"Tạ Tầm Chi... Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đừng có trêu em nữa..." Dịch Tư Linh mềm mại đẩy anh ra, lồng ngực nóng ran.
Tạ Tầm Chi cuối cùng cũng lưu luyến rời đi, khẽ chạm chóp mũi vào mũi cô, ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô, giọng nói vẫn trầm ấm như thường: "Chuyện gì nghiêm túc? Anh nghe đây. Không trêu em nữa."
Dịch Tư Linh không thể chịu nổi vẻ đạo mạo giả vờ của anh, bực bội giơ tay véo mạnh chiếc mũi vừa gây chuyện của anh, không cho anh thở.
Vừa nãy chính cái mũi này cứ lượn lờ quanh cô, chạm tới chạm lui.
Tạ Tầm Chi: "............"
Cả đời anh chưa từng bị ai đối xử như vậy.
Anh bị véo mũi, cũng không thở bằng miệng, cứ nghẹn khí như thế, ánh mắt dịu dàng như ngọc. Cuối cùng Dịch Tư Linh mềm lòng, sợ anh nghẹn chết, liền buông tay ra.
Tạ Tầm Chi rốt cuộc cũng có dưỡng khí, trong hơi thở còn vương lại hương hoa hồng nhàn nhạt trên ngón tay cô. Anh vô thức hít sâu, yết hầu nghẹn lại, ho khan.
Anh cảm thấy mình thật trẻ con, vừa ho vừa bật cười, bất đắc dĩ duỗi tay, ôm chặt yêu tinh vừa làm mưa làm gió trên đầu anh vào lòng, khẽ than thở, "Chiêu Chiêu, một ngày nào đó anh sẽ bị em chọc cho chết mất."
Dịch Tư Linh bĩu môi, thầm nghĩ, anh còn không phải đang trêu chọc cô sao...
"Không phải muốn nói chuyện nghiêm túc sao?" Tạ Tầm Chi chỉnh lại đồng hồ, liếc nhìn thời gian. Bất giác đã mười hai giờ rưỡi, thời gian ở bên cô luôn trôi qua thật nhanh.
Dịch Tư Linh gật đầu, vẫn đặt sự chú ý vào Em Bé Phúc Lành, cô lại đột nhiên sinh ra một chút tình cảm với nhãn hiệu này. Món kẹo điểm tâm ngọt mà hồi nhỏ cô trộm ăn ở nhà bà ngoại vậy mà là của nhà Tạ Tầm Chi, nghĩ thôi đã thấy kỳ diệu.
Vận mệnh thật kỳ lạ, giống như một tấm lưới vô hình, từ nơi sâu thẳm nhất trong ký ức bắt đầu chậm rãi giăng ra, đợi đến khi nhận ra thì đã muộn, họ đã rơi vào đó.
"Tại sao mấy năm nay em không nghe thấy tin tức gì về Em Bé Phúc Lành, em còn tưởng nhãn hiệu này đã rút khỏi thị trường mấy năm trước rồi."
Cửa hàng flagship Em Bé Phúc Lành rực rỡ một thời ở Vịnh Đồng La, Cảng Đảo, không biết vì lý do gì đã đóng cửa, rời khỏi thị trường Cảng Đảo.
"Kinh doanh không tốt, hàng năm thua lỗ." Tạ Tầm Chi đơn giản tóm tắt.
Dịch Tư Linh tò mò hỏi: "Nếu năm nào cũng thua lỗ, sao cứ phải rót tiền vào mãi vậy? Tình huống này nên cải cách, chuyển hướng kinh doanh, tìm đối tác góp vốn hoặc là dứt khoát bán đi, bằng không cứ năm này qua năm khác chẳng phải là đốt tiền sao? Anh còn là nhà tư bản hơn em, chắc chắn anh hiểu rõ điều này."
Tạ Tầm Chi khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lướt qua cô, bàn tay anh nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài mềm mại của cô, ôn nhu giải thích: "Em Bé Phúc Lành là nhãn hiệu mà ông nội anh năm xưa đã dày công xây dựng vì bà nội. Bà nội theo ông nội bôn ba khắp nơi, để lại bao nhiêu là bệnh tật, cứ đến mùa thu là chân đau nhức không đi nổi. Lúc đó chiến tranh loạn lạc, họ vì lánh nạn mà phải rời quê hương đến phương Nam, bà nội vốn đã đau chân, khí hậu phương Nam lại ẩm ướt, mưa dầm dề kéo dài, bà đau đến ăn không ngon. Ông nội vì muốn bà được ăn hương vị quê nhà mà đã dồn hết tâm huyết sáng lập nhãn hiệu này. Tính ra cũng là một hiệu bánh lâu đời gần trăm năm, truyền đến đời anh, dù cảm thấy áy náy vì không thể làm nó phát triển rực rỡ, nhưng anh không thể bán nó cho người khác."
