Xuân Triều Không Mộng - Tiểu Hàm Tiên

Chương 54

Lần đầu tiên hẹn hò riêng với Dịch Tư Linh, Hạ Gia Ngữ vô cùng coi trọng. Cô nàng đặt nhà hàng và hoa trước, đương nhiên, hoa là mỗi người một bó, sáng sớm đã dậy thu dọn trang điểm, lái chiếc Lamborghini mới tậu thẳng một đường từ nhà đến Tạ viên.

Cô là khách quen của Tạ viên, từ nhỏ đã theo ba mẹ đến đây chơi, quen đường quen nẻo lái thẳng vào gara ngầm ở cổng phía đông.

Gọi điện thoại cho Dịch Tư Linh không được, Hạ Gia Ngữ đành nhắn tin: 【 Tôi đến rồi! Chị đâu? 】

Có khách quý đến, quản gia Lý sai người hầu đi pha trà, "Pha trà hoa Lạc Thần mà Hạ tiểu thư thích."

Hạ Gia Ngữ xua tay, "Không cần phiền phức đâu, tôi không uống. Thiếu phu nhân nhà chú đâu?"

Quản gia Lý: "Thiếu phu nhân vẫn còn đang nghỉ ngơi ạ."

"Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái gì?" Hạ Gia Ngữ phản ứng lại, giật mình, "Không thể nào, Dịch Tư Linh còn ngủ nướng?"

Quản gia Lý đưa ra câu trả lời chính thức theo lời dặn của đại thiếu gia: "Không phải ngủ nướng. Hạ tiểu thư, thiếu phu nhân nhà chúng tôi là người có giấc ngủ dài."

"........"

Lần đầu tiên nghe thấy lý do ngủ nướng tươi mát thoát tục như vậy, Hạ Gia Ngữ phục sát đất, "Tôi đi gọi chị ấy dậy. Đã mười một giờ rồi còn chưa dậy nổi, sao còn lười hơn cả tôi nữa chứ."

Dịch Tư Linh chắc chắn là đang ở cùng Tạ Tầm Chi, Hạ Gia Ngữ không cần người dẫn đường cũng có thể mò đến.

Năm trước đến Tạ viên mừng thọ dì Dương, bọn họ một đám người trốn khỏi tiệc rượu chạy đến sân nhà Tạ Tầm Chi đánh bài. Cô chưa từng tham quan sân nhà Tạ Tầm Chi ở, lúc đi còn có chút mong đợi, tham quan xong thì hoàn toàn thất vọng, nếu đưa cái sân này cho ba cô ở, ba cô còn không thèm.

Lần thứ hai đến, Hạ Gia Ngữ kinh ngạc há hốc mồm, cô nghi ngờ mình đã vào nhầm một vườn hoa nào đó.

Bốn phía phòng khách treo bức rèm nhung thêu trúc màu bạc, chính giữa trải một tấm thảm thủ công Ma Rốc màu hồng nhạt họa tiết lạ mắt, bộ sô pha gỗ đàn hương cũ kỹ đặt thêm đệm gấm thêu, màu tím đậm phối vàng nhạt vừa xa hoa vừa bắt mắt.

Bàn dài sát cửa sổ bày những bình hoa Pháp men tráng màu, cao thấp xen kẽ, cắm hoa hồng Freud tươi mới, còn có những đóa thược dược to bằng chén, cùng những cành phi yến cao vút.

Đèn chùm thủy tinh kiểu phương Tây chiếu sáng lên bức bình phong khảm bách bảo hoa hòe lộng lẫy, cũng chiếu sáng lên ngọn nến thơm thoang thoảng ánh lửa.

Ngôi nhà cũ kỹ trầm trọng này, vậy mà đã biến thành một công viên giải trí văn nghệ tràn ngập hơi thở thiếu nữ.

"Má ơi! Trâu bò chết hết! Quả nhiên là tổ tông của tôi! Cái địa vị gia đình này nhìn là hiểu ngay mà!" Hạ Gia Ngữ vội lấy điện thoại ra quay video ngắn chia sẻ lên mạng.

Cô nàng nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, vừa kịp lúc Dịch Tư Linh tỉnh giấc.

"Chị tỉnh rồi!" Mắt Hạ Gia Ngữ sáng rực.

Dịch Tư Linh ôm chăn ngồi trên giường, lười biếng liếc mắt nhìn, giọng nói rất mềm, "Cá Chiên Nhỏ? Sao cô lại đến đây..."

