"Vậy chị đi đây?"
"Đi đi."
Tuyết Lí ra khỏi phòng, tay trái cầm cốc, tay phải nắm nắm đấm cửa, đầu ngón tay khẽ gõ: "Chị đi thật đấy."
Xuân Tín mở miệng, có hai ba giây chần chừ, rồi lại nghĩ đến việc người này đã lạnh nhạt với mình suốt 24 tiếng đồng hồ, vẫn không cam lòng, quyết định cho cô một bài học.
"Chị đi đi, làm gì thế, luyến tiếc em à?"
"Được rồi."
Tuyết Lí trở lại phòng khách, nằm trên giường. Quả nhiên chưa đầy nửa phút đã nghe thấy tiếng chăn lông xột xoạt trong phòng ngủ đối diện.
Xuân Tín hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi vào phòng, hừ lạnh: "Sao lần này không đóng cửa nữa, tiếp tục khóa trái cửa đi chứ."
Tuyết Lí cười mà không nói.
Nàng ra vẻ như lãnh đạo đi thị sát: "Điều hòa cũng không có, túi chườm nóng cũng không có, chăn nhỏ cũng không có... Cái gì cũng không có, thật đáng thương."
Tuyết Lí rất phối hợp, giống như thư ký của cán bộ trên thị trấn: "Điều kiện có hơi đơn sơ một chút, nhưng sau này sẽ tốt hơn."
"Làm sao mà tốt hơn?" Xuân Tín hỏi.
Tuyết Lí nói: "Chuyển đồ đạc ở phòng kia qua đây."
"Ha! Chị mơ đi!"
Đúng là gỗ mục không thể đẽo, cứ để cô tự sinh tự diệt đi! Xuân Tín nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Hai phút sau, nàng từ phòng vệ sinh bước ra, phát hiện cửa phòng ngủ phụ đã đóng lại, không khỏi "Ủa?" một tiếng, đẩy cửa ra xem, bên trong nào còn có người.
"Chị đúng là đồ trộm cắp!" Xuân Tín mắng to: "Chị chính là con chuột lớn! Làm gì cũng lén lén lút lút."
Tuyết Lí đã sớm thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi, cười tủm tỉm nằm trên giường trong phòng ngủ, kính mắt, sách, cốc nước, sạc điện thoại lại được bày ở tủ đầu giường.
Tuyết Lí nói: "Sợ em buổi tối bị ốm, chị trông em, ngày mai sẽ về lại."
"Em hiếm lạ gì mà chị trông."
Ấy thế mà nằm trên giường được hai phút, Xuân Tín lại không nhịn được dính lấy: "Em thật sự ghét chị lắm, sao chị lại đối xử với em như vậy."
Nàng dùng cả tứ chi bò lên người Tuyết Lí, giống như con ếch xanh, hai chân kẹp ở hai bên sườn đùi cô, tay vòng qua cổ cô, đầu gác lên hõm vai cô, dùng chóp mũi khẽ cọ vào vùng da cổ ấm áp.
Không cần phải nói ra một cách rõ ràng minh bạch, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, một động tác, là đã có thể ngầm hiểu ý nhau.
Xuân Tín yên lặng nằm trong lòng cô, lông mi chậm rãi chớp chớp, nước mắt chảy ra.
Nàng quá gầy, lồ ng ngực gầy gò cấn cả người, nhưng cơ thể và mái tóc lại mềm mại đến vậy. Tuyết Lí cảm giác như đang ôm một chú mèo con yếu ớt, hai tay đặt trên lưng nàng, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ.
Là như vậy đó, là một chú mèo con chưa cai sữa, lông trên người dài ngắn lởm chởm, ánh mắt ngây thơ, luôn tò mò ngửi chỗ này, ngửi chỗ kia. Khi cảm thấy bị đe dọa, hai chân sau đứng thẳng, chân trước giơ cao, còn tỏ ra rất hung dữ mà khè người.
Nếu bạn nhất định phải ôm nó, sờ nó, nó thực ra cũng không có khả năng phản kháng, cái miệng nhỏ răng chưa mọc đủ cũng không thể cắn xuyên ngón tay người, móng vuốt mềm mại cũng chẳng có chút uy hiếp nào.
