Xuân Triều Không Mộng - Tiểu Hàm Tiên

Chương 81

Cửa phòng riêng khép lại.

Những ván bài trên bàn vẫn đang diễn ra sôi nổi, tiếng mạt chược va chạm, tiếng cười nói vui vẻ, náo nhiệt. Đầu ngón tay những người đàn ông không ngừng kẹp điếu thuốc, ánh đèn rọi xuống, hiện ra rõ ràng, không khí dường như bị bao phủ bởi một tầng khói thuốc đặc quánh.

Những buổi giao tiếp thế này, ở lâu dễ khiến người ta mệt mỏi, mắt cay xè.

Trên bàn bài không biết ai cười một tiếng, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng riêng, chậm rãi nói: "Nghe nói vị Tạ gia này là người trầm ổn nhất trong đám tiểu bối ở Kinh Thành, sao thành gia rồi... lại trở nên phong lưu như vậy."

Có người cười hùa theo: "Thường thôi thường thôi, vợ đẹp như tiên thế kia, là tôi, tôi cũng dán mắt vào mà ngắm cho lòi con ngươi ra ấy chứ."

"Thôi đi cha nội, đừng có ăn nói lung tung. Ông Dương thương cháu gái nhất nhà, quý hơn cả cháu đích tôn, đâu đến lượt chúng ta dạy dỗ."

Mọi người chẳng hề bàn tán chuyện Tạ Tầm Chi vừa nãy vội vã rời đi một cách thất lễ, người này vốn tính khí thất thường, chẳng ai dám xen vào một lời, chỉ cười ha hả cho qua chuyện, tiếp tục ván bài đang dở, ai nấy lại chuyện phiếm rôm rả.

Tạ Tầm Chi đương nhiên biết sau khi anh đi, đám người kia sẽ bàn tán về mình, nhưng anh chẳng hơi đâu mà bận tâm, một mình Dịch Tư Linh thôi đã đủ làm anh đau đầu rồi.

Anh kéo mạnh chiếc cà vạt đang thắt chặt, thậm chí còn muốn cởi phăng ra, ném xuống đất. Sải bước đi ra ngoài sân vườn, xác nhận bốn phía không có camera theo dõi, lúc này mới mở khóa điện thoại.

Dưới màn đêm đen kịt, ánh sáng màn hình điện thoại chói lóa, làm cay xè đôi mắt vốn đã mỏi mệt vì khói thuốc.

Vừa nãy chỉ liếc vội bức ảnh nhỏ, chưa kịp xem kỹ đã vội tắt máy, giờ mở bức ảnh lớn ra anh mới thấy rõ cái đuôi trắng muốt đáp trên b* m*ng căng tròn như trái đào, đôi chân thon dài giao nhau, lòng bàn chân hồng hào mềm mại.

Là tư thế nằm sấp, nên vòng eo lõm xuống, mềm mại vô cùng. Anh biết vòng eo này có thể uốn cong đến mức đáng kinh ngạc, lại còn rất nhỏ nhắn, rất dễ ôm. Anh đã ôm không biết bao nhiêu lần, yêu thích không rời.

Eo thon, mông tự nhiên hơi cong lên, như một đụn cát trắng nhấp nhô.

Dịch Tư Linh không phải dáng người gầy gò, mà là kiểu người có da có thịt, chỗ cần gầy thì cực kỳ thon thả, chỗ cần đầy đặn lại đặc biệt gợi cảm. Khi cô ngồi yên lặng hay đứng im lìm, trông như một bình hoa bạch ngọc kiêu sa.

So sánh phụ nữ với bình hoa thật là mạo phạm, nhưng Tạ Tầm Chi không nghĩ ra thứ gì đẹp đẽ và quý giá hơn để hình dung cái thân thể khiến anh khô cả miệng, lại khiến anh muốn quỳ gối tôn thờ ấy.

Làn da cô quanh năm được các loại sữa tắm, tinh dầu, kem dưỡng da chăm sóc tỉ mỉ, lúc này dưới ánh đèn, ánh lên một thứ ánh sáng tinh tế, mịn màng như lụa.

Tạ Tầm Chi cứ thế lặng lẽ đứng, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình chói lóa, bị tấm ảnh vừa ngây thơ vừa nghịch ngợm của cô nàng khơi dậy ngọn lửa giận trong lòng.

