Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 53

Tiếng hét này của Hạ Vi khiến mọi người xung quanh bất giác đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

 

Tô Thanh Ý vội vàng ôm lấy vai bạn, ra hiệu cho cô đừng hét nữa.

 

Hạ Vi thấy vẻ mặt vừa khó tin vừa vô cùng trấn định của bạn mình, bất giác tin lời cô nói.

 

Hạ giọng nói: “Kể chi tiết xem nào.” Nhưng biết nói với cô ấy thế nào đây.

Chính Tô Thanh Ý còn chưa nghĩ thông suốt.

 

Chỉ cảm thấy tất cả chuyện này thật sự quá thiếu cảm giác chân thực. Hạ Vi thấy cô không nói gì, cũng không tiện truy hỏi.

Thấy đám người trong hội cũ đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm các cô, cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Ý, tớ với anh ấy chắc là chia tay

 

trong hòa bình chứ?”

 

Ngụ ý là, chắc anh sẽ không gây khó dễ cho chị đâu nhỉ.

 

Tô Thanh Ý có phần thất thần nhìn về phía Lục Cảnh Trần: “…Để anh ấy đợi dưới lầu cả đêm thì tính sao?”

 

“?” Đôi mắt vốn đã bình thường trở lại của Hạ Vi lập tức lại mở to gấp đôi. Cô ấy phát hiện trước đây cô ấy thật sự đã quá coi thường Tô Thanh Ý rồi. Chưa nói đến thân phận của anh, chỉ riêng gương mặt đó thôi, sao nỡ lòng nào để anh chờ cả đêm chứ?

 

Hạ Vi cảm thấy, với gương mặt đó của anh, chẳng cần nói lời mềm mỏng, chỉ cần thờ ơ nhìn đối phương, hỏi đối phương có thật sự muốn chia tay không, là đối phương đã phải giơ tay đầu hàng rồi.

 

Nhưng điều Tô Thanh Ý muốn không phải là những lời dò hỏi qua loa của anh.

 

Điều cô muốn là một tình yêu rõ ràng hơn từ người này.

 

Cô biết anh không phải là người dễ dàng bộc lộ tình cảm, nhưng cô lại muốn tình yêu trọn vẹn của anh, muốn anh vì cô mà thỏa hiệp, chứ không phải ỷ vào việc cô thích anh mà có thể tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm.

 

Cô từng cảm thấy cô nhất định có thể “ăn chắc” anh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

 

Nhưng bây giờ cô không chắc nữa.

 

Đại lão tầm cỡ này, thật sự không phải là người cô có thể “ăn chắc” được.

 

Nói cách khác, với sự từng trải của anh, việc anh không “ăn” cô đến mức không còn mẩu xương nào, có lẽ thật sự đã được xem là từng yêu rồi.

 

Tô Thanh Ý có chút dở khóc dở cười. Lại có chút bất lực.

Hạ Vi thấy cô im lặng, lại chạm vào cánh tay cô nói: “Vậy giờ làm sao?”

 

Lúc này, đã đến giờ hôn lễ bắt đầu, sảnh tiệc đã có khách khứa lục tục ngồi vào chỗ, mà những lời bàn tán xung quanh về Lục Cảnh Trần vẫn chưa hề dừng lại.

 

Tô Thanh Ý liếc thấy đám người trong hội cũ đã từ sảnh phụ đi về phía sảnh tiệc.

 

Trừ Bùi Lĩnh dẫn đầu, những người khác mang vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn cô, dường như đã chờ đợi cô hoặc là bỏ chạy mất dép, hoặc là cố đấm ăn xôi.

 

Trong mắt họ, Tô Thanh Ý dù đi hay ở.

 

Đều đã là trò cười lớn nhất trong cái vòng tròn này của họ. Tô Thanh Ý thờ ơ liếc qua Bùi Lĩnh đang đi đầu.

Bùi Lĩnh rõ ràng là có quen biết Lục Cảnh Trần, nhưng anh ta không có bất kỳ ý định nào đứng ra bênh vực cô, chỉ khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng liếc cô một cái.

 

Tô Thanh Ý không biết anh ta đang có ý đồ gì.

 

Nhưng với mối quan hệ của anh ta và cô, việc anh ta không chủ động đến tìm cô gây sự đã được xem là hết tình hết nghĩa rồi.

 

Cô lập tức có chút tự tin.

 

Kéo lấy bàn tay lành lạnh của Hạ Vi nói: “Đi, ăn cơm.” Hạ Vi cho rằng cô đã nghĩ ra cách đối phó.

Gật gật đầu, cũng đi theo vào bên trong.

 

Khách sạn này nằm ở khu trung tâm đại sứ quán của Kinh Thị, mặt chính là một khu vườn tư nhân do kiến trúc sư cảnh quan nổi tiếng người Thụy Sĩ thiết kế, mặt sau là nơi tổ chức hôn lễ của quỹ nghệ thuật, sảnh

tiệc xa hoa tao nhã, mỗi một góc bài trí ánh đèn đều toát lên vẻ mộng ảo như tiên cảnh.

