Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 32

Vì để gặp cô mà Bùi Lĩnh còn đặc biệt thay một bộ đồ mới.

 

Áo khoác da dáng ngắn cổ bẻ của Givenchy, thắt lưng Louis Vuitton, quần jean tối màu in họa tiết của Dior, chân đi một đôi dad shoes Balenciaga, trên cổ tay đeo một chiếc Rolex Daytona mặt xanh lục.

 

Chiếc kính râm Dior màu đen được gài ngược ra sau đầu.

 

Tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai đính kim cương lấp lánh.

 

Mấy người đi sau lưng anh ta ăn mặc cũng na ná, toàn hàng hiệu đắt tiền khoác lên người, nhưng phối hợp với nhau lại cho người ta một cảm giác “trẻ trâu học làm sang” đặc trưng, nhất là ở một quán ăn bình dân thế này, trông không giống những người thực sự xài hàng hiệu sẽ lui tới, mà càng giống mấy kẻ vừa đi đánh hàng từ chợ đầu mối nào đó về.

 

Tô Thanh Ý cảm thấy hơi mất mặt.

 

Cô lặng lẽ dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mà ngoài cửa sổ, ba người bạn từ Kinh Thành đến cùng Bùi Lĩnh dường như cũng thấy xấu hổ, không hề bước vào, chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.

 

Tô Thanh Ý đưa tay che trán không muốn nhìn anh ta, lại khiến Bùi Lĩnh cho rằng cô không dám đối mặt với anh ta.

 

Tô Thanh Ý cảm thấy không còn gì để nói, đành dời mắt đi.

 

Bùi Lĩnh lại hiểu lầm ý cô, nghênh ngang đi về phía cô, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dính đầy dầu mỡ.

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Bùi Lĩnh hồn nhiên không hay biết, chân trái vắt lên đầu gối chân phải rung đùi nói: “Sao nào? Giờ thì biết sự lợi hại của ông đây chưa?”

 

Tô Thanh Ý lặng lẽ nhìn vệt dầu mỡ từ từ thấm ra từ quần anh ta.

 

Cũng không có ý định nhắc nhở, cô nhàn nhạt nói: “Không có, chỉ là cảm thấy rất mất mặt.”

 

Bùi Lĩnh tất nhiên là không tin, “Cô tưởng rời khỏi Kinh Thành là tôi không làm gì được cô chắc? Tôi chỉ là không thèm chấp với cô thôi.”

 

“Vậy bây giờ anh định thế nào?”

 

“Không có gì, tôi chỉ muốn cô gọi một cuộc điện thoại cho Tần Thư.” Tô Thanh Ý không ngờ anh ta vẫn còn canh cánh chuyện này.

Cô hỏi ngược lại: “Dựa vào cái gì mà tôi phải gọi?” Bùi Lĩnh khẽ nhếch môi: “Cứng miệng thật đấy.” Tô Thanh Ý không phản bác.

Nhưng trong ánh mắt nhìn Bùi Lĩnh lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.

 

Anh ta tháo chiếc kính râm đang gài sau đầu xuống, ngậm một bên gọng kính bên môi, nói: “Tô Thanh Ý, đừng tưởng tôi không biết, thấy tôi đến tìm cô, trong lòng chắc đang vui như mở cờ rồi phải không?”

 

Tô Thanh Ý không ngờ điểm mấu chốt cuối cùng lại nằm ở đây.

 

Cô nhìn về phía ba người đàn ông đang đứng xem kịch ngoài cửa sổ, nói: “Các anh có thể quản anh ta một chút được không?”

 

Ba người đàn ông nghe thấy giọng cô, nhìn nhau một cái.

 

Cuối cùng vẫn chậm rãi mò từ ngoài cửa vào, còn những người bạn mà Bùi Lĩnh vừa tìm được thì đang vây quanh hai bên tay vịn ghế của anh ta xem trò vui. Một người đàn ông mặc áo sơ mi Dior họa tiết cannage, ngồi trên tay vịn ghế bành, đánh giá Tô Thanh Ý rồi nói: “Bùi thiếu, không ngờ bạn gái cũ của cậu cũng xinh phết nhỉ.”

 

“Chưa từng yêu nhau,” không đợi Tô Thanh Ý phản bác, Bùi Lĩnh đã ngẩng đầu nhìn xuống cô nói: “Yêu tôi ư? Cô ta ảo tưởng thì có.”

 

Tô Thanh Ý cũng lười phản bác anh ta.

 

Cô bưng chén trà trên bàn lên, đột nhiên hắt thẳng vào mặt anh ta, bình thản nói: “Anh tỉnh táo lại một chút đi.”

 

Mấy gã “trẻ trâu” kia *****ên là sững sờ.

 

Ngay sau đó đột nhiên phá lên cười ha hả, bọn họ không giống đám người ở Kinh Thành chiều chuộng anh ta như vậy. Gã mặc áo sơ mi Dior cảm thán: “Bùi thiếu, không hổ là người của cậu nha, cay thật đấy.”

 

Nhưng anh ta cuối cùng vẫn xem thường Bùi Lĩnh.

 

Bùi Lĩnh trở tay ném một chén trà vào trán gã kia, “Tôi bảo cậu nói à?”

 

Đám người đang cười nói vui vẻ đột nhiên im bặt, đồng loạt nhìn về phía một người đàn ông khác trong nhóm. Người này để kiểu tóc samurai

buộc nửa đầu, đường nét gương mặt sâu sắc lộ ra vẻ lai tây. Nghe câu nói đó, anh ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn điện thoại nói: “Ai cho chúng mày xen vào chuyện nhà của Bùi thiếu? Lại đây, tìm bàn ngồi xuống, ăn cơm.”

 

Những người khác lúc này mới hậm hực đứng dậy, ngồi xuống một bàn trống khác.

 

Gã đàn ông bị ném vỡ mặt cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn quay lại ngồi bên cạnh người đàn ông tóc samurai.

 

Bùi Lĩnh lúc này mới nhìn lại Tô Thanh Ý, nói: “Tự mình qua đây lau cho tôi.”

 

Cái giọng điệu lười biếng đó như thể anh ta đang ban ơn cho Tô Thanh Ý.