"Còn hỏi tôi sao lại đến! Hẹn nhau hôm nay đi dạo phố mà! Mau mau mau, dậy đi, tối chúng ta đi ăn nhà hàng tư nhân, chỗ đó đồ ăn ngon đặc biệt, tươi rói... À đúng rồi, chị thích ăn cá gì? Tôi bảo họ làm cá tươi..."

Hạ Gia Ngữ vừa nói vừa đẩy Dịch Tư Linh đi rửa mặt, tiện thể sờ trộm bờ vai trơn mịn của cô, xúc cảm như thạch rau câu dừa ướp lạnh, đàn hồi tốt, lại còn thơm thoang thoảng.

Hạ Gia Ngữ như bị điện giật rụt tay lại, mặt hơi hơi ửng hồng.

Dịch Tư Linh rửa mặt xong, dẫn Hạ Gia Ngữ đi tham quan phòng quần áo và mũ mới của mình. Lúc thay quần áo cũng không e ngại Hạ Gia Ngữ, chiếc váy dài màu xanh lục bảo bằng ren trượt xuống theo đường cong cơ thể cô, làn da trắng nõn mịn màng làm Hạ Gia Ngữ hoa mắt, cùng với những nốt hồng anh sau lưng...

Hạ Gia Ngữ nuốt nước miếng, không dám nghĩ lung tung, nhưng trong đầu lại không ngừng lan man.

Dịch Tư Linh dáng người rất đẹp, không phải kiểu gầy gò, cũng không có chút mỡ thừa. Vòng eo thon thả mềm mại, như dấu móc ngược, còn vòng hông lại đầy đặn như vậy.

Hạ Gia Ngữ rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền. Tam ca dựa vào cái gì mà chấm m*t được mỹ nhân vừa xinh đẹp quyến rũ vừa biết đánh bida này chứ.

"Cá Chiên Nhỏ, cái này tặng cho cô." Dịch Tư Linh mặc xong quần áo, xách một chiếc túi xách tinh xảo đưa cho Hạ Gia Ngữ.

Hạ Gia Ngữ ngẩn ra một thoáng, "Hả?"

Dịch Tư Linh: "Quà kỷ niệm ấy mà. Cảm ơn cô đã đến Cảng Đảo dự hôn lễ của tôi. Anh cô cũng có, tôi nhờ Tạ Tầm Chi đưa cho anh ấy rồi."

Hạ Gia Ngữ mím môi, nắm chặt chiếc túi trong tay.

Dịch Tư Linh nói một câu đi thôi, rồi tự mình ra khỏi phòng quần áo, Hạ Gia Ngữ tung tăng đuổi theo, khoác tay cô, muốn dính lấy cô.

------

Hai người đều là cao thủ mua sắm, dạo quanh trung tâm thương mại hết cả buổi chiều, đến khi Hạ Gia Ngữ cuối cùng cũng chịu thua, đi không nổi nữa.

"Tôi thật muốn gọi chị là tổ tông, tôi đi không nổi nữa rồi..." Hai chân Hạ Gia Ngữ sưng như hai cục bột trong đôi giày cao gót, dứt khoát nằm dài trên sô pha trong phòng nghỉ VIP, giở trò ăn vạ không đi nữa.

"Hay là chúng ta đừng đi dạo nữa, đi ăn gì đó ngon đi?"

Dịch Tư Linh cắn cắn môi, "Không được đâu, tôi còn muốn mua quà cho Tạ Tầm Chi."

Vừa mới mất ba tiếng đồng hồ, cô đều dành để góp một viên gạch cho phòng quần áo và mũ mới của mình, bây giờ Hạ Gia Ngữ không muốn đi dạo, cô mới nhớ ra mục tiêu mua sắm quan trọng nhất lần này ——

Chọn quà tân hôn cho Tạ Tầm Chi.

Dịch Tư Linh ảo não gõ gõ đầu. Tối qua cô còn thề son sắt, đảm bảo nhất định sẽ tặng anh một món quà tân hôn độc đáo và khó quên, không ngờ cơn nghiện mua sắm nổi lên, liền quên sạch mọi thứ.

Hạ Gia Ngữ huýt sáo, thầm nghĩ chuyện này có gì to tát, "Chị mua cho tam ca cái đồng hồ, hoặc là đôi khuy măng sét là được rồi. Tôi đối phó với ba với anh tôi toàn làm thế."

"Anh ấy có rất nhiều đồng hồ, khuy măng sét cũng rất nhiều..." Dịch Tư Linh thật ra đã nghĩ đến chuyện này, nhưng cứ cảm thấy không có ý mới, cũng không muốn qua loa.

