Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 45

CHƯƠNG 45

Lời của Nam Ca Nhi, khiến Mạc Thụ ngạc nhiên một chút.

Nghiêng đầu nhìn Mạc Thụ, Nam Ca Nhi lặp lại: “…. Hôm nay ta đi nghe ngóng tin tức của quân vương Bắc Quận.”

Thấy Nam Ca Nhi dần biến thành bộ dáng lãnh khốc, Mạc Thụ rờ đầu y: “Ngươi vẫn tốt chứ?”

Nam Ca Nhi ngây dại, sau đó ngẩng đầu, cười nói: “Ân.”

Mạc Thụ cười: “Không phải ngươi sớm đã nói rồi sao? Bất luận thế nào, đó đều là chuyện của hắn, hiện tại chỉ quan tâm đến chuyện của ta và ngươi mà thôi.”

Nam Ca Nhi cười: “Ân.”

Mạc Thụ thấy y tựa hồ không có hưng trí nói chuyện lắm, cũng không hỏi y, chỉ đưa tay ra, rờ đầu Nam Ca Nhi.

“Tuy ta rất lâu không trở lại nơi này.” Nam Ca Nhi trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng cũng có một chút phương pháp của mình để hiểu rõ tình trạng của Bắc Quận.” Cười, “Rất nhiều chuyện dù là ngươi cũng không thể biết.”

Mạc Thụ nghiêng đầu nhìn bộ mặt cười nhẹ, hơi cúi của Nam Ca Nhi, không nói gì.

“Cho dù, các ngươi có thể hủy diệt Bắc Quận, nhưng rất nhiều bí mật, lại không thể biết được.”

Mạc Thụ tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Ân, vì bất luận có hiểu rõ những bí mật đó hay không, nếu như chúng ta muốn Bắc Quận biến mất, thì Bắc Quận sẽ phải biến mất, cho nên không có ý nghĩa.”

Là khinh thường, cũng là vô tri cuồng vọng.

Nam Ca Nhi có chút khổ sở cười: “Có phải trong mắt ngươi, cảm thấy những người bên ngoài đều rất yếu đuối, rất đáng cười?”

Quảng Điền, Mạc Thụ, không phải đã thoát ly khỏi thế giới này, mà là đứng thật xa điều khiển đại lục này, với một tư thái cao cao tại thượng, nhìn xuống thế gian hỗn loạn.

“Là chúng ta.” Mạc Thụ nhắc nhở Nam Ca Nhi hiện tại cũng là một bộ phận của Quảng Điền.

Ý thức được bản thân tựa hồ có chút tình tự mất khống chế, hít sâu một hơi, Nam Ca Nhi nỗ lực bình tĩnh lại.

“Ta nghe nói, thế cục Bắc Quận tựa hồ có chút loạn?” Thấy Nam Ca Nhi để ý như vậy, cho dù Mạc Thụ không mấy quan tâm, cũng trở nên nghiêm túc lại.

“A.” Nam Ca Nhi gật đầu, “Là rất loạn rồi.”

Mạc Thụ lại chau mày, tỉ mỉ hồi tưởng hiện trạng mà văn sĩ từng nói với mình, rồi đáp: “Hình như vương quyền bị phân chia…. thì phải.”

Hắn không lắng nghe tỉ mỉ, vì hắn cảm thấy điều đó không quan trọng.

Binh mã dễ có, tướng thủ khó cầu, Quảng Điền tự có các nhân tài thiện chiến mà những bậc quân vương đều đổ xô mong muốn, nội bộ Bắc Quận cũng có không ít người Quảng Điền đang giữ chức lớn, muốn kết thúc một vương triều, không phải là chuyện khó khăn gì.

Bất luận quân vương này là tốt hay xấu, chỉ cần có đủ cường đại, thì ngay cả cái gọi là nhân đức cũng vô pháp ngăn cản chiến tranh.

Vì con người luôn sẽ thay đổi, lúc này bị công phá thành môn, những người bị thê ly tử tán rời xa quên hương có lẽ sẽ thống hận chiến tranh vô đạo nghĩa, nhưng nếu kẻ xâm lăng thu lại lưỡi kiếm nhọn, nghỉ ngơi dưỡng sức, thì người đã chịu nỗi khổ lưu lạc do chiến tranh, lúc này lại trở giáo thuận tùng tận hiến.

Chỉ cần có đủ thời gian, bất cứ kẻ xâm lược tàn bạo nào cũng đều biến thành quân vương khai quốc vĩ đại.

Thành vương bại khấu. (Thắng làm vua thua làm giặt)

Không có chiến tranh nào là nhân nghĩa, cũng không có bất cứ quân vương nào hiền từ.

Đây mới là chân tướng của lịch sử.

Có lẽ, người đang ngồi bên cạnh mình này, cũng hiểu rõ đạo lý đó, chỉ là nếu phải nói ra, thì có hơi…

Mềm yếu một chút?