Dịch Tư Linh lắng nghe một cách chăm chú, nhẹ nhàng c*n m** d***, hàng mi cong vút lúc này cũng ngoan ngoãn cụp xuống, ánh đèn trong trẻo chiếu lên gương mặt cô, làn da trắng ngần ánh lên vẻ rạng rỡ dịu dàng.
Tạ Tầm Chi bỗng dưng nhớ đến một câu thơ dịu dàng, tình ý như nước, tháng ngày như mộng.
"Mỗi năm các anh đổ vào nhiều tiền như vậy, sao vẫn thua lỗ được?" Dịch Tư Linh thật thà hỏi.
Tạ Tầm Chi biết cô rất thông minh, cô ham chơi bao nhiêu thì thông minh bấy nhiêu. Anh chỉ khẽ nói: "Chuyện này rất phức tạp, liên quan đến đấu đá phe phái trong Lam Diệu, cũng liên lụy đến rất nhiều lợi ích, một chốc một lát khó mà nói rõ. Mỗi năm có ba trăm triệu vốn đặc biệt, còn nắm chắc quyền chi phối mười nhà máy thực phẩm, bọn họ ai cũng thèm muốn."
"Đương nhiên, cũng liên quan đến định vị của nhãn hiệu. Nói thẳng ra là nhãn hiệu lâu đời khó mà phát triển tốt, thế hệ trước không còn ưa chuộng, người trẻ tuổi lại không mấy mặn mà, nhóm khách hàng đang ở giai đoạn giao thời. Muốn làm tốt, phải đầu tư công sức."
Dịch Tư Linh hiểu rõ, mỗi năm cho cô ba trăm triệu, cô cũng thấy hấp dẫn.
"Tại sao người trẻ tuổi lại không mua?"
Tạ Tầm Chi khẽ trầm ngâm một lát, đưa ra một nhận định thận trọng: "Có lẽ là do ý tưởng sản phẩm bảo thủ, đi ngược lại xu hướng thị trường."
Lam Diệu có mấy chục công ty con, anh hiểu biết về mô hình hoạt động của Em Bé Phúc Lành nhiều nhất cũng chỉ bốn năm phần, không có nhiều tâm trí để quản lý những chuyện này.
Dịch Tư Linh đảo mắt một vòng, khẽ bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn anh, "À à à, em hiểu rồi, giống anh đúng không! Chẳng trách là nhãn hiệu nhà anh."
Cô thật tốt bụng, không nói thẳng ra là anh cổ hủ.
"............"
Sắc mặt Tạ Tầm Chi khẽ tối sầm lại, bị tiếng cười nũng nịu không coi ai ra gì của cô làm cho nghẹn lời. "Cá chậu chim lồng", thảo luận Em Bé Phúc Lành với Dịch Tư Linh, anh thế nào cũng bị cô chế nhạo một phen.
Anh muốn nhấc bổng cô lên, khẽ đánh vào b* m*ng mềm mại của cô, bảo cô đừng có nghịch ngợm nữa, lại còn dám nói anh bảo thủ cổ hủ. Người bảo thủ cổ hủ sẽ làm cô...
Nhưng anh không thể.
Sự khác biệt giữa con người và loài vật chính là ở lý trí, có khả năng kiềm chế hành vi của bản thân.
Spank ngay bây giờ thì chưa phải lúc, Tạ Tầm Chi khẽ nheo mắt, một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu anh.
Dịch Tư Linh làm sao có thể đoán được trong đầu Tạ Tầm Chi đang âm mưu một loạt những "hình phạt" tinh quái nhắm vào cô, cô chỉ lo cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời khiến Tạ Tầm Chi khẽ thất thần.
"Tạ Tầm Chi, ở Lam Diệu anh có quyền bổ nhiệm nhân sự tuyệt đối sao?"
"Sao vậy?"