"Vậy thì mua thắt lưng." Hạ Gia Ngữ chớp chớp mắt, "Tôi nghe người ta nói, tặng đàn ông thắt lưng là muốn trói chặt người ta cả đời đó!"

Dịch Tư Linh bị cô nàng trêu chọc, mặt hơi đỏ lên, khẽ nói: "Tôi nào muốn trói chặt anh ấy cả đời."

Hạ Gia Ngữ cảm thấy xong rồi, đại mỹ nhân thật sự hơi thích tam ca rồi.

Bàn bạc một hồi, hai người cũng không thống nhất được kết quả gì, chỉ có thể một lần nữa dạo qua khu đồ nam của các cửa hàng danh phẩm. Hạ Gia Ngữ chân sưng vù đau nhức, đổi giày thể thao cũng không đi nổi, dứt khoát ngồi ở phòng nghỉ chờ cô. Dịch Tư Linh cảm thấy cô nàng vô dụng, trợn mắt, lê bước trên đôi giày cao gót bảy phân.

Các cửa hàng danh phẩm phần lớn nằm ở tầng một trung tâm thương mại, là đoạn đường hoàng kim và sầm uất nhất. Dịch Tư Linh lơ đãng dạo bước, không hề có cái mục đích rõ ràng, nhanh chóng và quyết đoán như khi mua đồ cho mình.

Rõ ràng tối qua khi bị anh mạnh mẽ xâm nhập, trong đầu cô không ngừng trào ra những tiếng r*n r*, nảy ra rất nhiều ý tưởng tuyệt vời, như thể bản nhạc của Paganini cứ vang vọng mãi trong cơ thể.

Tặng anh một chiếc cà vạt có họa tiết Paisley, muốn màu xanh đậm phối vàng, muốn mặt lụa bóng, hoặc là tặng anh đôi khuy măng sét bằng hồng ngọc, một chút đỏ tươi khảm trên cổ tay áo trắng như tuyết, sẽ khiến người đàn ông nghiêm nghị như anh trông thật quyến rũ, hoặc là tặng anh đôi giày da Oxford màu đen trông bình thường, chỉ khi nhấc chân mới lộ ra đế giày màu đỏ, như vậy thật gợi cảm, người đàn ông xa lạ với thời trang như anh chắc chắn chưa từng đi.

Không biết.

Cô càng muốn tặng một món quà tuyệt vời, lại càng rối rắm.

Giày cao gót khẽ gõ từng tiếng, đến khi Dịch Tư Linh hoàn hồn lại, mới phát hiện mình đã đi đến trước cửa một cửa hàng chuyên bán đồ lót nữ.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón: "Thưa quý khách, xin hỏi ngài muốn xem gì ạ? Bên em có mẫu váy ngủ xuân hè mới nhất, nếu thích em có thể tư vấn cho ngài ạ."

Dịch Tư Linh có chút buồn cười, sao lại đi đến cửa hàng đồ lót thế này. Cô không phải kiểu người vào cửa hàng không xem gì đã đi, huống hồ cô là người nghiện váy ngủ, thích sưu tập các loại màu sắc, kiểu dáng, chất liệu váy ngủ.

"Vậy cho tôi xem mẫu mới của các cô." Dịch Tư Linh nói.

Nhân viên bán hàng có KPI, đương nhiên sẽ không bỏ qua một cô tiểu thư xinh đẹp gợi cảm lại có tiền như vậy, nhanh nhẹn dẫn Dịch Tư Linh đến khu trưng bày váy ngủ mới, nhiệt tình giới thiệu.

"Đây là mẫu chủ đạo bên em, nhà thiết kế đặt tên rất thú vị, gọi là 'Bịt mắt thả dê', ngài xem, còn tặng kèm một chiếc bịt mắt ren siêu gợi cảm."

Sau khi giới thiệu chính thức, nhân viên bán hàng lại nhỏ giọng nói, "Khi ân ái với bạn trai, đeo chiếc bịt mắt này vào, thật sự rất tuyệt đó ạ."

"........"

Dịch Tư Linh thét gào trong lòng. Cái này đừng gọi là váy ngủ, dứt khoát gọi là đồ ngủ tình thú thì hơn!

Nhân viên bán hàng thấy mặt Dịch Tư Linh đỏ lên, xác nhận cô có bạn trai, càng nhiệt tình giới thiệu, "Mẫu màu vàng này gọi là 'Quỳ dưới váy'...... Mẫu màu trắng này gọi là 'Thiên thần áo trắng', còn có cái này nữa!"

Nhân viên bán hàng lấy từ trên giá trưng bày xuống một chiếc váy ngủ bằng sa đen, trang trí dây buộc chéo từ ngực xuống chân váy.