 

Tô Thanh Ý không hề suy nghĩ, cầm lấy chiếc khăn lông dùng để lau tay trên bàn, trực tiếp ném vào mặt anh ta.

 

“Lau khô chưa?” Bùi Lĩnh: “…”

Anh ta mím môi, hít một hơi thật sâu, mà ba người bạn từ Kinh Thành của anh ta đã thay anh ta gỡ chiếc khăn lông trên mặt xuống, lau khô nước trên mặt anh ta.

 

Ngọn lửa trong lòng anh ta bùng lên, anh ta giật lấy chiếc khăn lông từ tay bạn mình, ném lên bàn nói: “Tô Thanh Ý, tôi là thấy cô thích tôi nên mới nhịn cô lâu như vậy, nếu không chỉ riêng chuyện nhà họ Bùi cũng đủ cho cô ăn đủ rồi.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Lúc này cô mới phát hiện, chuyện anh ta nói cô thích anh ta không phải để chọc tức cô, mà là từ tận đáy lòng anh ta cảm thấy cô vì yêu mà không có được, mới bắt đầu vì yêu mà sinh hận.

 

Anh ta hiển nhiên rất có thể “thấu hiểu” cô.

 

Bởi vì những chuyện ngu xuẩn như vậy anh ta cũng làm không ít.

 

Ngay cả chuyện Tô Thanh Ý hắt nước vào anh ta, anh ta cũng cho là vì cô xấu hổ quá hóa giận, mới có thể thất thố như vậy, cho nên chẳng hề để tâm hỏi: “Tần Thư đâu?”

 

“Tôi trông giống mẹ cậu ta lắm à?” Sau khi biết được suy nghĩ của Bùi Lĩnh, Tô Thanh Ý nói chuyện càng không khách khí, muốn bóp chết cái suy nghĩ ngu xuẩn kia của anh ta từ trong trứng nước.

 

Bùi Lĩnh suy nghĩ một chút, “Vậy cô gọi điện thoại cho cô ấy đi.” “Được thôi, một cuộc gọi hai vạn tệ.”

“Alipay.” Bùi Lĩnh không chút do dự trả lời. “Không được, tôi muốn tiền mặt.”

“Mẹ kiếp, giờ tôi đi đâu tìm tiền mặt cho cô?” Bùi Lĩnh không cảm thấy Tô Thanh Ý đang làm khó anh ta, mà cho rằng cô vì ghen tuông nên mới cản trở anh ta như vậy.

 

“Tôi không cần biết anh đi đâu tìm.” Tô Thanh Ý tức giận nói.

 

Bùi Lĩnh vẫn không nổi giận, từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng nói: “Thiệu Tử, ra ngân hàng rút giúp tôi hai vạn.”

 

Thiệu Tử ngớ cả người.

 

Nhận lấy chiếc thẻ anh ta đưa, nói: “Thật, thật sự rút à?” “Chứ sao?”

“Hay là cậu lấy điện thoại của tôi gọi đi, tôi nhận chuyển khoản.” Thiệu Tử đưa chiếc điện thoại đã bị ném hai lần của mình cho anh ta.

 

“Cầm đi,” Bùi Lĩnh tức giận nói: “Điện thoại của mấy người, cô ấy sẽ không nghe đâu.”

 

Thiệu Tử chỉ có thể kéo theo một người, cùng anh ta đi tìm ngân hàng rút tiền.

 

Tô Thanh Ý từ đáy lòng cảm thấy con người Bùi Lĩnh này tam quan có vấn đề, anh ta đối với những cô gái thích anh ta thì hết mực bao dung, đối với cô gái anh ta thích thì đủ kiểu làm khó dễ.

 

Đúng là bệnh thần kinh.

 

“Hôm đó cô ấy còn nói gì với cô nữa không?” Bùi Lĩnh lại hỏi.

 

“Không có,” Tô Thanh Ý không chút lưu tình nói: “Anh có xứng để cậu ta nói gì về anh không?”

 

Bùi Lĩnh ngẩng đầu nhìn cô.

 

Như đang phán đoán lời cô nói là thật hay giả. “Thật sự?”

 

Tô Thanh Ý cũng không ngẩng đầu lên, gắp một miếng sách bò nhúng vào nồi lẩu, nói: “Anh nghĩ xem ai sẽ yêu một người từng bắt nạt mình chứ? Cậu ấy có…”

 

“Nhưng không phải cô vẫn thích tôi đó sao?” “Trông tôi giống bị bệnh lắm à?”

Bùi Lĩnh không nói gì.

 

Nhưng từ ánh mắt của anh ta mà xem, là đã ngầm thừa nhận câu trả lời này.

 

Tô Thanh Ý không thể nói lý với anh ta, cũng lười phản ứng, quay đầu liếc nhìn Lục Cảnh Trần ở cách đó không xa.

 

Thấy anh đang không nói một lời nhìn cô. Cô nhàn nhạt dời tầm mắt.

Rất nhanh, Thiệu Tử xách theo sáu vạn tệ tiền mặt quay lại, vì sợ Bùi Lĩnh gọi một cuộc điện thoại không đủ.

 

Vậy mà Tô Thanh Ý nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cứ thế ăn đồ ăn trong chén nói: “Điện thoại tôi hết pin rồi.”

 

“Không có sạc dự phòng à?” Bùi Lĩnh không nhịn được nữa nói.

 

“Anh có sạc nam châm không?” Tô Thanh Ý thoải mái đặt chiếc điện thoại màn hình đen ngòm lên bàn.

 

Anh ta giật lấy điện thoại của cô.

 

Ấn vài cái nút nguồn cũng không có phản ứng, mà cổng sạc điện thoại này của cô, sạc thường không dùng được, anh ta nhìn về phía đám “trẻ trâu” hổ báo sau lưng nói: “có không?”

 

Người đàn ông tóc samurai ngẩng đầu nhìn anh ta một cái. “Không có.”

Lúc này Bùi Lĩnh mới ném điện thoại lại cho Tô Thanh Ý. Vắt chéo chân hỏi: “Cô đùa tôi đấy à?”

“Chứ sao?”

 

Bùi Lĩnh ngấm ngầm hít một hơi thật sâu: “Tô Thanh Ý, cô có ghen với Tần Thư thì cũng phải có giới hạn chứ?”