"Em muốn thử một lần."
Dịch Tư Linh khẽ mím môi, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh, dáng vẻ cô lúc này như đã hạ quyết tâm làm một việc lớn, trong đôi mắt trong veo ánh lên sự háo hức và nhiệt huyết sôi trào.
Tạ Tầm Chi nhìn cô, im lặng một lát rồi mới khẽ hỏi: "Em muốn tiếp quản Em Bé Phúc Lành?"
Dịch Tư Linh khẽ hừ một tiếng, như ngầm thừa nhận. Biết rõ còn cố hỏi, cái người đàn ông này.
Tạ Tầm Chi trong lòng mềm mại lạ thường, một cảm xúc khó tả dâng lên. Anh khẽ bế cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, phải dùng tư thế không đứng đắn như vậy để nghe cô nói chuyện nghiêm túc: "Có thể nghe lý do của em không?"
Mặt Dịch Tư Linh khẽ ửng hồng, ngón tay tinh nghịch khẽ chọc vào lớp cơ bắp rắn chắc ẩn dưới chiếc áo sơ mi phẳng phiu của anh, mông cô khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn: "Em Bé Phúc Lành lạc hậu so với thị trường, phần lớn là do tầng quản lý quá bảo thủ, không chịu thay đổi, không đủ táo bạo. Em không cần đoán cũng biết tổng giám đốc trước đây chắc chắn là người của phái bảo thủ, coi Em Bé Phúc Lành như một nấc thang sự nghiệp tạm bợ, không có công cũng chẳng có tội, cứ vậy mà báo cáo kết quả."
Tạ Tầm Chi lắng nghe cô nói, không hề ngắt lời.
"Loại nhãn hiệu lâu đời này cần một cuộc cải tổ mạnh mẽ, những người mà bác hai, bác ba anh đề cử lúc nào cũng nghĩ tới tư lợi, làm không tốt, cũng không dám làm."
Ví dụ như, không ai dám động đến công thức gốc.
"Em dám."
"Đương nhiên rồi, em có gì phải sợ chứ." Dịch Tư Linh kiêu hãnh ngẩng chiếc cằm thanh tú, "Em chẳng sợ gì mấy ông chú của anh cả, em cũng không thuộc về phe phái nào cả, mục đích duy nhất của em là làm cho nhãn hiệu này khởi sắc trở lại. Nếu em có thể vực dậy nó, bà ngoại ở trên trời chắc chắn sẽ tự hào về em, ông bà nội anh cũng sẽ vui vẻ. Đương nhiên, quan trọng nhất là bản thân em sẽ rất vui."
Tạ Tầm Chi đặc biệt yêu thích Dịch Tư Linh của khoảnh khắc này. Nó gợi cho anh nhớ đến hình ảnh cô tự do, quyến rũ và không chút sợ hãi khi nhảy xuống từ độ cao vạn trượng.
Cô sở hữu một vẻ phóng khoáng đặc biệt, có lẽ sự ưu ái quá mức của gia đình và vẻ đẹp tuyệt trần đã mang lại cho cô sự tự tin ấy, nhưng không phải cô gái xinh đẹp và giàu có nào cũng có thể tỏa sáng rạng rỡ như cô.
"Em cảm thấy chuyện này rất thú vị, Tạ Tầm Chi. Em có việc để làm rồi, nếu làm tốt, ba mẹ chắc chắn sẽ khen ngợi em." Dịch Tư Linh vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát mặt đối diện anh, ánh mắt cả hai quấn quýt lấy nhau, tóe ra những tia lửa nhỏ.
Tạ Tầm Chi thừa nhận, anh thực sự say mê cô, vô cùng say đắm, chỉ là sự bình tĩnh và kiềm chế đã ăn sâu vào máu từ nhỏ khiến anh không biểu lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn ấy.
"Vậy thì cứ thoải mái mà làm thôi."
Giọng anh trầm thấp, ẩn chứa sự hứa hẹn và nuông chiều.
Anh tin tưởng rằng cô sẽ khiến nhãn hiệu trăm năm tuổi đang hấp hối này hồi sinh mạnh mẽ.
Dịch Tư Linh vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn không quên đưa ra điều kiện: "Nếu em thành công, công ty sẽ là của em, em muốn nắm giữ một nửa cổ phần, em cũng không làm không công cho anh đâu."