Không rõ là lửa dục hay là giận dữ, chỉ đơn thuần muốn chất vấn cô, một mình ở nhà không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ăn mặc như vậy, bày ra tư thế kia, còn chụp loại ảnh này là có ý gì.

Trêu chọc anh, chọc tức anh, làm anh bực bội, hay là? Không màng hậu quả, đơn thuần chỉ là nghịch ngợm một chút cho vui.

Cô chính là làm việc không nghĩ đến hậu quả, cũng chẳng hỏi một câu anh đang ở đâu, đang làm gì. Nhỡ đâu bên cạnh anh đang có người đàn ông khác, anh không chuẩn bị sẵn địa điểm để mở ảnh, bị người khác nhìn thấy thì sao?

Chỉ nghĩ đến thôi, đáy mắt Tạ Tầm Chi đã nổi lên một tầng lệ khí nhàn nhạt, tối tăm đến đáng sợ, như miệng vực sâu thăm thẳm.

Nếu như đêm nay có người thứ hai nhìn thấy bức ảnh này, bất luận là cố ý hay vô tình, anh cũng không dám chắc cái phòng riêng kia còn có thể náo nhiệt đánh mạt chược được nữa.

Anh nghĩ mà sợ, càng nghĩ càng thấy sợ, nỗi sợ hãi này khiến anh lập tức gọi điện thoại cho Dịch Tư Linh, không hề suy nghĩ nhiều.

------

Dịch Tư Linh gửi ảnh xong liền đi lướt bình luận trên siêu thoại, xoa dịu chút tâm tình nóng rực, trên người vẫn mặc bộ đồ lót khó coi kia.

《Em Bé Phúc Lành Đến Rồi!》 lên sóng hơn một tuần, lượng xem trên siêu thoại đã sớm phá trăm triệu, độ hot vẫn không ngừng tăng lên, lọt vào top năm bảng xếp hạng chương trình tạp kỹ hot nhất. Độ nổi tiếng của Chu Tễ Trì chỉ có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh tham gia chương trình tạp kỹ trong vòng năm năm, các fan từng người đều là chiến cơ, giống như một đội quân được huấn luyện bài bản, tự giác cày view, bình luận, đẩy độ hot lên cao.

【 Đại tiểu thư đáng yêu quá trời luôn á á á! Cái đoạn chị trợn mắt em đã lưu về làm sticker rồi! Trợn mắt của đại tiểu thư trị được mọi loại "đàn ông gia trưởng"! 】

【 Em đếm rồi, 65 phút đại tiểu thư thay tổng cộng bốn bộ đồ... Em khóc chết mất, chị ấy thật sự nghiêm túc dạy chúng ta cách phối đồ... 】

【 Trì Tử, mẹ yêu con! Xông lên! Con cùng đại tiểu thư quay chung chương trình mẹ rất yên tâm!! Người khác xem chương trình ghép đôi, em xem chương trình ghép tình bạn cùng lớp! 】

Cái gì mà tình bạn cùng lớp. Chẳng lẽ là tình bạn cùng nhau trèo tường trốn học của cô, Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì sao? Dịch Tư Linh muốn bật cười.

Tiếp tục lướt xuống——

【 Có chút muốn xem đại tiểu thư mời người phụ nữ kia đi theo làm sao bây giờ... Người phụ nữ kia với đại tiểu thư cũng là bạn tốt mà... Trì Tử vẫn còn nhớ mãi không quên sao... [khóc lớn][khóc lớn] 】

Người phụ nữ kia? Dịch Tư Linh lại ngẩn người, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra, là Trần Vi Kỳ. Thì ra trong miệng fan của Chu Tễ Trì, ba chữ Trần Vi Kỳ không thể nói thẳng, phải dùng "người phụ nữ kia" để thay thế.

Rất nhanh, phía dưới bình luận này đã xây thành một tòa nhà cao tầng, Dịch Tư Linh bấm vào xem mấy cái, phần lớn là mắng chửi, cũng có người khuyên xóa bình luận.

Dịch Tư Linh mím môi, rời khỏi, không tham gia vào chuyện yêu hận tình thù của bọn họ, chỉ tiếp tục lướt những bình luận liên quan đến mình.