—— Sao chị lại đối xử với em như vậy, sao lại bỏ rơi em, sao lại lạnh nhạt với em.
Nàng chất vấn, nàng tủi thân, nàng bất đắc dĩ, nàng yêu, tất cả đều chứa đựng trong những giọt nước mắt.
Cần gì phải nói nhiều, cứ khóc một trận cho thỏa thích là được.
Nhưng hình như vẫn có chút gì đó xa lạ. Nàng có thêm vài phần cẩn trọng. Lúc mơ mơ màng màng hôn lên khóe môi cô, đột nhiên tỉnh táo lại, từ từ nâng người dậy, mu bàn tay lau nhẹ khóe miệng, lông mi cụp xuống, thu lại ngọn lửa nóng rực trong ánh mắt, rồi từ từ trở về vị trí của mình nằm ngay ngắn.
Sự mềm mại trong lòng chợt rút đi, cảm giác nặng trĩu trên ngực biến mất. Tuyết Lí vô thức đưa tay ra níu giữ, ngực truyền đến cơn đau nhói âm ỉ, rồi lan ra khắp người không dứt, như bị lăng trì.
Nàng nói nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, lời đó rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả, hay chỉ là một cách tự bảo vệ? Đem tình yêu và sự không cam lòng giấu dưới những lời nói đùa.
—— Em thích chị, là chuyện của em, hy vọng chị không vì vậy mà cảm thấy phiền phức, chị không thích em cũng không sao, chúng ta vẫn có thể như trước là được rồi.
—— Tại sao một mặt nói không muốn làm phiền chị, mà vẫn muốn nói cho chị biết em thích chị. Có lẽ là ôm một tia hy vọng, nhỡ đâu chị cũng thích em thì sao?
Sự bình tĩnh, kiềm chế của người lớn có lẽ sẽ bị hiểu lầm thành sự từ chối khéo léo. Về phương diện tình cảm, Tuyết Lí không giỏi biểu đạt, cô luôn làm hỏng mọi chuyện.
Cô thật sự không biết nên nói như thế nào, bây giờ hình như cũng không phải là thời điểm thích hợp. Nếu cô có thể không chút e dè bày tỏ lòng mình như Xuân Tín, thẳng thắn, phóng khoáng, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô trước nay vẫn hiểu, tình cảm giữa con gái với nhau không phải là thứ gì đó dị biệt trên đời này, tất cả những yếu tố bên ngoài đều không đủ để trở thành rào cản. Cô chỉ là không thể nhìn thẳng vào chính mình, đơn thuần là xấu hổ khi bày tỏ sự yêu thích.
Cũng không phải sống lâu, trải đời nhiều là nhất định sẽ làm được mọi thứ. Rất nhiều người bước vào tuổi trung niên vẫn tầm thường và mờ mịt, hiểu rất nhiều đạo lý nhưng vẫn không thể sắp xếp ổn thỏa cuộc sống của chính mình, rõ ràng có bao nhiêu vấn đề đang chờ đợi giải quyết mà vẫn chọn cách trốn tránh.
Người lớn không phải là đại danh từ của sự hoàn mỹ, nếu không thì cần gì phải lấy pháp luật làm tiêu chuẩn thấp nhất để ràng buộc con người.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lặp lại tuổi thơ, tuổi thiếu niên này, trong mười năm sau khi Xuân Tín rời đi, nội tâm của Tuyết Lí cũng đã ngừng trưởng thành. Khi đối mặt với vấn đề tình cảm, cô vẫn vụng về, cô không có cơ hội được rèn luyện.
Đàn ông, đàn bà, cũng chẳng có gì khác biệt, họ đều không phải là Xuân Tín.
Nhưng từ giờ phút này trở đi, cô đã phá vỡ phong ấn, tái sinh một lần nữa.
Tất cả bắt đầu lại từ đầu, tự mình tìm tòi.