Tạ Tầm Chi khẽ cười, giọng điệu thản nhiên, anh ghé sát tai cô nói: "Bà xã, em cũng là một nhà tư bản rồi."
Anh khẽ giữ lấy cằm cô, trao một nụ hôn sâu lắng. Anh đã muốn hôn cô từ lâu, chỉ là cô quá vui vẻ, nói quá nhiều.
Dịch Tư Linh vòng tay ôm chặt cổ anh, hai chân khép lại, bị anh hôn đến nghẹt thở, nhưng cô không hề lùi bước, tham lam đón nhận sự chiếm đoạt không biết mệt mỏi của anh.
"Để anh xem nào... bây giờ em đâu chỉ là... cô thư ký nhỏ..." Anh khẽ nói giữa những nụ hôn nồng nàn, khiến gương mặt Dịch Tư Linh lập tức đỏ bừng.
"Không... bây giờ phải gọi là tổng giám đốc Dịch."
Tạ Tầm Chi khẽ cười, giọng điệu lười biếng, anh gọi cô một tiếng "tổng giám đốc Dịch", trong lòng dâng lên một chút d*c v*ng. Anh ôm chặt cô vào lòng, nghe tiếng tim cô đập dồn dập đến khoa trương, cố gắng kiềm chế, cuối cùng không l* m*ng trực tiếp kéo chiếc vớ đen mỏng manh kia xuống, mà chậm rãi thong thả, tìm đến lối vào.
Dịch Tư Linh hung hăng cắn vào vai Tạ Tầm Chi, xuyên qua lớp vest phẳng phiu, truyền đến làn da một cảm giác đau đớn gần như ngứa ngáy.
Văn phòng vắng lặng và đơn giản, bầu trời cao xanh bao la, càng trở nên tĩnh mịch, những âm thanh ồn ào từ mặt đất vọng lên dường như mơ hồ, chỉ có tiếng hít thở lúc lên lúc xuống bên tai, sâu cạn đan xen, không thể hòa chung nhịp điệu.
Chiếc khuy măng sét hồng ngọc của người đàn ông được tháo ra, trân trọng đặt trên chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Cổ tay áo kiểu Pháp được gấp lên để lộ ra cánh tay rắn chắc với những đường gân mạnh mẽ. Khi cánh tay anh siết chặt, chiếc vớ đen căng ra, dường như muốn biến dạng.
Một lớp màu đen mỏng manh, tựa như một chiếc lồng sắt vô hình, giam giữ cả sự kiên cường của anh và sự mềm mại của cô lại với nhau, không lối thoát, chỉ có một bên tan rã, trò chơi này mới có thể kết thúc.
Dịch Tư Linh dần dần cảm thấy đại não trở nên mơ hồ, cho đến khi một loạt pháo hoa rực rỡ nổ tung, cô bỗng chốc buông lỏng hàm răng, tựa như một con thiên nga rơi xuống, ngả người ra sau nằm trong vòng tay anh, thất thần nhìn lên trần nhà.
Yết hầu Tạ Tầm Chi khẽ chuyển động, hơi thở anh có chút nóng vội, dồn dập, anh khẽ rũ mắt nhìn xuống, lòng bàn tay hơi ẩm ướt.
Đồng tử Dịch Tư Linh giãn ra, th* d*c, chỉ mới một buổi sáng thôi, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không phải đáng lẽ đang ngủ nướng sao? Vậy mà lại họp hành, lại hôn môi, lại suýt chết dưới ngón tay anh.
Nhà tư bản...
Anh mới đúng là một nhà tư bản chính hiệu...
Tạ Tầm Chi khẽ đặt ngón tay lên mũi, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào nồng nàn, chậm rãi lan tỏa theo nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, giống như một loại nước hoa gây ảo giác, mê người đến sa đọa. Anh hít sâu, hút trọn hương vị ngọt ngào vào phổi, sau đó thừa lúc cô còn chưa tỉnh táo, cố ý dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên má cô.
"Thêm một lần nữa nhé?" Anh lịch sự hỏi.
Khóe mắt Dịch Tư Linh còn vương những giọt lệ, nhịp tim vẫn chưa ổn định, cô khẽ đẩy anh ra, lực đạo gần như không có, chỉ có thể tiếp tục nằm yên, từ dư âm mà dần hồi phục.
"...... Cút đi."
