Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

Chương 4

Trận đấu bóng rổ của Khuông Tư Mẫn diễn ra vào buổi trưa.

Trận đấu này diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Đội của Khuông Tư Mẫn gần như áp đảo đội bạn, mới được nửa trận đầu đã dẫn trước đối thủ hai mươi điểm.

Nhưng rắc rối bắt đầu xảy ra ở nửa cuối trận, có lẽ do bị dẫn trước quá nhiều, đội bạn bắt đầu chơi xấu, dù bị trọng tài cảnh cáo vẫn không chịu dừng tay, thậm chí còn cố tình chĩa mũi dùi về phía Khuông Ngữ Điềm đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Mỗi lần Khuông Tư Mẫn ghi điểm, cô đều cười vui vẻ vẫy tay và nhìn về hướng Khuông Ngữ Điềm, chỉ cần tinh ý một chút là cũng có thể nhận ra người này rất quan trọng với Khuông Tư Mẫn.

Đáng lẽ trái bóng phải được ném vào rổ, đằng này lại không nghiêng không lệch đập vào bên sườn mặt Khuông Ngữ Điềm.

Toàn bộ nhà thi đấu đều ồ lên.

“Chị…!!!”

Tôn Úc Khả giật mình “á” một tiếng, cô sợ tới mức giọng nói run run, “Tiểu Điềm, cậu có sao không?!”

Khuông Tư Mẫn nhanh chóng chạy tới khán đài xem vết thương của chị gái, cũng may trái bóng chỉ sượt qua sườn mặt, chứ không đập thẳng vào mắt, nhưng gò má Khuông Ngữ Điềm vẫn bị sưng đỏ, trông khá đáng sợ.

Khuông Tư Mẫn ném trái bóng sang bên cạnh, cô đột nhiên lao tới trước mặt cô gái kia, cũng may đồng đội kịp thời cản lại, nếu không đã xảy ra xô xát đánh nhau trên sân.

“Mẹ kiếp!” Khuông Tư Mẫn nghiến răng nghiến lợi, “Chu Hàm, mày chơi kém hơn người khác nên ngấm ngầm giở trò thế này hả?! Đúng là đồ hèn!”

Cô gái tên Chu Hàm kia không hề tỏ ra hối lỗi, cô ta chỉ nhún vai rồi nói:

“Tao đâu có cố ý.”

“Không cố ý con mẹ mày!” Khuông Tư Mẫn cực kỳ tức giận, gân xanh rồi cơ bắp nổi lên như chuẩn bị xé xác đối phương tới nơi.

Nhưng Chu Hàm vẫn chẳng hề để tâm.

“Tư Mẫn, thôi nào, thi đấu quan trọng hơn.”

“Cậu đừng nói lý với loại người này…”

Với tình huống vừa xảy ra, trọng tài đưa ra quyết định thổi phạt Chu Hàm, sau đó trận đấu lại tiếp tục.

Tôn Úc Khả nhìn chằm chằm vết thương trên gò má Khuông Ngữ Điềm, nơi đó từ sưng đỏ dần dần chuyển thành thâm tím. Cô lo lắng nói với bạn mình, “Để tớ đưa cậu đi bệnh viện.”

“Tớ không sao đâu.” Khuông Ngữ Điềm lắc đầu, thấy em gái trong sân thường xuyên mất tập trung nhìn về phía mình, cô biết nếu cô còn ở đây thì cô nhóc sẽ không yên tâm thi đấu, “Tớ tự mình đến bệnh viện kiểm tra là được rồi, đợi lát nữa trận đấu kết thúc, cậu đưa con bé về trường giúp tớ.”

Tôn Úc Khả nghĩ ngợi trong chốc lát, cô thấy cũng chỉ có thể làm vậy nên đành gật đầu và nói: “Thế cậu đi đường phải cẩn thận đó.”

Khuông Ngữ Điềm rời khỏi nhà thi đấu rồi lái xe tới bệnh viện số 13 ngay gần khu phố cổ.

Cô không hay đến bệnh viện, cũng không quá thích bệnh viện. Sau khi lấy số xong, Khuông Ngữ Điềm bèn ngồi đợi ở dãy ghế bên ngoài.

Buổi chiều, bệnh viện đông nghẹt người, bệnh nhân ngồi đợi la liệt ở dãy ghế gỗ ngoài hành lang. Đứng bên cạnh Khuông Ngữ Điềm là một người phụ nữ mang thai đang ôm con, trên cổ tay lộ ra vết bầm tím giống như bị đánh đập.

Đứa trẻ khóc nỉ non mãi không ngừng, người phụ nữ vừa ôm vừa dỗ dành, trán thấm đẫm mồ hôi.

Khuông Ngữ Điềm nhìn hai mẹ con, sau đó đứng dậy và nhường chỗ ngồi.