"Đây là mẫu giới hạn của thành phố chúng em, Bắc Kinh chỉ có ba chiếc."

Dịch Tư Linh trêu ghẹo: "Mẫu này không có tên sao? Nhà thiết kế của các cô đặt tên hay thật đó."

Đặt một cái tên vừa hay vừa thu hút, quả thật làm tăng giá trị sản phẩm, thậm chí tên còn hấp dẫn hơn cả bản thân chiếc váy.

"Đương nhiên là có ạ. Mẫu này gọi là —— 'Lễ vật'."

Lễ vật. Dây lụa đen bóng loáng như dây ruy băng gói hộp quà, ngón tay thon dài đẩy ra, dây buộc tan đi, lộ ra chiếc hộp quà đựng ngọc.

Ngực Dịch Tư Linh không hiểu sao run lên.

Cô ma xui quỷ khiến mua chiếc váy ngủ này, lúc quẹt thẻ gần như không dám nhìn vào mắt nhân viên bán hàng, tim đập thình thịch, cũng không biết là vì ai.

Sau đó, cô càng nhanh chóng và quyết đoán, mua hết tất cả những món quà mà cô nghĩ đến, cà vạt, khuy măng sét, giày đế đỏ, thắt lưng, khăn quàng cổ, áo sơ mi, đồng hồ...

Ý đồ muốn đánh dấu người đàn ông tên Tạ Tầm Chi này từ đầu đến chân.

-----

Buổi tối ăn cơm xong với Hạ Gia Ngữ, Tạ Tầm Chi gọi điện thoại đến, hỏi cô đang ở đâu.

"Đến đón em." Giọng nói trong điện thoại nghe rất trầm thấp, có chút khó phân biệt vui buồn.

"Anh xong việc nhanh vậy sao?" Dịch Tư Linh xem đồng hồ, lúc này mới bảy rưỡi, còn tưởng anh phải bận đến tám chín giờ.

Tạ Tầm Chi cho rằng cô đang trách anh về muộn, khẽ cười, giải thích: "Ừ, tối nay phải tiếp khách quan trọng, nên hơi muộn, sau này anh sẽ cố gắng tan làm là về ngay."

Dịch Tư Linh vốn định tỏ ra săn sóc bao dung, ra dáng người vợ, nhưng anh giải thích như vậy, cô liền làm bộ hờn dỗi, giọng điệu có chút ủy khuất: "Em có bắt anh phải ở bên em đâu. Mới không cần anh ở bên. Em có Cá Chiên Nhỏ mà..."

Hạ Gia Ngữ đối diện : "........"

Tạ Tầm Chi không hiểu vì sao, cả ngày chờ không thấy tin nhắn của cô, nỗi buồn bực trong lòng vào khoảnh khắc này thoáng dịu đi, giống như người nghẹn lâu, cuối cùng cũng trút được ra.

Anh nhận được địa chỉ của cô, bảo tài xế xuất phát, vừa đi vừa nói: "Ở bên em là việc anh nên làm."

"Vậy càng không cần anh ở bên. Chẳng có điều luật nào quy định, ở bên em là việc anh nên làm." Dịch Tư Linh hừ nhẹ, lúc gửi địa chỉ đi, cô mới sực tỉnh nhận ra, hôm nay cả ngày họ đều không nói chuyện phiếm.

Trên WeChat một câu đối thoại cũng không có. Cô quên tìm anh, chẳng lẽ anh cũng quên hỏi cô một câu, ăn cơm chưa?

Không biết vì sao, từ hôm qua đến hôm nay, Tạ Tầm Chi có chút kỳ lạ, không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu. Anh cũng không phải kiểu người cả ngày không nhắn tin. Uổng công tối qua cô áy náy, ỡm ờ cùng anh làm ba lần, quá tiện nghi cho anh rồi.

"Là anh muốn ở bên em, bà xã." Anh dịu dàng nói, đến lúc này, khuôn mặt trầm lặng cả ngày mới nở nụ cười.

Điện thoại ngắt kết nối.

Tạ Tầm Chi thở phào một hơi, âm thầm cảnh cáo bản thân, không thể lại ấu trĩ và khó chịu như vậy nữa. Hôm nay anh có cố ý, cố ý không nhắn tin cho cô, chỉ muốn xem cô có nhớ đến anh không.

Quả nhiên, không có. Vì thế anh quyết tâm, nhất định phải cả ngày mặc kệ cô, đến cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho cô.

