Xuân Như Cựu

Chương 112



Hoàng phu trúng tên, đang cực kì nguy hiểm, không một người nào nghĩ là nàng sẽ sống sót.
Hơn nữa, những người ở đây đều biết rõ nguy hiểm trong đó.
Chu thái y rối loạn ngay tại trận, trong đầu như bị đánh một búa vào đầu, đầu ông vang lên ong ong. Ngay cả đi đường ông cũng đi không vững, nghiêng ngả lảo đảo quỳ xuống trước người Vệ Tú, dò thử hơi thở của nàng nhận thấy tim đập chậm nửa nhịp, lập tức bắt mạch cho nàng.
Bộc Dương gần như vỡ òa ra, Vệ Tú dựa vào lòng nàng, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút sức sống nào giống như nàng ấy vĩnh viễn sẽ không mở mắt nhìn thế gian này lần nữa.
Bộc Dương chỉ có thể dùng một tia hy vọng của mình để kéo lại lý trí, nàng nhìn thái y chằm chằm, hai mắt đỏ hồng, đến hỏi cũng không dám hỏi.
Chu thái y bắt mạch xong thì lại kiểm tra miệng vết thương, ông hạ giọng nói.
"Còn mạch đập..."
Bộc Dương chợt như được ban sinh mệnh mới, đôi mắt đỏ bừng lộ ra ánh sáng, gấp gáp lên tiếng.
"Mau, mau cứu!"
Nàng dứt lời, lập tức nhớ đến nếu muốn cứu thì không thể ở đây mà cần đặt Vệ Tú nằm xuống. Không biết Bộc Dương lấy sức lực ở đâu, nàng ôm lấy Vệ Tú đi thẳng vào trong, hoàn toàn không thấy sắc mặt trắng bệch của Chu thái y.
Tuy hoàng phu có mạch đập nhưng mạch đập rất yếu, như là một ánh nến sắp tàn trong gió, tùy lúc đều sẽ tắt ngúm. Nếu là người bình thường, trên ngực trúng một mũi tên, hơn nữa là dữ nhiều lành ít, huống chi sức khỏe hoàng phu vốn yếu.
Nhưng mà chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể toàn lực cứu chữa thôi.
Chu thái y cắn răng đi nhanh theo, phân phó cho hạ nhân chuẩn bị những vật dụng cần thiết để rút tên.
Vệ Tú nằm thẳng trên giường, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch thì trông nàng ấy chỉ như đang ngủ mà thôi. Bộc Dương canh giữ bên cạnh, nàng nắm chặt một chút cơ hội chữa trị này như muốn bảo vệ một chút ánh sáng đang dần chìm trong bóng tối vô tận.
Những vật dụng cần thiết đều đưa tới cùng lúc, mấy người hạ nhân đều đi như bay, không một người nào dám chậm trễ.
Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ, Chu thái y cũng không dám mời bệ hạ rời đi. Thấy một tì nữ bên cạnh thì lập tức ra lệnh.
"Đóng cửa."
Nữ tì đó chính là A Diệp, nàng lập tức đi đóng cửa rồi quay trở lại đợi lệnh. Đến lúc này, nàng cũng không còn ngại ngần chuyện bản thân sợ bệ hạ, chỉ sợ là thiếu gia của mình có bất trắc gì thôi.
Mũi tên ghim trên ngực, may mà tên thích khách bắn tên bị Vũ Lâm quân đánh động nên lúc buông tên cùng không có nhiều lực lắm, nếu không sợ là mũi tên đã xuyên qua người Vệ Tú rồi. May mắn hơn là vết thương lệch lên trên mấy phần, nằm ở dưới vai, không phải ghim thẳng vào tim.
Nhưng dù vậy, vẫn khó có thể nói là lành hay dữ.
Chu thái y cầm kéo cắt phần đuôi mũi tên, Bộc Dương lui qua một bên cũng không nói gì để tránh làm nhiễu loạn thái y cứu người.
Vào đông nên y phục mặc trên người cũng nhiều, máu còn chưa thấm đến bên ngoài. Thái y cắt lớp y phục để nhìn có thể nhìn thấy vết thương. Từng lớp y phục cởi ra, đến tầng cuối cùng thì ông bắt đầu cảm thấy không đúng, sự hoảng sợ lộ rõ trên mặt của ông.
Ông theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn phía Bộc Dương. Bộc Dương chỉ kiên định nói ra hai chữ.
"Cứu nàng."
Chu thái y vội vàng lấy lại bình tĩnh, không hề lo lắng những chuyện khác nữa.
Mũi tên có móc ngược, không để rút mạnh ra được, sẽ khiến miệng vết thương bị xé mở ra. Chu thái y lại cầm dao nhỏ, mở rộng vết thương từng chút một. Máu tươi lập tức trào ra. Trán Chu thái y lấm tấm mồ hôi, ông chuyên tâm với công việc hiện tại của mình, tiếp tục mở rộng miệng vết thương.
