Vương Trân Phượng đến nhanh hơn một chút so với Tô Thanh Ý tưởng tượng.
Biết được chị họ đã phát hiện ra chuyện cô ta giả mạo chị trên mạng, cô ta sợ đến mức mặt mày tái mét.
Chuyện này mà để Tô Ngọc biết, thế nào cũng bị đánh gãy chân không chừng. Đến cửa hàng đồ cổ rồi, nó cũng không dám hỏi Tô Thanh Ý tại sao lại ở đây, thậm chí còn chủ động cố gắng lấy lòng: “Chị… chị họ.”
Tô Thanh Ý sống chung dưới một mái nhà với cô ta gần ba tháng, đây là lần *****ên thấy cô ta ngoan ngoãn như vậy, không khỏi bật cười. Cô chủ động đứng dậy giới thiệu với Khương Hà: “Đây là cô gái đã nhắn tin riêng cho anh trên mạng, muốn học edit video ngắn đây.”
Khương Hà thấy là một cô bé thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải gã đàn ông thô kệch chân đầy lông lá hay õng ẹo gọi ‘anh ơi’ là được. Anh ta vẫy tay với cô ta: “Vậy qua đây nào.”
Vương Trân Phượng không biết trong đầu chị họ đang tính toán điều gì, lòng đầy bất an đi về phía Khương Hà.
Tô Thanh Ý nhìn ra vẻ thấp thỏm của cô ta, đặt tay lên vai cô ta, nhỏ giọng trấn an: “Yên tâm, chị không tính sổ với em ở đây đâu.”
Vậy ý là về nhà sẽ tính sổ với cô ta sao? Tiêu rồi.
Vương Trân Phượng hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Khương Hà cũng bị cô ta dọa hết hồn, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế: “Cô bé, em không sao chứ?”
Anh ta vừa kêu lên, hai người trong bếp đều ló đầu ra xem.
Vương Trân Phượng vịn vào tay ghế sô pha, cố gắng gượng đứng dậy: “Không sao, không sao đâu, em chịu được.”
Nụ cười trên môi Tô Thanh Ý càng sâu hơn, nhưng trông có vẻ hơi hả hê khi người khác gặp nạn.
Cô cắn nhẹ ngón tay, giả vờ lơ đãng cúi đầu, tránh ánh mắt của những người khác.
Lục Cảnh Trần thờ ơ liếc cô một cái, rồi đến rửa tay dưới vòi nước, rút một chiếc khăn lau tay bên cạnh cửa rồi đi về phía cô.
Tô Thanh Ý nảy ra ý xấu, không để lộ vẻ gì, khoanh tay đi đến đứng sau lưng Vương Trân Phượng. Vương Trân Phượng chỉ cảm thấy một bóng đen đổ xuống đầu, vừa ngẩng lên thấy là chị họ, lập tức căng thẳng đến toát mồ hôi hột. Khương Hà sau khi xác nhận lại là cô ta không sao thì mới tiếp tục giảng giải.
Nhưng thực ra Tô Thanh Ý cũng không định dọa thật.
Chỉ là cô thích trêu chọc cô ta vào những lúc thế này. Nghĩ kỹ lại, đôi khi, việc Vương Trân Phượng ghét cô đến vậy cũng không phải là không có lý do.
Thấy Vương Trân Phượng sợ đến sắp ngất đi rồi, Tô Thanh Ý cũng định dừng lại ở đây, bỏ tay đang khoanh trước ngực xuống định rời đi. Ai ngờ, không biết Lục Cảnh Trần đã ra khỏi bếp từ lúc nào, đang đứng ngay bên cạnh cô, gương mặt cũng giống những người khác, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính phía trước.
“Anh Cảnh, vừa hay anh qua đây, anh xem giúp em nửa sau của đoạn phim quảng bá này nên cắt thế nào.” Khương Hà thấy anh đến, chủ động điều khiển chuột rồi nói.
Anh không nói gì.
Tự nhiên cúi người xuống, sát lại gần màn hình phía trước.
Tô Thanh Ý bất giác lại liếc nhìn anh một cái, trong đầu lại nảy sinh vài ý nghĩ tội lỗi, may mà cô đã nhanh chóng gạt đi.
A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.
Chính vì anh cúi người xuống, nên mặt anh rất gần cô. Tô Thanh Ý phát hiện anh chính là kiểu đàn ông đẹp trai một cách đứng đắn, gương mặt đoan chính, tính cách cũng đoan chính.
Mà những điều này đều khác một trời một vực so với Giang Cảnh Dã trong ký ức của cô.
Tô Thanh Ý đè nén nghi ngờ trong lòng, không làm phiền anh nữa.
Nhưng nhìn một lúc lâu, cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Giang Cảnh Dã, anh đi phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu đấy à?”
Người đàn ông vốn đang “tập trung tinh thần” nhìn về phía trước, không thể không quay đầu lại nhìn cô.
Từ lúc nãy anh đã muốn nói rồi, làm gì có cô gái nào nhìn người ta như cô chứ, từ lúc bước vào cửa đã như thể giây tiếp theo là muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, khiến anh muốn làm lơ cũng không được.
Nhưng dù sao cô cũng là con gái.
Có những lời nói chung quy cũng không dễ nói ra.
Nhưng với biểu hiện hiện tại của cô, không nói lại không xong. Anh có chút khó xử, ***** nhẹ môi.
Đôi mắt tròn xoe của Tô Thanh Ý không khỏi ngẩn ra một chút, vành tai nhỏ nhắn trắng nõn ửng lên một sắc hồng kỳ lạ. Rồi sau đó, cô dùng giọng chỉ đủ cho anh nghe thấy, nói: “Anh, anh nói chuyện thì cứ nói, đừng ***** môi được không?”
Nói xong, cả cô và Lục Cảnh Trần đều sững người. Mặt Tô Thanh Ý càng đỏ bừng lên trong nháy mắt, cô vội quay đầu đi không dám nhìn anh nữa.
Mà Lục Cảnh Trần vẫn đang nhìn cô.
Rõ ràng cô mới là người trêu chọc anh, vậy mà cô lại đỏ mặt như thể mình mới là người bị trêu chọc vậy.
“Anh Cảnh?” Khương Hà gọi anh mấy lần mà không thấy trả lời, không kìm được quay lại nhìn.
Lục Cảnh Trần đột nhiên hoàn hồn. Anh cố tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu: “Hửm?”
“Em nói là anh xem cắt video như vậy có được không.” “Được.”
“Hả?” Khương Hà cũng sững người: “Em còn chưa nói mà.”
Lục Cảnh Trần hơi trầm ngâm, rồi ngồi thẳng dậy: “Để lát nữa nói đi.” Ngay sau đó anh xoay người rời đi.
Tô Thanh Ý cẩn thận quan sát bóng lưng anh, lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác “khinh nhờn” mà Tiểu Lam nói, lòng dâng lên một nỗi hối hận vì tội lỗi tày trời.
Không nên trêu chọc anh.
Cô thầm tự vả nhẹ vào miệng mình một cái.
Nhưng chưa kịp để cô bỏ tay đang đặt trên môi xuống, vốn Lục Cảnh Trần đã định xuống lầu lại quay đầu lại, nói: “Cô, xuống đây cho tôi.”
Vẻ mặt đoan chính mà nghiêm nghị.
Tô Thanh Ý không hiểu sao lại cảm nhận được cái cảm giác sợ hãi y như hồi còn đi học bị thầy giám thị bắt vì đi muộn.
Mặt mày cô ủ rũ đi theo anh xuống lầu.
Vương Trân Phượng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra phía sau, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện cô sắp tiêu đời, chẳng còn hứng thú gì với chuyện của người khác.
Nhưng Khương Hà thì lại khác. Nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Ý, hai mắt anh ta sáng rực lên vì kinh ngạc. Có biến! Có biến rồi đây!
…
Tô Thanh Ý chậm rãi đi theo anh xuống lầu.
