Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 80

Trời đã sáng.

Đêm vừa qua chỉ là một đêm bình thường đối với những người dân ở Kiến Khang vừa thức dậy và bắt đầu một ngày mới. Bọn họ căn bản không biết đêm qua trong hoàng cung ở sâu trong Đài Thành kiên cố đã xảy ra một biến cố kinh tâm động phách như thế nào. Mà đối với Cao Kiệu mà nói, đây là một đêm trằn trọc không ngủ được.

Mộ Dung Triết cô gái người Tiên Bi lấy thân phận thị nữ bị đưa đến trong cung hoàng hậu đã biến mất.

Đối mặt với những chất vấn, thái độ của Hứa Hoàng hậu là phẫn nộ, một loại bị oan ức không gì sánh được. Chị ta ôm chặt lấy thái tử vào lòng, ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc lên, lạnh lùng nói rằng cô gái Tiên Bi đúng là do Mộ Dung thế hiến lên, chẳng qua là bởi vì cô ta tinh thông đạo dưỡng sinh, mà sức khoẻ của mình luôn suy nhược, thái y điều trị không có hiệu quả, với mục đích là thử xem thế nào cho nên ban đầu mới giữ cô ta lại. Thế nhưng một thời gian trước, chị ta phát giác cũng không có hiệu quả gì mấy, cho nên đã đuổi cô ta ra khỏi cung rồi.

Còn hiện giờ cô ta đã đi đâu thì chị ta cũng không biết được.

– Ta là Hoàng hậu Đại Ngu, người ra người vào trong cung lẽ nào còn phải bẩm báo xin phép Thượng Thư lệnh hay sao?

Cuối cùng, chị ta hỏi vặn lại một câu.

Nữ Tiên Bi đã biến mất, muốn xuống tay từ chỗ hoàng hậu đã không thể nữa rồi. Cũng may Mộ Dung Thế cũng không đào tẩu – hoặc là nói, tự gã không trốn.

Theo bẩm báo của Trần Đoàn, y cùng Lý Hiệp Thống lĩnh Túc Vệ Quân Kiến Khang đã dẫn người đi bắt giữ Mộ Dung Thế, bao vậy dịch quán của gã, lúc xông vào, gã lại không hề có ý đào tẩu. Đứng ở trong thư phòng giơ tay chịu trói, như là vẫn luôn chờ bọn họ đến.

Ngục tốt cung kính dẫn đường, cuối cùng, dùng khoá mở cửa nhà lao ra.

Cao Kiệu đi qua lối đi hẹp ẩm ướt và tối tăm đầy mùi hôi, bước vào cửa nhà lao, nhìn người đàn ông Tiên Bi kia.

Mộ Dung Thế đã trở thành tù nhân, nhưng trên người lại không có dáng vẻ của một tù nhân nên có.

Trên người gã đầy rẫy vết thương, khoé môi rướm máu, quần áo rách rưới và nhuốm máu, hai tay bị xiềng xích nặng nề, hai chân ngồi khoanh chân, ngồi trên một đổng rơm rạ, nhắm mắt.

Biểu cảm cực kỳ bình tĩnh.

Thoạt nhìn như là không phải đang bị giam trong nhà lao và vừa phải chịu một sự tra tấn nghiêm hình khốc liệt mà đang ở trên vân đài, cảnh giới đẹp đẽ.

Trên khuôn mặt không phân biệt nam nữ lại toát lên vẻ cao quý lạnh lùng đến siêu thực.

Nghe được tiếng bước chân của Cao Kiệu, gã làm như không nghe thấy, vẫn ngồi ngay nắn, không nhúc nhích, như là đang nhập định.

Cao Kiệu nhìn gã chòng chọc rất lâu, cưỡng ép cơn tức giận trong lòng xuống, nói:

– Mộ Dung Thế, ta đã cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi vẫn không nói ra kẻ sai khiến ngươi, giữ ngươi lại có tác dụng gì.