A Diệp đứng một bên thay khăn liên tục, một thau nước ấm nhanh chóng biến thành thau máu loãng, trong phòng cũng tràn ngập mùi máu tanh khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.
Trong lòng Bộc Dương lạnh lẽo cực kì, đau đớn cắt da thịt như vậy, ai có thể nhịn được chứ, mà Vệ Tú đến cả một chút phản ứng cũng không có, nàng ấy vẫn nhắm mắt, không hề lộ chút cảm giác đau đớn nào, ngay cả chân mày cũng không nhíu một lần, giống như thân thể của nàng ấy còn ở đây nhưng hồn phách của nàng đã sớm rời đi rồi.
Miệng vết thương được mở rộng ra từng chút một, có thể thấy được một chút xương trắng đã lộ ra và một chút vụn thịt, mũi tên cũng dần lộ ra. Thái y bỏ dao, rút tên ra. Ngay trong khoảnh khắc đó, máu lập tức chảy như nước tràn ra ngoài.
Chu thái y vội vàng lấy nước rửa qua một chút lại dùng kim châm khâu lại dần dần, sau đó rắc bột thuốc, rồi dùng lụa mỏng băng lại, coi như miễn cưỡng cầm máu.
Mũi tên được lấy ra nhưng Chu thái y vẫn không thấy thoải mái chút nào, sắc mặt của Bộc Dương cũng không tốt lên bao nhiêu.
Mất máu quá nhiều, lại trúng tên thì quả thực khó mà nói được.
Vệ Tú càng yếu hơn nhưng mà có mạch đập thì vẫn còn hy vọng.
"Nơi này dù sao cũng không bằng trong cung, dược liệu cần thiết cũng không có đầy đủ, đợi ngày mai, nếu hoàng phu ... nếu ... " Chu thái y cung kính nói, ông ngẩng đầu nhìn ánh mắt Bộc Dương rồi lại cúi đầu, nuốt xuống hai chữ "rời đi", uyển chuyển nói "Nếu hoàng phu có chuyển biến tốt hơn thì nên lập tức hồi cung."
"Khanh châm chước dùng thuốc." Bộc Dương gật đầu, cố gắng trấn định.
Thích khách vẫn chưa bắt được, tuyết rơi khắp núi, không dễ chạy thoát nhưng cũng không dễ bắt được. Huống chi, trên núi chỉ có hơn mười vũ lâm quân, cũng khó mà lục soát toàn bộ Mang Sơn. Bộc Dương cũng không tức giận, nàng bây giờ cũng không lo được tên thích khách đó, trong lòng nàng chỉ lo lắng cho sự sống của Vệ Tú mà thôi.
Vệ Tú vẫn không nghe được lời cầu nguyện của nàng. Mạch đập của nàng ấy vẫn luôn yếu ớt dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng mà đã đến nước này thì chỉ có thể mặc cho số phận, cho dù là thần y thì cũng bó tay chịu trói mà thôi.
Bộc Dương vẫn luôn canh chừng bên cạnh giường, một bước không rời.
Miệng vết thương không thể gặp gió, bên trong phòng vẫn tràn ngập mùi máu tanh. Bộc Dương cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Thời gian chỉ mới một chút như vậy mà lại giống như đã rất lâu rồi. Bộc Dương ngồi một mình bên cạnh, nắm tay Vệ Tú, thỉnh thoảng thăm dò mạch đập của nàng ấy.
Vào đêm khuya, mạch đập của Vệ Tú càng lúc càng yếu, gần như khó mà dò được nữa rồi, Bộc Dương cũng vì vậy mà càng hoảng hốt. Chu thái y cũng túc trực ở trong phòng, đêm dài từ từ trôi qua, yên lặng đến đáng sợ. Sự sợ hãi theo chân mỗi người, chỉ có Vệ Tú đang nằm ở đó là không hay không biết gì. Nàng ấy không có sợ hãi, cũng không có mong chờ, không vui mừng, cũng không thất vọng. Nàng ấy không biết trong lòng Bộc Dương lo lắng, nàng ấy chỉ im lặng mà nằm ở nơi đó mà thôi.
"Tú Tú..." Bộc Dương nhẹ giọng kêu lên nhưng lại không nói tiếp lời nào. Nàng chỉ nắm lấy tay Vệ Tú, nhẹ nhàng gọi nàng ấy.
Vệ Tú tất nhiên không trả lời. Bộc Dương vẫn nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, sắc mặt ôn nhu, giọng điệu quấn quýt si mê.
