Đường Chu kỳ thực đã đến được một lúc rồi, khí trời rất lạnh, cô quá mức cuống lên, mang giày vải liền đi ra ngoài.
Ở cửa nhà Thi Từ đứng một lúc, chân cô đều đã lạnh đến mức không còn tri giác, cô không xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, do dự hồi lâu, di động mở rồi lại tắt, chung quy cũng không nói cho Thi Từ cô đã đến rồi.
Trong ngày trời đông giá rét, ngày cả nước cùng chúc mừng năm mới, cô ở đầu hẻm trước cửa nhà bạn gái vô số lần đi qua đi lại, liên tục giậm chân cho ấm. Nhưng trong lòng Đường Chu không hề cảm nhận được chút lạnh giá nào, nơi này là nơi gần Thi Từ nhất, hôm nay là ngày vui nhất trong năm, cô muốn ở gần nàng hơn một chút, cũng coi như là cùng mọi người vượt qua tân niên.
"Thật sự không xảy ra chuyện gì sao?" Đường Chu nhìn tin nhắn cuối cùng mà mình nhắn cho Thi Hải.
"Không có việc gì lớn, cậu không cần lo lắng." Thi Hải qua hồi lâu mới trả lời cô.
Lần thứ hai Đường Chu nhìn lại khung chat của Thi Từ và cô, gọi nàng là Thi giáo sư nàng cũng không trả lời.
Thật sự không có chuyện gì xảy ra sao? Có lẽ là chuyện nhà của Thi gia? Nếu là như vậy cô vẫn đúng là không giúp được gì, như vậy mình có thể làm cái gì đây?
Đường Chu định chờ đến 0 giờ, lại gọi điện cho Thi Từ, xác định nàng thật sự không sao, bản thân lại trở về trường học là được rồi. Cô đi tới đi lui vài vòng, thật sự là quá lạnh, thỉnh thoảng cô sẽ hà hơi vào lòng bàn tay.
Bấy giờ, cô bỗng nghe được phía trước có tiếng mở cửa, Đường Chu ngóng trông nhìn đến, nhìn thấy Thi Từ bước ra.
Ấn tượng của Đường Chu đối với Thi Từ đều là hay cười khanh khách, bảy phần tự tin, ba phần ngạo khí, mười phần chói mắt, thật giống như trên đời này không có chuyện gì làm khó được nàng, nhưng bây giờ nàng cúi thấp mặt xuống, không nhìn thấy biểu hiện.
Hạt mưa mang theo tuyết rơi vào trên tóc của nàng, ý cười bên miệng Đường Chu hơi thu lại, vội vàng đi tới, Thi Từ ngẩng đầu lên, nàng tựa hồ không nghĩ đến có người lại ở chỗ này, càng không nghĩ đến sẽ là cô.
Nàng ngớ người ra, đáy mắt xẹt qua một chút long lanhn, bên môi lại hiện lên ý cười mà Đường Chu quen thuộc.
Trái tim của Đường Chu đột nhiên nhói lên một cái, cô chạy nhanh bước đến trước mặt Thi Từ.
Thi Từ chờ cô đến, lông mi cong dài nhuốm không ít hoa tuyết, nháy mắt một cái, mỉm cười với cô. Trong lòng Đường Chu cực kỳ chua xót, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ cười một hồi, "Em đến rồi. . ."
"Sao lại tới rồi?" Thi Từ nắm lấy tay cô.
Tay Thi Từ luôn luôn ấm áp, mà bấy giờ, hai người không hẹn mà cùng nói:
"Tay chị lạnh quá. . ."
"Tay lạnh quá. . ."
Nhìn nhau chằm chằm một hồi, các nàng cũng đều nở nụ cười.
"Đến lâu rồi sao?" Đường Chu cảm giác tầm mắt Thi Từ ôn nhu dừng trên mặt của mình, cô lắc lắc đầu.
Nàng không hỏi tại sao mình lại tới đây, vừa nãy rõ ràng tâm tình có chút suy sụp, nhưng mà lúc nhìn thấy mình, con mắt của nàng rực sáng, nụ cười tràn ra.
Nội tâm Đường Chu ê ẩm, có chút cảm động, lại có chút đau lòng, còn có chút cảm giác rung động không nói ra được, cô nắm chặt đầu ngón tay hơi đông cứng của Thi Từ, "Em nhớ chị." Lời này cô rất dễ dàng cũng rất rõ ràng liền nói ra khỏi miệng.
