Xuân Tín Buông Xuống - Hà Tiên Cô

Chương 43

Sắp chuyển nhà, dọn vào nhà mới, đồ đạc cũ bên này sẽ không mang theo. Xuân Tín và Tuyết Lí đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc. Tưởng Mộng Nghiên đi ngang qua cửa, đi được hai bước lại quay ngược trở lại, dựa vào khung cửa.

 

"Bên đó là nhà ba phòng, tức là có ba phòng ngủ. Hai đứa cũng lớn rồi, còn ngủ chung ít nhiều có chút không tiện, hay là tách ra ngủ đi, mỗi đứa một phòng."

 

Tưởng Mộng Nghiên cố ý trêu chọc, biết rõ mối quan hệ của các nàng rất tốt, mẹ vẫn cố ý nói như vậy, muốn xem thử ai sẽ sốt ruột hơn.

 

Xuân Tín ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ chớp chớp mắt, đã bắt đầu tưởng tượng: "Con một mình một phòng à..."

 

Tuyết Lí ôm quần áo từ trong tủ ra ném lên giường, nhìn mẹ, rồi lại nhìn Xuân Tín.

 

Tưởng Mộng Nghiên nói: "Một phòng ngủ chính mẹ với ba con ở, còn hai phòng ngủ phụ giống hệt nhau, hai đứa mỗi người một phòng, vừa xinh."

 

Ở một mình, mới nghe thì thấy rất mới mẻ, nhưng nghĩ kỹ lại, một mình chẳng phải đồng nghĩa với việc phải tách khỏi Tuyết Lí sao? Cảm giác mới mẻ đó rất nhanh sẽ qua đi, nhưng việc phải xa Tuyết Lí thì lại là một nỗi khó chịu kéo dài.

 

Bây giờ còn chưa tách ra, nàng chỉ nghĩ đến việc không được ở cùng cô thôi đã thấy rất khó chịu rồi.

 

Tuyết Lí đang gấp quần áo trên giường, gấp xong đưa cho Xuân Tín, nàng phụ trách cất vào vali.

 

Tuyết Lí không gấp nữa, ngồi ở mép giường. Xuân Tín quỳ trên thảm, suy nghĩ một hồi rồi vẫn lắc đầu: "Con muốn ở chung với Tuyết Lí."

 

"Nhưng giường đều đã mua xong rồi." Tưởng Mộng Nghiên nói: "Mỗi người một chiếc giường nhỏ một mét hai, không ngủ được hai người đâu. Bàn học cũng mỗi người một cái nhỏ, không thể ngồi gần nhau được."

 

Tuyết Lí nhìn mẹ một cái đầy ý vị. Tưởng Mộng Nghiên còn chưa nói xong: "Bây giờ phải tập quen dần đi chứ, không thì sau này hai đứa tìm đối tượng, kết hôn với người khác thì làm thế nào, không thể nào cứ ở cùng một chỗ mãi được."

 

Đây là cái gì với cái gì chứ, đến cả chuyện kết hôn cũng lôi ra nói.

 

Tuyết Lí lắc đầu thở dài, mẹ lại đang trêu chọc rồi.

 

Tưởng Mộng Nghiên nói xong liền chạy biến, để lại Xuân Tín bĩu môi, cau mày, vẻ mặt vô cùng không vui. Mẹ cố ý gây khó dễ cho Tuyết Lí đây mà.

 

"Đừng nghe mẹ." Tuyết Lí nhoài người tới, đưa tay xoa đầu Xuân Tín: "Chúng ta kê giường lại gần nhau, bàn học cũng kê lại gần nhau, giống như bây giờ vậy."

 

Điều này Xuân Tín cũng nghĩ tới, nhưng điều khiến nàng buồn không phải là chuyện đó.

 

Nàng nghiêng đầu né tránh tay Tuyết Lí, lí nhí nói: "Mau thu dọn đi."