 

Hạ Vi không nhịn được ghé vào tai Tô Thanh Ý cảm thán: “Sau này tớ nhất định cũng tổ chức đám cưới ở đây.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Không thể không nói Hạ Vi có những lúc đầu óc cũng thật đơn giản, giây trước còn đang lo lắng cho cô, giây này đã nghĩ đến chuyện cưới xin của mình.

 

Vậy mà Tô Thanh Ý còn lên tiếng phụ họa.

 

Trông như thể chuyện của cô và Lục Cảnh Trần thật sự đã qua đi rồi. Hạ Vi cũng hoàn toàn yên lòng.

 

Thoải mái hào phóng kéo cô đi tìm chỗ ngồi trong đám đông. Đám người Bùi Lĩnh đã ngồi xuống trước.

Còn khác thường vẫy tay chào các cô: “Vi Vi, Tiểu Ý, lại đây ngồi nè!” Hạ Vi định làm như không thấy.

Nhưng họ thật sự quá nhiệt tình, khiến không ít người xung quanh đều quay đầu lại nhìn về phía các cô.

 

Thậm chí có người nhận ra Tô Thanh Ý và Bùi Lĩnh. Bắt đầu bàn tán say sưa về chuyện của hai người.

Tô Thanh Ý phát hiện mình không thể tránh được.

 

Đây là cơ hội tốt nhất để làm rõ với người ngoài về tin đồn bất hòa giữa cô và Bùi Lĩnh. Bất kể hôm nay cô và Bùi Lĩnh thế nào, ít nhất khi tin

tức truyền ra, hai người hôm nay đã ngồi chung một bàn ăn cơm.

 

Cho dù sau này cô không trở về Kinh Thị, khi nhắc lại chuyện của cô và nhà họ Bùi, cũng chỉ là những chuyện cũ đã qua, xóa bỏ hoàn toàn.

 

Tô Thanh Ý biết Bùi Lĩnh kiêng dè Lục Cảnh Trần, sẽ không chủ động gây khó dễ cho cô, mà Lục Cảnh Trần cũng tuyệt đối sẽ không làm cô khó xử trong trường hợp này.

 

Huống chi, anh chưa chắc đã biết cô ở đâu.

 

Trong lúc suy nghĩ, cô đã thấy cha mẹ chú rể dẫn Lục Cảnh Trần đi về

phía bàn chủ tọa. Bàn chủ tọa có ông nội và cha của Bùi Lĩnh đang ngồi. Thấy anh đi qua, đám trưởng bối vốn kiêu căng ngạo mạn trên bàn đều tươi cười đứng dậy mời anh ngồi.

 

Tô Thanh Ý ở Kinh Thị bao nhiêu năm, lần *****ên mới biết đám người này cũng có lúc cười hiền hòa dễ gần đến vậy.

 

Trong lòng không nói nên lời cảm giác gì, nhưng cũng không bình phẩm nhiều, chỉ thấy Lục Cảnh Trần ngồi xuống xong, cô mới khẽ thở phào

nhẹ nhõm.

 

Từ đó có thể thấy, chắc anh không biết cô ở đây. Càng sẽ không đến tìm cô gây sự.

Mà lời mời của đám người Bùi Lĩnh vẫn đang tiếp tục.

 

Một cô gái cười nói: “Tiểu Ý, cậu đã dám đăng vòng bạn bè nói cậu trở lại rồi, chẳng lẽ không dám qua đây ăn với bọn tớ một bữa cơm sao?”

 

Tô Thanh Ý khẽ cười. Tiếp tục đi về phía họ.

Buông ngón tay hơi lạnh của Hạ Vi ra, chủ động ngồi xuống nói: “Sao lại không dám chứ? Tôi và Bùi thiếu hồi ở Đại Đồng cũng đã từng ăn cơm cùng nhau rồi mà.”

 

Ngầm truyền đạt cho họ một thông điệp, cô và Bùi Lĩnh sớm đã không còn như nước với lửa như họ tưởng tượng, muốn xem kịch vui của cô và Bùi Lĩnh, xem như đã tính sai nước cờ rồi.

 

Những người khác nghe cô nói, không khỏi nhìn về phía Bùi Lĩnh, mà Bùi Lĩnh lạnh lùng nhìn cô, không có bất kỳ ý định nào tỏ thái độ, tựa như không thèm chấp.

 

Một người thấy vậy, vội vàng kéo cô gái ngồi cạnh Bùi Lĩnh nói: “Nếu đã như vậy, vậy cậu ngồi cạnh Bùi thiếu đi.”

 

Bùi Lĩnh sâu xa liếc nhìn người đàn ông đưa ra đề nghị này.

 

Rõ ràng không muốn dính vào vũng nước đục này. Quả thật không có kịch vui để anh ta xem, chỉ có thể hậm hực buông tay cô gái ra, đi về chỗ của mình.

 

Bàn tiệc đang ồn ào,lại vì thái độ vi diệu của Bùi Lĩnh mà trở nên có chút im ắng.

 

Tô Thanh Ý sớm đã nhìn thấu bản chất của những người này, thờ ơ cười cười, lơ đãng nghiêng đầu nói với Hạ Vi: “Cậu tự đi tìm chỗ ngồi đi.”

