Xuân Hạ Thu Đông

Chương 17

Tâm tình Thi Từ rất sung sướng.
So với trước đây lúc mới quen Đường Chu thì cô lạnh tanh, bây giờ có thể trêu cho cô gấp thành bộ dáng như vậy, thực sự là có cảm giác thành tựu không tên đấy.
Căn bản là không dừng được.
Thi Từ nhìn cô, nghi hoặc mà nghiêng đầu, "Tại sao không thể gọi chị?"
Tiếp đó nàng thật giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Em là cảm thấy cô lớn tuổi hơn em nhiều lắm sao?"
Sau đó vẻ mặt thật giống như còn có chút thương tâm.
Mặt Đường Chu trực tiếp đỏ lên, ". . . Không phải."
Không phải đâu.
Không thể.
Không phải.
Ngữ khí của cô, vẻ mặt của cô.
Hẳn không phải là xấu hổ mà đỏ mặt, bất quá một người thiếu nữ xinh đẹp như vậy gò má hoàn toàn ửng hồng càng tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Nếu như trong một vài trường hợp đặc biệt. . .
Thi Từ thật sự có một giây nghĩ lệch, nàng rất nhanh kéo tâm tư trở về, cười xua tay, "Cô nói đùa, đừng để ý."
Đường Chu yên lặng mà nhìn nàng, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, bị lừa, cùng bất đắc dĩ.
"Không tức giận chứ?" Thi Từ mỉm cười đón tầm mắt của cô, hạ ánh mắt xuống trước mặt nàng, "Nể mặt phần sữa chua này nè, đừng tức giận nha."
Đường Chu không đoán được trong lời nói của Thi Từ có cạm bẫy, nếu không thì sẽ không biết làm sao, nếu không thì sẽ vừa gấp vừa quẫn, Thi Từ là người thầy quan tâm cô nhiều lần, cô đương nhiên sẽ không tức giận.
Cho nên cô lắc đầu, đồng thời giải thích, "Không biết lớn nhỏ như vậy sẽ không tốt lắm."
Thi Từ không nhịn được cười, "Gọi một tiếng học tỷ, gọi tỷ tỷ, không muốn gọi bằng cô, làm sao lại là không biết lớn nhỏ, bạn học Đường Chu, em thật sự rất nghiêm túc a."
Đường Chu: "Em. . ."
Không biết làm sao nói tiếp.
Thi Từ xua tay cười, "Được rồi, tùy em thôi. Cô là vì em trai khôngbiết lớn nhỏ quen rồi, lại nói em cũng không phải học viên của cô, không cần đểý những cái này, dễ dàng một chút."

