Xuân Phong Khứ

Chương 17

Mấy ngày rồi hắn không có quay về nhà, nhìn căn phòng trống trải, nơi này đối cậu là ngục tù tăm tối không cách nào trốn chạy, bất quá số phận của cậu chính là như vậy, đường đường là nam nhân nhưng phải cam chịu trở thành ả đàn bà của hắn.

Điềm Mạt La tự mình hiểu rõ, nam nhân cao ngạo kia chắc chắn không xem cậu ra gì, cậu cũng sợ hãi gặp mặt hắn nhưng tại sao không có hắn ở bên lòng cậu không yên được.

Lê đôi chân mệt mỏi ra ngoài cửa phòng, cậu phát hiện cửa đã bị khóa lại, đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ, cậu chậm chạp đi tới, tay vén lên bức màn lớn, cảnh vật xuất hiện trước mặt, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt, còn có vài cái cây to ở vườn hoa bên cạnh. Lơ đãng ngắm nhìn trời đêm đầy sao, cậu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lướt qua "Bà ngoại!"

Nữ nhân lớn tuổi vẻ mặt phúc hậu với đôi mắt sâu tia nhìn buồn vời vợi hướng tới trên người cậu "Tội nghiệp, cháu ta... Bà ngoại thật đau lòng!"

Điềm Mạt La vui mừng nở nụ cười "Bà ngoại! Tiểu La... Thật nhớ bà!" nắm lấy bàn tay đang chạm vào má mình, bất chợt bà ngoại của cậu lui về phía sau càng ngày càng cách xa cậu.

Một luồng gió lạnh đi ngang qua khiến cậu rùng mình, tay với theo bà ngoại đang ở phía xa xa kia, chân cậu từ khi nào đã đứng trên hành lang cửa sổ. Chân bước thêm một bước, toàn thân cậu rơi vào khoảng không vô định. Một giây sau đó con người cậu liền thức tỉnh, môi nở nụ cười mãn nguyện, nước mắt từ khóe mắt khẽ tràn ra.

Mặt đất cứng cỏi, khi tiếp xúc làm cậu đau nhói, toàn bộ xung quanh đều bao trùm bằng một màu đen đáng sợ, cậu tưởng khi chết rồi sẽ gặp lại được bà ngoại không ngờ tới chỉ có mình cậu. Cho đến khi mất hoàn toàn lý trí, có một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, có tiếng nói của ai đó, là của Trần thúc, người sửa chữa hệ thống điện.

Thật nực cười, ở cùng hắn đến phút cuối cùng đi rồi cũng không thể chân chính nằm trong lòng hắn. Hiện tại hắn chắc đang vui vẻ bên ngoài đi, cậu cũng vậy, một cảm giác thanh thản kỳ lạ mặc dù tim có hơi đau một chút, bất quá cái gì cũng đã qua rồi.

Vương Hoa Nhiên quả nhiên đang ở trong bar tận cùng với mấy nữ nhân khác dây dưa, hắn đã nhìn trúng một người vẻ ngoài trông khá giống cậu, chìm trong men rượu đối hắn mà nói cũng không có gì là xấu, như vậy liền có thể đem người trước mặt biến thành cậu mà ôm vào ngực.

Điện thoại trong túi vang lên, là số của Đường lão quản gia, hắn một chút tâm trạng nghe máy cũng không có, trực tiếp tắt nguồn rồi tiếp tục cùng với nữ nhân kia đùa giỡn.

Vương gia nằm cách xa thành thị, ở một khu nhà lớn biệt lập với đô thành tấp nập, ở đây may mắn có một bệnh viện lớn, bất quá phải tốn thật nhiều tiền mới có thể lo phí phòng ở cùng chữa trị.

Đường lão quản gia nghe tới số tiền viện phí phải đóng khi nhập viện thì đầu choáng mắt hoa, những 2 tháng lương của.ông. Nhưng hiện tại mạng người quan trọng hơn, ông gọi người lái xe tới chở ông quay về nhà đem tiền đến đóng viện phí. Một mình Điềm Mạt La nằm trên giường, máu từ đầu chảy ra phút chốc đã thấm ướt cả đệm.

Vương Hoa Nhiên linh cảm bất an, nhưng hắn sớm đã quên mất chính mình, đắm chìm vào người phụ nữ giống với cậu kia.

"Các người mau đi tìm cậu chủ quay về!" Đường lão quản gia trán đổ đầy mồ hôi, lo lắng chăm sóc cho thiếu niên đáng thương đang nằm yên bất động kia. Một bên sai người đi tìm hắn về.