Người phụ nữ mang thai vội vàng cảm ơn rồi ngồi xuống, Khuông Ngữ Điềm mỉm cười, lắc đầu tỏ ý không có gì.

Bác sĩ vừa mới bước tới cửa đã bị người ra người vào vây quanh, chẳng thể nào nhìn thấy bóng dáng.

Tiếng ồn ào xen lẫn với tiếng khóc của trẻ con, đèn dây tóc trắng nhợt chiếu trên mặt đất tạo thành những cái bóng mờ mờ ảo ảo khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, khó chịu.

Khuông Ngữ Điềm lấy điện thoại ra xem giờ, hiện tại là 4h50′ chiều, với tình hình này thì cô thà đi ăn cơm trước còn hơn là ngồi đây đợi.

Mặt trời ngả bóng về phía tây, Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng xoa vết bầm tím nơi đuôi mắt rồi dẫm lên ánh hoàng hôn và đi về phía thang máy.

Xung quanh thang máy cũng chật kín người, Khuông Ngữ Điềm vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy cầu thang khá ít người đi lại, cô bèn chậm rãi đi bộ từ tầng tám xuống tầng một.

Đến khoa nội tiêu hoá ở tầng bốn, có một ông lão tóc bạc phơ đang bám vào tường và tập tễnh bước xuống cầu thang. Khuông Ngữ Điềm theo bản năng thả chậm lại bước chân, nhường ra một đường đủ rộng cho ông lão.

Bỗng nhiên lúc này có hai người đàn ông đột ngột xuất hiện. Cả hai đều để đầu đinh, dáng vẻ vội vàng, một người đeo kính râm, còn người kia thì không.

Người đàn ông không đeo kính râm nhìn có vẻ đứng tuổi hơn, bước chân anh ta vững vàng, hàng mày nghiêm nghị hơi cau lại như đang suy nghĩ về điều gì đó, điệu bộ này khiến anh ta trông hơi khó gần.

Còn người đàn ông đeo kính râm thì trẻ trung và hoạt bát hơn nhiều. Anh ta bước rất nhanh, sải chân cũng rất rộng, nhảy cóc vài bậc đã đi hết cả một đoạn cầu thang. Lúc đi ngang qua Khuông Ngữ Điềm, người đàn ông này đã không cẩn thận va vào người cô.

Khuông Ngữ Điềm theo phản xạ kêu lên một tiếng, người đàn ông kia lập tức dừng lại rồi xoay người nhìn cô.

Người đàn ông đứng tuổi nhanh chóng đi tới, anh dừng lại bên cạnh Khuông Ngữ Điềm rồi cúi đầu hỏi cô:

“Cô bé, em không sao chứ?”

Khuông Ngữ Điềm hơi ngượng ngùng khi bị người ta gọi là cô bé, cô xoa xoa bả vai và lắc đầu nói: “Em không sao.”

Người đàn ông kia “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Người đàn ông đeo kính râm mới đụng phải Khuông Ngữ Điềm cũng vội vàng tới gần, anh ta vọt tới trước mặt cô và hỏi một câu tương tự:

“Này, em có làm sao không?”

Khuông Ngữ Điềm lại lắc đầu.

Người đàn ông đứng tuổi nhỏ giọng dạy dỗ người bên cạnh, “Khởi Đông, anh đã nói với chú bao nhiêu lần mà chú vẫn không sửa được cái tính này. Làm việc gì cũng phải bình tĩnh, đừng có hấp ta hấp tấp như vậy.”

Diêu Khởi Đông ngượng ngùng cười, anh ta đẩy đẩy cặp kính râm trên mặt, “Chẳng qua em đang lo lắng cho A Lẫm thôi.”

Nhắc đến người có tên “A Lẫm”, vẻ mặt người đàn ông đứng tuổi lập tức trở nên nghiêm trọng. Anh ta quay sang gật đầu với Khuông Ngữ Điềm, ý bảo mình đi trước, sau đó anh ta đi đến bên cạnh người đàn ông đeo kính râm, cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang.

Khuông Ngữ Điềm thả tay xuống, cô giữ khoảng cách nhất định với hai người đằng trước, sau đó cũng bước theo bọn họ.

“Lo lắng thì có tác dụng gì? Bản thân cậu ta không muốn, chẳng lẽ ông đây còn phải trói người ném tới bệnh viện sao?”

Diêu Khởi Đông: “Lão Giang, nói thật với anh là em cũng có suy nghĩ này. Ngày nào cậu ta chưa bị thủng dạ dày thì ngày đó cậu ta sẽ không chịu tới bệnh viện để khám, có khi ngay đến trung tâm cậu ta cũng chẳng thèm đi.”

Giang Dụ: “Vậy chú mày cứ trói cậu ta lại đi.”