 

“Tôi không ghen tị với Tần Thư, tôi ghê tởm anh.” “Tôi?”

“Đúng là đồ ngốc,” Tô Thanh Ý không chút che giấu sự chán ghét của mình đối với anh ta: “Mắt nào của anh thấy tôi thích anh? Còn nữa, Bùi Lĩnh anh có điểm nào đáng để người khác thích? Anh cũng đừng cho rằng tôi và anh là cùng một loại người, rồi đến đây đồng cảm với tôi.”

 

Ánh mắt Tô Thanh Ý vô tình lướt qua Lục Cảnh Trần ở cách đó không xa, chiếc chân đi giày cao gót dưới bàn khẽ nhếch lên, cô đầy ẩn ý ***** môi nói: “Tôi và anh không phải người cùng một đường, tôi đây, rất biết cách yêu một người.”

 

Không biết có phải vì lý do gì không, anh ta cảm giác Tô Thanh Ý nói những lời này, không giống với Tô Thanh Ý mà anh ta thường ngày nhìn thấy.

 

Đuôi mắt mỉm cười tự nhiên cong lên, lộ ra vẻ quyến rũ càng làm tăng thêm sức hút cho chiếc sườn xám trên người cô, ngay cả giọng nói cũng mềm mại hơn vài phần.

 

Rất có vài phần giọng nói ngọt ngào của con gái Giang Nam.

 

Ngay cả người đàn ông tóc samurai buộc túm bên cạnh cũng không khỏi quay đầu lại nhìn cô.

 

“Vậy trước kia… ba năm ở nhà họ Bùi thì tính là gì?” “Tính là tôi làm công trả nợ.”

“Vậy rời khỏi tôi là vì nợ trả xong rồi?”

 

“Nợ đúng là trả xong rồi, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Bùi của anh, tôi ở nhà anh xem như làm không công ba năm.”

 

“Chẳng lẽ cô không hề nhận được bất kỳ lợi ích nào khi làm vị hôn thê của tôi sao?”

 

Tô Thanh Ý không biết anh ta lấy đâu ra mặt mũi để hỏi những lời này, hỏi ngược lại anh ta: “Tần Thư được anh, Bùi Lĩnh, yêu nhiều năm như vậy, cậu ấy có nhận được lợi ích gì đâu?”

 

Nếu ngay cả người anh ta yêu cũng không nhận được lợi ích gì từ anh ta.

 

Thì dựa vào cái gì mà cho rằng cô có thể nhận được chứ. Thấy những người khác đều đang đánh giá anh ta.

Bùi Lĩnhcó chút khó chịu, có vẻ như anh ta và nhà họ Bùi đặc biệt không phóng khoáng, nhưng thật sự bảo anh ta nói đã cho Tần Thư cái gì, anh

ta cũng không nói ra được.

 

Anh ta vì muốn Tần Thư phụ thuộc vào anh ta mà làm mất không ít tài nguyên của cô ấy, anh ta mua túi xách và đồng hồ cho cô ấy, cô ấy cũng không muốn, toàn bộ đều bị mẹ anh ta cầm đi.

 

“Là Tần Thư không cần, liên quan gì đến tôi?”

 

“Vậy tức là chẳng nhận được gì từ anh cả,” Tô Thanh Ý nói ngắn gọn súc tích: “Còn bị anh hủy hoại tiền đồ.”

 

Bùi Lĩnh há miệng, muốn phản bác.

 

Nhưng không đợi anh ta mở miệng, Vương Trân Phượng đã quay lại.

 

Cô ta bưng một chồng bát đĩa mới, muốn nói lại thôi nhìn chiếc ghế đang bị Bùi Lĩnh ngồi lên.

 

“Chị, đây là…”

 

“Ngồi đi, không cần để ý.” Tô Thanh Ý kéo ghế cho cô nhóc. Vương Trân Phượng ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Bùi Lĩnh tiếp tục tranh luận với cô: “Cái gì gọi là tôi hủy hoại tiền đồ

của cô ấy, nếu không phải cô mặt dày muốn gả cho tôi, cô ấy đến nỗi bị người ta mắng là tiểu tam sao?”

 

“Vậy tại sao anh trước nay chưa từng nghĩ đến việc hủy hôn với tôi?”

 

“Nếu không phải cô còn chút giá trị với nhà họ Bùi, ai thèm kết hôn với cô?” Bùi Lĩnh nói thẳng không chút kiêng dè.

 

Tuy Tô Thanh Ý giữa đường bỏ học, nhưng thầy của cô không chỉ có thể phục dựng một một di chỉ kiến trúc cổ, còn chủ trì rất nhiều công trình trùng tu cổ tích và cung điện hoàng gia.

 

So sánh với điều đó, Tô Thanh Ý được chân truyền nhưng không có danh tiếng gì, lại có vẻ vô cùng lợi hại.

 

Lúc ban đầu đính hôn với Tô Thanh Ý, anh ta cũng từng phản kháng, nhưng cha anh ta nói một câu “Vậy ngoài cái này ra, con còn có cống hiến gì cho gia tộc không?”, lập tức đánh anh ta trở về nguyên hình.

 

Tô Thanh Ý lại hỏi: “Vậy bây giờ anh còn cảm thấy anh yêu cô ấy không?”

 

Bùi Lĩnh không biết tại sao nhất thời lại im lặng.

 

Tô Thanh Ý tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ anh còn cảm thấy tôi yêu anh

không? Nếu tôi yêu một người, anh ấy muốn sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho anh ấy, chứ không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, làm anh ấy mất mặt.”

 

Môi Bùi Lĩnh hơi mím lại.

 

Không ngờ cô nói nhiều như vậy, chỉ là để chứng minh một sự thật rằng cô không yêu anh ta, mà đơn thuần là chán ghét anh ta.

 

“Tô Thanh Ý, để tôi biết cô chán ghét tôi, đối với cô có lợi ích gì sao?”

 

“Không có lợi ích gì cả,” Tô Thanh Ý nhàn nhạt nói: “Chỉ là không công bằng với người tôi yêu.”

