Xuân Phong Khứ

Chương 12

Ngày hôm đó, Điềm Mạt La đang ngồi ở bàn ăn thì Vương Hoa Nhiên quay về, sắc mặt vô cùng tệ, cậu đẩy ghế đứng dậy chạy đến chỗ hắn, kéo ghế cho hắn rồi. Hai tay choàng qua cổ cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn "Anh làm sao mà sắc mặt tệ như thế? Nói cho em biết được không?"

Hắn cầm lấy tay cậu đẩy ra "Cậu thôi cái kiểu nói chuyện dối trá đó đi!"

Điềm Mạt La cười lớn quay về chỗ, an phận im lặng ăn phần của mình.

Vương Hoa Nhiên nhìn biểu hiện của cậu, sắc mặt càng chuyển tệ hơn, ánh mắt hạ xuống nhiệt độ hướng cậu mà nhìn đăm đăm "Tôi muốn cậu làʍ ŧìиɦ nhân của tôi, có điều không cho bất cứ ai biết. Bất quá mọi thứ tôi đều cho cậu, cậu còn muốn gì nữa?"

"Tôi chưa từng nói qua tôi thiếu thốn thứ gì a!" Cậu dùng nĩa đẩy đẩy miếng jambon trên đĩa, ánh mắt chăm chọc nhìn hắn.

Vương Hoa Nhiên tức tối đứng dậy, đến chỗ cậu thì dừng lại, kéo cậu lên ngấu nghiến lấy đôi môi nhỏ ẩm ướt.

Cả hai im lặng, Điềm Mạt La đã tự hứa rằng sẽ không bao giờ rơi vào ái tình nữa nhưng sao giờ phút này tim lại loạn nhịp. Nhìn hắn như vậy tâm cậu vừa ấm áp lại vừa đau đớn. Hắn cách đây 2 tuần có nói rằng hắn cũng có chút cảm tình với cậu, bất quá hiện tại cũng chỉ là lời hắn nói. Ngay cả người giúp việc cũng không thể biết quan hệ của hai người, thử hỏi cậu và hắn khác nào ngoài quan hệ thể xác ra không hề có bất cứ gì liên quan đến nhau. Đối với ngoại nhân cậu vĩnh viễn là nam nhân lẳng lơ, tình nguyện để nam nhân khác đặt dưới thânnh tùy tiện hết thao rồi lại thao. Không phải cậu không biết trong ánh mắt của những nữ nhân kia nhìn cậu chỉ có ganh tị và khinh thường. Cậu là nhắm mắt cười cho qua chuyện chứ không ngốc đến nỗi cái gì cũng không biết.

Luyến tiếc đẩy hắn ra, Điềm Mạt La đưa tay lên môi lau đi, vứt lại cho hắn một nụ cười "Không ngờ anh cũng có ngày khó coi như vậy!" Sau đó bỏ về phòng.

Vương Hoa Nhiên bất ngờ nhìn về phía cậu, thiếu niên thuần khiết lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là con người khó hiểu này, hắn từ đầu là muốn cùng cậu tiến thêm một bước để xác định rõ hơn cảm giác của hắn, không ngờ cậu lại để tâm. Lẽ nào cậu còn muốn hơn nữa? Muốn hắn phải tôn thờ cậu, đem quan hệ của hai người lên bìa tạp chí mới vừa lòng.

Điềm Mạt La từ lúc nào lại trở thành như vậy. Hắn nheo mắt lại nhìn đến chiếc đồng hô treo tường, đã 11h đêm, cậu tại sao giờ này mới ăn tối?

Cậu quay về phòng khóa cửa lại, tự mình cười mình rồi lặng lẽ rơi lệ. Còn nói cái gì chờ hắn về cùng ăn cơm, cuối cùng chỉ là do cậu nghĩ quá nhiều. Tổng giám đốc hắn làm gì có chuyện khuya như vậy còn chưa ăn tối, chờ tới giờ này, hắn biết được không phải cho rằng cậu mắc bệnh thần kinh đi.

Từ lúc hắn về, nhìn sắc mặt hắn cậu đã đoán ngay xảy ra chuyện, quả nhiên không sai. Cuộc họp chiều nay ở công ty hắn vừa bị chủ nhiệm bộ phận ngoại giao Trình phản ánh vì một số lý do liên quan đến cậu.