Tạ Tầm Chi bật cười, hiếm khi thoải mái dựa vào ghế sau, giơ tay nới lỏng cà vạt, đôi mắt đen nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn neon lấp lánh, bên tai văng vẳng giọng nũng nịu vừa rồi của cô.

------

Hạ Gia Ngữ đặt nhà hàng mà Tạ Tầm Chi từng ăn, cũng quen biết với ông chủ. Đám công tử nhà giàu trong giới đều thích đến đây ăn, nguyên liệu tươi ngon, hương vị không tệ, tính riêng tư tốt, ông chủ kín miệng.

Chiếc Maybach yên tĩnh dừng trước cửa nhà hàng, Tạ Tầm Chi xuống xe, đứng bên ngoài chờ. Anh không phải người kiêu ngạo, đối nhân xử thế đều rất lịch sự, khi chờ Dịch Tư Linh, phần lớn đều sẽ đứng bên ngoài xe đợi.

Tháng một ở Bắc Kinh nhiệt độ không khí thường dao động quanh độ không, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có một trận tuyết rơi.

Tạ Tầm Chi mặc chiếc áo khoác đen phẳng phiu, lại quàng chiếc khăn len cashmere đen, cứ thế đứng im trong bóng đêm đen kịt, dường như hòa làm một với đêm đông lạnh lẽo sâu thẳm.

Qua ô cửa kính sáng trưng ánh đèn, anh thấy hai cô gái khoác tay nhau, dính sát lại, vừa nói vừa cười đi ra.

Khi nào thì quan hệ của cô với Hạ Gia Ngữ tốt đến vậy?

Tạ Tầm Chi nhíu mày.

Dịch Tư Linh từ nhà hàng bước ra liền thấy Tạ Tầm Chi đứng đó, đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cô vẫn chưa quen nên rùng mình. Quá lạnh, Cảng Đảo chưa bao giờ có ngày nào nhiệt độ xuống không độ.

Sao Tạ Tầm Chi không ngồi trong xe chờ? Không lạnh sao?

Dịch Tư Linh vẫy vẫy tay với anh. Tạ Tầm Chi nở nụ cười dịu dàng, sải bước đi về phía cô.

"Em có đồ để quên trên xe Cá Chiên Nhỏ, anh giúp em lấy đi."

"Được."

Cốp trước chiếc Lamborghini đã chật cứng, Tạ Tầm Chi và tài xế cầm hai túi đồ vừa lấy ra. Hạ Gia Ngữ quyến luyến kéo tay Dịch Tư Linh, "Hôm nay chị không chơi bida với tôi, vậy ngày mai chơi nhé."

Dịch Tư Linh: "Ngày mai chưa biết, tôi muốn đi tìm em ba với Ninh Ninh chơi."

"Vậy thì chúng ta cùng đi tìm hai người họ chơi. Khu ẩm thực Kinh Đại có nhiều món ngon lắm, chúng ta có thể đi thử!" Hạ Gia Ngữ trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện vui chơi.

Dịch Tư Linh miễn cưỡng nói: "Vậy được rồi, ngày mai cô đến tìm tôi đi."

Hạ Gia Ngữ vui vẻ ra mặt, lại dính lấy cô, lúc này mới cúi chào, cùng Tạ Tầm Chi cũng chào hỏi, "Tam ca, em đi trước nha. Chị dâu ngày mai còn về nhà em, anh đừng có keo kiệt đó."

Tạ Tầm Chi sắc mặt rất trầm: "Mau về nhà đi."

Hạ Gia Ngữ huýt sáo, nhanh như chớp đã chạy mất. Dịch Tư Linh cạn lời, ghét bỏ cái kiểu dính người của cô nàng, nhưng khóe môi lại cong lên ý cười rất đậm.

Tạ Tầm Chi nuốt khan, tháo chiếc khăn quàng cổ cashmere xuống, quàng lên cổ Dịch Tư Linh. Bất ngờ có hơi ấm quấn quanh cổ, Dịch Tư Linh ngẩn ra, lúc này mới nghiêng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu dàng, "Bắc Kinh mùa đông lạnh lắm, em ra ngoài tốt nhất nên mang khăn quàng cổ và găng tay vào."

Dịch Tư Linh ấm ức: "Em còn không phải vì anh mới đến đây, bằng không em sẽ lạnh sao?"

Hơn nữa anh còn cả ngày không để ý đến em. Những lời này cô không nói ra. Nói ra nghe cứ như cô chờ tin nhắn của anh vậy, thật mất mặt.

Tạ Tầm Chi cảm thấy trái tim mềm mại vô cùng, như sắp tan ra, anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, cánh môi cảm nhận được cái lạnh thấm vào từ tuyết, "Anh sẽ không để em lạnh."