Mạc Thụ hạ mắt, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt có hơi lạnh của Nam Ca Nhi: “Sao rồi? Ngươi không nỡ?” Hắn tự nhiên biết quân vương Bắc Quận hiện sống không được như ý.

Cái này không cần nói, cho dù chỉ đoán cũng có thể đoán ra phần nhiều.

Thanh âm nhàn nhạt nhất quán của Mạc Thụ, lúc này lại có chút băng lạnh vi diệu.

Nam Ca Nhi hơi hốt hoảng.

Có lẽ tự Mạc Thụ không phát hiện, hắn chỉ hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: “Không ai có thể quay ngược thời gian. Tiểu Nam, ngươi cũng vậy.” Hắn nắm vai Nam Ca Nhi, hơi dùng sức.

… Đây là, bất an?

Nam Ca Nhi chịu đựng cảm giác đau đớn, nói: “Mạc Thụ tiên sinh, vai của ta sắp bị ngài bóp nát rồi, nếu ngài hy vọng ta biến thành phế nhân, vậy liền tùy ý đi.”

Mạc Thụ kinh ngạc, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng buông tay, dùng cánh tay còn lại, siết chặt tay mình___ Hắn hoàn toàn không phát hiện bản thân cư nhiên lại sử dụng lực lớn như vậy, hắn sợ Nam Ca Nhi lại bị thương do mình không cẩn thận, hắn vô thức co co lùi lại, bảo trì khoảng cách với Nam Ca Nhi.

___ Hắn biết con người hao gầy ốm yếu này, một chút không cẩn thận, cũng có thể bị bẻ gãy.

Nam Ca Nhi quay đầu, lại thấy trên mặt Mạc Thụ có sự khiếp sợ không che giấu kịp.

Thế là hơi nhướng cằm lên, bắt mãn trừng hắn: “Lạnh.” Sau đó, cũng không nhìn xem Mạc Thụ có ngồi sau lưng cho mình dựa vào không, bất kể hết thảy ngã ra sau.

Vòng ôm ấm áp lại lần nữa bao lấy y.

“Hôm nay ta ra ngoài cả ngày, đã dần hiểu rõ hài tử đó năm đó tại sao phải làm như vậy với ta rồi.” An tĩnh rất lâu, Nam Ca Nhi mới nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, đây đại khái, cũng là trách nhiệm của ta.”

“Tiểu Nam tốt nhất.” Nam Ca Nhi thân thiết dựa vào lòng mình, khiến Mạc Thụ dần hồi phục lại bình tĩnh, vuốt trán Nam Ca Nhi, “Là hắn ngốc.”

“Ân.” Nam Ca Nhi gật đầu, “Hắn đích thực rất ngốc. Đương nhiên, ta cũng không thông mình.” Cười cười, “Chỉ có thể nói, chúng ta đều tự làm tự chịu.”

“Nếu đã bị nuôi dưỡng trong ***g, thì nên tiếp nhận vận mệnh.” Khẩu khí Mạc Thụ có chút khinh thường, “Cho dù hắn là sói, cũng chỉ có thể có giác ngộ của chó.”

Nam Ca Nhi kinh ngạc một chút, sau đó nhẹ giọng cười lên: “Mạc Thụ, ta có nói qua chưa.”

“Cái gì?”

“Ngươi phi thường phù hợp với Quảng Điền.” Đại khái chỉ có người như Mạc Thụ, mới có thể trở thành người lãnh đạo của những gia hỏa trong Quảng Điền thôi.

Mạc Thụ cười cười, cũng không biết có hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Ca Nhi không.

“Ta không biết thế lực tích lũy của mình lại lớn như vậy, vừa mới đầu, những kẻ xúi giục còn có thể làm ra vẻ, trước khi ta chưa chết, bọn họ đều không dám lành ra chuyện vọng động nào, chỉ sợ ta sẽ ngóc đầu trở lại, cho dù ba năm bị giam cầm trong lao ngục cũng không cách nào khiến bọn họ yên tâm.” Nam Ca Nhi lạnh lùng cười, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ta vừa chết, liền tứ phân ngũ liệt…” Cười nói tiếp: “Hắn căn bản không điều khiển được những thần tử quen dùng tâm kế đó.” Lấy chiêu bài vương ra làm cờ hiệu, làm những chuyện không dám nhìn người, câu tâm giác đấu, chỉ vì thỏa mãn mong muốn ích kỷ của mình, không ngừng khuếch trương thế lực và dã tâm, đường đường quân vương Bắc Quận, hiện tại chẳng qua là vật chơi đùa của mấy thế lực lớn mà thôi.

“Không chết.” Mạc Thụ vỗ mặt y, “Vẫn sống.”

“Ân.” Nam Ca Nhi nhẹ giọng nói: “Bắc Mạc Ly chết rồi, còn sống là Nam Ca Nhi.”