Đường Chu im lặng không lên tiếng giật nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười xem như không có gì.
Cô hình như luôn khiến cho bầu không khí cứng thêm, không có cách nào dễ dàng cười đùa nói chuyện phiếm.
Cô không tạo được bầu không khí, người khác lại phải nhọc lòng chăm sóc cho tâm tình của cô, cho nên cô cũng rất sợ phiền phức người khác, liền dứt khoát độc lai độc vãng.
Nhưng bây giờ, Thi Từ chỉ là đang quan tâm cô, nàng nói đùa cũng là vì muốn thay đổi bầu không khí đúng không? Cô hình như thật sự rất không thức thời a, chẳng giống với Trương Tử Nam và Phương Tu Tề tối hôm qua lần đầu gặp mặt Thi Từ, bọn họ liền không có chướng ngại tâm lý dễ dàng gọi "chị", ngược lại là bản thân quá xoắn xuýt.
Thi Từ đã ăn xong bánh mì nướng trên khay rồi, nàng uống coffee, nhìn cô bé trước mắt hạ thấp gò má từng muỗng từng muỗng ăn sữa chua.
Cô đây là đang đờ người ra? Không đúng, chắc là đang xoắn xuýt cái gì, cũng đã ăn xong rồi, cô còn ngậm lấy cái muỗng bất động làm gì.
Người bình thường làm động tác giống như vậy thì rất bình thường.
Môi của cô lại như một quả anh đào đỏ óng ánh, no đủ lại nhỏ nhắn, chiếc thìa nhỏ màu vàng giống như đang xúc quả này anh đào lên.
Đứa nhỏ này, trưởng thành quá chọc người.
Thi Từ cảm giác mình xác thực nên làm một nhà giáo chân chính, không thể làm chị gái được.
Ăn xong, Đường Chu muốn rửa cốc, bị Thi Từ cười cự tuyệt. Nàng lấy Mp3 ra đưa cho cô, lại đưa Đường Chu ra tới cửa.
Đường Chu ở cửa nhẹ giọng nói với nàng: "Cảm ơn cô. . ."
Thi Từ không ngờ tới cô sẽ như vậy, mỉm cười nói, "Ừ, không cần cám ơn."
Đường Chu không vội vàng đi, cô rũ gò má xuống, lông mi thật dài rung động, dường như một cặp bướm đuổi theo đóa hoa trong ngày hè.
Cô như là lấy dũng khí rất lớn, âm lượng phát ra có thể chỉ thì thầm giống như, "Cảm ơn cô, Thi. . ."
"Tỷ tỷ. . ."
Có một tầng hồng nhạt nổi lên trên lớp da trắng mỏng manh của cô, cô cũng không ngẩng đầu, xoay người liền vội vàng chạy mất.
Thi Từ chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng được chuyện gì xảy ra.
Vừa nãy cô là thật sự thẹn thùng đấy sao?

Thi Từ đóng cửa lại, qua vài giây dư vị, sờ môi cười rộ lên.
Thật giống như trong lòng bị động vật nhỏ lông xù nào đó đột nhiên va vào một phát, lại thật giống như trên mặt bị hôn nhẹ một hồi.
Con chim nhỏ này thật là quá đáng yêu rồi.
Giữa mùa hè, nhiệt độ Nam thành đã sắp lên đến bốn mươi độ. Sự giày vò này có thể sánh ngang với lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, liền ngay cả gió thổi qua cũng là cực nóng, mặt đất đều sắp bốc cháy.
Thi Từ đi công tác một tuần, tham gia hai hội nghị, gặp rất nhiều đồng sự, sau đó về trường học, vẫn phải mở họp, cùng nghiên cứu sinh của nàng gặp một lần mặt, chiêu đãi hai người bạn nước ngoài, sau đó tiễn bọn họ đii, thời gian bất tri bất giác đã đến tháng tám.
Khí trời ban ngày nàng căn bản không muốn ra ngoài, lười nhác ở nhà đọc sách giải trí, xem luận văn tư liệu, vận động thể dục. Buổi tối mới có khả năng đi ra ngoài "Heat" uống một ly, nghe một vài bài hát.
Ngày hôm nay nàng bị chị Miu hẹn đi ăn cơm, đến một nhà hàng khai trương không lâu, chị Miu thích ăn đồ ăn Nhật Bản bên trong nhà hàng ở trung tâm thương mại này.
Lúc Thi Từ lái xe tới trung tâm thương mại này, tầng một là một siêu thị lớn, trên đỉnh trang hoàng rất nhiều cờ với màu sắc rực rỡ, một nhóm lại một nhóm, sắc thái lưu động, trong ánh nắng lúc một giờ chiều phát ra sắc màu xán lạn rực rỡ, bị gió thổi đến phát ra âm thanh phần phật.
Nàng vòng quanh tìm vị trí bãi đỗ xe dưới hầm, siêu thị giống như đang làm hoạt động gì đó, một con búp bê hình người Đại Hùng lông màu hồng nhạt đang phát tờ rơi, xung quanh là một đám nhóc con, phụ huynh của chúng, vây quanh nó với tư thế đứng để chụp ảnh.
Thi Từ lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm, đi thang máy lên nhà hàng Nhật Bản.
Các nàng chậm chạp ăn nửa giờ mới xong.
Tiếp đó sau khi ăn xong hai người đi tản bộ, chậm rãi đi dạo trong trung tâm thương mại, nửa giờ sau, đã đi đến lầu một, chị Miu nói:
"Nơi này vắng lạnh quá, cũng không có tiệm gì, muốn chuyển sang nơi khác đi dạo không?"
Thi Từ nhún nhún vai biểu thị tùy ý.
Chị Miu đi tới phòng vệ sinh, Thi Từ cắm tay vào túi quần, không có mục đích đi dạo.
Trung tâm thương mại rất lớn, cửa hàng tầng một xem như là nhiều, nhưnglượng người đi cũng không nhiều, còn có một vài nơi trống không, Thi Từ đi tớimột lối ra hẻo lánh.