【 Đại tiểu thư bao giờ cho anh rể lộ mặt vậy! Em muốn xem Thái tử gia mặc vest xuống nông thôn gặt lúa!!! 】

【 Anh rể anh rể! Muốn xem đại tiểu thư với anh rể ngọt ngào! Em muốn trà sữa double trân châu vị CP"! 】

【 Đại tiểu thư ngày nào cũng xem trai đẹp, anh rể có ghen không? Cảm giác nhân viên Em Bé Phúc Lành ai cũng đẹp trai hết á... Muốn đi xin việc! Mỗi ngày được ăn đồ ngọt miễn phí, còn được xem đại tiểu thư với anh rể tình tứ nữa! 】

【 Tự tưởng tượng anh rể bôi bánh kem lên người đại tiểu thư, ăn thành phiên bản người Em Bé Phúc Lành haha ~ thơm chết em ~ 】

【 Người thường ăn Em Bé Phúc Lành: Mở hộp, ăn. Thái tử gia ăn Em Bé Phúc Lành: Bôi lên người vợ, ăn. 】

"............?"

"Toàn là đồ b**n th**!"

Mặt Dịch Tư Linh bỗng dưng nóng bừng, vừa hạ nhiệt được một chút lại bùng cháy.

Cô nhớ lại đêm Tạ Tầm Chi từ New York trở về, chiếc bánh kem vừa lấy ra từ tủ lạnh còn lạnh lẽo, lớp bơ trắng mịn bôi lên chóp mũi đỏ hồng của cô, chiếc lưỡi thô ráp l**m nhẹ một cái cuốn đi lớp bơ...

Anh không chỉ bôi bánh kem lên người cô, còn ngang nhiên hôn lên gáy, lên cổ cô, từ đó về sau không thể cứu vãn.

Anh đúng là đồ b**n th**.

Cô khẽ nức nở, vùi mặt vào gối, cánh tay ôm chặt đầu, hông khẽ xoay một chút, chiếc đuôi xù xù trên làn da mịn màng không yên phận cọ cọ, như một chiếc lông chim rơi xuống, hoàn toàn lộ ra phần đầy đặn kia.

Trong đầu những hình ảnh hỗn loạn gặm nhấm cô, chiếc gối bất giác đã bị kẹp chặt g*** h** ch*n.

Tạ Tầm Chi không ở nhà, cô lại bắt đầu lén lút làm những "chuyện xấu" đáng xấu hổ này, cô chỉ dám chọn lúc anh không có nhà, tuyệt đối không thể để anh biết, bằng không mặt mũi cô biết giấu vào đâu.

Chiếc gối khẽ di chuyển tới lui, như làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ.

Ánh mắt cô dần dần mất tiêu cự, tan ra khắp nơi, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nhẹ như mèo con, chiếc đuôi tội nghiệp bị cô đè dưới thân, vào cái khoảnh khắc không nên bị làm phiền này, điện thoại đột ngột rung lên.

"Ong ong ong ——"

Không ngừng thúc giục.

Cuộc gọi này thật đáng ghét, Dịch Tư Linh khó khăn lắm mới dừng lại được, có chút luống cuống tay chân, đôi mắt ướt nhòe. Hít sâu mấy lần, cô mới làm cho cái cảm giác trống rỗng lớn lao kia dịu bớt, tay lung tung mò lấy điện thoại.

Là Tạ Tầm Chi.

Dịch Tư Linh bực bội nhíu mày, một chút cũng không muốn nghe điện thoại của anh trong tình huống này, có một loại cảm giác bị anh bắt gặp làm chuyện xấu, dù rằng anh sẽ không biết cô đang làm gì.

Tiếng rung, sự trống rỗng và cảm giác nóng bức đồng thời xâm chiếm chút lý trí ít ỏi còn sót lại của cô, cho đến giây cuối cùng, cô vẫn cắn răng ấn nút nghe.

"Anh gọi gì vậy... Phiền quá đi..."

Cô cũng không biết giọng mình mềm mại như dòng nước mùa xuân, rơi vào tai đối phương, mang theo hơi thở ẩm ướt.

Tạ Tầm Chi đương nhiên không hề biết cô đang làm gì, trong lòng đè nặng một ngọn lửa, nghe thấy cô nũng nịu oán giận, một vẻ ngây thơ nghịch ngợm, ngọn lửa kia càng bùng lên dữ dội, giọng anh trầm thấp, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi: "Ảnh chụp là em chụp sao?"