 

Triệu Thành nhờ tài xế xe tải trong xưởng giúp đỡ, đồ đạc một chuyến là có thể chở xong. Nhà mới cũng không xa lắm, lái xe ra ngoại ô nửa tiếng là đến.

 

Xe của Triệu Thành đi theo sau xe tải. Xuân Tín và Tuyết Lí ngồi ở ghế sau. Cơn dỗi hờn của Xuân Tín vẫn chưa qua. Tuyết Lí không muốn nói những lời dính người trước mặt người lớn, định bụng đến nơi rồi sẽ dỗ dành sau.

 

Tay áo bị nắm kéo nhẹ sang bên. Tuyết Lí liếc mắt, Xuân Tín ngoắc ngoắc ngón tay với cô, ý bảo cô dựa sát lại, tránh tầm nhìn của kính chiếu hậu phía trước, không muốn để người khác nhìn thấy.

 

Tuyết Lí cúi người nấp sau lưng ghế, Xuân Tín ghé sát vào tai cô nói chuyện: "Cậu thật sự muốn kết hôn với người khác sao."

 

Môi như có như không chạm vào, vành tai nóng bỏng ẩm ướt. Tim Tuyết Lí run lên, người bất giác rùng mình một cái.

 

Xuân Tín bị phản ứng của cô làm cho càng thêm tức giận, đẩy mạnh cô một cái: "Cậu có ý gì!"

 

Tuyết Lí trông rất vô tội: "Tớ ngứa."

 

"Tớ có cào cậu đâu!" Xuân Tín nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói to.

 

Tuyết Lí xoa xoa tai, sắp cháy đến nơi rồi.

 

Xuân Tín đẩy cô ra ngoài: "Đi đi, sang một bên, đừng có lại gần tớ."

 

Tuyết Lí che tai nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa bên đầu vừa váng vừa trướng. Tưởng Mộng Nghiên ở phía trước nén cười.

 

Đến bãi đỗ xe ngầm, người lớn đang chuyển đồ vào thang máy. Xuân Tín ôm con gấu bông to sụ của mình đợi thang máy khác. Tuyết Lí đưa tay ra định đỡ: "Để tớ."

 

Xuân Tín xoay người né tránh cô: "Đồ của tớ, tớ tự lấy, hai chúng ta có ở cùng nhau đâu."

 

"Được thôi." Tuyết Lí hai tay đút vào túi, quay lại xe xách vali.

 

Thang máy đến, Xuân Tín đội con gấu bông trên đầu chen vào, nghĩ một lát rồi vẫn đưa chân ra chặn cửa thang máy. Tuyết Lí chạy chậm lại, bấm chọn tầng, cửa đóng lại, hai người vẫn không nói chuyện.

 

Cả người nàng vùi vào con gấu bông, không nhìn thấy mặt mũi đâu cả. Đến tầng, Tuyết Lí vẫn nắm lấy vạt áo nàng dắt đi: "Đừng để va phải."

 

Đồ đạc trong nhà mới đều đã sắm sửa đầy đủ, vệ sinh cũng đã dọn dẹp gần xong. Tưởng Mộng Nghiên chỉ thích trêu chọc con nít, hai người vẫn ở chung một phòng, giường lớn một mét tám, sát tường có một chiếc bàn học dài hai mét đặt làm riêng, tủ quần áo cũng đặt làm riêng cao đến tận trần, đủ cho các nàng dùng.

 

Tuyết Lí đi ngang qua cửa phòng, không dắt nàng vào, bắt nạt người ta bây giờ không nhìn thấy gì, đưa nàng đến căn phòng ngủ trống không kia, nhẹ nhàng đẩy vào, rồi đóng cửa lại.

 

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Xuân Tín đặt con gấu bông xuống, nhìn quanh một vòng. Căn phòng này là phòng cho khách, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ đầu giường, tủ quần áo âm tường và rèm cửa, ngoài ra chẳng có gì khác, đến bàn học cũng không có. Tuyết Lí cũng không ở đây.