Đột nhiên ánh mắt ngưng lại.
Con gấu hồng gặp được ở trước cổng siêu thị kia đang lấy cái mũ trên đầu của nó xuống, cô gái trẻ nửa ngồi nửa quỳ, tóc của cô một nửa ướt đẫm mồ hôi, dính vào nơi cổ.
Là Đường Chu.
Miệng cô ngậm một miếng bánh mì, nhìn ra được cực kỳ đói bụng, cô cắn một ngụm lớn, thời điểm nuốt xuống bị nghẹn, cô vội vàng mở một chai nước ra, một bên vừa ho một bên uống một ngụm, nghẹn đến đỏ cả mặt, một hồi lâu mới bớt đi.
Cô ăn bánh mì tiếp, còn kèm theo một vài tiếng ho, cúi thấp đầu, không để ý mọi chuyện xung quanh, bánh mì rất nhanh đã ăn xong, cô cầm lấy bình nước khoáng, uống nước.
Thi Từ cau mày nhìn, bấy giờ bên kia có người hướng cô đi tới, Đường Chu giương mắt lên nhìn.
Thi Từ im lặng không lên tiếng lùi về sau, tránh sang một góc bên cạnh các nàng không nhìn thấy.
"Giải lao xong rồi liền đi ra ngoài đi, " người nói chuyện chắc là một nhân viên công tác trong siêu thị, "Hôm nay lượng sữa bò còn chưa bán hết, không bán hết thì cô không thể kết thúc công việc."
Đường Chu gật đầu, "Còn còn lại bao nhiêu ạ?"
"Còn có chừng mười thùng đi, cố lên, cố gắng một chút, bán xong tôi mới có thể đưa tiền cho cô."
"Vâng. Hai phút sau sẽ ra ngay." Đường Chu cũng thẳng thắn đồng ý.
Sau khi nhân viên công tác rời đi, mặt Đường Chu lộ vẻ đau đớn ấn ấn hai cái chân, chậm rãi đứng lên, lau mồ hôi một cái, nhìn bình nước khoáng một chút, suy nghĩ một chút, chỉ uống một hớp nhỏ. Sau khi thở một hơi thật dài, một lần nữa mang lên gấu hồng khăn trùm đầu.
Thi Từ nhìn con gấu hồng tròn vo kia cầm bình nước khoáng lên, ném giấy gói bánh mì trong suốt vào thùng rác, bước chân đã không còn linh hoạt hướng về phía cửa mà đi, bước vào trong ánh nắng chói chang của ngày hè.
Thi Từ đứng tại chỗ không biết qua bao lâu, đến lúc nghe được thanh âm của chị Miu, "Sao cô lại chạy tới nơi này rồi? Đi thôi."
Thi Từ "Ừm" một tiếng, nhưng dưới chân không chuyển động, chuyển hướng về phía chị Miu nói: "Đi vào siêu thị xem thử."
Chị Miu chưa bao giờ bước vào siêu thị, tất cả đồ dùng trong nhà đều cóngười mua cho, chị ta lắc đầu, "Siêu thị có thể có cái gì. . ."

