Với loại chuyện này, đàn anh Chu quả là trâu bò.
Tô Dư nói:
Em gái ở ngoài, anh đừng rên bậy đấy.
Em gái đã sớm biết điều ra ngoài xem phim rồi, dù có rên thủng trời cũng không sao.
Tô Dư như một con thuyền lắc lư, nắm lấy tay cầm, lên xuống theo con sóng. Sau đó, tay cầm quá kiên cố, cô không còn đủ sức để điều khiển nữa.
Thuyền còn chưa cập cảng, người lái tàu giờ chỉ còn cái mã, cuối cùng, đành để con thuyền tự trôi theo ý nó.
Ở trên tốn sức hơn.
Nhưng thuyền trưởng Chu thích thế.
Chỉ có điều eo cô quá nhỏ, anh sợ làm cô đau.
Bốn góc gối đầu phải chịu tội lớn vì bị đàn em Tô Tô cắn từng cái một. Người đằng sau dồn sức, hàm răng Tô Dư cũng cắn mạnh hơn. Răng nhọn, bao gối bị cắn đến mức bung chỉ, ngày mai lại phải thay mới rồi.
Chu Phi Trì nghĩ:
Sau này sẽ để Tô Dư chọn mua.
Màu sắc, kiểu dáng, hoa văn, lông nhung. Cô thích cái gì thì mua cái nấy.
Ừm, và vải phải bền chắc nữa.
Như vậy mới chịu được trận cắn của cô.
Đàn anh Chu nhất tâm nhị dụng, nhưng vẫn sử dụng tốt như thường.
Tô Dư không nghe được tiếng lòng của anh, mà nghe được âm thanh bọt sóng của mình.
Nhiệt liệt, bất chấp, mạnh mẽ đâm tới trong màn đêm.
Đàn anh Chu biết giày vò và cũng rất có kỹ thuật làm người ta thoải mái, nhưng đàn em Tô Tô bị “chơi đùa” đến mức khóc lóc thảm thiết, thế thì hơi quá rồi.
Tô Dư nói:
Cứ như anh thì một xu em cũng không cho đâu.
Chu Phi Trì cười:
Anh lại sáp vào thôi à.
Nằm trong lòng anh, Tô Dư lẳng lặng nhắm mắt, đến khi tim hai người đập gần như cùng tần số.
“Chu Phi Trì.”
“Ừ.”
“Hồi trung học, sao anh lại thích em thế?”
“Em đẹp.”
Tô Dư “chậc” ngẩng đầu lên: “Anh nông cạn vậy.”
“Em vốn dĩ rất đẹp.” Chu Phi Trì bổ sung: “Nhưng khi đó em có Từ Trắc Khải rồi.”
“Anh thật sự từng viết thư tình cho em hả?” Tô Dư nói: “Bữa nào em tìm thử, xem coi có thể kiếm được không.”
“Không có viết.” Chu Phi Trì kể: “Có một lần tự học muộn buổi tối, anh thấy em ở hành lang, lúc đó chỉ muốn kéo em vào lớp hôn một cái.”
“Mới tí tuổi đầu mà anh đã muốn quấy rối tình d*c sao hả.”
Chu Phi Trì “ừ”: “Dù sao trên người em, anh chưa từng muốn tuân thủ pháp luật.”
Tô Dư hỏi: “Nếu đêm hôm đó, em không chọn anh mà chọn người khác.”
Chu Phi Trì đáp: “Không đâu, em không vừa mắt những người khác.”
Tô Dư đã không nhớ được.
Đêm đó, lý do cô đau lòng hình như cũng vì Từ Trắc Khải.
Nhan Mật dẫn cô đi tìm vui.
Tìm không ra niềm vui, mà tìm thấy Chu Phi Trì.
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Trình báo tin.
Đơn đặt hàng lần này sẽ giao cho Tô Dư.
Tô Dư luôn miệng gọi chị, ngấy đến mức người ta hoảng sợ. Đây không phải là chị Trình, là chị họ của cô, xin chị họ nể mặt ăn một bữa cơm.
Chị Trình trả lời: Ăn thì được, nhưng không được dẫn bạn trai cô theo.
Rất giống gã chồng trước, xui xẻo lắm.
...
Công việc ở Thâm Quyến kết thúc, Tô Dư trở về Quảng Châu.
Cô hỏi:
Anh nỡ để em đi sao? Chu Phi Trì cũng hỏi:
Em sẽ lại đến chứ? Tô Dư nói:
Nếu em không đến thì sao.
Chu Phi Trì trả lời:
Vậy anh sẽ đi tìm em. Không sao, anh quen rồi. Vì em, anh còn có thể làm trai bao mà, một tấm vé xe thì có khó gì cho cam.
Nhẹ nhàng như mây, thật yên lặng.
Đàn anh Chu thực sự biết cách bắt lấy con tim Tô Dư.
Tô Dư nói:
Anh biết em thích mềm không thích cứng.
Chu Phi Trì cải chính có bài bản:
Em không ăn cứng cơ à? Tô Dư muốn đánh anh.
Tay đang giơ cao được anh cầm lấy và kéo vào lòng.
