Xuân Ngốc

Chương 27

Khi đó Từ Tái Xuân cũng không hiểu hàm ý ‘như hổ như sói’ chân chính. Thậm chí, cô cũng không cảm thấy bắt đầu từ hôm qua, cô và Trương Nghiêu đã xảy ra biến hóa.

Trương Nghiêu bảo cô ngủ, cô lập tức ngoan ngoãn lên giường.

Hết thảy đều giống cuộc sống hơn nửa năm nay, không khác gì mấy.

Nếu thực sự muốn nói khác biệt, Từ Tái Xuân cảm thấy trước khi ngủ anh càng thích chơi trò hôn nhẹ.

Từ Tái Xuân mới lên giường, Trương Nghiêu lại sáp tới hôn.

Thành thật mà nói, Từ Tái Xuân cũng rất thích hôn nhẹ. Vì được anh hôn toàn thân đều mềm nhũn rất thoải mái…

Nhưng hôn một trận, anh bắt đầu nhắm bên dưới cô nữa rồi.

Chỗ đó, vẫn chưa khỏe đâu mờ.

Từ Tái Xuân đau đến mức co rúm.

Trương Nghiêu ôm đầu cô hôn một cái, giọng dịu dàng, tràn ngập tình cảm, “Còn đau không?”

Từ Tái Xuân gật đầu, “Đau ạ… anh ơi…”

Trương Nghiêu cũng có chút áy náy, dù sao anh cũng sờ được bên dưới Từ Tái Xuân không lạc quan lắm, anh như vậy có phải cầm thú quá không.

Cầm thú Trương Nghiêu quyết định tối nay tạm thời nhịn, trước đó đều có thể nhịn cả ngày lẫn đêm bao nhiêu ngày lận mà, chứ đừng nói chỉ có một đêm thôi.

Nhưng Trương Nghiêu đâu biết, không biết mùi thịt còn có thể nhịn, một khi nếm được mùi thịt kia, tựa như trúng độc vậy, làm sao cũng không nhịn nổi.

Đương nhiên, lúc mới bắt đầu Trương Nghiêu vẫn cảm thấy mình có khả năng tự kiềm chế lấy làm kiêu ngạo.

Không chỉ thế, anh còn ôm Từ Tái Xuân, khẽ vỗ vỗ sống lưng cô.

Rất nhanh, Từ Tái Xuân ngọt ngào thiếp đi.

Song, Trương Nghiêu khổ rồi.

Anh ngủ không được.

Trong đầu không chỉ nghĩ tới chuyện đó, ngay cả hơi thở tiếp xúc với mùi của Từ Tái Xuân cũng biến hóa thành ma, từng bước từng bước cám dỗ anh cọ xát người cô.

Đợi đến lúc Trương Nghiêu hoàn hồn lần nữa, Từ Tái Xuân đã bị lột sạch ấp ủ trong lòng anh.

Trong quá trình đó Từ Tái Xuân nức nở, nhưng Trương Nghiêu chỉ ngậm lỗ tai cô nhẹ nhàng dụ dỗ, “Cục cưng… một hồi sẽ tốt ngay… Thật đấy, tin anh đi… anh chưa bao giờ lừa em.”

Sự thực chứng minh, lời đàn ông nói trên giường đều là nói dối.

Bất kể ‘anh yêu em’ hay ‘anh không tiến vào đâu’.

Ngày hôm sau, lúc thức dậy Từ Tái Xuân nhìn Trương Nghiêu bằng ánh mắt hơi phức tạp.

Trương Nghiêu không để ý, chỉ huýt sáo, khi Từ Tái Xuân nhìn, anh lại gần thơm cô một cái.

Cuộc sống của Trương Nghiêu đã chuyển sang gió xuân hài hòa, lúc Cố Tây Dương hẹn anh ra ngoài uống rượu, anh cũng tràn ngập phấn khởi.

Hiện tại, anh cũng từng gặp người của Thị trưởng rồi, nên chẳng sợ tên ngốc Cố Tây Dương lại nói lung tung cái gì đó.

Đương nhiên, Trương Nghiêu cũng muốn dẫn Từ Tái Xuân đi, nhưng hôm nay tinh thần Từ Tái Xuân vẫn chưa tốt lắm, nằm trên giường còn không muốn nhúc nhích. Đúng là em gái lười!

Dì Thái không nói gì thêm, trái lại Từ lão hổ nói, “Con bé Vượng Vượng này càng ngày càng lười.”

Trương Nghiêu khụ khụ hai tiếng, sau đó hứa hẹn mang đồ ngon về cho Từ Tái Xuân, rồi tiêu sái vui sướng ra cửa.

Tâm trạng Trương Nghiêu không tệ, giữa hai hàng lông mày đều là xuân tình, khiến người ta thầm muốn cho anh một bạt tai, đánh vỡ dáng vẻ xuân tình phơi phớt này của anh.

Bất quá, ở những mặt khác Cố Tây Dương không tính là thông minh, nhưng ở mặt nam nữ, tuyệt đối là trình độ bậc thầy.

“Mày ăn được rồi?”