Mộ Dung Thế từ từ mở mắt ra, nhìn Cao Kiệu một lát, hơi mỉm cười:

– Cao công, từ lúc tôi đến Kiến Khang, ngài đã có tâm muốn giết tôi rồi. Hôm nay tôi rơi vào trong tay ngài, ngài muốn giết cứ giết. Còn muốn tôi nói những lời ngài muốn nghe hãm hại người vô tội, Mộ Dung Thế tôi tuy mệnh hạ tiện nhưng cũng không thể làm được. Em gái kia của tôi lúc trước theo tôi lang bạt tới nơi này, bơ vơ không nơi nương tựa, tôi lại hiến nó cho hoàng hậu làm nô tì, cầu có một nơi che chở, đây hoàn toàn là sự thật. Nhưng mà tội danh còn lại đều là do Cao công tự suy đoán, tôi không biết gì cả.

Nói xong, gã lại nhắm mắt lại.

Cao Kiệu gật đầu:

– Được, được lắm. Người Tiên Bi quả nhiên là gian trá âm độc. Ta chỉ hối hận lúc trước không nên do dự giữ lại tính mạng của ngươi, bởi thế mà đã làm hại bệ hạ. Ngươi đã không sợ chết như thế, vậy thì ta thành toàn cho ngươi.

Ông quát lên một tiếng, Trần Đoàn từ cửa xông vào, đi đến phia sau lưng Mộ Dung Thế, rút đao ra.

Lưỡi đao đặt lên cổ Mộ Dung Thế.

Hàn quang phản chiếu trên một bên cổ gã.

Làn da như ngọc, ánh đao màu trắng, hai màu phản chiếu lẫn nhau, đẹp đến lạ thường.

– Mộ Dung Thế, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, kẻ sai khiến ngươi mưu sát bệ hạ là ai?

Mộ Dung Thế như không nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng không hề nhúc nhích.

Trong mắt Cao Kiệu hiện lên sát ý.

– Chém đầu hắn.

Giọng ông lạnh như băng.

Lưỡi đao vừa định bổ xuống, ngoài cửa nhà lao đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân cùng thanh âm:

– Dừng lại!

Cao Kiệu quay đầu lại, thấy Hứa Tiết đi vào, bèn lạnh lùng thốt:

– Ta đang thẩm vấn phạm nhân, Hứa Tư đồ đến làm gì, có mục đích gì?

Hứa Tiết thay đổi vẻ tươi cười thường ngày.

– Cao tướng, ngươi đầu tiên là thẩm vấn hoàng hậu đương triều mà không thông qua Đình uý, hiện tại lại tự mình tra tấn bức cung Mộ Dung Thế. Mục đích của ngươi là gì?

Hai người hầm hừ nhìn nhau.

Bên trong phòng giam chật hẹp, bầu không khí đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

– Ta biết, ngươi luôn muốn diệt trừ Hứa thị ta. Ngươi muốn nghe được những gì từ Mộ Dung Thế? Nói bệ hạ là bị Hứa thị ta làm hại để hòng thái tử được đăng cơ sớm à. Có phải như thế, ngươi có thể phát động bách quan cửu khanh vấn tội Hứa thị ta, thậm chí phế truất Hoàng hậu, Thái tử, lựa chọn người mà ngươi muốn thượng vị, nghe theo sai khiến của ngươi, để Cao gia ngươi vĩnh viễn tại vị, lộng quyền triều đình có đúng không?

Cao Kiệu nổi giận:

– Hứa Tiết! Bệ hạ từ lâu đã cai ngũ thạch tán, nhưng mà từ sau khi ả Tiên Bi đến thì lại bắt đầu dùng lại, hơn nữa còn ở trong cung hoàng hậu một thời gian dài, vừa đúng thời gian ả Mộ Dung thị kia vào cung. Rất nhiều thứ trùng hợp, Hứa thị ngươi biện bạch như thế nào?

Hứa Tiết nhìn Cao Kiệu chòng chọc, đột nhiên nói:

– Cao tướng, cho dù là có nhiều trùng hợp, cho dù có không tin tất cả muốn đổ tội danh lên đầu Hứa Tiết ta, ngươi có chứng cứ không?

Ông ta nhếch lên nụ cười lạnh.

– Nếu như ngươi lấy ra được chứng cứ, Hứa Tiết ta sẽ nhận tội ngay. Muốn giết muốn xẻo cứ tuân theo quốc pháp. Còn nếu ngươi không có chứng cứ, những phỏng đoán kia của ngươi chính là những lời bịa đặt vu khống. Ngươi đừng mơ làm lay động Hứa gia ta nửa phần.

Ông ta híp mắt nhìn Mộ Dung Thế vẫn ngồi ngay ngắn dưới đất, giống như người ngoài cuộc.

– Mà người này đã là hiềm nghi trọng phạm, nhưng sự việc can hệ trọng đại, tuy rằng ngươi làm Thượng thư lệnh triều đình cũng không thể tự ý dùng hình pháp mà cần giao cho Đình Uý để thẩm vấn theo quy định. Nếu không, pháp luật Đại Ngu ta ở đâu?

– Kẻ làm quan nếu như người nào cũng giống như Cao tướng, dùng tư hình thay thế công pháp, thiên hạ làm sao bình yên được?

Ông ta quay lại gọi một tiếng ra bên ngoài.

Đình úy một trong Cửu khanh nghe tiếng gọi tiến vào, không dám nhìn thẳng vào hai người, nét mặt hoang mang hoảng sợ, cẩn thận nói:

– Cao tướng công, người Tiên Bi này đã là trọng phạm, hạ quan có thể làm theo pháp luật đưa gã đi nha thự được không ạ? Tướng công yên tâm, hạ quan sẽ dựa theo sẽ công bằng chấp pháp thẩm vấn cẩn thận, tuyệt đối không dám chậm trễ sơ suất.

Cao Kiệu sắc mặt xanh mét, đứng thẳng bất động một lúc lâu, rốt cuộc thở hắt ra một hơi.

– Ngươi cứ mang người đi trước. Cho vào trọng lao, trông giữ cẩn thận, không được phép để xảy ra chuyện.

Đình uý bị kẹp giữa hai vị đại thần trong triều, nghe được Cao Kiệu cuối cùng nhả ra, âm thầm thở phào, vội vàng đáp vâng dạ rồi triệu người đi vào, mang Mộ Dung Thế đi.

Mộ Dung thế bấy giờ mới mở mắt, rất thong thả đứng dậy, nhìn Cao Kiệu, tay nâng xiềng xích lên, từng bước đi ra cửa nhà lao, bị áp giải đi.

Hứa Tiết chuyển sang Cao Kiệu, vẻ mặt khôi phục lại như thường ngày, cười cười:

– Cao tướng công, ta thật sự không biết vì sao ngài luôn có thành kiến với ta. Triều đình không có Hứa Tiết ta thì không sao, nhưng không thể không có Cao tướng ngài được. Về điểm này Hứa Tiết ta biết rõ. Bệ hạ khó có được trái tim trung hưng, nhưng mà không ngờ lại gặp phải biến cố thế này. Thời cuộc gian nan, nội cần an dân, ngoại cần bình loạn. Về sau này, ta và ngài đồng tâm hiệp lực, dùng khả năng của hai nhà cùng hiệu lực cho triều đình, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?

Cao Kiệu phất tay áo bỏ đi.

Hứa Tiết nhìn theo Cao Kiệu rời đi, khoé môi hiện lên tia cười sắc lạnh.



Từ sau một ngày tin hoàng đế đột quỵ lâm trọng bệnh truyền ra, đám quan thần như tổ ong vò vẽ nổ tung.

Hứa Tiết càng nhanh chóng biến thành tiêu điểm trung tâm chú ý của bách quan.

Vốn dĩ lúc trước, Thái tử tuy đã lập, Hưng Bình Đế mấy năm nay sức khoẻ không được tốt, nhưng mới chỉ bước qua tuổi trung niên, lại không phải bệnh tình nguy kịch, hậu cung cũng giai lệ 3000, hơn nữa Cao Kiệu cầm quyền, cho nên phương hướng của triều đình trong tương lai có thể không nhìn thấy được. Dù sao từ xưa đến nay, thái tử rốt cuộc không thể làm hoàng đế có quá nhiều. Hứa thị không nhất định chính là người thắng cuối cùng.

Chỉ là chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong một đêm, tình hình lại thay đổi đột ngột như thế.

Bách quan càng khiếp sợ hơn là trong lén lút, những người bình thường có qua lại đều bắt đầu xì xào một sự kiện. Một khi Thái Tử đăng cơ, cách cục triều đình sau này tất yếu phát sinh thay đổi lớn là không thể nghi ngờ.

Cho dù Cao Kiệu vẫn sẽ được chỉ định làm phụ chính cho ấu đế, nhưng trên có Thái Hậu, bên có Hứa Tiết, quyền lên tiếng của Cao Kiệu đối với triều đình nhất định sẽ bị áp chế là điều không thể tránh. Từ đó về sau, Hứa thị quật khởi, Cao thị dần dần lui về thứ yếu, đây đã là một xu thế rõ ràng.

Vì thế mà trong sáng ngoài tối mới chỉ có mấy ngày đã có không ít người đã không kiềm chế được bắt đầu để mắt tới Hứa gia muốn đầu nhập vào. Môn đình Hứa gia khách đến như mây, lui tới không dứt.

Triều hội đã tạm dừng. Lúc Cao Kiệu vào cung thấy trước giường bệnh của Hưng Bình Đế ngoài mấy thái y cùng cung nhân hầu hạ ra thì chỉ có thê tử Tiêu Vĩnh gia của mình.

Từ đêm mà hoàng đế ngất đi, Tiêu Vĩnh Gia đã dọn vào cung, ngày đêm ở bên giường bệnh.

Thái y cùng với cung nhân thấy ông tới, hành lễ với ông.

Cao Kiệu gọi thái y sang một bên hỏi bệnh tình của hoàng đế, được cho biết là không có khởi sắc. Tuy cũng nằm trong dự liệu nhưng tâm trạng ông vẫn rất ức chế, hết sức nặng nề.

Ông nhìn hoàng đế khép hờ đôi mắt tựa như ngủ mà không ngủ, lại chuyển ánh mắt lên người thê tử, thấy vợ mặt mày tiều tuỵ, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng thấy rất xót, đi lên nhỏ giọng nói:

– A Lệnh, ở đây có thái y rồi, nàng đi nghỉ một chút đi. Đừng để bản thân đổ bệnh.

Tiêu Vĩnh Gia ánh mắt chuyển từ trên mặt Hưng Bình đế sang Cao Kiệu, mệt mỏi đứng lên giọng khàn khàn:

– Mình đi theo tôi.

Cao Kiệu đưa bà vào chỗ ở thời thiếu nữ, hiện giờ gian cung thất kia vẫn còn giữ lại, dẫn bà đến trường giường ngồi xuống, tự mình cúi người xuống dùng tay không bị thương kia cởi giày cho bà, dịu dàng nói:

– Nàng mệt rồi, ngủ một giấc trước đi.

Tiêu Vĩnh Gia nói:

– Mộ Dung Thế vẫn không khai à?

Cao Kiệu ngẩng lên, chạm phải hai mắt sưng vù của bà, trong lòng thấy áy náy.

– A Lệnh, tại ta vô năng…

– Tiếp theo, mình có tính toán gì không?

Cao Kiệu yên lặng, từ từ đứng lên.

– Hứa thị trăm phương ngàn kế dùng thủ đoạn ti tiện đó hãm hại em trai tôi, lẽ nào mình trơ mắt nhìn âm mưu của hoàng hậu cùng Hứa Tiết thực hiện được ư?

Tiêu Vĩnh Gia đột nhiên đứng phắt dậy, bưng lấy mặt, nước mắt đau khổ từ kẽ hở ngón tay chảy ra.

Cao Kiệu vội ôm thê tử vào vòng tay, mang theo vợ ngồi xuống lại, thấp giọng nói:

– Nàng đừng khóc. Ta không phải không nghĩ tới việc này. Ta vẫn đang cố gắng.

Tiêu Vĩnh Gia buông tay, ngửa mặt lên, rưng rưng nhìn ông, biểu cảm khổ sở.

Cao Kiệu dùng bàn tay có thể cử động lau nước mắt cho thê tử, nói:

– Mộ Dung Thế không chịu nhận, ta không thể làm gì Hứa Tiết được. Nhưng nếu như ta cứ nhất quyết cho điều tra việc này, họ đừng có mơ mà vượt qua ta để thượng vị. Ta đã quan sát Thái tử một thời gian dài, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tính rất tàn nhẫn, động một chút là đánh giết cung nhân, rất tàn ác, không có tướng minh quân…

Đại thần sĩ tộc Cao thị cùng với phụ tá phụ thuộc vào Cao Kiệu đều nóng nảy khuyên bảo Cao Kiệu nên nhân cơ hội này tạo thanh thế lớn, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào thậm chí có thể phát động cung biến nhằm ngăn cản Hứa thị soán quyền, đưa Đông Dương Vương Tiêu Mẫn thượng vị.

Đông Dương Vương là hậu duệ hoàng tộc trực hệ gần nhất có huyết thống của Hưng Bình đế ngoài thái tử ra, tuy còn trẻ tuổi nhưng từ trước đến nay có danh tiếng thân thiện, lại là trượng phu của cháu gái Cao Ung Dung của Cao Kiệu.

Một khi thành công, địa vị của gia tộc Cao thị tất nhiên là trước sau như một, trường thịnh không suy.

Nhưng mà Cao Kiệu lại có băn khoăn khác.

– A Lệnh à, ta đã cảm thấy bất lực trước việc triều đình từ lâu rồi. Thật sự là trước đây cứ cuốn vào quá sâu, như thuyền đi với nước, thuyền muốn dừng mà nước không cho, thân bất do kỷ, mãi mới chống đỡ được cho đến hôm nay. Nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết, vinh hoa của Cao thị vốn là thịnh cực nhất thời, nếu như Đông Dương Vương lại được đưa lên thượng vị, mọi việc nhất định còn phải nhờ cậy vào Cao thị ta. Từ nay về sau, ta sợ đối với Cao thị ta không phải là phúc mà là hoạ.

– Phàm là sĩ tộc danh môn, gia tộc kéo dài trăm năm, con cháu có thể hưởng phúc lâu dài, ai sẽ ở địa vị cao mấy chục năm? Giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh cao vinh quang mới là hành vi sáng suốt. Sau này, Cao Kiệu ta vẫn sẽ dốc hết khả năng mưu an vì Nam triều, chấp chính vì bá tính, nhưng mà dốc hết lực toàn gia tộc để nâng Đông Dương Vương thượng vị, lại không phải mong muốn của ta.

– Tôi cũng biết triều đình này từ lâu đã như một bãi bùn lầy, nếu như lại bị cuốn tiếp vào vũng nước sâu, sợ rằng sau này không thể nào rút lui toàn thân được. Thảng như Đông Dương Vương không phải người mà mình mong muốn, vậy thì  ngoài thái tử ra mình có đề cử người nào không?

Tiêu Vĩnh Gia buông lời, đột nhiên nghĩ tới một người.

– Tân An Vương Tiêu Đạo Thừa?

Cao Kiệu chậm rãi gật đầu.

– Ta thật sự có ý nâng y thượng vị. Y là hoàng thất, trẻ trung khoẻ mạnh, cũng coi như là người có năng lực, nếu như có thể kế vị, ngày sau ta có thể rút lui được toàn thân. Nhưng mà y lại không phải là người có huyết thống quan hệ trực hệ với hoàng thất của nàng, lại không có mấy uy vọng. Trước có thái tử, sau có Đông Dương Vương, nếu như ta nhảy qua hai người này trực tiếp đề cử y thượng vị, rốt cuộc sự việc liên quan đến quốc thể, ta sợ không thể phục chúng. Huống hồ, hôm qua khi ta thử y, y có vẻ như không có ý định thượng vị, mà ngược lại còn ra sức đề cử Đông Dương vương với ta.

Ông chau mày.

– Cho dù được chuyện, Hứa Tiết mượn thân phận Thái tử chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua. Binh mã Kinh Châu của lão ta cũng không phải tầm thường, đến lúc đó chỉ sợ sẽ dẫn đến biến cố bạo loạn. Sự việc can hệ trọng đại, ta vẫn đang suy xét…

Tiêu Vĩnh Gia nhìn khuôn mặt gầy gò của trượng phu.

– Tôi hiểu. Rút dây động rừng, hiện giờ mình đúng là rất khó xử. Nhưng nếu có ý chỉ của bệ hạ, chấp hành theo, hẳn là sẽ dễ dàng hơn đúng không?

Cao Kiệu ngẩn ra, khó hiểu nhìn thê tử, chần chừ:

– A Lệnh, ý nàng là gì? Bệ hạ hiện giờ không thể cử động, miệng không thể nói, còn có thể hạ chỉ như thế nào?

– Em trai tôi tuy tay bất động, miệng không thể nói, nhưng vẫn có thể nghe được, hai mắt cũng có thể động đậy được. Chắc chắn trong lòng nó rất hận Hoàng Hậu cùng Hứa thị, tôi sẽ phân tích những lợi và hại trong đó cho đệ ấy nghe, mình lại triệu quần thần tới, đến lúc đó tôi hỏi, đệ ấy chớp mắt, cho phép phế truất truất Thái Tử, sửa lập Tân An vương, danh chính ngôn thuận, không ai có thể phản bác được. Mình thấy thế nào?

Cao Kiệu sửng sốt, sau đó mừng như điên, ôm thê tử lên.

– A Lệnh, nàng thật là quá thông minh. Sao ta lại không nghĩ ra được nhỉ. Thật là tốt quá. Có ý chỉ của bệ hạ thì không sợ Hứa Tiết mượn thân phận Thái tử để tạo thế nữa.

Tiêu Vĩnh Gia bị trượng phu đột nhiên ôm chầm lấy như thế thì sững người, sau đó cũng thuận theo mà ngả vào lòng ông, nhắm mắt.

Cao Kiệu đột nhiên như nghĩ tới gì đó, lại buông vợ ra, nét mặt nghiêm trọng.

– Việc đã đến nước này, trước tiên sửa thành lập Tân An vương làm hoàng trữ là quan trọng nhất. Nàng nhẫn nhịn một chút, đừng vội vạch trần âm mưu hại bệ hạ của Hứa Tiết trước mặt mọi người, tránh để binh mã Kinh Châu của lão ta tác loạn. Chờ việc này qua đi, thế cục ổn định thì lại từ từ tính toán. Có được không?

Tiêu Vĩnh Gia mở mắt, gật đầu.

Cao Kiệu nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mệt của thê tử, trong lòng trào dâng yêu thương vô hạn, không cầm lòng được cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán vợ.

– Nàng đã mấy ngày đêm không ngủ ngon rồi. Đi ngủ một giấc trước đi.

Ông dịu dàng nói.

….

Đêm khuya, trong phòng giam của Đình Uý thự, Mộ Dung Thế ngồi dưới đất, nhìn người đàn ông thăm tù ở đối diện. Mái tóc dài của gã rối tung, khăn choàng rơi xuống, vết máu trên quần áo đã chuyển sang màu tím đen, muỗi và ruồi ngửi thấy mùi máu bay xung quanh gã. Một người lẽ ra phải nhếch nhác thảm hại, giờ phút này lại lộ ra vẻ bình tĩnh thậm chí là lãnh đạm như thể tất cả những điều này chẳng qua chỉ là những vây khốn bên ngoài, nó không ảnh hưởng gì đến nội tâm mình cả.

Hứa Tiết đánh giá gã, tấm tắc:

– Nhìn cũng không tệ lắm. Xem ra mấy ngày nay Cao Kiệu cũng không bức cung gì với ngươi.

Mộ Dung Thế ngước nhìn:

– Ngày đó đã nhận ơn cứu mạng của Hứa Tư đồ. Đợi Tư Đồ được như ý nguyện, xin ngài chớ có quên đã từng hứa gì với ta lúc trước.

Hứa Tiết vuốt râu, cười khà khà:

– Mộ Dung Thế, ta không hiểu em gái ngươi đã chạy thoát rồi, cớ gì ngươi lại không bỏ trốn?

– Ta với Tư Đồ còn chưa thực hiện lời hứa xong, vì sao phải trốn? – Mộ Dung Thế cười nhạt.

– Vốn dĩ Hứa Tiết ta là người nói sẽ làm. Thái tử đăng cơ, ta cho ngươi mượn binh để ngươi giết về phương Bắc báo thù rửa nhục, đó là việc dễ như trở bàn tay. Chỉ là ngươi không biết nặng nhẹ, tự huỷ tương lai, ta lúc ấy chưa giết ngươi, tha cho ngươi sống đến hôm nay đã là nương tay với ngươi lắm rồi. Thế mà ngươi còn mặt mũi xin hỏi mượn binh của ta cơ à?

Nét mặt ông ta đột nhiên trở nên âm trầm, nhìn vào Mộ Dung Thế.

Mộ Dung Thế vẫn không chút biểu cảm, mỉm cười như thường:

– Không biết Hứa Tư đồ nói thế là có ý gì? Thứ cho ta ngu dốt, nghe không hiểu.

– Mộ Dung Thế, đừng có giả vờ trước mặt ta nữa.

Hứa Tiết đột nhiên quát lên.

– Tộc đệ Hứa Ước của ta sau ngày Khúc thuỷ lưu thương mà sống không thấy người chết không thấy xác, có phải ngươi giết nó không?

Ông ta cười lạnh.

– Hạng người gian trá ẩn nhẫn như ngươi, Hứa Tiết này lần đầu chứng kiến. Lẽ ra ta còn có chút thưởng thức ngươi, nghĩ sau này thả ngươi về phương Bắc, không chừng chúng ta còn có thể liên thủ làm việc lớn. Tiếc là ngươi không biết tốt xấu, càng không biết cảm ơn, dám giết tộc đệ của ta?

– Ngươi tuy gian trá, nhưng chút thủ đoạn này muốn giấu giếm qua mặt ta thì vẫn còn non và xanh lắm. Đừng nói ngươi giết tộc đệ của ta, dù là động vào một con chó của Hứa gia ta, ta cũng không tha cho ngươi.

– Ngày đó sở dĩ ta cứu ngươi từ tay Cao Kiệu, chính là để trả lại ân tình của ngươi. Hôm nay, ta với ngươi nói hết cho rõ. Tránh cho ngươi tự cho mình là thông minh nhất thiên hạ, đùa bỡn Hứa Tiết ta trong lòng bàn tay.

– Ngươi nhớ kỹ, ta đã trả lại ngươi một mạng rồi. Hiện giờ ngươi chết, tới hoàng tuyền đừng có trách ta nói không giữ lời, trở mặt không biết người.

Ông ta chán ghét nhìn Mộ Dung Thế, quay người bỏ đi.

Mộ Dung Thế nhìn chòng chọc vào bóng lưng ông ta, nét mặt vẫn lạnh nhạt.

– Hứa Tư đồ, ngày đó ngươi sở dĩ đúng vào lúc Cao Kiệu muốn giết ta thì xuất hiện, là sợ ta khai ngươi ra đúng không?

– Ngươi yên tâm, nếu như ngươi tuân thủ lời hứa, Mộ Dung Thế này sẽ nuốt trọng bụng hứa hẹn giữa chúng ta, dù là ta chết cũng không ai biết là em gái ta bị ngươi sai khiến nên mới có cơ hội đầu độc đương kim hoàng đế Đại Ngu, làm cho lão ta bị rơi vào tình cảnh hiện nay.

Hứa Tiết dừng bước, hừ mũi:

– Mộ Dung Thế, ngươi đã chết đến nơi rồi còn dám uy hiếp ta. Nực cười!

Mộ Dung Thế nhìn Hứa Tiết.

– Hứa Tư đồ, ngươi chỉ biết là em gái ta xinh đẹp động lòng người, hễ người đàn ông nào từng đến gần nó sẽ cam nguyện thần phục trước nó, nghe nó sai khiến nói gì nghe nấy. Ngươi lại không biết rằng, nó cũng có thể bắt chước bút tích người khác, kỹ xảo cao siêu, dù là người bị bắt chước cũng khó mà phân biệt được.

– Lúc nó ở trong cung đã học chữ viết của hoàng đế, thảo chiếu thư cho Cao Kiệu, lại còn lấy trộm ngọc tỷ và ấn dấu ở trên đó.

– Trong chiếu thư viết Hứa thị câu kết Mộ Dung thị, hiến phụ nữ vào cung hoàng hậu, ẩn nấp trong đó, mượn cơ hội để quyến rũ hoàng thượng. Nếu một ngày nào đó long thể của hoàng đế có bất trắc, ắt là bị mấy người kia cùng hãm hại. Kẻ thủ phạm ngoài Mộ Dung Thế ra thì Hứa Tiết, Hứa hoàng hậu đều cùng tham gia. Ra lệnh cho Cao Kiệu cầm mật chiếu thanh quân trắc, chấn chỉnh quốc pháp.

– Lúc em gái ta trốn đi, trên người mang theo mật chiếu này. Nếu như ta gặp bất trắc, hoặc là có một ngày ngươi nuốt lời bội ước, nó sẽ mang chiếu thư này xả thân đi gặp Cao Kiệu.

Mộ Dung Thế nhìn Hứa Tiết mặt dần dần đỏ lên, hơi mỉm cười.

– Hứa Tư đồ, ngươi nói đi, nếu như Cao Kiệu nhận được một đạo chiếu thư như thế, đừng nói ngọc tỷ trên đó rõ ràng, dù là ấn giả, thì ông ta sẽ làm như không thấy, sẽ dễ dàng cho phép thái tử thượng vị để Hứa thị ngươi từ đây một tay che trời ư?

– Huống chi là, còn có em gái ta làm nhân chứng. Ngươi đừng có nghĩ bắt được nó. Nó có tuyệt kỹ trong người, trừ phi tự nó xuất hiện, bằng không ngươi không thể nào tìm được nó đâu.

Gã thong thả chỉnh sửa ống tay áo, khiến cho xích sắt còng tay va vào nhau kêu vang.

– Người của Mộ Dung gia tộc ta bất kể là nam hay nữ hiện giờ sống tạm hậu thế, mục đích duy nhất chính là phục quốc. Nếu ngươi ngoan ngoãn tuân theo hiệp ước ban đầu, sau này, ngươi làm hoàng đế Nam triều của ngươi, ta khôi phục Yến quốc của ta. Một Nam một Bắc, hai nước không liên quan. Nếu không, Mộ Dung Thế hèn hạ này dù có chết cũng không đáng tiếc, nhưng có thể kéo Hứa thị xuống chết cùng thì rất đáng giá.

Hứa Tiết bạo phát cơn phẫn nộ, hai mắt như lòi ra, rút kiếm r, bước nhanh trở lại trước mặt Mộ Dung Thế, muốn đâm xuống.

Mộ Dung Thế nhướn lên nụ cười lạnh ở khoé môi, ưỡn ngực, nhắm mắt lại.

Mũi kiếm vừa vặn chạm vào cổ Mộ Dung Thế, bàn tay cầm kiếm của Hứa Tiết khựng lại giữa không trung.

Một lúc sau, ông ta đột nhiên thu kiếm, phá lên cười:

– Đùa thôi, là đùa thôi. Mộ Dung Thế, ngươi quả nhiên là một nhân vật, ta không hề nhìn nhầm ngươi. Sau này, hai chúng ta chắc chắn còn có rất nhiều cơ hội hợp tác. Yên tâm đi, việc trước đây xoá bỏ toàn bộ. Hứa hẹn lúc trước ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi cứ an tâm ở đây mấy ngày nữa, đợi ta vượt qua ải này rồi, ta sẽ thực hiện theo đúng hứa hẹn, không dám đổi ý.

Mộ Dung Thế mở mắt ra, mỉm cười:

– Đa tạ Hứa tư đồ. Vậy ta ở đây chờ tin tốt của ngài.

Hứa Tiết gật đầu, đang muốn tiếp tục trấn an gã vài câu, ở bên ngoài cửa lao có một tuỳ tùng bước nhanh vào, ghé sát tai nói:

– Tư Đồ, Cao Kiệu vừa rồi triệu tập bách quan đến diện thánh, nói bệ hạ có ý chỉ muốn truyền ạ.

Hứa Tiết mặt biến đổi lớn, bật thốt lên:

– Cái gì? Bệ hạ có thể nói được?

Tùy tùng lắc đầu:

– Vẫn chưa nghe được tin tức đó từ chỗ hoàng hậu ạ.

Hứa Tiết thở phào một hơi, lấy lại bình tĩnh, nhìn Mộ Dung thế, hừ một tiếng:

– Đi, đi xem xem Cao Kiệu kia còn có thể làm được cái gì?

Hết chương 80
Bình Luận (0)
Comment