 

Bùi Lĩnh nghe thấy giọng điệu hạnh phúc của cô, trong lòng tức khắc khó chịu, cũng không có tâm trạng vòng vo với cô nữa, “Bây giờ cô

hoặc là gọi Tần Thư đến ngay, hoặc là quỳ xuống dập đầu ba cái cho tôi, trước camera điện thoại của tôi.”

 

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

 

“Vậy tôi sẽ dẫn cô đi, ‘chơi đùa’ vui vẻ với mọi người, chuyện này coi như xong.”

 

Tô Thanh Ý nghiêng đầu.

 

Dường như không quá tin tưởng anh ta có thể dẫn cô đi.

 

Bùi Lĩnh biết cô đang đợi cái gì, cũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ cùng cô.

 

Nhưng không ngờ, anh ta không đợi được Biên Khiếu, mà là một gương mặt xa lạ khác.

 

Chu Tự đánh giá bọn họ nói: “Các người đông như vậy vây ở đây làm gì thế?”

 

Bùi Lĩnh nhìn Tô Thanh Ý nói: “Đây lại là ai ?”

 

“Tôi là bạn của cô ấy, các người muốn làm gì?” Chu Tự thay cô trả lời. “Tên gì?” Bùi Lĩnh đáp.

Chu Tự đang muốn trả lời, lại bị Tô Thanh Ý giữ lại, ngăn cản. Chu Tự không hiểu nguyên do nhìn cô.

Tô Thanh Ý không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn chằm chằm Bùi Lĩnh.

 

Vương Trân Phượng ở bên cạnh xem đến sốt ruột muốn chết, bất giác nhìn quanh trong tiệm, trước khi cô ta tìm Chu Tự, cũng đã nhìn thấy Lục Cảnh Trần và Biên Khiếu trong đại sảnh, nhưng lại cảm thấy Chu Tự lợi hại hơn hai người họ, nên không tìm hai người kia.

 

Chỉ là không biết vì sao, Tô Thanh Ý cũng không có ý định để Chu Tự nhúng tay vào.

 

Bùi Lĩnh cũng không nóng nảy.

 

Chờ cô tung ra con át chủ bài lớn nhất, quả nhiên, không bao lâu sau, giọng nói của Biên Khiếu liền vang lên từ phía sau anh ta, nhưng không phải tìm anh ta, mà là nói với người đàn ông tóc samurai sau lưng anh ta: “Anh Tự?”

 

Rồi lại nhìn người đàn ông bị đánh đến mất mặt bên cạnh anh ta: “Lâm Trạch? Mắt cậu sao sưng lên thế? Bị ai đánh à?”

 

Quan Tự Chi không ngờ anh ta còn có tâm trạng quan tâm người khác, cố ý vô tình liếc nhìn về phía Tô Thanh Ý.

 

Lúc này Biên Khiếu mới theo tầm mắt anh ta nhìn qua, không khỏi mắt sáng lên, “Em gái Thanh Thanh.”

 

Nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Lục Cảnh Trần.

 

Lập tức lại ngoan ngoãn xuống, “Đi ăn cơm với bạn à?”

 

“Cậu chính là Biên Khiếu?” Bùi Lĩnh quay đầu lại nhìn về phía anh ta nói.

 

Biên Khiếu không ngờ anh ta lại nhận ra mình, tưởng Tô Thanh Ý đã nhắc đến mình với anh ta, chủ động vươn tay ra nói: “Chào.”

 

Nhưng Bùi Lĩnh không bắt tay.

 

“Chào cậu, tôi tên Bùi Lĩnh, từ Kinh Thành đến,” Bùi Lĩnh không nói nhiều, nói đến đây thì dừng: “Cũng là vị hôn phu ở Kinh Thành của Tô Thanh Ý.”

 

Nghe được ba chữ “vị hôn phu”.

 

Biên Khiếu không sững sờ, Chu Tự lại ngây cả người. Bất giác nói: “Cậu có bạn trai ở Kinh Thành à?”

Tô Thanh Ý không thể không giải thích: “Không có, là mẹ tôi định hôn, nhưng đã từ hôn rồi.”

 

Sắc mặt Chu Tự hơi dịu lại.

 

“Nếu đã là quá khứ, vậy xin vị Bùi tiên sinh đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

 

Bùi Lĩnh tức khắc một ngọn lửa vô danh bùng lên, không chút khách khí đá Chu Tự một cái.

 

“Không phải việc của cậu, cút ngay.”

 

Thấy Bùi Lĩnh thật sự nổi nóng, mấy người bạn từ Kinh Thành của Bùi Lĩnh vội vàng kéo Chu Tự ra, cảm thấy một người bình thường như anh ta bị cuốn vào thật sự không cần thiết.

 

Tô Thanh Ý cũng không muốn để Biên Khiếu cuốn vào, nhưng Biên Khiếu căn bản không nhìn cô, chỉ cảm thấy bầu không khí hiện tại không đúng lắm, lặng lẽ nhìn xung quanh một vòng, tức khắc từ ánh mắt của những người khác nhận ra manh mối, nói: “Sao nào? Nhắm vào tôi à?”

 

“Cũng có thể không nhắm vào cậu,” Bùi Lĩnh thấy anh ta cuối cùng cũng hiểu ra, “Chỉ xem cậu có nguyện ý đứng ra vì cô ta không thôi.”

 

“Cô ấy có việc gì với anh à?” Biên Khiếu không phải vì Tô Thanh Ý mà đến, nhưng nếu đã đụng phải cũng không có lý do gì ngồi yên không để ý.

 

“Cô ta không tôn trọng tôi.” Bùi Lĩnh nhàn nhạt nói. Biên Khiếu cảm thấy lời này của anh ta có chút kỳ quái.

Không khỏi nhìn về phía Quan Tự Chi bên cạnh hỏi: “Anh ta có địa vị gì?”

 

Quan Tự Chi không trả lời.

 

Lâm Trạch ngoắc tay với anh ta, ghé vào tai anh ta nói nhỏ vài câu, không ngờ anh ta trực tiếp hô lên: “Không phải chứ, thế này mà cũng dám xưng là Thái tử Kinh Thành à?”

 

Lời này vừa nói ra.

 

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

 

Quan Tự Chi đầy ẩn ý nhìn anh ta một cái, không nói gì. Lâm Trạch vội vàng kéo anh ta, “Cẩn thận lời nói.”