Nắm chặt tay cô, anh đưa cô lên xe.

Trong xe rất ấm áp, đặc biệt là khi ngồi trong vòng tay ấm áp của anh. Hàng ghế sau chiếc Maybach rộng rãi, duỗi thẳng chân cũng không chạm tới ghế trước, rõ ràng hai người có thể ngồi rất thoải mái, Tạ Tầm Chi lại càng muốn ôm cô vào lòng, giữ tư thế hai chân căng chặt.

Trở lại Tạ viên, tài xế và chú Mai cùng nhau mang đống túi hàng hiệu lớn vào phòng ngủ của họ.

Tạ Tầm Chi nhìn những thứ này, khẽ cười, "Mua những gì vậy?"

"Còn không phải quần áo giày dép, có thể mua gì chứ." Cô cố ý không nói đều là quà mua cho anh. Cô còn phải sắp xếp lại một chút, quan trọng nhất là, cất cái chiếc váy ngủ tên "lễ vật" đáng xấu hổ kia đi.

Tạ Tầm Chi gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ tối tăm nhanh đến mức không ai có thể nhận ra sự dò xét, anh lịch sự cởi áo khoác, treo lên móc áo ở cửa ra vào —— ngày mai sẽ có người hầu đến thu dọn, giặt ủi xong sẽ treo lại vào phòng quần áo.

"Vậy anh đi tắm trước nhé. Hay là em tắm trước?" Anh lễ phép hỏi.

"Anh tắm trước đi." Dịch Tư Linh chớp chớp mắt, đẩy nhẹ anh, bảo anh nhanh đi.

Cửa phòng tắm đóng lại, cô mới thở phào một hơi, nhanh chóng tìm trong đống túi hàng hiệu cái túi to nhất, kín đáo nhất, nắm chặt trong tay.

Chờ Tạ Tầm Chi từ phòng tắm ra, trong phòng ngủ không một bóng người, chỉ có một đống hộp quà bày trên giường.

Anh khẽ nhướng mày, không chắc đây là ý gì. Tóc anh vẫn còn hơi ẩm, hơi nước nóng làm khuôn mặt hơi ửng hồng, mang theo hương thơm sạch sẽ và thanh mát, đường cằm sắc sảo mềm mại, giọt nước khẽ trượt xuống.

Bước tới, anh tùy tay mở một chiếc hộp, bên trong là một chiếc cà vạt thủ công tinh xảo —— xanh sẫm phối vàng, họa tiết Paisley rất táo bạo, anh rất ít khi thử những họa tiết mang phong cách khác lạ như thế này.

Ngón tay Tạ Tầm Chi v**t v* chiếc cà vạt, động tác chậm rãi, từ tốn, như thể đang v**t v* một món đồ sứ mỏng manh và quý giá.

Cô tặng cho anh.

Khóe môi anh khẽ cong lên. Gu thẩm mỹ của cô thật tốt, quả nhiên đồ cô tặng không giống người thường, chắc chắn đã tỉ mỉ chọn lựa rất lâu.

Tạ Tầm Chi vòng chiếc cà vạt lên cổ, ngón tay thon dài thuần thục thắt một nút Windsor lỏng lẻo, dù sao trên người anh vẫn còn mặc áo ngủ. Trong lúc động tác vô tình làm rơi một chiếc hộp khác, một đôi khuy măng sét lăn ra.

Màu đỏ quý phái dưới ánh đèn sâu thẳm và kiêu hãnh.

Tạ Tầm Chi khựng lại, nhặt đôi khuy măng sét lên, dường như hiểu ra điều gì, ngay sau đó, anh mở hết tất cả các hộp quà.

Đôi giày da Oxford đen bóng loáng mới tinh, đế đỏ, chú Mai từng chuẩn bị cho anh loại này, anh ngại quá không trang trọng nên chưa từng đi, nhưng cô lại thích. Một chiếc đồng hồ dây da cá sấu màu vàng phối xanh đen, mặt đồng hồ vẽ bản đồ hàng hải màu lam. Một chiếc áo sơ mi trắng, khuy áo là vỏ sò biển bên trong. Một chiếc khăn quàng cổ cashmere màu nâu nhạt. Một chiếc thắt lưng da bện màu đen.

Quà chất đầy, thị giác tác động rất mạnh mẽ, Tạ Tầm Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời im lặng.

Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, Dịch Tư Linh quấn chặt chiếc áo ngủ bước vào, cúc áo cài đến tận trên cùng. Má cô ửng hồng hai vệt, trông như vừa uống rượu, hơi hơi say.