Vẻ mặt Diêu Khởi Đông đau khổ, “Em làm sao dám động vào A Lẫm, anh xem cậu ta đã bị vậy rồi…”

Bước chân Khuông Ngữ Điềm hơi khựng lại.

“Nếu cậu ta còn cứ như thế, em nghĩ cái mạng khó khăn lắm mới nhặt được về kiểu gì cũng sẽ sớm đi chầu ông vải.”

Giang Dụ trầm giọng cảnh cáo: “Khởi Đông.”

Diêu Khởi Đông vội vàng bịt chặt miệng, sau đó cậu ta chắp hai tay trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thần phật linh thiêng, mong ngài đừng trách tội. Vừa rồi con chỉ lỡ miệng, các ngài đừng tưởng là thật, con nam mô a di đà phật, con nam mô a di đà phật.”

Giang Dụ bất lực lắc đầu, “Thôi chú mày đừng nghĩ ngợi nhiều, A Lẫm làm việc gì cũng có chừng mực.”

Diêu Khởi Đông cau mày nhớ lại hình ảnh trong căn nhà cũ kia, thân hình người nọ gầy gò không khác gì que củi, cả người gần như bị hút cạn sinh khí, mặt mũi thì vàng vọt hốc hác, vậy mà khuyên thế nào cũng chỉ trả lời qua loa có lệ cho xong.

Dáng vẻ đó của cậu ta y hệt người đang nằm chờ chết!

Diêu Khởi Đông lẩm bẩm nói: “Cậu ta biết chừng mực cái quần què.”

Nhưng Diêu Khởi Đông cũng chỉ lẩm bẩm lầm bầm trong miệng mà thôi, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ hơn ai hết người gọi là “biết chừng mực” vì sao lại có tình trạng như ngày hôm nay.

Cho nên có vài lời dù là lo lắng hay sốt ruột, bọn họ cũng chỉ có thể nói sau lưng. Bởi vì khi đứng trước mặt A Lẫm, bọn họ chẳng có cách nào thốt lên thành lời.

Hai người đi xuống bãi đậu xe ở lối vào bên hông bệnh viện.

Diêu Khởi Đông đi tới cạnh xe ô tô, anh vừa tháo kính râm, vừa đặt tay lên cửa xe nhưng lại không mở ra, sau đó đột nhiên anh ngẩng đầu nói với Giang Dụ, “Có đôi khi em cảm thấy A Lẫm rất đáng thương.”

Giang Dụ hơi ngây người, anh mím chặt môi, lúc định nói gì đó thì anh bỗng nhìn thấy qua góc cửa kính xe có một bóng người gầy gò đứng cách đó không xa, đang lẳng lặng nhìn bọn họ.

Giang Dụ phản ứng rất nhanh, anh đột nhiên nâng cao giọng, “Khởi Đông!”

Giọng điệu này khác hoàn toàn với vừa nãy, đây là một lời cảnh cáo thật sự nghiêm túc.

Diêu Khởi Đông cũng khá cảnh giác, phát hiện ra tình huống dị thường, anh ta lập tức nhìn theo tầm mắt Giang Dụ.

Cũng không quá ngạc nhiên khi người đàn ông gầy gò kia chính là người mà bọn họ vừa mới nhắc đến.

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu xám không hề vừa vặn với dáng người, ống tay phải trống rỗng khiến anh càng thêm suy sụp. Người ta đều nói người đẹp vì lụa, vậy mà bộ quần áo kia trông như sắp bóp chết anh đến nơi.

Người đàn ông lặng lẽ đứng đó, không nói một tiếng nào, nhưng diện mạo và khí chất đặc biệt của anh lại rất thu hút. Nhớ lại thời còn trẻ, tính tình anh ngang tàng, coi trời bằng vung hệt như một con ngựa hoang khó thuần.

Khi ấy Giang Dụ từng chỉ vào mặt anh và mắng: “Ông đây thuần hoá chó điên còn dễ dàng hơn thuần hoá cậu.”

Vậy mà hiện tại người đàn ông ấy lại một thân côi cút, hiu quạnh như chim xa đàn, không ai có thể nắm bắt được cảm xúc của anh, cũng không một ai có thể chạm tới nội tâm sâu thẳm trong con người anh nữa.

Năm Ninh Lẫm hơn hai mươi tuổi, Giang Dụ chỉ hy vọng cậu ta có thể hiểu rõ sự đời, nhìn thấu nhân tình thế thái. Nhưng khi cậu ta đến cái độ tuổi này, Giang Dụ lại đột nhiên nhớ nhung dáng vẻ niên thiếu đầy máu lửa và kiêu ngạo với đủ mọi cung bậc cảm xúc của cậu ta.

Ai nói nhiệt huyết không bao giờ lạnh? Chỉ cần thấm nhuần đủ cái lạnh thì dù nhiệt huyết bao nhiêu ắt cũng nguội lạnh cả thôi.

