Đèn lồng chiếu những ánh sáng dịu nhẹ, xe ngựa cũng yên lặng không tiếng động.
Bộc Dương nhẹ bước tới chỗ Vệ Tú.
Nàng vẫn mặc áo bào màu đen, mái tóc được ngọc quan trên đầu ôm gọn lại, bên hông đeo ngọc bội, cũng không có chỗ nào là quá xa hoa nhưng khí chất phong nhã trên người nàng cũng không thay đổi được giống như từ khi sinh ra đã có. Mỗi một động tác của nàng, một cái nhướn mày, một cái phất tay cũng vô cùng thu hút.
Trong mắt Bộc Dương tràn đầy sự vui mừng, nàng tiến gần tới chỗ Vệ Tú, chăm chú nhìn nàng ấy như muốn bù lại gần một tháng không được gặp nhau, cũng muốn xác nhận xem những ngày gần đây nàng ấy có khỏe không. Trên môi Vệ Tú cũng dần kéo lên một nụ cười vui vẻ, để mặc cho công chúa xem xét mình.
Trời càng lúc càng khuya, cách đó một con đường nhỏ là đường lớn Chu Tước, sự huyên náo cũng chậm rãi truyền tới. Đêm nguyên tiêu đầy vui vẻ đang dần thấm vào màn đêm mờ mịt, đêm nay dường như cũng rất khác với bình thường.
Ngày lành cảnh đẹp, lưu luyến như hoa khiến người ta cảm thấy vui tươi bất tận.
Hai người cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới của hai người, đều từ mình hành một lễ xem như gặp mặt. Lúc này, Bộc Dương mới tiến lên tiếp nhận xe lăn từ tay hạ nhân, đẩy Vệ Tú, ôn nhu lên tiếng.
"Tiên sinh làm sao vậy?"
"Ban đêm không có chuyện gì làm, lại thấy hôm nay là nguyên tiêu nên đi ra ngoài một chút." Vệ Tú trả lời, nàng nhìn phía trước nhưng lại có thể cảm giác được sự an tâm khi công chúa đứng phía sau mình. Nàng lên tiếng hỏi. "Dự yến trong cung ra sao?"
Bộc Dương cúi đầu nhìn vào mái tóc của Vệ Tú, sợi tóc mềm lại, đen tuyền, được buộc lại rất tỉ mỉ, rồi đội ngọc quan lên. Ngọc quan này là quà tặng lần trước của nàng, bây giờ nhìn thấy lại cảm giác trong lòng bị mềm hóa. Trong lòng Bộc Dương cảm giác được sự ôn nhu chảy tràn trong lòng. Vệ Tú ở bên cạnh cũng cảm thấy an tâm như vậy.
"Cũng giống như năm trước, cúng tế Thái Nhất (thần linh) rồi mới qua Thái Dịch Trì để dự yến. Cung yến nên cũng có chút câu nệ." Công chúa chậm rãi kể ra.
Tần Khôn đang theo hầu bên cạnh chỉ cười thầm trong lòng. Tiết Nguyên tiêu sang năm thì công chúa có thể cùng dự tiệc với tiên sinh, sang năm, tiên sinh cũng nên sửa lại xưng Phò mã rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi mới tiến lên cười nói.
"Thời gian còn sớm, trong thành cũng bắt đầu náo nhiệt hơn rồi, điện hạ và tiên sinh không ngại thì đi du ngoạn một chút, cùng người dân vui chơi."
Phong tục của Đại Ngụy cũng rất thoải mái, mà danh phận của hai người cũng đã định ra, bây giờ cùng đi dạo phố, cho dù có người biết thì cũng không có lời ra tiếng vào, cùng lắm là trêu ghẹo vài câu thôi.
Ai lại không có thời thiếu niên vui vẻ chứ?
Bộc Dương dừng lại, nhìn Vệ Tú. Vệ Tú quay đầu đã thấy trong mắt công chúa có ý động lòng nên cũng mỉm cười nói.
"Ta ở đây chờ, điện hạ nên thay thường phục trước."
