Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 15

Vương Trân Phượng không thèm để ý đến cậu ta.

 

Cô ta đăng video này chỉ để muốn kiểm chứng xem lời Khương Hà nói rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng xét theo tốc độ cắt ghép video của con ta, chẳng đặt mấy hy vọng vào khả năng lan truyền của video này.

 

Ăn cơm xong, cơn mưa vốn đã ngớt lại bắt đầu nặng hạt hơn.

 

Vương Trân Phượng lấy điện thoại ra xem lướt qua, vẫn chỉ lèo tèo vài lượt thích. Mặt cô bé không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ bản thân.

 

Thật sự là mắt nhìn của Khương Hà không tốt? Hay là năng lực của cô ta không đủ?

Xét theo kết quả trước mắt, rõ ràng khả năng thứ hai cao hơn một chút. Vương Trân Phượng khẽ thở dài.

Tô Thanh Ý thu hết biểu cảm của cô ta vào mắt, nhẹ nhàng vỗ vai, không nói nhiều.

 

Vương Trân Phượng nhìn chị họ một cái, hốc mắt đột nhiên hơi cay cay. Bất giác tựa đầu vào cánh tay chị họ.

Tô Thanh Ý cụp mắt nhìn cô ta một cái, giả vờ không phát hiện, quay đầu nhìn sang hướng khác. Cùng lúc đó, một đám nam nữ đang cười đùa đi vào tầm mắt cô. Một cô gái trong số đó nhận ra Vương Trân Phượng, nói: “Ủa, đây không phải đạo diễn Vương của chúng ta sao?”

 

Vương Trân Phượng cũng nhận ra họ, lập tức thu lại vẻ mất bình tĩnh, ưỡn thẳng lưng.

 

Tô Thanh Ý vốn không nhận ra họ là ai, mãi đến khi nhìn thấy Giang Nguyệt và Tiểu Lam trong nhóm họ mới biết họ cũng là người quay video.

 

Tiểu Lam tay ôm một cây đàn cổ, chỉ là bộ Hán phục và đôi giày trên người dính đầy bùn đất. Những người khác cũng chẳng thèm để ý, ngoài Giang Nguyệt ra, không ai có ý định giúp cô ta xách tà váy lên một chút.

 

Tô Thanh Ý không khỏi nhớ lại lúc ba người các cô còn ở bên nhau, Vương Trân Phượng dù chỉ có một chiếc áo mưa cũng sẽ nhường cho Tiểu Lam và Giang Nguyệt mặc, còn cô ta thì ngồi phía trước như một dũng sĩ không biết sợ hãi.

 

Tô Thanh Ý nhìn chằm chằm Tiểu Lam, khẽ nheo mắt. Tiểu Lam cũng thấy cô, chột dạ dời mắt đi.

Vương Trân Phượng không có ý định tranh cãi với họ, xoay người định rời đi, nhưng đám người đó lại chặn đường cô ta, vây cô ta lại giữa vòng: “Đạo diễn Vương, đi đâu đấy? Mọi người cùng nhau giao lưu chút kinh nghiệm quay video ngắn đi nào, ví dụ như làm sao để quay mà lượt like của video trước sau vẫn giữ vững dưới một trăm.”

 

Vương Trân Phượng mím môi không phản bác.

 

“Cậu thật biết cách lãng phí thời gian của người khác.” Cô gái kia nói chuyện rất khó nghe, mà dù là Tiểu Lam hay Giang Nguyệt đều không có ý định bênh vực Vương Trân Phượng.

 

Họ cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

 

“Mỹ nữ này lại là diễn viên cậu lừa từ đâu tới vậy?” Cô gái kia đánh giá Tô Thanh Ý, nói: “Chị gái xinh đẹp ơi, chị đừng để cậu ta lừa. Video cậu ta quay tệ muốn chết, bạn tôi quay cùng cậu ta mấy chục cái video rồi

mà lượt like không có cái nào quá một trăm đâu.”

 

“Cảm ơn đã nhắc nhở,” Tô Thanh Ý cười nhận lấy danh xưng “chị gái xinh đẹp” đó, “Nhưng tôi thấy video đạo diễn Vương quay vẫn rất ổn đấy chứ.”

 

“Chị gái à, chị không bị mù đấy chứ, mấy thứ cậu ta quay có xem được không?”