Dịch Tư Linh ngẩn người, lòng còn ướt át, rất khó chịu, "Đương nhiên là em rồi... Anh còn muốn xem của người khác sao?"

Tạ Tầm Chi bất lực, có chút không cùng tần số với cô, "Em không hỏi anh đang ở đâu, mà dám gửi loại ảnh này?"

Nghe ra giọng người đàn ông có chút giận hờn, Dịch Tư Linh càng thêm mờ mịt, "Cái gì mà dám hay không dám gửi... Em muốn gửi thì em gửi, anh có ý gì hả... Tạ Tầm Chi..."

Sự xấu hổ, rộn ràng và vui vẻ khi gửi ảnh, bị anh quát một tiếng, toàn bộ biến mất gần hết, chỉ còn lại sự khó hiểu và tủi thân không nói nên lời.

Tạ Tầm Chi giữ vững giọng, cố gắng làm cho ngữ khí dịu dàng hơn một chút, không muốn làm cô không vui, nhưng cô thật sự quá nghịch ngợm, những lời lẽ ôn nhu dịu dàng giảng đạo lý cô sẽ không nghe, chỉ biết cãi lại anh, vì thế giọng nói ra vẫn có chút nghiêm khắc, nhưng sự dịu dàng lại nhiều hơn,

"Anh đang ở ngoài xã giao, Chiêu Chiêu. Nhỡ đâu bên cạnh anh hoặc phía sau có người, ảnh của em bị người khác thấy thì sao? Lần sau em gửi loại ảnh này, có thể báo trước một tiếng để anh chuẩn bị, được không?"

Anh chắc chắn giọng mình rất dịu dàng.

Anh đang nói gì vậy? Đại não Dịch Tư Linh bị sự trống rỗng và cơn nóng bừng chiếm giữ, có chút trì độn, chỉ biết giọng anh trầm thấp, như một con thú dữ hung mãnh đuổi theo cắn xé cô.

"Em, em không nghĩ nhiều vậy... Em chỉ là đã gửi rồi..."

"Lần sau không được đột nhiên gửi." Tạ Tầm Chi nuốt xuống, lại bổ sung, "Cũng không được gửi cho người khác. Album lưu cũng xóa đi, đừng giữ. Chiêu Chiêu."

Bất luận là cảm thấy xấu hổ hay là nghịch ngợm, tâm trạng cô khi gửi ảnh đều vui vẻ, tuyệt đối không ngờ lại nhận được phản hồi khó hiểu như vậy, còn bị giáo huấn một trận khó hiểu.

Anh chẳng hiểu chút phong tình nào, như một ông già cổ hủ.

Dịch Tư Linh vẫn kẹp gối đầu, hai má ửng hồng, trong tình huống chật vật như vậy cô không thể lý trí suy nghĩ, tủi thân càng theo cơn trống rỗng trong lòng dâng lên từng đợt, hốc mắt phiếm hồng, vô lý mà hét lại: "Liên quan gì đến anh, em cứ gửi, người khác thấy thì thấy! Em còn muốn chia sẻ cho người khác xem! Anh không thích xem tự nhiên có người thích xem!"

"Chiêu Chiêu, đừng có giận dỗi hồ đồ như vậy."

Một tiếng trầm thấp vang lên.

"Ai giận dỗi anh... Cút đi!"

Hai người căn bản không cùng tần số, một cuộc điện thoại quả thực là ông nói gà bà nói vịt, tiếng tút tút rõ ràng vang vọng bên tai, cô cúp máy.

Tạ Tầm Chi nhìn về phía bóng cây rậm rạp cách đó không xa, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, không rõ vẻ mặt.

Rõ ràng cô chỉ nói miệng vậy thôi, sẽ không thật sự làm như thế, cũng rõ ràng cô chụp loại ảnh này nhất định là nhắm mắt chịu đựng xấu hổ, nhưng nghe cô nói những lời như vậy để chọc tức anh, anh vẫn cảm thấy khó thở.