Chu thái y nhìn cảnh này, trong đầu xuất hiện sự hoang tưởng, nếu thật sự hoàng phu cứ như vậy mà rời đi, bệ hạ cũng sẽ không an táng mà lưu giữ nàng ấy lại, dù chỉ là một cái xác chết thì bệ hạ vẫn sẽ lưu lại nàng ấy. Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì kiến cho cả người ông đều lạnh hơn. Bộc Dương vẫn không phát giác gì, trong mắt nàng chỉ còn có Vệ Tú. Nàng nghĩ, Tú Tú, nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng tỉnh lại thì cho dù là kiếp này hay kiếp sau, nàng muốn làm gì thì ta đều thuận theo nàng.
Nếu so sánh với việc Vệ Tú có thể sống thì yêu hay không yêu thì cũng đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nàng ấy có thể sống thì Bộc Dương tình nguyện cả đời không gặp lại nàng ấy cũng không đi tìm hiểu tin tức của nàng ấy nữa.
Cho tới sáng hôm sau, Vệ Tú cũng không tỉnh lại, không có chuyển biến tốt hơn chút nào. Nhưng mà may mắn là nàng cũng không rời đi, mạch đập tuy yếu ớt nhưng vẫn kiên cường đập một chút như vậy.
Trước một ngày, Bộc Dương đã cho người hồi cung lấy thuốc, hôm nay đã bổ sung thêm mấy vị thuốc cần thiết. Tuy nói là trong cung thích hợp dưỡng bệnh hơn nhưng hiện tại cũng không thể dời Vệ Tú đi được. Sau khi Bộc Dương và Chu thái y thương lượng thì quyết định đợi thêm mấy ngày nữa hẳn hồi cung sau.
Trong kinh nghe tin bệ hạ gặp chuyện thì tất nhiên là có sóng gió nổ ra. Hai vị trung lang tướng quân đứng đầu Vũ Lâm và Hổ Bí phụng mệnh thừa tướng, dẫn ba vạn binh mã tới Mang Sơn. Với sự dẫn đầu của Vương thừa tướng, mấy vị trọng thần trong dòng họ cũng theo đó tới cùng.
Mọi người đều đóng quân dưới chân núi, chỉ có đại thần và hai vị trung lang tướng quân dẫn trăm người lên núi hộ giá.
Bộc Dương chỉ gặp mặt một lần để Trịnh Vương và Vương thừa tướng tạm thời thay quyền chăm lo quốc sự. Hoàng đế không thể hồi kinh, đại sự trong kinh còn cần có người chủ trì đại cục. Hai người đều là cận thần đáng tin cậy, Trịnh Vương còn từng là đại thần phụ chính, an bài như vậy cũng ổn thỏa.
Vệ Thái sư vốn muốn thăm hỏi hoàng phu, coi như thể hiện lòng trung thành nhưng mà sắc mặt của bệ hạ mệt mỏi, ông suy nghĩ một lúc vẫn không dám lên tiếng. Trái lại là Vương Thừa tướng ngay thẳng, sự lo lắng cũng lộ rõ trên mặt, hỏi thêm vài câu.
Cứ như vậy qua một buổi sáng, đợi các đại thần rời đi thì nhà tranh này mới yên tĩnh một chút.
Sau đó, Bộc Dương vẫn canh giữ bên cạnh Vệ Tú không rời đi, thỉnh thoảng khẽ gọi tên của nàng ấy. Mỗi một khắc mà Vệ Tú còn hôn mê thì đối với nàng đều là dày vò.
Bộc Dương không ngừng chất vấn chính mình vì sao lại tới đây. Tên thích khách đó là vì nàng mà tới, nếu nàng không tới đây thì sẽ không liên lụy Tú Tú. Nàng hối hận hai năm trước không nên để Vệ Tú rời kinh, cho dù là cầm tù Vệ Tú trong cung cũng được, cũng tốt hơn là như bây giờ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nàng thậm chí hối hận có quen biết với Vệ Tú. Từ khi các nàng quen nhau tới bây giờ, Vệ Tú đã cứu mạng nàng mấy lần, mà nàng lại đẩy nàng ấy vào hiểm cảnh mấy lần.
Bộc Dương càng tận tâm chăm sóc Vệ Tú, chuyện gì cũng tự mình làm, đến nỗi mấy ngày chưa từng chợp mắt. Chu thái y khuyên bảo mấy lần nhưng cũng không có tác dụng gì.
Chỉ là Bộc Dương vẫn tự mình nghĩ thông suốt, nếu bản thân nàng mệt quá thì cũng không chăm sóc cho Vệ Tú được. Bộc Dương cũng không dám tiếp tục ép bản thân mình, nàng dần dần bình tĩnh, thật sự bình tĩnh, giống như không còn sợ cái gì nữa. Nhưng mà một bệ hạ tỉnh táo, không hiểu sao lại khiến người khác càng hoảng sợ, kinh hồn bạt vía.
May mắn lớn nhất là hơn mười ngày sau, miệng vết thương của Vệ Tú cũng không chuyển biến xấu. Không chuyển biến xấu thì có thể dần khép lại, tình trạng của nàng ấy cũng từ từ ổn định lại như một kì tích.
Bộc Dương vui mừng đến mức khóc lên. Với lời thỉnh cầu của Chu thái y, mang theo Vệ Tú hồi cung.