 

Tô Thanh Ý nghĩ nghĩ: “Dù sao thì em ấy cũng quay có tôi mà.” Một đám người nhất thời im phăng phắc.

Rốt cuộc, rất nhiều thứ người ta có thể ngụy tạo, duy chỉ có những thứ bày ra trước mắt là không thể làm giả được.

 

Cô chỉ cần đứng ở đây thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy quay cô thì không thể nào xấu được.

 

Chỉ có ai chụp được một đại mỹ nhân như cô mà thành xấu, đó mới thật sự là kỹ thuật không ra gì.

 

Vương Trân Phượng cũng là lần *****ên đích thân cảm nhận được cái gì gọi là sự thật thắng hơn mọi lời hùng biện.

 

Cũng hiểu ra ý nghĩa thật sự trong câu nói của Khương Hà là: quay người khác không nổi, có thể người ta sẽ nghi ngờ kỹ thuật của em có vấn đề; quay Tô Thanh Ý mà không nổi, người ta sẽ chỉ nghi ngờ mắt nhìn của họ có vấn đề.

 

Thật đáng ghét, cái thế giới trọng vẻ bề ngoài này.

 

Cô gái kia cũng là lần *****ên bị chặn họng đến không nói được lời nào trước mặt Vương Trân Phượng.

 

Mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là một cô gái xinh đẹp cầm đầu trong nhóm khác phá vỡ cục diện bế tắc, lạnh lùng đánh giá Tô Thanh Ý, nói: “Được rồi, chúng ta đi.”

 

Tô Thanh Ý ung dung nhìn cô ta.

 

Vẫn là gương mặt tươi cười hiền lành vô hại đó, khiến người ta không bắt bẻ được chút nào, nhưng lại cứ làm người ta thấy khó chịu.

 

Nhóm của cô gái xinh đẹp kia đi chưa được mấy bước, một chiếc Audi Q7 màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt họ. Cô gái cầm đầu rõ ràng sững người một chút, nhưng người đàn ông bước xuống từ ghế lái lại lướt qua cô ta, đi thẳng về phía Tô Thanh Ý đang đứng trên bậc thềm.

 

“Sao cậu lại ở đây?”

 

Tô Thanh Ý thu hết phản ứng của cô ta vào mắt, thần sắc như thường giải thích: “Tớ đến cùng em gái quay video, vừa mới ăn cơm xong chuẩn bị về.”

 

Chu Tự nhìn chằm chằm vào mặt cô không chớp mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nói: “Vậy để tớ đưa các cậu về.”

 

Tô Thanh Ý liếc thấy mấy người vừa xuống từ xe cậu ta, cảm thấy cậu ta chắc cũng đến đây ăn cơm, lắc đầu nói: “Không cần đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi.”

 

“Tớ xong rồi.” Chu Tự vội vàng trả lời.

 

Những người khác đều dừng lại quan sát phản ứng của cô gái xinh đẹp kia, còn cô ta thì như không biết gì, lưng thẳng tắp, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.

 

Tô Thanh Ý làm như lơ đãng thu lại ánh mắt, lại lắc đầu lần nữa. “Thật sự không cần đâu.”

Nhưng Chu Tự cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

 

Anh ta đã chủ động kéo mở cửa ghế phụ: “Thời gian cậu từ chối tớ, tớ đã đưa cậu về xong rồi.”

 

Tô Thanh Ý nghĩ nghĩ cũng thấy có lý. Rất nhanh đồng ý, nói tiếng cảm ơn.

Vừa nghe cô chịu đi, Sở Thâm đặt mông ngồi ngay vào ghế phụ, lúc đóng cửa còn không quên cảm ơn Chu Tự: “Cảm ơn chú ạ.”

 

Chu Tự bỗng dưng bị gọi thành chú: “…”

 

Lên xe rồi, Vương Trân Phượng lén giải thích cho Tô Thanh Ý về cô gái xinh đẹp kia. Cô gái đó tên Lư Huyên, hơn Vương Trân Phượng một khóa. Ngày thường ỷ mình xinh đẹp nên lạnh lùng với tất cả mọi người, duy chỉ có điều lại để ý Chu Tự. Nhưng Chu Tự chẳng có hứng thú gì với cô ta, cũng lạnh nhạt với cô ta luôn.