“Khụ khụ…”

Trương Nghiêu ho khan hai tiếng, lại bị Cố Tây Dương đẩy một cái, “Bớt giả bộ dùm cái, mày nhìn đi, dáng vẻ phát tình của mày không phải ăn được thịt chứ là gì…”

Trái lại Trương Nghiêu cũng không phủ nhận, uống một hớp rượu, mới lên tiếng: “Mày bớt nhiều chuyện dùm.”

“Ôi… đúng là ăn được hả? Hahaha… chúc mừng chúc mừng…”

Cố Tây Dương bu lại, lần nữa hiến kế xấu cho anh, “Để ăn mừng mày tốt nghiệp đại học xử nam, thế nào, tối nay chơi suốt đêm nhé?”

Trương Nghiêu cự tuyệt.

“Tao còn phải về. Hơn nữa, cuối năm mày lang thang bên ngoài làm gì?”

“Tết cũng vô vị lắm bộ… Mày đâu phải không biết anh hai tao, một kẻ cuồng công việc, cuối năm còn nói chuyện làm ăn, mẹ tao rượt không được anh ấy chuyển qua rượt tao, mỗi ngày ép tao gặp phụ nữ…”

Trương Nghiêu rảnh rỗi cắt ngang: “Mày không phải thích phụ nữ xoay quanh mày hả?”

“Aizzz…” Cố Tây Dương làm bộ thở dài, “Cái này mày chỉ biết một chứ không biết hai, tao thích phụ nữ đó. Ai không thích phụ nữ đẹp đâu, nhưng mấu chốt là, phụ nữ đẹp mẹ tao tìm khác một trời một vực, trêu chọc một người trong số đó, tao phải tạm biệt khu rừng bên ngoài, sau đó chỉ có thể trông coi một cây đại thụ, ngẫm lại cuộc sống thế này… Ôi… hoàn toàn không có cách nào ngẫm lại đấy…”

Trương Nghiêu không đào hoa như Cố Tây Dương, anh uống một hớp rượu, giống như lẩm bẩm, “Có điều, tao cảm thấy trông coi một thân cây cũng không tệ.”

“Tao còn ba cây đó!”

Cố Tây Dương khinh bỉ, “Giờ mày chưa gặp những cô gái khác, trông thấy Từ Tái Xuân đã cảm thấy heo mẹ như Điêu Thuyền, tao cho mày biết, đợi sau này bên cạnh mày có một cô gái xinh đẹp hơn dịu dàng đáng yêu hơn, mày sẽ không nghĩ thế nữa…”

“Dù gì, tao cũng không nghĩ như mày.”

Ngược lại, Cố Tây Dương vẫn giữ vững ý kiến, “Đàn ông à, đừng hứa hẹn này nọ, cẩn thận về sau mất mặt. Quên đi, tao coi như mày hết lòng hết dạ, nhưng mày có nghĩ tới Từ Tái Xuân chưa, giờ Từ Tái Xuân đã quên chuyện trước kia, cô ta là đồ ngốc, nhưng mày có nghĩ tới, nếu Từ Tái Xuân nhớ ra, cô ta còn thích mày không?”

Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người, ly rượu đang cầm cũng quên để xuống.

Đúng rồi, hiện tại đối với Từ Tái Xuân mà nói, anh là chồng, là người thân, cũng là người yêu. Song bất kể thế nào, người trước đây cô thích chính là Trương Kiêu.

Nói không chừng, hiện giờ trong tiềm thức vẫn còn thích Trương Kiêu, chẳng qua chỉ quên tạm thời.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Trương Nghiêu phải thừa nhận, thực ra anh thực sự không được tính là đàn ông tốt, cao phú soái (cao to giàu có đẹp trai) gì đó hoàn toàn chưa đạt được.

Anh chỉ là một tên nghèo kiết xác.

Trương Nghiêu cảm thấy chẳng còn tâm trạng tốt nào cả, lúc này Cố Tây Dương còn cố tình thêm dầu vào lửa.

“Đúng rồi, mày biết chưa, Trương Kiêu về rồi?”

“Lúc nào?”

“Mày không gặp bạn bè trên mạng của hắn à? Nghe nói người ta vơ được một bạch phú mỹ (Trắng, giàu, đẹp) ở nước ngoài đấy… trải qua cuộc sống chơi bời phóng túng…”

“Kệ hắn.” Trương Nghiêu thực sự không muốn để ý Trương Kiêu, tên khốn kiếp này tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trong cuộc sống của anh mới tốt.

Tốt nhất là, cả đời Từ Tái Xuân đều nhớ không ra.

“Bỏ đi, tao biết mày mặc kệ hắn, nhưng ai biết tên khốn ấy có kiếm chuyện với mày không, dù sao mày cũng chờ xem, cẩn thận cục cưng của mày vừa gặp hắn đã nhớ hết tất cả…”

Lần này Trương Nghiêu chẳng còn hứng uống tiếp, làm sao bây giờ, uống dấm no rồi, còn uống rượu gì nữa.

Trên thế giới này, dường như không chỉ có phụ nữ lo được lo mất, đối với đàn ông mà nói, hình như cũng vậy.