Tạ Tầm Chi khẽ cười, dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, khẽ dỗ dành: "Hết lòng phục vụ em còn bảo anh cút. Bà xã, em đừng như vậy chứ."
Anh là đang dụng tâm phục vụ, nhường nhịn phần lẽ ra anh được hưởng, chỉ để cô vui vẻ.
Dịch Tư Linh dần dần hồi phục, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái cuộn tròn ngón chân, đôi mắt vẫn còn vương chút quyến rũ, cứ thế liếc nhìn anh, "Đừng có giả vờ đạo mạo nữa. Em thấy anh rất hưởng thụ. Nói cứ như thể tất cả là vì em vậy."
Tạ Tầm Chi bật cười, biết ngay cô là một kẻ "phản cốt", tuyệt đối không dễ dàng bị người ta nắm mũi dắt đi. Gian kế bị vạch trần, anh nho nhã thừa nhận: "Đúng vậy, anh thích."
Người quân tử cũng chẳng ngại thừa nhận d*c v*ng.
So với việc chính mình tận hưởng, anh càng thích ngắm nhìn cô trong vòng tay anh, dưới thân anh, giữa đôi môi anh từng chút một đạt được kh*** c*m. Anh thích làm những chuyện như thế này, làm mãi không biết mệt.
Dịch Tư Linh cảm thấy anh đúng là đồ b**n th**, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, sai Tạ Tầm Chi đi lấy quần áo dự phòng trên xe của cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Cô có thói quen để quần áo dự phòng trong xe, bao gồm cả đồ lót, áo dán ngực, đai eo, vớ, và hai đôi giày cao gót dễ phối đồ.
Dì Lật sẽ cẩn thận đặt những thứ này vào túi kín đã khử trùng.
Tạ Tầm Chi rất nhanh đã quay lại sau mười phút. Thay đồ sạch sẽ xong, Dịch Tư Linh uể oải vươn vai bước ra, hai má vẫn còn ửng hồng quyến rũ.
Tạ Tầm Chi đã lấy áo khoác của cô xuống từ giá, tiến đến sau lưng cô, mở rộng áo, ý bảo muốn giúp cô mặc vào. Dịch Tư Linh lườm anh một cái, vừa khinh thường bộ vest giày da chỉnh tề không chút cẩu thả của anh, vừa ngượng ngùng trước sự tham lam nồng nhiệt ẩn sau vẻ ngoài lịch lãm của anh, cuối cùng vẫn cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái trước sự phục vụ chu đáo liên tục của anh.
Cô rất hài lòng về Tạ Tầm Chi, và hy vọng sự hài lòng này có thể kéo dài mãi. Cô không lo lắng vu vơ, nếu Tạ Tầm Chi làm cô không vui, cô chắc chắn sẽ cho anh đẹp mặt.
"Vẫn chưa đói bụng sao? Đi ăn cơm thôi." Tạ Tầm Chi nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô, buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của cô. "Gần đây có một nhà hàng không tệ, có món cơm trộn thịt băm em thích."
Dịch Tư Linh véo cánh tay anh, "Cái gì mà cơm trộn thịt băm... Nghe cứ kỳ quái âm dương, em muốn ăn ở nhà ăn tập thể của các anh!"
"Nhà ăn tập thể?"
Tạ Tầm Chi chắc chắn mình không nghe nhầm.
Dịch Tư Linh: "Cá Chiên nhỏ nói nhà ăn của Lam Diệu siêu ngon, hôm nay em nhất định phải thử, không ăn được em sẽ đi tìm cô ấy gây phiền phức."
"Không ăn được không phải nên tìm anh gây phiền phức sao? Em tìm cô ấy có ích gì." Tạ Tầm Chi nhíu mày, nắm tay cô, khẽ bóp nhẹ.
Dịch Tư Linh nghĩ cũng thấy đúng, sau này còn nhiều cơ hội ăn ở căn tin, không ăn được thì tìm Tạ Tầm Chi gây phiền phức.
"Ừ, không ăn được, em sẽ tìm anh gây phiền phức."
Tạ Tầm Chi bật cười, chẳng hề để ý đến lời trêu chọc của cô, nắm tay cô kéo ra ngoài, "Thôi được, cứ để em trị cái nhà ăn đó cho ra trò vậy."
