Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 88

Lạc Thần cực kỳ hối hận, hận mình có mắt không tròng để rồi bị người này lừa gạt. Biết rằng một người như anh ta là độc ác và tàn nhẫn nhất, ép bức quá chỉ sợ việc gì anh ta cũng có thể làm ra được, vội vàng kêu Phàn Thành lui về phía sau.

– Ngươi muốn gì?

Mộ Dung Thế nói:

– Chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt sẵn ở cửa cốc, cùng với một cây roi dài, lương khô, nước, dao đánh lửa đá lấy lửa, để một mình ta rời khỏi đây.

Gã nhìn Lạc Thần.

– Chờ ta ra khỏi chỗ này rồi, ta sẽ tha cho cô bé. Nếu các ngươi dám động tay động chân lên đồ vật thì chờ nhặt xác nó đi.

Lạc Thần lập tức phân phó Phàn Thành:

– Nghe theo gã nói. Cho gã rời khỏi nơi này.

Phàn Thành vẫn còn chần chừ, sau đó sai người đi chuẩn bị mọi thứ.

Với chức trách của mình, bảo vệ sự an toàn của phu nhân là nhiệm vụ hàng đầu chứ không phải là bắt người Tiên Bi giả làm lưu dân trà trộn vào đây. Huống chi là đây cũng là ý tứ của phu nhân. Y biết nàng không muốn A Ngư bị bất cứ thương tổn gì.

Những thứ mà Mộ Dung Thứ muốn đều là những thứ mà quân đội luôn có, một lúc sau, tất cả đã sẵn sàng, ngựa cũng đã sẵn sàng ở cửa cốc.

Mộ Dung Thế đứng thẳng lên.

Dáng người của anh ta vốn đã mảnh khảnh hơn so với người đàn ông bình thường, trước đó còn ốm yếu nên gầy đến mức không còn dáng người, thật sự khó có thể tưởng tượng được anh ta vẫn còn sức lực dẫn theo A Ngư cũng tầm mấy chục cân không ngừng giãy giụa đi nhanh ra cửa cốc. Tới nơi rồi xoay người lên ngựa, một tay cầm cây roi dài mà được anh ta dùng làm vũ khí, tay khác mang theo A Ngư đang vừa khóc vừa giãy giụa.

– Ngươi còn không mau thả em ấy ra. – Lạc Thần giận giữ.

Mộ Dung Thế quay mặt sang, nặng nề nhìn nàng một cái, cuối cùng cúi người xuống thả A Ngư xuống đất.

A Ngư được tự do, gọi một tiếng “phu nhân”, khóc lên chạy tới chỗ Lạc Thần, lại không ngờ rằng vừa mới chạy ra được vài bước, Mộ Dung Thế đột nhiên vung roi lên.

Chiếc roi quấn lấy mắt cá chân của cô bé.

A Ngư ngã xuống đất.

Lạc Thần vốn dĩ được Phàn Thành che ở phía sau lưng, thấy A Ngư khóc chạy đến, theo bản năng muốn bước ra đưa tay muốn đón lấy cô bé, đột nhiên thấy Mộ Dung Thế lại vung roi về phía A Ngư, có vẻ như là muốn trói cô bé lại thì tức giận, từ phía sau Phàn Thành lao ra.

– Mộ Dung Thế, rốt cuộc là ngươi muốn gì?

Ngay vào khoảnh khắc này, bên tai “vút” một tiếng, trước mặt đột nhiên hình như có một trận gió đen thổi qua, còn chưa kịp nhìn rõ, nàng đã cảm thấy thắt lưng bị siết chặt. Cúi xuống nhìn, cây roi dài vừa rồi mới quấn ngã A Ngư lúc này lại cuốn vào eo của mình. Cây roi như linh xà vừa chạm vào nàng đã lập tức quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng thành mấy vòng, siết chặt lấy.

Lạc Thần sợ hãi kêu lên thành tiếng.

Phàn Thành kịp phản ứng, ý thức được tình huống không ổn, thả người xông lên đưa tay ra muốn bắt lấy nàng nhưng mà vẫn không kịp.

Mộ Dung Thế giật mạnh roi, thân roi đột ngột duỗi thẳng, cả người Lạc Thần bị một lực cực lớn cuốn đi, ngã xuống trước mặt ngựa.