Sự vui vẻ nhanh chóng lấp đầy ánh mắt của Bộc Dương, hình ảnh này rơi vào trong mắt Vệ Tú lại giống như một bức họa trường tồn theo năm tháng.
Tiết Nguyên tiêu, pháo hoa đầy trời, đèn đuốc sáng trưng, tiêu cầm hòa tấu.
Thời điểm hai người ra ngoài đi dạo như vậy không nhiều, hai người chầm chậm đẩy xe, chỉ dẫn theo hơn mười hạ nhân đi tới chỗ náo nhiệt nhất trong kinh.
Dòng người dần dần đông đúc hơn, bên đường là đèn lồng rực rỡ treo cao, trên đường ánh sáng lung linh khiến cho ánh mắt của những người nơi đây cũng dần mờ ảo. Vật dụng dân gian tất nhiên không thể so được với sự tinh xảo trong cung, nhưng cũng có một cảm giác hứng thú. Mỗi một cái đều có hình thù khác nhau, có cái hình tròn như quả cầu, có cải lại góc cạnh, vuông vức, có cái lại là hình con cá. Những cái này đều được treo dưới mái hiên, nói là do thợ lành nghề làm khiến cho người xem hoa cả mắt.
Tiếng kèn tiếng tiêu cùng hòa vang trong đêm, không biết truyền tới từ đâu lượn lời trong không trung. Tiếng người ồn ào nhưng cũng không thấy ồn ào mà trái lại giống như bị nhiễm sự vui vẻ.
Người nhiều nên mấy hạ nhân cũng rất chú ý đi theo, vô tình mà cố ý muốn tách công chúa và tiên sinh khỏi đám người đó. Hai mắt Bộc Dương dưới ánh sáng đèn lồng có vẻ như càng rõ ràng trong sáng, nàng mỉm cười thưởng thức cảnh sắc xung quanh.
Vệ Tú thấy nàng vui vẻ thì cũng cảm thấy vui lây, ý cười trong mắt càng nhiều hơn.
Hoa đăng là một thứ không thể thiếu trong tiết Nguyên tiêu. Tối nay, mỗi người đều cầm hoa đăng của riêng mình, phố bên cạnh cũng có rất nhiều người bán hoa đăng. Bọn nhỏ chạy loạn náo động trên đường hoặc tụ lại ở chỗ mấy người bán hoa đăng, ngẩn đầu mà nhìn, chỉ rất nhiều hoa đăng mà người ngoài nhìn vào cũng hoa cả mắt.
Tiếp tục đi thì lại thấy lễ rước thần, đuổi tà.
Lễ này là từ nghi thức tế tự mà phát triển thành. Một đám người mang mặt nạ biểu diễn xung quanh ngọn lửa, vòng ngoài là dân chúng vây xem, âm thanh ủng hộ không ngừng vang lên. Rất nhiều dân chúng cũng đeo mặt nạ, khoa tay múa chân mà nhảy theo.
Bộc Dương thấy vui nên để cho hạ nhân đi mua một cái mặt nạ tới.
Mặt nạ khắc từ gỗ cây hương chương (cây nhãn), khuôn mặt thần cũng được khắc tỉ mĩ. Đây là một vị thần ôn hòa chính trực, phù hộ con người bình an vui vẻ. Bộc Dương tiếp nhận, vui vẻ xoay người thì đã thấy Vệ Tú đang cầm một cái hoa đăng hình bông sen, mỉm cười nhìn nàng. Thấy nàng xoay người thì Vệ Tú cũng nâng tay đưa hoa đăng tới, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi.
Ánh mắt Bộc Dương sáng lên, không do dự mà nhận lấy, quan sát một lát thì lộ ra vẻ thích thú. Vệ Tú nhẹ nhàng thở ra, sự chờ đợi lại chuyển thành cao hứng, trên mặt cũng có chút nóng lên. Bộc Dương tự cầm hoa đăng, khom người đeo mặt nạ trên tay cho Vệ Tú. Vệ Tú hơi ngả người ra sau một chút nhưng rồi lại ngừng, để mặc cho chiếc mặt nạ hình thần đó áp lên mặt mình.
