Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 61

Tô Thanh Ý cảm thấy anh đúng là điên rồi.

Cô tránh khỏi khuôn mặt anh đang vùi vào cổ mình, gắng sức xoay người lại từ trong vòng tay anh: “Lục Cảnh Trần, em có yêu cầu anh

 

quyến rũ em sao?”

 

“Em không cần, là anh cần.” Anh cứ thế dùng đôi mắt Phật từ bi bác ái kia, không chớp mắt nhìn cô, trong ánh nhìn tràn ngập vẻ xót xa và khổ sở rõ ràng.

 

Thấy ánh mắt cô thoáng chốc thất thần.

 

Anh dò xét kéo bàn tay đang buông thõng bên người cô, từ từ áp lên mặt mình.

 

Tô Thanh Ý cảm thấy anh chắc chắn điên rồi.

 

Cô muốn rụt tay về, nhưng anh cứ thế nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cọ xát trên má mình.

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Anh không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, quan sát phản ứng của cô. Thấy cô không rút tay về, anh lại dò xét hôn lên đốt ngón tay cô.

Tô Thanh Ý chưa bao giờ thấy dáng vẻ cẩn trọng từng li từng tí này của anh.

 

Cô bất giác sững sờ tại chỗ.

 

Anh cứ thế nhìn cô không rời mắt.

 

Hôn lên đốt ngón tay, mu bàn tay cô, từng chút từng chút một hôn tới đầu ngón tay cô.

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Anh dò xét hôn thêm một cái lên đầu ngón tay cô, thấy cô vẫn còn chìm trong cú sốc lớn, chưa hoàn hồn, bèn nhẹ nhàng xoay ngón tay cô lại

phía mình, rồi khẽ ngậm lấy đầu ngón trỏ của cô. Đồng tử Tô Thanh Ý đột nhiên sững lại.

Mi mắt mỏng của anh lại cụp xuống, từng chút từng chút day cắn ngón tay cô, đưa sâu hơn vào giữa hai hàm răng, đầu lưỡi mềm mại cố ý vô tình lướt qua đầu ngón tay cô.

 

Tô Thanh Ý nhìn đôi môi anh đang áp vào lòng bàn tay mình.

 

Theo bản năng cô hơi co ngón tay lại, sợ móng tay mình sẽ làm anh bị thương.

 

Anh lại tưởng cô không thích, lập tức buông lỏng ra. Một lần nữa dùng tay cô cọ xát mặt mình.

Thấy cô không rút về nữa, anh mới lại đưa xuống môi mình, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô.

 

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Tô Thanh Ý lại một lần nữa cảm thấy anh điên rồi.

 

Trớ trêu thay, cô lại bị anh hôn đến có cảm giác, không chỉ trong lòng nhồn nhột ngứa ngáy, mà bụng dưới cũng có chút không ổn.

 

Vì thế cô kháng cự muốn thu tay về.

 

Anh lập tức ngừng hôn cô, lại để tay cô áp lên má mình.

 

Tô Thanh Ý đối diện với đôi mắt Phật từ bi kia, không thể thốt ra được một lời khó nghe nào.

 

Chỉ tránh ánh mắt anh, nói: “Buông em ra.” Anh không nói gì, chỉ ôm cô đổi một vị trí khác.

Tô Thanh Ý không hiểu nhìn anh, tưởng anh định dùng cách này để vây cô, lại thấy anh cởi cúc áo sơ mi, hơi cúi người, dùng ngực mình áp lên ngực cô.

 

***** rắn chắc mạnh mẽ của anh cẩn thận áp vào người cô. Rồi không mấy thành thạo mà cọ cọ lên ngực cô.

Tô Thanh Ý lại một lần nữa cảm thấy anh điên thật rồi.

 

Nhưng anh còn không chỉ dừng lại ở đó, thậm chí còn kéo tay cô, đặt xuống vị trí dưới eo lưng của anh.

 

Đồng tử Tô Thanh Ý đột nhiên trợn tròn.

 

Này này này… Người này đang làm cái gì vậy! Thấy tay cô đặt ở trên đó không động đậy.

Anh cho rằng cô không hiểu ý mình, lại nắm ngón tay cô véo nhẹ một cái lên túi sau quần tây.

 

Tô Thanh Ý lặng thinh.

 

Cô cụp mắt lướt qua cổ áo hé mở của anh, đường cong cơ bắp dưới xương quai xanh và chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong quyến rũ.

 

Tô Thanh Ý dựa lưng vào tường. Hoàn toàn bất động.

Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào xương quai xanh dưới cổ áo anh.

 

Lúc này anh mới cẩn thận dùng cánh tay đang vòng sau lưng cô, ấn vào eo cô dưới lớp sườn xám: “Thật sự muốn sòng phẳng với anh sao?”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Cô cụp mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh đang áp sát ngực mình, rất khó nói ra những lời này.

 

Cô giả vờ trấn tĩnh, lướt qua anh nhìn ra bãi cỏ ngoài cửa. Căng da đầu không nói gì.

Lúc này, bên ngoài hành lang cạnh phòng ăn vang lên tiếng Sở Vãn Triết tìm cô: “Thanh Ý.”

 

Hình như cậu ta gọi một tiếng lên lầu, không thấy trả lời lại đi về phía nhà bếp, “Dì ơi, dì có thấy Thanh Ý đâu không?”

 

Tô Thanh Ý nghe tiếng bước chân của cậu ta chỉ cách một bức tường, tim như muốn nhảy ra khỏi *****.

 

May mà cậu ta nghe dì giúp việc trả lời xong, lại đi về phía lầu hai. Tô Thanh Ý tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Lục Cảnh Trần rõ ràng cảm nhận được ***** cô phập phồng, lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.

 

Lý trí của Tô Thanh Ý cũng dần dần quay về.

 

Cô thu lại bàn tay đang đặt dưới eo anh, nghiêm giọng nhìn anh nói: “Lục Cảnh Trần, anh còn không buông ra, em sẽ lên tiếng đấy.”

 

Nếu không chờ Sở Vãn Triết nhìn thấy.

 

Cô và Lục Cảnh Trần sẽ phải “bẽ mặt” trước đám người này một lần.

 

Vậy mà Lục Cảnh Trần lại cho rằng cô từ chối anh là vì để ý đến cảm nhận của Sở Vãn Triết.

 

Anh chỉ nghiêng đầu, nhìn cô không nói. Đuôi mắt hất lên kia hơi hoe đỏ.

Lộ ra một vẻ tan vỡ khó tả.

 

Tô Thanh Ý làm như không thấy.

 

Đồng thời lại nghe thấy tiếng Sở Vãn Triết gọi cô, cô tức khắc cắn răng, hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu, đang chuẩn bị lên tiếng, thì anh lại một tay bịt chặt miệng cô, áp sống mũi cao thẳng vào chiếc cổ trắng nõn của cô, khép nép cầu xin: “A Ý, đừng nhìn người khác, nhìn lại anh đi.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Nếu anh dùng vũ lực với cô, Tô Thanh Ý có rất nhiều cách để cùng anh cá chết lưới rách, nhưng người này lại cố tình cúi đầu trước cô.

 

Cô nhất thời cũng không biết nên nói gì, duy trì tư thế này, không động đậy.

 

Không giãy giụa, cũng không đáp lại.

 

Lục Cảnh Trần chỉ cảm thấy đau lòng, hóa ra trước đây cô đối mặt với anh là cảm giác này, chỉ là khi đó anh không có ý đó, mà nay nói gì cũng đã muộn, anh cũng không có ý định biện minh cho mình.

 

Chỉ dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ cô.

 

Tô Thanh Ý chỉ có bề ngoài rất bình tĩnh, nội tâm lại không hề bình tĩnh chút nào.

 

Bị từng đợt từng đợt ý nghĩ “Người này điên rồi” xâm chiếm, không nói nên lời.

 

Anh đang quyến rũ cô.

 

Nhưng anh lại không xâm phạm cô.

 

Anh không ngừng dùng chóp mũi thay cho môi cọ vào cổ cô.

 

Còn kéo một góc áo sơ mi, nắm tay cô, đặt lên hõm eo sau lưng cô. Tựa như cô thích cái gì, anh sẽ cho cô sờ cái đó.

Tô Thanh Ý thật sự chịu thua.

 

Vẻ mặt không cảm xúc của cô tức khắc có chút không giữ được nữa, trớ trêu thay đúng lúc này anh ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt bi thương nhìn thẳng vào cô, dường như đang hỏi cô còn thích gì nữa.

 

Tô Thanh Ý không nói, anh dùng ngực lại cọ vào người cô một chút. Nhẹ giọng hỏi: “Hửm?”

Lúc đó, tiếng Sở Vãn Triết tìm cô vẫn tiếp tục, cậu ta gần như đã hỏi hết mọi người trong phòng, những người khác cũng có vẻ muốn đi tìm cô, Tô Thanh Ý vội vàng rút tay đang đặt sau eo anh về: “Lát nữa nói sau.”

 

“Lát nữa là khi nào?”

 

Tô Thanh Ý xoay người muốn chạy, lại bị anh giơ tay chặn lại. Do dự một chút, cô cắn môi nói: “Về rồi nói.”

Anh không nói được hay không, chỉ lộ vẻ cầu xin nhìn cô: “Ôm anh đi.”

 

Tô Thanh Ý đối diện với ánh mắt anh, trong lòng thoáng qua một khoảnh khắc mềm yếu, hơn nữa cảm giác được những người khác đang đứng dậy, cô qua loa đưa tay ôm eo anh một cái.

 

Người còn chưa chạm tới anh, đã chuẩn bị kết thúc.

 

Anh lại ôm chặt cô, ôm lấy gáy cô, vùi mặt vào cổ anh, dụi mạnh: “Xin lỗi.”

 

Tô Thanh Ý không biết anh đang xin lỗi chuyện gì. Chỉ cảm thấy anh say rồi.

Nhưng tiếng bước chân xung quanh càng ngày càng gần, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đẩy vào cánh tay anh một chút: “Biết rồi, về rồi nói.”

 

Lúc này anh mới buông tay.

 

Lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với cô.

 

Tô Thanh Ý không chút lưu luyến xoay người đi về phía lối đi nhỏ bên cạnh.

 

Cô vừa ra ngoài đã đụng phải Sở Vãn Triết đến tìm mình. Sở Vãn Triết giật mình, thấy rõ là cô, vội vàng tiến lên nói: “Chị đi đâu vậy, tôi tìm chị khắp nhà.”

 

“Vậy sao?” Tô Thanh Ý đối đáp trôi chảy: “Tôi ra ngoài hít thở chút không khí, không nghe thấy.”

 

Sở Vãn Triết tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa hết kinh hoàng nói: “Lần sau chị đi đâu cũng phải nói với tôi một tiếng, nếu không tôi sẽ lo lắng.”

 

“Biết rồi.” Tô Thanh Ý trả lời.

 

Sở Vãn Triết cũng không nghĩ nhiều, theo cô đi vào phòng khách.

 

Mọi người đã đứng dậy chuẩn bị tìm cô, thấy cô trở về, cũng đều thở phào, người đàn ông hơi mập trêu chọc: “Cô mà không về nữa, tiểu Sở nhà này sắp đi báo cảnh sát rồi đấy.”

 

Tô Thanh Ý cười cười.

 

Lại nhìn Sở Vãn Triết nói một tiếng “Xin lỗi”. Sở Vãn Triết lắc đầu.

Sợ cô tự trách, vội vàng chuyển chủ đề: “Mau tới đây, đến lượt chị rồi.” Tô Thanh Ý còn chưa trả lời.

Người đàn ông hơi mập đã tỏ ra hứng thú trước, đi đến bàn trà nói: “Mọi người đang chơi trò gì vậy? Tôi chơi được không?”

 

“Đua xe kart, anh biết lái không?” Sở Vãn Triết cố nén vẻ bất mãn với anh ta, nói.

 

“Cậu đùa à, anh đây cũng từng trẻ trung lắm đấy nhé?” Nói xong liền nhận lấy tay cầm chơi game trong tay cậu ta, lập tức ngồi xuống tấm thảm dưới chân.

 

Ba người đàn ông khác đều vây quanh xem náo nhiệt. Lúc này, Lục Cảnh Trần cũng đã trở lại.

 

Dường như anh cũng rất hứng thú, lập tức đi tới vị trí bên cạnh Tô Thanh Ý ngồi xuống.

 

Ngoại trừ Tô Thanh Ý, không ai để ý đến anh.

 

Mà chỉ cần ánh mắt Tô Thanh Ý vừa liếc qua, đôi mắt Phật thanh lãnh không gợn sóng kia lập tức nhìn về phía cô, trong khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi, đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh ánh lên một vệt ẩm ướt như có như không, thấy cô không nói gì, đuôi mắt cũng bắt đầu hoe đỏ theo.

 

Tô Thanh Ý khó tin trừng lớn mắt. Suýt chút nữa cho rằng cô nhìn lầm.

Anh ra vẻ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, rồi không biết nghĩ đến điều gì, lại nhanh chóng đảo mắt, quay lưng về phía cô, nhìn đi chỗ khác.

 

Tô Thanh Ý không sợ anh dùng vũ lực với cô.

 

Anh uy ***** cô, dùng quyền lực ép cô đều được, nhưng anh lại đang lấy lòng cô.

 

Mỗi cử chỉ đều là sự nhẫn nhịn không nên thuộc về Lục Cảnh Trần.

 

Rõ ràng anh kéo cô ra khỏi căn phòng này, cũng sẽ không có ai nói đỡ cho cô.

 

Nhưng anh không làm vậy.

 

Trong lòng Tô Thanh Ý dâng lên một cảm giác không nói nên lời.

 

Chỉ cảm thấy cô muốn khóc.

 

Cô sống bao nhiêu năm như vậy, chỉ từng yêu một người như thế, vậy mà người đó, lại là người tốt nhất cô từng gặp.

 

Cô cố gắng dời sự chú ý, không nhìn về phía anh, lúc này, lại nghe thấy anh nói rất khẽ, rất khẽ: “A Ý, em đừng sòng phẳng với anh.”

 

Tô Thanh Ý không nói gì.

 

Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình cách đó không xa, nhanh chóng lau khóe mắt.

Ngoại trừ chính cô, không ai nhận ra hành động nhỏ này của cô. Một ván game nhanh chóng kết thúc, người đàn ông hơi mập về bét,

xung quanh đủ loại âm thanh bàn tán, Sở Vãn Triết càng chế nhạo anh ta: “Anh trai không phải từng trẻ trung lắm sao? Sao lại… già nhanh thế này.”

 

Người đàn ông hơi mập tất nhiên không phục.

 

Đưa tay cầm cho hai người bạn bên cạnh, cả hai đều rất biết điều không nhận, người đàn ông hơi mập tức tối nhìn quanh một vòng trong đám đông, bỗng nhiên quét tới Lục Cảnh Trần đang ngồi ngoài rìa: “Anh Cảnh, mau tới, giúp tôi báo thù rửa hận! Vinh dự của cánh đàn ông đứng tuổi chúng ta trông cậy cả vào cậy đấy!”

 

“Này này này, anh già thì có, chứ anh Cảnh nhà người ta không già nhé,” người đàn ông đeo kính nghe anh ta gộp mình với Lục Cảnh Trần làm một, tất nhiên bất mãn nói: “Anh Cảnh nhà chúng ta ra ngoài nói 25 tuổi cũng không có gì là không hợp cả.”

 

Người đàn ông hơi mập không biết tại sao anh ta lại cà khịa mình, nhưng cũng không thèm để ý.

 

Nũng nịu nói với Lục Cảnh Trần: “Anh Cảnh.”

 

Lúc này cảm xúc của Lục Cảnh Trần đã hoàn toàn bình ổn trở lại. Ung dung nhận lấy tay cầm anh ta đưa: “Chơi thế nào?”

Người đàn ông hơi mập: “…” Xong rồi.

Thế này còn chơi cái khỉ gì nữa.

 

“Anh Cảnh, anh đừng giả vờ nữa, cái này mà anh không biết á?” Sở Vãn Triết vẻ mặt không tin nói.

 

Lục Cảnh Trần không nói gì.

 

Chỉ thấy Tô Thanh Ý nhìn mình, anh tự nhiên ngước mắt nhìn lại cô: “Sao vậy?”

 

Tô Thanh Ý cảm giác anh không giống đang nói dối, hơi tiến lại gần anh.

 

Chỉ vào các nút trên tay cầm dạy anh.

 

Lục Cảnh Trần nghiêm túc nghe cô giảng giải, đợi cô nói xong mới dịu dàng lên tiếng: “Được, anh biết rồi.”

 

Rõ ràng là một cuộc trao đổi vô cùng bình thường.

 

Lại khiến ba người bạn của Lục Cảnh Trần bất giác nhìn nhau một cái. Không có lý do gì đặc biệt.

Chỉ là… nhìn quá xứng đôi.

 

Khi Tô Thanh Ý và Sở Vãn Triết ngồi ở đây, người ta sẽ chỉ cảm thấy Sở Vãn Triết có tài đức gì, nhưng khi cô và Lục Cảnh Trần ngồi ở đây, sẽ khiến người ta cảm thấy hai người này vốn dĩ nên ở bên nhau.

 

Trong lòng Sở Vãn Triết cũng có chút không thoải mái.

 

Nhưng đối phương là Lục Cảnh Trần, cậu ta cũng không dám nói gì, dù sao đó cũng là người nổi tiếng ở Kinh Thị không gần nữ sắc, không có lý nào người ta chỉ ngồi cạnh Tô Thanh Ý một chút mà cậu ta đã ở đây lo

được lo mất.

 

Chỉ là Lục Cảnh Trần ngồi ở vị trí bên cạnh Tô Thanh Ý, mà chiếc sofa đó chỉ đủ chỗ cho hai người, cậu ta chỉ có thể ngồi xuống tay vịn sofa bên cạnh Tô Thanh Ý.

 

Nhưng không ai để ý đến chút tâm tư nhỏ này của cậu ta. Trò chơi đã chính thức bắt đầu.

Bởi vì trò chơi này là cuộc chiến đạo cụ, ngoài tốc độ còn phải sử dụng đạo cụ chính xác, Tô Thanh Ý thấy anh suốt quá trình không sử dụng đạo cụ lần nào, cho rằng anh không biết, sau khi đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được giúp anh bấm nút sử dụng đạo cụ một chút.

 

Có người vốn đang dùng đạo cụ chạy trước Lục Cảnh Trần lập tức la lớn: “Ai ném bom tôi vậy?”

 

Tô Thanh Ý mím môi không nói.

 

Lục Cảnh Trần nhìn vẻ mặt lén lút làm chuyện xấu mà không muốn người khác biết của cô, bất giác cong môi cười.

 

Tô Thanh Ý thấy anh thật sự không biết chơi.

 

Tức khắc tìm thấy một phần trách nhiệm trên người anh, thấy anh nhặt đạo cụ mà không dùng, cô thỉnh thoảng bấm vào tay cầm của anh, giúp anh sử dụng.

 

Lục Cảnh Trần lặng lẽ nhìn cô.

 

Cho rằng cô thích ném đạo cụ, vì thế những đạo cụ trước đây cảm thấy có thể nhặt hoặc không, mỗi lần đều sẽ nhặt hai cái một lúc.

 

Anh không quan tâm đến thứ hạng.

 

Chỉ thích xem dáng vẻ tinh nghịch thành công của cô. Anh thỉnh thoảng ngước mắt nhìn cô.

Cô vẫn giữ đôi mắt nghiêm túc đó, hoàn toàn không đặt tâm tư lên người anh.

 

Lúc này anh mới phát hiện trước đây mình rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì, anh rõ ràng có thể đưa tay kéo cô vào lòng, vậy mà giờ đây lại không còn tư cách ôm cô trước mặt người khác nữa.

 

Anh bỗng nhiên nhớ lại những ngày yêu đương với cô ở Đại Đồng.

 

Cô mặc chiếc sườn xám hở lưng đến tìm anh, anh có thể danh chính ngôn thuận khoác áo của mình lên vai cô giữa đám đông.

 

Vậy mà anh lại ngu ngốc cho rằng, chỉ cần cô còn muốn ngủ với anh, thì sẽ không có gì khác biệt.

 

Anh âm thầm hít sâu.

 

Bất giác bắt đầu tự kiểm điểm, cô đã không muốn yêu đương với anh nữa, mà anh vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, ngây thơ cảm thấy một ngày nào đó cô sẽ không nhịn được mà thỏa hiệp.

 

Bây giờ nghĩ lại, thứ duy nhất anh dựa vào chính là chút tình cảm ít ỏi đó của cô.

 

Sau khi cô không còn yêu anh nữa, anh cũng chẳng khác gì những người đàn ông đang ngồi ở đây.

 

Nhưng dù đang thất thần như vậy, anh vẫn giành được vị trí thứ hai. Cho nên không ai nhìn ra sự thất thố của anh.

Lục Cảnh Trần còn chưa nói gì, người đàn ông hơi mập đã bắt đầu kéo đến: “Tôi đã nói mấy đứa nhóc các cậu không được rồi, còn phải luyện thêm.”

 

Mấy cậu trai trẻ tự nhiên không phục.

 

Nhưng ngại đối phương là Lục Cảnh Trần, cũng không phản bác.

 

Sở Tịch thấy vậy lại bắt đầu làm người hòa giải.

 

“Được rồi được rồi, uống rượu đi, so đo với mấy đứa nhỏ làm gì.” Nói rồi anh ta gọi những người khác đi.

Chỉ có Lục Cảnh Trần không động, mà đưa tay cầm đồ chơi game trong tay cho Tô Thanh Ý nói: “Muốn chơi không?”

 

Tô Thanh Ý theo bản năng nhận lấy.

 

Nhưng anh vẫn không đi, mà ngồi trên sofa xem cô chơi.

 

Hai người rõ ràng không nói gì, Sở Vãn Triết lại cảm thấy một mối nguy hiểm cực lớn.

 

Chen vào giữa hai người.

 

Không ngờ, Lục Cảnh Trần chủ động dịch sang vị trí bên cạnh Tô Thanh Ý, nhường vị trí trước đó của mình cho cậu ta.

 

Thế là, cậu ta thành người ngồi ngoài cùng, Lục Cảnh Trần ngược lại ngồi vào giữa hai người, nhưng dù vậy, Lục Cảnh Trần vẫn giữ khoảng cách, không để mình chạm vào Tô Thanh Ý.

 

Sở Vãn Triết vẫn tức không chịu nổi.

 

Lại đứng dậy trở lại chỗ tay vịn sofa lúc trước, nhưng Lục Cảnh Trần lại không có ý định ngồi lại, cứ tiếp tục dựa vào gối ôm sau lưng Tô Thanh Ý.

 

Trớ trêu là cậu ta không thể nói gì.

 

Bởi vì Lục Cảnh Trần mặt mày nghiêm túc, không có chút dáng vẻ mưu đồ bất chính nào, ngược lại giống như lòng dạ cậu ta hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn.

 

Nhưng thật sự nói ra, cậu ta lại không có tư cách gì để ghen.

 

Cậu ta cũng chỉ là một trong vô số người theo đuổi Tô Thanh Ý, chỉ là được cô chú ý nhiều hơn một chút mà thôi.

 

Sở Vãn Triết cũng không tự trách tự thương.

 

Tự nhủ không cần tự dọa mình, anh Cảnh nhà người ta chỉ hứng thú với trò chơi này thôi, chứ không phải hứng thú với Tô Thanh Ý.

 

Cổ vũ mình lấy lại tinh thần.

 

Mà khi cậu ta còn đang tự dỗ dành mình ở đây, Lục Cảnh Trần đã ngồi dậy, giúp Tô Thanh Ý điều khiển nút bấm đạo cụ.

 

Tô Thanh Ý giật mình.

 

Cô và Sở Vãn Triết chơi nhiều ván như vậy, Sở Vãn Triết cũng không phát hiện ra khi cô điều khiển nhân vật theo hướng nào thì sẽ không có thời gian ném đạo cụ, mà Lục Cảnh Trần xem chưa hết một ván đã phát hiện ra.

 

Trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, mà cô còn chưa kịp buồn bã, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lục Cảnh Trần vang lên bên tai: “Hạng nhất.”

 

Tô Thanh Ý cùng họ chơi cả đêm.

 

Lần *****ên giành được thứ hạng này, không khỏi có tinh thần, cũng chẳng để ý đến chuyện khác, tập trung toàn bộ sự chú ý vào trò chơi.

 

Bạn của Sở Vãn Triết cũng phát hiện ra vấn đề.

 

Lướt qua Sở Vãn Triết nhìn về phía Tô Thanh Ý, “Chị ơi, chị gian lận hả?”

 

Nhưng Tô Thanh Ý cứ ngồi ngay ngắn như vậy.

 

Lục Cảnh Trần bên cạnh cũng khoanh tay trước ngực, không giống đang giúp đỡ.

 

“Không thể nào, đây là phiên bản nhanh nhất rồi, chị mới chơi sao có thể lợi hại như vậy, chắc chắn là Sở đẹp trai giúp rồi!”

 

“Cái gì?” Sở Vãn Triết căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe họ nói vậy mới như tỉnh mộng ngẩng đầu.

 

Ngược lại càng chứng minh Tô Thanh Ý tự mình chơi.

 

Bạn của Sở Vãn Triết tất nhiên không phục: “Lại nào, lại nào.” Sở Tịch cũng đang gọi Lục Cảnh Trần qua đó.

Lục Cảnh Trần cũng không có ý định đi, nhìn màn hình game trả lời: “Các cậu uống đi, tôi chơi với mấy bạn nhỏ một lát.”

 

Anh nói không phải “Xem”, mà là “Chơi cùng”.

 

Sở Tịch cho rằng anh chỉ nói nhầm, không nghĩ nhiều.

 

Sở Vãn Triết vốn trông mong như vậy có thể khiến Lục Cảnh Trần rời đi, không ngờ Lục Cảnh Trần thật sự hứng thú với cái trò chơi chết tiệt này.

 

Không khỏi nhìn về phía anh nói: “Anh Cảnh, anh không đi uống rượu với anh trai em và mọi người sao?”

 

Lục Cảnh Trần nghe tiếng nhìn về phía cậu ta nói: “Tôi không uống rượu.”

 

Sở Vãn Triết: “?” Vậy anh tới làm gì?

Đang lúc Sở Vãn Triết chuẩn bị dò hỏi, chỉ thấy anh liếc qua màn hình TV phía trước, rồi nhanh tay nhanh mắt bấm một cái lên tay cầm của Tô Thanh Ý.

 

Tô Thanh Ý không có chút bất ngờ nào. Hiển nhiên đã quen rồi.

Tuy giữa hai người không có bất kỳ cử chỉ thân mật đặc biệt nào, nhưng cũng đủ để Sở Vãn Triết cảm thấy kinh ngạc.

 

Cậu và Tô Thanh Ý nói chuyện nhiều ngày như vậy, mới khó khăn lắm gần gũi hơn một chút, kết quả Lục Cảnh Trần tiếp xúc với cô chưa đến mười phút, đã có thể đến mức độ này.

 

Lục Cảnh Trần vẫn giữ gương mặt nghiêm túc đó.

 

Không giống đang tán tỉnh Tô Thanh Ý, nhưng vẫn khiến Sở Vãn Triết cảm thấy bất an, theo bản năng muốn ngăn cách hai người ra, nhưng Tô Thanh Ý đang vui, cậu ta cũng không nỡ làm cô mất hứng.

 

Chỉ có thể nhẫn nại, chờ ván game này kết thúc.

 

Tô Thanh Ý lại tỏ ra vô cùng hứng thú với trò chơi này, chủ động mở miệng nói: “Thêm một ván nữa.”

 

Sở Vãn Triết chỉ có thể chịu đựng.

 

Sau ba ván nữa, Tô Thanh Ý cuối cùng cũng thỏa mãn đặt tay cầm trong tay xuống đưa cho Sở Vãn Triết: “Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”

 

“Chị về ngay bây giờ sao?” Sở Vãn Triết rất kinh ngạc nói. “Cậu còn chuyện gì nữa à?” Tô Thanh Ý khó hiểu nói. “Tôi còn muốn chị xem tôi khắc gỗ.”

Tô Thanh Ý vẫn còn sợ hãi chuyện cậu ta bị thương.

 

Sợ người nhà cậu ta đổ chuyện này lên đầu mình, từ chối nói: “Lần sau đi.”

 

“Lần sau…” Sở Vãn Triết nhắc tới lần sau lại cảm thấy buồn bã, nhưng thấy Tô Thanh Ý đã quyết ý ra về, chỉ có thể đồng ý: “Vậy tôi đưa chị về.”

 

“Không sao, tôi tự bắt xe được rồi.”

 

Sở Vãn Triết liếc qua Lục Cảnh Trần bên cạnh, cảm thấy một mối nguy hiểm cực lớn, “Không được, để em đưa chị về.”

 

“Nhưng tay cậu bị thương…”

 

“Không ảnh hưởng!” Sở Vãn Triết quả quyết nói. Tô Thanh Ý muốn nói lại thôi mấp máy môi.

Hiển nhiên vẫn không muốn làm phiền cậu ta.

 

Nhưng cậu ta sợ Lục Cảnh Trần nhân cơ hội này đòi đưa cô về, không ngừng nhìn về phía anh.

 

Lục Cảnh Trần vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị thanh lãnh đó, không giống người có nhiều ý nghĩ lệch lạc như vậy.

 

“Anh,” Sở Vãn Triết nhìn một vòng, cảm thấy người khiến cậu ta yên tâm nhất chỉ có Sở Tịch, “Anh giúp em đưa Thanh Ý về một chút.”

 

“Anh uống rượu rồi.” Sở Tịch trả lời.

 

“Không sao, tôi bắt xe được rồi,” Tô Thanh Ý mở ứng dụng gọi xe trực tuyến, rất nhanh giơ màn hình lên nói: “Gọi được rồi.”

 

“Vậy tôi ngồi xe chị gọi đưa chị về, lát nữa tôi lại bắt xe về sau.” Tô Thanh Ý khó hiểu nhìn cậu ta.

 

Nhưng cũng không nói nhiều, thấy xe sắp tới, chào hỏi mọi người một tiếng rồi rời đi.

 

Lục Cảnh Trần đợi họ đi một lúc, mới cáo từ những người khác.

 

Sở Vãn Triết theo Tô Thanh Ý lên xe xong, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ một vòng, xác định không có chiếc xe nào bám theo, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Tô Thanh Ý không hiểu cậu ta đang làm gì.

 

Chỉ cảm thấy dáng vẻ lén lút của cậu ta có chút buồn cười: “Sao vậy?” Sở Vãn Triết không muốn nói cho cô biết, sợ tỏ ra mình lòng dạ hẹp hòi. Chỉ giả vờ thờ ơ nói: “Chị thấy anh Cảnh thế nào?”

Tô Thanh Ý không mấy để ý nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cũng bình thường.”

Nghe Lục Cảnh Trần cũng chỉ được một câu nhận xét “cũng bình thường”, cậu ta tức khắc cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

 

Dò hỏi: “tôi cảm giác anh ấy…”

 

Đối với cô không giống bình thường. Nhưng lại khó nói.

 

Tô Thanh Ý thất thần nhìn chiếc Cullinan phản chiếu trong gương chiếu hậu.

 

Không nói gì.

 

Sở Vãn Triết im lặng một lúc, thử dò hỏi: “Ngày mai mấy giờ chị bay?” “Không biết.” Tô Thanh Ý trả lời.

“Chị vẫn chưa đặt vé sao?” Mắt cậu nhất thời sáng lên: “Vậy chị có muốn cùng tôi…”

 

“Không cần.”

 

“Tôi còn chưa nói xong mà.”

 

“Lúc trước cậu đã hỏi tôi rồi, đáp án của tôi vẫn là không cần.” Tô Thanh Ý nhìn cậu ta nói.

 

Cậu ta ấm ức chu môi.

 

Tô Thanh Ý muốn nói lại thôi mấp máy môi, rồi lại chẳng nói gì cả. Sở Vãn Triết vô cớ nhớ tới Lục Cảnh Trần.

Bất giác lại coi anh là tình địch tưởng tượng, muốn hỏi cô, nếu là anh Cảnh rủ cô, cô có đi không.

 

Nhưng cậu ta cũng biết mình đang gây sự vô cớ.

 

Tô Thanh Ý và Lục Cảnh Trần quen nhau chưa đến mười phút, trước sau nói chuyện chưa đến ba câu, có gì mà phải nói.

 

Ai ngờ Tô Thanh Ý lại chủ động nhắc tới: “Cậu thấy anh Cảnh của cậu là người thế nào?”

 

Cảm giác nguy hiểm trong lòng Sở Vãn Triết càng sâu, không hề suy nghĩ liền một mực phủ quyết: “Chẳng ra gì.”

 

Tô Thanh Ý vô cùng đồng tình.

 

Trước đây cô vẫn luôn cho rằng Lục Cảnh Trần là một người có tiêu chuẩn đạo đức rất cao, nhưng bây giờ xem ra lại không hẳn vậy, bởi vì dưới góc nhìn của Lục Cảnh Trần, cô và Sở Vãn Triết hẳn là đang “yêu đương”, Sở Vãn Triết hẳn là “bạn trai danh chính ngôn thuận” của cô trong mắt anh, vậy mà người này lại cứ thế ngang nhiên lái xe theo sau “chiếc xe bạn trai cô đang đưa cô về”.

 

Xem dáng vẻ này của anh, rõ ràng là muốn “cắm sừng” Sở Vãn Triết. Trời ạ!

May mắn cô là người có giới hạn đạo đức rất cao, không hề đùa giỡn kiểu bạn trai bạn gái trước mặt Sở Vãn Triết, nếu không điều này đối với tâm hồn non nớt của một đứa trẻ sẽ là một đả kích nặng nề biết bao.

 

Rất nhanh, xe chạy đến cửa khách sạn.

 

Cậu ta theo Tô Thanh Ý cùng xuống xe, theo bản năng nhìn quanh một vòng, may mà cũng không thấy chiếc xe nào đáng ngờ.

 

Tức khắc lại cảm thấy cậu ta đúng là có chút nhìn gà hóa cuốc.

 

Cậu ta thu hồi tầm mắt, còn muốn nói gì đó với Tô Thanh Ý, Tô Thanh Ý đã gọi sẵn xe cho cậu ta về rồi, cậu ta tức khắc sắp khóc đến nơi: “Chị gấp gáp muốn tách khỏi tôi như vậy sao?”

 

Tô Thanh Ý chỉ cảm thấy lời này của cậu ta thật khó hiểu.

 

Giơ tay búng nhẹ lên trán cậu ta: “Cậu muốn học khắc gỗ, tôi dạy, tay cậu bị thương, tôi cũng đưa cậu đi bệnh viện, cậu muốn tôi ở lại Kinh Thị thêm mấy ngày, tôi cũng ở lại, cậu bảo tôi tham gia buổi tụ tập của cậu, tôi cũng tới, cậu nhóc à, tôi đối với cậu thật sự xem như hết lòng hết dạ rồi.”

 

Sở Vãn Triết cũng biết mình đang được một tấc lại muốn tiến một thước. Mím môi: “Vậy chị lại hết lòng hết dạ với tôi thêm một chút nữa đi.”

“Tôi đến cả xe về cũng đã gọi cho cậu rồi, còn muốn hết lòng hết dạ thế nào nữa?”

 

“Nhưng mà…” Sở Vãn Triết còn muốn nói gì đó, chiếc xe Tô Thanh Ý gọi cho cậu ta đã tới rồi.

 

Cậu ta chỉ có thể ngồi vào trong xe, mắt trông mong nhìn Tô Thanh Ý. “Vậy tôi có thể đến Đại Đồng tìm chị chứ?”

Tô Thanh Ý gật gật đầu.

 

Đứng ven đường vẫy tay với cậu ta, đợi đến khi chiếc xe biến mất giữa dòng xe cộ, mới thu hồi tầm mắt đi về phía khách sạn.

 

Trước khi vào khách sạn, cô âm thầm quét mắt một vòng bãi đỗ xe ở cửa.

 

May mà cũng không thấy chiếc Cullinan kia. Xem ra Lục Cảnh Trần vẫn còn chút giới hạn.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại không ngờ vừa vào thang máy đã đụng phải Lục Cảnh Trần từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, anh đứng ở hàng cuối cùng trong đám đông, lặng lẽ nhìn cô.

 

Tô Thanh Ý không muốn đi lên.

 

Nhưng đúng lúc cao điểm thang máy hoạt động, người phía sau không hẹn mà cùng đẩy cô về phía trước, chen cô vào trong.

 

Tô Thanh Ý ở tầng lầu cao.

 

Hơn nữa thang máy đông người, cô không thể không đi vào tận cùng bên trong, mà Lục Cảnh Trần dường như đã sớm tính toán giúp cô, cô vừa vào anh đã chủ động giơ tay, che chắn cho cô một lối đi giữa đám đông chen chúc, đỡ lấy cánh tay cô, đưa cô đến bên cạnh mình.

 

Tô Thanh Ý không biết anh muốn làm gì.

 

Vô cùng đề phòng anh, đi đến cuối cùng tìm được vị trí đứng vững, lập tức rút tay bị anh đỡ về, đè giọng nói: “Anh có gì muốn nói, thì nói ở đây đi.”

 

Lục Cảnh Trần nghe ra cô đến cả cửa phòng cũng không muốn cho anh vào.

 

Giữa đám đông chen chúc trong thang máy, anh lặng lẽ dùng ngón út của mình, móc lấy ngón út cô đang buông thõng bên người, nhẹ nhàng lắc lắc.

 

Tô Thanh Ý ngẩng đầu, muốn anh biết chừng mực.

 

Không ngờ vừa ngước mắt lên đã đối diện với một đôi mắt dịu dàng bi thương, hàng mi rậm theo mí mắt cụp xuống của anh, đổ bóng xuống đáy mắt.

 

Tô Thanh Ý cứng rắn rút tay về. Tránh ánh mắt anh nói: “Nói đi.”

Anh cũng không cố chấp nữa, cụp mi mắt nói: “A Ý, nếu em còn muốn ngủ với anh thì cứ ngủ đi, anh sẽ không đòi em danh phận, cũng sẽ không làm bạn tr…”

 

Tô Thanh Ý thấy tai người trước mặt rõ ràng đang vểnh lên, một tay bịt miệng anh lại nói: “Được rồi, ra ngoài nói.”

 

Khó khăn lắm mới được vào thang máy.

 

Không ngờ thang máy có rất nhiều người cùng tầng, thấy cô và anh đứng đối diện nhau ở hành lang, không hẹn mà cùng đi chậm lại, rõ ràng cảm thấy hóng chuyện vẫn chưa đủ.

 

Tô Thanh Ý cuối cùng cũng cần mặt mũi.

 

Sợ anh nói ra điều gì còn kinh thiên động địa hơn, cuối cùng vẫn để anh vào phòng.

 

Sau khi đóng cửa lại, Tô Thanh Ý cũng không để anh đi vào trong.

 

Cô đến cả thẻ phòng cũng chưa cắm, cứ đứng ở huyền quan sau cửa đối đầu với anh: “Anh muốn làm gì?”

 

Anh không trả lời ngay, mà nắm lấy tay cô trong bóng tối.

 

Tô Thanh Ý theo bản năng giãy ra một chút, lại không thoát được, anh kéo tay cô từ từ tiến lại gần cô một bước, dùng một giọng gần như cầu xin, khẽ nói bên tai cô: “Muốn để em… ‘làm’.”

Bình Luận (0)
Comment