Không chờ chị ta nói hết, Thi Từ đã xoay người đi ra phía ngoài.
Chị Miu kỳ quái nhìn một chút cửa siêu thị cách đó không xa, "Không phải ở đây sao?"
Tại sao phải đi ra ngoài kia a?
Chị ta đuổi theo bước chân Thi Từ, vừa ra khỏi cửa, nhiệt độ bỏng da kia tựa hồ đã tràn tới, ánh nắng gay gắt của bốn giờ chiều, làm cho chị Miu không thể mở mắt ra được, vội vàng lùi về sau hai bước, lui về chỗ bóng mát.
Mắt chị Miu nhìn Thi Từ đằng trước đang đến gần một con gấu màu hồng nhạt đang phát tờ rơi, tích cực hướng người qua đường đi đến, đỉnh đầu không ngừng bốc lên dấu chấm hỏi.
Thi Từ từ trong tay con gấu hồng kia cầm lấy một tờ rơi, sau đó đi một đoạn đường ngắn tiến vào trong siêu thị.
Chị Miu giơ tay đỡ cái trán, thấy rõ cửa lớn siêu thị, lại quay đầu nhìn sang ký hiệu lối vào bên trong siêu thị.
Không sai a! Là cùng cái siêu thị mà!
Đây là cái thao tác gì?
Chị ta chỉ có thể dùng túi xách chặn ánh mặt trời, đạp giày cao gót chạy tới.
Vừa tới cửa siêu thị, liền nhìn thấy Thi Từ, nàng đứng ở cửa, hình như là trước một nhãn hiệu sữa bò nào đó đang sales off, nàng đem tờ rơi đưa cho nhân viên công tác, "Cái này, lấy mười lăm thùng đi."
Chị Miu suýt chút nữa không đứng vững.
Nhân viên công tác mặt lộ ra nụ cười ân cần, "Cảm ơn quý khách đối với nhãn hiệu của chúng tôi ủng hộ, chúng tôi có thể giúp ngài đưa tới tận nhà."
Thi Từ quét số trả tiền, chị Miu nghi hoặc không hiểu hỏi, "Sữa bò của hiệu này uống rất ngon?"
"Không biết." Thi Từ cầm bút viết cho bọn họ địa chỉ của "Heat", "Tôi lấy một thùng đi, những thùng khác đưa tới chỗ này."
"Vậy. . ." Chị Miu muốn hỏi, đã bị nhân viên công tác kéo tới phổ cập khoa học, "Sữa bò nhãn hiệu chúng tôi toàn bộ là sinh ra từ. . . thiên nhiên, không ô nhiễm. . . Hôm nay có hoạt động sales off, ngày mai sẽ khôi phục giá gốc. . ."
"Coi như uống ngon như thế nào đi nữa, cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?" Chị Miu nghe qua loa, lại hỏi Thi Từ.
Thi Từ cười một cái, "Búp bê của bọn họ mời tới rất đáng yêu."
Chị Miu đưa mắt nhìn con gấu hồng rất bình thường có cái đầu căng trònbên ngoài kia, đang ngây ngây ngốc ngốc nhìn về hướng các nàng, chị ta lộ ra vẻmặt "thực sự không hiểu nổi thưởng thức của cô" với Thi Từ.