Lúc Trương Nghiêu về, Từ Tái Xuân đang đan áo len.

Lần này, Trương Nghiêu cũng không ôm hi vọng.

Có lẽ lại cho con cầm thú Khoai Tây kia.

Vả lại, dáng vẻ Khoai Tây mặc xấu thế, Trương Nghiêu cũng chẳng mong chờ Từ Tái Xuân làm gì đó cho mình.

Sau khi đưa kẹo bông gòn cực to cho Từ Tái Xuân, trong lòng Trương Nghiêu còn nghĩ tới lời Cố Tây Dương nói.

Ai cũng nói phụ nữ có tình cảm rất sâu sắc với người đàn ông đầu tiên của mình, sau khi Từ Tái Xuân nhớ ra, đừng nói lại đâm đầu vào vòng tay Trương Kiêu nhé.

Trong đầu xuất hiện hình ảnh Từ Tái Xuân mũm mĩm bổ nhào vào lồng ngực Trương Kiêu bất cần đời, Trương Nghiêu cảm thấy một màn này sắp chọc mù mắt chó mình.

Từ Tái Xuân không biết nỗi đau của Trương Nghiêu. Cô được một cây kẹo bông gòn, tâm trạng rất kích động.

Thậm chí, cô cũng quên mất dáng vẻ đáng sợ tối qua của anh, hung hăng cọ trên người anh.

Ặc… Từ Tái Xuân, em giống như một khối mỡ dày đè trên anh đó.

Bất quá gánh nặng này coi như ngọt ngào, Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân còn cắn một miếng kẹo bông gòn kia, nghĩ, Từ Tái Xuân, anh tốt với em vậy, nếu em còn thích người khác, thì thực sự không bằng cầm thú.

Trong đầu Trương Nghiêu xuất hiện những suy nghĩ ngổn ngang như thế, cuối cùng kẹo bông gòn của Từ Tái Xuân đã bị hai người họ ăn hết lúc nào không biết.

Từ Tái Xuân ăn xong kẹo bông gòn, bèn xuống dưới lầu.

Trương Nghiêu suy nghĩ một chút, cũng đi theo.

Từ Tái Xuân đi rửa tay, Trương Nghiêu ngồi trên giường nghĩ một hồi, đợi Từ Tái Xuân ra, anh túm tay Từ Tái Xuân.

“Từ Tái Xuân… em cảm thấy anh thế nào?”

Cái gì cái gì thế nào chứ? Từ Tái Xuân cảm thấy đầu óc mình không đủ xài.

Trương Nghiêu véo gương mặt béo của cô, rất nghiêm túc tiếp tục hỏi: “Từ Tái Xuân, anh hỏi em đó, em cảm thấy anh thế nào?”

Từ Tái Xuân: “Cái gì gọi là… thế nào?”

Đúng là đánh giá cao chỉ số thông minh của cô bé ngốc rồi, Trương Nghiêu buông Từ Tái Xuân ra, cũng không để cô đi xa, ngược lại ôm cô vào lòng, khẽ sờ cằm cô.

Từ Tái Xuân hơi ngứa, muốn né, nhưng Trương Nghiêu ôm chặt cô làm thế nào cũng không buông.

“Chính là em… thích anh không?”

“Đương nhiên thích ạ.” Gần như Từ Tái Xuân không chút do dự, đôi mắt cười híp thành một đường may.

Chỉ đơn giản vậy ư?!

Trương Nghiêu cảm giác vị ngọt của kẹo bông gòn vẫn chưa tan biến, trong lòng anh giờ ngọt ngọt sao ấy.

“… Em còn thích những người khác không?”

“Thích ạ!” Vẫn không chút do dự nào, Từ Tái Xuân bắn ra mũi tên nhọn, đâm vào trái tim bé bỏng yếu ớt của Trương Nghiêu.

“Em… em còn thích ai?”

Từ Tái Xuân vạch ngón tay ra đếm, “Ba nè, dì Thái nè, Khoai Tây nè, lão Vương nè, tiểu Lý nè…”

Một bàn tay căn bản không đủ đếm, Từ Tái Xuân chuẩn bị đếm tới bàn tay thứ hai.

Trương Nghiêu ngăn cô lại, “Vậy, anh thứ mấy?”

Thấy Từ Tái Xuân hình như không hiểu, Trương Nghiêu ân cần hướng dẫn, “Chính là, anh đứng thứ mấy trong đám người em thích?”

Vấn đề này, Từ Tái Xuân phải nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ.

“Ba, dì Thái, Khoai Tây, anh…”

Mặt Trương Nghiêu tối sầm, nắm tay Từ Tái Xuân cũng nắm rất chặt.

Từ Tái Xuân cảm nhận được oán hận mạnh mẽ của Trương Nghiêu, vội vàng nói: “Ba, dì Thái, anh, Khoai Tây…”

Trương Nghiêu: “…” Tại sao, tại sao anh cứ phải tranh giành tình cảm với một con chó chứ, đắng lòng.
Bình Luận (0)
Comment