Cuối cùng anh nhìn sâu thêm một lần bức ảnh kia, cơ thể căng thẳng đến đau nhức, vẫn cố nén không lưu lại, thậm chí anh còn bấm xóa, để chiếc điện thoại này không còn bất kỳ dấu vết nào.

Tạ Tầm Chi làm việc chu toàn cẩn thận, kín kẽ không một kẽ hở, anh không phải loại đàn ông lưu giữ ảnh riêng tư của người yêu trong điện thoại để thưởng thức. Có lẽ chuyện này bây giờ rất thường thấy, không ít đàn ông lưu giữ những thứ này trong điện thoại, nhưng anh không thích, thậm chí là phản cảm.

Chuyện này quá nguy hiểm, cũng quá tùy tiện.

Nhỡ đâu một trong vạn, điện thoại bị mất, không thấy, bị người phá khóa hệ thống, hoặc là anh ở nơi công cộng không cẩn thận tay trượt bấm mở album... Tóm lại anh sẽ không chôn một quả bom, phải bảo vệ cô thật tốt, cũng phải dạy dỗ cô thật cẩn thận.

Xóa đi.

Tạ Tầm Chi còn muốn xóa bức ảnh này trong điện thoại của Dịch Tư Linh, yết hầu anh khẽ động, cởi cà vạt, rút ra, cầm trong tay. Trên đường về phòng riêng, anh gọi một phục vụ, bảo anh ta chuyển cà vạt cho chú Mai.

Trong phòng riêng tiếp tục náo nhiệt đánh bài, nói chuyện phiếm, hút thuốc, uống trà. Tạ Tầm Chi vòng vèo trở về, có người tinh mắt phát hiện cà vạt anh không thấy, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, liếc mắt ra hiệu với đồng bạn, nhưng không ai nói gì.

Vì vừa nãy thất lễ, Tạ Tầm Chi không về trước, vẫn luôn ở lại đến hai giờ, ván bài mới tàn.

Chú Mai ngáp dài xuống xe đón Tạ Tầm Chi về khách sạn, giúp anh mở cửa xe.

"Về khách sạn ạ?" Trước chuyến đi, chú Mai theo lệ thường hỏi một câu.

Tạ Tầm Chi ghét bỏ cởi áo khoác vest, ném vào cốp xe, toàn là mùi khói thuốc khó chịu.

"Về nhà."

Chú Mai vẫn còn ngáp, già rồi không thể thức khuya, ông há miệng, suýt chút nữa trẹo cả hàm, "Hả? Về nhà?"

Tạ Tầm Chi sẽ không gọi khách sạn là nhà, về nhà chỉ có một địa chỉ duy nhất, về Tạ viên. Bây giờ là hai giờ rưỡi sáng, từ Bắc Thành lái xe cao tốc về Kinh Thành mất hơn hai tiếng.

"Về Tạ viên." Tạ Tầm Chi mất kiên nhẫn ra lệnh, nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, giữa lông mày một mảnh uể oải.

Tài xế nhận được lệnh, chiếc Maybach như một con cá mập biển sâu hung dữ, trong nháy mắt biến mất trong đêm đen.

-----

Trong phòng ngủ, Dịch Tư Linh lòng không yên nằm trên giường, tắt hết đèn, lặng lẽ mở to mắt trong bóng tối.

Cái cảm giác chưa từng có kia biến thành những con sâu nhỏ, gặm nhấm cô, hơi nóng không những không rút đi mà ngược lại càng lan tỏa.

Kỳ thực nhiệt độ trong phòng rất thoải mái.

Loại chuyện này đã bắt đầu, bị cắt ngang, liền trở thành một sự tra tấn. Vùng kín như bị nướng trên than hồng, mềm mại khép mở, muốn nghênh đón cái gì đó, nhưng lại chẳng có gì cả, không được lấp đầy thực sự.

Vốn dĩ gối đầu cũng có thể thay thế, tay cũng không tệ, hơn nữa một chút ảo tưởng là có thể đạt được thỏa mãn, nhưng cô ngại ngùng, cưỡng ép mình không nghĩ đến Tạ Tầm Chi, loại chuyện này liền trở nên tiến thoái lưỡng nan.

"...Ưm... Phiền quá..."

Không có kết cấu, không tiến triển, tĩnh lặng sâu kín, phát ra một tiếng nhỏ nhẹ, ai oán khẽ than.