Tiên sinh vẫn luôn trầm tĩnh hướng nội lại đeo mặt nạ vui tươi hoạt bát như vậy, Bộc Dương bất giác cười thành tiếng. Dưới ánh sáng của đèn lồng, nụ cười của nàng lại càng xinh đẹp, thoải mái, trái tim trong lòng ngực dường như có chút nóng lên, ánh mắt lại giống như chứa đựng cả mùa xuân ấm áp, tình ý ôn nhu kéo dài.
Đây là một đêm khó quên.
Thẳng cho đến lúc gần giờ tý, đám người dần tản đi thì hai người mới theo dòng người mà hồi phủ.
Bộc Dương cầm hoa đăng, cũng không đưa lại cho người hầu. Vệ Tú cũng tháo mặt nạ, cầm trên tay, thỉnh thoảng nhìn qua một lần.
"Hôm nay, tiên sinh có ăn bánh trôi nước không?" Bộc Dương vẫn mang vẻ mặt thanh tỉnh, tươi sáng.
"Lúc bữa tối có ăn một chén." Vệ Tú trả lời rồi lại hỏi. "Còn điện hạ?"
"Ở trong cung, ăn một ít cùng phụ hoàng." Bộc Dương cười nói.
Công chúa phủ đã gần ngay trước mắt. Binh sĩ đứng ở cửa trước, dưới hiên nhà cũng có treo đèn lồng. Từ ngoài phố lớn náo nhiệt đi vào ngõ nhỏ tĩnh lặng này, giống như đang đắm mình trong phồn hoa đô hội lại đột nhiên chuyển thành tĩnh lặng khiến người khác không biết phải làm gì.
Bộc Dương cũng không được tự nhiên lắm. Giờ thì nàng đã biết, hôm nay, tiên sinh cố ý đến để đợi nàng cùng đi dạo. Nói đến chuyện này, Bộc Dương càng cảm thấy vui mừng.
Đến phủ công chúa, binh sĩ gác cửa vừa nhìn thấy công chúa đã nghiêm chỉnh khom người hành lễ.
Vệ Tú để hạ nhân phía sau dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bộc Dương. Bộc Dương hơi luyến tiếc nhưng cũng biết đây là thời điểm tạm chia xa.
Mặt trăng lẩn vào sau đám mây, gió đêm cũng bắt đầu chuyển lạnh. Vệ Tú nắm tay Bộc Dương, bàn tay có chút hơi lạnh khiến cho Vệ Tú hơi lo lắng mà dặn dò.
"Canh giờ không còn sớm, điện hạ mau vào trong, sớm nghỉ ngơi."
Bộc Dương vẫn còn lưu luyến nhưng nàng đã nhanh chóng nghĩ tới nhịn thêm mấy tháng nữa là có thể mỗi ngày ở chung với tiên sinh. Ánh mắt của nàng hiện lên vẻ ôn nhu chăm sóc, nàng đưa tay sửa lại áo cho Vệ Tú.
"Tiên sinh đi đường cẩn thận."
Tuy là bị tách riêng hai nơi nhưng không biết khi nào, con tim hai người dường như lại càng gần nhau hơn.
Qua tiết Nguyên tiêu, những người lui tới phủ có bớt đi. Vệ trạch cũng dần dần ổn định lại để chuẩn bị cho hôn sự sắp đến. Vệ Tú tự mình xem xét hết mọi chuyện, nhận ra trong nhà thiếu vài nhạc sư. Mấy ngày tới chắc chắn không thể thiếu phải khai yến, bày tiệc, mà nếu không có âm nhạc thì sẽ không đủ vui vẻ, nàng sai người chọn mua vài nhạc sư thông hiểu âm luật tới, lại phái người tới giáo phường xem thử có vũ cơ nào giỏi hay không.
Trong nhà tuy ít người nhưng một khi con người đạt được địa vị cao thì phải lo lắng chu toàn mọi chuyện.