Biên Khiếu giật tay về nói: “Tôi không biết anh với em gái Thanh Thanh trước kia có khúc mắc gì, nhưng nếu mọi người đã từ hôn rồi, thì nên vui vẻ chia tay, một thằng đàn ông cũng không cần thiết níu kéo một cô gái nhỏ làm gì.”

 

“Tôi cũng không muốn níu kéo cô ta, là cô ta quá ngông cuồng, tôi chỉ muốn xem cô ta dựa vào cái gì mà ngông cuồng?”

 

Biên Khiếu thấy anh ta nhìn chằm chằm mình không rời.

 

Lập tức phản ứng lại, “Cảm thấy là dựa vào tôi đúng không? Vậy thì cứ cho là dựa vào tôi đi? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi đây này.”

 

“Biên Khiếu,” Quan Tự Chi mở miệng xen vào lời anh ta: “Đừng nóng nảy như vậy, Bùi thiếu hôm nay đến đây, chính là muốn bạn của cậu thành tâm xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua.”

 

“Thế nào là thành tâm xin lỗi?” Lời đã nói đến nước này, Biên Khiếu đơn giản cũng không giả vờ nữa, trực tiếp ngồi xuống một chiếc ghế trống ở bàn bên cạnh.

 

Quan Tự Chi lặp lại nguyên văn lời của Bùi Lĩnh.

 

Biên Khiếu vừa nghe đã nổi giận, tức tối đá vào chiếc ghế bên cạnh một cái, “Nằm mơ à?”

 

“Vậy là không muốn nói chuyện phải không?” Bùi Lĩnh hỏi.

 

Lúc này Quan Tự Chi đứng lên, đi đến bên tai Biên Khiếu nói nhỏ vài câu, Biên Khiếu nhất thời bật cười lạnh một tiếng: “Dùng quyền thế ép người đúng không? Nhà họ Quan các người muốn dựa hơi anh ta, để chen chân vào giới Kinh Thành đúng không? Hôm nay tôi nói thẳng ở đây, mặc kệ nhà họ Quan làm gì, cái vòng Kinh Thành này các người không vào được đâu.”

 

Tiếng nói vừa dứt, điện thoại trong tay Biên Khiếu vang lên. Trên màn hình nhấp nháy “Ông già phiền phức”.

Anh ta do dự một chút, nhưng vẫn bắt máy.

 

Kết quả chưa nói được hai câu, anh ta trực tiếp cúp điện thoại, lập tức ném điện thoại lên bàn, nhìn Quan Tự Chi nói: “Bắt bố tôi gây áp lực cho tôi đúng không? Tôi nói cho biết, mặc kệ nhà họ Quan các người đối phó với bố tôi thế nào, tôi cũng không quan tâm.”

 

“Không có bố cậu thì cậu là cái thá gì,” tiếng nói vừa dứt, người do Quan Tự Chi mang đến hung hăng đá vào ghế của Biên Khiếu một cái, “Nể mặt bố cậu, gọi cậu một tiếng cậu ấm, thật sự tưởng mình là cái rốn của vũ trụ à?”

 

“Được,” Biên Khiếu lớn từng này, chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, nhìn Quan Tự Chi và Bùi Lĩnh nói: “Giới Kinh Thành các người giỏi

 

lắm!”

 

Nói xong đá một cái vào góc bàn. Gân cổ lên hét.

“Cậu hét cái gì?” Người do Quan Tự Chi mang đến hỏi.

 

“Tôi nói giới Kinh Thành các người giỏi lắm? Tôi hét cái gì?” Biên Khiếu tức muốn chết, nhìn chằm chằm Bùi Lĩnh nói: “Thế này mà cũng không biết xấu hổ gọi là Thái tử Kinh Thành à? Anh có giỏi thì làm bố tôi phá sản đi, rồi bắt tôi với em Thanh Thanh cùng nhau quỳ gối xin lỗi mày.”

 

Gào xong với Bùi Lĩnh, còn không quên quay sang Tô Thanh Ý ôn tồn an ủi: “Em Thanh Thanh, em đừng sợ, cùng lắm thì tôi quỳ cùng em. Dù sao Thanh Minh cũng sắp tới rồi, chúng mình đốt nhiều vàng mã cho anh ta một chút.”

 

Bùi Lĩnh cười lạnh một tiếng.

 

Hoàn toàn không để ý đến tiếng gào thét như chó nhà có tang của anh ta: “Vậy thì mời.”

 

Nói xong, anh ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, một bộ dạng chờ bọn họ quỳ xuống.

 

Những người xung quanh đang ăn cơm làm gì đã thấy cảnh tượng này bao giờ, tưởng đám “trẻ trâu” cậy đông người bắt nạt người khác, lặng lẽ di chuyển đến chỗ cách xa bọn họ.

 

Biên Khiếu làm như không nghe thấy, nói: “Anh có giỏi thì bảo bọn họ lôi tôi dậy đi.”

 

Giọng nói vừa dứt, lập tức có hai người đến, lôi anh ta dậy. Biên Khiếu không chút nao núng nói: “Đúng, lại đá một phát vào đầu gối tôi nữa đi, ấn đầu tôi xuống bắt tôi dập đầu ba cái cho anh, giới Kinh Thành các người oai phong lắm mà!”

Vương Trân Phượng bên cạnh nhìn thấy cảnh này sợ đến sắp khóc. Chỉ thấy Tô Thanh Ý đứng dậy, đẩy cô bé về phía Chu Tự, rồi nói với

Bùi Lĩnh: “Bùi Lĩnh, con người anh vẫn trước sau như một khiến người ta khinh thường.”

 

Bùi Lĩnh không chút biểu cảm nhìn cô, “Cô định đi đâu?”

 

“Tôi đi mua vàng mã đến đốt cho anh.” Tô Thanh Ý nhìn bình chữa cháy ở góc phòng nói.

 

Bùi Lĩnh không nói gì, ngược lại Lâm Trạch ngăn cô lại, nhẹ nhàng khuyên: “Chị gái nhỏ, cô cứ thành tâm xin lỗi cậu ấy đi, thế này dù sao cũng tốt hơn là… đối đầu với chúng tôi chứ?”