Dịch Tư Linh lấy ngón tay đã nhăn nhúm vì ngâm nước ra, dùng khăn giấy ướt tùy tiện lau lau, trở mình, cởi chiếc đuôi vướng víu kia ra, ngón tay xách lên, ném về một nơi nào đó không xác định.

Cô cũng lười tìm một bộ đồ ngủ mới để thay, cứ vậy quấn chăn điều hòa, cưỡng ép mình ngủ.

Ngoài cửa sổ có tiếng dế kêu không ngừng, không biết đêm khuya kêu cái gì, vô cớ chọc đến lòng người phiền loạn.

Dịch Tư Linh không nhớ rõ mình đã ngủ được bao lâu, chỉ biết chắc chắn là mất ngủ, có lẽ một chút, có lẽ hai tiếng, hoặc có lẽ chẳng được bao nhiêu.

Ý thức chìm vào biển sâu, cô mơ thấy trở lại London, trở lại đêm vàng Budapest, mơ thấy cùng Tạ Tầm Chi hôn nhau trong đêm mưa, hôn nhau trên sông Danube, rồi hoảng hốt đến đêm tân hôn. Cảng Victoria bắn rất nhiều tràng pháo hoa, có một tràng đẹp nhất chỉ thuộc về cô.

Lại mơ thấy bọn họ ôm nhau, lăn đến trên thảm văn phòng, bỗng nhiên có người đến, Tạ Tầm Chi che miệng cô lại, kéo cô xuống dưới bàn làm việc, hai người lén lút trốn tránh.

Không ai biết hiểu cái cảm giác thô ráp của vết chai trên lòng bàn tay anh.

Giấc mơ hỗn loạn.

Dịch Tư Linh mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, rất nhẹ nhàng chui vào tai, theo sát là tiếng nước tí tách.

Cô chỉ cảm thấy giấc mơ cũng chân thật như vậy, thậm chí có thể ngửi được mùi hương, là cái loại hương thơm sữa tắm còn vương lại trên da sau khi tắm, như bao phủ một làn sương nóng.

"Ưm..."

Cô ở trong mơ sắp nổ tung, xoay người, không cẩn thận rơi vào một vòng tay ấm áp.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, bàn tay to với những đốt ngón tay rõ ràng nắm lấy chiếc đuôi xù xù mà cô vừa ném xuống chân.

Dịch Tư Linh cứ thế trong mơ níu lấy cánh tay anh, như một con vật nhỏ rúc vào lòng ngực anh, mái tóc dài mềm mại cọ loạn xạ.

"Muốn hôn..." Cô lẩm bẩm trong giấc ngủ.

Tạ Tầm Chi nhíu mày, "Em nói gì?"

"Hôn..."

Gần năm giờ sáng, Tạ Tầm Chi mệt mỏi trở mình, giờ chỉ còn lại sự tỉnh táo. Anh ghé sát tai cô, khẽ hỏi: "Em muốn hôn ai?"

Anh không định làm chuyện gì, chỉ muốn ôm cô nghỉ một lát.

Tai Dịch Tư Linh bị hơi thở nóng rực phả vào, khẽ rụt lại. Trong mơ cô đang hôn, lúc này cũng nhắm mắt lại tìm môi Tạ Tầm Chi.

Tạ Tầm Chi siết chặt chiếc đuôi, lực đạo lớn đến mức chiếc đuôi xù xù như muốn hóa thành một tấm sắt cứng đờ.

Anh vẫn cúi xuống, hôn lên môi cô. Cuối cùng cũng được hôn, Dịch Tư Linh thỏa mãn thở dài một tiếng, ngoan ngoãn hé môi, để anh hôn sâu hơn.

Tạ Tầm Chi vừa hôn sâu vừa muốn chửi thề, cô ngủ rồi mà vẫn đòi hôn đòi ôm? Còn chẳng biết là ai, cứ thế đưa môi ra đòi hôn?

Trong cơn giận dữ, anh giơ tay đánh xuống.

Một tiếng "bốp" vang lên rất rõ, anh lập tức nhận ra, cô không mặc q**n l*t, sau đó lại nhận ra, cô cũng không mặc váy ngủ.

Thì ra khi anh không ở nhà, cô lại phóng túng đến thế này. Không mặc gì là muốn làm gì?