 

Thật sự không ở cùng nhau à.

 

Con gấu bông bị ném xuống đất, Xuân Tín khuỵu gối quỳ lên người con gấu, miệng vừa bĩu ra là nước mắt đã lã chã rơi.

 

Có người còn chưa biết mình gây họa, ở bên ngoài giúp ba mẹ chuyển đồ qua lại. Mấy lượt không thấy người trong phòng, cửa phòng cho khách cũng đóng chặt, thầm nghĩ không ổn rồi.

 

Xong rồi, toi đời rồi.

 

Đẩy cửa phòng cho khách ra xem, Xuân Tín đang ngồi dưới đất khóc, mắt đỏ hoe một vòng, thấy cô vào còn lườm cô một cái.

 

Tuyết Lí vội vàng đóng cửa lại dỗ dành: "Xin lỗi, xin lỗi, tớ trêu cậu thôi, phòng ngủ của chúng ta ở bên kia, có giường lớn, có bàn học, chúng ta mau qua đó đi."

 

Xuân Tín xoay người né tránh, cưỡi lên người con gấu bông, hai chân quẹt quẹt trên đất, tự mình di chuyển đến góc tường, rồi lại kéo rèm cửa che lại, tự kỷ.

 

Tuyết Lí muốn cười mà không dám cười, vén rèm cửa chui vào theo, muốn ôm nàng nhưng lại cảm thấy không thích hợp, tay đặt lên lưng nàng: "Xin lỗi, tớ sai rồi, tớ đùa với cậu thôi."

 

Cậu đùa với tớ, chứ tớ đâu có đùa, Xuân Tín lần này thật sự nổi giận.

 

Cái người họ Tuyết này xấu tính quá đi, còn chưa kết hôn đâu, đã đuổi người ta ra khỏi phòng, để mặc người ta cả nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ đã thế này, sau này còn thế nào nữa?

 

Lần này không cho Tuyết Lí biết tay, cô sẽ không biết hoa tại sao lại có màu đỏ.

 

Trước kia ở nhà cũ hai phòng, Xuân Tín giận dỗi với cô cũng chẳng có chỗ nào mà đi, chỉ có thể tức giận trùm chăn kín mít.

 

Bây giờ nàng có chỗ để đi rồi, quyết tâm giận cô đến cùng, đã đến lúc tính sổ rồi đây.

 

Tuyết Lí quỳ gối trên đùi con gấu bông, một tay đặt lên vai nàng, một tay đặt bên hông nàng, ôm hờ, giọng nhỏ nhẹ dỗ dành: "Xin lỗi mà, tớ đùa với cậu thôi, đừng khóc nữa được không."

 

Xuân Tín muốn nói cậu đùa với tớ, tớ cũng đùa với cậu, tớ cứ thích giận đấy, tớ càng muốn khóc.

 

Nàng "Hu hu hu" khóc, Tuyết Lí xoa trán, nghĩ một lát rồi dứt khoát liều một phen, ôm người lại, ôm vào lòng dỗ dành: "Cậu có muốn... cái đó với tớ không... Ý là, tớ hôn cậu một cái được không, hôn một cái là hết giận ngay."

 

Bên trong rèm cửa tối om, nhưng không ảnh hưởng đến việc nhìn. Vén mái tóc dài bên thái dương, đôi môi mềm mại nóng bỏng khẽ chạm vào vành tai, hơi thở nóng hổi, trêu chọc đến mức cả người tê dại, không chống đỡ nổi mà mềm nhũn ngã xuống.

 

Cánh tay đặt sau lưng và bên hông siết chặt. Tuyết Lí như tìm thấy chút gì đó thú vị, bờ môi lướt dọc theo đường cằm tinh xảo của nàng, cẩn thận giữ chừng mực, chỉ là khóe môi khẽ chạm vào khóe môi.