 

Hôm nay thấy Chu Tự nhiệt tình với cô như vậy, e là Lư Huyên sắp tức điên rồi.

 

Nhưng Tô Thanh Ý cũng chẳng có hứng thú gì với chuyện của Lư Huyên và Chu Tự, chỉ nhìn chiếc xe đạp điện lướt qua ngoài cửa sổ, hỏi: “Xe đạp điện của em thì sao?”

 

Vương Trân Phượng nhất thời hoàn hồn: “Chết rồi, sao em lại quên mất xe đạp điện của mình chứ.”

 

“Xe đạp của tôi cũng còn ở đó,” Sở Thâm nghe thấy giọng cô ta, quay đầu lại nói: “Thôi kệ, đợi mưa tạnh rồi tôi quay lại lấy.”

 

Vương Trân Phượng không muốn quay lại đường cũ.

 

Nhưng ngại trời mưa ngoài cửa sổ, cũng đành bỏ cuộc, nhìn chiếc xe điện của mình xa dần.

 

Chu Tự qua kính chiếu hậu trong xe vẫn luôn quan sát Tô Thanh Ý ngồi ở ghế sau.

 

Nhưng ngại Sở Thâm và Vương Trân Phượng trên xe nên cũng không tiện mở lời, mãi đến khi cô xuống xe vẫn không có cơ hội nói chuyện với cô, đành phải từ bỏ.

 

——–

 

“Chị ơi, cái anh Chu Tự đó có phải thích chị không?” Vừa vào cửa, Vương Trân Phượng đã vội vàng mở miệng hỏi.

 

“Đừng nói bậy,” Tô Thanh Ý thần sắc như thường trả lời: “Anh ta chỉ nhiệt tình thôi.”

 

“Vậy chị thấy anh ấy tốt hơn hay anh Giang tốt hơn?” Vương Trân Phượng nhỏ giọng buôn chuyện.

 

Tô Thanh Ý khựng lại: “Tại sao lại hỏi vậy?”

 

“Anh Giang không tiền không quyền, lại chẳng có chí tiến thủ, ngoài cái mặt ra… thì chẳng còn gì,” cô ta sợ Tô Thanh Ý không vui, bốn chữ cuối nói đặc biệt nhỏ, mãi đến khi thấy sắc mặt Tô Thanh Ý không có gì thay đổi mới dám nói tiếp: “Chu Tự không chỉ có điều kiện tốt, lại có chí tiến thủ, đối với chị cũng nhiệt tình, hơn nữa trông cũng không tệ, trong giới nhà giàu thì cũng thuộc dạng đẹp trai. Tổng hợp lại thì em thấy… anh Giang có vẻ kém hơn một chút.”

 

Tô Thanh Ý không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên bật cười.

 

Vỗ vỗ vai Vương Trân Phượng, cô nói: “Cảm ơn em đã lo lắng cho chị, nhưng chị lại không định kết hôn với ai cả. Có tiền hay không, có chí tiến thủ hay không, đối với chị mà nói căn bản không quan trọng.”

 

Vương Trân Phượng khó hiểu nhìn cô. “Vậy cái gì mới quan trọng?”

Tô Thanh Ý đầy ẩn ý nhếch khóe môi: “Quan trọng nhất là vui vẻ ở thời điểm hiện tại.”

 

Vương Trân Phượng vẫn không hiểu, nhưng Tô Thanh Ý đã không có ý định giải thích thêm với cô ta.

 

Cô xoay người đi lên lầu.

 

Vương Trân Phượng cũng không hỏi thêm nữa, dù sao thì cô chị họ này của cô ta vừa có tiền vừa có sắc, đâu đến lượt cô ta phải lo lắng. Đang định đi về phòng mình, điện thoại trong túi bắt đầu rung liên tục.

 

Ban đầu cô ta còn tưởng là Tiểu Lam nhắn WeChat mắng cô ta, kết quả toàn là thông báo tin nhắn từ ứng dụng video ngắn.

 

Cô ta không khỏi sững người, mở ứng dụng video ngắn ra, video về Tô Thanh Ý kia đang lan truyền với tốc độ chóng mặt cùng vô số lượt thích và bình luận mà cô ta chưa từng thấy bao giờ.