 

Ngụ ý là không muốn kéo cô ấy vào chuyện này.

 

Hạ Vi khựng lại, nhớ tới lúc Tô Thanh Ý đại náo ở nhà họ Bùi, cũng là như thế này, đơn đả độc đấu, không muốn liên lụy bất kỳ ai.

 

Mà cô ấy, với tư cách là bạn thân nhất của Tô Thanh Ý lúc đó.

 

Đến gửi một tin nhắn WeChat cho bạn cũng run run rẩy rẩy, bộ dạng sợ hãi rước họa vào thân.

 

Hạ Vi có chút áy náy mím môi.

 

Cô ấy lấy hết can đảm liếc qua những người trên bàn, sau đó lại liếc qua bóng dáng mảnh mai trong bộ sườn xám của Tô Thanh Ý, cảm thấy người bạn này của mình thật sự rất dũng cảm.

 

Lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

 

Quyết tâm ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

 

Tô Thanh Ý không khỏi kinh ngạc, trêu chọc: “Không định lăn lộn ở Kinh Thị nữa à?”

 

Hạ Vi vẫn còn sợ, nhưng cũng không lùi bước, lí nhí nói vẻ thiếu tự tin: “Có giỏi thì đánh chết tôi đi.”

 

Tô Thanh Ý không kìm được bật cười.

 

Xoa xoa tóc cô ấy: “Không sao, có tớ ở đây, không ai đánh chết được cậu đâu.”

 

Hạ Vi nghe giọng điệu dịu dàng của cô, lập tức yên tâm không ít. Nhìn cô gật gật đầu.

Tô Thanh Ý lặng lẽ tìm kiếm trong đám đông cặp chị em họ Triệu mà cô từng gặp ở Đại Đồng.

 

Khó trách lúc đó chị em họ Triệu lại đối xử với anh khách sáo như vậy. Cô từng nghĩ anh lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế.

Cô tìm một vòng không thấy người.

 

Rất nhanh hiểu ra vòng quan hệ của Lục Cảnh Trần không ở đây, khó trách cha mẹ Mạnh Viên khi thấy anh đến lại có cảm giác như “rồng đến nhà tôm”, vô cùng vinh hạnh.

 

Những người khác cũng đang cầm điện thoại công khai hoặc lén lút chụp ảnh anh.

 

Tô Thanh Ý không tưởng tượng nổi rốt cuộc anh ở trong một vòng tròn như thế nào mà có thể khiến đám người này đều phải xun xoe nịnh bợ anh, tìm mọi cách để lấy lòng.

 

Tô Thanh Ý lặng lẽ quan sát anh.

 

Hôn lễ còn chưa bắt đầu, người chủ động tiến lên chào hỏi anh không hề ngớt, mà anh suốt cả quá trình đến đứng dậy cũng không hề, cả người toát ra một loại cảm giác lạnh lùng từ chối người ngàn dặm.

 

Vậy mà cũng không có bất kỳ ai để ý. Tô Thanh Ý nhìn mà thấy ghen tị.

Khó trách anh đối với cái gì cũng một bộ thờ ơ, đạm bạc. Làm người được như anh, cô cũng không biết còn có cái gì có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ và thoải mái nữa.

 

Lúc này, hôn lễ sắp bắt đầu.

 

Hiện trường vốn ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh lại.

 

Tô Thanh Ý cũng thu lại tâm tư, quay người nhìn về phía khu làm lễ ở sảnh phụ.

 

Nhìn Mạnh Viên nắm tay cha, đứng giữa những cánh hoa, từ đáy lòng nở một nụ cười chúc phúc.

 

Cô nhìn bóng dáng Mạnh Viên tiến tới, theo điệu nhạc vỗ tay cho Mạnh Viên.

 

Chỉ nghe cô gái bên cạnh lạnh lùng nói: “Cô còn có tâm trạng vỗ tay cho người khác à.”

 

Tô Thanh Ý nghe tiếng quay đầu lại.

 

Chỉ thấy cô gái đó rất ghét bỏ nhìn cô: “Nếu cô không hủy hôn, đám cưới của cô và Bùi thiếu đã sớm được tổ chức ở đây rồi.”

 

Cô gái này Tô Thanh Ý có ấn tượng.

 

Địa vị trong giới không thấp, tính tình cũng không nhỏ, các cô gái khác không mấy chiều chuộng cô ta, sau này cũng rất ít qua lại với cô gái này trong vòng.

 

Chỉ có chút qua lại với Bùi Lĩnh.

 

Không ngờ đã lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn còn bất bình thay cho Bùi Lĩnh.

 

Như thể trong mắt cô ta, việc Tô Thanh Ý hủy hôn với Bùi Lĩnh thực sự thuộc về việc Tô Thanh Ý không biết điều.

 

Tô Thanh Ý cũng không nương theo cô ta, “Nếu cô cảm thấy Bùi Lĩnh tốt như vậy, vậy sao cô không đính hôn với anh ta đi?”