Gương mặt bị nước mắt làm cho rát bỏng, da mũi như bị cọ xát đến trầy xước, nhưng những điều đó Xuân Tín đều không muốn quan tâm, nàng đã rất mệt rồi.
Chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế, giống như một hồn một phách thiếu hụt cuối cùng cũng trở về với bản thể. Nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật say, nhưng lúc này Tuyết Lí lại ở sau lưng lay vai nàng: "Em để ý chị một chút đi, nói chuyện với chị một lát được không."
"Không muốn nói."
"Sao vậy?"
Tuyết Lí nhoài người qua xem mặt nàng, xuống giường đi vào phòng vệ sinh vắt khăn nóng, rồi quay lại ngồi xổm bên mép giường nhẹ nhàng lau mặt cho nàng. Lông mi nàng khẽ rung động vài cái, cuối cùng vẫn không mở mắt, chỉ ngẩng cằm lên phối hợp để lộ ra gương mặt.
Lau khô mặt, Tuyết Lí lại lấy một ít kem dưỡng da bôi đều cho nàng, giọng rất nhỏ: "Như vậy ngày mai mặt sẽ không bị khô nẻ."
Xuân Tín khẽ "Ừm" một tiếng, vừa kiêu kỳ vừa đáng thương.
Xuân Tín thật sự rất xinh đẹp, là vẻ đẹp kiêu kỳ, đáng yêu. Lông mày đen đậm, nhưng hình dáng lại rất thanh tú, trước giờ không mấy khi tỉa tót, những sợi lông tơ nhỏ xung quanh mọc lộn xộn mà tự nhiên.
Lông tóc rậm rạp, vì vậy lông mi cũng cong vút, đuôi mắt hơi xếch lên, mũi không cao nhưng hình dáng rất đẹp, chóp mũi tròn tròn nho nhỏ. Đương nhiên, Tuyết Lí yêu nhất vẫn là đôi môi của nàng, viên môi châu nhỏ nhắn, hơi cong lên đó, ngậm m út chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Tuyết Lí vẩn vơ suy nghĩ, hay là phá lệ một lần đi, để cho nàng yên tâm. Lời nói ít nhiều có tính lừa gạt, nói nhiều đến mấy cũng không bằng làm một lần.
Vậy thì hôn nhẹ một cái đi.
Chỉ một cái thôi.
Chưa từng làm chuyện này bao giờ, Tuyết Lí vô cùng căng thẳng. Miệng cô như không phải là miệng, mà là hai miếng lá sắt. Cô cứng đờ điều chỉnh hình dáng uốn lượn của hai miếng sắt đó, đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ góc độ nào thì Xuân Tín bỗng dưng mở trừng mắt, không chút nể nang mà hét lớn: "Làm gì đấy! Định giở trò với em à!"
Tuyết Lí hoảng hốt đưa tay che mặt, nhắm mắt lại.
Nàng thừa thắng xông lên: "Hừ, nói chị là con chuột lớn, thật đúng là không oan uổng chị chút nào."
Tuyết Lí vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không biết phải làm sao.
Thật quá đáng!
Con nhóc này thù dai thật đấy. "Mau mau tránh ra, lớn từng này rồi mà cũng không biết xấu hổ." Sau đó hừ một tiếng, trở mình quay lưng lại với cô: "Có chuyện gì mai hãy nói, em thật sự buồn ngủ lắm rồi."
Một lúc lâu sau, sau một tiếng thở dài rất nhẹ, Xuân Tín nghe thấy cô ở bên tai dè dặt hỏi: "Vậy em thật sự không có gì muốn nói với chị sao?"
Đương nhiên là có, có cả một bụng ấm ức, bực bội, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, nói những chuyện đó làm gì, bây giờ đang yên ổn không phải tốt rồi sao. Xuân Tín không thích giữ những tâm sự cũ kỹ trong lòng.
Nhưng sớm muộn gì nàng cũng phải nói, không nói, giữa hai người sẽ vĩnh viễn có một cánh cửa khóa trái.
"Bây giờ em không muốn nói." Xuân Tín lí nhí trả lời.