Chuyện tuy nhiều nhưng Vệ Tú cũng xem xét kĩ càng, sắp xếp ổn thỏa thì cũng không khó. Nàng còn có thời gian rảnh rỗi để xem những tin tức mà bên dưới trình lên, xem xem mấy ngày gần đầy, trên triều có chuyện gì mới hay không.
Chiến sự của Tề Tống đã ngừng, lấy cớ là thời điểm năm mới không thích hợp sát phạt tứ phương. Tống có thể chủ động lui bình thì Tề cầu còn không được, đương nhiên là cũng lui bước. Sứ Ngụy không cần xuống phía Nam cũng có thể cản lại một trận chiến.
Chuyện như vậy cũng tốt, chỉ là nội chính của nước Tề cũng bắt đầu không yên ổn. Vua Tề càng thêm tin sủng Dự Chương Vương và bất hòa với Thái tử càng lúc càng nhiều. Đại thần Tề quốc thấy vậy cũng dần thân cận Dự Chương Vương mà rời bỏ Thái tử. Về lâu về dài thì có lẽ Thái tử nước Tề sẽ bị cô lập một mình.
Quốc quân luôn có ảnh hưởng tới triều chính, có thể nói là thượng bất chính, hạ tắc loạn(1). Vua Tề ham mê hưởng lạc nên các đại thần cũng lấy đó mà học theo, tất nhiên không hợp với tính cách của Thái tử. Tuy là Thái tử cũng có hiền thần nhưng cũng không nhiều.
(1) Chỗ này QT dùng một thành ngữ khác nhưng đọc phía sau thì thấy dùng thành ngữ này hợp hơn nên mình chuyển lại.
Chuyện tranh giành trữ vị của Ngụy Quốc có thể nói là ác liệt hơn nhiều so với nước Tề. Nhưng triều đình nước Ngụy, chính trị phân ra rất rõ ràng, tuy các đại thần đều chọn một người phò tá, cũng tranh đấu lẫn nhau nhưng lại không dám thất trách. Tình thế này chính là nhờ thủ đoạn của Hoàng đế mà có được.
Qua tháng giêng, vạn vật đều bừng bừng sức sống, trong triều cũng không có phát sinh chuyện gì lớn. "Chu Sử" tu bổ nhiều năm, năm trước nghe nói cũng đã hoàn thành, đóng sách, qua năm sẽ ban bố thiên hạ. Nhưng không biết vì sao, Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ làm cho Thái sử tạm hoãn ban hành, trước tiên phải tu sửa một bộ thi văn đã được sử dụng từ xưa đến nay. Đợi cho bộ thi văn đó được chỉnh sửa xong thì mới ban hành cùng với "Chu Sử".
Sách sử là sự công bằng cuối cùng, đời sau nghị luận như thế nào thì phải xem xét sách sử ghi lại ra sao. Phàm là kẻ sĩ thì thường rất coi trọng chuyện lưu danh hậu thế.
Vì nhà Ngụy lên thay thế nhà Chu nên cũng có một phần trong "Chu Sử". Vệ Tú cũng rất coi trọng. Hiện tại lại đột nhiên kéo dài, muốn chỉnh sửa lại thì nàng cũng cảm giác được trong chuyện này có gì đó bí ẩn.
Nếu là Hoàng đế hạ chỉ thì chắc chắn phải có liên quan tới Hoàng đế. Chỉ là việc này cũng không thăm dò được. Can thiệp vào chuyện chỉnh sửa sử sách là chuyện không quang minh chính đại nên nếu có làm cũng làm trong bí mật. Chỗ Thái sử giám cũng không dám tiết lộ một chút tiếng gió nào.
Vệ Tú cảm giác nghi ngờ.
Đang nghĩ tới thì đã nghe hạ nhân báo lại, Đông Hải quận vương tới chơi, lúc này đang ở ngoài cửa.
-------------
Tác giả có lời muốn nói: ta yêu công chúa và tiên sinh rất sâu đậm, nên nói cho mấy người biết, hãy quý trọng thời gian sau này đi.
---------------