Trong cung tất nhiên là thoải mái hơn trên núi, tẩm thất trong cung cũng ấm áp hơn, càng kín khẽ hơn, không lo miệng vết thương gặp gió nữa. Trong cung có vô số dược liệu trân quý để tùy người dùng.
Vết thương của Vệ Tú dần khép lại, tuy rất chậm nhưng qua từng ngày thì cũng có kết quả.
Bộc Dương vẫn ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy như trước, triều chính có Trịnh Vương và Vương Thừa tướng, có chuyện quan trọng nào mới có người đến xin chỉ từ Hoàng đế.
Nhưng mà Vệ Tú vẫn chưa tỉnh lại.
Cho tới một ngày mùa xuân, nàng vẫn còn hôn mê như đang ngủ đến quên cả tỉnh lại.
Dù sao thì Bộc Dương không thể tiếp tục không thượng triều. Tuy là trong triều có người chống đỡ nhưng không phải không có tai họa ngầm. Nếu Hoàng đế chỉ là hư danh thì triều đình sẽ nổi lên sóng gió.
Nàng chỉ có thể mỗi ngày sắp xếp một buổi trưa thượng triều, rồi đem tấu chương dọn tới chỗ Vệ Tú mà phê duyệt.
Các đại thần mỗi buổi sáng trình tấu đại sự, buổi chiều thì tới nha môn làm việc. Bộc Dương mỗi ngày phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya, sáng sớm hôm sau lại thương nghị chuyện quan trọng với các đại thần.
Cứ như vậy lại dần dần quen thuộc.
Nhưng mà không có người nào biết là trong lòng Bộc Dương sốt ruột tới đâu.
Thích khách đã điều tra được từ lâu, chính là người của Hồng Lư tự khanh Tiêu Ung. Bộc Dương bắt hắn nhốt lại trong ngục nhưng vẫn chưa xử lý. Nàng hận hắn tận xương tủy, hận không thể tự tay chém hắn ra từng mảnh nhưng mà nghĩ tới Tiêu Ung là môn sinh Trọng công, Tú Tú đối với hắn chắc chắn vẫn lưu tình. Vì thế nàng chỉ có thể tạm giữ lại, muốn chờ Vệ Tú tỉnh lại nghe ý kiến của nàng ấy.
Vệ Tú nhắm hai mắt như đang ngủ yên trong mộng, sắc mặt của nàng đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt nữa, nhưng cả người lại ốm đi rất nhiều. Bộc Dương rất sợ nếu nàng ấy không tỉnh lại thì sẽ gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương.
Nàng mỗi ngày dù bận rộn đến đâu cũng sẽ nói chuyện với Vệ Tú. Có lẽ Tú Tú chỉ là không muốn tỉnh lại, nàng ấy vẫn có thể nghe được lời nói của nàng, có lẽ một ngày nào đó, Tú Tú thương hại nàng khổ tâm thì sẽ tỉnh lại.
Nàng không biết ngày đó đến lúc nào mới tới nhưng nàng đang chờ mỗi ngày.
Cứ như vậy kéo dài đến một ngày tháng hai, qua giờ ngọ, Vệ Tú cuối cùng cũng tỉnh lại.


-------------


Tác giả có lời muốn nói: sau đó là phần ngọt ngào a ~.


-------------
Sau cơn mưa trời lại sáng a.

Bình Luận (0)
Comment