Mộ Dung Thế cúi phắt người xuống đỡ lấy lưng nàng, nhấc lên lưng ngựa.

– Ngăn hắn lại!

Phàn Thành quát to, đuổi theo thật nhanh.

Mấy trăm binh lính ở cửa cốc nhanh chóng bao vây và chặn đường đi. Lạc Thần phẫn uất mắng lên, ra sức giãy giụa, đột nhiên cảm thấy một bên cổ nhói lên như bị muỗi đốt.

Mộ Dung Thế cầm chủy thủ đặt lên cổ nàng cứa nhẹ một đường vào làn da trắng như tuyết. Một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ làn da dọc theo mũi dao găm khiến người ta kinh hãi.

Gã khống chế Lạc Thần, nhìn Phàn Thành, hai mắt lạnh lẽo, bên môi lại hiện lên ý cười.

Phàn Thành phẫn nộ mắt như nứt ra nhưng lại không dám mạnh mẽ ngăn cản nữa, trơ mắt nhìn gã mang theo Lạc Thần ra khỏi cửa cốc, phái người đi thông tri cho Lý Mục, mình thì dẫn người đuổi theo.

….

Mộ Dung Thế mang theo cô gái ngồi trên lưng ngựa, phóng ngựa như điên trên vùng đất hoang dã mênh mông, bỏ lại tòa thành trì càng lúc càng xa.

Cơn gió cuồng dã ập đến, mãnh liệt ập vào người gã làm gò má phát đau, nhưng điều này lại càng kích phát thân kinh giờ phút này của gã. Đó là loại k1ch thích và phấn khích mà gã đã rất nhiều năm rồi chưa từng cảm thấy bao giờ, từ từ hâm nóng dòng máu lạnh trong cơ thể gã. Cảm giác châm chích dưới da khắp người, khoảnh khắc tiếp theo dường như da sẽ nứt ra và nổ tung, nhiệt huyết trào dâng, giống như đưa gã trở về thời thơ ấu, ưng khuyển kiện nô, phóng ngựa chạy băng băng bên trong cảnh săn bắn ở khu rừng hoang dã của Long Thành.

Chẳng qua là khi đó, gã là thợ săn.

Mà ngày nay, gã biến thành con mồi.

Gã biết đám người kia sẽ tiếp tục đuổi theo mình, không chết không ngừng.

Cũng biết rằng, rất nhanh thôi, Lý Mục cũng sẽ gia nhập hàng ngũ truy đuổi, thề rằng nhất địn sẽ xé mình ra từng mảnh. Nhưng mà gã không sợ, dòng máu nguội lạnh bao nhiêu năm nay lại bởi vì bị cuộc truy sát sinh tử này mà k1ch thích một lần nữa sôi trào lên, tim đập như sấm, hai mắt như máu.

Trên đời này, có người sẽ là đồng minh tự nhiên với mình, có người sẽ trở thành đồng minh lợi ích với mình. Nhưng còn có một loại người, dẫu cho lợi ích có bị đe dọa, cũng tuyệt đối không thể đứng chung cùng kẻ đó.

Lý Mục, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người này tại cung điện Kiến Khang, gã đã biết, đối phương không phải Hứa Tiết.

Người này cùng với mình, cho dù trở thành đồng minh tạm thời về mặt lợi ích, cũng tuyệt đối không thể.

Cho nên, giống như gã sẽ không có ý định đi tìm Cao Kiệu để mưu cầu giúp đỡ. Mà đối với vị võ tướng Nam Triều xuất thân hàn môn tên Lý Mục này, dựa vào trực giác trời sinh, ngay từ đầu, Mộ Dung Thế đã đưa hắn vào phe đối địch đầu tiên.

Chuyến chạy trốn này, gã lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng lúc dọc theo con đường nhỏ quay trở lại phương Bắc mà gã cho rằng là an toàn nhất, gã đã đánh giá thấp mức độ tổn hại về thể xác mà những ngày tháng trong tù đã mang lại cho cơ thể mình.