Sau khi Thi Từ thanh toán xong cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi cùng chị Miu cười cười nói nói đi mất.
Chờ đến lúc nàng lái xe từ ga ra đi ra, lượn một vòng quanh đây, ánh mắt của nàng tới tới lui lui tuần tra tại quảng trường phía trước siêu thị, luôn mãi xác định nơi đó đã không còn bóng dáng con gấu hồng kia, nàng mới đem tầm mắt thu hồi lại.
Thi Từ không còn tâm tư đi dạo phố, trực tiếp lái xe về nhà cha mẹ.
Trong phòng khách, Thi Hải mặc quần đùi với áo lót ngắn tay, nằm trên ghế sa lông ngủ đến chỏng vó lên trời, không có chút hình tượng nào, trên bàn trà bên cạnh đặt đĩa trái cây vỏ hạt lẫn lộn, IPad, hộp pizza ăn xong không dọn đi, Laptop, còn có một quyển sách đang lật ra.
Một đầu khác của sô pha, Pudding đang làm ổ ngủ khò khò.
Trong nhà mở máy điều hòa không khí, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, cùng cái nóng bên ngoài thực sự là hai thế giới.
Thi Từ không biết làm sao đột nhiên nhìn có chút không quen, đi tới bên cạnh Thi Hải, đá tay chân đang duỗi ra của hắn.
Thi Hải hừ hừ hai tiếng, lầm bầm, "Đừng ồn ào. . . Tui. . ."
Thi Từ đưa mắt liếc Pudding bên cạnh, nó ngủ ngon đến mức chảy nước miếng.
Thi Từ khẽ thở dài một cái, lắc đầu một cái.
Bấy giờ di động vang lên.
Nàng nhận, là Trần Nhất Nhất, "Cậu mua nhiều sữa bò như vậy gửi đến quán bar?"
Thi Từ: "Ừ, đúng rồi. Siêu thị sales off."
Trần Nhất Nhất ở bên kia cười rộ lên, "Được rồi, mình sẽ không hỏi cậu tại sao lại đưa ra cái quyết định kỳ quái này, đêm nay các cô gái đến Heat đều có một hộp miễn phí."
Thi Từ cũng cười khẽ, "Cảm ơn."
"Vậy đêm nay cậu tới đây sao?" Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, mặt Trần Nhất Nhất tự nhiên lại nóng lên.
"À, đêm nay khả năng có việc, không qua được." Thi Từ không nghĩ đến chuyện khác, tùy ý nói câu hẹn gặp lại, liền cúp điện thoại.
Nàng đem thùng sữa bò kia mở ra, bỏ vào trong tủ lạnh nhà bếp, chính mình cũng mở đến một hộp, cầm lấy một cái cốc, đổ sữa bò vào cốc.
Vừa nãy nàng đi tới cái trước mặt con gấu hồng kia, nàng có thể xác địnhĐường Chu bên trong đều ngây ngẩn cả người, qua vài giây, mới đem tờ rơi đưacho nàng."

Mua sữa bò ở bên kia sao?" Thi Từ chỉ xuống cửa siêu thị phía sau cô.
Cô gái bên trong con gấu hồng kia gật đầu một cái.
Thi Từ nở nụ cười, nhấc chân liền đi.
Nhất định phải lấy tờ rơi từ trong tay cô, mới có thể khiến cho nhân viên công tác biết Đường Chu đã hoàn thành công việc của cô.
Nhưng vì cái gì lại chọn công việc vất vả như vậy đây?
Ở trong không gian chật chội đến mức gió thổi không lọt, không thể giải lao, nước cũng không thể uống nhiều một ngụm, bởi vì không tiện đi vệ sinh. Nhiệt độ cao như vậy, rất dễ dàng say nắng.
Không đến nỗi như vậy chứ.
Nàng lúc trước nghe Thi Hải nói Đường Chu học tập rất nghiêm túc, thành tích cũng rất tốt, như vậy nhận học bổng cũng không là vấn đề gì, gia cảnh khó khăn cũng có thể xin một khoản vay. Huống hồ cô đã làm việc ở "Tiểu Mân Côi", cũng có lương, nhìn qua cũng không phải đứa nhỏ dùng tiền tiêu xài phung phí, nên đủ học phí cùng sinh hoạt phí mới đúng.
Tại sao còn muốn đi làm công việc vất vả như vậy đây?
Ném hộp sữa bò vào thùng rác, cái cổ dài thon trắng nõn giật giật, Thi Từ thả cốc xuống, ấn ấn mi tâm.
Không được, nàng muốn làm rõ.

Bình Luận (0)
Comment