 

“Tôi có thích anh ta đâu!” Cô gái như thể không biết tại sao cô lại hỏi câu đó, vô cùng kinh ngạc ngửa người ra.

 

“Vậy tôi thì giống thích anh ta lắm à?”

 

“Cô không phải thích anh ta sao?” Cô gái đó dường như thật tình cho là như vậy: “Ngày *****ên cô chuyển trường tới, không phải đã nhất kiến chung tình với anh ta sao? Bằng không sao cô lại vì chuyện anh ta trêu chọc Tần Thư mà đánh nhau với anh ta? Sau này cô nhất quyết đòi hủy hôn với anh ta, không phải cũng vì ghen với Tần Thư sao?”

 

Tô Thanh Ý cũng không chút khách khí: “Tôi trông giống kẻ có vấn đề về đầu óc lắm à?”

 

“Lời này của cô là có ý gì?” Cô gái đó khó hiểu nói: “Chẳng lẽ cô trước nay chưa từng thích Bùi thiếu? Nhưng Bùi thiếu nói…”

 

“Đầu óc anh ta có vấn đề, đầu óc cô cũng có vấn đề à?” Cô gái đó bị cô mắng, mặt lập tức có chút đỏ lên.

Nhưng vẫn cố nhịn nói: “Vậy tại sao cô còn nhẫn nhịn anh ta và Tần Thư lâu như vậy? Không phải vì tiền sao?”

 

Tô Thanh Ý cảm thấy cô ta có thể nói cô ham tiền nhà họ Bùi, chứ không thể nói cô ham tiền của Bùi Lĩnh.

 

Bùi Lĩnh có cái khỉ gì mà tiền.

 

Dưới danh nghĩa không chỉ không có bất kỳ tài sản nào, đến cổ phần cũng chẳng có.

 

Thấy cô ta vẫn luôn tâng bốc Bùi Lĩnh, Tô Thanh Ý cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Tôi vì cái lông gà gì chứ, cô uống trà của cô đi, Bùi Lĩnh còn chưa thèm lo, cô lo cái gì?”

 

Cô gái đó thấy cô không biết điều, lập tức đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn.

 

“Tôi rõ ràng là tiếc cho cô!” Cô gái hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng cô thật sự thích Bùi thiếu chứ, còn định nói cho cô biết anh ta bây giờ đã không còn liên lạc với Tần Thư nữa rồi, nếu cô có thể nhịn một chút,

chắc chắn có thể đợi được đến ngày tươi sáng, không ngờ cô lại là kẻ ham tiền của Bùi thiếu, đồ đàn bà tham tài! Tôi thật sự nhìn lầm cô rồi!”

 

Tô Thanh Ý cũng không tức giận.

 

Ngược lại ôm vai cô ta, chỉ vào Lục Cảnh Trần ở bàn chủ tọa nói: “Em gái, thấy không, gu của chị là như vậy đó.”

 

“Cô nằm mơ, cô biết anh ta là ai không?” Cô gái tràn đầy kinh hãi nói: “Ngay cả nhà tôi gia thế như vậy còn không với tới anh ta được, huống chi là cô.”

 

Tô Thanh Ý ung dung nhếch khóe môi: “Không biết, nhưng tôi ngủ rồi.”

 

“Cô điên rồi à?” Sự ghét bỏ của cô gái đối với cô lập tức đạt đến đỉnh điểm, gạt tay cô ra nói: “Cô xem đi, bỏ lỡ Bùi thiếu rồi, cô không thể nào ở Kinh Thị tìm được người nào tốt như anh ta đâu!”

 

Tô Thanh Ý không thèm để ý liếc cô ta một cái. Tiếp tục nhìn hôn lễ phía trước.

 

Cô gái thấy cô không thèm đáp lại, cũng lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi.

 

Lúc này, Hạ Vi tựa đầu vào vai cô nói: “Cậu nói gì với con nhỏ đó vậy? Tớ thấy nó tức đến đỏ mặt luôn kìa.”

 

“Không có gì.” Tô Thanh Ý thờ ơ cười cười. Hạ Vi thấy vậy cũng không nói nhiều nữa.

Tiếp tục tựa vào vai cô, nhìn Mạnh Viên phía trước, vừa xem vừa lẩm bẩm vào tai Tô Thanh Ý. Sau đó nhìn hai người trên sân khấu đọc lời thề nguyện cho nhau, không khỏi có chút xúc động.

 

Lại thấy Tô Thanh Ý bên cạnh cũng đã ươn ướt khóe mắt.

 

Cô rất ít khi thấy Tô Thanh Ý thất thố như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Sao vậy? Tức cảnh sinh tình à?”

 

Tô Thanh Ý cười cười. Không trả lời.

Cô chỉ nhớ tới thời đi học, Mạnh Viên người luôn giấu mặt sau mái tóc dày cộm, đã từng cô đơn nói với cô trên sân thể dục vào một buổi tối tự học: “Tớ cảm thấy trên thế giới này sẽ không bao giờ có ai yêu tớ.”

 

Nhưng Mạnh Viên không biết, lúc cô ấy nói ra những lời đó, chồng hiện tại của cô ấy khi đó, cũng đang lặng lẽ nhìn cô ấy từ hành lang phòng

học của mình.

