Lúc Tô Thanh Ý nói ra những lời này, chính cô cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi, mà anh vẫn giữ nguyên gương mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chẳng hề bị những lời này làm khó dễ.
Tô Thanh Ý đang kiễng chân cũng từ từ hạ xuống.
Đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại trong túi anh bỗng nhiên vang lên, cô cũng chỉ có thể im lặng chịu thua.
Anh một tay chống lên cửa sổ sau lưng cô, cúi đầu cầm điện thoại lên. Trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ từ Kinh Thành. Anh trầm ngâm hai giây, rồi một tay trượt phím nhận cuộc gọi.
“A lô?” Đầu anh tự nhiên cúi thấp, điện thoại áp vào tai anh đồng thời cũng tiến lại gần tai cô, tiếng chào trầm thấp kia như đang được nói ngay bên tai cô.
Cô không khỏi vịn vào cửa sổ phía sau.
Cúi đầu muốn kéo giãn khoảng cách với anh, không ngờ tay anh cũng đang chống phía sau cô, tay cô vừa đúng lúc đặt lên mu bàn tay anh. Anh
cụp mắt nhìn thoáng qua, rồi tự nhiên nâng ngón cái lên che phủ đốt ngón tay cô.
Tô Thanh Ý đột ngột ngẩng đầu.
Anh lại làm như không có cảm giác gì, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng cọ xát mu bàn tay cô.
Giờ khắc này, Tô Thanh Ý cảm giác anh hình như điên rồi.
Không chắc chắn anh thật sự không phát hiện hay là đang trêu chọc cô, chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một giọng nói đầy sức sống: “Anh
Tiểu Cảnh~”
Sự rung động trong lòng Tô Thanh Ý vì đốt ngón tay anh mà dấy lên, vào khoảnh khắc này đột nhiên im bặt.
Quả nhiên anh thích kiểu này.
“Anh còn nhớ em không? Em là Tiểu Chiêu, trước kia thường hay theo chị gái, cùng anh ăn cơm đó.”
Anh đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, giọng đều đều trả lời: “Cô có chuyện gì sao?”
“Khách sạn chị gái em đầu tư ở Đại Đồng sắp khai trương, ngày khai trương có biểu diễn, anh có muốn đến không?”
“Không đến.”
“Chị gái của em cũng sẽ ở đó nha.” Triệu Chiêu ở đầu dây bên kia nhấn mạnh.
“Liên quan gì đến tôi, còn nữa…” Anh vô cùng lạnh lùng hỏi: “Cô là ai? Đừng gọi tôi như vậy, tôi không thích.”
“Hu hu hu,anh Tiểu Cảnh lại lạnh lùng với người ta như vậy, anh rõ ràng nói chuyện với chị gái em không phải như thế——”
“A Chiêu——”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ thanh lãnh, “Anh Giang, là em, Triệu Ánh Chân.”
Gương mặt lạnh lùng không chút gợn sóng của anh chợt trở nên nghiêm túc, như có như không liếc cô một cái, rồi thu tay đang chống sau lưng cô về, lập tức đi về phía phòng vệ sinh bên cạnh.
Tô Thanh Ý: “?”
Giữa bọn họ có chuyện gì mà cô không thể nghe sao? Lúc này, cô đã nghe ra người trong điện thoại là ai.
Chỉ là không ngờ, lúc Triệu Ánh Chân nhận điện thoại, phản ứng *****ên của anh lại là lảng tránh cô.
Buổi chiều nghe Triệu Chiêu nói, cô không có cảm giác gì, bây giờ mới thật sự cảm nhận được những điều cô ta nói.
Trong lòng Tô Thanh Ý chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như bị thứ gì đó ăn mòn, vừa chua xót vừa đau đớn.
Cô khoanh tay trước ngực dựa vào cửa sổ, muốn khống chế cảm giác khó chịu này, nhưng cô kinh ngạc phát hiện, cô không thể khống chế được.
Cô tức khắc hít sâu mấy hơi, thấy vẫn không có tác dụng gì, cô chào Phương Trục trong bếp một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Lúc Lục Cảnh Trần từ phòng vệ sinh ra, cô vừa mới xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân cô dẫm thình thịch vang vọng, anh mơ hồ cảm thấy cô đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích với cô từ đâu. Sau một hồi do dự ngắn ngủi, anh vẫn đuổi theo.
Nhưng trên đường phố người đến người đi, sớm đã không còn bóng dáng cô nữa.
…
Tô Thanh Ý không về nhà, mà đến cửa hàng.
Lúc đó, Giang Nguyệt đang chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy cô trở về, không khỏi có chút kinh ngạc: “Chị ơi, sao chị lại về ạ?”
“Không cần để ý chị, em mau tan làm đi.” Tô Thanh Ý cũng không quay đầu lại mà đi vào trong.
“Vậy cửa có cần đóng không ạ?” “Em đi đi, để chị đóng.”
Lúc này Giang Nguyệt mới gật đầu, cầm túi xách rồi rời đi.
Sau khi Tô Thanh Ý đóng cửa lại, cô chăm chú ngồi trước bàn làm việc, gắn những tấm ván gỗ gỡ từ nhà cũ vào khung tranh phụ.
Chuyện này, cô vốn định dành một tuần để làm. Kết quả cô làm cả đêm là xong.
Đến lúc ngẩng đầu lên, đã gần ba giờ sáng, mà cơn chua xót gần như gặm nhấm trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Cô cố gắng khống chế bản thân không liên kết lời nói của Biên Khiếu với cuộc điện thoại kia.
Nhưng đầu óc cứ không kiềm chế được mà nghĩ về phía đó.
Cô mở chiếc điện thoại đang ở chế độ “Không làm phiền”, định làm gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý, lại phát hiện Lục Cảnh Trần đã gửi cho cô một tin nhắn năm tiếng trước: “Ngủ rồi à?”
Cơn chua xót quanh quẩn trong lòng, day dứt không nguôi. Vậy mà vào khoảnh khắc này, lại vơi đi không ít.
Nhưng cô không trả lời.
Đơn giản rửa mặt qua loa, rồi trực tiếp ngủ trên ghế sô pha.
Đến khi thức dậy vào ngày hôm sau, mới như không có chuyện gì trả lời: “?”
“Hôm qua em ngủ hơi sớm, giờ mới thấy, sao thế anh?”
Nghĩ đến hôm qua anh nói không thích người khác gọi anh như vậy, cô lại rút tin nhắn đó về, xóa hai chữ “anh ơi”, rồi mới gửi lại.
Lục Cảnh Trần không trả lời.
Không biết là không nhìn thấy, hay đơn thuần là không muốn trả lời. Cô cũng không để tâm, vẫn mở cửa như thường lệ.
Mà mở cửa không bao lâu, Triệu Chiêu đeo chiếc túi bóng chày Miu Miu đi vào tiệm.
Cô ta vẫn nhiệt tình như cũ: “Chị ơi, chị mở cửa sớm thật nha, em còn tưởng chị sẽ không ở đây đâu.”
Thần sắc Tô Thanh Ý mệt mỏi chống cằm, ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới bàn làm việc: “Không phải mở cửa sớm, mà là tôi không về.”
Triệu Chiêu kinh ngạc che miệng: “Vậy là cả đêm chị không ngủ sao?” Tô Thanh Ý thành thật trả lời: “Chắc ngủ được ba tiếng.”
“Chỉ ngủ ba bốn tiếng mà vẫn xinh đẹp như vậy sao?” Triệu Chiêu buột miệng nói.
Tô Thanh Ý nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
“Vậy cả đêm chị không ngủ, bận làm gì vậy ạ?”
Tô Thanh Ý ngẩng đầu ra hiệu cho cô ta nhìn về phía khung tranh phụ ở góc phòng.
Triệu Chiêu tức khắc thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Oa, đẹp quá chị ơi, cái này có bán không ạ?”
“Ừm.”
“Vậy để em chọn một chút.” Triệu Chiêu hứng thú bừng bừng lựa chọn trong tiệm. Cô ta chưa từng thấy những thứ này, đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ, xem lướt qua cũng phải hỏi nửa ngày.
Cuối cùng lựa tới lựa lui mua tổng cộng gần hai ngàn tệ đồ vật.
Sau khi Tô Thanh Ý gói đồ cho cô ta xong, cô ta lại chỉ vào khung tranh phụ ở góc phòng: “Chị ơi, mấy cái này chị đừng bán vội nha, để em mang cái khung này về khách sạn xem có hợp không đã, nếu hợp thì em lấy hết.”
Tô Thanh Ý gật đầu: “Được.”
Triệu Chiêu có chút thích cô, lại chống tay lên bàn làm việc nói: “Chị ơi, lúc khách sạn chúng em khai trương sẽ có rất nhiều tiết mục biểu diễn, còn có rút thăm trúng thưởng nữa, chị đến chơi được không?”
“Đến lúc đó xem tình hình đã.”
“Em giữ chỗ cho chị với chị Tiểu Lam, ngay tối mai đó, chị đến sớm một chút nha.”
“Các cô không phải còn muốn tìm người làm bức chân dung điêu khắc gỗ sao? Đã tìm được chưa?”
Triệu Chiêu tức khắc lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Không giải thích với cô, xách túi lớn túi nhỏ đồ vật rời đi.
Tô Thanh Ý mơ hồ đoán được, lý do bọn họ hủy bỏ đấu thầu, triệu tập
cuộc họp kia, mục đích không phải để tìm người làm bức chân dung điêu khắc gỗ, mà là hy vọng mượn cớ này để Lục Cảnh Trần đến.
Vậy buổi biểu diễn tối mai, anh sẽ đi chứ? Sau khi đi, hai người gặp mặt rồi sẽ thế nào?
Những điều này vốn dĩ không phải là vấn đề cô nên suy nghĩ.
Nhưng sau cuộc điện thoại ngày hôm qua, cô lại nảy sinh một ***** chiếm hữu chưa từng có đối với anh.
Bây giờ cô không chỉ muốn giữ chặt bát cơm của mình, mà còn muốn bưng cả nồi đi.
Tô Thanh Ý vô cùng không thích con người mình như vậy, lắc đầu, đem những suy nghĩ này toàn bộ vứt ra khỏi đầu.
Cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị đợi Giang Nguyệt đến rồi sẽ về ngủ bù. Kết quả vừa mới đứng dậy, đã nhận được tin nhắn trả lời của Lục Cảnh Trần: “Hôm qua sao em đi vội thế?”
Trong lòng Tô Thanh Ý tức khắc dâng lên một đống lời lẽ mỉa mai. Nhưng đều bị cô che giấu rất kỹ.
Gửi một icon mặt cười đáng yêu trả lời: “Em đi có chào anh mà, anh không nghe thấy à?”
Lục Cảnh Trần nghe thì biết cô đang nói dối.
Lúc anh nhận điện thoại hôm qua, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô. Anh thậm chí còn nhớ rõ cô đã chào tạm biệt Phương Trục lúc anh nói đến câu qua điện thoại “Tôi đáng lẽ nên nhắc cô rồi, tôi không muốn dính dáng gì đến người trong giới trước kia nữa”.
“Không có.” Anh thành thật trả lời.
“Vậy chứng tỏ anh gọi điện thoại, gọi rất nghiêm túc.” Tô Thanh Ý gửi xong, còn kèm theo một icon mặt cười đáng yêu.
Lục Cảnh Trần cảm giác được cô đang nói khía anh.
Nhưng icon mặt cười phía sau lại thật sự quá đáng yêu, khiến người ta cảm thấy cô chắc không có ý đó.
Anh đang do dự không biết nên trả lời thế nào.
Cô cũng đã chỉnh sửa lại tin nhắn, đổi hai chữ “anh ơi” thành “anh” rồi gửi lại.
Lục Cảnh Trần không biết tại sao cô lại làm như vậy.
Nhưng thấy cô không tức giận, cũng không tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này. Đang chuẩn bị trả lời, lại thấy cô gửi tới một dòng chữ: “Có ‘anh
trai’ khác rủ em đi chơi rồi, không nói chuyện nữa nha.”
Cô lại gửi một icon mặt cười đáng yêu.
Lục Cảnh Trần khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: “Không phải nói không có ‘anh trai’ khác sao?”
“Dỗ anh chơi thôi mà anh cũng tin.” Tô Thanh Ý kèm theo một icon cười trộm.
Anh nửa tin nửa ngờ: “Chuẩn bị đi chơi đâu với ‘anh trai’ khác thế?” Cô không trả lời nữa.
Vốn Lục Cảnh Trần không tin, cho đến khi đi ngang qua cửa hàng của cô, phát hiện chỉ có một cô bé, không khỏi tiến lên hỏi: “Chủ của các cô đâu?”
Giang Nguyệt trước kia từng theo Tiểu Lam lén nhìn anh rất nhiều lần, anh vừa bước vào cô ta lập tức nhận ra.
Đối diện với gương mặt kinh diễm đó, không khỏi có chút căng thẳng: “Chị ấy, chị ấy, chị ấy hẹn hò rồi ạ.”
“Với ai?”
Giang Nguyệt làm sao mà biết là ai.
Lắc đầu: “Dù sao là một anh rất rất đẹp trai, anh đó vừa đến, chị ấy đã xách túi đi rồi.”