Con ngươi Thi Từ sáng lên, hoa tuyết hòa tan ở trên lông mi của nàng, nét cười của nàng cũng tựa như muốn hòa tan, giờ khắc này nàng cực kỳ mềm mại, giống như cô gái nhỏ đang tìm kiếm sự che chở cùng âu yếm.
Trong quá trình kết giao, rất nhiều lúc Đường Chu cảm giác mình mộc mạc ngơ ngác, không rõ phong tình. Vào thời khắc này, cô lại tâm lĩnh thần hội, chủ động đưa tay ôm lấy Thi Từ.
Thi giáo sư, Thi tỷ tỷ của cô, vào giờ phút này thật sự cần cô đau lòng.
"Chúng ta trở về nha?" Đường Chu ôm lấy nàng, học động tác trước đây của Thi Từ, cọ cọ mặt nàng.
"Ừm, chị quay lại lấy xe. . ." Thi Từ ôm lấy eo của cô, cùng cô mặt dán mặt, gò má của hai người rõ ràng đều lạnh như băng, trong lòng lại ấm áp.
"Đừng lái xe, " Đường Chu lo cho nàng, "Chúng ta gọi xe trở về đi."
"Được, " Thi Từ cũng nắm chặt tay cô.
Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, nắm tay đi mất.
Một lát sau, Thi Hải từ từ đi ra, nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi.
Hắn và Thi Từ đã có mấy tháng không nói chuyện, sâu trong nội tâm của hắn biết rõ chuyện cảm tình này không có tới trước tới sau, cũng luôn luôn không giảng đạo lý, nhưng hắn chỉ là có chút lòng tự ái muốn gây khó dễ, hắn một mặt cảm thấy bị hai người hắn coi trọng phản bội, một mặt lại cảm giác mình không nên cảm thấy bị phản bội. . .
Hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện phức tạp lại khó xử lý như thế, phi thường buồn bực, liền dứt khoát bỏ mặc.
Nhưng là, chị của mình dù sao cũng là chị, là người từ nhỏ hắn đã rất yêu thương cũng rất ỷ lại, dù như thế nào, đều là chị của hắn.
Hắn nhớ tới cái đêm khi còn bé ấy, chị và ba mẹ cãi nhau rất lớn, cuối cùng Thi Từ đẩy cửa đi ra ngoài, nàng rất tức giận đến mức không nhìn thấy hắn ở bên cạnh, hắn đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy chị hắn gọi điện thoại, nhìn nàng nắm chặt điện thoại, cả người cứng đứng ở đó, nửa ngày sau, vẻ mặt cứng đờ kia mới chậm rãi thả lỏng, tựa như muốn khóc lại tựa như muốn cười, tiếp đó chị ấy khoác tay lên mặt. . .
Buổi tối hôm đó, phảng phất ngày xưa lại hiện trở về, hắn không yên lòng, cứ như thế đi theo phía sau nàng.
Hắn đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy các nàng nhìn nhau mà cười, trong mắt chỉ có hình ảnh của nhau, lại nhìn các nàng nắm tay nhau rời đi.
Thi Hải cứ như vậy nhìn các nàng từng bước từng bước mờ dần trong tầm mắt của chính mình, hắn ngửa đầu, hoa tuyết càng lúc càng lớn đập khắp cả mặt mũi hắn, rất lạnh, chỉ là vật nặng ép ở trong lòng bấy lâu trong nháy mắt liền nát thành bụi phấn, ngay cả vết tích cũng không còn.
"A!" Thi Hải lớn tiếng kêu lên, trời rất là lạnh hắn nhịn không được run lập cập, hắn nhìn chằm chằm phía trước, cuối cùng cũng coi như lộ ra một nụ cười.
Hắn yên tâm rồi, hắn buông xuống rồi.
Hắn xoay người tiến vào trong nhà, Đinh nữ sĩ đi tới. Hai mẹ con ngầm hiểu ý đến gần đối phương.
"Chị con đâu? Trở về rồi?"
"Vâng, " Thi Hải dừng một chút, thấp giọng xuống nói, "Mẹ, Đường Chu tới đón chị ấy."
Đinh nữ sĩ kinh ngạc há mồm, sau đó cười rộ lên, "Vậy thì tốt vậy thì tốt."
"Ba của con đâu?" Thi Hải ló đầu hướng về phía phòng khách nhìn một cái, không nhìn thấy người đâu.