Tạ Tầm Chi nhìn cô đi tới, bình tĩnh nuốt khan, "Đây là...?"

Dịch Tư Linh cảm thấy anh biết rõ còn cố hỏi, lạnh lùng hừ một tiếng, "Quà đó. Đến cái này anh cũng không nhìn ra sao?"

Ánh mắt Tạ Tầm Chi sâu thẳm, dò xét, cứ như ánh sáng bí ẩn quét qua người cô, "Đều là của anh? Hay là chỉ có một món trong số đó?"

Dịch Tư Linh bị anh làm phiền, hơn nữa cô có tật giật mình, trừng mắt nhìn anh: "Đương nhiên đều là của anh! Em không có kinh nghiệm, không biết tặng gì cho đàn ông, nên mua hết. Dù sao anh dùng được mà."

Trong phòng khí ấm mở thật sự đủ, lư hương sứ hình tượng đốt trầm hương, khói uốn lượn hướng về phía trước, mờ ảo mà tản ra, tràn ngập căn phòng ngủ đã hoàn toàn thay đổi này.

Những lời này tự động được dịch thành, cô không có kinh nghiệm, chưa từng tặng quà cho đàn ông, nên thấy cái gì đẹp đều muốn mua cho anh.

Tạ Tầm Chi đột ngột đứng dậy, tiến về phía cô, Dịch Tư Linh không hiểu anh có ý gì, phản xạ có điều kiện lùi lại hai bước. Thân hình anh cao lớn thon dài, cơ bắp săn chắc, không có tây trang áo sơ mi trói buộc, giống như một con sư tử đực được thả ra từ lồng sắt, đứng trước mặt cô là tư thế hoàn toàn bao trùm.

"...Anh làm gì vậy?" Dịch Tư Linh nuốt nước miếng, khẩn trương.

Tạ Tầm Chi không nói gì, cánh tay vòng qua eo cô, dễ như trở bàn tay bế bổng cô lên khỏi mặt đất, lùi lại mép giường, ngồi xuống, để cô ngồi trên đùi anh.

Anh cứ như vậy không một lời bắt đầu hôn cô, lưỡi mạnh mẽ xông vào, muốn hút lấy mật ngọt hoa hồng. Dịch Tư Linh bị anh hôn đến ngốc, ngơ ngác ngồi trong lòng anh, cảm nhận được hormone nóng bỏng xâm chiếm, vì quá nóng, cô lại mặc hai lớp áo ngủ, một cái chồng lên một cái, nên càng nóng, cả người đều đổ mồ hôi mỏng.

Dịch Tư Linh đánh vào người anh, bị anh giam cầm trong vòng tay, nụ hôn càng sâu, cô vô tình túm chặt chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ anh, hai người cứ như vậy cùng nhau ngã xuống. Chăn đơn là lụa hồng nhạt, bốn góc được người hầu căng phẳng phiu, trên chăn đơn hỗn độn bày đủ loại quà tặng, khăn quàng cổ, áo sơ mi, khuy măng sét, thắt lưng...

"Tạ Tầm Chi..."

Tạ Tầm Chi lướt qua khóe môi cô, khẽ đáp, dày đặc mổ lên môi cô, hơi thở nóng bỏng, ngữ khí lại kiềm chế lại lịch sự: "Quà em tặng anh đều thích, cảm ơn em."

"Ưm..."

Dịch Tư Linh không nói nên lời, nhắm mắt, mày nhíu lại.

Anh nói: "Hôm nay cả ngày không nhắn tin cho em, là lỗi của anh, sau này sẽ không thế nữa. Đáng lẽ anh phải chủ động tìm em."

"........"

Cô như uống say, mơ mơ màng màng, cúc áo cổ bung ra. Cuối cùng cô cũng thở ra một hơi, không còn nóng như vậy nữa.

Áo ngủ ngoài tản ra hai bên, lớp ren đen bên trong không giấu được nữa, ngón tay Tạ Tầm Chi khựng lại. Giây tiếp theo, ngón tay anh thuần thục và quyết đoán cởi hết hàng cúc áo.

Hộp quà mở ra, toàn bộ món quà lộ ra.

Giống như búp bê Nga, dưới một lớp quà còn có một món quà khác, người nhận quà phải kiên nhẫn lại kiên nhẫn, hết lớp này đến lớp khác mở hộp quà, mới có thể nhận được món quà cuối cùng.