Giang Dụ: “A Lẫm, sao chú lại tới đây?”

“Đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy hai người nên qua đây chào hỏi một tiếng.”

Tính tình Diêu Khởi Đông thẳng như ruột ngựa, vừa thấy Ninh Lẫm là anh lập tức nói, “Cậu nên đến bệnh viện khám đi, sức khoẻ cậu như nào chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Đằng nào cậu cũng tới đây rồi, cậu đi theo tôi mau.”

Giọng điệu Diêu Khởi Đông chẳng mấy lịch sự, hơn nữa làm nghề này đã lâu nên cách nói chuyện của anh ta như kiểu tra khảo phạm nhân.

Tuy nhiên đáp lại anh ta lại là một khoảng lặng kéo dài.

Nhưng Diêu Khởi Đông rất bướng bỉnh, anh nhìn chằm chằm người trước mặt, thà chết cũng không chịu thua, kiểu gì cũng phải bắt Ninh Lẫm mở miệng đồng ý.

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, Giang Dụ giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng đành lên tiếng giảng hoà: “Sắp hết giờ làm việc của bệnh viện rồi. A Lẫm, thôi thì thế này, gần đây tôi và Khởi Đông cũng rảnh rỗi, một hai hôm nữa bọn tôi sẽ đi cùng chú tới bệnh viện để kiểm tra lại dạ dày có được không?”

Dù sao Giang Dụ và Ninh Lẫm ngoài quan hệ thầy trò thì bọn họ còn không khác gì bố con. Cho nên so với những người khác, Ninh Lẫm luôn dành cho Giang Dụ một sự kính trọng đặc biệt.

Thấy Giang Dụ đã nói đến mức này, Ninh Lẫm đành phải cúi đầu nhượng bộ. Anh cụp mắt, miễn cưỡng nở nụ cười và nói, “Được.”

Diêu Khởi Đông vẫn cứng đầu, anh nằng nặc phải nói rõ ràng thời gian, “Vậy chúng ta chọn một ngày đi, ngày nào thì được?”

Giang Dụ nói: “Ngày mùng 4 được không?”

Ninh Lẫm gật đầu.

Giang Dụ vỗ tay, “Được, vậy thì quyết định ngày mùng 4.”

Lúc này Diêu Khởi Đông mới vừa lòng, anh mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó bảo hai người lên xe.

“A Lẫm, để tôi đưa cậu về nhà.”

Ninh Lẫm lại gật đầu.

Diêu Khởi Đông khởi động máy rồi lái xe rời đi, thùng xe màu xám giống như bụi bặm bay tự do trong gió.

Hạt bụi li ti, lơ lửng bay tới trước mặt Khuông Ngữ Điềm, sau đó hoá thành một bàn tay vô hình lặng lẽ lật giở từng trang, từng trang truyện xưa cũ.

Khuông Ngữ Điềm nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa, cổ họng cô như bị mắc nghẹn, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong. Cô cắn chặt môi khiến dấu răng hằn lên rõ ràng.

Khuông Ngữ Điềm rùng mình, cô lặng lẽ nắm hai tay.

Cô nghe thấy bọn họ gọi người kia là —— A Lẫm.

A Lẫm…

Là A Lẫm nào đây???

Khuông Ngữ Điềm nhắm mắt, nhớ tới buổi tối hôm đó, dù cô gõ cửa thế nào thì cánh cửa kia vẫn im lìm.

Cô mở mắt ra, vừa oán hận vừa mắng bản thân mình ngu ngốc.

Ngu ngốc! Cô đúng là đồ ngu ngốc!

Nhưng người kia thực sự rất giống anh. Dù cô không kịp thấy rõ diện mạo, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, vậy mà khi chiếc xe ấy chuẩn bị rời đi, bóng dáng tiêu điều của người đàn ông bước lên xe…

Chỉ cần một bóng lưng cũng đủ khiến cô rơi vào hồi ức và không cách nào thoát ra nổi. Chẳng lẽ do gần đây có quá nhiều người nhắc tới anh? Hay là vì xa cách tám năm, cô lại bắt đầu không chịu nổi mà nhớ nhung???

Nắng chiều khuất bóng, sắc trời âm u.

Khuông Ngữ Điềm nghe thấy rất nhiều tiếng nói vọng tới từ đằng xa, không hiểu sao cô lại cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn này giống như có hàng vạn mũi kim đang ghim vào trái tim cô, nó còn đau hơn cả vết thương trên mặt.

Khuông Ngữ Điềm cắn chặt môi, cô mở điện thoại và ghi lại danh sách việc cần làm vào mục ghi chú.

[ Ngày mùng 4 – Đi bệnh viện. ]
Bình Luận (0)
Comment