 

“Xin lỗi cái gì mà thành tâm xin lỗi, đến lúc đó các người quay video lại, tung lên mạng, em Thanh Thanh của tôi còn mặt mũi nào mà sống nữa?” Biên Khiếu tức giận nói: “Giới Kinh Thành các người đúng là giỏi thật đấy.”

 

“Cậu cũng không cần phải luôn nhấn mạnh giới Kinh Thành thế nào đâu

—” Bùi Lĩnh nhàn nhạt liếc qua những người đang quay video bên cạnh: “Những video này cho dù bọn họ có đăng lên mạng cũng sẽ bị xóa bỏ.”

 

“Tôi nói cho anh nghe à? Thái tử Kinh Thành nhà anh,oai phong lắm cơ mà, tôi chỉ không hiểu nổi, loại người như anh” Biên Khiếu không biết nghĩ tới cái gì, lại hậm hực ngậm miệng lại, phát ra một tiếng hừ lạnh.

 

Tô Thanh Ý vui mừng nhìn anh ta một cái.

 

Cảm thấy anh ta đã làm đủ nhiều rồi, muốn bảo anh ta đừng lo nữa, tự cô đi lấy bình chữa cháy quyết một phen cá chết lưới rách với Bùi Lĩnh.

 

Lúc này, một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng giữ cô lại.

 

Không chờ cô quay đầu lại, người phía sau đã kéo cô ra sau lưng anh. Cô ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lục Cảnh Trần gần trong gang tấc.

Bỗng dưng cảm thấy thật an lòng.

 

Trái tim đang bực bội kia, thoáng chốc tĩnh lặng xuống.

 

Lục Cảnh Trần không biểu cảm nhìn người bên cạnh Biên Khiếu, nói: “Thả người.”

 

Bùi Lĩnh và bạn bè của anh ta đều không hiểu nguyên do nhìn Lục Cảnh Trần, người này lại từ đâu ra vậy?

 

Chu Tự càng nhíu mày, ngay cả anh ta cũng không giải quyết được tình hình, Giang Cảnh Dã đến thì có tác dụng gì

 

Chỉ nghe bên cạnh Biên Khiếu đột nhiên cất tiếng hát vang: “Phố Lục Tinh còn vọng tiếng dương cầm ba dây không? Tiệm bánh mì Ali Khắc Sandra đã ra lò bánh liệt ba chưa?”

 

Những người khác: “?”

 

Biên Khiếu không đợi hai người kia buông tay, anh ta đã tự thoát ra, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh ba người đàn ông từ Kinh Thành, bắt đầu xem kịch.

 

Bởi vì người anh ta gọi đã tới.

 

Lục Cảnh Trần sâu sắc nhìn anh ta một cái, mới chuyển ánh mắt dừng trên người Bùi Lĩnh, buông tay Tô Thanh Ý ra nói: “Thái tử Kinh

Thành?”

 

Bùi Lĩnh không biết ý của anh là gì, “Anh lại là ai nữa?” “Giang Cảnh Dã, người địa phương, làm nghề buôn đồ cổ.” Bùi Lĩnh nhíu mày.

Cảm thấy cái thân phận này của anh bình thường đến mức không cần phải giới thiệu.

 

“Mấy năm trước tôi cũng từng ở Kinh Thành, chưa từng nghe nói qua có một nhân vật lợi hại như cậu.”

 

“Đó là vì vòng tròn của anh quá THẤP,” bạn của Bùi Lĩnh ở Kinh Thành mở miệng nói: “Anh tưởng Bùi thiếu là ai cũng có thể gặp được chắc?

Anh đi hỏi bạn bè của anh ở Kinh Thành xem, hai chữ Bùi Lĩnh ở Kinh Thành có sức nặng thế nào, đương nhiên, nếu bạn của anh đủ tầm ấy.”

 

Nghe câu nói này, Biên Khiếu tức khắc cười phá lên.

 

“Chà chà chà, chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền bẩn thỉu thôi sao? vênh váo chưa kìa, anh có muốn đi hỏi thăm xem anh tôi mấy năm trước ở Kinh Thành làm gì không?”

 

Lục Cảnh Trần nhàn nhạt liếc em họ một cái. Anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Bùi Sơn Thanh là gì của cậu?” Lục Cảnh Trần nhẹ nhàng bâng quơ nói. Bùi Lĩnh sững sờ.

Không lý nào anh biết cha anh ta là ai mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, “Cha tôi, anh quen biết?”

 

“Vậy Bùi Sơn Đình là ông nội của cậu nhỉ?”

 

Bùi Lĩnh lớn từng này cũng chưa dám gọi thẳng tên húy của ông nội mình, người này vậy mà lại thản nhiên nói ra như vậy.

 

Không khỏi khiến anh ta sinh ra một loại ảo giác như đang nói chuyện với trưởng bối, chiếc chân đang vắt trên đầu gối, bất tri bất giác thả xuống.

 

“Vậy cậu nghe cha cậu hay nghe ông nội cậu?” Lục Cảnh Trần cầm điện thoại lên hỏi.

 

Bùi Lĩnh trong lòng sinh ra một dự cảm không lành, nhưng lại cảm thấy không quá khả năng, nơi chốn nhỏ bé này làm sao có thể có người nhận ra ông nội anh ta được…

 

Thấy anh ta không nói lời nào, Lục Cảnh Trần cũng không cần nhiều lời nữa, nói với Tô Thanh Ý một tiếng “Về chỗ ngồi đi”, rồi lập tức đi ra ngoài.

 

Tô Thanh Ý vội vàng đuổi theo anh: “Anh, anh thật sự từng ở Kinh Thành à?”

 

Còn có bạn bè quen biết cả Bùi lão gia tử sao?

 

Lục Cảnh Trần gật gật đầu, “Đi ăn cơm đi, tôi đi gọi điện thoại.”

 

Tô Thanh Ý nửa tin nửa ngờ buông cánh tay đang níu anh ra, trở lại chỗ ngồi của mình.

 

Bùi Lĩnh nhìn cô cười lạnh nói: “Tốt nhất là bạn của cô thật sự quen biết ông nội tôi.”