 

Lông mi quét trên má, ngưa ngứa. Gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng không xua tan được hơi nóng đặc quánh này. Mùi hương theo nhiệt độ cơ thể bốc hơi, nồng nàn quyến rũ. Xuân Tín nhắm mắt ngẩng mặt lên, ngây ngất tìm kiếm cô, Tuyết Lí lại né tránh.

 

Nàng sốt ruột, nắm lấy cổ áo cô mắng: "Đừng chạy."

 

Giọng mềm oặt chẳng có chút gì là hung dữ, như móng vuốt mèo con khều nhẹ. Tuyết Lí mấy lần chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đầu óc quay cuồng, định bụng đã làm thì làm cho tới, thì cửa mở, Tưởng Mộng Nghiên nói: "Hai đứa làm gì đấy."

 

Cục bông to sụ sau rèm cửa cứng đờ lại, không nhúc nhích.

 

Xuân Tín cúi đầu giấu mặt đi. Tuyết Lí vén rèm cửa đứng dậy, kéo lại quần áo, mặt không chút biểu cảm nói: "Không làm gì cả."

 

Tưởng Mộng Nghiên thấy mặt cô hơi đỏ, nghiêng đầu: "Trốn sau đó làm gì thế."

 

Đưa ngón tay quệt mũi, Tuyết Lí bình tĩnh nói: "Giận dỗi, đang dỗ."

 

Tưởng Mộng Nghiên đã chứng kiến toàn bộ, lúc này hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì đáng đời con, ai bảo con bắt nạt em."

 

Tuyết Lí hỏi: "Có gì ăn không ạ?"

 

"Ba con mang ít kem qua đây, trong tủ lạnh tự mình xem đi."

 

Lúc Tuyết Lí cầm kem quay lại, vặn tay nắm cửa, không mở được, cửa đã bị khóa trái.

 

"Chậc." Cô vỗ trán một cái, toi rồi, chưa dỗ được, vẫn còn giận.

 

Tưởng Mộng Nghiên xách cây lau nhà từ phòng vệ sinh ra, liếc nhìn một cái: "Đáng đời con."

 

Tuyết Lí nhíu mũi: "Còn không phải tại mẹ."

 

"Hả?" Tưởng Mộng Nghiên không thể tin nổi.

 

Tuyết Lí nói: "Lúc nãy mẹ không vào, con sắp dỗ được rồi."

 

"Ai biết được." Tưởng Mộng Nghiên không hiểu nổi: "Ai biết các con đang làm gì."

 

Tuyết Lí gõ mấy cái lên cửa, bên trong không ai trả lời. Xuân Tín khóc mệt rồi, càng thêm ngượng ngùng không muốn gặp ai, đã trèo lên giường ngủ.

 

Tuyết Lí kéo chiếc ghế máy tính ra ngồi trước cửa phòng ngủ của mình, ôm cây đợi thỏ, vắt chân chéo từ từ ăn que kem đó.

 

Nhà mới tầng cao, ánh sáng và thông gió đều rất tốt. Cửa sổ mở ra, gió thổi tung tấm rèm voan trắng, rồi lại nhẹ nhàng m ơn trớn gò má, làm bay những lọn tóc mai.

 

Đầu lưỡi thỉnh thoảng lại li3m nhẹ, kem ngọt lịm, lạnh buốt, có đậu phộng giã nhỏ và sô cô la, còn có vị chua ngọt thanh mát của sốt việt quất, bơ thì béo ngậy đậm đà, hương vị và tầng lớp vô cùng phong phú, giống như Xuân Tín vậy.

 

Ngoan cường, mềm mại, thú vị, ngọt ngào... ngọt ngào.

 

Que kem được ném vào thùng rác. Tuyết Lí dựa vào lưng ghế, từ từ li3m một vòng quanh môi, thưởng thức dư vị.

