Xuân Như Cựu

Chương 90



Vệ Tú chỉ sợ Bộc Dương bị ức hiếp, giờ còn có Hoàng đế bảo vệ cho nàng. Nhưng tương lai, khi Hoàng đế băng hà thì sao? Hiện tại đã lập Thái Tôn, mà chư vương chỉ dựa vào điều có sẵn mà ngoan cố chống lại, Vệ Tú phải tận lực tỉnh lại, để hỏi cho rõ.
Tiêu Đức Văn là kẻ ăn cháo đá bát, nếu hắn đã đủ lông đủ cánh thì Bộc Dương chắc chắn không có chỗ yên lành, chư vương thì càng không cần nói, đều là hạng người lòng lang dạ sói. Bộc Dương mà rơi vào tay bọn họ, chắc chắn là chết không có chỗ chôn.
Vệ Tú làm sao có thể yên tâm được. Tỉnh táo được một chút thì nàng ôm lấy Bộc Dương, để nàng tựa vào lòng mình giống như bình thường.
Vệ Tú không có chút sức lực nào, nụ cười cũng rất yếu ớt, Bộc Dương cũng không dám hoàn toàn dựa vào người nàng, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của nàng, nhẹ giọng lầm bầm.
"Nàng phải mau khỏe lại, không thể để mặc bọn họ ức hiếp ta."
"Ta sẽ lập tức khỏe lại, ta còn muốn cùng nàng đi đến cuối đời ..." Giọng nói tràn đầy không cam lòng của Vệ Tú dần dần tan đi.
Bộc Dương đợi một lúc, lại không nghe thấy nàng nói gì nữa thì biết nàng lại mê man.
Bệnh của phò mã từ từ tốt lên, tuy hơi chậm nhưng đúng là đã bắt đầu khỏe lại. Trong kinh đều giật mình kinh sợ, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý phò mã của Bộc Dương công chúa sắp không chịu nổi qua cơn bệnh này, Bộc Dương điện hạ mới trải qua tân hôn đã phải chịu làm quả phụ đáng thương. Ai ngờ được, Vệ phò mã triền miên trên giường bệnh nửa năm hơn lại bắt đầu khỏe lại. Mọi người trong kinh đều có tâm tư, có vui có buồn. Dù sao thì Vệ Tú cũng đã sống qua trận bệnh này.
Vệ Tú dưỡng bệnh qua ngày xuân, nằm tới ngày hè, lúc này cửa sổ còn đang mở ra, nắng thu chiếu xuống, nhiệt độ ngày hè còn vương lại. Trong phòng thông khí, vị thuốc cũng đã tản đi bớt.
Nữ tì bưng lên chén cháo đã nấu xong. Cháo được nấu đến mềm nhuyễn, tốt cho tiêu hóa. Bộc Dương lệnh nữ tì để một bên, nàng bước tới đỡ Vệ Tú đứng lên.
Vệ Tú vừa dịch chuyển một chút thì lồng ngực lập tức cảm giác không thông, nàng cúi đầu ho khan. Bộc Dương vội vàng hạ lệnh đóng cửa sổ, không muốn gió lại thổi vào phòng, lại vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
"Đừng, đừng đóng." Vệ Tú thấy nữ tì đã bước tới cửa sổ thì lập tức kéo cổ tay áo của Bộc Dương. Thấy Bộc Dương nhìn nàng với ánh mắt không đồng ý, nàng năn nỉ, lấy lòng nói. "Cả người ta đều nằm một chỗ đến mốc meo rồi, để ta hít thở không khí một chút."
Bộc Dương cũng không còn cách nào, chỉ phất tay để nữ tì lui ra ngoài. Mấy nữ tì đều che miệng cười trộm, lập tức vâng lời rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.
Phò mã khỏe lại thì không khí trong phủ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Giờ là giữa trưa, chút nữa chiều rồi thì phải đóng cửa sổ." Vệ Tú giải thích cho Bộc Dương.
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào phòng, bên trong trải qua hơn nửa năm tăm tối cùng theo ánh nắng mà ấm hơn, giống như tảng đá bị ánh nắng chiếu tới nóng bỏng trong đình viện, có cảm giác đặc biệt của ngày hè huyên náo.
Kiểu náo động này trong ngày hè chói chang nóng bức sẽ khiến cho người khác cảm thấy phiền lòng, nhưng Vệ Tú nằm trong phòng hơn nửa năm, cho dù chỉ nhìn cảnh vật rộng lớn bên ngoài thôi cũng khiến cho nàng có cảm giác vui vẻ có sức sống.