Chiếc chăn tơ tằm bị vứt lung tung sang một bên.

Tạ Tầm Chi nắm lấy cằm cô, không chắc cô đang ngủ hay tỉnh, chỉ hỏi: "Dịch Tư Linh, em đang ôm ai?"

Anh đang so đo với một người đang mơ màng trong giấc ngủ.

Hơn năm giờ, trời đã tờ mờ sáng, từ lúc tối nhất đến khi phương đông ửng hồng chỉ là chuyện vài phút. Dịch Tư Linh bị bóp cằm, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một khuôn mặt anh tuấn sâu thẳm, lại nhắm mắt lại, "Muốn chồng cơ..."

Cô lẩm bẩm trong giấc mơ.

Câu nói kia như giọt nước tràn ly, chút lý trí sót lại của anh chỉ đủ để xé toạc chiếc bao nhỏ có đường răng cưa.

Gần như không tốn chút sức lực, vật kia lập tức trượt vào trong, một đường thẳng tắp, cũng không biết cô tích góp ra nhiều nước như vậy từ đâu. Có lẽ là từ nụ hôn, có lẽ là cô đã làm những chuyện xấu hổ không thể nói ra trong mơ, dẫn đến bằng chứng phạm tội toàn bộ ướt át ở nơi đó.

Biết đâu cô còn lén lút làm chuyện đó sau lưng anh.

Cô nghịch ngợm như vậy, có gì mà không dám làm.

Sắc trời từng chút một sáng lên, cho đến khi biến thành màu xanh thẳm như biển. Bầu trời buổi sớm đẹp nhất, rất thuần khiết, Tạ Tầm Chi đã ngắm nhìn rất nhiều lần.

Tạ Tầm Chi chẳng hề để tâm đến màu xanh của bầu trời lúc năm giờ sáng hôm nay, trong đầu anh chỉ nghĩ đến bức ảnh kia, dùng bàn tay đo lường nơi nhỏ nhất trong ảnh, sau đó chạm vào chiếc đuôi xù xù, cô căn bản không biết, cô đã mặc lại nó.

Dịch Tư Linh là người cuối cùng tỉnh lại, cô mê man đối diện với người đàn ông đang cúi nhìn mình, ngây thơ chớp mắt, "Anh về rồi...?"

Tạ Tầm Chi trầm giọng nhìn cô chăm chú, giọng khàn khàn: "Anh về rồi, em không biết là anh sao?"

Biết cái gì? Dịch Tư Linh khẽ động đậy, liền cảm nhận được sự đầy đặn.

Phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ra, "Em ghét anh..."

Cô vừa mới tỉnh giấc, lại bị anh quấn lấy l*m t*nh thêm lần nữa, trong cơn mơ màng chao đảo, tỉnh dậy điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là chuyện tối qua cô giận dỗi.

Ghét anh muốn chết.

"Đến rồi."

Tạ Tầm Chi đột nhiên buông một câu, hai chữ trầm ổn mà gợi tình.

Cô đã sớm chẳng còn đếm nổi bao nhiêu lần, nhưng anh thì hình như vẫn chưa thỏa mãn, chẳng qua là chỉ nghe thấy cô buột miệng ghét, anh lại như con thú nổi cơn cuồng nộ mà xông tới. Trước kia để chắc ăn, anh dù dùng "áo mưa" cũng chẳng dám để giọt nào vương vấn bên trong, phải rút ra rồi mới "xả". Nhưng hôm nay, anh cứ thế im lặng nhìn sâu vào mắt cô, khiến cho cô cũng chẳng thể rời mắt khỏi anh.

Liên tục bao nhiêu giây, bao nhiêu dư vị nóng bỏng lan tỏa. Dịch Tư Linh biết rõ anh đang làm gì, cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa bực bội trừng mắt nhìn anh.

Cơn dư chấn qua đi, anh cố ý không rời đi, cái sự tồn tại mạnh mẽ ấy cứ thế áp sát, rồi lại hôn cô, từ vầng trán xuống đến chóp mũi, rồi lại lướt đến khóe môi, cuối cùng dừng lại ở cằm.

"Không cho hôn!" Cô vội vàng che miệng lại.

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ khẽ cười, "Tối qua là anh không đúng, bà xã. Không nên làm em giận. Anh có thể kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện tối qua cho em nghe."