Vừa mới thoát khỏi khu vực thuộc sự khống chế của Nam Triều không lâu, bởi vì thời tiết nóng bức, lại không được chữa trị, càng không được nghỉ ngơi, nhiều vết thương trên người gã đã thối rửa, biến thành kẻ địch có thể giế t chết gã bất cứ lúc nào.

Gã bị sốt cao, mất đi sức lực.

Báo săn dù có dũng mãnh bao nhiêu cũng không thể địch lại cơ thể bị ốm đau, gã trở nên cực kỳ yếu ớt.

Gã hiểu rất rõ ràng, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, gã không thể nào trở lại Long Thành được nữa. Kết cục duy nhất chờ gã chính là ngã xuống, biến thành một khối xương trắng bên trong đống xương trắng chất chồng bên cạnh con đường hoang dã lên phía Bắc.

Gã không có sự lựa chọn nào cả. Gã đổi quần áo người chết, mượn vật cầu sinh trong túi quần áo của Mộ Dung Triết, tuy cách dịch dung không cao siêu như Mộ Dung Triết nhưng miễn cưỡng có thể che giấu được tướng mạo của mình, biến thành một cô gái mù có thân thế bi thảm, đi theo bước chân lưu dân, cuối cùng đi vào địa phương gần nhất có thể cứu giúp được gã, và cuối cùng gã đã thuận lợi được cứu.

Mục đích ban đầu của gã là tiếp tục sống sót, cũng thuận đường nhìn trộm cách bố binh và phòng thủ thành trì của kẻ địch, nghĩ đợi vết thương của mình khỏi rồi thì sẽ lặng lẽ rời đi.

Nhưng mọi chuyện dường như là ý trời, tự nhiên ông trời lại cho cơ hội như vậy, đẩy nàng đến trước mặt gã như thế này.

Có thể bắt được con gái của Cao Kiệu, thê tử của Lý Mục là một sự đền bù to lớn cho chuyến đi của anh ta về phía nam, đủ để anh ta chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.

Gã muốn phục quốc, muốn thiên hạ, muốn rửa nhục, muốn báo thù. Từ một Lệnh Chi Vương biến thành một thứ đồ chơi bị người người chế nhạo trong cung Lạc Dương, không có ngày nào là không sống trong hiểm địa. Sống chết khó lường, nửa người nửa quỷ. Đi tới ngày hôm nay, dù có là nguy hiểm, gã cũng muốn đánh cược một lần.

Cỏ dại khắp nơi, trời đất bao la, không để lại chút dấu vết gã đã đi qua. Gã cũng sẽ không để lại dấu vết tung tích của mình để họ tìm được gã.

Ra khỏi Nghĩa Thành, lại lên phía Bắc, đến Lũng Tây, qua Tiêu Quan, những người đó bao gồm cả Lý Mục không thể nao đuổi kịp gã. Lần sau gặp lại, đó là Long Thành, là nơi long hưng của Mộ Dung thị.

Cao Kiệu tuyệt đối không thể hưng binh chinh phạt đến một nơi xa xôi ngàn dặm như thế được.

Mà Lý Mục, dù cho hắn có muốn tấn công Long Thành để trả thù thì phải ngăn được hai tòa núi lớn là Tây Kim và Bắc Hạ ở giữa. Với binh lực yếu kém hiện tại của hắn, lấy đâu ra năng lực?

Tới lúc đó, nên như thế nào, sẽ do Mộ Dung Thế gã định đoạt.

……

Lạc Thần không phân biệt được Nam Bắc, hai tay bị trói, bị Mộ Dung Thế mang theo đi về phía trước trong vùng hoang dã.

Tinh lực của người Tiên Bi này tràn đầy không giống như người bình thường. Gã chẳng phân biệt ngay đêm, đã liên tiếp đi đường bốn năm ngày, trong đó cũng chỉ dừng chân nghỉ vài lần, chờ ngựa hồi sức một chút là lại tiếp tục lên đường.

Cho đến vào lúc này, khi bóng đêm lại lần nữa bao phủ, nàng cũng đã nằm sấp trên lưng ngựa, hơi thở thoi thóp, giống như có thể chết bất cứ lúc nào mới cảm thấy con ngựa cuối cùng cũng ngừng lại.

Mộ Dung Thế ôm nàng xuống ngựa, cởi y phục phụ nữ lố bịch xống, trải ra đất, thả nàng nằm xuống đó.