Đinh nữ sĩ bĩu môi nhìn lên lầu trên, nói cho hắn biết, "Tự mình tức giận đến dạ dày đau, đi lên lầu rồi."
Bà vỗ vỗ bả vai của Thi Hải, "Không sao đâu, để mẹ con giải quyết ông ấy, tự con đi chơi đi!"
Đinh nữ sĩ nói xong lên lầu hai, trong phòng, Thi Bỉnh Thừa vừa mới uống thuốc xong, ông gỡ mắt kính xuống, xoa xoa giữa hai hàng lông mày, thần thái mệt mỏi.
"Cuối năm rồi, ông còn phát hỏa lớn như vậy, đem con gái tôi tức đến chạy mất, bản thân lại đau dạ dày, ông nói ông tội gì phải thế?" Đinh Diệu Ý nữ sĩ đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Thi Bỉnh Thừa cười khổ một cái, ông nhìn vợ mình một hồi, muốn nói lại thôi.
Đinh Diệu Ý nhìn ông một cái, "Sẽ tốt thôi, đừng lo lắng, Thi Từ trở về rồi."
Thi Bỉnh Thừa nói: "Tôi không lo lắng nó, đều đã là người ba mươi mấy tuổi. . ."
"Lớn hơn nữa cũng là con gái ông, lo lắng cũng là phải!" Đinh Diệu Ý liếc mắt nhìn ông, "Ở trước mặt tôi cũng không cần giả bộ."
Thi Bỉnh Thừa lại xoa xoa giữa hai hàng lông mày, "Bà nói nó đã ba mươi mấy, còn nói lời không chịu trách nhiệm như thế, cái gì gọi là có thể từ chức, vì người khác làm gương sáng, bọn sinh viên đi theo nó học tập nghiên cứu phải làm sao bây giờ? Còn cùng sinh viên yêu đương đồng tính, nếu như truyền đi nó cũng đừng nghĩ bước vào bất kỳ một trường đại học nào!"
Đinh Diệu Ý nghe được cuối cùng bĩu môi, ". . . Nhưng tôi cảm thấy Thi Từ cũng chưa chắc nhất định phải bước vào trường đại học, lúc trước cũng là nó tôn trọng ý kiến của ông. . ."
Thi Bỉnh Thừa hơi giận dỗi, không lên tiếng.
Đinh Diệu Ý lặng lẽ nở nụ cười, đi qua ngồi bên cạnh ông, "Ông làm sao phát hiện?"
Thi Bỉnh Thừa nói: "Lần trước Lữ viện trưởng ám hiệu cho tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều, sau đó ở trên đường tôi gặp bọn nó. . . Chờ chút, bà đã sớm biết? So với tôi còn sớm hơn?" Ông nghi ngờ nhìn về phía vợ mình, giữa lông mày nhăn lại càng sâu thêm.
"Khụ khụ!" Đinh Diệu Ý cười nói, "Không có không có, trước đó tôi vẫn luôn chỉ suy đoán, cũng không dám xác định. . ."
Thi Bỉnh Thừa cũng không hoài nghi, "Đứa bé kia, gọi Đường Chu đúng không? Lần trước uống trà sớm cũng thấy qua, rất an tĩnh."
"Đúng đúng đúng, rất biết điều, rất hiểu chuyện, cũng rất ưu tú." Đinh Diệu Ý theo lời nói của hắn không dấu vết bổ sung.
"Đã tới 20 tuổi chưa?" Thi Bỉnh Thừa lại cau mày.
"Đã hơn 20 rồi, hình như con bé so với Tiểu Hải lớn hơn một tuổi."
"Nhưng cũng là quá nhỏ." Mi tâm Thi Bỉnh Thừa ngày càng nhăn lại.
Đinh Diệu Ý bấy giờ không có nói tiếp.
"Bà có nhớ hay không, Thi Từ khi đó cùng Kiều Toa. . ." Thi Bỉnh Thừa nói.
Đinh nữ sĩ gật gật đầu, "Ừm, có chút cảm giác hồi đó. . ."
Hai vợ chồng có cảm giác trong lòng, nói cũng không cần phải nói hết liền hiểu ý của đối phương.
Một lát sau, Thi Bỉnh Thừa lại thở dài một hơi, "Tôi cũng không phải phản đối, chỉ là đứa bé kia quá nhỏ, vẫn là sinh viên, này nếu không cùng một trường còn. . . Bà nói truyền đi, người khác sẽ thấy Thi Từ thế nào?"