 

Tô Thanh Ý không nói gì, Lục Cảnh Trần bảo cô ăn cơm, cô ăn cơm, một bàn lớn đồ ăn này, cô còn rất nhiều món chưa đụng đũa.

 

Bùi Lĩnh thấy cô lúc này còn có tâm trạng ăn cơm. Không khỏi trong lòng đánh trống reo.

Biên Khiếu càng hát vang hơn.

 

Thiệu Tử bên cạnh và Bùi Lĩnh nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý tiến đến trước mặt Biên Khiếu nói: “Người anh em, bạn của anh hình như có chút lai lịch đấy?”

 

“Lai lịch?” Biên Khiếu cố nén niềm vui sướng điên cuồng trong lòng, nhún nhảy chân tiến lại gần tai Thiệu Tử nói: “Người anh em, anh đi hỏi trưởng bối nhà anh xem, ba chữ Lục Cảnh Trần, ở Kinh Thành có sức nặng thế nào.”

 

Thiệu Tử mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

 

Trầm ngâm không nói.

 

Một người bạn khác bên cạnh, người *****ên nhận ra Biên Khiếu, ghé sát vào anh ta nói: “Nó nói gì thế?”

 

Thiệu Tử nhỏ giọng trả lời: “Lục Cảnh Trần, tên này nghe qua chưa?” Mặt người bạn kia lập tức cứng đờ.

“Ai là Lục Cảnh Trần?” “Đúng vậy, tôi cũng không…”

“Không phải, tôi hỏi cậu, ở đây ai là Lục Cảnh Trần,” nói đến đây, anh ta đã có dự cảm không lành: “Không phải là người vừa mới đi ra ngoài…”

 

“Đúng vậy, chính là anh ta.” Thiệu Tử trả lời.

 

Mặt người bạn kia tức khắc trắng bệch, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Thiệu Tử tay mắt lanh lẹ đỡ lấy anh ta, “Cậu mềm nhũn cái gì thế?”

 

“Bảo Bùi thiếu mau đi đi,” người bạn hạ giọng nói: “Đây là đại lão mà ngay cả cha anh ta đến cũng không dám đắc tội đâu, bảo Bùi thiếu mau đi đi.”

 

“Đại lão nào mà lợi hại như vậy?” Thiệu Tử một vạn lần không tin.

 

“Mấy năm trước cậu ở nước ngoài không biết, mấy năm anh ta quản lý tập đoàn Hoa Đông, là mấy năm Hoa Đông huy hoàng nhất, nhìn khắp Kinh Thành không một ai có thể đối đầu, ông nội Bùi thiếu đến cũng phải kính rượu. Hơn nữa cậu có biết ông ngoại anh ta là ai không? chính

 

là người đứng sau vị kia trong lễ khai quốc… Mấy người cậu của anh ta đều đang tại vị… Hiện tại còn có một người đang giữ chức ở Chiết Nam, sau này chắc chắn sẽ vào trung ương… Gốc gác trong sạch đỏ không thể đỏ hơn.”

 

Thiệu Tử nhìn anh ta giơ ngón tay cái lên. Tức khắc hiểu ra mọi chuyện.

“Đại lão cỡ này sao lại ở đây được chứ?” Thiệu Tử khó tin nói.

 

“Ai mà biết được? Với cái gia thế này của anh ta, Tô Thanh Ý không tìm đến nhà họ Bùi gây phiền phức đã là nể tình cũ lắm rồi, cậu bảo Bùi thiếu mau đi đi.”

 

Thiệu Tử tức khắc cũng nghĩ thông suốt, khó trách Tô Thanh Ý lại kiêu ngạo như vậy.

 

Chắc là đã sớm chờ Bùi thiếu tự chui đầu vào lưới rồi.

 

Tô Thanh Ý hoàn toàn không biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ nghe thấy họ cứ lẩm bẩm ở đó, nhưng lại không nghe rõ đang lẩm bẩm cái gì, không khỏi lên tiếng hỏi: “Hai người các cậu nói gì đó? Nói lớn tiếng chút xem nào.”

 

Thiệu Tử lập tức nở một nụ cười lấy lòng.

 

“Chúng tôi đang bàn bạc xem làm thế nào để Bùi thiếu xin lỗi cô đây ạ?” Bùi Lĩnh: “?”

 

Đang muốn mắng bọn họ có phải điên rồi không, điện thoại trong túi anh ta đột nhiên vang lên, cha anh ta, người mà mấy năm nay anh ta không

hề thấy liên lạc một lần, lại chủ động gọi điện cho anh ta. Anh ta tức khắc nhớ tới lời Lục Cảnh Trần hỏi.

Loại dự cảm không lành trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhưng vẫn căng da đầu bắt máy.

 

“A lô?”

 

Bùi Sơn Thanh không mắng anh ta, chỉ là những lời nói ra, câu sau lại càng làm tim anh ta lạnh hơn câu trước.

 

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Tô Thanh Ý cũng càng thêm phức tạp.

 

Khó trách khi cô và nhà họ Bùi trở mặt, ông nội anh ta tra ra được người đã chuyển cho cô 60 triệu tệ là ai rồi lại không truy cứu tiếp, cô còn giả vờ như chỗ dựa chỉ là Biên Khiếu, cố ý dụ anh ta cắn câu.

 

Đúng là mẹ nó cao tay.

 

Anh ta nghiến răng nghiến lợi giơ ngón tay cái với Tô Thanh Ý.

 

Buông điện thoại xuống, lập tức đứng dậy cúi gập người với cô nói: “Cô Tô nói rất phải, vừa rồi là tôi thất lễ, ở đây trịnh trọng xin lỗi cô.”

 

Tô Thanh Ý sững sờ một chút.

 

Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động của mình ra, nhắm vào anh ta nói: “Không nghe rõ, nói lại lần nữa.”

 

Bùi Lĩnh nhìn chiếc điện thoại thứ hai cô lấy ra, lại một lần nữa ý thức được anh ta bị cô đùa giỡn.

 

Nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, vô cùng tiêu chuẩn cúi người 90 độ với cô nói: “Xin lỗi, là tôi không hiểu chuyện, đã mạo phạm cô Tô, còn mong cô Tô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tôi.”

 

“Anh như vậy không có thành ý lắm thì phải?”

