mình có thể nạp thiếp, khai chi tán diệp cho Cao thị, để huyết mạch của mình còn có chút hương khói.

Cao Kiệu ngây ra như phỗng, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng.

Tiêu Vinh Gia từ từ đứng lên, đi qua người ông, đi tới cửa thì quay đầu lại:

– Hôm nay sở dĩ tôi mặc kệ sự phản đối của mình mà cho phép con gái đi Nghĩa Thành, là bởi vì tôi biết con gái đã lớn rồi, tôi không muốn mọi chuyện của con cứ mặc chúng ta sắp đặt. Nó muốn đi thì cho nó đi. Tôi tin tưởng A Di, thị phi đúng sai con nó tự có phán đoán của nó.

– Mà phúc họa của mỗi người lại càng vô thường. Thí dụ như năm đó tôi yêu mình tha thiết điên cuồng, lúc gả cho mình, đó là thời khắc hân hoan và hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của tôi. Khi đó tôi chưa từng nghĩ rằng, rồi sẽ có một ngày, tôi và mình sẽ đi đến nông nỗi này.

Nói xong, bà mở cửa bước ra khỏi bậu cửa, đi ra ngoài.

Hết chương 63
Bình Luận (0)
Comment