Toàn bộ dốc sức tìm kiếm, rốt cục cũng biết được Vương Hoa Nhiên hắn đang ở bar cùng với nữ nhân khác vui vẻ.

Hạ nhân không khỏi cảm thông cho Điềm Mạt La, gọi về cho Đường quản gia báo tin tức, ông cũng không khỏi rùng mình, tắt điện thoại, ông cũng cảm thương cho thiếu niên xinh đẹp trước mặt này, đúng là hồng nhan bạc mệnh.

Như thường lệ, Vương Hoa Nhiên mấy ngày mới quay về nhà một lần, sau khi lấy đồ xong lại tiếp tục ra khỏi nhà.

Hắn cơ bản không có để ý đến cậu, hắn chỉ chờ cậu chủ động đến xin lỗi mình, hôm nay hắn quay về cảm thấy không khí trong nhà thập phần quỷ dị, Đường quản gia cũng không có ở đây.

Hỏi đám hạ nhân, hắn mới biết được chuyện của cậu, lập tức hắn trợn mắt lên chân cũng muốn đứng không nổi nữa, hắn nắm lấy áo khoác chạy nhanh ra ngoài, leo lên xe phóng nhanh tới bệnh viện.

Phòng 802 có một thiếu niên xinh đẹp dễ gần khiến y tá nào cũng thật thích, còn có một vị thiếu niên khác tiêu xái ngày ngày tới thăm và chăm sóc cậu, y ôn nhu hiền dịu từng bước muốn tiến vào cuộc sống của cậu.

"Hôm nay anh đã khỏe hơn chưa?" Liêu Tịch tay vừa gọt táo vừa nở nụ cười dịu dàng.

Cậu với gương mặt mệt mỏi, cố gắng nở nụ cười "Đã ổn rồi! Tiểu Vũ! Thật cảm ơn cậu!"

"Có gì mà cảm ơn!" Y lại tiếp tục cười, cười đến tít cả mắt. Nhìn thấy gương mặt này khiến Điềm Mạt La phần nào an tĩnh lại.

Y thấy cậu không nói gì, cân nhắc một chút rồi đề nghị "Anh có muốn... sau khi xuất viện cùng em về nhà...?"

Điềm Mạt La im lặng khẽ lắc đầu "Hiện tại tôi cũng là người tàn phế rồi, cậu nói xem đem thứ phiền phức vô dụng như tôi về làm gì nữa?"

Liêu Tịch kiên quyết, nắm chặt tay cậu hôn nhẹ lên đó "Không vô dụng, không phiền phức, em chính là thích anh!"

Vương Hoa Nhiên vừa đúng lúc từ ngoài chạy tới nhìn thấy một màn này lửa giận nghi ngút bùng cháy.

Hắn bước nhanh tới chỗ 2 người, tách tay cậu và y ra xách cổ áo y lên, thẳng tay giáng xuống một quyền đến nỗi Liêu Tịch chịu không nổi thổ huyết.

Điềm Mạt La dồn hết sức lực nắm lấy vạt áo của hắn, miệng cầu xin "Đừng đánh... Xin anh... đừng... đừng đánh nữa!"

Hắn càng nghe càng tức giận lấy tay cậu ra khỏi vạt áo mình "Đôi gian phu dâm phụ này, các người còn có mặt mũi diễn vỡ liếc mắt đưa tình trước mặt tôi?"

Liêu Tịch không hiểu gì, đẩy hắn ra chỉnh lại trang phục "Anh là ai? Tại sao đánh tôi?"

"Còn hỏi?! Điềm Mạt La chính là đàn bà của tao, mày đừng hòng có được cậu ấy!"

Đối mặt với ánh mắt như lửa đó của hắn, y không chút sợ hãi đáp trả "Còn tưởng là ai, hóa ra tên khốn đó chính là anh!"

"Tiểu Vũ! Đừng... nói nữa!" Cậu ở giữa không biết làm thế nào mới tốt. Nhìn cảnh này lòng đau nhói.

Hắn có thể có tình nhân khác bên ngoài, còn cậu ngay cả bạn bè cũng không thể. Thử nói xem, cậu là loại thành phần nào trong xã hội này? Nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ của hắn sao?

Não bộ chưa hồi phục hẳn hiện tại lại suy nghĩ quá nhiều, đầu đột nhiên đau nhức, Điềm Mạt La rêи ɾỉ một tiếng rồi lịm đi.

Liêu Tịch cùng Vương Hoa Nhiên sợ hãi cùng nhau chạy thật nhanh đi gọi bác sĩ, lúc này họ không còn tâm trạng nào cãi nhau.
Bình Luận (0)
Comment