Thấy nàng cũng biết chừng mực, Bộc Dương không tiếp tục phản đối, đưa tay sờ qua thái dương tên lỗ tai của nàng. Vệ Tú vừa mới từ giường ngồi dậy, búi tóc cả nàng có chút buông lỏng ra. Nàng vẫn luôn chú ý hình tượng của mình, quần áo sạch sẽ, phẳng phiu, búi tóc chải thẳng đoan chính, nghiêm túc, cẩn thận. Tuy là Vệ Tú không hề nói về chuyện chân mình đi đứng không tiện nhưng Bộc Dương biết, nàng rất để ý chuyện đó. Vì để ý nên nàng mới không nói tới, cho dù nói cũng chỉ là kiểu tự giễu không quan tâm, cũng vì nàng đế ý nên nàng cố gắng để bản thân rất chỉn chu, so bề ngoài thì không kém những người khác chỗ nào cả.
Nhưng trận bệnh này khiến nàng không thể làm được điều này.
Vệ Tú thấy Bộc Dương vuốt ve thái dương của nàng mà không nói gì, cũng đưa tay sờ sờ một chút, cảm giác không bằng phẳng, hơi chút câu nệ lại làm như không thèm để ý cười cười.
"Lộn xộn sao?"
Bộc Dương phát hiện đáy mắt Vệ Tú lộ ra một chút khẩn trương, nàng thu tay lại, bưng chén cháo lên, thuận miệng nói.
"Có chút lộn xộn nhưng so với Vương Thanh thì tốt hơn nhiều." Vương Thanh là cháu đích tôn của thừa tướng, biểu huynh của Bộc Dương, năm nay gần ba mươi tuổi, là một cuồng sĩ, thích dùng ngũ thạch tán, quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối loạn, bản thân hắn phóng túng không kiềm chế, vương tướng thấy hắn cũng chỉ phải che mũi lại. Nhưng hắn lại có khả năng văn chương rất hay, mỗi khi có thi phú đều có thể truyền lại đời sau, khiến cho văn nhân thiên hạ tranh nhau truyền đọc.
"Biểu huynh có tài hoa xuất chúng, tác phẩm của huynh ấy xuất sắc, ta cũng đều đã ghi nhớ hết." Vệ Tú đã gặp hắn, nhớ tới hắn thì bật cười nhưng cũng khâm phục.
Thấy dời được sự chú ý của nàng, Bộc Dương cảm thấy an tâm hơn. Cho dù nói thế nào, Vệ Tú bình an là may mắn rồi.
Cháo vẫn còn bốc khói, ngày hè nóng nực, miệng cũng nóng. Bộc Dương thổi nguội rồi mới đút cho Vệ Tú, nàng cố gắng ăn nửa chén, thêm một chút thì đã không nuốt nổi.
Ăn trưa xong thì Bộc Dương cầm lấy lượt gỗ, giúp Vệ Tú chải đầu búi tóc lại. Vệ Tú cảm giác tốt hơn nhiều, nắm tay Bộc Dương, hỏi chuyện trong triều như thế nào.
Sau khi lập Thái Tôn, chư vương gặp cản trở, tình hình trong triều hiện tại so với trước khi nàng bệnh đã một trời một vực rồi. Bộc Dương biết rõ tính cách của nàng, khi nàng bất tỉnh không có tinh thần thì thôi, nhưng khi nàng đã tỉnh mà còn không để nàng biết thì nàng sẽ cảm thấy bất an. Công chúa ngồi xuống cạnh nàng nàng, nói rõ ràng mọi chuyện.
Triều đình rung chuyển, thế lực của Bộc Dương được bảo toàn ổn định nhất, trước khi Vệ Tú bệnh có nói với nàng, nếu như nàng không có thời gian rảnh rỗi, tự bản thân không giữ được, chi bằng để đích thân Hoàng đế bảo hộ. Thái Tôn còn nhỏ, cần có người bên cạnh phù chính, đại thần trong triều, Hoàng đế chắc chắn sẽ chọn ra vài người trung tâm nhưng không thể chỉ dựa vào triều thần. Triều thần là con dao hai lưỡi, sự trung thành là thứ không thể nắm chắc, vẫn cần có tôn thất họ Tiêu đứng sau. Trong hoàng thất, chư vương không tạo thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi, những người khác thì đều bị Hoàng đế áp bức quá mức rồi, Trịnh Vương còn được bảo toàn cũng không dám nhúng tay việc triều chính. Chỉ còn mỗi Bộc Dương. Nếu muốn dùng tới nàng thì chắc chắn thế lực của nàng không thể bị hao tổn.
Vệ Tú nói đúng, những phe phái của chư vương đều bị bức ép đến náo loạn, còn môn hạ của công chúa thì vẫn bình yên trải qua.