“Cho nên, ta sẽ không trở về đâu.” Y ngẩng đầu, cười nói.

“Ngoan.” Mạc Thụ đạt được lời hứa này của Nam Ca Nhi, rõ ràng rất vui sướng, nhẹ chạm vào cánh môi y: “Là nhờ tên tiểu lang cẩu đó không biết nhìn hàng, cho nên mới giúp ta nhặt được bảo bối.”

“Bảo bối gì cũng không phải, chỉ là Nam Ca Nhi.” Y nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Được rồi, Tiểu Nam.” Mạc Thụ cũng không cưỡng cầu, cười cười: “Tóm lại, ta cảm thấy vận khí của ta rất tốt.”

“Như nhau thôi.” Cũng nhờ may mắn, mới có thể giống như kỳ tích tới được Quảng Điền, mới có thể sống lại.

Hiện tại Nam Ca Nhi cũng đã có được cảm giác thỏa mãn khi may mà mình đã đến thế giới này, may mà mình còn sống.

“Khi nào chúng ta quay về?” Hai người nhìn nhau cười nửa ngày xong, Nam Ca Nhi mới hỏi Mạc Thụ: “Ta nhớ mọi người rồi, lang trung phu tử, Tiểu Hạ, Chu Khê, còn có Xuân Kiều cô nương, còn có….” Rất nhiều rất nhiều người.

So với thế giới bên ngoài hỗn loạn, tràn đầy các loại dục vọng, phồn hoa trầm nổi này, ta càng muốn về Quảng Điền hơn, làm một Nam Ca Nhi nhỏ bé, sống thanh đạm nghèo khó.

Ký tức tốt đẹp nhất của ta ở thế giới này, toàn bộ đều ở đó.

“Thật sự không cần phải làm gì sao?” Mạc Thụ tựa hồ vẫn có chút không cam tâm, lại thăm dò Nam Ca Nhi lần nữa.

Nam Ca Nhi lắc đầu: “Không cần, ta không cần ngươi vì ta, rơi vào cảnh bị người nguyền rủa.” Tuy hiện tại Bắc Quận đã phân chia thành nhiều thế lực lớn đấu đá nhau, nhưng cũng chưa tới mức dân chúng lầm than, cho nên thế cục Bắc Quận vẫn coi như ổn định, “Càng huống hồ.” Y cười một chút, “Ta từng nói qua rồi, cứ để vậy đi, đã không còn liên quan tới ta, chúng ta vẫn đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, sớm trở về chút, tránh để mọi người lo lắng.”

Hiện tại y nhìn thấy những gương mặt xấu xí, mưu mô, đều cảm thấy buồn nôn, mà ta từng là người nổi bật nhất trong những gia hỏa này, đồng thời còn tự cho là đúng và cảm thấy mình là sạch sẽ nhất, vì mình đang bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ.

… Năm đó ta rốt cuộc đã mang bộ mặt khó coi đến mức nào, sống khiến người phỉ nhổ tới mức nào vậy?

Nam Ca Nhi phát hiện, bản thân không còn nhớ rõ nữa.

“Được thôi.” Mạc Thụ cũng không nói gì nữa, vòng tay ôm Nam Ca Nhi: “Thật là một hảo hài tử độ lượng, ngươi thật thiện lương.”

Nam Ca Nhi cười cười, vòng tay ôm vai Mạc Thụ: “Ân.”

Lương thiện sao? Ta chỉ cảm thấy, không nhất định phải lãng phí thời gian trên những chuyện không đáng kể này.

Ta chán nản chỉ là vì ta phát hiện ra trước đây toàn bộ những gì ta làm đều phí công, toàn bộ đều là tự làm tự chịu, mà không phải là vì người nào đó.

Bất luận Bắc Quận là vong quốc hay là hưng quốc, ta đều không còn cảm thấy cao hứng nữa.

Sinh mạng con người không quá dài, mà ta đã lãng phí rất nhiều rồi, cũng không biết còn bao lâu nữa là xài hết, cho nên chỉ muốn nhanh chóng trở về thế giới mà ta thích.

Chỉ là, lời này không biết Mạc Thụ có thể hiểu hay không, cho nên Nam Ca Nhi chỉ cười, không giải thích thêm.

“Đợi người muốn cùng hồi hương lần này chuẩn bị xong, chúng ta liền trở về.” Mạc Thụ nhẹ cười.

“Ân.” Nam Ca Nhi gật đầu, thuận tiện hỏi thêm, “Đại khái cần bao lâu?”

“Buổi tối lên đường đối với thân thể ngươi không tốt, sáng mai dùng cơm xong liền đi.”

Ta kháo!

Nhanh như vậy thì tên hỗn đàn ngươi còn bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nói rõ cái đầu a!

Huống hồ, ngươi căn bản không cho người ta thời gian chuẩn bị mà!

Bình Luận (0)
Comment