"Tưởng bở vừa thôi. Anh mơ tưởng em làm trâu làm ngựa cho anh à?" Dịch Tư Linh hếch mặt.
Tạ Tầm Chi khẽ quay đầu nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút. Cái liếc mắt hờ hững nhưng sâu thẳm của anh khiến tim Dịch Tư Linh bất giác nóng lên. Nhận ra vẻ ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt cô, anh khẽ cười, giọng trầm ấm và đầy chiều chuộng: "Vẫn là anh nguyện làm trâu làm ngựa cho bà xã thì hơn."
"............"
Đến cửa thang máy chuyên dụng, Tạ Tầm Chi ấn nút rồi chợt nhớ ra điều gì, ngón tay thon dài khẽ khựng lại, "Hình như em quên gì đó thì phải."
"Cái gì?"
"Kính mắt. Em..." Tạ Tầm Chi dừng một chút, "Ngụy trang hoàn hảo. Dù nói nhanh một chút, nhà ăn cũng rất đông người."
Dịch Tư Linh còn tưởng anh muốn nói gì, "Không cần đeo, em đã đến công ty làm việc rồi, còn ngụy trang làm gì nữa. Dù sao vai diễn thư ký có thời hạn của anh em cũng đã trải nghiệm rồi."
Năm mươi phút làm thư ký có thời hạn.
"Thật ra, Chiêu Chiêu. Em có bao giờ nghĩ, cái kính mắt đó căn bản không có tác dụng ngụy trang không?" Tạ Tầm Chi khẽ liếc nhìn cô, nụ cười dịu dàng, "Có lẽ Tuệ Tuệ đã sớm nhận ra em rồi, chỉ là không nói thôi."
Dịch Tư Linh bỗng nhiên dừng bước chân, cửa thang máy đã mở, nhưng cô không bước vào, đôi giày cao gót như mọc rễ, cứng cỏi đứng thẳng.
"Sao vậy?" Tạ Tầm Chi ôn nhu hỏi.
Cô vui hay không vui đều thể hiện rõ ràng trong ánh mắt, hơn nữa thường bộc lộ một cách hùng hổ, chẳng cần lý lẽ. Tạ Tầm Chi đã dần nắm được quy tắc chung sống với cô — dỗ dành, không cần tranh luận đúng sai.
"Cái trải nghiệm 'hóa thân' hoàn hảo của em bị anh phá hỏng hết rồi," Dịch Tư Linh kháng nghị, "Anh làm em cảm thấy vừa nãy ở phòng họp thật mất mặt."
Anh không nói, cô không nói, những người khác cũng im lặng, chuyện này lẽ ra đã qua. Nhưng anh cố tình muốn nói cho cô biết, thực ra mọi người đều nhận ra, điều này khiến cô vô cùng xấu hổ. Cô vốn chẳng quan tâm đến sự thật của một sự việc, dù là trắng đen lẫn lộn cô vẫn vui vẻ, điều cô muốn là cảm giác trải nghiệm không bị tổn hại, cái mặt kiêu hãnh của cô vĩnh viễn không bị ai vạch trần.
Tạ Tầm Chi biết điều, kéo cô vào thang máy, "Xin lỗi, bà xã, anh sai rồi."
"Mọi người đều không nhận ra mà."
"............"
Dịch Tư Linh uể oải dựa vào lòng anh, mãi đến khi thang máy dừng ở tầng có nhà ăn, cô lại ấn nút đóng cửa, "Thôi... em ăn cơm trộn thịt băm vậy... Tất cả tại anh, vừa cổ hủ lại không biết nói chuyện, còn không biết dỗ em..."
Bàn tay Tạ Tầm Chi ôm chặt eo cô khẽ siết lại, cố gắng kiềm chế, chỉ nâng một tay khác lên, ngón tay thon dài mạnh mẽ siết chặt cà vạt, nới lỏng nó ra, giọng anh lại dịu dàng: "Được, đều là tại anh. Cho em ăn cơm trộn thịt băm nhé."
Trách anh cổ hủ.
Không biết nói chuyện.
Không biết dỗ em.
Tạ Tầm Chi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương thang máy. Anh thấy rõ bộ âu phục lịch lãm, cũng thấy đáy mắt mình chất chứa nỗi u uất không thể tan biến, cảm giác xa lạ khiến anh không phân biệt được đâu mới là con người thật của mình.