 

Không hiểu tại sao gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy luôn tràn ngập vẻ không vui.

 

Mấy ngày trước Tô Thanh Ý nghe Mạnh Viên kể trên WeChat chuyện chồng mình thầm yêu cô ấy từ rất lâu, vẫn chưa có cảm nhận sâu sắc như vậy. Nay thấy được tình yêu tràn đầy trong mắt chú rể, từ đáy lòng cô vui mừng và cảm động cho bạn mình.

 

Không cần phải giải thích với bất kỳ ai rằng anh yêu cô ấy nhiều bao nhiêu.

 

Bởi vì trong ánh mắt anh đã tràn ngập tình yêu.

 

Điều Tô Thanh Ý muốn chính là một tình yêu rõ ràng như vậy. Nhưng cô cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không đợi được. Lặng lẽ thở dài.

Lúc này, hôn lễ dần dần đi đến hồi kết.

 

Bàn tiệc vốn yên tĩnh bắt đầu ồn ào lên, tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, đã có người bắt đầu đi mời rượu bàn của Lục Cảnh Trần.

 

Tô Thanh Ý vô tình liếc qua.

 

So với không khí chén chú chén anh của bàn các đại lão kia, bàn của các cô thật sự giống như “bàn con nít” trong truyền thuyết, từ trong xương cốt toát ra một vẻ non nớt.

 

Nhàm chán.

 

Tô Thanh Ý hậm hực thu hồi tầm mắt, lúc này hôn lễ đã kết thúc, mọi người bắt đầu chuẩn bị dùng bữa chính thức.

 

Trong bữa tiệc, vẫn không ai nói chuyện.

 

Nhưng ánh mắt giao lưu giữa nhau vẫn không hề ngừng lại.

 

Bỗng nhiên, cô gái ngồi cạnh Tô Thanh Ý đột nhiên đứng dậy, bộ dạng không thể nhịn được nữa, “Bao Oanh, tớ muốn đổi chỗ với cậu! Tớ không muốn ngồi với cô ta! Tớ muốn ngồi với Bùi thiếu!”

 

Bao Oanh chính là cô gái lúc trước suýt bị kéo đi, ngồi cạnh Bùi thiếu.

 

Bao Oanh nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, cầm lấy chén của mình, đi về phía chỗ của cô gái kia.

 

Cô gái kia vẫn còn bực bội vì Tô Thanh Ý không đủ “thuần khiết trong tình yêu”.

 

Tức giận trừng mắt nhìn cô đi đến ngồi cạnh Bùi Lĩnh: “Xui xẻo chết đi được!”

 

Những người khác đều chờ xem trò cười của Tô Thanh Ý, nhưng vẫn không tìm được cớ.

 

Nay thấy có người chịu làm chim đầu đàn, lập tức châm dầu vào lửa, một người đàn ông biết rõ còn cố hỏi: “Sao vậy? Tiểu Hiểu, Tiểu Ý bắt nạt cậu à?”

 

“Tớ còn tưởng cậu ta yêu Bùi thiếu thật lòng chứ, không ngờ cũng là ham tiền của Bùi thiếu!” Tiểu Hiểu không giấu được chuyện gì trong lòng, người khác vừa hỏi đa tuôn ra hết.

 

Những người khác bất giác nhìn nhau. Vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

Bùi Lĩnh và cô ta quan hệ cá nhân tốt nhất, nhưng cũng không có ý định nói đỡ.

 

Mặc kệ sự đời cụp mắt xuống, không nói gì.

 

Những người khác thấy Bùi Lĩnh không quan tâm, lập tức cười cợt nhả, đào hố cho cô bé nhảy vào.

 

Anh ta hỏi chuyện lại nói: “Tiểu Hiểu, trên đời này không phải ai cũng đơn thuần như cậu đâu.”

 

Thiệu Tử vừa nhìn đã biết bọn họ muốn lợi dụng cô ta, nhưng thấy Bùi Lĩnh cũng không quản, anh ta cũng không nói gì.

 

Hai người đàn ông khác từng đi Đại Đồng cùng Bùi Lĩnh cũng không nói gì, từng người ăn đồ ăn trong chén của mình, như thể hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói chuyện gì.

 

“Đúng đó!” Cô ta vô cùng đồng tình với lời họ nói, không biết nghĩ tới cái gì, càng đỏ mặt trừng mắt nhìn Tô Thanh Ý một cái: “Cô ta còn không biết xấu hổ.”

 

“Sao lại không biết xấu hổ?” Nghe thấy lời này, càng nhiều người tỏ ra hứng thú, nhìn về phía cô bé.

 

“Cô ta, cô ta,” cô ta lắp bắp không nói nên lời, chỉ vào hướng Lục Cảnh Trần nói: “Cô ta còn nói, cô ta với người sếp lớn kia có quan hệ.”

 

“Khụ…” Hạ Vi đang uống nước bị những lời này sặc đến không nhẹ.

 

Tô Thanh Ý không ngờ những lời này cũng có thể chạm đến mìn của mình.