Có thể được nằm trên mặt đất rắn chắc, Lạc Thần thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Có tiếng bước chân, Mộ Dung Thế đi lấy nước ở dòng suối bên cạnh trở về.

Sợi dây thừng trên cổ tay đã được tháo ra, gã đưa cho nàng lương khô và bầu nước rót đầy cho nàng, thấy nàng vẫn nhắm mắt như cũ thì đặt ngay bên tay nàng, nói:

– Ta từng học được kỹ thuật rình rập từ thợ săn giỏi nhất của Long Thành, đương nhiên là biết thoát khỏi sự truy tìm của những người truy đuổi theo. Lý Mục không thể nào đuổi theo ta được đâu, ta khuyên cô tốt nhất là nghe lời ta, đừng có làm ra việc phản kháng vô nghĩa.

– Nếu như cô nghe lời, ta sẽ không trói cô nữa, sẽ để cho cô được thoải mái một chút.

Ngày hôm đó, khi gã bị lôi ra ngoài không xa, nàng thừa dịp gã không chuẩn bị trước mà giật lấy con dao găm của gã, cho nên mấy ngày nay ngoài việc ăn uống và giải tỏa cần thiết, hai tay nàng vẫn bị trói, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng đều như thế.

Lạc Thần vẫn nhắm nghiền mắt, giống như là không nghe thấy gì cả.

Một ngón tay hơi lành lạnh chạm vào một bên cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt v e vết sẹo trên chiếc cổ ngọc bị mũi dao găm cắt vào ngày đó.

– Ta sẽ không làm cô bị thương. Ta có chừng mực.

– Cô xem đi, chỗ này đã khỏi rồi. Mấy ngày nữa sẽ không còn vết sẹo gì nữa đâu…

Quỳ bên cạnh nàng, môi dán vào tai cô gái trước mặt, gã trầm thấp nói. Trải nghiệm đặc biệt khi còn trẻ khiến gã chống lại và thậm chí ghê tởm sự đụng chạm cơ thể từ người khác, bất kể là nam hay nữ.

Trong thời gian dưỡng thương ở Nghĩa Thành, mặc dù cô bé tên A Ngư kia lúc chăm sóc gã có chạm vào người gã, gã cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng mà cố phải nhẫn nhịn. Ngoài việc bôi thuốc sau lưng, còn lại hoàn toàn là phải ép buộc bản thân chịu đựng chuyện này.

Nhưng mà không biết vì sao, mấy lần đụng chạm đến từ nàng lại không hề khiến cho gã thấy khó chịu hay chán ghét. Khi gã thì thầm, môi gã gần như là sắp chạm vào vành tai non nớt của nàng.

Lạc Thần sởn cả tóc gáy, mở choàng mắt ra, vung tay một cái đẩy khuôn mặt dựa sát lại gần của gã đi. Nàng bò dậy, rút bộ y phục phụ nữ lót bên dưới ra, ném vào gã.

– Mộ Dung Thế, ngươi là kẻ gian trá nhất, đáng ghê tởm nhất mà đời này ta từng gặp.

– Nếu mà ngươi có ý đồ xấu với ta, ta sẽ tự sát ngay. Ngươi bắt được ta sẽ chẳng có lợi ích gì đâu, mà trái lại đắc tội hai người là cha ta và lang quân của ta. Lẽ nào ngươi chịu chấp nhận cuộc mua bán lỗ nặng như thế.

Mộ Dung Thế bị nàng đẩy mạnh tay, cả người cứng lại, chậm chạp ngoảnh mặt trở về, nhìn chòng chọc nàng.

Trên đỉnh đầu ánh sao mờ mịt, ánh trăng nơi núi xa cũng chỉ có một nửa, trong mắt gã lại ẩn chứa tức giận như kiếm, nhìn thấy rất rõ ràng.

– Ta biết thế nhân luôn khinh bỉ ta. Lúc ta ở Lạc Dương, người Lạc Dương lấy ta làm trò cười, dù là đứa trẻ ba tuổi cũng biết điều đó, đó là sự sỉ nhục đối với ta.

– Huống chi là cô? Cô làm sao mà coi trọng ta?