Hơi ấm và đôi mắt nóng bỏng của Chu Phi Trì ủi phẳng trái tim bồn chồn của cô.
“Em đi đâu thì anh cũng có thể tới tìm em.” Chu Phi Trì nói: “Đừng nhớ anh, hãy làm những điều mà em muốn nhé.”
Mắt Tô Dư dần ướt.
Những khoảng trống rải rác trong tâm hồn được anh sửa chữa hoàn toàn.
Cuối năm ấy, hai người đã làm rất nhiều việc.
Vào đầu tháng Chín, Chu Thấm Chi đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra rườm rà và mệt mỏi trước phẫu thuật rồi được đẩy vào giải phẫu. Tô Dư không giỏi an ủi người khác. Cô chỉ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật với chiếc thẻ ngân hàng trên tay, và tay cô luôn nắm chặt tay Chu Phi Trì.
Nếu đột ngột cần tiền, cô có thể bù vào.
Anh cần người kề bên, cô ở đây.
Sau ca phẫu thuật thành công, Tô Dư đến chăm sóc Chu Thấm Chi. Em gái xấu hổ, chuyện như lau mông, lau người sao mà không e thẹn cho được. Tô Dư kéo hai ống tay áo lên: “Anh của em là đàn ông, chẳng lẽ em bảo anh ấy làm hả.”
Em gái nằm như xác chết, lúng túng lạ thường.
Tô Dư nói:
Em cứ thả lỏng đi, em có chị cũng có mà.
Em rất cảm động, nói:
Chị, mai mốt chị sinh con, em cũng sẽ chăm sóc chị như vậy nha.
Tô Dư đỏ mặt, thật là, cảm ơn em nha.
Mùa thu tháng Mười chầm chậm đến, Tô Dư dành ra ngày nghỉ muốn đến biển nghỉ phép. Nhưng Chu Phi Trì bận bịu lắm, bận làm dự án kĩ thuật với đối tác. Rất phức tạp, Tô Dư không hiểu, nhưng hình như khá cao cấp.
Chu Phi Trì giải thích cho cô hồi lâu.
Thật ra Tô Dư không hứng thú mấy. Cô quay sang, nhìn thần thái sáng ngời giữa đôi mày và tinh thần phấn chấn của anh, chợt thấy người đàn ông này đẹp trai quá đỗi.
Chu Phi Trì hỏi:
Có phải em không hiểu đúng không? Tô Dư đáp:
Em thích.
Chu Phi Trì bật cười:
Thích những gì anh nói hay thích người nói đây.
Tô Dư trả lời:
Em thích anh kiếm tiền.
Tháng Mười Hai - tháng cuối cùng của năm.
Chu Phi Trì cực kì bận và phải đi công tác khắp các thành phố phía nam. Tô Dư không phải là loại bám người, nhưng sau đó cô bỗng nhận ra không phải cô không bám người, mà do cảm giác Chu Phi Trì mang đến cho cô vô cùng tốt đẹp.
Dẫu đi đâu anh cũng sẽ báo trước. Đến nơi, anh sẽ chủ động báo bình an. Anh ở đâu sẽ luôn có dấu vết để lần theo.
Điều này làm Tô Dư rất yên tâm.
Hôm ấy, Tô Dư đang họp với khách hàng thì điện thoại đang đặt trên bàn chợt rung lên.
Là tin nhắn tài khoản từ ngân hàng.
Mấy từ đó khiến Tô Dư khiếp sợ.
Thẻ đứng tên Chu Phi Trì nhưng mọi khoản thu nhập đều cho Tô Dư biết.
Thành quả anh bán mạng làm việc để được ra hoa kết trái với cô gái mình yêu.
Nửa tháng trước Tết Nguyên Đán, Chu Phi Trì đặt cọc mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, nhưng giao thông thuận tiện.
Nhà do anh và Tô Dư cùng chọn.
Mẫu nhà, ánh sáng và cấu trúc khung là mối quan tâm của đàn anh Chu - một sinh viên khoa lý.
Anh nắm tay Tô Dư:
Sau này, nhà của chúng ta, việc trang hoàng do em quyết định nhé.
Tô Dư cũng im lặng khác thường.
Anh nói gì, cô cũng đồng ý cả.
Chu Phi Trì căng thẳng:
Có phải em không thích không? Tô Dư đắm chìm trong câu “nhà của chúng ta”, nước mắt chợt rơi xuống.
Sao lại không thích chứ, cô thích chết đi được.
Ừ, sau này, là chúng ta rồi.
Mùa hè sang năm, Nhan Mật tới Thâm Quyến làm việc và hội họp với Tô Dư.
Đến thăm ngôi nhà mới vừa được họ sửa sang xong, Nhan Mật giơ ngón tay cái. Chỉ có điều, bỏ cái cửa sổ ở phòng ngủ chính đi thì chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao. Tô Dư bối rối phát hoảng. Cô cũng muốn tháo xuống, nhưng Chu Phi Trì không chịu.
Đàn anh Chu thích một số ý tưởng kì lạ, rất muốn mãnh liệt “yêu” đàn em Tô Tô từ đằng sau.