Chỉ là hai ngày nay, dường như đầu óc Tấn Vương có chút vấn đề. Không biết là hắn phẫn nộ hay là thèm muốn thế lực trong tay Bộc Dương, hắn nhân lúc phò mã bệnh nặng, phủ công chúa đóng cửa, từ chối tiếp khách, hắn nổi lên dã tâm cướp đoạt môn hạ dưới trướng Bộc Dương.
"Hắn ứng phó bệ hạ đã luống cuống tay chân, vậy mà còn muốn phân tâm gây rắc rối cho nàng?" Vệ Tú khó hiểu, Bộc Dương không giúp Hoàng đế xử lý bọn họ là đã có lòng tốt rồi, công chúa chỉ là không quan chuyện bên ngoài thôi. Nếu thông minh thì nên cố gắng chắn uy áp của Hoàng đế, tranh thủ ẩn dấu để bảo tồn lại thế lực của mình. Vậy mà hắn còn dám động đến lợi ích của Bộc Dương, không khác nào kéo thêm một kẻ địch, Tấn Vương đang tính toán cái gì?
Hắn vốn không phải là kẻ ngu ngốc đến mức đó.
"Hoặc là bệ hạ hơi quá tay?" Vệ Tú tập trung suy nghĩ một lúc lại lên tiếng hỏi. Hoàng đế làm cho bọn họ cảm thấy không còn đường sống, Tấn Vương lo lắng không tìm ra đường lui nên mới muốn kéo theo Bộc Dương xuống? Nếu Hoàng đế tuyệt tình thì hắn lập tức làm triều đình đảo loạn, không ai có thể an bình!
Bộc Dương nghĩ lại mấy chuyện mà Hoàng đế đã làm mấy tháng nay, quả thật không lưu tình.
"Phụ hoàng muốn nhanh chóng dọn sạch triều đình, một lòng chỉ bảo Thái Tôn giải quyết chính sự."
"Hành động này cũng là muốn bảo vệ chư vương." Không còn quyền lực thì không có bất kì uy hiếp nào, mới có thể giữ lại mạng. Khóe môi Vệ Tú thoáng lộ ra ý cười. "Đáng tiếc bệ hạ không biết Thái Tôn mà ngài một tay đưa lên là người cay nghiệt, thiếu thốn tình cảm."
Chư vương không còn quyền thế thì không còn khả năng bảo vệ mình, tương lai sau này tốt hay xấu đều do ân điển của tân quân. Bọn họ là người đã quen ra lệnh, muốn bọn họ bó tay chịu trói thì sao bọn họ có thể chịu nhịn.
Bộc Dương cúi đầu, không chỉ Hoàng đế, kiếp trước nàng cũng không nhìn rõ Tiêu Đức Văn là người như thế nào. Bản thân là người trong cuộc, cũng có lúc không thấy rõ. Hoàng đế không phải hoàng tử, cái ngài muốn là ổn định đại cuộc, mà đám hoàng tử thì chỉ lo lắng tính mạng của bản thân và gia quyến. Để chư vương buông xuống thực quyền, chính là bức tử bọn họ. Nhưng nếu giữ lại địa vị của bọn họ, bọn họ sao có thể cam tâm tình nguyện phò tá người thừa kế?
"Từ lúc phụ hoàng có ý lập Thái Tôn, chư vương và Đức Văn vốn sẽ không thể cùng tồn tại." Bộc Dương nói.
"Đó là chuyện của bọn họ." Vệ Tú lên tiếng. "Bệ hạ muốn là ổn định, Tấn Vương sẽ không được như ý nguyện. Vài ngày nữa, sức khỏe ta tốt hơn một chút thì sẽ vào cung yết kiến. Tiếp theo có biến cố gì thì không ai chắc chắn được, chúng ta cần phải có sự chuẩn bị."
Hướng đi của triều đình, toàn bộ phải thuận theo tâm ý của Hoàng đế, tốt nhất là nên xuống tay từ chỗ Hoàng đế. Hơn nữa, nàng lành bệnh rồi, Hoàng đế chắc chắn không để hai người rảnh rỗi. Chuyện tới bây giờ, Vệ Tú không thể không tán thưởng thủ đoạn của Hoàng đế. Nhiều năm như vậy, ngài để mặc chư vương tranh đấu, thế nhưng vẫn luôn nắm đằng cán.
"Chỉ sợ bốn vị hoàng huynh sẽ liên thủ." Bộc Dương cũng nghĩ như vậy, nàng sầu não.
Bốn vị vương gia một mình làm việc thì lực lượng sẽ thiếu, một khi liên thủ, chỉ sợ Hoàng đế cũng không thể nhượng bộ.
Vệ Tú cười khẽ.