Tạ Tầm Chi nhìn chiếc váy ngủ mới trên người cô, ánh mắt trầm tĩnh ẩn hiện những vết rạn nứt. Dây buộc từ trên xuống dưới, chỉ cần tháo chiếc nơ bướm, là có thể bung ra hai bên, cực kỳ giống một món quà được gói ghém cẩn thận.

Dịch Tư Linh chậm rãi thu hồi suy nghĩ, đột nhiên phát hiện những thứ mình muốn giấu cứ như vậy bại lộ trước mắt người đàn ông, cô hoảng hốt, vội vàng lấy tay che lại, lắp bắp nói: "Anh làm gì vậy... Em vừa mới thử váy ngủ mới mua... Thử một chút thôi... Anh phiền quá đi, anh làm rối quần áo của em rồi!"

Tạ Tầm Chi bình tĩnh nói: "Anh sợ em nóng."

"Em không có nóng."

"Nhưng em đổ mồ hôi." Ngón tay anh hờ hững chạm lên xương quai xanh của cô, lau đi giọt mồ hôi thơm ngát.

Dịch Tư Linh hô hấp khó khăn, đại não thiếu oxy. Anh như ngọn núi úp xuống người cô, cô có cảm giác bị áp chế mạnh mẽ.

"Đây là cái gì?" Anh nặng nề nhìn cô, ngón tay gảy nhẹ sợi dây buộc, như dây đàn huyền.

Dịch Tư Linh không hiểu vì sao anh lại bình tĩnh như vậy, ánh mắt nhìn cô không có vẻ nóng bỏng, chỉ có sự u trầm vô tận. Điều này trái ngược hoàn toàn với những gì nhân viên bán hàng nói, nhân viên bán hàng bảo, mặc chiếc váy ngủ này vào, người yêu nhìn sẽ phát điên. Anh một chút cũng không điên, anh rất bình tĩnh, còn bình tĩnh hơn ngày thường, điều này khiến cô rất xấu hổ, cảm giác không có chút mị lực nào.

Miệng cô cứng lại: "Đây là áo ngủ của em. Mới mua đó, bộ xấu hả?"

"Vì sao lại muốn mua loại áo ngủ này?"

Lời vừa thốt ra, Dịch Tư Linh ngây người một giây. Vì sao lại muốn mua, loại áo ngủ này. Loại này.

Giọng anh nghe như chất vấn, chỉ trích cô vì sao lại mua loại áo ngủ vừa nhìn đã biết là không đứng đắn, khêu gợi, dụng tâm kín đáo này. Dịch Tư Linh cảm thấy rất xấu hổ, vốn dĩ mặc vào đã rất ngại, không những không đạt được hiệu quả mong muốn, mà còn tự mình chuốc lấy, mất hết mặt mũi.

Anh trông như một kẻ đạo đức giả.

"Vì sao lại muốn mua?" Tạ Tầm Chi nhìn cô.

Dịch Tư Linh ra sức đẩy anh, giãy giụa, "Anh quản làm gì, em thích mua gì thì mua, thích mặc gì thì mặc..." Cô vội vàng khoác lại chiếc áo ngủ ngoài, muốn che đậy, khuôn mặt vừa trắng bệch vừa ửng hồng.

Mặc mãi không xong, lòng cô rối như tơ vò, lại bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm, càng thêm rụt rè, hai chân cuống cuồng đạp loạn, "Anh đi đi, tránh ra! Mấy thứ quà này em không thèm tặng anh nữa! Em lấy lại hết!"

Cô mím môi, quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.

Tạ Tầm Chi hít sâu một hơi, cứ thế ôm chặt lấy cô, siết chặt, thẳng thắn đến mức bóng ma đau đớn chợt ập đến, đỉnh đầu như hổ rình mồi nơi cửa vườn, tựa như chạm vào là nổ tung.

Không hề báo trước, có chút ngang tàng và mạnh bạo. Không phải kiểu thường ngày từ tốn của anh, còn biết ý tứ hỏi han cô có bằng lòng hay không.

Tạ Tầm Chi nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, gân xanh trên thái dương giần giật, rồi quyết đoán giật phăng chiếc nơ bướm chướng mắt kia, xé toạc lớp giấy gói quà, mạnh tay kéo một cái, dải ruy băng nhanh chóng tuột ra, tựa con rắn độc bất ngờ tấn công, hộp quà bị l*t tr*n hoàn toàn, cả người anh cũng có chút hỗn loạn.

Hơi thở nghẹn lại, huyết khí cuồn cuộn, có chút thẹn quá hóa giận, từng chữ một thốt ra: "Vợ à, em xem cái bộ dạng sa đọa đạo đức này của anh, có phải em rất đắc ý không?"

"........"

Bình Luận (0)
Comment