 

“Vậy tôi dập đầu xin lỗi cô Tô.” Bùi Lĩnh nói xong thì chuẩn bị quỳ xuống, Thiệu Tử và đám người kia sợ đến mức lập tức đứng dậy, chỉ

nghe Tô Thanh Ý nhàn nhạt nói: “Thôi được rồi, lần sau đừng tái phạm là được. Cũng đừng luôn muốn cậy quyền ức ***** người, nói cho cùng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, đúng

không?”

 

“Cô Tô nói rất phải.” Bùi Lĩnh tất cung tất kính nói.

 

Tô Thanh Ý trước nay chưa từng thấy Bùi Lĩnh hèn mọn như vậy. Cô nhìn chiếc quần dính dầu của anh ta, “Bùi thiếu, anh đây là…” Thoạt nhìn cứ như tè dầm vậy.

Bùi Lĩnh lúc ngồi xuống đã cảm thấy không ổn, nhưng không để ý, không ngờ lại bị cô bắt bài ở đây.

 

Anh ta gượng cười nói: “Chuyên môn để chọc cô Tô vui thôi.” Tô Thanh Ý không khỏi bật cười.

 

Thản nhiên nhìn chằm chằm đồ ăn trong nồi nói: “Bùi thiếu bây giờ còn cảm thấy tôi thích anh không?”

 

“Đừng gọi Bùi thiếu, gọi tôi là tiểu Bùi là được rồi,” Bùi Lĩnh cười toe toét nói: “Đương nhiên là không rồi, con người tôi cũng chẳng có gì đáng để người khác thích, làm sao xứng lọt vào mắt xanh của cô Tô

được?”

 

“Xem ra Bùi thiếu bây giờ cũng có chút tự biết mình rồi nhỉ?” Tô Thanh Ý cười nói: “Vậy còn muốn tìm Tần Thư nữa không?”

 

“Không tìm nữa.” Bùi Lĩnh một mực phủ quyết.

 

“Vậy nếu Tần Thư lại nói với tôi là anh làm phiền cậu ấy thì sao?” “Tôi xin đảm bảo với cô Tô, sẽ không có lần sau nữa.”

“Vậy sau này khi tôi về Kinh Thành, anh định thế nào?” Tô Thanh Ý

nhớ tới câu hỏi anh ta từng hỏi cô hồi cấp hai, sau này ở trường học nhìn thấy anh ta thì phải làm sao?

 

Anh ta trả lời không khác gì cô lúc đó: “Đi đường vòng.” Tô Thanh Ý lúc này mới hài lòng gật gật đầu: “Vậy cút đi.”

Bùi Lĩnh lập tức đồng tình gật đầu, còn không quên lấy lòng cô nói: “Hôm nay tất cả chi phí của cô và bạn bè tôi xin thanh toán, chúc cô dùng bữa vui vẻ.”

 

Anh ta nói xong, cũng không lập tức đi, mà nhìn thấy trên điện thoại Bùi Sơn Thanh hài lòng cúp máy, mới khom lưng rời đi.

 

Những người bạn cùng anh ta từ Kinh Thành đến cũng vội vàng đuổi theo, trừ một người không biết tình hình, hai người còn lại sắc mặt không tốt lắm.

 

Một nơi bé bằng bàn tay thế này, không những có người quen biết ông nội anh ta, mà còn nói là người ngay cả ông nội anh ta cũng phải kiêng dè ba phần.

 

Bùi Lĩnh tức đến đau cả bụng, nhưng vẫn phải cắn răng, thanh toán hóa đơn cho Tô Thanh Ý.

 

Ra đến ngoài, anh ta gằn giọng nói với ba người kia: “Chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai!”

 

Ba người vội vàng gật đầu.

 

Người không hiểu chuyện kia nghi hoặc hỏi: “Bùi thiếu, người kia rốt cuộc…”

 

Bùi Lĩnh hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta thức thời ngậm miệng lại.

 

Bùi Lĩnh thấy Quan Tự Chi và đám người cũng đang đi về phía cửa.

 

Ném xuống một câu “Còn không đi để người ta chờ chế giễu à”, rồi nhanh chân rời đi.

 

Sắc mặt Quan Tự Chi cũng có chút không tốt lắm.

 

Anh ta vốn định dựa hơi nhà họ Bùi, mở rộng thị trường Kinh Thành, không ngờ… anh ta nhớ tới bộ dạng đắc ý vênh váo của Biên Khiếu, cảm thấy người đàn ông tên Giang Cảnh Dã kia, nhất định ở Kinh Thành

 

có mối quan hệ rất sâu rộng, nếu không Bùi Lĩnh sẽ không chịu thua nhanh như vậy.

 

Điều này cũng có nghĩa là kế hoạch tiến vào Kinh Thành của bọn họ sẽ không quá thuận lợi.

 

Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm thóc… Quan Tự Chi cũng mặt mày khó coi dẫn người rời đi.

Chỉ còn lại Chu Tự và Vương Trân Phượng đang ngơ ngác nhìn nhau, cùng với Biên Khiếu đang đắc ý vênh váo.

 

Bài hát trong miệng Biên Khiếu không hề ngừng lại.

 

Thế này mà cũng dám tự xưng là Thái tử Kinh Thành, thật là… Trách anh trai anh ta mấy năm nay quá kín tiếng rồi.

 

Chu Tự nhìn Tô Thanh Ý muốn nói gì đó, rồi lại thấy không rõ tình hình trước mắt rốt cuộc là thế nào.

 

Chỉ cảm thấy người trước mắt vốn tưởng như có thể chạm tới, bỗng nhiên trở nên xa xôi không thể với tới, tìm một cái cớ rồi rời đi.

 

Cùng lúc đó Lục Cảnh Trần cũng đã trở lại.

 

Biên Khiếu vừa thấy anh lập tức ngoan ngoãn, tìm một cái cớ cũng chuồn mất.

 

Lục Cảnh Trần lập tức ngồi xuống vị trí trước đó của anh ta, thấy trên mặt mày cô vẫn còn vương lại ý cười chưa tan, không khỏi cũng thả lỏng

 

xuống, hai tay tùy ý lười biếng đặt lên hai bên tay vịn ghế bành: “Vui rồi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment