Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 66

Lục Cảnh Trần không nói gì.

Chỉ dùng một đôi mắt đầy ẩn ý, lặng lẽ nhìn cô.

 

Vương Trân Phượng đứng bên cạnh xem mà lòng dạ rối bời.

 

 

Vừa kéo tay áo Tô Thanh Ý, nhưng trước mặt Lục Cảnh Trần, cũng không dám để lộ bất kỳ manh mối nào, đợi vào cửa rồi mới lên tiếng hỏi: “Chị, chị đối xử với anh Giang lạnh nhạt như vậy có thích hợp không?”

 

“Sao lại không thích hợp?” Tô Thanh Ý chẳng hề để tâm mà ngáp một cái: “Cứ để anh ấy quen dần đi.”

 

 

Vương Trân Phượng nghe không hiểu.

 

Chỉ lo lắng sốt ruột nhìn cô, “Chị, chị không sợ anh Cảnh nản lòng thoái chí, bị chị làm cho tức giận bỏ đi sao?”

 

 

“Đúng không?” Tô Thanh Ý không ngờ Vương Trân Phượng cũng có thể hiểu được đạo lý này, vậy mà Lục Cảnh Trần lại không thông suốt nổi, có thể thấy lúc đó cô thật sự đã cho anh rất nhiều cảm giác an toàn.

 

 

“Cái gì gọi là đúng không?” Vương Trân Phượng thoáng chốc tưởng mình nghe lầm: “Em là bảo chị đừng làm anh Giang tức giận bỏ đi mà.”

 

Tô Thanh Ý như đang suy nghĩ gì đó: “Cái gì của mình thì sẽ là của

mình, không phải của mình, có giữ thế nào cũng vô dụng, thông suốt chút đi, em gái.”

 

Vương Trân Phượng: “?”

 

Tô Thanh Ý cũng không giải thích thêm với cô ta: “Chị đi ngủ bù một

giấc, em giúp chị ra cửa hàng xem một chút, nếu Tiểu Nguyệt bận, em phụ giúp nhé.”

 

Vương Trân Phượng dậy sớm, nhưng cô ta ngủ cũng không tệ.

 

 

Không giống Tô Thanh Ý đi đường cũng hữu khí vô lực, không biết hôm qua chị cô ta đã làm gì, rõ ràng ngủ nhiều hơn cô ta một tiếng mà còn mệt mỏi như vậy.

 

 

Cũng không nói nhiều.

 

Gật đầu, rồi lái xe điện rời đi.

 

 

**

 

Sau khi Tô Thanh Ý lên lầu, một giấc ngủ đến tận 6 giờ chiều, cơm trưa cũng không ăn.

 

 

Đợi đến lúc cô xuống ăn cơm, Tô Ngọc ngồi bên cạnh vẻ mặt đau lòng nhìn cô: “Phim tuyên truyền gì vậy hả? Sao lại hành hạ người ta thành thế này.”

 

Tô Thanh Ý lắc đầu.

 

 

“Không phải chuyện phim tuyên truyền, là do… vấn đề của con.”

 

Tô Ngọc cho rằng cô đang nói tốt cho đối phương, nghĩ cũng là chuyện của thành phố, cũng không dám nói gì.

 

 

Ngược lại Vương Trân Phượng ở bên cạnh bất mãn nói: “Con cũng dậy từ 5 giờ mà, sao mẹ không đau lòng con?”

 

Tô Ngọc thấy con gái lại bắt đầu.

 

 

Giả vờ muốn đánh, nhưng lại nghĩ gần đây con bà cũng rất vất vả, lại dịu giọng nói: “Được được được, đau lòng, đều đau lòng hết, ôi chao, video gì mà quay Tiểu Phượng của chúng ta thành thế này, con xem mặt mũi

cũng tóp đi một vòng rồi kìa.”

 

Lúc này Vương Trân Phượng mới hài lòng ngẩng đầu hừ một tiếng.

 

Tô Thanh Ý ở bên cạnh xem mà chỉ muốn cười, lúc này, điện thoại đặt bên bát của cô rung lên một chút, cô cầm điện thoại lên xem, lại là Lục Cảnh Trần.

 

 

Anh hỏi: “Vẫn chưa tỉnh sao?”

 

Lúc này cô mới nhớ ra, lúc trước tỉnh ngủ có nhìn thấy mấy tin nhắn

chưa trả lời, đều là những chuyện không quan trọng, nhưng anh đúng là đang bận tâm đến cô.

 

 

Cô đặt đũa trong tay xuống, mở WeChat. Trả lời: “Mới vừa tỉnh.”

Ngay sau đó điện thoại của Lục Cảnh Trần rất nhanh gọi tới.

 

 

Giọng nói thanh lãnh của anh không chút hoang mang vang lên: “Ăn cơm chưa?”

 

“Đang ăn.”

 

 

Anh không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên im lặng.

 

Đúng lúc Tô Thanh Ý đang tò mò, chỉ nghe Phương Trục ở bên cạnh hỏi: “Anh Cảnh, chị Tô tới không? Tới thì em gọi thêm hai món nữa.”

 

Lục Cảnh Trần muốn nói lại thôi nhìn anh ta một cái.

 

 

Nhưng thấy đã không giấu được cô nữa, chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Qua ăn cơm không?”

 

“Không qua, em ăn gần xong rồi.” Tô Thanh Ý thành thật trả lời.

 

Lục Cảnh Trần biết nếu là trước đây, dù cô có đang ăn cơm cũng nhất định sẽ đến gặp anh một cái, vậy mà bây giờ đối với anh lại như một

người bạn bình thường không thể bình thường hơn.

 

Nhưng người phụ nữ này rõ ràng buổi sáng còn nằm trong lòng anh gọi “anh ơi”.

 

 

Anh lặng lẽ mím môi: “Vậy… anh cúp máy trước nhé?”

 

“Được.” Nghe anh nói những lời này, cô chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi lập tức cúp điện thoại.

 

 

Lục Cảnh Trần cầm điện thoại không nói gì.

 

Một lúc lâu sau mới từ từ buông điện thoại đang áp bên tai xuống, Phương Trục thấy vậy hỏi: “Chị Tô tới không anh?”

 

Lục Cảnh Trần nhẹ nhàng lắc đầu.

 

 

Bởi vì biểu cảm của anh quá mức bình thản, Phương Trục cũng không nghĩ nhiều, chỉ tò mò hỏi: “Không phải anh nói muốn ở thành phố hai ngày sao? Sao tối nay đã về rồi?”

 

 

Lục Cảnh Trần hơi trầm ngâm.

 

Lặng lẽ cụp mi mắt xuống: “Sáng mai lại qua đó.”

 

“A?” Phương Trục nghe anh ngày mai còn muốn qua đó, không khỏi tò mò: “Còn muốn đi nữa à? Vậy mai mấy giờ anh đi?”

 

“7 giờ xuất phát.”

 

“Sáng 7 giờ hả?” Phương Trục lại kinh ngạc: “Vậy sao anh không tìm

khách sạn ở lại một đêm, lúc này tiền xăng đi lại cũng đủ tiền phòng rồi? Lại còn có thể ngủ thêm được một tiếng, anh tính toán kiểu gì vậy?”

 

Lục Cảnh Trần muốn nói lại thôi nhìn anh ta.

 

Phương Trục ý thức được mình quản quá nhiều, dù sao mặc kệ anh Cảnh

tính toán cái gì, cũng không thể là tính toán đến anh ta, vì thế thức thời ngậm miệng lại.

 

Lục Cảnh Trần không biểu hiện ra một chút cảm xúc khác thường nào.

 

 

Lại cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Tô Thanh Ý: “Ăn cơm xong rồi làm gì nữa?”

 

Hỏi xong, chính anh nhìn cũng cảm thấy phiền phức.

 

 

Nhưng vẫn không nhịn được muốn quan tâm cô.

 

Hôm nay lúc anh họp ở ban tuyên truyền thành phố, cho dù có bao nhiêu máy quay chĩa vào, anh vẫn muốn biết cô đã dậy chưa, ăn cơm chưa,

hôm nay có vui vẻ hơn chút nào không. Anh cảm thấy mình tiêu rồi.

Nhưng lại không còn cách nào khác, cam tâm tình nguyện chìm đắm vì điều này.

 

 

May mà Tô Thanh Ý rất nhanh trả lời: “Không làm gì cả, ở nhà nằm thôi.”

 

Anh “Ừm” một tiếng, vốn còn định nói “Vậy lát nữa anh qua tìm em”, nhưng nhìn giọng điệu bình thản của cô, lại cảm thấy quá đeo bám.

 

Buồn bực đặt điện thoại xuống.

 

Tô Thanh Ý ở trong phòng xem điện thoại một lúc, Tô Ngọc lên lầu gọi cô đi dạo, cô nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy khỏi ghế làm việc.

 

 

Theo Tô Ngọc và Vương Trân Phượng cùng nhau ra cửa.

 

Đang giữa hè, hồ nước gần đó sen nở rộ, thu hút vô số người đến chụp ảnh. Tô Thanh Ý không có hứng thú gì, phe phẩy chiếc quạt tròn, đứng

bên cạnh nhìn Vương Trân Phượng chụp ảnh cho Tô Ngọc.

 

Sau khi chụp ảnh xong, Vương Trân Phượng lại nói đói bụng, đòi đi dạo chợ đêm.

 

Ba người ở bên ngoài đến hơn 9 giờ tối mới về nhà. Về đến nhà, phát

hiện có điều không ổn, trong phòng đặc biệt yên tĩnh. Vương Trân Phượng cẩn thận đẩy cửa ra, đã thấy Lục Cảnh Trần mặc một chiếc áo sơ mi lụa in hoa thủy mặc tay lỡ, quay lưng về phía họ ngồi ở chỗ thường

ngày dùng cơm uống trà, cha cô ta và ông ngoại cô ta thì một bộ dạng gượng gạo cẩn thận.

 

Không biết còn tưởng nhà họ có nhân vật lớn nào tới.

 

 

Nhưng không biết có phải do chất liệu vải trên người anh hay không, anh chỉ ngồi đó cũng toát lên một vẻ tự phụ thanh lãnh, hơn nữa chuỗi vòng trầm hương không rời tay trên cổ tay anh, cũng đã đổi thành một chuỗi

vòng khác trầm ổn nội liễm hơn, không nhìn ra là gì, màu sắc gần giống trầm hương, nhưng lại không phải trầm hương.

 

Đừng nói ông ngoại và cha cô.

 

 

Cô ta nhìn cũng thấy rụt rè, theo bản năng muốn tránh đi.

 

Tô Ngọc không hiểu tại sao, chỉ biết anh và Tô Thanh Ý đã chia tay, thấy anh tới, còn mang theo một đống lớn đồ đạc.

 

 

Không khỏi quay đầu lại nhìn Tô Thanh Ý. Tô Thanh Ý nhàn nhạt liếc anh một cái.

Làm như không có chuyện gì nói: “Sao anh lại tới đây?” Lục Cảnh Trần nghe tiếng quay đầu lại.

Đặt chén trà trong tay xuống đứng dậy nói: “Đến tìm em.”

 

Ông nội và cậu của Tô Thanh Ý thấy chủ nhà đã về, thở phào nhẹ nhõm.

 

Hai người làm lụng cả đời, không giỏi giao tiếp, thấy vậy đứng dậy nói: “Thanh Ý, con nói chuyện đi, con nói chuyện đi.”

 

Nói rồi, hai người không quay đầu lại mà đi mất.

 

Tô Ngọc và Vương Trân Phượng cũng thức thời rời đi, rất nhanh, phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

 

Tô Thanh Ý lướt nhìn những món quà ra mắt cho trưởng bối trên bàn.

 

Không khỏi nhớ tới lần trước anh đến tìm cô, hai tay trống trơn, không mang theo gì cả, cô cho rằng anh không hiểu những lễ nghĩa này, nên cũng không so đo với anh.

 

Mà nay xem ra, lại không hẳn vậy.

 

 

Tô Thanh Ý lặng lẽ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, nhìn những hộp quà trên bàn nói: “Anh à, anh làm gì vậy?”

 

Lục Cảnh Trần mơ hồ đoán được cô đang nghĩ gì, có lẽ lại cảm thấy

trước đây anh không đủ coi trọng cô, hoặc là tự tin không sợ hãi, mới cảm thấy không cần tuân thủ những lễ tiết này.

 

Anh âm thầm hít một hơi thật sâu giải thích với cô: “Lần trước đến vội quá, quên mang đồ, lần này bổ sung.”

 

Tô Thanh Ý nghe xong, cũng không nói gì thêm, chỉ phe phẩy quạt tròn xoay người nói: “Lên lầu đi.”

 

 

Lục Cảnh Trần im lặng lướt nhìn chiếc quần short chiffon và áo dệt kim hở cổ trên người cô, bên trong phối hợp với một chiếc áo hai dây thêu hoa, chỉ đứng đó thôi cũng toát lên một vẻ duyên dáng yêu kiều.

 

Đôi chân trắng như tuyết thon dài.

 

 

Vòng eo tinh tế.

 

Những chỗ nhô lên, lại mang đến cho người ta một cảm giác lay động khôn tả.

 

 

Anh không biết nghĩ tới điều gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xuống bậc thang dưới chân.

 

Tô Thanh Ý hoàn toàn không biết ánh mắt của anh.

 

Vào phòng rồi, cô không chút hoang mang quay đầu lại hỏi: “Tìm em có chuyện gì sao?”

 

 

“Không có gì,” Lục Cảnh Trần theo bản năng đóng cửa sau lưng lại ngẩng đầu nói: “Chỉ là muốn tìm em.”

 

Tô Thanh Ý như đang suy nghĩ gì đó, cụp mi mắt xuống.

 

 

Không nhìn ra là để ý hay không để ý, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Vậy à.”

 

“A Ý,” Lục Cảnh Trần ***** môi nói: “Đừng lạnh nhạt với anh như vậy.”

 

 

Tô Thanh Ý ngước mi mắt lên, rất khó hiểu nói: “Lạnh nhạt chỗ nào?”

 

Nếu là đổi thành người khác, cô đến cả lên lầu cũng không cho, vậy mà anh còn chê cô lạnh nhạt, không khỏi tự hỏi trước đây mình đối với anh rốt cuộc nhiệt tình đến mức nào.

 

 

Thấy anh nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.

 

Cô lại tiến lên, sờ nhẹ má anh một cái: “Sao nào? Nhất định phải để em quyến rũ anh mới tính là nhiệt tình à?”

 

 

Anh nhìn ***** đột nhiên áp sát của cô, theo bản năng ngẩng đầu, nín thở: “Anh không có ý đó.”

 

“Vậy anh có ý gì?” Cô không chút hoang mang thu tay lại ngồi thẳng dậy nói.

 

“Thẳng thắn đáp lại cảm xúc của anh được không?”

 

Tô Thanh Ý cúi người nhìn gương mặt anh đánh giá: “Em nhìn thế nào cũng không nhìn ra anh có cảm xúc gì cả?”

 

Anh lướt nhìn cổ áo lúc gần lúc xa của cô, nuốt khan, đột nhiên ôm lấy eo cô, ép cô vào bức tường bên cạnh.

 

 

Cô hiển nhiên bị giật mình, nhưng chỉ giây lát lại bình tĩnh trở lại.

 

Tiếp tục phe phẩy chiếc quạt tròn trước ngực nói: “Anh à, anh muốn em đáp lại thế nào đây?”

 

Anh cũng không có hành động gì tiếp theo, chỉ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Không nhớ anh sao?”

 

Cô như đang suy nghĩ gì đó, khẽ đảo mắt, hơi chu môi nói: “Anh đoán xem?”

 

 

Giọng nói vừa dứt, môi anh cũng đã nhắm thẳng vào môi cô mà hôn xuống.

 

Giữ chặt eo cô, áp sát vào bụng dưới mình, bất giác muốn cọ xát cô.

 

 

Tô Thanh Ý cũng không từ chối, cứ để anh hôn, đợi anh hôn gần xong, mới vòng tay qua cổ anh hỏi: “Anh à, anh hung dữ vậy làm gì?”

 

“Nói em muốn anh.” Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của anh, không chớp mắt nhìn chăm chú vào mắt cô nói.

 

Vẻ mặt buồn rầu vô tội của cô nhìn anh nói: “Nhưng hôm nay em nằm mơ thật sự không có mơ thấy anh, sao có thể coi như…”

 

 

Lời còn chưa dứt, môi anh cũng đã hạ xuống.

 

So với sự mạnh mẽ lúc nãy, giờ phút này đã dịu dàng hơn, ngậm lấy môi dưới của cô, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mút lấy.

 

 

Cô cũng không nói tiếp nữa.

 

Không đáp lại, nhưng cũng không từ chối, đợi đến khi anh hôn đủ rồi, mới không chút hoang mang nói: “Anh à, anh chạm vào em rồi.”

 

 

Anh hiển nhiên cũng ý thức được sự thất thố của mình.

 

Hơi buông lỏng cô ra, giữ khoảng cách với cô một chút nói: “Cũng chỉ có mình anh nhớ em, phải không?”

 

Tô Thanh Ý cảm thấy những lời này quen tai.

 

 

Nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu, thấy anh thật sự ấm ức không chịu nổi, mới ***** má anh dỗ dành một câu: “Không phải anh cũng đã hôn được, ôm được rồi sao?”

Cô không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc tới anh càng thêm tức. Lại một lần nữa siết chặt vòng tay đang ôm eo cô nói: “Có ích lợi gì?” “Còn chưa có tác dụng sao?” Tô Thanh Ý kinh ngạc nói: “Một đại mỹ

nhân như em, có thể để anh hôn như vậy, ôm như vậy, còn chạm vào như vậy, mà còn chê à.”

 

Hơn nữa vẫn là trong tình huống không danh không phận này của anh.

 

 

Biết đủ đi.

 

Buổi tối không vui, còn ở đây oán giận cái gì nữa.

 

Lục Cảnh Trần cũng nhìn ra ý tứ sâu xa chưa nói hết của cô, đốt ngón

tay đang ôm eo cô lại siết chặt, đốt ngón tay vốn trắng lạnh hơi ửng hồng nói: “Không phải hôm nay em nói ở nhà sao?”

 

Tô Thanh Ý sững sờ một chút mới phản ứng lại anh đang nói gì.

 

 

Vô cùng vô tội chớp mắt nói: “Nhưng anh cũng đâu có nói với em là anh muốn tới.”

 

“Vậy anh nói anh muốn tới, em có đợi không?” “Không đợi.” Tô Thanh Ý không chút do dự trả lời.

Bụng dưới anh vốn đã giữ khoảng cách với cô, lại áp sát vào người cô lắc nhẹ một cái.

 

Cô bất giác khẽ rên một tiếng, rồi đẩy anh ra nói: “Được rồi, đừng giận

nữa, nếu đã tới rồi thì tới rồi, em… mời anh xem một bộ phim rồi hẵng đi nhé.”

 

Lục Cảnh Trần nghe thấy ba chữ cuối cùng, không động đậy.

 

 

Tô Thanh Ý lại nhìn ra, rất kinh ngạc nói: “Sao nào? Anh à, anh còn muốn ở lại đây qua đêm à?”

 

Anh không trả lời.

 

Nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Anh à, anh có muốn xem phim không? Không xem thì bây giờ có thể về rồi đó.”

 

Lục Cảnh Trần phát hiện anh chẳng có cách nào với cô cả.

 

Anh sống bao nhiêu năm như vậy, chưa bao giờ đặt bản thân vào hoàn cảnh bất lợi thế này.

 

Trớ trêu thay anh lại không thể từ chối.

 

Cố nén sự bất mãn trong lòng ngồi thẳng dậy nói: “Xem, sao lại không xem.”

 

Cô làm như không nghe thấy, lướt qua anh, lập tức đi về phía chiếc laptop đặt trên bàn sách.

 

 

Vừa dùng chuột điều khiển, vừa hỏi: “Anh muốn xem phim gì?”

 

“Tùy tiện,” Lục Cảnh Trần nói xong, lại kìm nén hứng thú nói: “Em muốn xem gì thì xem nấy, anh xem cùng em.”

 

“Được thôi,” cô rất nhanh tìm được một bộ phim mở ra, chỉ vào chiếc ghế sofa sau lưng mình nói: “Anh à, anh ngồi đây đi.”

 

Lục Cảnh Trần không nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống.

 

Tô Thanh Ý lại kéo rèm cửa sau bàn làm việc kiểm tra một lần, xác định cửa sổ đã khóa chặt từ bên trong, mới lặng lẽ kéo chặt rèm lại.

 

Nhân lúc xuống lầu lấy nước, lúc quay về, cô lại không tiếng động khóa trái cửa.

 

Lục Cảnh Trần đang nhìn màn hình xuất thần, không phát hiện ra hành động nhỏ của cô. Tô Thanh Ý nhìn ra anh thật sự rất khó chịu, nhưng

cũng không để tâm.

 

Đặt ly nước trong tay xuống nói: “Anh à, trong phòng chỉ có một cái ghế này, em ngồi lên người anh được chứ?”

 

 

Lục Cảnh Trần đột nhiên hoàn hồn.

 

Xác định cô chính là vừa từ chối anh lại vừa câu dẫn anh, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ như có như không.

 

Cô lại giả vở không nghe thấy, ngồi xuống tay vịn bên cạnh anh.

 

 

Nhìn chằm chằm màn hình phía trước nói: “Nếu anh không muốn, em ngồi ở đây cũng được.”

 

Lục Cảnh Trần im lặng một lúc,tựa như đã mặc định để cô ngồi đó.

 

 

Cô cũng không để ý, một chân đạp lên tay vịn, cúi người cầm lấy ly nước trên bàn, nhìn chằm chằm màn hình, uống một ngụm nước.

 

Bỗng nhiên bàn tay cô đang chống trên tay vịn bị kéo mạnh một cái.

 

 

Cô đột ngột không kịp phòng bị mà ngã vào lòng anh.

 

Chiếc cốc trong tay cô cũng theo đó mà nghiêng đổ.

 

Số nước không nhiều bên trong toàn bộ đổ lên ngực cô.

 

 

Cô vội vàng giãy giụa đứng dậy, “Anh à, anh làm gì vậy?”

 

Vừa đặt ly nước trong tay xuống, vừa vỗ quần áo bị ướt của mình.

Anh một tay nắm lấy bàn tay đang vỗ vết nước của cô.

 

Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô,như đang nói, anh biết em cố ý, đừng giả vờ nữa.

 

Tô Thanh Ý cũng không giải thích, chỉ dùng một đôi mắt vô tội đến cực điểm nhìn anh.

 

Chiếc áo hai dây trước ngực cô đã bị ướt sũng, để lộ lớp ren trắng bên trong.

 

 

Anh giữ chặt cổ tay cô, nhìn cô thật sâu.

 

Hơi mím môi, nhìn ra được đã rất tức giận, nhưng anh vẫn đang nhẫn nhịn, tuy nhiên giọng điệu hơi phập phồng đã để lộ cảm xúc của anh: “Em rốt cuộc là muốn cho anh xem phim hay là muốn cho anh xem cái

gì?”

 

Cô cố tình không nghe thấy, nhìn chằm chằm màn hình phía trước.

 

Thất thần trả lời: “Anh à, anh thích xem gì thì xem, không muốn xem phim thì anh cũng có thể về…”

 

Lời còn chưa dứt, cô bỗng nhiên cảm giác trên bụng chợt lạnh.

 

Anh vén chiếc áo hai dây trước ngực cô lên, đẩy một góc ren ra, hôn xuống.

 

 

Cô bật ra một tiếng rên nhẹ.

 

Nhưng vẫn không nhìn anh, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên. Ngón tay anh đang giữ chặt tay cô siết lại.

Nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô đến đỏ ửng, nhưng cô cũng không có ý định ngăn cản anh, cứ để anh muốn làm gì thì làm, nhưng cũng không đáp lại.

 

 

Cô càng không phản ứng lại anh, cảm xúc nội tâm của anh càng phập phồng lớn hơn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, làm cho cô để ý đến anh.

 

Đôi môi hồng nhuận của anh ngậm lấy, dùng đầu lưỡi trêu chọc cô, cô không chút keo kiệt phản ứng của mình, nhưng chính là không nhìn anh,

làm như việc anh đang làm, còn không bằng một bộ phim dở tệ hấp dẫn cô.

 

Cô càng không để ý đến anh, anh lại càng muốn nhận được sự chú ý của cô.

 

Một tay cởi khuy áo sau lưng cô, lại tìm kiếm xuống dưới thắt lưng quần cô.

 

Cô vẫn hết sức chăm chú nhìn màn hình, bị những đoạn phim máu me vô lý cuốn theo cảm xúc.

 

Anh không nhịn được áp mũi vào vùng da thịt dưới xương quai xanh của cô, hé môi cắn cô một cái.

 

 

Cô rên nhẹ thành tiếng.

 

Anh ngẩng đầu, cho rằng như vậy cô sẽ liếc nhìn anh một cái, kết quả cô vẫn không ngẩng đầu.

 

 

“A Ý,” anh không thể không cúi đầu, dùng mũi cọ vào má cô nói: “Để ý đến anh đi.”

 

Lúc này cô mới miễn cưỡng quay xuống.