 

Tưởng Mộng Nghiên và Triệu Thành đi qua đi lại trước mặt cô mấy lượt, cô không hề bị làm phiền, cứ vuốt môi nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

 

"Con bị thần kinh à." Tưởng Mộng Nghiên nói cô: "Cũng không làm việc, cũng không đi dỗ em."

 

Tuyết Lí khoanh tay thong thả nói: "Con đang suy nghĩ."

 

Tưởng Mộng Nghiên nói: "Con nghĩ cái khỉ ấy."

 

Tuyết Lí: "..."

 

Triệu Thành dựa vào cây lau nhà nháy mắt với cô: "Con dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, sắp xếp lại một chút, trang trí thêm, mua ít hoa về cắm, rồi hãy đi dỗ em, nó sẽ chịu về ngay."

 

Mắt Tuyết Lí sáng lên.

 

Có lý nha, chim chóc trong tự nhiên đa số là con đực làm tổ. Chỉ có những con chim làm tổ vừa chắc chắn, vừa đẹp đẽ, vừa thoải mái mới có thể chiếm được cảm tình của con cái.

 

Hơn nữa, trong lúc theo đuổi bạn tình, chúng còn nhảy múa, khoe bộ lông vũ xinh đẹp của mình với con cái.

 

Một câu của ba như đánh thức người trong mộng. Tuyết Lí đứng dậy, chắp tay trước ngực: "Cảm ơn ba."

 

Triệu Thành đưa cho cô một trăm đồng, còn dặn cô nhớ mang ô: "Ngoài trời nắng to lắm, đừng để bị phơi nắng."

 

Chân trước vừa mới đi, cửa phòng ngủ phía sau đã mở. Triệu Thành cười cười: "Chị con ra ngoài rồi."

 

Xuân Tín nép sau khe cửa ló đầu ra, mắt còn đỏ hoe hai vòng: "Đi đâu vậy ba?"

 

Triệu Thành nói: "Ba không biết."

 

"Thôi được rồi." Xuân Tín ngượng ngùng đóng cửa lại.

 

Tưởng Mộng Nghiên đi ngang qua giơ ngón tay cái lên với ông: "Xưởng trưởng Triệu, vẫn là anh biết cách."

 

Đường phố khu mới rộng rãi, cây cối hai bên đường còn chưa lớn, lá còn thưa thớt. Che ô đi dưới nắng vẫn rất nóng.

 

Tuyết Lí không quen đường bên này, mất một lúc mới tìm được cửa hàng hoa. Cô đứng dưới máy lạnh của cửa hàng hoa, người nóng hôi hổi, lại thấy khó xử, nên mua loại hoa gì đây...

 

"Là tặng cho ai vậy ạ." Cô nhân viên bán hàng nhẹ nhàng hỏi.

 

Là thân phận gì đây.

 

Em gái hay là...

 

Tuyết Lí không trả lời được, ánh mắt mờ mịt nhìn cô ấy.

 

Nhân viên bán hàng nói: "Là con trai hay con gái ạ."

 

"Con gái."

 

"Là người mình thích, hay là bạn bè bình thường."

 

"...Em, bình thường, ờ... Chắc là thích."

 

"Vậy thì loại này đi ạ, thuần khiết không tì vết, ý nghĩa rất tốt, thời gian hoa nở cũng rất dài."

 

"Được."

 

Thanh toán tiền, nhận lấy bó hoa, trong tiếng chào tạm biệt nhiệt tình của nhân viên bán hàng, cô bước ra khỏi cửa, che ô, một lần nữa đứng dưới ánh nắng mặt trời. Đầu óc Tuyết Lí vẫn còn lâng lâng như say xe.

 

Cô hình như bị người ta nhìn thấu rồi.

 

Nếu không, tại sao lại bị dụ dỗ mua một bó hoa bách hợp màu trắng chứ.

 

. . . .

Bình Luận (0)
Comment