 

Không khỏi bật cười: “Em gái nhỏ, chị thuận miệng trêu em thôi, em cũng tin à.”

 

“Ai bảo cô trêu tôi, ghê tởm chết đi được!” Cô ta đỏ mặt mắng. Thế nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Mấy cô gái trên bàn cũng nhìn nhau, một trong số đó lập tức nhân cơ hội này hỏi dò Tô Thanh Ý: “Tiểu Ý, lúc trước tớ nghe ai đó nói, cậu hình như đã trèo được cành cao của Lục tổng kia, hôm nay gặp mặt rồi, sao đến một lời chào hỏi cũng không có vậy?”

 

Tô Thanh Ý đoán chắc bọn họ không dám hỏi Lục Cảnh Trần.

 

Ung dung vắt chéo đôi chân thon dài dưới tà sườn xám, khoanh tay nói: “Tôi đang đợi anh ấy qua đây chào tôi đây này.”

 

Không chỉ đám người Bùi Lĩnh.

 

Đến Hạ Vi bên cạnh cũng dùng vẻ mặt “Bạn tôi ơi, bạn điên rồi à” nhìn cô.

 

Chỉ có cô từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh. Như thể thật sự có chuyện đó.

 

“Được thôi, vậy bọn này cùng nhau chờ Lục tổng qua chào cậu nhé.” Tô Thanh Ý thờ ơ nhún vai.

Ra vẻ lơ đãng chuyển chủ đề: “Tôi rời Kinh Thị lâu như vậy rồi, mọi người lại vẫn còn nhớ đến tôi cơ à? Xem ra những ngày tháng của mọi người ở Kinh Thị cũng nhàm chán lắm nhỉ.”

 

Những người khác hầu như chưa từng bị Tô Thanh Ý phản bác như vậy.

 

Ấn tượng của đa số họ về cô đều dừng lại ở vẻ cười mà không nói, không tranh với đời trước kia, nhất thời không phản ứng kịp.

 

“Bọn này ở Kinh Thị ngày tháng nhàm chán, cậu ở chốn thâm sơn cùng cốc ngày tháng không nhàm chán sao?”

 

“Đại Đồng của bọn tôi cũng không phải thâm sơn cùng cốc gì, hơn nữa…” Cô cố ý vô tình liếc về phía bàn chủ tọa: “Sao lại nhàm chán

được chứ? Mỗi ngày đều muôn màu muôn vẻ, một chút cũng không nhớ tới mọi người đâu.”

 

Cô gái nói chuyện nhận ra cô lại đang ám chỉ điều gì đó.

 

Không khỏi cười lạnh: “Phải không? Vậy đợi Lục tổng qua chào cậu, bọn này sẽ hỏi cho kỹ, rốt cuộc cậu muôn màu muôn vẻ như thế nào.”

 

Tô Thanh Ý buông hai tay đang khoanh lại, cầm lấy đôi đũa đặt trên gác đũa nói: “Nếu tò mò như vậy, tại sao không trực tiếp qua đó hỏi anh ấy?”

 

Không đợi những người khác trả lời.

 

Chỉ nghe cô cười nói: “Sao nào? Không dám à?” Sắc mặt những người khác biến đổi.

Chỉ có Bùi Lĩnh cảm thấy hả hê không ít, nhưng không chỉ vì anh ta bị Tô Thanh Ý khinh bỉ ở đây.

 

Cũng không biết chỗ dựa kia của cô có thật sự sẽ qua đây không.

 

Bùi Lĩnh lặng lẽ liếc về phía bàn chủ tọa, nhìn người đàn ông có vẻ mặt

thờ ơ giữa đám đông nhưng lại được mọi người vây quanh, cảm thấy khả năng cao là sẽ không tới.

 

Nếu anh thật sự có ý.

 

Thế nào cũng phải nhìn về phía này một cái.

 

Nhưng biểu hiện của anh giống như hoàn toàn không biết Tô Thanh Ý ở đây.

 

Chỉ là tình cờ cùng cô tham dự cùng một đám cưới mà thôi.

 

Bùi Lĩnh lập tức càng tò mò, nếu Lục Cảnh Trần thật sự không qua, cô định giải quyết thế nào.

 

Trên bàn, cuộc thảo luận về chuyện này vẫn tiếp tục, chỉ nghe cô gái chế nhạo Tô Thanh Ý thẹn quá hóa giận nói: “Cô dám à? Vậy cô đi gọi anh

ta qua đây đi.”

 

“Tôi đã nói, tôi đang đợi anh ấy qua chào tôi.”

 

Cô gái đó từ đáy lòng bật ra một tiếng cười lạnh.

 

Đúng lúc này, Lục Cảnh Trần đứng dậy, không biết nói gì với người bên cạnh, rồi lập tức đi về phía bàn của họ.

 

Những người khác không khỏi kinh ngạc. Ngay cả Tô Thanh Ý cũng bị dọa sợ.

Mà anh còn chưa qua tới, đã bị người chặn lại.

 

Tô Thanh Ý và những người khác bất giác thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hơi còn chưa kịp thở ra hết.