Đinh Diệu Ý nhìn Thi Bỉnh Thừa, biết giờ khắc này ông đang rất gian nan đấu tranh tư tưởng. Từ khi bà nhận thức ông, liền biết ông là người tính tình nghiêm cẩn nghiêm chỉnh, lại vì liên quan tới chuyên ngành, có lúc thậm chí có thể phải nói là gàn bướng, mấy chục năm như một. Đối với xu hướng tính dục của con gái, đã dùng hết khả năng tôn trọng cùng lý giải, bây giờ Thi Từ còn tới khiêu chiến giới hạn của ông, nhất thời không nghĩ ra, không tiếp thụ được cũng là nhân chi thường tình.
Giờ khắc này ở nhà, ông vẫn ăn mặc rất chính kinh, áo sơ mi trắng, áo khoác bánh quai chèo màu xám đen và quần tây, sợi tóc đã xám trắng, cắt tỉa và chải tóc đến chỉnh tề sạch sẽ, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ, lông mày nhíu lại, ngón tay thon gầy đặt sẵn trên bụng, đang trầm tư.
Đinh Diệu Ý mềm lòng, bà duỗi tay tới xoa bụng giúp ông, "Ông biết chúng ta phản đối cũng vô dụng mà. . ."
Thi Bỉnh Thừa hưởng thụ sự săn sóc của bà, lông mi thật dài khép lại để lại ở trước mắt một cái bóng màu xám, hai mí mắt thâm thúy đóng lại, mũi cao thẳng.
Ừm, như cũ vui tai vui mắt.
Mắt của hai đứa con đều giống ông, chiều cao cũng giống ông.
Đinh Diệu Ý hài lòng đánh giá, nói: "Quên đi, đừng động đến chuyện con cái, cứ mặc 'đứa con bất hiếu" kia thôi."
Thi Bỉnh Thừa mở mắt ra, "Không thể nói Thi Từ như vậy. . ."
Trong lòng Đinh Diệu Ý cười trộm, ngoài miệng nói: "Được được được!"
Bà sinh Thi Từ ngày ấy, Thi Bỉnh Thừa vì công tác không ở bên cạnh bà, lúc ông đi máy bay suốt đêm rồi bắt taxi chạy tới bà đã thuận lợi sinh xong, ngủ một giấc dài tỉnh lại, thấy ông ôm Thi Từ vừa ra đời, con mắt đều đỏ ngầu, suýt chút nữa liền khóc ở ngay trước mặt bà. . .
Thi Từ, từ khi bắt đầu sinh ra đã là bảo bối trong lòng ông.
Cho dù quan niệm nó cùng ông bất hòa, ông cũng tận lực nghĩ cách lý giải nó, "Bà biết được tình huống đứa bé kia chứ? Có phải con bé cũng giống như Thi Từ, từ nhỏ đã thích đồng tính? Chúng ta có cần cùng cha mẹ con bé câu thông một chút. . ."
Đinh Diệu Ý ai một tiếng, "Tôi đây cũng không biết, bất quá đêm nay Thi Từ nói cho tôi biết, cha mẹ của Tiểu Đường Chu đã sớm qua đời rồi."
Khuôn mặt của Thi Bỉnh Thừa chìm xuống, bỗng chốc lại ngồi thẳng lên, "Quả thực lẽ nào có lí đó!"
Ông hoãn khẩu khí, cưỡng chế tâm tình ổn định, "Đứa bé kia vốn là thiếu khuyết yêu thương, lại nhỏ hơn Thi Từ nhiều như vậy, cùng Thi Từ căn bản không giống nhau, Thi Từ là chiếm hời lớn từ con bé!"
Đinh Diệu Ý sững sờ.
Thi Bỉnh Thừa nhìn bộ dáng sự thật chính là như thế, bước qua bước lại, đều có chút nói năng lộn xộn, "Thật, thực sự là. . . Nó làm sao có thể. . ."
Đinh Diệu Ý ấn ấn cái trán, "Trước tiên ông đừng có gấp, làm người ngoài, làm cha mẹ, chúng ta không thể đi phủ định cảm tình của bọn nhỏ. . ."
Thi Bỉnh Thừa nhìn bà, ". . ."
Đinh Diệu Ý đứng lên, xoa ấn bờ vai của ông, kéo ông ngồi xuống, "Ai, Lão già, ông đừng vội, Đường Chu cũng không phải trẻ vị thành niên, tôi cùng con bé tiếp xúc qua mấy lần, nó tuổi tuy nhỏ hơn so với Thi Từ, cũng là đứa trẻ có chủ ý, trưởng thành sớm, rất chín chắn, bạn cùng lứa tuổi mà nói, Thi Hải so với nó không có cách nào so được. Nói như ông không chỉ phủ định Thi Từ, cũng phủ định luôn Đường Chu, đừng quá võ đoán."
Thi Bỉnh Thừa cau mày nghe bà nói.
Tuy ông gàn bướng, nhưng vẫn luôn kiên trì nghe ý kiến của người khác.
Đinh Diệu Ý cười, đi xoa mi tâm của ông, "Tôi biết ông chính là quá lo lắng Thi Từ, tôi giống như ông thôi, từ khi nó công khai, lòng tôi cũng không có một khắc thả xuống."
"Khi đó tôi ở phòng sinh, y tá nói với tôi là con gái, trong nháy mắt tôi cảm giác rất phức tạp."
"Tôi là phụ nữ, không có ai so với tôi càng hiểu phụ nữ sinh hoạt ở xã hội hiện nay rất gian khổ, nhưng mà rất nhanh sau đó tôi lại cảm thấy vui mừng, cảm động, cảm kích, tôi nghĩ, đây là ân huệ của tôi, đây là một sinh mệnh nhỏ cùng giới tính với tôi, nó đều phải thân thiết với tôi hơn so với bất cứ người nào trên thế giới này, là con gái của tôi, là sự kéo dài sinh mạng của tôi, là tiểu áo bông của tôi."
"Tôi muốn yêu thương nó, bao dung cho nó, cho nó hết thảy tất cả những gì tôi có."
Mặt mày của bà hoãn xuống, nếp nhăn cùng vẻ già nua cũng hiện lên, ở dưới ngọn đèn, có một loại ôn nhu mềm hóa lòng người.
Thi Bỉnh Thừa nắm chặt tay bà, Đinh Diệu Ý dựa đầu vào bờ vai của ông, " 'Duy nguyện hài nhi ngu thả lỗ, vô tai vô khó đến công khanh'*, tôi biết ông cũng giống như tôi, cũng không muốn cầu xin Thi Từ làm được đến 'công khanh', chỉ hy vọng nó khỏe mạnh bình an thuận lợi cả đời, sống một cuộc đời bình thường, vui vẻ an lạc."
*(Chỉ mong con ta vừa ngu lại đần, Không phải tai chẳng bị vạ vì làm đến chức quan to)
"Mà con gái của chúng ta, nó lại quá ưu tú, lại một mực chọn một con đường ít người đi."
"Cho nên ông và tôi thấp thỏm lo âu, lo lắng nó bị công kích, bị cô lập, bị làm khó dễ, lo lắng nó không được người khác lí giải, lo lắng nó đi lầm đường lạc lối, lo lắng nó cuối cùng tuổi già cô đơn, lo lắng cho sự lo lắng của nó. . ."
"Chúng ta cũng không dám cho nó biết chúng ta lo lắng, nó cũng giống vậy, cho nên chúng ta ở bên trong yêu thương vừa bao dung lẫn nhau, cũng sẽ thương tổn lẫn nhau."
Một khoảng thời gian dài tiếp đó bọn họ chỉ dựa vào nhau không lên tiếng, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
"Chúng ta không còn trẻ, tinh thần đã không bằng trước kia, chúng ta chung quy cũng chỉ có thể ở bên cạnh nó một đoạn thời gian nữa. . ." Qua một lúc lâu sau, Thi Bỉnh Thừa mới chậm rãi nói.
Trái tim Đinh Diệu Ý run lên một cái, bà thở một hơi, cười nói: "Cái đó thì không sao, chúng ta có thể theo bao lâu thì hãy theo bấy lâu đi!"
Thi Bỉnh Thừa cũng cười cười, lại hít một tiếng, "Cho nên chúng ta chỉ có thể. . ."
"Chỉ có thể ở bên cạnh nhìn bọn nó, ở sau lưng bọn nó chờ đợi, nếu như bọn nó cần chúng ta, chúng ta bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều ở bên, Thi Từ Thi Hải đều giống nhau, làm cha mẹ, chúng ta nhất định phải làm được điểm ấy." Đinh Diệu Ý nói tiếp.
"Cũng chỉ có thể làm được chút này." Thi Bỉnh Thừa bất đắc dĩ nói, "Cái gì cũng đều nói không được."
Đinh Diệu Ý nện hắn một cái, "Tôi đối với lời này của ông rất thất vọng, vậy mà ông cũng nói ra, ông còn nói 'nói không được' nữa."
"Bà xem thái độ nói chuyện của nó đi?"
"Tôi cảm giác được thái độ của hai cha con ông đều chẳng ra sao cả."
"Bà đứng về phía nó à?"
"Tôi vốn là không nên đứng về phía ai, nhưng không phải tôi vẫn đang đứng về phía ông sao?"
Hai người có qua có lại, nửa thật nửa giả ầm ĩ lên.
Đinh Diệu Ý cuối cùng cười, "Bây giờ ông đã hiểu cảm thụ năm đó của cha tôi chưa?"
Đinh Diệu Ý là người ở phía Nam của Dương thành, cha mẹ vùng này từ trước đến giờ không đồng ý gả con gái ra ngoài, thậm chí cũng không đồng ý nữ nhi ra tỉnh. Đinh Diệu Ý lúc còn trẻ cũng không phải người theo khuôn phép cũ, học đại học là học ở Băng thành cách Dương thành ba ngàn km, sau khi tốt nghiệp nghề nghiệp lại là phóng viên, chạy khắp thiên nam địa bắc, rất ít về nhà. Chờ đến khi đàm luận chuyện cưới xin, bà muốn gả ra ngoài, muốn gả cho một người tỉnh ngoài nhỏ hơn mình ba tuổi, còn muốn định cư ở Nam thành, cha mẹ Đinh Diệu Ý nói cái gì cũng không chịu đồng ý, quấy nhiễu các loại, mấy lần cãi lộn.
Cho nên Thi Bỉnh Thừa ăn không ít bế môn canh cùng mắt lạnh mày lạnh của bố vợ.
Cha mẹ Đinh Diệu Ý vẫn không đồng ý hôn sự của bọn họ, đến lúc Đinh Diệu Ý có Thi Từ, sau đó rất nhiều năm, cha của Đinh Diệu Ý mới nói được mấy câu với ông, vừa bị bà thức tỉnh, Thi Bỉnh Thừa nhớ tới mấy năm ở dưới trướng bố vợ cẩn thận nghĩ cách khiến ông vui vẻ, ông liền nở nụ cười khổ.
Ông than một câu, gật đầu, "Tôi hiểu rồi, bố vợ thật không dễ dàng. Làm cha làm mẹ thật sự. . ."
"Một khắc cũng không dám xem thường."
Đinh Diệu Ý cười híp mắt, "Lão già, phong thuỷ thay phiên chuyển a."
Thi Bỉnh Thừa lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười, bỗng nhiên lại cau mày che bụng.
"Được rồi được rồi. . . Đừng nghĩ nữa. . ." Đinh Diệu Ý ôn nhu trấn an, nhẹ nhàng ấn bụng ông, "Con cháu tự có phúc của con cháu, lại nói tôi mới là người trọng yếu nhất của ông, con cái cũng phải đứng dịch sang một bên, tân niên bắt đầu, hết thảy đều phải hướng về chỗ tốt mà nghĩ, chúng ta đi ngủ sớm một chút, sáng mai đi dâng hương."
Thi Bỉnh Thừa trong lúc vợ mình ấm áp liên miên cằn nhằn, tâm rốt cục lắng xuống, trong mắt tràn đầy ý cười nhợt nhạt, ông cười, "Kỳ thực tôi không trách bố vợ, có thể lấy được bà, chính là nhất phúc phận cùng vận may lớn nhất của tôi, ngày mai nên đi dâng hương sớm một chút, cảm tạ Bồ Tát."
Đinh Diệu Ý sững sờ, tiếp đó đánh ông một chưởng, ". . . Ôi, cái này già không biết xấu hổ này!"
Đột nhiên nói cái này làm gì a?
Thi Bỉnh Thừa nở nụ cười, tiếp đó lại cau mày.
"Ai ai ai. . . Vừa nãy ông uống thuốc gì, còn chưa thấy hiệu quả? Tôi đi xem thử. . . Ông nằm nghỉ trước đi. . ."
Bên ngoài tiếng gió tuyết vù vù, trong phòng thanh âm đàm thoại náo nhiệt.
Chuyện hồng trần vụn vặt, có người ở bên cạnh làm bạn, cũng không cảm giác khó trôi qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết về đôi lão phu thê này, viết một hồi cũng cảm thấy quá buồn nôn. . .