"Vậy sau này em sẽ nói cho chị chứ?" Tuyết Lí hỏi.
"Đợi lúc nào em vui vẻ đi."
"Vậy khi nào thì em vui vẻ đây?" Giọng điệu gần như là đang dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi.
"Không biết." Xuân Tín kéo chăn trùm qua đầu, không thèm để ý đến người ta nữa.
......
Thứ Bảy là lễ Giáng Sinh, Tuyết Lí định đưa nàng đi chơi, nhưng khổ nỗi dạo này túi tiền eo hẹp. Buổi sáng Triệu Thành đi mua thức ăn, Tưởng Mộng Nghiên còn đang ngủ nướng. Tuyết Lí vào phòng, cầm một miếng giẻ lau giả vờ lau kính.
Tưởng Mộng Nghiên nằm trên giường hé mắt nhìn cô. Hai đứa nhỏ dạo này không biết gây sự gì với nhau, xem bộ dạng bây giờ, chắc là đã làm hòa rồi.
"Con đang diễn cái gì ở đó thế?" Tưởng Mộng Nghiên hỏi cô.
Tuyết Lí nói: "Thấy cửa sổ có bụi, lau một chút."
"Giẻ lau của con khô cong mà."
Tuyết Lí không chút hoang mang: "Lau ướt có vết, lau khô mới tốt."
Tưởng Mộng Nghiên nghe mà bật cười, chống tay ngồi dậy dựa vào đầu giường, cười đến mức miệng không khép lại được: "Muốn tiền thì cứ nói thẳng, làm gì thế này?"
"Được rồi." Tuyết Lí cũng không diễn nữa, "Mẹ ơi, cho con một ít tiền đi."
Tưởng Mộng Nghiên hỏi: "Xin tiền làm gì?"
Tuyết Lí nói: "Đưa Xuân Xuân đi chơi."
Tưởng Mộng Nghiên: "Ồ, dỗ vợ à."
Tuyết Lí: "...... Là con gái."
Tưởng Mộng Nghiên: "Dù sao cũng là vợ bé chứ gì, dỗ vợ bé, phải không?"
Tuyết Lí: "......"
Tưởng Mộng Nghiên: "Con nói xem con tội gì chứ, tự mình gây chuyện, rồi cũng phải tự mình dỗ dành, sớm biết như vậy, cần gì phải làm lúc đầu."
Tuyết Lí cúi đầu nghịch sợi chỉ trên miếng giẻ lau: "Vậy mẹ có cho không?"
......
Tiền thì xin được rồi, còn bị mắng thêm một trận. Mẹ bảo cô ngày thường rảnh rỗi thì nên học hỏi ba cách dỗ phụ nữ, cách tạo sự lãng mạn, cách làm theo ý muốn của phụ nữ.
Tuyết Lí hỏi học cái đó để làm gì, Tưởng Mộng Nghiên nói, để sau này còn sống qua ngày.
Tuyết Lí vẫn chưa hiểu.
Giữa trưa hai người ăn cơm xong thì bắt xe buýt đến công viên giải trí. Trên đường Xuân Tín hỏi cô: "Ngày đêm Giáng Sinh, chị nói chị bận, em muốn biết, sau đó chị thế nào?"
Sắc mặt Tuyết Lí có chút cứng lại, một vệt hồng xấu hổ bắt đầu lan từ vành tai cô.
"Bạn học mời, nên đi...chơi." Tuyết Lí ấp úng.
Cô quay đầu nhìn Xuân Tín. Nàng nhướng mày ý bảo tiếp tục, dường như cũng không có ý trách cứ, chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn biết, sau đó lại làm những gì sao.
Vì thế Tuyết Lí tiếp tục nói: "Bạn học của chị, ba bạn ấy mở văn phòng luật sư, chị nghĩ, có cơ hội có thể làm quen với tiền bối trong ngành, nên chị đã đi. Ngày đó có uống một chút rượu."