Ai thèm nghe anh lải nhải ngọn ngành vào cái lúc này chứ! Còn "kể lại" nữa.

"Anh cút đi. Đồ b**n th**!" Dịch Tư Linh nhớ lại là lại bực mình, "Nhanh lên, em muốn đi tè! Nhanh lên!"

Vậy mà anh vẫn lì lợm không chịu rút ra.

Tạ Tầm Chi lúc này mới bị cô thúc giục, vội vàng ôm cô xốc lên, hướng về phía phòng tắm, tiện tay giật vội tờ khăn giấy quấn vội cái thứ đã ướt át dính dính kia lại, rồi ném vào thùng rác, chẳng còn thời gian mà kiểm tra xem có bị rách hay lộ ra không.

------

Một tuần sau, Dịch Tư Linh theo đoàn làm phim bay đến tận nơi sản xuất nguyên liệu của Em Bé Phúc Lành để quay tập thứ hai.

Một đám người phải lặn lội về nông thôn hái đậu xanh, hái hoa tươi, rồi sau đó tự tay làm ra những chiếc bánh đậu xanh và bánh hoa tươi. Tổ đạo diễn đúng là biết cách bày trò, sắm hẳn một chiếc xe ba bánh cà tàng, bắt mấy nhân vật chính ngồi phía sau lóc cóc lên núi xuống làng kiếm nguyên liệu.

Dịch Tư Linh, Chu Tễ Trì, Hoàng Ngật Hàng, Mạnh Hiểu An, cùng với hai khách mời mới, vừa nhìn thấy cái xe ba bánh ọp ẹp kia thì ai nấy đều câm nín.

Mạnh Hiểu An đã quen mặt với mọi người, đứng trước ống kính cũng không hề ngại ngùng, cô ngoan ngoãn giơ tay lên, hỏi đạo diễn: "Anh Trần ơi, sáu người tụi em ngồi cái xe này liệu có bị lật không ạ?"

Cô hỏi một cách vô cùng nghiêm túc, khiến nhân viên công tác tại hiện trường không nhịn được mà bật cười.

Đạo diễn cũng cố nhịn cười: "Các cậu một người lái, năm người ngồi phía sau, không lật đâu, tụi tôi thử rồi."

Dịch Tư Linh ngược lại là người đầu tiên trèo lên, anh quay phim vác máy lẽo đẽo theo sau, xem cô nhẹ nhàng nhấc vạt váy, bước lên chiếc xe ba bánh cũ kỹ như thể đang đặt chân lên chiếc Rolls-Royce sang trọng, đôi dép lê mỏng manh đạp lên cái thùng xe cáu bẩn.

Đến nước này cô vẫn cứ như một nàng công chúa kiêu kỳ. Ngồi lên rồi vẫn giữ nguyên vẻ mặt kênh kiệu.

Khung cảnh ấy buồn cười đến nỗi ngay cả Chu Tễ Trì cũng phải bật ra tiếng cười.

"Tôi muốn ngồi cạnh Dịch Tư Linh! Như vậy tôi có thể tự huyễn mình đang ngồi Rolls-Royce!" Một cô khách mời nữ vội vã trèo lên, xích lại gần Dịch Tư Linh ngồi.

Chu Tễ Trì được giao nhiệm vụ lái xe, anh từng chơi đua xe nên lái rất bạo, thêm cái xe ba bánh tồi tàn, cả đường xóc nảy kinh hoàng.

Một đám người ngồi trên xe, lắc lư điên đảo như muốn lộn nhào.

"Anh Trì ơi! Chạy chậm thôi —— em, em muốn ói ra!"

Dịch Tư Linh vừa nghe có người kêu ói, lập tức hét lên thất thanh, chẳng còn màng đến hình tượng, cảnh cáo: "Không được ói vào chỗ tôi! Tuyệt đối không được!"

Mấy nhân viên công tác ngồi trên chiếc xe phía sau cười đến đau cả sườn.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, trên con đường nhỏ ở nông thôn bụi đất tung mù mịt, Dịch Tư Linh bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, bụng dưới như có cảm giác nặng trĩu và hơi tức tức.

Cô không lộ vẻ gì mà khẽ che bụng lại. Cảm thấy rất kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment