Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm

Chương 13

Lão đạo sĩ kia không lừa người, hắn quả thực hiểu biết về thuật hoán đổi dung nhan, nên ta thật sự đã hoán đổi khuôn mặt thành công với Thẩm Ly.

Nửa tháng sau, ta tỉnh lại từ hôn mê, bên cạnh chỉ có một mình Tiểu Hoàn.

Ta run rẩy đôi chân đi đến trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, vết sẹo lớn bằng đốt ngón tay trên má trái.

Ta cười, nói với Tiểu Hoàn bên cạnh: “Bây giờ ta là Thẩm phu nhân rồi.”

Tề Mạt vội vàng chạy đến vào buổi chiều, nhìn ta, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng.

Hắn nói: “Trường Ca Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”

Nửa tháng không tỉnh, hắn suýt chút nữa đã g.i.ế.c lão đạo sĩ kia rồi.

“Ừm, ta tỉnh rồi.” Giọng ta rất nhỏ.

Ta quả thực đã tỉnh, nhưng mắt hình như không được tốt lắm, luôn cảm thấy nhìn mọi thứ mờ mờ ảo ảo.

Bây giờ nhìn Tề Mạt, cũng mơ hồ.

Nhìn không rõ, ta liền đưa tay sờ cằm hắn, lại từ cằm sờ lên má.

Hắn dường như rất hưởng thụ mà chiều theo ta, một lúc sau lại nói: “Trường Ca Nhi, tối nay ta ở lại với nàng.”

Ta gật đầu nói được, nhưng đến đêm khuya lại cuộn mình thành một cục ở góc giường, giả vờ ngủ say không để ý đến hắn.

Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của hắn, và cả câu nói kia:

“Trường Ca Nhi, nàng không phải A Ly, ta cũng không muốn nàng là nàng ấy.”

Đúng vậy, ta không phải nàng, cho dù có thay đổi khuôn mặt của nàng cũng không bao giờ là nàng.

Giận dỗi, ta nói với hắn: “Nếu ta không phải nàng, vậy chàng đi tìm nàng là được rồi?”

Gần một năm gả vào vương phủ, ta chưa bao giờ nói lời đuổi hắn đi.

Tề Mạt rõ ràng sững người, nói: “Trường Ca Nhi, nàng làm sao vậy?”

Đúng vậy, ta làm sao vậy, tại sao nước mắt này cứ không ngừng rơi thế này.

“Chàng là Vương gia, thiếp là thiếp, cho dù thiếp chết, Vương gia cũng không cần phải đau lòng.”

“Tương Xuân Nương!” Tề Mạt có chút khó chịu.

Ta vẫn cố chấp, đáp lại hắn: “Ta không họ Tương! Ta đã không còn họ từ lâu rồi, từ năm mẫu thân ta mất!”

Có lẽ ta quá kích động, Tề Mạt vậy mà dịu dàng xuống, hắn vuốt ve lưng ta, nói: “Trường Ca Nhi, đừng giận, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”

Hắn đi rồi, ta chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại, mở mắt ra, trước mắt trắng xóa, dụi mắt hồi lâu vẫn không nhìn rõ.

Không ngờ, chỉ một ngày, mắt ta đã hỏng nhanh như vậy.

Xem ra lão đạo sĩ được cho là tinh thông thuật hoán đổi dung nhan kia, cũng chưa hoàn toàn nắm vững thuật này, nếu không thì mắt ta sao lại hỏng được chứ.



Buổi chiều, Thẩm Ly đến viện của ta, búi tóc cao lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nàng nói: “Tương Xuân Nương, giữa ta và Tề Mạt, không nên có ngươi, ngươi hiểu không?”

Ta không nhìn thấy gì, cũng lười để ý đến nàng, chỉ nói: “Lời này ngươi đi nói với Tề Mạt đi, tìm ta làm gì?”

Thẩm Ly tức giận bỏ lại một câu “Tương Xuân Nương, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” rồi rời khỏi Đào Chi Tiểu Viện.

Thẩm Ly à, cô không cần phải lo lắng về chuyện nâng ly hay phạt rượu đâu. Với tốc độ mắt ta hỏng đi thế này, chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn ta xen vào giữa cô và Tề Mạt nữa.

Vì thế nên ta càng bám lấy Tề Mạt hơn. Nếu chàng không đến Đào Chi Tiểu Viện tìm ta, ta sẽ tự mình đến thư phòng tìm chàng, nũng nịu mè nheo đến tận khuya, rồi lại ân ái mây mưa cùng chàng.


Chàng nhận ra ta có chút khác lạ, ví dụ như đôi khi ta quét đồ xuống đất, nhưng ta lại giả vờ như cố ý, lừa chàng một cách ngoạn mục.

Ta đúng là một kẻ lừa đảo lão luyện.

Những ngày tháng như vậy cứ thế kéo dài nửa tháng. Cho đến một ngày, ta tỉnh dậy, mở mắt ra, trước mắt chỉ còn một màu đen kịt.

Ta rất bình tĩnh, bởi vì ta đã sớm lường trước được sẽ có ngày này.

Mặc quần áo, rửa mặt, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đào mà Tề Mạt thích nhìn ta mặc nhất, tránh Tiểu Hoàn, rời khỏi Đào Chi Tiểu Viện, đi về phía hồ nước.

Bước chân giẫm lên lớp tuyết dày, phát ra những tiếng ken két như tiếng chim hót.

Hồ nước trong Vương phủ có một chỗ khuất sau bóng cây, nước hồ đóng băng nhưng không chắc chắn. Mấy hôm trước ta còn thấy một tảng băng lớn bằng người nứt ra ở đó.

Đây là cái c.h.ế.t mà ta đã sắp đặt cho mình, chìm xuống đáy hồ theo lớp băng, an giấc ngàn thu dưới lòng hồ.

Ngày hoán đổi dung mạo, ta đã nghĩ nếu c.h.ế.t thì phải c.h.ế.t một cách sạch sẽ, tốt nhất là sạch sẽ đến mức Tề Mạt không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào.

Ta không muốn chàng nhớ đến ta khi đã chết, nên ta cam tâm tình nguyện chìm sâu dưới đáy hồ.

Giờ đây, ta có lẽ đã hiểu được mẫu thân, tại sao người lại trốn vào núi sâu.

Người hận Tương Viên Ngoại thấu xương, nhưng cũng yêu ông ta đến tận cùng, nên đã trốn đi rồi lặng lẽ chết, không muốn ông ta nhìn thấy thân xác tàn tạ của mình.

Nước hồ ngấm qua lớp áo, thấm vào da thịt, trong cái lạnh thấu xương, ta lại cảm thấy ấm áp. Phải chăng ta đã rơi vào mặt trời rồi?

"Trường Ca Nhi... Trường Ca Nhi..."

Ta dường như nghe thấy tiếng Tề Mạt, giọng nói dịu dàng và chan chứa ý cười ấy, thật đáng tiếc là không còn được nghe nữa rồi.

Đáng tiếc thay, kiếp này, số mệnh của Xuân Nương ta quá hèn mọn, thật sự không xứng với Vương gia.

Mẫu thân, con đến tìm người đây...

Ngoại truyện của Tề Mạt

Tuyết năm nay rơi rất dày, dày đến mức bao phủ tất cả, trái tim ta cũng bị bao phủ.

Lần đầu tiên gặp Xuân Nương, nàng ngã lăn lộn trên sân, như một chú thỏ con bị thương, nhưng đôi mắt lại sáng rực, ánh mắt ấy chứa đầy sự không cam lòng.

Lúc đó, ta đã nghĩ, tiểu nha đầu này, Tề Mạt ta phải mang về, ta muốn tận hưởng cảm giác được đôi mắt tinh ranh này nhìn chăm chú.



Sau đó, tiểu nha đầu ấy thật sự gả cho ta, ta cũng biết được tên nàng, Xuân Nương.

Nàng dường như rất hay nói, nhưng lại không nói nhiều với ta. Nàng lúc nào cũng mềm mỏng ngoan ngoãn, ra vẻ rất nghe lời, nhưng ta biết rất rõ, nàng chính là sói đội lốt cừu.

Nàng tỏ ra yếu đuối trước mặt ta, làm nũng với ta, cuộn tròn trong lòng ta nghịch tóc ta, che giấu sự thông minh lanh lợi của mình rất kỹ, suýt chút nữa thì ta đã bị nàng lừa gạt.

Đôi khi, khi dùng bữa cùng Thẩm Ly, ta lại nhớ đến dáng vẻ dè dặt của nàng đêm qua, rồi bất giác mỉm cười.

Nghĩ thầm, dáng vẻ của nàng, thật sự rất giống Thẩm Ly lúc nhỏ, ta nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.

Ta có yêu Thẩm Ly không?

Ta yêu, cả đời này, Tề Mạt ta chưa từng yêu ai, chỉ có A Ly.

Năm nàng ấy cập kê, ta tặng nàng một cành hoa đào, nói với nàng: "A Ly, cả đời này, Tề Mạt ta chỉ có mình nàng."

Nhưng sau đó, Thẩm gia bị diệt vong, A Ly đến tận bây giờ vẫn nghĩ rằng ta là người hại cả nhà nàng, cho dù nàng biết đó là thủ đoạn của Hoàng đế, vẫn không thể nào nguôi ngoai với ta.

Ta đã từng nghĩ cả đời này sẽ áy náy với nàng, cứ thế mà ở bên nàng cả đời.

Ta không ngờ rằng, Xuân Nương sẽ đến, nàng sẽ đến bên ta.

Ta trở nên không giống chính mình, giống như một thiếu niên vụng về, vì nàng mà cưỡi ngựa ba ngày đêm, chỉ để sớm một khắc gặp nàng trong ngày tuyết đầu mùa, ôm tiểu cô nương vào lòng.

Đây là tình yêu sao? Ta không biết. Nhưng ta biết ta không nỡ rời xa nàng.

Ngày tuyết đầu mùa vừa dứt, nắng ấm chan hòa, ta vui mừng chạy đến Đào Chi Tiểu Viện, nhưng lại không thấy nàng.

Ba ngày ròng rã, nàng như biến mất khỏi thế gian…

Cho đến khi hạ nhân vớt được t.h.i t.h.ể nàng dưới hồ.

Chiếc áo choàng màu đào ướt sũng, bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ bé lạnh như băng đã không còn chút hơi thở.

Ta phát điên, hối hận.

Ta không nên lừa dối nàng, không nên lợi dụng nàng, không nên hoán đổi dung mạo cho nàng và Thẩm Ly, để nàng gánh chịu nỗi áy náy của ta, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.

Ta yêu nàng, Xuân Nương à…

——

Năm mười tuổi.

"Tình yêu là gì ạ? Con người không có tình yêu thì không sống nổi sao ạ?" Ta bĩu môi hỏi.

Mẫu thân đang thêu một đôi uyên ương trên túi thơm.

Người ngẩng đầu lên, ánh mắt chan chứa ý cười, xoa đầu ta, nói:

"Trường Ca Nhi, mẫu thân yêu con..."

[Hoàn]

Bình Luận (0)
Comment