"Sao được chứ? Triệu Vương, Đại Vương, Kinh Vương cũng có khả năng liên thủ. Đại Vương không quả quyết, trước khi quyết định luôn phải suy nghĩ đường lui, đại nghiệp cũng không quan trọng bằng mạng của hắn. Kinh Vương vốn là đang yên đang lành phò tá Tấn Vương, muốn tranh giành trữ vị cũng là do bệ hạ ly gián, có thể thấy được hắn đối với vị trí thừa kế cũng không kiên định, hai người này cũng chỉ là bất đắc dĩ mới tranh giành, cũng có thể sẽ liên thủ với Triệu Vương để phò tá hắn. Nhưng Tấn Vương thì không, hắn và Triệu Vương vốn có thù oán lâu năm, hai năm trước còn bất hòa với Kinh Vương, kết thù sâu nặng, Đại Vương còn đỡ hơn một chút nhưng vẫn có hiềm khích nhỏ. Hắn vốn không chừa cho mình một đường lui nào."
"Vậy thì ba vị hoàng huynh..."
"Chưa tới lúc, Đại Vương và Kinh Vương đều không phải người quyết đoán. Với bọn họ, hiện tại còn chưa tính tới đường cùng, chưa phải là tình thế bất đắc dĩ." Vệ Tú lắc đầu.
Còn chuyện đợi cho tới khi thật sự tới đường cùng, thì thời cơ cũng đã qua rồi, cho dù có liên thủ thì cũng đã chậm rồi!
Vệ Tú nhắm mắt lại, trong lòng nàng có dự cảm bất thường. Giống như là dưới ánh mặt trời chói chang này, có một lòng nước lạnh đang dần lan tràn khắp kinh thành. Từ khi lập Thái Tôn, triều đình nhìn như ổn định, thật ra giống như đè nén mọi chuyện xuống. Nếu Hoàng đế còn trụ đó thì không có đại họa gì, nhưng nếu ngài không còn thì sao? Nếu nàng ở vị trí của chư vương, nàng muốn sống sót thì nàng hy vọng chuyện gì xảy ra?
Suy bụng ta ra bụng người, trong lòng Vệ Tú giật mình, nàng nắm tay Bộc Dương. Bộc Dương không hiểu nhìn nàng, Vệ Tú dần tỉnh táo lại, tim phổi bị cưỡng bách khiến nàng ho sặc sụa.
"Đừng vội, đừng vội." Bộc Dương vội vàng bưng nước ấm tới, đợi nàng dừng ho lại để nàng uống một ngụm nước, thuận khí.
Lồng ngực Vệ Tú phập phồng, đầu hơi choáng váng. Một cơn gió xuyên qua cửa sổ mà thổi vào phòng. Bộc Dương muốn đứng lên đóng lại, Vệ Tú lại dựa vào vai nàng.
"Hoành Nhi, ta không sao. Nàng nên xuất phủ đi vài nơi. Phủ Thừa tướng là nơi chắc chắn phải đi, trọng thần, tôn thất đều không thể qua loa, chỗ Vệ Thái sư thừa dịp loạn lạc mà thu lợi đó cũng không thể để bọn họ ở ngoài vòng xoáy này."
"Ta biết." Bộc Dương sờ lên mái tóc vừa buộc lại gọn gàng của nàng, ôn nhu nói.
"Hoành Nhi, nếu thế gian hỗn loạn này cũng không có quan hệ gì với chúng ta thì tốt bao nhiêu." Vệ Tú dựa vào nàng, mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Mọi chuyện tiếp theo sẽ càng lúc càng hỗn loạn, đều là nội loạn của Tiêu gia, bất luận là ai thành ai bại, nàng đều vui vẻ. Nhưng mà nếu Bộc Dương không vui, nàng sẽ đau lòng. Từ khoảnh khắc hai người các nàng gặp nhau thì đã định sẵn là đối lập. Nàng không sợ lung tung, cũng không e ngại tranh đấu. Nhưng nếu Bộc Dương không mang họ Tiêu, nàng cũng không phải họ Trọng thì tốt hơn biết chừng nào.
Một mình Vệ Tú ôm hết những phiền muộn vào người. Bộc Dương không hề biết rõ chuyện gì, chỉ tưởng rằng nàng đang từ từ lành bệnh nên ngồi lâu một chút thì mệt mỏi. Ôn nhu kéo chăn mỏng đắp cho Vệ Tú, để Vệ Tú tựa vào vai mình.
"Chờ việc này qua rồi thì sẽ không có chuyện gì có thể quấy nhiễu chúng ta. Tú Tú, nàng mệt mỏi thì phải dựa vào ta ngủ một giấc, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Trước khi nàng tỉnh, ta sẽ không rời đi."
Vệ Tú bị nhu tình của Bộc Dương an ủi, nằm trên người nàng, mơ màng đi vào giấc ngủ.


---------------

Bình Luận (0)
Comment