Bộ phận tiếp tân cho biết có một người liên tục gọi điện tới nói những chuyện nhảm nhí, nào là hỏi tổng giám đốc bao giờ quay về ăn cơm? Hỏi tổng giám đốc ở đâu? Đang làm gì? Nhưng do đó là số điện thoại từ nhà riêng của tổng giám đốc gọi tới nên không ai dám chặn cuộc gọi đến.

Điềm Mạt La ở nhà chán đến phát điên, xem TV rồi quay sang lên mạng dạo chơi, cuối cùng do quá buồn chán nên đã cho người giúp việc nghỉ sớm, tự mình nấu bữa tối. Hôm nay cậu chợt nổi hứng muốn làm bữa tối cho hắn, một phần cũng vì áy náy chuyện liên tục gọi đến chỗ làm của hắn khiến hắn bị cấp dưới chỉnh đến mất cả uy nghiêm. Quyết định xong xuôi kết quả mới 3h chiều cậu đã gọi cho hắn "Hôm nay anh có rảnh không?"

Vương Hoa Nhiên im lặng, cậu sốt ruột lại hỏi "Này! Vương Hoa Nhiên, tối nay anh có rảnh không?"

"Có chuyện gì sao?" Hắn sắc mặt không thay đổi, giọng nói cũng thản nhiên.

Điềm Mạt La cười "Không hẳn, chỉ là muốn anh về cùng tôi ăn cơm!"

Hắn lại tiếp tục im lặng, nhưng rất nhanh liền trả lời "Được!"

"Được!" Hiếm khi được hắn đáp ứng, cất điện thoại lại vào túi quần, cậu cả buổi cười tủm tỉm. Bữa tối được cậu chuẩn bị thật kỹ càng, bày sẵn ra đĩa thật đẹp mắt.

Điềm Mạt La không hiểu sao mình lại làm mấy chuyện dư thừa này nhưng ai quan tâm chứ? Chỉ cần cậu thấy vui là đủ rồi, vì trong mắt mọi người cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên vô lại.

Đồng hồ treo tường vô tình xoay vòng, kim ngắn chỉ đến số 9, cậu đã ngồi được 3 tiếng rồi nhưng hiện tại muốn cậu không chờ nữa cậu không cam tâm. Chờ đến 10h30 cuối cùng cửa cũng mở, thân ảnh cậu mỏi mòn chờ đợi cũng xuất hiện.

Vương Hoa Nhiên mệt mỏi bước vào nhà, ánh đèn tự động phát sáng theo từng bước chân của hắn. Vào trong bếp, hắn nhìn thấy trên bàn đầy các đĩa thức ăn, còn có Điềm Mạt La đang nhìn hắn, trong đáy mắt đều tràn ngập ý cười không có mảy may giận dỗi hay oán trách.

"Hoa Nhiên, anh về rồi!" Cậu bước tới giúp hắn cởϊ áσ vest và cà vạt. Không dám hỏi lý do hắn về trễ.

Vương Hoa Nhiên vuốt ve bàn tay trắng nõn mịn màng của cậu, cảm giác cậu là một người vợ tốt, hắn ôm lấy đều cậu, đặt lên trán một nụ hôn "Ừ! Tôi đã về rồi!"

Điềm Mạt La kéo hắn ngồi xuống cạnh mình mở nắp nồi cơm ra giúp hắn xúc một bát đầy "Anh chờ một chút! Em đi hâm thức ăn!" Cậu cười, dự định bưng đĩa thức ăn đi hâm nóng liền bị hắn giữ tay lại "Không cần! Như vậy được rồi! Ngồi xuống cùng ăn!"

Cậu nghe theo hắn, ngồi xuống ghế, liên tục giúp hắn gắp thức ăn vào bát. Hiện tại cậu thực hạnh phúc, dù biết loại mơ mộng này kết cục chỉ có một nhưng cậu vẫn cố chấp đắm chìm vào loại hạnh phúc ảo này, chỉ cần một giây một phút hắn vẫn còn ở cạnh cậu thì xem như cậu và hắn là một đôi.

Thiếu niên mỉm cười, hai má đỏ hồng, nhìn hắn vừa ăn vừa gật đầu cậu rất vui, quên mất cả mình còn chưa ăn tối.
Bình Luận (0)
Comment