 

Nhưng vẫn không nhìn anh, tầm mắt vẫn dừng trên con quái vật trong phim, thất thần hỏi: “Sao vậy anh?”

 

Lục Cảnh Trần không biết nên nói gì.

 

Quần áo trước ngực cô toàn bộ bị đẩy lên trên xương quai xanh, chỉ còn lại chiếc áo dệt kim hở cổ bên ngoài rũ xuống tự nhiên, chiếc quần

chiffon của cô cũng hơi hé mở, bụng dưới phẳng lì lộ rõ.

 

Anh nghe thấy trong lòng đang nói, Lục Cảnh Trần, thừa nhận đi.

 

 

Mày chính là không có cách nào với cô ấy, cho dù cô ấy không để ý đến mày, mày vẫn cam tâm tình nguyện.

 

Anh không tiếng động hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, áp mũi vào vùng da thịt dưới xương quai xanh của cô.

 

Lúc mở miệng ngậm hôn lên, ngón tay cũng dọc theo bụng dưới. Đi xuống.

Vừa ấn vừa day, cũng càng thăm dò sâu hơn. Cô bật ra tiếng ngâm nga khe khẽ.

Bàn tay anh đang ôm lấy tay cô, cũng dừng ở rìa xương quai xanh bên kia của cô, *****.

 

Chân cô không ngừng cọ xát vào chuỗi vòng sáp ong màu nâu sẫm trên cổ tay anh.

 

Cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái, “Anh à.”

 

 

Anh mắt còn chưa kịp mở to, đã lập tức ngẩng đầu, hướng về phía miệng cô mà tới.

 

Giờ khắc này, trong lòng anh cuối cùng cũng có một cảm giác vững chắc.

 

Mạnh mẽ hôn lên môi cô.

 

Cô rên rỉ liên tục, bụng dưới phẳng lì không tự chủ mà run rẩy một chút, rồi sau đó mềm oặt trong lòng anh.

 

 

Lúc này anh mới từ từ buông môi cô ra, ngẩng đầu lên.

 

Đang định nói chuyện với cô, tầm mắt cô lại dừng trên bộ phim phía trước.

 

Ngón tay anh đang giữ chặt trên ngực cô không khỏi siết lại.

 

 

Cô có chút đau, không khỏi hít một hơi khí lạnh, cũng không quay đầu lại nói: “Anh à, dịu dàng một chút.”

 

“Để ý đến anh.” Anh nhìn sát vào mắt cô, tay vẫn ***** nói.

 

 

Cô quay đầu lại, cực kỳ vô tội nhìn anh một cái: “Em đang xem phim mà, sao mà để ý đến anh được.”

 

Anh mới không tin những lý do này.

 

 

Vừa giúp cô sửa lại thắt lưng quần, vừa cúi đầu hôn lên môi cô.

 

Tô Thanh Ý cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của anh, cuối cùng cũng không làm lơ anh nữa, hơi hé môi đáp lại nụ hôn của anh.

 

Anh một bên hôn cô, một bên dùng tay nhẹ nhàng *****.

 

 

Giờ khắc này, anh cuối cùng cũng cảm nhận được hạnh phúc trong sự thân mật như vậy.

 

Không ngừng muốn áp sát vào cô, cho đến khi cô nằm trong lòng anh, áp sát đến không thể sát hơn.

 

Anh trước nay không cảm thấy hôn môi lại là một chuyện hạnh phúc đến vậy.

 

Không cần làm gì cả, cũng có thể cứ hôn mãi hôn mãi như vậy.

 

Không biết hôn bao lâu, cô nhẹ nhàng quay đầu đi nói: “Hết phim rồi.”

 

 

Lúc này anh mới theo ánh mắt cô, liếc nhìn màn hình phía trước, phim đã kết thúc, anh cũng nên về rồi.

 

Anh không nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, chỉ một bên *****, một bên nhìn chằm chằm vào cô.

 

Anh không tin cô có thể thờ ơ như vậy.

 

Nhưng cô kéo xuống bộ quần áo bị anh đẩy lên, cài lại khuy áo sau lưng, lập tức đứng dậy từ trong lòng anh.

 

 

“Anh à, không còn sớm nữa, về sớm đi.” Anh nhìn chằm chằm cô không động đậy.

Cô lại không quản anh nữa, cầm áo ngủ đi xuống lầu nói: “Em muốn đi rửa mặt.”

 

Trước khi đi, còn không quên cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, qua WeChat chuyển cho anh 500 tệ.

 

 

“Anh à, nhận một chút nhé.”

 

Có thể thấy cô rất hài lòng với sự phục vụ vừa rồi của anh.

 

Anh không khỏi bật ra tiếng cười lạnh, mà cô không chút lưu luyến, lập tức đi xuống lầu, làm anh muốn nói chút gì đó, cũng không thể nào nói

 

nên lời.

 

Anh lặng lẽ ngồi trên sofa, đang lúc xuất thần, chiếc điện thoại cô đặt trên bàn vang lên.

 

Một số điện thoại lạ đến từ Kinh Thị.

 

Anh không muốn xâm phạm sự riêng tư của cô, nhưng điện thoại cúp

máy rồi lại reo, cực kỳ giống người tối hôm đó vẫn luôn gọi điện WeChat cho cô.

 

Anh bình ổn cảm xúc bắt máy, còn chưa kịp nói, đã nghe thấy đầu dây

bên kia truyền đến giọng nói phấn chấn tràn đầy sức sống của Sở Vãn Triết: “Chị ơi buổi tối tốt lành ạ.”

 

Lục Cảnh Trần không nói gì.

 

 

Cậu ta lại tiếp tục nói: “Em đi du lịch xong rồi, chuẩn bị bay thẳng đến Đại Đồng, mấy ngày nay chị có tiện không?”

 

Lục Cảnh Trần hít một hơi thật sâu.

 

Hai chân bắt chéo, day sống mũi cao thẳng hít một hơi thật sâu: “Sở Vãn Triết, có phải tôi quá nể mặt cậu rồi không?”

 

Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.

 

Nhưng cũng không cúp máy, một bộ dạng tỏ ra mình đường đường chính

chính, vô cùng lảng tránh. Lục Cảnh Trần cũng bình ổn tâm trạng nói: “Cậu có biết vì chuyện của cậu, chị của cậu đã phải dỗ tôi bao lâu

không?”

 

Sở Vãn Triết có chút sợ anh, nghe thấy những lời này, tức khắc bốc hỏa:

“Lục Cảnh Trần, anh căn bản không thích chị ấy, nếu anh đã không thích chị ấy, tại sao anh còn muốn giữ chặt chị ấy không buông!”

 

Lục Cảnh Trần không ngờ cậu ta còn có mặt mũi để phê phán chuyện của anh.

 

Không khỏi bật cười: “Sở Vãn Triết, tôi không gây khó dễ cho cậu, là vì tôi cảm thấy đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không đáng để so đo hơn

thua với cậu, nhưng nếu cậu cứ nhất quyết muốn chen một chân vào, tôi sẽ phải bảo Sở Tịch đánh gãy chân cậu.”

 

Sở Vãn Triết tất nhiên không tin.

 

“Anh có giỏi thì bảo anh trai tôi đánh gãy chân tôi đi!”

 

 

Không ngờ, Lục Cảnh Trần căn bản không chịu sự uy ***** của cậu ta, trực tiếp gọi điện cho Sở Tịch, nói ngắn gọn súc tích: “Sở Tịch, tôi cho

cậu hai con đường, là cậu đánh gãy chân em cậu, hay là tôi về Kinh Thị

tự mình tìm cậu?”

 

Sau đó anh nghe thấy anh trai cậu ta dùng một giọng điệu mà anh chưa từng nghe qua, vô cùng nịnh nọt nói: “A Cảnh, cậu đừng vội, chuyện này

cứ giao cho tôi, tôi bây giờ sẽ tự mình bay qua đó, bắt em tôi về, cho cậu một lời giải thích.”

 

Sở Vãn Triết nghe thấy anh mách tội với Sở Tịch, tức khắc nóng nảy,

“Lục Cảnh Trần, anh có bản lĩnh thì đến tìm tôi, mách tội với anh trai tôi

thì có bản lĩnh gì.”

 

Lục Cảnh Trần cười lạnh một tiếng: “Bây giờ tôi không rảnh quản cậu, nhưng cậu đừng vội, đợi tôi giải quyết xong chuyện bên này, tôi về Kinh

Thị từ từ tính sổ với cậu sau.”

 

Sở Tịch vừa nghe giọng điệu này của anh thì biết anh thật sự nổi giận.

 

Tức khắc cũng càng thêm nóng nảy, “A Cảnh, A Cảnh, nó chỉ là một đứa trẻ, cậu không cần phải so đo với nó, cứ giao cho tôi! Tôi nhất định sẽ

cho cậu một lời giải thích!”

 

Rồi sau đó lại hét với những người khác: “Vé máy bay tôi bảo các người đặt đã đặt chưa! Còn nữa, Sở Vãn Triết, ‘chị’ kia chính là bạn gái của anh Cảnh nhà em, em ở đây nổi điên cái gì, chuyện của vợ chồng người

ta liên quan gì đến em? Có phải em muốn ép anh gọi điện cho ba mẹ không hả!”

Sở Vãn Triết nghe thấy anh ta muốn liên hệ với ba mẹ, tức thì liền tiu nghỉu.

“Anh Cảnh, em… không phải ý đó, em chỉ cảm thấy…

“Cậu cảm thấy cái gì? Cậu có tư cách gì để thay tôi cảm thấy tôi yêu hay không yêu? Tôi chiều cô ấy, lại chiều hư cả cậu à? Cảm thấy cậu thật sự

có thể ‘cắm sừng’ tôi đúng không? Sở Vãn Triết, cậu dám thật sự ‘cắm sừng’ tôi một cái thử xem, đến lúc đó không chỉ là đánh gãy chân cậu đâu.”

Giọng anh trầm thấp, không chút gợn sóng.

Nhưng cả hai đầu điện thoại lại im lặng, đồng thời kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Chính là cảm giác anh thật sự làm được.

Sở Tịch vẻ mặt ảo não, Lục Cảnh Trần ru rú ở nhà quá lâu, đến nỗi khiến người ta quên mất người từng khiến vô số ông lớn ở Kinh Thị phải trằn

trọc khó ngủ, người nắm quyền Hoa Đông là người như thế nào.

Sở Tịch hận không thể quỳ xuống ***** giày cho Lục Cảnh Trần: “A Cảnh, tôi ***** giày cho cậu được không? Tôi chỉ có một đứa em trai này thôi, cậu đừng làm gì nó, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích,

được không?”

Sở Vãn Triết nghe thấy giọng cầu xin của anh trai mình, mới biết mình thật sự gây họa rồi.

Cậu ta cũng không biết, Lục Cảnh Trần trước đây rõ ràng đối với cậu ta làm gì cũng thờ ơ, tại sao có thể trong vài ngày ngắn ngủi lại trở nên như vậy.

Lục Cảnh Trần cũng ý thức được cảm xúc của mình có chút mất kiểm soát.

Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt đáp một tiếng, bình ổn cảm xúc rồi nói với Sở Vãn Triết: “Đừng tìm cô ấy nữa, xóa số điện thoại và

WeChat của cô ấy đi, cũng đừng quản tôi yêu hay không yêu, chuyện này không đến lượt cậu phải giải thích với tôi.”

Sở Vãn Triết sợ đến ngẩn người.

Chỉ có thể một mực gật đầu, run rẩy cúp điện thoại.

Lục Cảnh Trần đặt điện thoại xuống, từ đáy lòng bật ra một tiếng cười tự giễu.

Anh phát hiện cảm giác an toàn khi đó của mình đều là cô mang lại, biết

cô đối với mình đặc biệt khác biệt, cho nên dù có nhìn thấy cô sửa tóc cho Sở Vãn Triết, cũng cảm thấy tự tin không sợ hãi.

Thậm chí còn có một tâm thái chế nhạo Sở Vãn Triết.

Bởi vì anh biết, trong lòng cô có anh, Sở Vãn Triết có tính toán đến mấy, cũng không bằng anh nhẹ nhàng đứng trước mặt cô một cái.

Ban đầu anh thật sự cho rằng đây là chuyện rất nhỏ.

Dỗ dành cô, cho cô ngủ một chút là được, kết quả, anh trong lòng cô hình như cũng không quan trọng đến vậy, anh vui thì hầu hạ, không vui

đến tìm cô cũng chẳng sao.

Anh cảm thấy nếu là anh của hiện tại, có thể ngay tại chỗ đánh gãy chân Sở Vãn Triết, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Anh che mắt ngửa người dựa vào sofa, không biết đang suy nghĩ gì, rất lâu không động đậy.

Lúc Tô Thanh Ý tắm rửa xong quay lại, anh vẫn duy trì tư thế đó, đôi chân thon dài tự nhiên dang rộng, toát lên một khí thế tương xứng với

khí chất của anh lúc này.

Tô Thanh Ý nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái nói: “Anh à, anh còn chưa đi sao?”

Anh nghe thấy giọng cô, buông tay đang che mắt xuống nói: “Không đi.”

Tô Thanh Ý thấy đuôi mắt anh có chút hoe đỏ.

Không khỏi đóng cửa lại, ôm lấy cổ anh ngồi xuống lòng anh, dịu giọng hỏi: “Sao vậy?”

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt eo cô, vùi mặt thật sâu vào cổ cô.

Tô Thanh Ý thấy cô thật sự đã bắt nạt anh quá đáng, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Vậy không đi thì không đi, xuống dưới tắm rửa, rồi lên ngủ.”

Lục Cảnh Trần: “…”

Người mà một khắc trước còn lạnh lùng với anh, giờ phút này lại dịu dàng nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, dường như cũng đang coi trọng cảm

xúc của anh.

Anh bình ổn cảm xúc ngẩng đầu nói: “Tô Thanh Ý, em bây giờ đang chơi đùa với chó à?”

Cô dịu dàng ***** má anh nói: “Nhưng em không cho chó chơi đùa đâu.”

Môi Lục Cảnh Trần hơi mím lại. Nhìn cô không chớp mắt.

Không thể không thừa nhận, anh đã bị những lời này của cô dỗ dành rồi.

Tô Thanh Ý thấy anh vẫn không động đậy, lại nhẹ nhàng sờ má anh một chút: “Lên lầu rồi sẽ cho anh ‘làm’, đừng không vui nữa, hửm?”

Lục Cảnh Trần đẩy bàn tay đang ***** trên má mình của cô ra.

Mặt mày nghiêm nghị sửa lại lời cô: “Anh không phải muốn làm chuyện đó với em, anh chỉ là không biết…”

Không biết còn phải dùng cách nào để kiểm chứng rằng anh vẫn còn có được cô.

Nghĩ đến đây, đuôi mắt anh càng thêm đỏ.

Trong lòng Tô Thanh Ý dâng lên một cảm giác không nói nên lời, có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn lại là rung động, tuy nhiên cô không để lộ bất kỳ manh mối nào trước mặt anh, chỉ làm như không có chuyện gì

lại một lần nữa sờ lên má anh nói: “Vậy anh có muốn ‘làm’ hay không đây.”

Lục Cảnh Trần nhìn gương mặt thanh lãnh quyến rũ của cô.

Trong đầu chỉ có một chữ.

‘Làm’.

Bình Luận (0)
Comment