Chỉ thấy nhân viên phục vụ dưới sự sắp xếp của cha chú rể, dọn dẹp lại chiếc ghế chủ vị vốn không có ở bàn của họ. Những người khác không hiểu nguyên do, không đợi họ phản ứng lại, Lục Cảnh Trần đã cùng cha chú rể đi tới.

 

Cha chú rể vẻ mặt áy náy nói: “Ngài đây… lại không uống được rượu, tôi cũng không thể để ngài ngồi bàn con nít này được.”

 

“Không uống được rượu, không ngồi bàn con nít thì ngồi đâu?” Giọng anh mang chất Bắc Kinh đặc sệt, lười biếng lại đầy từ tính: “Được rồi, không cần quan tâm tôi, ngài cứ bận việc của ngài đi.”

 

Cha chú rể muốn nói lại thôi, nhưng thấy anh đã quyết, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể dặn dò nhân viên phục vụ tiếp đãi chu đáo, luôn miệng chào hỏi Lục Cảnh Trần, rồi mới tiếp tục đi tiếp đón các vị khách khác.

 

Tô Thanh Ý: “…” Những người khác: “…”

“Bàn con nít” vốn ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Tô Thanh Ý cứ thế nhìn anh ngồi đối diện mình, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

 

Bỗng nhiên hiểu ra, câu nói “Em cũng bảo trọng” kia của anh có ý gì.

 

Nếu không phải trong trường hợp này, Tô Thanh Ý kiểu gì cũng phải quỳ xuống lạy anh một cái, xin anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân. Nhưng bây giờ cái vẻ ta đây đã lỡ thể hiện rồi, cô không những không thể quỳ, mà còn phải tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

 

Cô vốn định nâng ly rượu lên, ra vẻ như không có chuyện gì gọi một tiếng “Lục tổng”, nhưng lại phát hiện ngón út của mình hơi run run, lòng dạ không yên một cách khó hiểu.

 

Cô cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.

 

Lặng lẽ tự nhủ, phải tin vào mắt nhìn của mình, cho dù có bao nhiêu khó chịu, sự lương thiện của anh chắc chắn sẽ không để cô khó xử trước mặt bao nhiêu người như vậy.

 

Mà những người khác trên bàn còn khoa trương hơn, trừ Bùi Lĩnh ra, từng người đều như đang quay mặt vào tường sám hối, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh lấy một cái.

 

Bùi Lĩnh thu hết những thay đổi trong sắc mặt của anh và Tô Thanh Ý vào mắt.

 

Tự cho là chuyện không liên quan đến mình, gắp một miếng thức ăn. Lục Cảnh Trần vẫn luôn nhìn Tô Thanh Ý không nói gì.

Cô không khác gì so với lúc rời Đại Đồng, thậm chí còn xinh đẹp hơn một chút. Bộ sườn xám màu xanh lam phác họa vóc dáng mảnh mai của cô, mái tóc búi lên một nửa càng tăng thêm vài phần dịu dàng cho cô, khiến gương mặt thanh tú lạnh lùng kia trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

 

Anh cũng không đọc được nhiều sự kinh ngạc trên mặt cô. Không khỏi ***** ***** môi.

Anh đang chuẩn bị nói chuyện thì trong bàn tiệc bỗng có người ngẩng đầu nhìn về phía anh.

 

Anh theo bản năng liếc qua, đối phương lập tức lộ vẻ kinh hoảng thất thố, “Lục, Lục tổng.”

 

Lục Cảnh Trần không muốn ra vẻ ta đây, thờ ơ giải thích: “Không cần gọi Lục tổng, tôi rời Hoa Đông lâu rồi.”

 

Nhưng đối phương cũng không chịu nghe, cố tình nịnh nọt: “Nhưng mà… Hoa Đông vẫn còn truyền thuyết về ngài mà.”

 

Anh ta cho rằng Lục Cảnh Trần sẽ hỏi tiếp.

 

Ai ngờ Lục Cảnh Trần chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.

 

Anh ta lập tức cảm thấy mình nói sai, theo bản năng tự tát vào miệng mình một cái, nói một tiếng “Xin lỗi”, rồi lại cúi đầu xuống.

 

Lục Cảnh Trần không nói gì, chỉ cầm lấy đũa, gắp vài miếng tượng trưng trên mâm.

 

Mà những người lúc trước tìm Lục Cảnh Trần mời rượu, thấy anh chuyển sang bàn này rồi, cũng thức thời không vây lại nữa, chỉ từ xa nhìn anh nâng ly.

 

Anh không biết là không thấy hay không thèm để ý. Đến mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

Người bị xem nhẹ cũng không hề tỏ ra bất kỳ vẻ không vui nào trách móc anh.

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Cô cảm thấy trước đây mình thật sự điên rồi.

 

Lại có thể ảo tưởng khiến một người như vậy phải cúi đầu trước mình. Thôi bỏ đi.

Cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt, gắp thức ăn trước mặt mình.

 

Lục Cảnh Trần im lặng nhìn cô lựa chọn trên mâm, nhưng vẫn chưa gắp bất cứ thứ gì vào đầu đũa.