Không biết từ lúc nào, ngoài trời đã đổ mưa. Tiếng mưa rơi trên những
chiếc chuông gió bằng đồng đỏ nơi đầu mái hiên, rồi tí tách trên lùm cây xanh trước cửa, phát ra những âm thanh lách tách.
Tô Thanh Ý nhìn qua loa ra ngoài qua tấm bình phong trước cửa, sau khi chắc chắn không có ai nhìn thấy, mới chậm rãi lên tiếng: “Giang Cảnh Dã, nể tình chúng ta là bạn học cũ, chuyện này… coi như bỏ qua đi.”
“Bỏ qua?”
Nhưng thấy cô cũng có ý muốn nhượng bộ, Lục Cảnh Trần cũng không định so đo nhiều với cô, chỉ là có những lời vẫn phải nói: “Bây giờ mới thấy mất mặt à?”
Thật ra cô không thấy mất mặt.
Chỉ là cảm thấy anh có vẻ không thoải mái, lương tâm cô có chút áy náy, bèn cẩn thận liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Thấy vậy, anh cũng không gặng hỏi thêm.
Anh ***** môi, đang định nói chuyện này dừng ở đây, thì lại thấy mắt cô sáng lên, lén lút tiến lại gần anh: “Giang Cảnh Dã, anh có bạn gái chưa?”
Lục Cảnh Trần: “…”
Anh túm lấy cổ áo sau gáy cô khi cô vừa áp sát lại: “Cô chưa chịu thôi à?”
“Ái chà,” bị anh kéo như vậy, cô định lặng lẽ tựa đầu vào người anh thì lại bị kéo về chỗ cũ, rất bất mãn nói: “Tôi còn chưa ngại chuyện thích anh là việc mất mặt, anh lại còn chê tôi…”
Lục Cảnh Trần với vẻ mặt đoan chính, lạnh lùng nhíu mày: “Cái gì gọi là không ngại chuyện thích tôi là mất mặt?”
“Anh không nhớ hồi cấp hai anh trông như thế nào à? Hồi đó tôi không
là hoa khôi của trường thì cũng là hoa khôi của lớp chứ? Chuyện này mà để người khác biết, bây giờ tôi… đi theo đuổi ngược lại anh.
Thật sự rất mất mặt.
Đặc biệt là để bạn bè cấp hai của cô biết, đến lúc đó họ lại lôi chuyện Giang Cảnh Dã ra nói, rồi lại lôi cô ra bàn tán một phen, mặt mũi cô biết để đâu cho hết?
Nhưng cô cũng không muốn so đo với anh.
Bây giờ anh đẹp trai thế này, cũng không trách anh được.
Có điều, cái đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhân cơ hội này mà đòi hỏi,” cô làm ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt như thể không hề so đo hiềm khích cũ: “Anh nể mặt tôi một chút, cho tôi ‘cua’ thử, sau này tôi xem như mấy chuyện này chưa từng xảy ra.”
Chỉ ba câu nói ngắn ngủi.
Lượng thông tin nhiều đến mức khiến người ta không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cái gì mà cho cô ‘cua’ một chút, rồi sau đó xem như mấy chuyện này chưa từng xảy ra?
Ý là cho cô ‘ngủ’ một lần, rồi sau đó đường ai nấy đi, coi như chưa có gì xảy ra ư?
Lục Cảnh Trần không kìm được mà bật cười.
Sau này anh mới nhận ra, thì ra khi người ta cạn lời đến một mức độ nào đó, thật sự sẽ không nhịn được mà muốn cười.
Nhưng cũng tốt, ít nhất cũng biết cô muốn gì, nhờ đó mà anh cũng bình tĩnh lại.
Vẻ mặt anh như thường nói: “Cho cô ‘cua’ một chút? Cô định ‘cua’ thế nào?”
“Thì…” cô cũng biết giữ thể diện, liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không có người thứ ba mới lặng lẽ ghé sát vào tai anh nói: “Ôm ôm hôn hôn rồi… ‘ấy ấy’, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không để người thứ ba biết đâu.”
Dù sao đây cũng là lần *****ên cô làm chuyện thế này, không chỉ tai mà đến cổ cũng đỏ bừng.
Lục Cảnh Trần cũng là lần *****ên thấy một người có thể lưu manh đến mức này, vừa biết xấu hổ lại vừa mặt dày. Trớ trêu thay, cô lại sở hữu một gương mặt trong sáng thoát tục, khiến người ta không hề cảm thấy đáng khinh, thậm chí không thể nào ghét nổi.
Chỉ cảm thấy con người này của cô chẳng có ý tốt gì. Toàn những trò đùa tinh quái ác ý.
Lục Cảnh Trần hơi trầm ngâm, cảm thấy trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, không thể không giải thích: “Thật ra, cô hẳn là đoán
được tôi không phải…”
Nhưng ba chữ “Giang Cảnh Dã” đã đến bên miệng rồi lại chậm chạp không nói ra được. Nếu để người khác biết, không biết lại phải giải thích bao nhiêu chuyện, gây ra bao nhiêu phiền phức nữa.
Ngay lúc anh đang cân nhắc lợi hại, Tô Thanh Ý cũng đã đoán được anh muốn nói gì.
Không phải Giang Cảnh Dã?
Đôi mắt cô rõ ràng sáng lên một chút.
Nhưng khi kết quả này lướt qua trong đầu, cô phát hiện nó chẳng có chút lợi lộc gì cho mình. Khó khăn lắm mới gặp được một người dễ bắt nạt như vậy, à không, một đại soái ca vừa đẹp trai vừa tốt bụng, nếu không có cái mác bạn học cũ này, cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô vội đưa tay bịt miệng anh lại: “Không, anh chính là anh ấy.” Lục Cảnh Trần: “…”
Anh xem như đã nhìn thấu, trong đầu cô gái này không biết lại nghĩ ra cái gì rồi, bây giờ cô còn sợ anh không phải Giang Cảnh Dã hơn cả anh nữa.
“Không sao đâu, tôi không chê anh mất mặt.” Tô Thanh Ý vỗ về anh.
Đã rất nhiều năm rồi cảm xúc của Lục Cảnh Trần không lên xuống thất thường như thế này.
Anh thầm hít một hơi thật sâu, đang định nắm cổ tay kéo tay cô xuống, không ngờ cánh tay phải vừa mới nhấc lên, một cơn đau nhói buốt đã truyền đến, khiến anh lập tức hít một ngụm khí lạnh vì đau.
Tô Thanh Ý cũng còn chút lương tâm, lập tức buông tay đang bịt miệng anh ra. Vẻ trêu đùa trong mắt cô lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một sự dịu dàng lo lắng: “Anh thấy chưa, tôi đã nói tay anh…”
Có vấn đề mà.
Nhưng chưa kịp để cô nói hết, anh đã ra dấu im lặng với cô.
Thấy anh không muốn để người khác biết, cô đành ấm ức bỏ dở câu chuyện.
Cô đổi một cách hỏi khác: “Anh đi khám chưa?”
Lục Cảnh Trần phát hiện đôi khi anh thật sự nhìn không thấu cô gái này.
Từ lúc ở chùa nghe thấy cô định thắp đèn trường thọ ghi tên anh, anh đã thấy có gì đó không ổn rồi. Vậy mà cô gái này lại tỏ ra như hoàn toàn không quen biết anh.
Thậm chí còn đòi ‘cua’ anh.
“Cô không cần phải xen vào, tôi có thể tự xử lý được.” Anh thờ ơ dời mắt đi, nói.
Cô đương nhiên biết anh có thể xử lý được. Chỉ là…
Nếu không có anh, người bị đập trúng hẳn là đầu cô rồi. Cô thật sự rất khó có thể khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là người này, thật sự rất không muốn cô phải lo lắng, dù cho đến hiện tại vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không có gì.
Trên gương mặt đạm bạc, thoát tục ấy, chỉ khi cô nói muốn ‘cua’ anh, mới có chút gợn sóng.
Không được rồi.
Càng lúc càng thích mất rồi.