 

Cô ta theo bản năng muốn chia sẻ với Tô Thanh Ý, nhưng Tô Thanh Ý

đã đóng cửa phòng lại, cô ta cũng không tiện làm phiền chị, đành phải từ bỏ.

 

Tô Thanh Ý vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Lục Cảnh Trần.

 

Cô dựa vào cửa sổ đứng một lúc rồi mới gọi điện cho Phương Trục, hỏi anh ta có ở tiệm không. Câu trả lời của Phương Trục cũng nằm trong dự đoán của cô.

 

Không ở.

 

“Vậy Giang Cảnh Dã về chưa?”

 

“Anh Cảnh ạ?” Phương Trục chần chừ hai giây rồi mới nói tiếp: “Vẫn chưa về.”

 

Tô Thanh Ý vừa nghe đã biết anh ta đang nói dối.

 

Nhưng cũng không vạch trần anh ta: “Vậy à? Đợi anh ấy về rồi, phiền anh bảo anh ấy liên lạc với tôi một chút.”

 

Phương Trục nhìn Lục Cảnh Trần đang ngồi sau quầy thu ngân lặng lẽ nhìn mình.

 

Khẽ “ừm” một tiếng gần như không nghe thấy.

 

Sau khi cúp điện thoại, Phương Trục tiếp tục sắp xếp thùng giấy trong tay, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tô, cô Tô… tìm anh.”

 

Lục Cảnh Trần vẫn giữ gương mặt không cảm xúc ấy.

 

Anh cụp mắt ngắm nghía chuỗi trầm hương, không nhìn ra đang suy nghĩ gì, nhưng rõ ràng không có hứng thú gì với lời cậu nói.

 

Phương Trục không hiểu Tô Thanh Ý đắc tội gì với anh, cũng không dám hỏi.

 

Chỉ có thể tạm thời nén lại, không nói nhiều. Lúc đó, mưa ngoài cửa sổ đã ngớt đi một chút.

Lục Cảnh Trần thu lại chuỗi trầm hương trên đầu ngón tay, chuẩn bị đứng dậy lên lầu thì ngoài bình phong đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Anh!”

 

Bước chân Lục Cảnh Trần khựng lại.

 

Sở Thâm từ sau bình phong chạy vào: “Anh có khăn lông không? Cho em lau một chút.”

 

Lục Cảnh Trần trước nay chưa từng nghe Sở Thâm nói chuyện với mình như vậy, không khỏi nghiêng đầu.

 

Mãi đến khi Phương Trục lên tiếng, anh mới biết chữ “Anh” này là gọi người khác. Phương Trục thuần thục đứng dậy nói: “Cậu làm gì mà ướt như chuột lột thế này? Chờ chút, tôi đi tìm cho cậu cái khăn khô.”

 

Nói xong lướt qua Lục Cảnh Trần chạy lên lầu.

 

Cửa hàng rộng lớn đột nhiên im bặt. Sở Thâm lúc này mới chú ý tới Lục Cảnh Trần đang đứng sau chiếc bàn gỗ, tấm lưng vốn tùy ý đột nhiên thẳng tắp, lộ rõ vẻ gượng gạo: “Anh… Anh, anh cũng ở đây à.”

 

Lục Cảnh Trần thần sắc tự nhiên nhìn cậu ta: “Không đi học à?” Sở Thâm im bặt.

Một lúc lâu sau mới run run rẩy rẩy nói: “Không, không muốn đi.”

 

Mà trong phần lớn trường hợp, Lục Cảnh Trần đều không phải là người hay xen vào chuyện của người khác. Nghe thấy một câu trả lời mà đối với đa số người là trời sập đến nơi, anh cũng chỉ khẽ “ừm” một tiếng, không nói thêm một lời thừa thãi nào.

 

Sở Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Đồng thời, Phương Trục cũng tìm được khăn lông từ trên lầu đi xuống, vừa lau tóc cho cậu ta vừa hỏi: “Sao lại ướt sũng thế này?”

 

“Em đi nhờ xe người khác về, nhưng xe chỉ có thể dừng ở đầu hẻm, em chạy bộ vào.”

 

“Vậy sao không để người ta đưa về tận nơi?” Phương Trục khó hiểu. “Xe đạp của em còn ở bên này mà.”