Chính là từ lúc đó học được cách uống rượu. Lúc đi học thì uống ở ký túc xá, sau khi đi làm thì đến quán bar uống. Chủ quán bar quen thuộc là bạn học đại học, đã dành cho cô một chiếc giường xếp trong kho của quán bar. Lúc say đến bất tỉnh nhân sự, bị ném lên giường như một cái bao tải rách để ngủ.
Xuân Tín đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cây ngô đồng. Tuyết Lí nắm lấy tay nàng, bao trọn trong lòng bàn tay mình: "Thật ra sau đó chị có gọi điện thoại cho em, nhưng em tắt máy, chị cũng không biết em đang ở đâu. Chị muốn gặp em, nhưng chị không biết phải đi đâu tìm em. Lúc đó chị mới phát hiện ra, chị không biết địa chỉ của em, càng không biết em ở gần chị đến vậy, em ở ngay sau trường học..."
"Chị không phải đang ngụy biện..." Cô đột nhiên đỏ hoe mắt, nghẹn ngào: "Chị, chị chỉ là... Xin lỗi."
Tuyết Lí, người luôn luôn kỷ luật và giữ gìn thể diện, trên chuyến xe buýt đông nghịt người đi đến công viên giải trí vào ngày lễ Giáng Sinh, hai tay che mặt, cố nén tiếng khóc.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, chị thật sự rất hối hận, chị..."
Cô khóc không thành tiếng, sự kiềm chế không được nữa biến thành tiếng khóc nức nở.
Đây là lần thứ hai Xuân Tín thấy cô khóc. Lần đầu tiên là ở trong núi, nàng nói nàng không muốn quay về, không ai cần nàng cả, còn quay về làm gì nữa. Lúc đó Tuyết Lí gần như là quỳ xuống cầu xin nàng.
Tuyết Lí không dám khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt dưới ánh trăng, ôm lấy nàng, nói: "Chị cần em mà, chị cần em, chị nhất định sẽ nghĩ ra cách, lần này chị nhất định sẽ cố gắng, em tin chị, tin chị thêm một lần nữa..."
Sau này cô thật sự đã nghĩ ra cách.
Bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần thứ hai cô khóc.
Trong cuộc đời của Tuyết Lí, ngoài Xuân Tín ra, không còn chuyện gì có thể lay động được trái tim cô nữa. Nỗi đau buồn lớn đến đâu cũng không thể làm cô gục ngã, cô đã sớm nếm trải sự tuyệt vọng đến cùng cực khi mất đi tình cảm chân thành.
Cho nên Tuyết Lí rất lạnh lùng, cô thờ ơ với mọi chuyện. Cô giống như một bó củi đã bị mưa dầm thấm ướt, không có ánh mặt trời, vĩnh viễn cũng sẽ không bùng cháy, cuối cùng mục nát thành một đống gỗ vụn.
Cô khao khát được ôm lấy mặt trời, làm một tín đồ thành kính của nó, nhiệt thành lao về phía cái chết.
Cách công viên giải trí còn hai trạm xe, Xuân Tín dắt cô xuống xe. Ngồi xuống ở trạm chờ xe buýt vắng người, Xuân Tín lấy từ trong túi ra khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cô không ngừng khóc, không ngừng lắp bắp xin lỗi. Xuân Tín ôm lấy cô, nhẹ nhàng tựa mái tóc dài mềm mại của cô lên bờ vai gầy yếu của mình, học theo dáng vẻ thường ngày của cô, vụng về vỗ về lưng cô.
"Em thật sự không trách chị đâu mà." Giọng Xuân Tín rất nhẹ nhàng, "Chỉ là cảm thấy lúc đó cả hai chúng ta đều không ổn lắm. Chị ở trường, em ở phòng làm việc, ngày thường khó mà gặp nhau được một lần. Em hy vọng chị quen thêm nhiều bạn bè, ngày nào cũng vui vẻ. Em chỉ tò mò thôi, em muốn biết những lúc chúng ta không ở bên nhau thì chị như thế nào, em chỉ muốn biết chị làm gì, ăn gì, những chuyện nhỏ nhặt nhàm chán như vậy thôi..."
"Em chỉ muốn hiểu chị hơn, không phải là ý trách chị đâu." Xuân Tín nói.