Để cửa sổ rất tốt bởi có điểm tựa chịu lực.
Nằm ngửa gác chân lên cao, tạo hình nào cũng phát huy được.
Trong nước sôi lửa bỏng, đàn em Tô Tô bị đàn anh Chu nhéo cằm nhìn ánh đèn tĩnh lặng và bình yên từ vạn gia đình ngoài cửa sổ.
Anh còn nói một câu nghe rất vô tội:
Em kiềm chế chút đi, làm anh xấu mặt quá.
Chẹp, sao trước đây cô không phát hiện ra cái thú vui nhỏ bi3n thái này chứ.
Nhan Mật lại cho cô hay thêm một tin nữa.
Từ Trắc Khải kết hôn rồi.
Con gái thứ hai nhà họ Phó ở thành Tây, đám cưới hào môn, môn đăng hộ đối.
Nhan Mật nói:
Đột nhiên kết hôn cái đùng, Từ Trắc Khải không yêu cô Phó đó đâu.
Tô Dư ừ:
Anh ta yêu bản thân mình nhất.
Còn chuyện khác nữa.
Nhan Mật muốn nói lại thôi.
Tô Dư - tâm như gương sáng - khẳng định: Anh ta nhắc tới mình.
Sao lại không chứ.
Từ Trắc Khải đến Thâm Quyến một lần nữa và đợi dưới căn nhà trọ đó của Chu Phi Trì suốt cả đêm. Anh ta không biết lúc đó hai người đã chuyển qua nhà mới và có một ngôi nhà thực sự thuộc về riêng mình.
Chuyến đi Thâm Quyến không có khởi đầu rồi cũng bị kết thúc. Sau khi trở về, Từ Trắc Khải đồng ý đám cưới.
Tô Dư im lặng thật lâu mới cất tiếng.
Cô nói:
Mong rằng sau khi cưới anh ta sẽ không làm điên làm khùng, mình không muốn gánh cái danh kẻ thứ ba nhúng tay vào hôn nhân của người khác đâu. Còn nhớ hôm đó là tiết lập đông.
Vạn vật tránh đông, tích lũy sâu dày.
Tô Dư cảm thấy tiết này rất xứng với Chu Phi Trì.
Cũng hôm ấy, Chu Phi Trì khai trương cửa hàng thứ ba ở Thâm Quyến.
Bận rộn, bình thường, cuộc sống nặng trĩu, anh gắng sức làm để lát con đường thật ổn định và bằng phẳng. Tô Dư có tới không thì con đường này vẫn ở đây.
Chủ tiệm Chu dễ nói chuyện, khách từ mọi nơi kéo tới.
Em này cô nọ cứ muốn ép giá. Chủ tiệm Chu biết họ cố ý, nhưng không thể làm gì được.
Tuy nhiên, bà chủ không hề hiền lành chút nào. Cô cười tủm tỉm đứng trước mặt chủ tiệm Chu: “Muốn trả giá hả, từng người một lên, ai trước nào?”
Thôi rồi, thôi rồi.
Bà chủ xinh đẹp tuyệt trần, vừa nhìn đã biết không dễ dây vào.
Tô Dư đuổi đám fans cuồng kia đi, thật là, nếu bạn gái của ông chủ Chu hơi xấu chút thôi thì cô đã không nói gì rồi.
Quay lại, cô thấy Chu Phi Trì tựa vào quầy, vừa ngậm điếu thuốc vừa nhìn cô cười như không.
“Biết anh đang suy nghĩ gì không?” Anh hỏi.
“Lật váy em lên rồi mạnh tay sửa chữa em chứ gì.”
“...”
Tô Dư nhíu mày, không chịu thừa nhận, không chịu buông tha.
Chu Phi Trì đang nghĩ:
Để em có thể làm vợ anh, anh sẽ cố gắng hơn nữa, chẳng mấy chốc anh có thể đổi căn nhà lớn hơn cho em rồi.
Cõi lòng Tô Dư hoá thành viên kẹo ngọt ngào mềm mại, thành những con sóng yên bình dưới hoàng hôn, thành cơn gió vi vu của buổi tối đầu hè.
Những chiếc đinh sắc nhọn trong cơ thể lần lượt được Chu Phi Trì nhổ ra. Từng chiếc mặt nạ táo bạo trong cảm xúc được đàn anh Chu gỡ bỏ.
Tô Dư có người yêu thương.
Và cô cũng học được cách yêu người khác.
Chu Phi Trì cầm chìa khóa xe, kéo cánh cửa xếp: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
“Lẩu đi.”
“Đi, anh dẫn em đi ăn lẩu.”
Tô Dư sửng sốt: “Anh tan làm sớm vậy hả.”
“Tầm tầm rồi, ăn lẩu xong là trời cũng tối.” Chu Phi Trì nắm tay cô, ngón tay cọ lên khớp ngón tay mịn màng hơi lồi ra của cô: “Vậy anh có thể cùng em dạo bộ từ bờ sông về nhà và ngắm nhìn ánh đèn từ vạn gia đình rồi.”
- Hết-