Anh chỉ muốn nhấc bổng cô lên, ngay trong không gian riêng tư của thang máy này, xé rách đôi vớ mỏng manh của cô, đánh vào b* m*ng cong vút, đầy đặn của cô.
-------
Sau khi quyết định đến làm việc ở Lam Diệu, Dịch Tư Linh vô cùng hào hứng. Cô xin được tự do về giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, xin quyền bổ nhiệm nhân sự tuyệt đối, quyền điều hành tài chính, Tạ Tầm Chi nhất nhất đồng ý, chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ: tự do làm việc và nghỉ ngơi thì được, nhưng giờ làm việc phải đến đúng giờ, và mỗi tuần đến văn phòng anh thảo luận công việc một lần.
"Đương nhiên em sẽ đến mỗi ngày mà, em đâu có coi chuyện này là trò đùa." Dịch Tư Linh bất mãn nhấn mạnh rằng cô rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
"Anh đương nhiên biết em rất nghiêm túc mà, Chiêu Chiêu."
Trong công việc, Tạ Tầm Chi vẫn tuân theo tư duy cứng nhắc của thế hệ cũ: đến đúng giờ, nghiêm khắc tự kiềm chế, chăm chỉ tiến bộ là nguyên tắc khắc sâu trong DNA của anh. Anh không phải là kiểu người bưng ly trà, thong thả đến công ty chấm công, họp hành qua loa, giao hết mọi việc cho cấp dưới, anh thích tự tay làm mọi việc, thích kiểm soát, vừa là người đặt ra quy tắc vừa là người thực thi, và sở hữu nguồn năng lượng vô tận.
Dịch Tư Linh trái ngược với anh, cô phóng khoáng, giàu tinh thần mạo hiểm, không thích bị quản lý, và không đi theo lối mòn.
Lam Diệu dù sao cũng là một doanh nghiệp quy củ, anh sợ tác phong của cô sẽ bị chỉ trích, những lời này đến tai cô lại khiến cô không vui.
"Anh vẫn hơi lo lắng. Chiêu Chiêu, hay là một tuần chúng ta báo cáo công việc hai lần đi, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận làm sao để em nhanh chóng nắm bắt công việc hơn."
Dịch Tư Linh nhíu mày, "Sao em cứ cảm thấy anh giống ba em vậy? Anh y như một ông bố già lo lắng con gái đi học, sợ con ở trường ăn không ngon ngủ không yên ấy! Em không phải trẻ con!"
Tạ Tầm Chi không để bụng, chẳng so đo những lời trêu ghẹo này. "Daddy" trong mắt anh là một từ tốt đẹp. Anh sống ở Anh nhiều năm, hiểu sâu sắc hệ thống ngôn ngữ phương Tây, nhiều từ tiếng Anh không chỉ có nghĩa dịch sang tiếng Trung đơn thuần, mà còn mang nhiều hàm ý sâu xa. Từ này tượng trưng cho trách nhiệm, ổn trọng, trưởng thành và bao dung, đương nhiên, quan trọng nhất là năng lực mạnh mẽ.
"Daddy" và "Father" không giống nhau. Chỉ cần hơi lệch một chút....
"Anh đã nói rồi, em muốn gọi anh daddy cũng được. Anh không ngại." Tạ Tầm Chi cười, chiếc bút máy Montblanc trong tay vui vẻ gõ nhẹ trên mặt bàn gỗ tử đàn.
Dịch Tư Linh trừng mắt nhìn anh: "Em để ý! Đừng có mà giở trò với em, em biết trong đầu anh toàn nghĩ mấy chuyện đồi bại đó."
Tạ Tầm Chi rũ mắt, giấu đi ánh tối trong đáy mắt, cảm thấy cô quả thật quá thông minh.
"Thứ hai tuần sau nhớ đến Lam Diệu báo danh đúng giờ, bà xã. Buổi sáng anh đưa em đến phòng nhân sự làm thủ tục, 9 giờ họp, sẽ tuyên bố em là tổng giám đốc mới của Em Bé Phúc Lành, đồng thời là thành viên hội đồng quản trị mới của Lam Diệu."
"Thành viên hội đồng quản trị?"
Dịch Tư Linh đột ngột ngẩng đầu, nhìn anh.
Tạ Tầm Chi: "Anh tặng cho em một phần cổ phần danh nghĩa."
"Xem như quà ra mắt. Bà xã."