“À,” Phương Trục cũng không hỏi nhiều về chuyện này nữa: “Ăn cơm chưa?”

 

Sở Thâm gật gật đầu, lén nhìn Lục Cảnh Trần bên cạnh, thấy anh cũng không có ý định dạy dỗ gì, nhỏ giọng giải thích với Phương Trục: “Chị gái bạn học mời em ăn cơm rồi.”

 

“Người đưa cậu về cũng là bạn của chị gái bạn học à?”

 

“Đúng vậy!” Nhắc tới chuyện này, mắt Sở Thâm sáng lên, “Cái anh Chu Tự làm đồ gỗ khắc ấy anh biết không? Em đi xe của anh ấy về đấy, em lớn từng này rồi mà chưa được ngồi xe xịn như vậy bao giờ.”

 

Vừa nghe đến Chu Tự, trong lòng Phương Trục cũng dâng lên một dự cảm mãnh liệt, theo bản năng liếc nhìn Lục Cảnh Trần một cái: “Chị gái bạn học của cậu không phải là cô Tô đấy chứ?”

 

“Sao anh biết?” Sở Thâm đáp: “Hôm nay em với chị ấy cùng nhau quay video ngắn ở bên cầu Nam.”

 

Nghe câu đó, Phương Trục còn chưa kịp nói gì, Khương Hà đột nhiên từ cầu thang bên cạnh ló đầu ra: “Cô em gái đó cuối cùng cũng chịu tìm chị họ quay phim rồi à? Ha, tôi đã nói rồi, với nhan sắc của chị họ em ấy, em ấy quay kiểu gì cũng nổi.”

 

Nghe thấy hai chữ “nhan sắc”, Lục Cảnh Trần bỗng nhiên liếc mắt nhìn anh ta, đôi mắt đen láy thờ ơ ánh lên vẻ dò xét, người sau vẫn hăng hái nói, không hề hay biết.

 

“Nhưng chị họ cậu ấy không lộ mặt đâu.” Sở Thâm như có điều suy nghĩ, nói.

 

“Hả?” Khương Hà khó hiểu: “Tại sao?”

 

“Không biết, dù sao lúc chị ấy quay cũng bảo Vương Trân Phượng đừng quay mặt.” Sở Thâm nhún vai.

 

“Vậy thì tiếc quá, nếu không với nhan sắc của chị họ em ấy, làm một hot girl mạng chắc chắn… Ái da,” lời còn chưa dứt, khuỷu tay Lục Cảnh Trần bỗng nhiên thúc mạnh vào mũi cậu ta một cái. Khương Hà bị thúc đau điếng, suýt nữa đụng phải tay vịn bên cạnh. Mà người gây ra chuyện tựa như không nghe thấy, không chút thành ý nói một tiếng “Xin lỗi” rồi tiếp tục đi lên lầu.

 

Khương Hà cũng không để ý, ôm lấy chỗ bị thúc, đi xuống hành lang: “Cho tôi xem, các cậu quay thế nào rồi.”

 

“ Anh chờ chút,” Sở Thâm tìm ra tài khoản mới đăng ký của Vương Trân Phượng: “Đệt, sao lại nhiều like thế này?”

 

Khương Hà nghe vậy giật lấy: “Trời đất, chỉ quay mỗi chỗ này thôi mà đã nhiều like vậy rồi, cô Tô mà lộ mặt thì không phải là nổi đình nổi đám sao? Cậu hỏi xem chị họ em ấy có muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta làm hot girl mạng không…”

 

Phương Trục nghe bọn họ càng nói càng không đáng tin, chủ động ngắt lời: “Cô Tô là người thừa kế tương lai của phái khắc gỗ Phi Di, chỉ muốn thuê cửa hàng ở chợ Tây để phát huy mạnh mẽ nghề khắc gỗ Đại Đồng, làm hot girl mạng cái gì chứ.”

 

“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi mà, cậu kích động như vậy làm gì?”

 

Phương Trục không thèm để ý đến anh ta, thầm liếc nhìn người còn lại ở chỗ cầu thang. Vậy mà người đáng lẽ nên nghe những lời này nhất, lại chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà đi thẳng lên lầu.

 

Đến một bóng lưng cũng không để lại.

 

Phương Trục cũng đành phải từ bỏ.

Bình Luận (0)
Comment