 

Những người đang cúi đầu trên bàn, thấy anh rất lâu không nói gì.

 

Không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh, mà anh lại cúi mắt, không chút biểu cảm lựa đồ ăn trong chén của mình. Đôi mắt Phật kia không vui cũng không buồn, trông cũng không giống như lời đồn đãi là kẻ vô tình.

 

Không kìm được có người gan lớn hơn một chút.

 

“Lục, Lục tổng,” người đàn ông mà Tô Thanh Ý chưa từng thấy qua, run run rẩy rẩy nhìn Lục Cảnh Trần mở miệng. Tuy anh ta nghe Lục Cảnh Trần nói không cần gọi Lục tổng, nhưng cũng không biết ngoài cách xưng hô này còn có thể gọi anh là gì, “Có tiện hỏi ngài một chuyện không ạ?”

 

Những người khác không ngờ cậu ta còn dám đáp lời Lục Cảnh Trần. Không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Anh ta làm như không nghe thấy gì, mở miệng nói: “Tôi… vừa mới nghe nói ngài đang hẹn hò với Thanh Ý?”

 

Lục Cảnh Trần không nói gì.

 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Thanh Ý. Tô Thanh Ý càng kinh ngạc hơn.

Người này là ai vậy! Cố ý phải không! Giang Cảnh Dã… à không, Lục Cảnh Trần còn chưa từng gọi cô thân mật như vậy đâu!

 

Tim Hạ Vi càng đập nhanh hơn.

 

Bởi vì người này rõ ràng không có ý tốt, bất kể câu trả lời là gì, rất có khả năng sẽ khiến Tô Thanh Ý không xuống đài được.

 

Chỉ thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Cảnh Trần thờ ơ lướt qua người Tô Thanh Ý, thành thật trả lời: “Không có.”

 

Mặt bàn vốn yên tĩnh vào khoảnh khắc này càng yên tĩnh đến cực hạn. Hạ Vi nắm lấy tay Tô Thanh Ý đặt dưới bàn.

Thế nhưng Tô Thanh Ý từ đầu đến cuối vẫn ung dung thản nhiên, thậm chí còn vỗ vỗ lên mu bàn tay lạnh ngắt của bạn.

 

Tô Thanh Ý… hình như rất tin tưởng anh, sẽ không làm cô khó xử trong trường hợp này.

 

Hạ Vi cũng dần dần yên lòng.

 

Những người khác trên bàn lại ngầm hiểu ý nhau nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt tràn ngập đủ loại cảm xúc.

Nhưng rõ ràng đang chờ xem trò cười của Tô Thanh Ý. Người đàn ông hỏi chuyện lập tức càng hăng hái hơn.

Anh ta đã nói rồi, Tô Thanh Ý đi đến đâu cũng chỉ là hạng bị người ta chơi đùa mà thôi. Đang chuẩn bị lặp lại những lời khoác lác lúc trước của Tô Thanh Ý để làm cô mất mặt, thì lại thấy Lục Cảnh Trần ngước mắt nhìn Tô Thanh Ý, bổ sung: “Tuần trước cô ấy mới đá tôi.”

 

Mọi người trên bàn vốn đang chuẩn bị xem trò cười của Tô Thanh Ý: “…”

 

Lục Cảnh Trần như không nghe thấy gì, đặt chiếc đĩa mình đã lựa nửa ngày lên mâm xoay của bàn ăn. Đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào mặt kính trong suốt sạch sẽ, không một tiếng động đẩy về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Thanh Ý.

 

Tô Thanh Ý nhìn chiếc đĩa dừng lại trước mặt mình. Không dám động.

Những người khác nhìn thấy xương cá trong đĩa của anh, lập tức cũng hiểu ra anh vừa rồi vẫn luôn làm gì.

 

Hóa ra là vẫn luôn gỡ xương cá cho cô.

 

Những người khác đã kinh ngạc đến không nói nên lời. Tô Thanh Ý vẫn còn giữ kẽ.

Đây đâu chỉ là chủ động qua chào hỏi cô, rõ ràng là mối quan hệ bị cô đá rồi mà còn phải gỡ xương cá cho cô trước mặt bao nhiêu người.

 

Những người lúc trước rõ ràng cảm thấy cô khoác lác.

 

Đều cảm thấy mình nhỏ nhen, từ đáy lòng gọi một tiếng “Chị Tô”. Tô Thanh Ý biết anh đang cố ý giữ thể diện cho cô.

Trong lòng ngũ vị tạp trần.

 

Cô thật sự đã yêu một người rất rất tốt.

 

Hạ Vi không biết cô đang nghĩ gì, chỉ biết Lục Cảnh Trần còn đang đợi.

 

Vì thế nhanh tay lẹ mắt nhận lấy chiếc đĩa trên mâm xoay, đặt cạnh Tô Thanh Ý, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không cần cảm ơn.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Lúc này Lục Cảnh Trần mới thu tay đang đặt trên mâm xoay lại, nhìn về phía người đàn ông lúc trước nói chuyện với mình: “Cậu vừa rồi định nói gì với tôi?”

Bình Luận (0)
Comment