– Nhưng chỉ có ta mới biết, ta đã phải chịu bao nhiêu xấu hổ và nhục nhã, và ta đã mang bao nhiêu máu và hận thù!

Lạc Thần lắc đầu.

– Mộ Dung Thế, ngươi đang nói rằng ta không đủ tư cách để phán xét ngươi vì những gì ngươi đã làm sao?

– Ngươi sai rồi. Ta khinh thường ngươi, không phải vì quá khứ của ngươi ở trong cung Lạc Dương. Ngươi vốn dĩ cũng là người đáng thương.

– Điều khiến ta ghê tởm khinh thường là con người của ngươi.

– Báo thù rửa nhục vốn là điều thiên kinh địa nghĩa. Nếu ngươi là một người đàn ông thực sự, thì nên đỉnh thiên lập địa dựa vào bản lĩnh của mình để trả lại sự thù hận và sỉ nhục mà người khác dành cho ngươi.

– Nhưng ngươi lại lấy cái cớ để báo thù rửa nhục để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không chuyện ác nào không làm. Hạng người không phải là người giống như ngươi, ngươi dựa vào đâu mà muốn ta đồng tình với ngươi, coi trọng ngươi?

Mộ Dung Thế cứng người tại chỗ rất lâu, đột ngột đứng lên, túm lấy Lạc Thần ném lên trên lưng ngựa, xóa sạch dấu chân mà mình để lại, ngay sau đó lên ngựa, tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Thần cảm giác được hình như gã bị mình chọc giận rồi.

Cách Nghĩa Thành càng lúc càng xa.

Nàng tin tưởng Lý Mục vào lúc này đã biết được tin tức mình bị Mộ Dung Thế mang đi rồi.

Nàng cũng có một trực giác, hắn chắc chắn cũng đang dấn thân vào con đường truy tìm tung tích của mình.

Nhưng mà đất trời mênh mông, bốn bề bao la, người nơi hoang vu nhỏ bé như cát lọt qua kẽ tay. Nếu cứ tiếp tục bị Mộ Dung Thế mang đi về hướng Bắc, chờ khi tiến vào Lũng Tây rồi, có lẽ sẽ thật sự giống như gã nói, là Lý Mục sẽ không bao giờ đuổi kịp theo nàng nữa.

Lạc Thần rơi vào phẫn nộ cùng với tuyệt vọng vô tận.

Mộ Dung Thế dường như đổi hướng và tiếp tục lên đường.

Mấy ngày nay, gã liên tục đổi hướng, không phải chỉ đi một hướng Bắc.

Hết một ban ngày, lại một buổi tối, tới đêm khuya, con ngựa cũng đã chạy trốn đến sùi bọt mép, bốn móng trượt liên tục, bấy giờ mới dừng lại ở bên một con suối, kết thúc đoạn hành trình này.

Gã buông Lạc Thần, trói tay chân nàng.

Có lẽ là bởi vì cách Nghĩa Thành rất xa rồi, gã cũng có chút an tâm, không sợ ánh lửa làm Lý Mục chú ý đến, lần đầu tiên đốt lên một đống lửa. Gã đi một lúc, nhanh chóng bắt được hai con thỏ hoang về, mang ra dòng suối rửa sạch, dùng nhánh cây cắm xuyên qua, đặt lên đống lửa nướng lên.

Nướng chín rồi, gã tắt lửa, cởi trói cho nàng, xé một cái đùi thỏ, dùng lá cây sạch bọc lấy đưa tới trước mặt nàng, nói:

– Mấy ngày nay vẫn luôn để cô phải ăn lương khô, làm cô phải khổ rồi.

Lạc Thần nhìn chằm chằm vào đống lửa tàn ở trước mặt, nhận lấy, ăn từng miếng một.

Ăn xong rồi, hắn lại đưa thêm một miếng nữa.

Lạc Thần lắc đầu.

Sau một ngày đêm, tâm trạng của gã có vẻ khá hơn, thấy nàng không ăn nữa, tự mình ăn ngấu nghiến, ăn xong hết thịt rồi lại đi lấy nước ở suối. Lần này trở về, trên tay lại cầm thêm một bó hoa dại.

– Ngày đó trốn khỏi Lạc Dương, ta đã thề, khi trở về Lạc Dương, ta sẽ tàn sát kinh thành, giết sạch toàn bộ người trong thành, để ta trút hận. Nhưng cô đã cứu ta, ta đã nợ ân tình của cô. Nếu như cô cảm thấy như thế không ổn, thì cứ nói với ta một tiếng, sau này ta sẽ không tàn sát nữa, giữ lại mạng chó của những kẻ đó cũng có thể.

Gã nói, đặt bó hoa dại lên trên đầu gối nàng.

Lạc Thần nhìn bó hoa dại kia, bỗng nhiên hiểu.

Ngày đó nàng đi thăm A Ngư, ngồi ở bậu cửa nói chuyện với cô bé, vậy là chắc lúc ấy gã đã tỉnh mà nghe được.

Tim nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn, không dám ngẩng đầu lên. Một lát sau, đột nhiên cầm lấy bó hoa dại lên ném thẳng vào người đối diện.

– Mộ Dung Thế, ngươi bớt ăn nói những lời ba hoa đó ở trước mặt ta đi. Nếu như ngươi thật sự cảm kích ta đã cứu ngươi thì nên đưa ta trở về.

Nàng hét lên xong, nhìn xung quanh, thấy đồng hoang tối đen như mực, nàng không khỏi lấy tay che mặt, khóc nghẹn ngào.

Mộ Dung Thế thấy nàng che mặt khóc lóc thì không nói gì cả, chỉ nhặt bó hoa dại dưới đất lên, cầm trong tay đưa lên ngửi một chút.

Sau một lúc lâu, chờ tiếng khóc của nàng nhỏ dần, mới ôn hòa nói:

– Ta chỉ mang cô về Long Thành trước thôi. Chờ việc xong rồi thì nói sau.

Lạc Thần ôm đầu gối, tiếp tục chôn mặt vào đùi, lặng lẽ sụt sịt rất lâu, cuối cùng mới ngừng, nói:

– Ta mệt rồi, ta muốn đi tắm rồi đi ngủ.

Giọng của nàng nhuốm vẻ mệt mỏi tột độ.

– Được.

Mộ Dung Thế vẫn ôn hòa như cũ.

– Đêm nay không lên đường nữa. Cô đi tắm đi, xong rồi thì đi ngủ. Cô ngoan nghe lời thì ta sẽ không trói cô lại. Ta sẽ canh giữ cho cô.

Lạc Thần đứng dậy, đi đến bên dòng suối, lội xuống, cúi xuống rửa mặt, tay chân lấm lem bụi đất và mồ hôi của mình.

Mộ Dung Thế thoáng đưa lưng về phía nàng, nghe thấy tiếng nàng khua nước, phát ra tiếng sàn sạt. Một lát sau, Lạc Thần đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.

Mộ Dung Thế quay phắt lại:

– Sao thế?

– Rắn, có rắn cắn ta!

Nàng hét toáng lên, túm lấy một chân, không đứng thẳng được, ngã xuống dưới nước.

Mộ Dung Thế chạy đến, ôm nàng từ dưới nước lên, đặt trên mặt đất bên dòng suối.

– Đau….

Mặt nàng trắng bệch, hai mắt mở to, một tay chỉ vào cẳng chân của mình, giọng run rẩy, cả người cũng run bần bật.

– Đừng sợ, để ta xe xem, rắn nước chắc là không độc đâu.

Mộ Dung Thế lộ rõ sự lo lắng, một bên an ủi nàng một bên vén tà váy ẩm ướt của nàng lên, cẳng chân trắng nõn trơn mượt lộ ra, mượn ánh trăng cúi xuống xem kỹ vết thương bị rắn cắn ở trên chân nàng.

Lạc Thần chờ đúng thời cơ này, nhấc hòn đá to bằng cái bát ở ngay trong tầm tay lên, cắn chặt răng, nhắm ngay vào gáy gã, dùng hết toàn bộ sức lực mạnh mẽ nện xuống.

“Bụp”.

Một tiếng rất nặng nề.

Mộ Dung Thế đổ gục xuống đất.

Dưới ánh trăng, Lạc Thần nhìn thấy máu không ngừng tuôn ra từ vết đập trên đỉnh đầu gã, cả người gã co giật như là muốn giãy giụa muốn bò dậy thì lại sởn cả tóc gáy, hét lên lần nữa, nhắm mắt lại, lại lần nữa đập mạnh một cái, mở mắt ra, thấy gã cuối cùng đã bất động như là đã chết rồi.

Hai tay nàng mềm nhũn, cục đá tuột xuống đất, cả người run lẩy bẩy, gần như không thể ngồi vững được, rồi lại lo lắng người Tiên Bi này không chết, cố gắng bình tĩnh lại, chống dưới đất đứng lên, tìm thanh chủy thủ của gã.

Vốn dĩ nàng muốn đâm gã mấy phát, cầm chặt thanh chủy thủ, nhưng lại không thể nào ra tay được, đành phải sụp đổ từ bỏ, lại đổi sang dùng dây thừng mà lúc trước gã từng trói mình mà trói tay chân của gã lại.

Cuối cùng làm xong toàn bộ, nàng không thể chịu đựng được nữa, ngã bệt xuống đất, che mặt khóc lên.

Nàng khóc một hồi, dần dần ngừng nước mắt, lại bỏ dậy, thu dọn tất cả những thứ dưới đất gồm lương khô, bình nước, đá lửa và dao, ôm tất cả lảo đảo đi đến chỗ buộc con ngựa, yếu ớt ngồi trên tảng đá, bắt đầu chong chong mắt chờ hừng đông đến.

Cuối cùng trời cũng sáng.

Lạc Thần ôm rất nhiều cỏ dại cùng cành cây chất thành đống cao ở trên một điểm cao nhất ở gần đó, sau đó châm lửa.

Tường cao và hào sâu được liên kết với nhau bằng các trận địa đèn hiệu.

Trong quân lấy khói lửa truyền tin. Lạc Thần từng nghe a huynh nói, giữa đài phong hỏa lớn, một khi lửa bùng lên, dù là cách xa mười dặm cũng có thể từ xa nhìn thấy.

Nàng cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.

Bốn phía là hoang dã vô tận. Mộ Dung Thế đã chết, chỉ còn lại một mình nàng, căn bản không biết nơi này là địa phương nào, khó phân biệt được phương hướng, so với việc đi lung tung lên đường gặp phải dã thú hoặc là gặp bất trắc khác còn không bằng thủ tại chỗ này, dựa vào biện pháp ôm cây đợi thỏ, biết đâu chừng còn có thể có một con đường sống.

Nếu như Lý Mục có thể tìm tới gần nơi này, có thể nhìn thấy khói lửa ở hướng này, hắn nhất địn sẽ tìm tới.

Ngọn lửa phải lớn, càng to thì khói càng dày đặc và bốc lên cao, từ xa vẫn có thể nhìn thấy.

Lạc Thần dựa vào ý niệm này mà chống đỡ, liên tục dùng chủy thủ cắt cỏ, nhặt cành cây ném vào đống lửa. Đói thì gặm lương khô còn lại, khát thì đi xuống dòng suối uống mấy ngụm. Mệt quá thì ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Khuôn mặt của nàng bị khói hun đen kịt, đôi bàn tay thanh tú của nàng bị trầy xước bởi răng cưa của những ngọn cỏ, đầy sẹo và thâm tím.

Nhưng nàng không hề cảm thấy gì cả, suốt một ngày không ngừng nhóm lửa.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, nàng cũng không ngờ được cảnh tượng mong đợi không hề xuất hiện, cả người lại kiệt sức, cuối cùng không thể làm gì được nữa.

Ngọn lửa dần dần tắt dần, chỉ còn lại một làn khói đen ở trên đỉnh ngọn lửa vẫn đang chậm rãi phiêu tán vào không trung.

Nàng nản lòng, ngồi bên dòng suối, vừa khóc vừa bẻ bánh Hồ cuối cùng còn sót lại, để lại một nửa để dành cho ngày mai ăn.

Ngày mai nàng sẽ lại tiếp tục nhóm lửa.

Chỉ cần vẫn cứ luôn đốt lửa như thế, lang quân nàng sớm hay muộn cũng sẽ tìm được đến đây.

Nàng không ngừng tự nhủ với mình như thế.

Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tiếp tục kiên trì và chống đỡ.

Hết Chương 88
Bình Luận (0)
Comment